Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 06

Tác giả: Cửu Cửu

Trần Kiều về tới nhà, vừa tháo giày, vừa cất tiếng hỏi, “Mẹ, chuyện gì thế ạ?”
Bà Trần không trả lời anh, bà đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy phức tạp. Trần Kiều lại gần chỗ mẹ mới thấy ông nội đang ngồi trên chiếc sô pha, vẻ mặt giận dữ, đáy mắt ông tràn ngập thất vọng, “Quỳ ngay xuống!”
Trần Kiều lập tức đoán ra là mẹ đã nói chuyện của mình với ông nội. Trong nhà, người khó tính nhất là ba anh, việc chọn dâu cho anh ông đã tính toán từ rất lâu rồi. Nhưng lần này mẹ anh nói ông ra nước ngoài họp, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng và công việc của ông nên mẹ chưa vội nói ngay, hơn nữa dù có nói thì cũng sẽ đắn đo, lựa lời hết sức. Mẹ anh là người rất nhạy cảm với chuyện làm ăn cũng như sự nghiệp của gia đình, nhưng với những chuyện trong nhà thì bà lại không có chút chủ kiến nào. Có lẽ bà sợ một mình không kham nổi nên phải báo chuyện ấy cho cả ông nội biết ngay. Thấy vẻ mặt giận dữ của ông, Trần Kiều biết ngay rồi sẽ phải nghe giáo huấn một bài dài, mẹ anh liếc mắt nhắc nhở, anh vội vàng ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt ông.
Từ nhỏ tới lớn, Trần Kiều luôn là đứa nhiều trò nghịch ngợm nhưng được cái miệng khéo ăn khéo nói, thành ra được cả nhà cưng chiều nhất mực, hơn nữa nhà họ Trần tới đời anh thì lại là độc đinh nên mọi người càng chiều chuộng hơn. Chuyện lần này khiến ông nội giận dữ như vậy thực sự là hiếm thấy, Trần Kiều chưa kịp mở miệng giải thích gì thì chiếc ba-toong đã tới tấp vung lên, đập xuống người anh. Mẹ anh nhìn thấy mà xót cả ruột gan nhưng tuyệt đối không dám mở miệng van xin hộ anh một lời. Ông nội vừa đánh vừa luôn miệng mắng, “Thằng cháu bất hiếu, không ngờ mày lại dám làm chuyện tày trời như vậy, đúng là nỗi nhục nhã của dòng họ Trần.”
Trần Kiều cũng không dám hé răng nửa lời, ông nội già rồi, đánh có đau đến mấy anh cũng chịu, mà anh lại là cháu nội độc nhất của ông, dù thế nào chắc ông cũng không xuống tay quá nặng. Điều khiến anh suy nghĩ nhiều hơn cả chính là ông nội nghĩ thế nào về chuyện của anh và Cốc Tử, nếu lỡ ông không chấp nhận cô ấy thì anh phải làm sao?
Ông nội đánh xong thì ném cây gậy sang một bên, ông thở mệt nhọc, thả mình xuống ghế sô – pha. Trần Kiều không dám đứng dậy, kiên nhẫn chờ đợi mãi tới khi hơi thở của ông đều lại mới dám nghe ông nói, “Ta nghĩ lúc nào đó ta phải gặp thằng chắt của mình.”
“Hả…?” Trần Kiều từ hoang mang chuyển sang hứng khởi, có điều chỉ trong giây lát, anh há hốc miệng gần như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
“Ngày mai sắp xếp ngay cho ông!” Ông nội hắng giọng, vừa giận vừa bực nhìn thằng cháu, “Đừng có vui mừng quá sớm, ta chưa nói gì đâu đấy!”
Trần Kiều hoan hỉ ra mặt, anh vừa đứng dậy thì lại nghe tiếng quát của ông, “Ai cho mày đứng lên!”
Trần Kiều lại vội quỳ xuống, anh định nói vài câu dễ nghe nhưng thấy sắc mặt ông vẫn đầy nộ khí thì ngập ngừng, “Ông ơi, hiện nay chưa thích hợp để gặp mặt cháu nó đâu.”
“Mày nói gì?” Ông nội quắc mắt hỏi lại, vẻ mặt không hài lòng.
“Có lẽ ông chỉ tiếc xót máu mủ của gia đình là thằng chắt của ông, nhưng đối với cháu, cả hai mẹ con họ đều quan trọng như nhau. Cho nên, cho nên cháu không muốn vì bất cứ lý do gì mà ông…” Trần Kiều thẽ thọt, nói tới đây thì ấp úng.
“Láo toét! Mày tưởng ông nội mày là người cố chấp, cổ hủ hả? Khi xưa mày hại đời con gái người ta sao không sớm thừa nhận hả? Nếu không phải vì đứa trẻ đó thì mày còn định giấu giếm…giấu giếm cả thiên hạ chuyện này phải không?” Ông nội ngẫm nghĩ rồi thở dài, “Ta đã cho người tìm hiểu qua về nó, chỉ là gia cảnh có hơi kém một chút, những thứ khác đều không tồi. Nếu không phải vì cái thằng khốn nạn là mày thì có lẽ cuộc đời nó đã rẽ sang hướng khác rồi.”
Trần Kiều chỉ biết im lặng lắng nghe, lời ông nói quả cũng có ý đúng càng khiến anh đau đớn trong lòng, “Ông ơi, mọi sự đều là lỗi ở cháu, cháu hiểu ý ông. Chỉ là đến giờ cô ấy vẫn không có ý gì với cháu, càng không có ý định để thằng bé nhận cháu, cháu chỉ không muốn ông gây them rắc rối cho cháu lúc này…Cháu muốn có chút thời gian để tự mình giải quyết.”
Nghe Trần Kiều nói vậy, sắc mặt ông nội không được tốt lắm, bà Trần cũng chỉ biết im lặng nghe hai ông cháu nói chuyện. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bản thân bà không dám có thêm ý kiến gì về việc này, bà đành viện cớ đi lấy cho hai ông cháu chút đồ ăn đêm để ra ngoài.
“Cháu tự giải quyết? Cháu giải quyết thế nào mà lân la tới tận bây giờ, khi thằng bé đi học mẫu giáo cơ chứ?” Ông biết khả năng của cháu mình, tuy đôi khi nó còn ham chơi ham vui. Về chuyện này, cháu ông làm được đến đó ông thấy vẫn chưa tốt, nghe con dâu nói, hai hôm trước nó vừa bị một trận đòn.
Trần Kiều cúi gằm mặt im lặng hồi lâu. Lúc đó…nếu thời gian quay ngược lại, trước khi cô biến mất, anh sẽ không do dự mà thừa nhận ngay với cô, anh sẽ nói với cô rằng anh yêu cô. Nếu anh dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn, có lẽ sự tình đã không ra nông nỗi này. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là giá như mà thôi, giờ đây anh hiểu, điều anh phải làm là nắm chắc cơ hội lần này để bù đắp lại cho cô.
Thực thà mà nói, với thân phận của Cốc Tử, được vào nhà họ Trần cũng có thể coi là bước bay lên cành cao hóa phượng hoàng. Tất nhiên, Cốc Tử chẳng thèm bận tâm điều ấy. Ông nội Trần Kiều tuy tư tưởng phong kiến nhưng thực lòng không để ý tới chuyện môn đăng hộ đối, bản thân bà nội anh cũng xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, năm đó tình cờ ông nội đi ngang qua làng, thấy bà nội đang giặt đồ thì ngay lập tức bị cái nét thuần chất ở bà mê hoặc, mặc cho mọi người phản đối ông vẫn một mực cưới bà về. Nay thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của thằng cháu nội, ông cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng nó, ông nén giận mà bảo cháu, “Đàn ông theo đuổi phụ nữ không phải lúc nào cũng nhất mực chiều chuộng, đôi lúc phải có khí phách một chút. Cái khí chất ngang tang ngày nào của cháu chạy đi đâu cả rồi?”
Trần Kiều thấy ông nội dịu giọng thì biết ông đã nguôi cơn giận, anh ngầm thở phào nhẹ nhõm. Ông nói cũng phải, thường ngày anh có tiếng là người ngang ngạnh, quái chiêu, vứt đâu cũng sống được, giờ trước mặt vợ con thì phải thể hiện như thế nào để cho họ ấn tượng tốt đẹp mới đúng.
Về phần Tiểu Võ, mấy hôm nay cô đứng ngồi không yên, vừa nghĩ tới khả năng Cốc Tử chắc chắn không tha thứ cho Trần Kiều, lại vừa mong cho cậu em mình được như ý nguyện. Ya nghĩ đó khiến cô cảm thấy có phần xấu hổ, nghĩ việc mình cho Trần Kiều số điện thoại của Cốc Tử như thế không biết liệu cô ấy có giận lây sang mình không, càng nghĩ càng khiến Tiểu Võ mệt mỏi tới mức không dám chủ động liên lạc với Cốc Tử.
Thế nhưng cô mới bị đuổi ra khỏi nhà, ở mãi trong nhà nghĩ sao được? Hơn nữa, tháng trước cô vừa xin nghỉ việc, số tiền còn lại cũng chẳng đủ tiêu cho những ngày sau nữa, cô cắn răng nhẫn nhục thu dọn đồ đạc tới nhà Cốc Tử.
Tiểu Võ đang ở cửa chờ thì bỗng nhiên một chiếc Ferarri sang trọng đỗ lại ngay trước cửa, xong một người đang ông lịch thiệp bước ra, vì cách hơi xa nên cô không thấy rõ lắm, chỉ thấy anh ta nhanh nhẹn, lịch sự mở cửa sau xe, rồi lại thấy hai mẹ con Cốc Tử bước từ trong xe ra.
Tiểu Võ vội nấp vào góc, cô nghe thấy tiếng Cốc Tử cảm ơn chàng trai, “Cảm ơn anh Hạ.” Tiểu Võ lấy kính ra đeo, qua ánh đèn mờ mờ cô nhìn rõ người đàn ông kia hơn một chút, đúng là một anh chàng đẹp trai, phong độ, lại chín chắn hơn cậu em họ mình nhiều. Thấy thế, trong lòng Tiểu Võ cảm thấy vui vì bạn mình có đối tượng tốt như vậy, mặt khác cô lại thấy có chút gì đó thương Trần Kiều. Tuy Trần Kiều làm sai nhưng dù gì nó cũng máu mủ ruột thịt với cô, nếu quả chuyện này là thật thì nó thật đáng thương quá.
“Ba nuôi, ba lên chơi với con.” Dược Dược ôm lấy Hạ Dữ Quân nũng nịu, Tiểu Võ thấy vậy thì sắp trào nước mắt đến nơi, bụng thầm nhủ “Đừng lên nhé, anh mà lên thì tôi đến ૮ɦếƭ cóng ở cái góc này mất đầy.”.
Hạ Dữ Quân nhìn Cốc Tử mỉm cười, dường như anh đang chờ cô trả lời. Tiểu Võ đứng từ xa nhìn lại, thấy người đàn ông này sao mà hấp dẫn đến thế. Nếu anh nhìn cô như thế chắc cô sẽ ngất mất thôi.
Tiểu Võ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Cốc Tử, “Chị cả, nàng thực sự hẹn hò với anh chàng này đấy à?” Gửi tin nhắn xong cô lại quan sát Cốc Tử.
Cốc Tử cúi đầu xem tin nhắn rồi khẽ cười, cô vỗ vai Hạ Dữ Quân, “Sư huynh, lần sau mời anh lên nhà uống nước nhé, lần này thôi vậy, ‘Gái háo sắc’ nhà em tới đây ở, gặp anh chắc hẳn sẽ cảm thấy ngại lắm.”
“Từ chối thẳng thừng thật đấy.” Hạ Dữ Quân vừa nói vừa cười, ánh mắt thoáng hiện lên chút yêu thương nhưng cũng đầy bất lực, anh vỗ nhẹ lên vai cô rồi nói, “Thế anh đi trước vậy.”
Cốc Dược hơi thất vọng một chút, nó ôm lấy người ba nuôi nũng nịu, Hạ Dữ Quân biết tính khí Cốc Tử nói một là một hai là hai, tốt nhất đừng làm trái ý của cô, anh ngồi xuống thơm vào đôi má bầu bĩnh của thằng bé, khẽ nựng “Dược Dược ngoan, cuối tuần ba nuôi đưa con đi câu cá nhé?”
“Vâng ạ.”
Cốc Dược và Hạ Dữ Quân quấn quýt một lúc mới chịu rời nhau. Trước khi lái xe đi, Hạ Dữ Quân còn mở cửa sổ xe gửi cho Cốc Tử một nụ hôn gió, “Anh đi nhé, em yêu.”
Cốc Tử đột nhiên thấy buồn cười, cái chàng đào hoa này sao lại muốn chôn chân ở chỗ cô cơ chứ, phải chăng người đàn bà không có được luôn là người có sức quyến rũ chẳng thể cưỡng lại? Nhưng thật lòng, chẳng phải cô đang giở trò bỡn cợt với anh hoặc chơi trò lạt mềm buộc chặt, có hợp nhau hay không trong lòng cô rất rõ. Tiểu Võ thấy Hạ Dữ Quân đi rồi mới kéo hành lý ra khỏi góc khuất, cô vỗ vai bạn, “Cốc Tử, không ngờ cậu vẫn luôn giấu giếm một người đàn ông ưu tú như vậy.”
Cốc Tử cười xóa, “Anh ta là Hạ Dữ Quân, cậu không quen nhưng chắc đã nghe tên.”
“Ồ, hóa ra là anh ta! Hồi trước may mắn được gặp một lần nhưng chỉ nhìn thấy sau lưng thôi, là người chơi thân với Cố Triết Xuyên đấy hả?"
"Ừ, là anh ta đấy, nhưng kiểu đàn ông này không thuộc về một người đàn bà nào, mình và anh ấy chỉ là bạn thôi." Cốc Tử một tay kéo Cốc Dược một tay lấy chìa khóa dẫn Tiểu Võ lên lầu.
Tiểu Võ bất đắc dĩ mới phải dọn tới ở nhờ nhà Cốc Tử, nguyên nhân cô bỏ nhà đi chính là vì chuyện gặp mặt mà cô và cha xảy ra mâu thuẫn.
"Cốc Tử, cậu tin không, mình cũng đã thử xem chuyện nam nữ vui vẻ thế nào, cũng định thử tình một đêm xem rốt cục nó ra làm sao, thế nhưng số mình đen đủi, câu đúng phải chàng trai tám vía, mình cóc thèm nên chạy mất." Lúc Tiểu Võ nói điều này, mắt cô nhìn lên phía khác.
Cốc Tử chưa nghe ra trong lời nói của bạn thật giả ra sao, cô chỉ thấy tếu táo nên cười phá lên. Phụ nữ khi nói đến những chuyện này thường "lộ" ra vài thứ không lấy gì làm nhã nhặn cho lắm. Lát sau, Cốc Tử đi dỗ con ngủ, lúc cô quay lại, Tiểu Võ ý tứ chuyển chủ đề sang cậu em họ Trần Kiều. Cốc Tử không có chút hứng thú nào với chuyện này nên mặt hơi trầm xuống, "Tiểu Võ, cậu đang định khuyên nhủ mình điều gì sao?"
Thấy Cốc Tử nghiêm túc như vậy, Tiểu Võ nhanh ý, cố gắng phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng bằng một tiếng cười lớn, "Lúc nghe được chuyện này mình đã vô cùng kinh ngạc. Mình đã nghĩ suốt mấy hôm liền, thực sự chẳng còn mặt mũi nào gặp cậu nữa, sợ vì quan hệ giữa cậu và Trần Kiều mà cậu không thèm nhìn mặt mình."
" Cái đó cậu đừng lo, mình công tư phân mình."
"Cốc Tử, liệu cậu và nó có thể đến với nhau không?"
"Không thể nào, mình nói chuyện khác đi!" Giọng Cốc Tử sắc lạnh cất lên ngay sau khi câu hỏi của Tiểu Võ kết thúc.
Tiểu Võ ngoan cố không chịu dừng lại ở đó, dò xét thêm thái độ của bạn, "Vậy sau này, người đàn ông thế nào thì sẽ được cậu chấp nhận?"
"Chỉ có hai điều kiện thôi, một là Dược Dược thích, hai là mình cũng thích."
Tiểu Võ trầm ngâm một hồi rồi buông một câu, "Yêu cầu này thực vĩ đại."
Đúng vậy, điều kiện tưởng như đơn giản là vậy, mà thực ra lại khó vô cùng.
Tiểu Võ biết tính Cốc Tử nên cô cũng biết chừng mực mà dừng lại, Cốc Tử có chính kiến của mình, cô ũng không nên xen vào quá làm gì. Thằng nhóc Trần Kiều, ở những chuyện khác chẳng có gì chê trách được, chỉ riêng chuyện này thì quả thật, đã khiến ai biết cũng phải thất vọng.
Cốc Tử dọn dẹp phòng khách lấy chỗ cho Tiểu Võ ở tạm, sau đó hai người rủ rỉ nói chuyện tới tận nửa đêm. Mấy năm nay hai người không liên lạc với nhau nhưng dường như chẳng ai muốn nhắc đến những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, chỉ cười cười nói nói, ôn lại những chuyện tếu táo thời đại học, những chuyện lãng mạn tuổi ô mai dở dở ương ương mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc