Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 11

Tác giả: Quyết Minh

Trong phòng chờ sinh rất ‘náo nhiệt’.
Trên giường bên phải, một sản phụ chờ sinh kêu khóc rất thảm thiết, “Đau quá! Đau quá! Em không muốn sinh! Cứu mạng! Mau kêu bác sĩ tới đi!”
Người thân của sản phụ đó vội vã chạy đi kêu nữ hộ sinh tới.
“Còn sớm, mới mở hai Ng'n t thôi.” Nữ hộ sinh có nhiều kinh nghiệm, biết cách lúc sinh còn lâu.
“Đều tại anh! Tên khốn kiếp này! Hu hu......” Sản phụ kia bắt đầu chửi rủa chồng mình. Người chồng mặc cho sản phụ mắng, vẫn cười lấy lòng, không ngừng nói xin lỗi.
Trên giường bên trái, một sản phụ đang cố gắng ăn vì ‘trận chiến lớn’ sắp tới.
“Uống nước mật ong chưa con?” Mẹ chồng hỏi.
“Có muốn ăn một cái bánh bao hấp nữa không?” Mẹ ruột hỏi.
“Vợ à, có cháo gạo ngọc nè, anh thổi nguội cho em.” Chồng nói.
Quả thật giống như là....... Tới phòng chờ sinh chơi, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Trước đó hộ sinh đã từng nói, muốn ăn thì cứ ăn, ăn được là rất tốt.
Phía đối diện là một cặp vợ chồng trẻ đang chơi game chờ sinh.
“Chồng à, mau giúp em thắng màn này.”
“Bên này nè, sau đó.......”
“Một chút em vào phòng sinh, anh ở ngoài giúp em qua màn bốn đó!”
Phó Quan Nhã nằm trên giường, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cũng là sản phụ duy nhất tới đây một mình.
Có lẽ thấy cô không có người nhà bên cạnh, nên điều dưỡng rất quan tâm chú ý tình trạng của cô, sợ cô có chuyện mà không phát hiện kịp thời.
So với tiếng kêu thảm thiết bên cạnh, cô chỉ là hít thở khó nhọc hơn một tí, cắn chặt môi, thỉnh thoảng mới bật ra vài ***.
Vì dù kêu, cũng sẽ không có người trấn an, không bằng tiết kiệm sức chờ sinh.
Giờ khắc này, thời gian trôi qua thật chậm, đau khổ đặc biệt kéo dài.
Rốt cuộc, đến khi sản phụ giường bên phải la mệt thì cũng vừa lúc được đưa vào phòng sinh, chuẩn bị chào đón một sinh mệnh mới, người thân cuống quýt đi theo tụ tập trước phòng sinh.
Phòng chờ sinh an tĩnh lại nhiều.
Sản phụ bên trái cũng dừng ăn uống, bắt đầu tiến vào cơn đau bụng chuẩn bị sinh, nhịn không được bật khóc, được người chồng đứng bên cạnh trấn an không ngừng.
Trước lúc Phó Quan Nhã được đưa vào phòng sinh một phút Lại Bì bỗng xuất hiện. Lại Bì nhờ phát hiện ra lời nhắn của Phó Quan Nhã trên tủ lạnh, nên mới vội vã chạy tới kịp.
Phó Quan Nhã thấy Lại Bì, câu đầu tiên là, “Không phải buổi tối em có tiết học sao?” Lúc này, cô đổ mồ hôi đầy người, môi cắn đến chảy máu, hơi thở mong manh, vừa thấy được người quen, nước mắt lập tức trào ra.
“Làm ơn đi, sinh con là một việc cực lớn đó! Còn quan tâm có tiết hay không làm gì? Sao chị không gọi điện thoại cho em, để em xin nghỉ đi với chị?”
“Chị sợ em thấy rồi, về sau không dám sinh con nữa.... ...” Phó Quan Nha muốn cười nói, nhưng cô cười không nổi.
“Phải đưa tới phòng sinh rồi, xin nhường đường.” Nữ hộ sinh nhắc nhở.
Lại Bì nhanh chóng tránh ra, nhìn theo bóng Phó Quan Nhã, sau đó cô phát hiện một bọc hành lý nhỏ trong góc của phòng chờ sinh.
Lại Bì biết nó, đó chính là ‘hành lý đi sinh’ mà Phó Quan Nhã đã chuẩn bị từ lâu.
Lại Bì lấy cái túi, ôm đến trước phòng sinh chờ.
“Chị Nhã Nhã tự mình vác bụng, ôm hành lý đến bệnh viện sinh bé con.... ...”
Đáng ghét! Hình ảnh kia khiến Lại Bì muốn khóc.
“Ngay cả nhắn lại, cũng chỉ là nhắc nhở mình.... ....”
‘Bữa tối để trong tủ lạnh, nhớ hâm nóng trước khi ăn. Chị tới bệnh viện sinh con, em đi học ngoan nha.’
Lại Bì khóc, cảm thấy tức giận thay cho Phó Quan Nhã, nước mắt không chỉ dập tắt lửa giận, mà còn như đổ thêm dầu vào lửa, khiến nó cháy mạnh hơn.
“Mẹ nó! Chỉ có một mình chị Nhã Nhã sinh con, những người khác ૮ɦếƭ sạch rồi sao?”
Lại Bì tức giận cầm điện thoại của Phó Quan Nhã lên, mở danh bạ ra, bắt đầu tìm kiếm.
Đầu tiên là ‘Cha’. Lại Bì gọi qua, vừa thấy có người nghe máy đã khóc nói, “Chị Nhã Nhã đang sinh con! Cầu bác mau tới bệnh viện với chị ấy đi!”
Đáp lại là, “Cô muốn lừa đảo hả?” Sau đó bị cúp máy cái rụp.
Thứ hai là ‘Mẹ’. Lại Bì chưa từ bỏ ý định, gọi qua, nói giống như lúc nãy.
“Vợ tôi đang tắm, cô là người của đường dây lừa đảo đúng không?” Nói xong lại cúp máy.
“Mẹ nó! Tôi dùng điện thoại của con gái bác gọi, đường dây lừa đảo gì chứ?!” Không chịu nhìn thử xem ai gọi sao?
Lại Bì tiếp tục tìm trong danh bạ.
‘Ông Điền’...... Bên cạnh cái tên là một biểu tượng đỏ mặt.
Trực giác nói cho Lại Bì biết, người này có quan hệ rất đặc biệt với Phó Quan Nhã. Ít nhất trong danh bạ không có ai kèm theo biểu tượng như thế này.
Gọi thôi!
Chuông điện thoại của Điền Hân Viêm đột nhiên vang lên. Anh nghiêng đầu nhìn lên màn hình điện thoại, trên đó hiện lên gương mặt Phó Quan Nhã với nụ cười sáng lạn.
Hình này chụp vào một buổi sáng nào đó, cô đang khom người lén chụp ảnh anh, sau khi bị bắt tận tay, còn cười nói, “Khuôn mặt anh lúc ngủ thật đáng yêu!”
Rõ ràng là nụ cười kia của cô mới thật đáng yêu. Anh vội chụp theo bản năng, giữ lại nụ cười đáng yêu này của cô......
Từ lúc ly hôn tới nay, cô chưa hề gọi cho anh lấy một lần, dù là để chất vấn hay khóc lóc kể lể đều không có. Còn anh, cũng không dám gọi cho cô.
Không ngờ, hôm nay, cô lại gọi.... ....
Tiếng chuông vẫn tiếp tục thúc giục, Điền Hân Viêm nhanh chóng bắt máy, cảm thấy cổ họng mình đang co rút rất nhanh. “... ...... Nhã Nhã?”
“Nhã Nhã cái đầu anh! Anh là chồng cũ đúng không? Là tên đàn ông tồi tệ bỏ vợ bỏ con đúng không? Tôi cho anh biết, tốt nhất hãy mặc áo chống đạn trước khi tới bệnh viện! Bởi vì tôi nhất định sẽ tẩn anh! Đập anh bẹp dí như đập một con gián, để cho cha mẹ anh cũng nhận không ra!” Lại Bì sảng khoái chửi rủa, phát tiết tức giận vì hai cuộc gọi trước.
“Cô là ai? Tại sao lại dùng điện thoại của Phó Quan Nhã? Cô ấy đâu?” Điền Hân Viêm lạnh lùng hỏi.
“Tôi là người thuê nhà của vợ cũ anh! Dùng di động của chị ấy là vì chị ấy đang không thể dùng! Còn tại sao lại không thể dùng? Dĩ nhiên là vì, chị ấy đang ở trong phòng sinh, sinh con cho tên khốn kiếp anh đó!” Lại Bì nói một tràng dài.
“Cái gì?!”
“Anh bị điếc hả? Chị Nhã Nhã đang ở trong bệnh viện sinh con!”
Mình mất đi ý thức đã mấy giây? Mấy phút? Hay mấy tiếng? Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Phó Quan Nhã mơ thấy Điền Hân Viêm lúc nhỏ. d.đ @lê^ quý& đôn Anh rất gầy, ngồi trong căn phòng trống trải, trông thật cô đơn.... ... Khiến cô rất đau lòng, chỉ muốn tiến lên ôm chặt lấy anh, cùng chơi cùng nói chuyện cùng vẽ tranh với anh.
Giấc mơ rất ngắn, bị tiếng khóc yếu ớt như tiếng mèo kêu cắt đứt.
Phó Quan Nhã chậm rãi tỉnh lại, thấy rõ chung quanh.....
Cái gì vậy?!
Bên tay phải là cha, mẹ cô.
Bên tay trái là Điền Hân Viêm, Tô Vô Địch, Tô Ấu Dung.
Cuối giường là Lại Bì và Dương Sĩ Vĩ.
Mộng đẹp xong rồi, giờ tới ác mộng? Những người đang đứng đây đều là ảo giác?
“Mẹ có thể cho bé Pu' rồi!” Điều dưỡng mỉm cười đưa bé con tới cho cô, cộng với đau đớn trên người, cho cô biết....... Đây không phải là giấc mơ.
Những người không nên xuất hiện tại phòng bệnh kia rốt cuộc chịu nhấc chân tránh khỏi giường bệnh. d. đ!~ lê? quý., đôn Điều dưỡng kéo màn, dạy Phó Quan Nhã cách cho bé Pu', giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái.
Phó Quan Nhã rất muốn chuyên tâm cho bé con Pu', nhưng cô lại cực kỳ lo lắng về tình hình bên ngoài tấm màn. Cô chưa từng chuẩn bị tâm lý, sau khi sinh bé con không lâu, lại gặp.... ...
Một bên là cha mẹ cô, một bên là Điền Hân Viêm...... Đều là những người cô đã lừa.
Phòng bệnh yên tĩnh một cách đáng sợ.
Cô cho bé con Pu' cũng không thuận lợi, trong lòng khó tránh khỏi nóng nảy, cộng thêm lo lắng phải đối mặt với những tình huống có thể xảy ra nên càng hốt hoảng hơn. Cô cực kỳ sợ, sợ Điền Hân Viêm biết về sự tồn tại của bé con, sẽ bắt bé con đi, sợ tới mức bật khóc.
“Rất đau à? Cố gắng một chút!” Điều dưỡng an ủi.
“Có một chút......” Cô chỉ có thể đáp như vậy.
Bên ngoài tấm màn, có người ngồi không yên, muốn đến giường bệnh xem thử.
“Làm gì? Đã là chồng người khác thì không phiền đi xem!” Giọng mẹ Phó mặc dù nhỏ, nhưng khí thế thì không nhỏ chút nào, ngăn cản ‘con rể cũ’ cộng thêm Phó Quỳnh Sâm đã nhổm người đi lên.
Mẹ Phó tự mình tới giường bệnh nhìn con gái và cháu ngoại, cung cấp kinh nghiệm cho bé Pu'.
Điền Hân Viêm chỉ có thể đứng im tại chỗ, nghe mẹ Phó nói, “Con bé này, ngay cả cha mẹ cũng lừa....... Một mình không khổ sở sao?” Bà rất muốn mắng con gái một trận, nhưng thấy bộ dáng con gái lúc này, thì không nỡ mắng, chỉ có thể than thở, dù sao, đau lòng nhiều hơn là trách móc.
Phó Quan Nhã đáp lại bằng tiếng khóc thút thít.
Tiếng khóc yếu ớt kia giống như dao sắt cắt vào lòng Điền Hân Viêm.
“Được rồi, đừng khóc, sẽ hại mắt.” Mẹ Phó an ủi.
“Dạ.... .....”
Bé con vừa sinh ra, không lo không nghĩ, Pu' no rồi ngủ, ngủ dậy lại Pu', chỉ có bấy nhiêu yêu cầu. Cho nên vừa Pu' no xong, bé con chép chép miệng mấy cái, lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết có một cuộc chiến sắp nổ ra.... ....
Lại Bì dẫn đầu tiến lại gần nhìn bé con. Bé con rất nhỏ, da hồng hồng vàng vàng, nhìn không ra giống ai.
“Chị Nhã Nhã, là em đã gọi điện cho mọi người, thật xin lỗi.......Lúc đó em tức quá, nên mới tự ý.......” Hiện giờ Lại Bì mới thấy có lỗi, còn lúc trước, giận quá hoàn toàn không nghĩ gì hết cứ hành động theo cảm tính.
“Chị biết, em bất bình vì chị. Chị không trách em.... ...”
Lại Bì kích động cười, ở chung mấy tháng, Lại Bì đã hiểu rất rõ tính tình Phó Quan Nhã nên không hề ngạc nhiên.
“Nếu chị cần em đuổi người giúp chị, em sẽ động thủ ngay!” Lại Bì trực tiếp nhắm ngay Điền Hân Viêm.
Lại Bì cũng vừa mới từ miệng Dương Sĩ Vĩ biết được quan hệ phức tạp giữa ba người, chồng cũ, vợ cũ, vợ mới và cả ‘núi dựa’ sau lưng vợ mới.
“... ........” Phó Quan Nhã trộm liếc Điền Hân Viêm một cái. Anh cũng đang nhìn cô, nhìn bé con cô đang ôm trong lòng, con gái anh.
Bên dưới khuôn mặt tỉnh táo của Điền Hân Viêm là sự kích động và vui sướng đang dâng trào, khiến anh không thể hô hấp bình thường được.
Sinh mệnh bé nhỏ kia là kết tinh tình yêu của hai người.
Anh rất muốn ôm bé con một cái, và cả mẹ của bé con, cô gái ngốc kia.
Nhưng tại sao.... ... Chỉ một chuyện nho nhỏ như vậy, anh lại không cách nào làm được, cũng không có quyền làm?
“Chồng cũ của chị là người đầu tiên vọt tới bệnh viện! Em vừa gọi xong, không đến mười phút anh ta đã có mặt. Vốn em muốn đập anh ta, nhưng.... ... Trông anh ta có vẻ rất lo lắng, lại không quên giúp chị xin phòng bệnh đơn, xử lý mấy chuyện thủ tục, nên em đành tạm tha cho anh ta.” Lại Bì nói nhỏ vào tai Phó Quan Nhã.
Một lý do khác....... Là vì anh ta quá cao lớn, nên cô đánh không thắng.
“Thư ký của anh ta cũng rất thảm, bị anh ta mắng.... ...... Thì ra là anh ta không biết chị mang thai ạ?” Lại Bì hỏi.
Điền Hân Viêm mắng Dương Sĩ Vĩ bằng một giọng điệu hết sức nghiêm nghị, chứ không phải kiểu la to hét lớn.
Tại sao cậu không nói cho tôi việc cô ấy mang thai? Cậu đã biết từ lúc nào? Không ngờ cậu lại hợp với cô ấy lừa tôi? Tôi là tổng giám đốc của cậu, hay là cô ấy?
Còn nữa, nói cũng không nói cho rõ được hả? Cái gì mà người ở chung?! Một cô gái còn đi học cũng gọi người ở chung được hả?!
Phó Quan Nhã chỉ có thể dùng ánh ánh ‘xin lỗi’ nhìn Dương Sĩ Vĩ.
“Được rồi, không làm phiền họ nữa. Con gái và cháu gái của chúng tôi tự chúng tôi chăm sóc, mấy người cứ tự nhiên đi, cửa ở bên kia!” Cha Phó ra lệnh đuổi khách.
Tô Vô Địch không chịu yếu thế, cao ngạo hừ nói, “Có gì hiếm lạ? Về sau Ấu Dung sinh đứa nhỏ, nhất định xinh đẹp hơn nhà mấy người nhiều! Trông cứ như con khỉ!”
“Ông nội.... ...” Tô Ấu Dung vội vàng ngăn lại, nhưng không kịp rồi.
Lại Bì là người đầu tiên lên tiếng, “Mẹ nó! Sao ông không đi soi gương đi! Xem ai giống con khỉ hơn?”
“Đứa con gái hỗn hào này ở đâu ra vậy? Nói chuyện với người lớn vậy đó hả? Phó Quỳnh Sâm, nhà mấy người dạy con cháu vậy à?” Tô Vô Địch đáp trả. Con nhỏ này, ăn mặc kỳ cục, nhuộm tóc vàng khè, cử chỉ thô lỗ, vừa nhìn đã biết chẳng phải con nhà đàng hoàng!
“Hừ, tôi chẳng phải họ Phó, nhà họ dạy dỗ thế nào có liên quan quái gì đến tôi!” Lại Bì chống nạnh, hất cằm nói, “Tôi mới là người muốn biết ông họ gì, nhà ai mà lại dạy dỗ con cháu thất bại như vậy?!”
“Cô.....” Tô Vô Địch chỉ tay về phía Lại Bì, không nói thành lời.
“Tôi sao? Mẹ ông có dạy ông không thể nói bé con nhà người khác trông giống con khỉ chưa? Sao? Mẹ tôi đã dạy tôi, trước khi chê người khác thì phải tự nhìn lại mình đã!”
“Cô.... ...”
Nếu so về đấu võ miệng, Lại Bì chẳng thua ai.
“Ông có thích bé con nhà mình bị chê không? Không thích thì đừng tùy tiện chê nhà người khác! Suy bụng ta ra bụng người đi! Hơn nữa, bé con đáng yêu như vậy, mắc gì phải trợn mắt nói dối?”
“Cô.... ... Cô.... ... Cô....... Đứa nhỏ này.......” Tô Vô Địch tức tới mức Ng'n t phát run.
Đời này, chưa có đứa nhỏ náo dám can đảm bắt bẻ lại ông như vậy!
Không, thật ra mấy chục năm trước đã có một đứa! Là bà mẹ trẻ đã ném Ấu Dung cho ông, ngoài ra, không còn người thứ hai!
Hôm nay, người thứ hai đã xuất hiện!
“Tiểu Lại, đừng như vậy, bớt cãi một tí đi.” Phó Quan Nhã ngăn cản.
“Ai kêu ông ta nói bé con giống như con khỉ làm chi?!” Chị còn nói đỡ cho ông ta?
Nếu ngày nào đó cô làm mẹ, ai dám nói con cô như vậy, cô nhất định liều ૮ɦếƭ với kẻ đó!
“Cô bé này nói đúng, kiểu già mà không nết thế này, không cần lễ phép!” Phó Quỳnh Sâm và Lại Bì đứng chung một phe, chống chọi với ‘kẻ địch’.
“Ông ấy là ông của Hân Viêm.... ...” Phó Quan Nhã nói nhỏ.
Cô không ghét Tô Vô Địch, hơn nữa vào hôm đám cưới, thấy ông dắt tay Tô Ấu Dung vào khách sạn, cô chỉ thấy ông là một ông cụ rất hiền lành.
Có lẽ, ông ấy có suy nghĩ riêng của mình, có lẽ ông độc đoán, nhưng lại không phải vì bản thân. Hơn nữa, ông đã giúp Điền Hân Viêm rất nhiều, cứu một đứa bé bất lực ra khỏi hoàn cảnh khổ sở, giáo dục anh nên người.... ... Cô không cách nào ghét một người như vậy được.
“Được rồi! Muốn cãi thì ra ngoài cãi, ở đây im lặng cho Nhã Nhã nghỉ ngơi!” Mẹ Phó đuổi cả cha Phỏ ra ngoài.
“Con gái của con rất đẹp, chẳng có chút nào giống khỉ cả!” Người mở miệng phản bác, bảo vệ danh dự của bé con, không phải Phó Quan Nhã.... ..... Cô còn chưa can đảm tới mức chống đối Tô Vô Địch..... Mà là cha của bé con.
“Làm sao con biết đó là con của con, ly hôn lâu như vậy, ai biết nó.... ...” Tô Vô Địch chỉ nói một nửa thì ngừng, tự biết mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra, không thể nuốt vào lại.
Điền Hân Viêm mặc dù trầm mặc, nhưng ánh mắt lại phản ánh sự bác bỏ mãnh liệt của anh.
Tô Vô Địch hiểu tính Điền Hân Viêm, ánh mắt sắc bén, môi mím chặt, là điềm báo của việc không vui.
“Ấu Dung, em đưa ông về đi.” Hồi lâu, Điền Hân Viêm chỉ nói một câu như vậy.
Tô Vô Địch tự biết đuối lý, không hề phản đối, cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh như một đứa bé đã phạm lỗi, Tô Ấu Dung đi theo phía sau, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Lão già Tô Vô Địch ૮ɦếƭ tiệt này! Miệng thật thối! Mấy lời như vậy cũng dám nói!” Phó Quỳnh Sâm tiếc trong tay không có muối, nếu không ông đã ném vài vốc trừ tà!
Lại Bì nghe vậy kinh ngạc hỏi, “Tô, Tô Vô Địch? Người được gọi là..... ‘Mãnh hổ’ trong ngành bất động sản ngày xưa?!”
“Đúng! Chính là ông ấy! Có gì sao?” Dương Sĩ Vĩ trả lời.
“Vậy, cô gái kia là.... .... Là.....” Lại Bì há to mồm.
Điền Hân Viêm đáp, “Là Tô Ấu Dung, cháu nội của Tô Vô Địch.”
“Ôi mẹ nó.... ...” Lại Bì gào xong, lao ra ngoài giống như một cơn gió. Tiếng chân cô vang vọng khắp hành lang, không biết đang vội cái gì.
Nhưng, những người ở đây, lúc này không ai có tâm tình quan tâm xem cô đang vội cái gì.
“Sao cậu không cút theo luôn đi?!” Phó Quỳnh Sâm nói.
Thằng nhóc láo toét! Hoàn toàn không hề làm được những việc đã hứa!
Cái gì mà, nhất định sẽ chăm sóc Nhã Nhã, tuyệt đối không để cho cô ấy chịu uất ức! Gì mà, kết hôn với cô ấy là thật lòng, không có nửa phần giả dối!
Kết quả.......
Con gái ông có chỗ nào không phải chịu uất ức?! Ngay cả sinh con, cũng phải thông qua người ở trọ thông báo giùm họ mới biết. Làm cha mẹ, ai có thể không giận chứ?!
“Cha......” Phó Quan Nhã có chút không nỡ. Cô vẫn còn..... Rất quan tâm Điền Hân Viêm, chỉ có thể dùng ánh mắt xin cha cô đừng làm khó anh.
Phó Quỳnh Sâm thấy vậy, cũng không nỡ khiến con gái buồn, đành quay mặt đi, không nhìn Điền Hân Viêm.
“Anh....... Có muốn ẵm bé con không?” Phó Quan Nhã nhẹ giọng hỏi Điền Hân Viêm. Cô nhận ra, anh rất muốn, trong mắt anh tràn đầy khát vọng.
Người tôi muốn ôm nhất là em. Những lời này nếu thốt ra, chắc chắn sẽ bị ‘cha vợ cũ’ trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Nhưng anh thật sự rất muốn ôm cô. Một cái ôm thể hiện sự cám ơn, áy náy, và càng nhiều là..... thương tiếc. Cám ơn vì cô đã cực khổ, xin lỗi vì đã hại cô phải cực khổ.......
“Có.” Điền Hân Viêm gật đầu, đến gần giường bệnh, nhận lấy bé con, tuy rằng động tác rất vụng về. Thật may là bé con không bị anh đánh thức, cũng không phát ra tiếng kháng nghị.
Điền Hân Viêm nhìn gương mặt ngủ say của bé con thật lâu, tìm kiếm nét di truyền trên người bé con, lỗ mũi giống ai, đôi mắt giống ai.... Cuối cùng, ánh mắt anh lại trở lại trên người Phó Quan Nhã.
“Mặt và mắt em.... Có đau không?”
Lúc sinh phải rặn rất dữ khiến những mạch máu nhỏ trên mặt và mắt cô bị vỡ, khuôn mặt rất đỏ, cả tròng mắt cũng đầy máu li ti, trông rất ghê người.
“Dạ?” Phó Quan Nhã chưa có cơ hội soi gương nên cô không biết tại sao anh lại hỏi vậy.
“Qua một thời gian sẽ tự hết thôi.” Mẹ Phó đáp.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Mẹ Phó giúp Phó Quan Nhã chỉnh giường cho cô nằm xuống.
“Không có gì. Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Chờ con xuất viện thì lập tức dọn về nhà ngay. Phải mua cho bé con tã giấy, nôi....... A! Cha mẹ chưa chuẩn bị gì hết.... ...” Phó Quỳnh Sâm lo lắng nói.
“Con đã chuẩn bị đầy đủ hết những thứ bé con cần rồi ạ.” Phó Quan Nhã đáp.
Mẹ Phó híp mắt, thể hiện uy nghiêm của ‘thái hậu’, “Mẹ sẽ không để con và bé con ở trọ bên ngoài, về nhà lo mà ở cữ! Mẹ chưa từng thấy một phụ nữ có thai nào giống như con, chẳng mập ra chút xíu nào, hẳn là trong lúc mang thai con không hề bồi bổ gì cho mình đúng không? ... .... Chờ ở cữ xong, mẹ sẽ tính sổ với con.” Mấy chữ cuối, mẹ Phó nói rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng khí thế thì không nhẹ chút nào.
Phó Quan Nhã cúi thấp đầu, không dám nói nhiều. Cô trộm liếc Điền Hân Viêm một cái, hình như anh cũng không có cách phản đối mẹ Phó. Vẻ mặt anh giống như đang nói: anh không hề biết mẹ vợ lại có khí phách đến vậy.... ...
Cô liếc anh một cái ý nói: nếu không, anh nghĩ tại sao tôi lại tôn mẹ là ‘mẹ đại nhân’ chứ? Ở nhà họ Phó, địa vị của mẹ rất rất cao!
Mẹ Phó thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’, thầm nghĩ làm sao để cắt ngang. Dù sao, giữa hai người bây giờ không nên ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’. Điền Hân Viêm là đàn ông đã có vợ!
“Cậu Điền.” Mẹ Phó sửa cách gọi. Con gái đã ly hôn, quan hệ liền khôi phục thành người xa lạ, “Mặc dù cậu là cha của bé con, nhưng cậu cũng phải nghĩ tới cảm nhận của vợ mình, đừng làm đau lòng thêm một người nữa.... ....” Mẹ Phó lấy tư cách là người lớn trong nhà để khuyên.
“Nếu chúng tôi biết sự tồn tại của bé con sớm hơn, tôi sẽ không để Nhã Nhã sinh bé con. Tôi thừa nhận, tôi là một người mẹ ích kỷ, không nỡ nhìn con mình làm một bà mẹ đơn thân.” Mẹ Phó nói xong, không ai biết phải nói gì nữa.
“Nhà họ Phó chúng tôi sẽ chăm sóc bé con. Trên luật pháp, cậu vẫn có quyền lợi và nghĩa vụ tới thăm. Nhưng sau này, cậu sẽ có con của riêng mình, những đứa bé kia có thể có một gia đình bình thường, còn bé con trong *** cậu lại.... ...” Mẹ Phó khó nén thương tâm, nhìn bé con, nói tiếp, “Một ngày nào đó, bé con sẽ hỏi: tại sao cha mẹ con không ở chung một chỗ? Tại sao cha con lại ở chung với người khác? Có lẽ chúng tôi sẽ nói cho nó biết, cha nó đã qua đời từ sớm, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Ngụ ý, Điền Hân Viêm sẽ còn có con của mình và Tô Ấu Dung, vì vậy đừng quá thân thiết với bé con!
Phó Quan Nhã thật muốn khóc, cô kéo chăn lên che mặt mình, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô không nghĩ kỹ được như mẹ, ánh mắt thiển cận, không suy tính về lâu dài....... Cô chưa hề nghĩ tới, nếu bé con ngưỡng mặt hỏi cô, tại sao không có cha....... Cô nên nói như thế nào?
“Con sẽ không có những đứa con khác.... ... Phải nói, mẹ của những đứa con của con sẽ chỉ là Phó Quan Nhã, không thể là người thứ hai nào khác.” Điền hân Viêm cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giữa tấm khăn hồng, thầm phát thề, anh sẽ không vắng mặt trong quá trình trưởng thành của bé con. d. đ *lê@! quý .,đôn Khi ôm bé con trên tay, anh mới hiểu rõ tâm tình của Tô Vô Địch.... .... Dù trả giá thế nào cũng phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho đứa nhỏ quý báu của mình.
Tô Vô Địch vì Tô Ấu Dung, còn anh sẽ vì con gái mình làm hết thảy, sẽ không để cho trong cuộc sống tinh khiết của con có bất kỳ lời nói dối nào, càng không để trong thế giới nho nhỏ của con, không có tình thương của cha.
“Con và Ấu Dung, tới giờ vẫn không phải là vợ chồng chân chính.... ...”
Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung, vào cùng một ngày, đồng thời nói ra sự thật.
Điền Hân Viêm nói với người nhà họ Phó sự thật của việc ly hôn. Còn Tô Ấu Dung nói với Tô Vô Địch việc kết hôn giả.
Kết quả.... .....
“Cái gì?! Vì lão già kia mới ly hôn với con gái tôi? Hại con gái tôi chịu nhiều khổ sở như vậy?!” Phó Quỳnh Sâm nghe xong, phát điên lên.
“Cái gì?! Con...... Con và Hân Viêm.... ... Hai đứa dám gạt ông?! Có phải hai đứa bây định chờ ông vừa ૮ɦếƭ là lập tức ly hôn không? Ngay cả giấy ly hôn cũng viết xong từ sớm rồi?! Con.......” Tô Vô Địch nghe xong lên cơn tăng huyết áp kịch phát, phải đưa đi cấp cứu.
Điền Hân Viêm bị Phó Quỳnh Sâm đuổi ra khỏi phòng bệnh. Còn Tô Ấu Dung lại đưa Tô Vô Địch vào bệnh viện.
Điền Hân Viêm muốn bước vào cửa nhà họ Phó, không khó; muốn gặp bé con, không khó; nhưng muốn gặp Phó Quan Nhã, cực khó. Người nhà họ Phó đã quyết định, không cho hai người họ gặp mặt. Lúc đầu cưới dễ dàng bao nhiêu thì hiện tại khó khăn bấy nhiêu, xem như nhân quả tuần hoàn. Điền Hân Viêm không biết quý trọng, giờ phải gặp báo ứng, đáng đời!
Điền Hân Viêm lui tới nhà họ Phó mỗi ngày, thấy được bé con, ôm được bé con, nhưng không có một lần nào gặp được Phó Quan Nhã.
Cha Phó và mẹ Phó không ngăn cản Điền Hân Viêm gặp con gái của anh, nhưng không cho phép anh gặp con gái của họ.
Điền Hân Viêm thầm nghĩ, nếu là anh, ai dám đối xử với con gái anh như vậy, anh cũng tuyệt đối sẽ không ôn hòa với đối phương.
Có lẽ, hôm nay lại không gặp được cô.
Điền Hân Viêm chuẩn bị tâm lý như vậy đến nhà họ Phó. Không ngờ, người mở cửa lại là Phó Quan Nhã. Anh ngạc nhiên tới mức đứng ngây dại ngoài cửa.
“Không muốn vào sao?” Cô hỏi. Hiếm thấy vẻ mặt sững sờ như vậy của anh, thật đáng yêu!
“Muốn!” Anh nhanh chóng hồi hồn. Cơ hội ngàn năm có một sao có thể không muốn ?!
Cô đi đằng trước, anh bước theo sau. Vừa đi cô vừa nói, “Mật Mật ngủ rồi, anh muốn vào xem thì nói nhỏ thôi.” Mật Mật là tên ở nhà của bé con.
“Không vội!” Gặp bé con là một chuyện, gặp cô lại là chuyện khác. Hai tuần liên tục đều thấy được bé con, nhưng cô thì đã hai tuần không thấy.... ....
Anh không vội gặp con, lại vội nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.
“Cha mẹ đi dự đám cưới rồi. Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy ăn một ít đi. Vừa lúc, anh giúp em ăn.... ... Bữa ăn với số lượng kinh người dành cho người đang ở cữ.”
Đồ ăn hằng ngày vẫn là anh đặt người ta ngày ngày mang tới cho cô, mẹ thương cô nên làm thêm mấy món, cô ăn vậy đã hai tuần liên tiếp, cho nên dù ba ngày tiếp theo không ăn gì, cô vẫn không thấy đói.
“Ăn vậy mới giúp em bồi bổ lại, em phải ăn hết mới được.... ....” Anh vốn định khuyên cô vài câu, nhưng vừa nhìn thấy mớ đồ ăn trên bàn lại lập tức im lặng ngay.
“... ...... Đây là một bữa ăn?” Năm sáu tô đồ ăn bự thế kia?
“Đúng!” Phó Quan Nhã buồn rầu nói, người ta nuôi heo cũng không cho ăn nhiều như vậy đâu!
“Em vất vả rồi.” Điền Hân Viêm thật lòng nói.
Bốn chữ này bao hàm không chỉ là cô cố gắng ăn nhiều như vậy, càng là vì cô đã sinh Mật Mật cho anh.
“Nhân khi mẹ em chưa về, anh mau ăn ba tô này đi.” Cô nhanh chóng chia đồ ăn, chỉ chừa mấy món có tác dụng lợi sữa cho mình, những món khác đều cho anh hết. Cô ăn những món bổ huyết gì kia, ăn đến mức sắp nôn luôn rồi.... ...
Phó Quan Nhã bới cơm cho Điền Hân Viêm, hai người cố gắng giải quyết mớ ‘đồ bổ’ trên bàn.
“... ...... Ông anh không sao chứ? Nghe anh và cô Tô nói thật, ông đã.... ..... Tức giận tới bất tỉnh?”
“Ừ. Cho nên giờ nhờ bác sĩ túc trực hai bốn trên hai bốn giờ, sợ phát sinh sự cố ngoài ý muốn.”
“Ông..... Vẫn không chịu nói chuyện với hai người?”
“Ừ.” Điền Hân Viêm gật đầu.
Tính tình Tô Vô Địch vừa cứng ngắc vừa bảo thủ.
“Ông ấy luôn nén giận như vậy cũng không phải việc tốt, anh và cô Tô mau nghĩ biện pháp dụ ông hết giận đi.”
“Ông không hề nén giận, ngày ngày đều mở miệng mắng người.” Nếu không, vì sao bọn họ phải nhờ bác sĩ canh suốt cả ngày?
“Hả? Không phải nói đang chiến tranh lạnh sao?”
“Ông ấy chiến tranh lạnh với anh và Ấu Dung, nhưng với khách trọ của em thì lại ngày ngày ‘chiến tranh nóng’ không ngừng!”
“Tiểu Lại?”
Từ khi Phó Quan Nhã dọn về nhà mẹ, Lại Bì vẫn ở căn hộ kia.
“Chắc em còn chưa biết, cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của Ấu Dung. Năm đó, mẹ Ấu Dung mới mười sáu đã sinh Ấu Dung, đưa Ấu Dung cho ông nội xong thì không thấy xuất hiện nữa.”
“Hèn chi.... ... Hôm ở bệnh viện, Lại Bì nghe tên của ông anh xong lại giật mình như vậy.”
“Đó là đầu mối duy nhất để Lại Bì tìm kiếm chị gái.”
Lúc trước, Phó Quan Nhã và Lại Bì tán gẫu, từng nghe Lại Bì đề cập tới chuyện xưa của mẹ mình, nhưng không nói nhiều nên cô chỉ biết đại khái là mẹ Lại Bì rất áy náy với đứa con gái kia, luôn nhắc bên miệng. d. đ~! lê# quý^ đôn Thì ra là Lại Bì đang lén đi tìm người?
“Tiểu Lại tìm ông anh...... Cãi cái gì vậy?”
“Cô ấy bất bình thay cho Ấu Dung, chỉ trích ông để Ấu Dung lấy hôn nhân làm trò đùa, hại chị cô ấy chôn vùi tuổi xuân chỉ vì để ông an tâm...... Đại loại như thế.”
‘Ông thật là kỳ lạ! Mắc gì cứ ép chị tôi phải kết hôn với chồng người khác? Chị tôi tốt như vậy, không xứng tìm được một người thật lòng yêu thương sao? Trên đời này, chẳng phải chỉ có một mình Điền Hân Viêm là đàn ông!’ Lại Bì nổi giận, đập bàn, giẫm ghế mà hét.
‘Ông có biết, đối với con gái, giả kết hôn một lần thì sẽ mất giá biết bao nhiêu không?’
‘Nếu ông sống lâu ba mươi năm, chẳng phải chị tôi cũng sẽ phải kết hôn mà như ở góa suốt ba mươi năm ư?!’
‘Ngay cả đơn ly hôn họ cũng viết sẵn rồi, chờ ông trút hơi thở cuối cùng là họ lập tức ly hôn, như vậy ông cũng có thể nhắm mắt hả? Đến lúc đó, ông muốn báo mộng cũng khó à!’
“Tiểu Lại nóng quá.......” Phó Quan Nhã không khó tưởng tượng Lại Bì sẽ làm nhà họ Tô hỗn loạn thế nào.
“Ông nội cũng bó tay với Lại Bì, muốn cãi cũng cãi không thắng.”
“Lỡ khiến ông anh tức đến mức phải cấp cứu nữa thì sao?” Phó Quan Nhã lo lắng hỏi.
“Thật may là đến giờ, vẫn chưa xảy ra chuyện đó.”
“Để em gọi điện khuyên tiểu Lại.”
“Sau khi Lại Bì ồn ào mấy lần như vậy, anh cảm thấy ông cũng nghe vào một ít rồi.”
“Sao?” Phó Quan Nhã không hiểu hỏi lại.
“Thái độ của ông..... Giống như đã chấp việc anh và Ấu Dung kết hôn giả, không trách cứ bọn anh nữa. Đối với Lại Bì, từ cãi nhau lúc đầu, đã biến thành chỉ nói vài câu giận dỗi. Tuy ngoài mặt chưa nói gì, nhưng quả thật đã có chút biến chuyển.” Nhờ Lại Bì mà không khí nhà họ Tô bớt căng thẳng hẳn.
Mặc dù, Tô Vô Địch vẫn tỏ vẻ tức giận, không thèm quan tâm ai, nhưng không giống mấy ngày trước cứ mặt đỏ phừng phừng, giống như có thể đột quỵ bất kỳ lúc nào. Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung đều yêu quý ông, có nhiều chuyện không dám nói thẳng, không dám hung. d.$ đ lê@# quý .,đôn Nhưng Lại Bì lại khác, muốn nói gì cứ nói, đâm thẳng vào chỗ đau của ông..... Luyện sức chịu đựng của ông càng ngày càng cao.
“Hai người liên tục lừa ông như vậy, ông tức giận cũng là chuyện bình thường.......” Phó Quan Nhã nói giúp Tô Vô Địch.
“Vậy còn em? Em có tức giận không?”
“Em?”
“Anh đối xử với em như vậy..... Em cũng tức giận sao?”
Phó Quan Nhã uống hai hớp canh, nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Nói không có là gạt người.” Không đợi anh nói gì, cô lại tiếp, “Tại sao anh không bàn bạc với em trước? Ngay cả em cũng không thể nói sao?”
“Không phải không thể nói....... Mà là không dám nói.”
“Sợ em phá hư kế hoạch của hai người, không chịu ly hôn với anh?” Cô đặt muỗng xuống, chăm chú nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, không có chột dạ né đi, cũng không có ý định trốn tránh. “Sợ anh không chịu ly hôn với em.” Anh nói.
Người quyến luyến với cuộc hôn nhân này chính là anh.
“Đối mặt với em, anh có không cách nào ký tên, không có cách nào nói thẳng. Anh sợ anh vừa mở miệng, sẽ cầu em ở lại, sợ anh vừa mở miệng.... ..... Sẽ yêu cầu em đi theo anh không danh không phận.”
Cho nên, anh không dám gặp cô, không dám nghe tiếng cô, không có một câu giải thích, lặng yên mất đi cô.
“Làm người tình? Nếu cha em biết sẽ đánh gãy chân anh!” Cha cô không tức giận thì thôi, một khi giận lên sẽ rất đáng sợ.
Con gái yêu quý bị bắt làm người thứ ba, không có người cha nào sẽ không phát điên. Nhưng trước đó, hai cái chân của cô cũng sẽ khó giữ....... Nếu cô đồng ý làm người tình của anh.
“Anh biết, vì sau này nếu có tên đàn ông nào dám đối xử như vậy với Mật Mật anh cũng sẽ đánh gãy hai chân kẻ đó.”
Tấm lòng của người cha trên thế giới này đều giống nhau. Anh hiểu tâm tình của Phó Quỳnh Sâm, không muốn ai bạc đãi con gái yêu quý của mình.
“Anh đối với Mật Mật như vậy, với em cũng thế...... Anh không dám bắt em đợi anh.... .... Càng không hi vọng...... Cái ૮ɦếƭ của ông trở thành một loại mong đợi. Anh mong ông sống lâu trăm tuổi, vì vậy, anh không thể cho em một cái kỳ hạn, càng không thể để em chờ, như vậy quá ích kỷ.”
Điền Hân Viêm nói rất đơn giản, nhưng Phó Quan Nhã hiểu, đằng sau những câu nói kia là bao nhiêu buông tha.
Muốn giữ cô lại, muốn Tô Vô Địch vui vẻ....... Mỗi một điều đều bắt anh phải lựa chọn.
“Tính toán sai lầm duy nhất của anh là việc em mang thai....... Sĩ Vĩ nói cho anh biết, vào ngày kí đơn ly hôn em mới biết, hơn nữa, em cũng không tính nói cho anh.”
“Lúc đó đầu em rất hỗn loạn, chỉ nghĩ đến đâu làm đến đó. Em cảm thấy....... Khi đó, nếu biết chuyện của Mật Mật, anh sẽ càng khổ não hơn, nói không chừng, sẽ ra làm quyết định phải hối hận về sau. Có lẽ, trong lúc vội vàng, sẽ P0'p ૮ɦếƭ cơ hội được ra đời của Mật Mật.”
Hai người đều trầm mặc, một lúc sau, anh đặt tay lên mu bàn tay cô, “Lần này, anh có thể yêu cầu em chờ anh không?”
Phó Quan Nhã nhìn Điền Hân Viêm, không trả lời ngay.
Yên lặng quá lâu, đến mức anh cho rằng cô sẽ cự tuyệt, vì vậy anh nói, “Sẽ không quá lâu đâu, anh đã nói với ông nội, nếu đã lộ cũng không cần phải tiếp tục giả nữa.” Có lẽ anh nói không hung bằng Lại Bì, nhưng Tô Vô Địch dù không lên tiếng, giả bộ không nghe thấy, cũng không có phản ứng kích động.
“Anh và cô Tô.... .... Không tính làm giả thành thật sao? Nếu như....... Là vì Mật Mật hại anh có ý định ly hôn, thì.... ... Em có thể nuôi Mật Mật một mình.”
“Anh và Ấu Dung không thể nào làm giả thành thật!” Điền Hân Viêm trả lời hết sức kiên định.
“Nhưng, anh và cô Tô không phải đã yêu nhau hơn hai mươi năm sao?” Có nền tảng như vậy, việc tro tàn lại chạy không phải là khó.
“Trước kia, anh cũng cho là cứ theo hi vọng của ông kết hôn với Ấu Dung, cho nên hai người bọn anh tự nhiên trở thành một đôi trong mắt mọi người. Nhưng anh là kẻ không hiểu lãng mạn, không biết nói yêu đương, tất cả đều là thói quen. Ấu Dung cũng vậy, anh chỉ là ‘thói quen’ của cô ấy. Bọn anh rõ ràng là anh em, lại cố gắng đặt mình vào vị trí người yêu, cuối cùng đã xảy ra chuyện không may.”
“Không may?”
“Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc.” Lúc Điền Hân Viêm nói ra những lời này, vẻ mặt vẫn rất bình thản, không có vẻ gì như là bị bỏ rơi.
“Hạ Phồn Mộc theo đuổi Ấu Dung, tám phần chỉ vì muốn hưởng thụ niềm vui ςướק được người trong tay anh, đáng tiếc, Hạ Phồn Mộc đã đoán sai, tình cảm của anh và Tô Ấu Dung, không phải là tình yêu.....”
“Anh là vì cô Tô và Hạ Phồn Mộc qua lại nên...... Mới không chịu tha thứ cho cô Tô, thật sao?”
“Anh và Ấu Dung vốn không phải là người yêu, cô ấy yêu người khác, anh không hề thấy tức giận hay có cảm giác bị phản bội gì cả.”
“Có mà! Mỗi lần nhắc tới Hạ Phồn Mộc...... Anh đều nghiến răng.”
Điền Hân Viêm sững sờ một lát, sau đó mới chậm rãi cười. “Hạ Phồn Mộc là em trai anh.”
Có tiếng sấm nổ giữa trời quang vọng bên tai Phó Quan Nhã.
“A a a a a” Cô kêu to, “Anh ta, anh ta.... .... Anh, anh.......”
“Hạ Phồn Mộc là đứa con trai quý báu của mẹ kế anh.”
“Chính là con của người phụ nữ...... Sau khi có con thì tìm trăm phương ngàn kế muốn giết anh?”
“Ừ.”
“Hèn chi hai người lại như nước lửa không thể dung hòa, hèn chi vừa nhắc tới anh, Hạ Phồn Mặc cũng đen mặt.... ...”
“Cho nên, nếu như anh có ‘nghiến răng’ như em vừa nói thì cũng không liên quan gì đến chuyện Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc cả, càng không phải là ghen.”
“Không ngờ hai người lại là anh em.... ...”
Càng không ngờ là, nghe được anh và Tô Ấu Dung chỉ là quan hệ anh em từ miệng anh, hi hi......
“Hạ Phồn Mộc không thừa nhận, anh cũng vậy. Chuyện này em nghe xong thì bỏ qua đi. Chỉ vì anh không muốn lừa em.”
Mặt Phó Quan Nhã không giấu được niềm vui, cái câu ‘không muốn lừa em’ kia dùng rất được.
Tay anh vẫn còn nắm lấy tay cô không buông. Rất ấm áp.
“Có thể không?” Anh hỏi.
“Đương nhiên! Em sẽ không nói cho người khác biết anh và anh ta là anh em.”
“Không, ý anh là.... ... Chờ anh.”
Phó Quan Nhã lại im lặng.
“Em không muốn?” Mặt anh bỗng trở nên ảm đạm.
“Vấn đề không phải em có muốn hay không, dù ngoài miệng em có nói không muốn, bản năng vẫn là muốn chờ......”
Ảm đạm rút đi, ánh sáng chậm rãi thay thế. Hai mắt anh lại sáng lên.
Tay anh siết chặt tay cô.
“Nhã Nhã.......”
“Lúc ly hôn, anh không nói một lời, cũng không một câu giải thích, người bình thường chắc chắn sẽ...... Nghĩ là anh thay lòng, ai sẽ ngu ngốc chờ anh chứ? Chờ.... ... Một việc cũng không biết kết quả thế nào.” Phó Quan Nhã dừng lại, nói rất chậm, “Em hoài nghi không chỉ một lần, mình đã sai rồi, anh ly hôn chỉ là vì.... .... Anh không muốn ở bên em.......”
“Không phải vậy! Anh......” Điền Hân Viêm vội vã nói.
Cô đặt tay mình lên tay anh. “Em biết, anh không phải giải thích, giờ em đã không nghi ngờ nữa.” Cô mỉm cười, nói tiếp, “Nhưng.... ....”
“Nhưng?”
“Em không cảm thấy khó ở chỗ ông anh, cửa ai khó qua là cha mẹ em mới đúng, không, nghiêm túc mà nói là...... Mẹ em.” Cô cười khổ nói.
“Hả?” Điền Hân Viêm không hiểu hỏi.
Mãi cho đến sau này, anh mới biết cô nói không hề sai.
Bên Tô Vô Địch rất dễ dàng, chỉ qua một tuần lễ, ông đã gọi Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung vào hỏi thẳng, “Có phải hai đứa chuẩn bị chờ ông ૮ɦếƭ là lập tức ly hôn?”
Hai người im lặng, xem như đồng ý.
Tô Vô Địch cũng không tức giận, chỉ thở dài một hơi. “Lãng phí mấy triệu làm lễ cưới! Tuần trăng mật cũng là giả, xem ra buổi tối hai đứa ngủ chung phòng, tám phần cũng không thật, ôi.... ... Chỉ khổ cho ông, còn tưởng sắp có cháu ôm.”
Sáng sớm hai ngày sau, trên bàn cơm, Tô Vô Địch đang ăn cháo, bỗng nói, “Ly hôn thì ly hôn đi! Đừng chậm trễ tuổi xuân của Ấu Dung nữa! Không yêu thì thôi, tùy hai đứa.”
Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung nhìn nhau, đồng thời mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Mà người có công nhất, vẫn như mọi ngày, vui vẻ đi vào, giống như vào phòng bếp nhà mình, lấy chén đũa xong, không cần ai mời, tự mình đi múc cháo, rồi ngồi vào bàn ăn. d. @#đ ~lê ~quý ^% đôn Mỗi sáng sớm đều tới báo danh, da mặt dày như ‘tường thành’.
Trừ Lại Bì, còn có thể là ai khác?
“Chính xác! Vốn nên như vậy! Ông nghĩ thông hơi muộn đấy! Hại chị tôi lãng phí bao nhiêu tuần như vậy, hoa đào đẹp mấy cũng tàn hết rồi!” Lại Bì nói oang oang, không hiểu ‘kính lão’ là gì cả.
“Hai người nhanh ly hôn đi! Xong chuyện này, em còn chuyện khác phải ‘giải quyết’”. Nói đến hai chữ ‘giải quyết’, Lại Bì làm động tác cắt cổ kèm theo.
Về phần giải quyết ai?
Đương nhiên là với tư cách là em gái, cô phải thay chị mình đem tên xấu xa, ‘đùa giỡn tình cảm, không chịu trách nhiệm, tiếng xấu đầy mình’ kia ‘giải quyết’ rồi.
Bên nhà họ Tô, mưa gió đã dần ngừng.
Bên nhà họ Phó, cuộc ‘kháng chiến’ lâu dài lại vừa mới bắt đầu.... ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc