Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 08

Tác giả: Cửu Cửu

"Được, được."
Cốc Dược vốn được nghe các bạn cùng lớp kể ba chúng nó chiều chuộng thế nào, giờ nó cũng muốn được thử tất cả. Trước đây, nó chỉ biết im lặng mà thèm thuồng, giờ nó cũng có ba rồi, nó muốn ba bù đắp tất cả cho nó.
Tiếu Tiếu thấy vậy thì không khỏi bật cười, "Hai ba con làm hoà với nhau cũng nhanh thật đấy!"
Cố Triết Xuyên cũng xuýt xoa theo vợ, "Anh ta quả tốt số, tự dưng trên trời rớt xuống cho một đứa con trai, đến anh cũng phát thèm."
Vừa hay Trần Kiều quay lại, anh bảo, "Hai người cũng sinh một đứa đi, sinh một đứa con gái, rồi sau này làm bà xã của con trai tôi."
"Nghỉ ngay, dựa vào cái gì mà cậu muốn độc chiếm hết cái tốt thế!" Trong mắt Tiếu Tiếu, Trần Kiều vẫn là thằng nhóc con theo đuôi Cốc Tử ngày nào, lầm lầm lì lì lại hay gian dỗi, ai ngờ giờ cũng chẳng phải tay vừa, chuyện động trời như thế, suốt năm năm nay, cái khuôn mặt ấy cũng thật là biết diễn kịch quá, "Hứ, cậu có con rồi cũng chưa chắc tay đâu, Cốc Tử sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."
"Anh chị, mong anh chị giúp đỡ tôi, à không, xin anh chị đừng cản đường tôi là được." Trần Kiều lập tức chuyển bộ nhăn nhó khó khăn như trước.
Tiếu Tiếu thấy vậy không khỏi bật cười, miệng lưỡi gã này như được bôi dầu vậy, không như lúc trước, nếu chẳng may đâm phải gã thì ánh mắt gã sẽ lập tức sa sầm xuống, chỉ gườm gườm nhìn người ta chứ mồm mép không bắn như S***g liên thanh thế này.
Tiếu Tiếu ngẫm lại thấy trước đây mình cũng vô tâm mới nghĩ quan hệ giữa Cốc Tử và Trần Kiều là bình thường. Giờ nghĩ kĩ lại thấy lúc trước Trần Kiều tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã dành rất nhiều tình cảm cho Cốc Tử. Có lần nghỉ hè, cô, Tiểu Võ, Cốc Tử và Trần Kiều cùng đi Tây An chơi, trên đường đi, Trần Kiều dường như đã nghĩ không biết bao nhiêu cách tách cô và Tiểu Võ ra để được ở riêng rẽ cùng Cốc Tử. Cậu ta vốn không thích chụp ảnh, ấy vậy mà lại cứ bám lấy Cốc Tử đòi chụp hình hai người, thêm một người nữa vô ý xen vào là giẫy nảy lên. Giờ mới thấy ánh mắt của anh trước đây, thực đúng là tràn đầy mong muốn chiếm hữu Cốc Tử.
Trần Kiều vừa nhận con trai xong thì trong lòng vô cùng hoan hỉ, anh tỏ ý muốn mời họ đi dùng bữa cùng mình, nhưng buổi tối Cố Triết Xuyên đã có hẹn nên từ chối rồi đưa Tiếu Tiếu về trước. Về phần Tiếu Tiếu, cô cũng nghĩ vợ chồng cô không nên xen vào chuyện này quá sâu, còn phải xem thái độ của Cốc Tử như nào nữa.
Trần Kiều rất giữ lời, chỉ cần con trai đưa ra yêu cầu thì lập tức anh làm nó thoả mãn hết. Anh đặt thằng bé ngồi lên vai mình rồi công kênh đưa con đi dạo phố, muốn ăn gì, uống gì, chơi gì anh đều chiều hết. Cốc Dược cũng vui sướng ra mặt, nó thoải mái ngồi trên vai Trần Kiều nhìn ngó khắp nơi, chốc chốc lại cười phá lên. Trần Kiều lần đầu tiên được biết đến niềm vui làm bố, hạnh phúc đến nỗi miệng cười không khép lại được. Hai người vui quá mà không biết một chuyện : Cốc Tử không tìm thấy con, lòng đang nóng như lửa đốt.
Trần Kiều để điện thoại ở chế độ im lặng, tâm trạng lại đang rất H**g phấn nên anh quên mất việc phải chỉnh lại điện thoại cho trở về trạng thái bình thường. Cốc Tử hỏi thăm được số điện thoại của Trần Kiều qua Tiểu Võ xong, gọi mãi không thấy anh nghe thì càng lo lắng, hơn một lần đã định báo cảnh sát.
Trời gần tối, Trần Kiều bỏ điện thoại ra xem thì thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, lại đều là của "bà xã" (vì anh lưu số Cốc Tử trong máy mình là "bà xã") thì lập tức hạ Dược Dược xuống rồi nhăn mặt thở than, "Thôi xong rồi Dược Dược, phen này chắc mẹ con giết ba mất thôi."
Cốc Dược đang ăn kem, nó *** từng miếng từng miếng một, nước kem ngọt mát khiến cu cậu nghe chừng khoái khẩu, thấy Trần Kiều nói vậy thì bất ngờ lặng người đi, tỏ ra hốt hoảng, "Ba mau gọi cho mẹ, xin lỗi mẹ đi ba! Rất hiệu nghiệm đấy!"
Trần Kiều gọi lại cho Cốc Tử, chưa kịp nói xin lỗi thì Cốc Tử đã quát lên, sau đó chặn họng anh, "Im đi, Dược Dược đâu?" Qua giọng nói, anh biết Cốc Tử đang nổi trận lôi đình.
"Con rất ổn, để con ăn xong anh sẽ đưa con về ngay."
"Từ nay về sau, không được phép của tôi mong anh đừng tuỳ tiện đem thằng bé đi! Anh Trần, anh hãy hiểu cho tấm lòng người làm mẹ này."
"Nhưng anh là ba thằng bé, Cốc Quân Nhan!" Trần Kiều đột nhiên bốc hỏa, anh giận dữ ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Cốc Tử không ngờ Trần Kiều lại đột nhiên buông thõng một câu như vậy, thấy điện thoại báo bên kia tắt máy, cơn giận của cô lại bùng lên, cô chỉ muốn ném ngay cái điện thoại ra khỏi tay mình.
Cốc Dược mặt mày lấm lem vài vết kem, nó ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiều với con mắt thông cảm, "Ba xong rồi, không ngờ lại dám hung dữ với mẹ."
Trần Kiều lấy giấy ăn lau sạch sẽ mặt mũi cho con rồi nói với giọng thảm thương, "Dược Dược, cả thể xác và tinh thần ba đều bị mẹ con giày vò, con không cho ba phản kháng chút nào sao?"
"..."
Dược Dược im lặng thở dài, lát sau nó mới chậm rãi bảo, "Nhưng mà, dù gì thì cũng không liên quan tới con. Mẹ chưa bao giờ làm tổn thương người vô tội cả."
Trần Kiều chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy Dược Dược nói tiếp, "Nhưng chắc là mẹ giận lắm", rồi nó lại *** láp chiếc kem, mặt đăm chiêu y như ông cụ non.
Trần Kiều lấy tay sờ sờ lên cằm mình, rồi đột nhiên anh mím môi, "Dược Dược, ba con mình cá cược với nhau đi."
"Gì ạ?"
"Tí nữa ba sẽ đi thơm mẹ con một cái, nếu thành công thì từ sau cứ tới cuối tuần con phải đi chơi với ba, nếu không được thì con muốn sao cũng được, đồng ý không?"
Cốc Dược dựa vào bàn, nó cười hì hì ranh mãnh, "Ba nuôi còn chưa bao giờ thơm mẹ..."
Trần Kiều nghiêng hẳn người lại sát Cốc Dược rồi hôn nó một cái rõ kêu, niềm vui tràn ngập khuôn mặt anh, đột nhiên anh thấy chuyện này đầy tính thách thức, "Đi thôi con, hôm sau ăn tiếp... Chúng ta về thôi..."
Trần Kiều lái chiếc xe hơi đắt tiền của mình đưa con trai về, vừa dừng trước cổng nhà đã thấy Cốc Tử đang đứng đó trông ngóng, nhìn thấy con cô vội chạy ra vồ ngay lấy tay con rồi kéo thằng bé đi. Trần Kiều chạy lên trước chặn cô lại, anh cười hì hì, "Cốc Quân Nhan..."
Cốc Tử nhíu mày, bao nhiêu lời nói khó nghe nằm trong cổ họng nãy giờ đã sẵn sàng bật ra ngay, nhưng Trần Kiều nhanh nhẹn quay lại chặn ngay miệng cô bằng một nụ hôn rất nhẹ nhàng. Nhân lúc Cốc Tử chưa kịp phản ứng gì thì anh đã vẫy tay chào cô, khoé miệng còn nguyên nụ cười mãn nguyện, "Tạm biệt Cốc Tử."
Cốc Tử như phát điên, cô định quay lại phản kích cho bõ tức thì đúng lúc đó Dược Dược kéo tay cô lại, "Mẹ ơi mẹ... Con bảo này."
"Có gì tí nữa nói."
"Mẹ ơi con phải nói ngay..." Cốc Dược vẫn bám chặt tay mẹ nó, hai mắt nó tròn xoe tỏ vẻ thỏ non ngơ ngác, Cốc Tử bị con kéo đã để tuột mất kẻ to gan kia, vì hắn đã nhanh chân lên xe rồi chạy mất. Cô nghiến chặt răng, ngồi thụp xuống tét bôm bốp vào ௱ôЛƓ thằng bé, "Con với cái, con cố ý phải không?"
Cốc Dược bụm miệng khóc, nó rồi tay Cốc Tử ra chạy nhanh lên lầu, "Mẹ đánh con, con không chơi với mẹ nữa, mẹ xấu lắm."
"Nhóc con." Cốc Tử chạy hai bước thì túm được thằng bé, cô vạt cho thằng bé thêm mấy phát nữa rồi hét lên giận dữ, "Vừa rồi người kia nói gì với con?"
"Đó là ba con, cô Tiếu Tiếu đã làm chứng rồi."
"Anh ta..." Cốc Tử giận nghẹn cả họng.
"Mẹ ơi, ba phải sống với mẹ chứ, ta sao ba con không được ở với mẹ? Ba nói ba đã làm điều có lỗi với mẹ nên mẹ mới không nhìn mặt ba, cũng không cho con nhận ba. Vậy ba đã làm điều gì sai hả mẹ?" Dược Dược vừa mếu máo vừa hỏi Cốc Tử.
"Cốc Dược, con lên nhà ngay cho mẹ." Cốc Tử cố gắng giữ bình tĩnh, nói rõ ràng từng chữ thay cho việc trả lời câu hỏi của con. Cô thấy mình như nát tan thành trăm mảnh, khốn kiếp, con trai do cô một tay nuôi lớn giờ lại đứng về phía người ngoài.
Cốc Dược thấy mẹ giận thì cứ ngồi khóc rưng rức, mắt nó đỏ hoe, nó cẩn thận tới từng hơi thở, không dám nói thêm gì với mẹ rồi lũn cũn theo lên lầu. Tiểu Võ đang ở sẵn đó, mồm miệng như bôi mật, Cốc Dược chạy tới ôm lấy Tiểu Võ, liên tục gọi cô. Tiểu Võ thấy Cốc Tử đang giận thì đưa thằng bé về phòng rồi chốt cửa lại, một mình Cốc Tử ở ngoài, cơn giận đang bùng lên trong ruột mà không biết làm thế nào xả cho sạch.
Tiểu Võ dỗ dành Cốc Dược một lúc thì thằng bé kể hết mọi chuyện vừa xảy ra giữa ba và mẹ nó cho cô nghe. Tiểu Võ nghe chuyện tự dưng thấy vui vui trong lòng, cô bảo thằng nhỏ, "Bác là chị họ của ba cháu, nghĩa là bác của cháu, cháu gọi bác đi, không được gọi là cô Tiểu Võ nữa, nhé!"
"Vâng." Cốc Dược ngoan ngoãn gật đầu, rồi nó đưa tay xoa xoa ௱ôЛƓ mình, "Hôm nay mẹ đánh cháu, mẹ dữ quá, có phải vì cháu ở cùng với ba nên mẹ không cần cháu nữa không?" Vừa nói xong thì nước mắt nó lại chảy ròng ròng, cái miệng chu lên nom đến ghét.
Tiểu Võ không phải người tinh tế, có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không biết trong đầu thằng bé còn nghĩ những gì, cô kéo nó lại gần xoa xoa ௱ôЛƓ cho nó, giọng cưng nựng, "Yêu cho roi cho vọt, con ngoan nào, đừng khóc..."
Đêm đó, Cốc Dược ngủ cùng với Tiểu Võ vì cửa phòng Cốc Tử khoá chặt, mặc cho Tiểu Võ sang gõ cửa bao lâu, "Này, cậu là người lớn mà lại đi giận dỗi thằng bé à? Cốc Tử, mở cửa mau!"
Trong phòng, Cốc Tử nằm đờ đẫn trên giường mắt thao láo nhìn trần nhà. Cô khó chịu quá, cô đau khổ ngược xuôi bao năm nay còn anh ta thì tiêu diêu tự tại, cớ gì chỉ một câu nói mà anh ta nghiễm nhiên được nhận lại thằng bé? Thâm tâm cô lúc này thầm ước giá thằng bé không phải cốt nhục của anh ta thì tốt biết bao, cô không cam tâm, nhưng không cam tâm mãi có được không? Ông trời ơi, sao lại nhẫn tâm đến thế?
Cốc Dược không kìm được lòng nữa, nó khóc bật lên thành tiếng, nấc nghẹn liên tục, khóc mệt quá thì ngủ lăn ở chỗ Tiểu Võ một đêm.
Sáng hôm sau Dược Dược thức dậy rất sớm, nó chạy ngay sang cửa phòng Cốc Tử rồi cứ thế quỳ thẳng lưng ở đó, trông rõ tội nghiệp, Tiểu Võ trông thấy cũng xót xa đến trào nước mắt, cô kêu thằng bé đứng dậy nhưng thế nào nó cũng không chịu. Mãi tới khi Cốc Tử mở cửa, nó mới vòng tay ôm lấy chân mẹ, cái đầu be bé của nó gục vào chân mẹ rồi cứ thế mà gào lên, "Mẹ ơi... mẹ... mẹ ơi!"
Cốc Tử cả đêm ngủ không ngon giấc, giờ cô phải trách ai đây, chẳng lẽ lại trách con trai mình. Thằng nhóc con này đáng yêu và tình cảm biết bao, cô cúi xuống ôm con rồi hôn lên má nó, xoa nhẹ mái tóc nó, "Ăn gì đây, nhóc con!"
Cô vốn định dạy cho thằng bé một trận, cấm nó từ sau không được nói chuyện với Trần Kiều, nhưng giờ lòng cô đã mềm lại đôi phần, từ lúc thằng bé bắt đầu hiểu chuyện đã khao khát được gọi một tiếng ba, giờ nó biết có ba rồi, bắt hai ba con đoạn tuyệt với nhau thật chẳng phải tàn nhẫn với thằng bé quá sao? Cô không muốn gặp Trần Kiều là một chuyện, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, dù muốn đến mấy cô cũng chẳng gạt bỏ đi được sự thật. Mới đó mà con trai cô đã bị thu phục rồi, cái tên Trần Kiều này cũng thật không vừa. Cô thở dài thườn thượt rồi bế con đứng dậy ra gian bếp, sau khi đặt con ngồi ngay ngắn ở bàn, cô mở tủ lạnh lấy ít đồ ra làm mấy món Dược Dược vẫn thích ăn. Ăn xong, cô dọn dẹp qua rồi đưa Cốc Dược đến trường.
Cốc Tử đưa con tới trường xong thì đã sát giờ làm, cô định bụng bắt taxi tới công ty thì xe Trần Kiều đã đỗ ở đó, mặt mày hớn hở, anh cất tiếng gọi kiểu vô cùng thân mật, "Cốc Tử, lên xe đi!"
Với Cốc Tử mà nói, khuôn mặt của Trần Kiều lúc này thực sự rất gọi đòn, nụ cười đó trông lại càng xấu xa, vô sỉ. Lần này cô không từ chối, đàng hoàng bước lên xe rồi bảo, "Chúng ta nói chuyện đi."
Trần Kiều cảm thấy chiến thắng đã đến rất gần mình, cô ấy chịu nói chuyện là tốt rồi. Anh lái xe rất thận trọng, chủ ý kéo dài thời gian để ngồi với cô lâu lâu một chút, sau khi đi gần như trọn một vòng thành phố anh mới chọn một quán cà phê xinh xắn, lãng mạn để dừng lại. Cốc Tử vốn ghét cà phê, cô chỉ ra phía trước, giọng quyết đoán, "Sang quán trà đối diện đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc