Anh Chỉ Cần Em - Ngoại Truyện 01

Tác giả: Thẩm Dạ Diễm

Nhật ký bị ốm
Bạch Ký Minh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, đột nhiên điện thoại vang lên, là Liêu Duy Tín: “Ký Minh”. Giọng anh rất lạ, “Em đi taxi về được không? Hình như anh bị sốt rồi”.
Bạch Ký Minh lập tức đứng bật dậy: “Anh đang ở đâu?”.
“Ở nhà.” Liêu Duy Tín uể oải trả lời, “Hơi khó chịu trong người”.
“Được rồi, em về ngay đây.” Bạch Ký Minh cúp máy, lao ra ngoài bắt taxi về.
Liêu Duy Tín bình thường rất khỏe mạnh, có điều anh
không nói cho Bạch Ký Minh biết, cứ mồi năm đông đến anh đều bị sốt một lần. Năm nào cũng vậy, cực kỳ chuẩn.
Bạch Ký Minh về đến nhà, thấy Liêu Duy Tín đang nằm trên giường, mặt đỏ bừng. Cậu tiến lại sờ trán anh, quả nhiên là bị sốt. Cậu lấy thuốc hạ sốt từ ngăn kéo ra, đưa nước cho Liêu Duy Tín uống: “Cảm thấy thế nào? Có cần đi bệnh viện không?”.
Liêu Duy Tín lắc đầu, vươn cánh tay ra: “Em ôm anh đi”.
Còn yêu cầu được, tức là bệnh không nặng lắm. Bạch Ký Minh yên tâm hơn, mỉm cười tiến tới, ôm lấy anh: “Ngủ một giấc sẽ không sao nữa”.
“Em không quan tâm gì đến anh.” Liêu Duy Tín mếu máo, tỏ vẻ rất tủi thân, “Em chỉ quan tâm đến Hứa Gia Nguyên, không thèm để ý đến anh nữa”.
Bạch Ký Minh ngồi thẳng người, liếc xéo một cái: “Không biết là ai rước lấy phiền phức, lẽ nào tại em?”.
Liêu Duy Tín tức thời á khẩu, làm bộ ho vài tiếng, thở không thông: “Ôi trời ơi, *** anh đau, đầu cũng đau, mau lên mau lên, xoa P0'p cho anh”.
Bạch Ký Minh phì cười, không ngờ lúc bị ốm Liêu Duy Tín lại làm nũng như vậy. Cậu cúi đầu, xoa *** cho anh: “Được rồi được rồi, mau ngủ đi”.
Liêu Duy Tín húng hắng mấy tiếng, miệng lẩm bẩm: “Nhưng anh đói rồi, anh muốn ăn mì”.
Được thôi, Bạch Ký Minh thở dài, người bị ốm là to nhất. Cậu vào bếp, rửa rau đập trứng, đun nước bỏ mì vào. Chớp mắt đã xong, phủ thêm một chút dầu mè: “Chín rồi, em đỡ anh vào phòng bếp nhé?”.
“Không, anh muốn ăn trên giường.”
Bạch Ký Minh đặt chiếc bàn nhỏ lên ngăn tủ đầu giường, múc từng thìa canh đút cho Liêu Duy Tín. Liêu Duy Tín vô cùng thỏa mãn, cảm thấy Bạch Ký Minh vẫn quan tâm mình, trong lòng sung sướng, bệnh cũng giảm đi một chút, vì thế liền mở miệng: “Ký Minh, anh muốn xem ti vi”.
“Vậy anh đỡ anh sang phòng khách.”
“Không, anh muốn xem trên giường.”
Bạch Ký Minh trợn ngược mắt, rốt cuộc anh có ốm hay không đầyl
Trong phòng ngủ cũng có ti vi, nhưng thường ngày hai người thích nằm trên sô pha phòng khách xem, rất ít khi dùng đến chiếc ti vi này. Bạch Ký Minh bận bịu cắm dây điện, nối dây truyền hình cáp. Mãi lâu sao mới kết nối xong, cầm điều khiển lướt qua từng kênh: “Anh muốn xem kênh nào?”.
“Khoan đã.” Người bệnh cười hì hì, “Anh muốn đi vệ sinh”.
“ừm.” Bạch Ký Minh đứng dậy, “Đe em dìu anh vào nhà vệ sinh”.
“Không, anh muốn ở trên giường... ái...”
Chiếc điều khiển trên tay Bạch Ký Minh, lượn một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, đáp trúng mũi Liêu Duy Tín, làm người bệnh không dám nói hết câu.
Nhật ký ngộ thương
Liêu Duy Tín nằm trên sô pha xem ti vi, xem cả buổi cũng không có chương trình nào thú vị, nhìn trái nhìn phải không biết điều khiển đã trốn vào góc nào rồi.
“Này, đưa cho anh cái điều khiển.”
Bạch Ký Minh vừa ăn xong một trái lê đông lạnh(*), tiện tay ném phần lõi vào thùng rác bên cạnh, “độp” cú rơi trúng hồng tâm. Bạch Ký Minh hài lòng gật đầu, cầm điều khiển ném về phía Liêu Duy Tín rồi đứng dậy định vào bếp lấy một ít hoa quả.
“Ui nha - Bạch Ký Minh!” Cậu chưa kịp xoay người, đã nghe thấy tiếng gầm thét của Liêu Duy Tín: “Mẹ kiếp em ném đi đâu thế?!”.
Bạch Ký Minh giật mình quay lại, thấy điều khiển nằm chình ình trên nền đất, Liêu Duy Tín co người lại, hai tay ôm chặt hông.
Cậu kinh ngạc mở to mắt, lập tức hiểu ra vấn đề, một tay che miệng, cười gập cả bụng lại, Liêu Duy Tín nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa, mau lại đây!”. Bạch Ký Minh vừa cười vừa lắc đầu, chân lùi về đằng sau, lùi đến sau cửa, nghiêng đầu, hé đôi mắt nhìn về phía Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín vừa tức lại vừa buồn cười, giơ một ngón tay gọi cậu: “Lại đây!”.
Bạch Ký Minh nhắm mắt lại lắc đầu, sau đó mở mắt ra chớp lia lịa.
Tên nhóc xấu xa. Liêu Duy Tín phụng phịu, hừ một tiếng: “Đếm đến ba, nếu không lại đây hậu quả tự chịu”.
Bạch Ký Minh cố nhịn cười, nhích từng chút về chỗ sô pha.
Liêu Duy Tín nóng ruột, giơ tay kéo cậu, cậu mất đà ngã luôn vào lòng anh. Anh hừ nhạt, chỉ vào chỗ bị thương bảo: “Mau an ủi nó đi”.
Bạch Ký Minh vẫn cười: “Được rồi được rồi em sai được chưa? Đây em xoa, em xoa”. Giơ tay sờ lung tung mấy cái.
“Thế là xong à?” Liêu Duy Tín nhướng mắt, “Nó chịu nhưng anh chưa chịu đâu”.
“Thế anh muốn thế nào?” Bạch Ký Minh khẽ *** môi, vẻ mặt vô tội.
“Thấy nơi cần an ủi bằng một chồ vừa ấm vừa chật chội đi.” Liêu Duy Tín trầm giọng nói, có chút khàn khàn.
Chú thích
(*) Lê đông lạnh: là loại lê thông thường được để lạnh đóng băng chuyển thành màu đen sẫm, rất cứng. Lê đông lạnh thường được làm từ lê Trắng, lê Sơn Đông, hoặc loại lê táo Cát Lâm. Khi ăn người ta nhúng lê đông lạnh vào nước, chờ tan băng là có thể sử dụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc