Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 10

Tác giả: Quyết Minh

Tin về buổi lễ kết hôn sang trọng chiếm cả một trang báo to.
Bên ngoài khách sạn năm sao, hoa hồng được bố trí thành từng mảng lớn, tạo hình xinh đẹp. Thảm đỏ kéo dài từ ngoài cửa đến tận lầu hai của khách sạn. Trên thảm đỏ rải đầy hoa giấy màu vàng ánh kim, dưới ánh đèn chiếu rọi, chẳng khác gì sao lấp lánh. Lầu hai được thiết kế theo phong cách châu Âu, là nơi chiêu đãi khách quý, người không được mời khó mà lên đó được.
Giới truyền thông đợi cả một buổi chiều bên ngoài khách sạn, khi xe hoa vừa đến, đèn flash bỗng chớp lên không ngừng.
Cô dâu mặc áo cưới được làm thủ công từ Pháp, trắng tinh thanh nhã, được đỡ xuống xe, thản nhiên mỉm cười trước ống kính. Chú rể thì cao ráo đẹp trai. Hai người cứ như hoàng tử và công chúa, khiến rất nhiều người hâm mộ muốn ૮ɦếƭ......
Cùng lúc đó, Phó Quan Nhã đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, nôn ra mật xanh mật vàng.
Trên ti vi, Tô Vô Địch khoát tay cháu gái, cười tươi chói mắt.
Các phóng viên nắm chặt thời cơ, tranh nhau đặt câu hỏi, “Không phải ông Điền vừa kết hôn không lâu sao? Cuộc hôn nhân trước kéo dài chưa tới một năm, vì tính cách không hợp nên mới chia tay?”
“Lần kết hôn trước không mời khách long trọng là vì nhà cô dâu không có tiếng tăm gì, nên ông Điền không muốn công khai phải không?”
“Ông Tô, khi nào lại có tin mừng tiếp vậy?” Ý là vì hai người có con nên mới cưới vội.
“Có phải là có hai việc vui cùng một lúc không?”
Ống kính hướng về phía bụng cô dâu, rõ ràng rất bằng phẳng không có chút dấu hiệu gì của việc mang thai.
Hôm nay tâm tình Tô Vô Địch rất tốt, hào phóng đáp, “Việc trước kia chỉ là một chút sai lầm nho nhỏ, Hân Viêm và Ấu Dung mới chân chính là một đôi trời sinh, hai đứa lớn lên bên nhau từ bé, mấy chục năm tình cảm, không thể chỉ dựa vào một con hồ ly tinh bên ngoài mà có thể phá hư được!”
“Cho nên cô dâu trước là kẻ thứ ba?” Một phóng viên thừa cơ hỏi tiếp.
“Chỉ là một con hồ ly tinh muốn tiền....... Đuổi! Đuổi!” Tô Vô Địch khoát tay, không muốn nói thêm về ‘người qua đường’ kia nữa.
Phó Quan Nhã lảo đảo trở lại phòng khách, trùng hợp nghe được những lời này. Cô không thèm để ý lời Tô Vô Địch. Cái cô để ý là...... Sự trầm mặc của Điền Hân Viêm.
Anh không biện hộ giúp cô dù chỉ nửa chữ, cũng không cố gắng ngăn cản câu hỏi của phóng viên....... Vẻ mặt rất thản nhiên, giống như người phóng viên đang hỏi, không hề liên quan gì tới anh.
“Có lẽ, hoàn toàn không giống như mình nghĩ, anh ta yêu Tô Ấu Dung nên mới ly hôn với.... ... Chỉ có mình luôn tự cho là đúng, tìm lý do thay anh ta, tự xưng là thánh mẫu Maria hiểu nỗi khổ riêng của anh ta.... ....” Gần đây, Phó Quan Nhã càng ngày càng thường nghĩ như vậy.
Lúc đi Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn, từ đầu đến cuối Điền Hân Viêm đều không hề nhìn cô lấy một cái.
Khi cô một mình đi khám thai, một mình đối mặt với những ánh nhìn tò mò và đồng tình của người khác, khi bị chảy máu, hù dọa vô số người, khi nghe mùi bất kỳ món gì cũng buồn nôn không cách nào ăn cơm, khi thấy cha mẹ vì chuyện cô ly hôn mà chịu đựng những lời nhạo báng của mấy người hợp tác, sự chỉ trỏ của hàng xóm, thậm chí, lúc đi đến công ty của Điền Hân Viêm lấy ‘tiền chu cấp’ từ Dương Sĩ Vĩ...... Cô cũng đều nghĩ như vậy.
“Chỉ là hồ ly tinh muốn tiền.... ...” Cô thì thào lặp lại lời Tô Vô Địch.
Những từ này không hề xa lạ.
Nửa tháng trước, lúc tới công ty Điền Hân Viêm lấy chi phiếu, cô cũng đã nghe.
Lúc đó, Dương Sĩ Vĩ và Điền Hân Viêm đi ra ngoài, bị khách hàng mời ở lại uống cà phê, không kịp về, cô ở trong phòng họp, lẳng lặng ngồi chờ.
Mấy nhân viên đi qua, bàn tán xôn xao: “Đó chẳng phải là vợ trước của tổng giám đốc sao? Tới công ty làm gì vậy?”
“Thì tới lấy tiền chứ làm gì!”
“Lúc nào cũng nói khi ly hôn phụ nữ là bên chịu thiệt nhất, cần phải có tiền chu cấp, chẳng phải là vì để có thể bòn rút được bao nhiêu thì bòn sao?”
“Cô ta kiếm được cũng khá đó, kết hôn chưa tới một năm đã được cho phòng cho tiền.......” Tiếng cười cợt càng ngày càng xa.
Thời gian cô chờ đợi, càng ngày càng dài.
Lâu đến mức cô cho rằng đây là một thủ đoạn gây khó dễ.... ... Một thủ đoạn để không phải đưa tiền chu cấp nữa.
Nếu vậy, cô có nên biết điều một chút, mau biến đi?
Cô đã từng nghĩ tới vấn đề tự tôn.
Phó Quan Nhã, mày còn ngồi đây làm gì? Bị nói như vậy rồi còn gì?
Cô cũng đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề kinh tế.
Phó Quan Nhã, tình trạng của mày bây giờ....... Tìm được việc làm sao? Người ta vừa nghe thấy mày mang thai, ai dám mướn? d. đ.@ lê !~quý đôn Chỉ nghĩ tới vài tháng sau, phải cho mày nghỉ sanh, giữ chức, không làm mà có lương, ai chịu? Mày lại hoàn toàn không dám nói với cha mẹ, sợ bọn họ phản đối mày sinh đứa nhỏ......
Tự tôn rất quan trọng, nhưng mày phải tính toán cho thật kỹ....... Mày chỉ có chút tiền gửi trong ngân hàng, sống lay lắt vài năm không thành vấn đề, nhưng sau đó thì sao? d. đ., lê: quý?" đôn Bản thân mày không sao, nhưng đứa bé trong bụng có thể dựa vào tự tôn của mày mà lớn lên khỏe mạnh sao?
Cho nên cô đã ở lại, tiếp tục chờ, vì vậy nghe được càng nhiều lời bàn tán hơn, lần này là phòng thư ký......
“Mấy cô có nhận được bánh cưới không?”
“Từ tổng giám đốc à? Có! Một hộp không hề rẻ nhé, rất ngon!”
“Dĩ nhiên là không rẻ rồi, vợ tổng giám đốc là ai chứ? Muốn mua, tất nhiên phải chọn loại tốt nhất! Chỉ giúp họ nghĩ danh sách khách mời không thôi đã mất hơn cả một tuần đó.......”
“Sau khi cưới, vợ chồng tổng giám đốc sẽ đi nghỉ tuần trăng mật một tháng, hâm mộ quá đi!”
“Sau này cô kết hôn cũng có thể đi mà!”
“Tiền đâu ra?”
“Dù có dự tính cũng chưa chắc sẽ đi. Lần đầu kết hôn, chẳng phải tổng giám đốc cũng không đi sao? Ngay ngày hôm sau đã đi làm đấy thôi!”
“Không đúng, không phải tới công ty làm mà là bay sang Nhật công tác!”
“Đúng đúng, tổng giám đốc đi công tác, sau đó tới công ty đi làm bình thường.”
“So ra, người thứ hai rất được cưng chiều, rõ ràng tổng giám đốc rất bận còn phải cố gắng sắp xếp hành trình chuẩn bị đi châu Âu với vợ. Người thứ nhất thật là thảm bại!”
“Người thứ hai cực kỳ xinh đẹp, hai người trông rất xứng đôi! Trong công ty vốn có mấy con hồ ly tinh trẻ muốn dụ dỗ tổng giám đốc, sau khi thấy mặt vợ tổng giám đốc xong thì an phận rồi!”
Phó Quan Nhã xông ra ngoài, chạy thẳng tới nhà vệ sinh, bởi vì cô buồn nôn.
Dày dày cô quặn đau, khiến cơn buồn nôn càng tăng thêm.
Mình sai rồi sao? Lý do anh ta ly hôn, không hề cao cả, ướƭ áƭ như mình nghĩ?
Mình sai rồi sao.... ... Là do mình tự nghĩ ra tất cả? Ngồi ngây ngốc giúp người khác thành chuyện tốt?
Khi thấy cảnh đám cưới của Điền Hân Viêm trên ti vi, Phó Quan Nhã không ngừng mắng mình ngu ngốc.
Trong phòng tiệc, đèn đuốc sáng trưng, khách mời ăn bận sang trọng, giới truyền thông tỉ mỉ giới thiệu các món ăn, thậm chí còn đoán bộ trang sức trên người cô dâu trị giá bao nhiêu.
“Phó Quan Nhã, tắt ti vi đi.... ....” Cô tự nói với mình, “Việc bây giờ mày nên làm là đi phòng bếp, pha một ly sữa nóng, rồi ống sạch nó......”
Phó Quan Nhã một mình đi khám thai, một mình ăn cơm, một mình đi dạo, một mình đi mua đồ dùng trẻ con, một mình bố trí nôi cho con, một mình ghi chép nhật ký trưởng thành của con, lấy hình siêu âm dán vào cuốn sổ, viết lại những lời bác sĩ dặn, và những biến hóa trên người mình một cách tỉ mỉ, một mình vuốt ve bụng, nói chuyện trắng đêm với con.
Chính cô đã lựa chọn ‘một mình’.
Cô có thể về nhà, tránh dưới sự che chở của cha mẹ, để họ chăm sóc cô, nhưng cô sợ....... Sợ họ sẽ thuyết phục cô bỏ đứa bé. Sợ nghe cha tự trách, nói ông đã nhìn lầm người. Sợ mẹ cô lại cãi vả với cha. Sợ chị gái lại dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Cha tự chọn người cũng có tốt gì đâu, rốt cuộc cũng ly hôn đó thôi? Nói gì mà, cứ tin cha, tuyết đối không sai! Điền Hân Viêm không giống Lý Phong! À, thật ra cũng có khác đó, người Lý Phong chọn, càng chọn càng xấu, còn Điền Hân Viêm lại càng chọn càng đẹp!”
Vậy nên cô mới lừa gạt cha mẹ, nói mình đã tìm được việc làm, đang ở nhà mới..... Công việc rất bận, không thể thường về nhà...... Cô sống rất tốt, ly hôn chẳng phải việc to tát gì......
Chỉ toàn là những lời nói dối.
Hôm nay, khám thai xong, Phó Quan Nhã đi siêu thị mua trái cây tươi, trên đường thấy tiệm trà sữa, nhịn không nổi bèn lén mua một ly. Cô biết phụ nữ có thai nên kỵ uống cái này, nhưng hôm nay, cô bỗng rất muốn uống....... Cô đảm bảo chỉ một lần này thôi!
Phó Quan Nhã về nhà, vô tình gặp Dương Sĩ Vĩ ở sảnh quản lý..... Có lẽ, chẳng phải là ‘vô tình’. Dương Sĩ Vĩ tiến lên xách đồ giúp cô, nói “Tháng này, chưa thấy cô tới lấy chi phiếu.”
“... .....” Phó Quan Nhã im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Tôi đang suy nghĩ, có nên tiếp lấy hay không?” Vấn này này thật sự làm khó cô đã lâu.
“Là vì ngày đó tôi về muộn quá, khiến cô đợi lâu sao? Thật sự là do khách hàng giữ lại......”
“Không phải vậy!” Cô lắc đầu.
“Chẳng lẽ là vì có nhân viên nào đó nói cái gì? Cô đừng quan tâm đến bọn họ!” Dương Sĩ Vĩ từng chính tai nghe thấy có người nói xấu sau lưng Phó Quan Nhã, “Hay là, cô sợ ᴆụng phải vợ của.....”
Phó Quan Nhã vẫn lắc đầu, cười khổ nói “...... Càng ngày tôi càng cảm thấy, anh ta kiên quyết muốn tôi đến công ty nhận tiền là hi vọng tôi tự hiểu ra, biết khó mà lui, không mặt mũi đi đòi tiền nữa.”
“Cô Phó, cô hiểu lầm rồi......” Dương Sĩ Vĩ muốn giải thích thay cho Điền Hân Viêm.
“Tôi không thể lấy tiền của Điền Hân Viêm mãi được. Anh ta cũng không có nghĩa vụ đó. Sớm muộn gì cũng vậy....... Không bằng tôi nên bắt đầu học cách dựa vào chính bản thân mình.”
“Cô mới nhận mười hai vạn mà thôi!” Tối thiểu phải nhận thêm vài năm nữa chứ!
“Anh ta đã cho tôi một căn hộ!” Coi như đã hết tình hết nghĩa, có mấy người làm được như vậy đâu? Hơn nữa, từ lúc tới đây ở, cô không nhận được một tờ giấy báo thu tiền điện nước gì hết, tất cả do ai trả, không nói cũng biết.
“Có tiền thì cô cứ nhận, mắc gì phải ngại?” Căn hộ chỉ có thể ở, không thể ăn, cũng không thể lấy để trả những khoản chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày.
“Không phải tôi ngại, chỉ là....... Nói thế nào đây? Chẳng mấy chốc bụng tôi cũng không giấu được nữa, đến công ty để người ta có nhiều chuyện để bàn tán hơn sao?” Phó Quan Nhã vuốt bụng, nở nụ cười cô đơn. Hôm nay cô đã cố tình mặc một bộ đồ rộng kiểu con nít, vẫn có thể thấy bụng hơi nổi lên.
Phó Quan Nhã nhìn Dương Sĩ Vĩ nói tiếp, “Về sau, chẳng lẽ lại tiếp tục bế con đi đòi tiền? Thôi, dừng ở đây đi.”
“Việc này....... Tôi sẽ giúp cô nói với tổng giám đốc, chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết. Giờ, cô cứ nhận chi phiếu của tháng này đi!”
“Tôi đang nghĩ.... ...”
“Cô cứ từ từ nghĩ, nghĩ xong, muốn xài hay xé là tùy cô.” Dương Sĩ Vĩ nói xong, nhét tờ chi phiếu vào tay Phó Quan Nhã không cho cô có cơ hội từ chối.
Có lúc, cô cũng hi vọng có người chìa tay ra giúp đỡ...... Cô đã sớm biết sẽ rất khổ, nếu đã lựa chọn, chỉ có thể đối mặt.
“Tôi cầm lên giúp cô?” Dương Sĩ Vĩ chỉ vào bọc hoa quả nói.
“Không cần đâu...... Chỉ mấy quả táo thôi, không nặng.”
Phó Quan Nhã xách bọc hoa quả lên, từ từ đi về phía thang máy, bấm nút, chờ thang máy xuống.
“Cô Phó, hãy tự chăm sóc mình thật tốt!”
“Ừ, cám ơn cậu......” Sự quan tâm này, khiến cô ấy tủi thân.
Cửa thang máy mở ra, Phó Quan Nhã bước vào, gật đầu với Dương Sĩ Vĩ xem như tạm biệt.
“Trà sữa và cà phê không tốt cho phụ nữ có thai, uống ít thôi!” Trước khi cửa thang máy khép lại, Dương Sĩ Vĩ thốt lên một câu. d. đ~ lê -quý,. đôn Cô chưa kịp đáp lại, thì thang máy đã khởi động, từ từ đi lên.
Trong thang máy, Phó Quan Nhã rơi nước mắt.
Cô nhớ, có người đã từng nhắc đi nhắc lại, nửa dụ nửa dọa nói cho cô biết....... Cái này không thể ăn, cái kia phải ăn nhiều một chút. Em muốn ăn cái gì, anh sẽ mua....... Cô rất muốn nghe lại những lời đó.....
“Vào đi.”
“Tổng giám đốc, quà tặng đã gửi tới, anh có muốn kiểm tra lại không?” Một sợi dây chuyền kim cương trị giá ba trăm vạn, sáng chói mắt người ta!
“Không cần, cậu để lên bàn đi.” Điền Hân Viêm vẫn không ngẩng đầu, tập trung xem bản thiết kế trong tay.
“Em đã đặt bữa tối ở khách sạn cho ba người, lúc bảy giờ đúng.......”
Bữa tối để chúc mừng sinh nhật Tô Ấu Dung.
“Ừ.” Điền Hân Viêm lạnh nhạt đáp.
Dương Sĩ Vĩ chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nghe Điền Hân Viêm hỏi, “Tháng này, sao không thấy cô ấy tới công ty?”
‘Cô ấy’ là ai, không cần nói cũng biết.
“Cô Phó bận việc không tới được nên em đã đem chi phiếu qua cho cô ấy.”
Điền Hân Viêm rốt cuộc ngẩng đầu lên, cay mày nói, “Tôi đã nói, để cô ấy tự đến đây lấy mà!”
“... .... Tổng giám đốc, anh đang cố ý gây khó dễ cho cô Phó phải không?” Ngay cả Dương Sĩ Vĩ cũng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Điền Hân Viêm.
“Cái gì?” Điền Hân Viêm đen mặt hỏi.
“Có phải anh đang đợi cô Phó sẽ tự mình mở miệng nói không cần số tiền chu cấp này không? Muốn dùng cách này để buộc cô ấy từ bỏ?”
“Cậu đang nói lung tung cái gì vậy?”
“Bởi vì anh không kiêng dè gì, để cô Phó nghe thấy hoặc nhìn thấy về hôn lễ của anh. Anh không hề nghĩ tới, với thân phận là ‘vợ trước’ như cô Phó, khi bước vào công ty, có thể sẽ bị nhân viên chỉ trỏ hay không? Anh lại càng chưa từng nghĩ, ngộ nhỡ cô ấy và vợ mới của anh ᴆụng mặt thì sao? Trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy thế nào? Có khổ sở hay không?” Giọng Dương Sĩ Vĩ rất bình tĩnh, giống hệt như đang báo cáo công việc, nhưng lại khiến Điền Hân Viêm vô cùng khi*p sợ.
Dương Sĩ Vĩ lại nói tiếp, “Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì em đề nghị, anh cứ nói rõ với cô Phó đi. Cô Phó không phải là người tham lam, cô ấy sẽ chủ động từ bỏ số tiền chu cấp này. Anh cứ nói với cô ấy, kết hôn chưa tới một năm, mà được cho một căn hộ cao cấp đã là rất hào phóng rồi! Người trẻ thời nay, làm việc khổ cực cả ngày đêm, nhưng lương chẳng được mấy đồng có khối người, không lý gì một người không hề làm việc như cô ấy lại được nhận số tiền lớn như vậy mỗi tháng!”
“Im đi! Ai cho phép cậu nói vậy?” Lời Dương Sĩ Vĩ quá thực tế, quá trào phúng, khiến Điền Hân Viêm giận tái mặt.
“Nhân viên trong công ty ta đều nói vậy.” Dương Sĩ Vĩ vẫn thản nhiên như trước.
“Nói gì?”
“Mỗi lần cô Phó tới công ty, các nhân viên đều châu đầu ghé tai cười nói, ‘Lại đến đòi tiền’, hoặc kiểu như là, ‘So về nhan sắc, ai đẹp ai xấu rõ ràng thế kia, bảo sao không người thì thắng, người thì thua thảm bại.....’ ”
Điền Hân Viêm hoàn toàn không biết Phó Quan Nhã đã gặp phải những chuyện như vậy, những lời đó không hề truyền tới tai anh.
“Đủ rồi!” Điền Hân Viêm không muốn nghe nữa, hai nắm tay dưới bàn siết thật chặt, móng tay đâm cả vào da thịt.
Dương Sĩ Vĩ nói, “Nếu anh không mở miệng được, em có thể giúp anh, tựa như lúc đi buộc cô Phó kí giấy ly hôn vậy!” Việc thất đức thế này, anh dám hạ lệnh lần nữa, tôi sẽ lập tức ném đơn xin nghỉ việc cho anh ngay!
Điền Hân Viêm trầm mặc, nhưng không phải đang suy nghĩ về cái đề nghị tệ hại của Dương Sĩ Vĩ mà đang cố điều chỉnh hơi thở, bình ổn đau đớn trong tim.
“Tôi không hề nghĩ sẽ gây khó dễ cho cô ấy, cũng không muốn cô ấy phải khổ sở, tôi chỉ muốn liếc nhìn cô ấy một cái mỗi tháng thôi.” Điền Hân Viêm nói rất nhỏ, gần như tự lẩm bẩm.
Chỉ có thể dùng cách này để nhìn thấy cô.... ....
May là tổng giám đốc còn có lương tâm đúng như mình đoán! Dương Sĩ thầm thở phào một hơi.
“Sau này, cậu tự mình cầm qua đưa cho cô ấy đi.” Điền Hân Viêm không kiên trì nữa,
Anh không muốn vì ý riêng của mình mà khiến cô phải đối mặt với những lời như vậy. d. đ lle,/ qqy>
“Vâng! Em sẽ tự mình đi.” Dương Sĩ Vĩ nói.
Điền Hân Viêm gật đầu, để Dương Sĩ Vĩ đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, ngăn cản ánh nắng bên ngoài.
Không một tiếng cười, không một chút ánh sáng mặt trời.
Mất đi cô, cuộc sống về sau của anh cũng chỉ còn lại như vậy.
Anh chỉ biết gửi gắm tình cảm vào công việc, luôn khiến mình....... Rất bận, diễn vợ chồng âи áι với Tô Ấu Dung, học thuộc lòng khi nào cần đưa hoa, khi nào cần đi ăn cơm chung.... ... Để Tô Vô Địch vui vẻ.
Bận đến đến mức thờ ơ.
Loay hoay với mọi việc, ૮ɦếƭ lặng.
Phó Quan Nhã thấy căn hộ quá lớn, phòng trống nhiều, chỉ có một mình cô ở thì rất cô đơn lại lãng phí. Vì vậy, cô quyết định cho thuê một phòng. Một mặt, có người ở chung có thể chăm sóc lẫn nhau, mặc khác còn có thêm chút tiền.....
Cô quyết định sẽ không nhận tiền chu cấp nữa.
Người thuê nhà là một cô gái ‘vô lại’ đáng yêu, vừa học lớp bổ túc ban đêm vừa đi làm.
“Năm ngàn đồng, bao điện nước, đồ đạc trong nhà có sẵn? Phí quản lý lại không cần trả! Ôi mẹ nó! Chỉ một căn phòng thôi đã lớn hơn phòng em đang mướn gấp ba rồi!”
Cô gái này họ Lại, tên Bì, vừa bước vào phòng đã kêu ầm lên, đi tới chỗ nào cũng xuýt xoa không ngừng, thấy cái bụng to của Phó Quan Nhã bỗng bụm miệng mình lại, “Dưỡng thai! Dưỡng thai! Trước mặt bé con không được nói ‘mẹ nó’!”
Một giây sau lại.......
“Mẹ nó! Thiệt nhiều truyện tranh và tiểu thuyết! Mẹ nó, quyển này không xuất bản nữa nên em muốn mua mãi mà không mua được!” Lại Bì nhìn đống sách của Phó Quan Nhã với vẻ mặt cúng bái, mắt sáng rỡ.
“Em thích cuốn nào thì cứ lấy xem đi!”
“Mẹ nó! Năm ngàn đồng còn bao cả phí thuê sách! Em muốn thuê ngay!”
“Nhưng chị phải nói trước, mấy tháng nữa, sau khi chị sinh em bé, có thể sẽ ồn.... ...”
Phó Quan Nhã tìm người cho thuê chỉ có ba yêu cầu, một là nữ, hai là tính tình dễ ở chung, ba là không sợ ồn.
“Em không ngại!” Lại Bì vỗ иgự¢ nói.
“Vậy hoan nghênh em dọn vào!” Phó Quan Nhã bắt tay với Lại Bì.
Lại Bì quá hưng phấn, cầm tay Phó Quan Nhã lắc tới lắc lui “Em có thể dọn vào ngay hôm nay luôn không? Em không có đồ đạc gì nhiều!”
Lại Bì có một đôi mắt rất sáng, sóng mũi cao, cười lên có còn lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Không thành vấn đề!” Phó Quan Nhã rất thích sự hoạt bát của Lại Bì.
“Ôi mẹ nó! Là Kiều Ba!” Lại Bị kêu to một tiếng, nhào qua ôm lấy con thú nhồi bông màu hồng trên ghế sa lon.
Nếu không có thêm ‘Ôi mẹ nó’ vào mỗi đầu câu thì tốt hơn nhiều....
Bé con trong bụng Phó Quan Nhã hơi cọ quậy, giống như đang huơ tay múa chân theo Lại Bì. Xem ra, bé con cũng rất thích Lại Bì.
Vì thế, cuộc sống của Phó Quan Nhã không còn cô đơn nữa, ngày ngày ngập tràn tiếng cười.
“Chị Nhã Nhã, chị....... Là người tình của đại gia sao?” Lại Bì thẳng tính, lại rất có nghĩa khí, vào ở một đoạn thời gian, thấy Phó Quan Nhã cứ một mình đi khám thai bằng xe điện, một mình đi tản bộ trong công viên, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, nhịn không được bèn hỏi.
Có thế sống trong khu nhà cao cấp thế này, không cần đi làm, chỉ ở nhà chờ sinh con....... Cực kỳ giống cuộc sống của một người tình của đại gia.
“Trông chị giống người tình của đại gia lắm hả?” Phó Quan Nhã đang đan sợi, nghe Lại Bì hỏi thì bật cười hỏi lại.
“Trông chị không giống, nhưng cuộc sống của chị thì cực kỳ giống!” Tối nay Lại Bì có môn thi, giờ lấy sách ra học bài, đáng tiếc tâm trí hoàn toàn không nằm trên mặt sách.
“... ... Sao chưa từng thấy chồng chị tới thăm chị?”
“Làm gì có ai? Chỉ có một mình chị thôi.”
“Không có đàn ông, vậy bé con trong bụng chị từ đâu ra? Có phải loài lưỡng tính tự thụ tinh đâu!” Lại Bì rất rõ em bé từ đâu mà có.
“Trước kia có, giờ quả thật không có, ly hôn rồi.”
“Hả? Ôi mẹ nó! Chị đã kết hôn?!” Rõ ràng chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi!
“Căn hộ này là chồng trước chị đưa.”
“Ôi mẹ nó, có thể đưa cho chị một căn hộ cao cấp, nếu là em, cũng muốn nhanh nhanh kết hôn rồi ly hôn!” Kiếm tiền thật dễ!
“Làm gì có ai vì nhà mà ly hôn chứ?” Phó Quan Nhã buồn cười vì ý nghĩ kỳ lạ của Lại Bì.
“Vậy.... ... Tại sao chị lại ly hôn? Anh ta biết chị mang thai không? Biết mà vẫn kiên trì ly hôn?” Nếu vậy, rất đáng bị phỉ nhổ! Về sau gặp anh ta một lần sẽ đập bẹp anh ta một lần!
“Tiểu Lại, phiền em nè!” Phó Quan Nhã không trả lời, nói lảng sang chuyện khác, đưa năm cái vòng tay cho Lại Bì.
Hôm trước, cô làm một cái cho Lại Bì, Lại Bì mang đi học đi làm, không ngờ bạn học và đồng nghiệp của Lại Bì thấy đều rối rít hỏi mua ở đâu, vừa nghe là chủ nhà trọ của Lại Bì làm, lập tức nhờ Lại Bì mua giùm.
Lúc rảnh rỗi, Phó Quan Nhã cũng làm vài món thủ công nho nhỏ, cỡ chừng mấy trăm đồng một món.
“Dạ, chuyện nhỏ!” Lại Bì bỏ vòng tay vào túi xách.
Chuông điện thoại chợt vang lên, Lại Bì nhanh chóng bật dậy, “Để em nghe cho!”
Là điện thoại của quản lý tòa nhà, báo có khách, hỏi chủ nhà có muốn cho lên hay không.
“Chị Nhã Nhã, có một người tên Dương Sĩ Vĩ.... ... Chị có biết anh ta không? Anh ta đang ở dưới sảnh!”
“Biết, cho cậu ta lên đi.”
Không phải là ‘chồng cũ’ chứ? Lại Bì vừa đứng chờ ở cửa vừa nghĩ thầm, chuẩn bị tư thế chiến đấu với kẻ bạc tình.
Dương Sĩ Vĩ bước ra thang máy, từ xa đã cảm nhận được một ánh nhìn không mấy thân thiện, đến gần, thì xác định ‘ánh nhìn không mấy thân thiện’ kia đúng là đang đập thẳng vào mặt mình.
“Chồng cũ?” Lại Bì nhìn Dương Sĩ Vĩ từ trên xuống dưới, hỏi.
“Thư ký của chồng cũ” Dương Sĩ Vĩ phản ứng nhanh chóng, cũng hỏi, “Cô là?”
“Khách trọ của vợ cũ!”
“Khách trọ?” Dương Sĩ Vĩ kinh ngạc hỏi lại.
“Rất may là anh trả lời nhanh, nếu không một đấm của tôi đã bay thẳng vào mặt anh rồi.” d. đ.` lê ^quý@ đôn Bất kể là vì lý do gì, vứt bỏ vợ khi đang mang thai, tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần! Phải đánh bẹp Trần Thế Mỹ!
Thật bạo lực! Cô Phó tìm đâu ra một cô gái ‘bạo lực’ như vậy chứ?
“Tiểu Lại, mau mời cậu Dương vào đi!” Lại Bì nghe vậy mới né ra, cho Dương Sĩ Vĩ vào nhà.
“Cô cho thuê phòng?” Dương Sĩ Vĩ chưa kịp ngồi xuống, đã vội hỏi.
“Nhà lớn quá, thêm người cho náo nhiệt chút!”
“Có an toàn không?” Cô bé kia trông khá vụng về, không biết có gây nguy hiểm cho phụ nữ mang thai hay không đây?
“Tiểu Lại rất ngây thơ, không thành vấn đề!”
Ngây thơ? Ngây thơ mà....... Canh trước cửa nhà, muốn vung nắm đấm đánh người?
“Cô Phó, đừng vội, để tôi.” Dương Sĩ Vĩ thấy Phó Quan Nhã muốn đi pha trà cho mình, lập tức ngăn cản.
Lý do tại sao Dương Sĩ Vĩ tới, hai người đều biết, nên cũng không cần nói lòng vòng.
Dương Sĩ Vĩ móc tờ chi phiếu ra, đặt lên bàn.
“Tháng này.”
Vẻ mặt Phó Quan Nhã ảm đảm đi một chút, lát sau mới mở miệng, “Tôi quyết định không lấy nữa.”
“Sau này tôi sẽ tự mình đưa tới, cô không cần phải tới công ty nữa. Tổng giám đốc đã đồng ý rồi.”
“Cậu cầm về đi.” Cô kiên quyết nói.
“Cô Phó, nếu cầm về tôi không biết phải ăn nói sao với tổng giám đốc.”
Phó Quan Nhã đứng dậy, về phòng, lấy một tờ chi phiếu tương tự ra, đưa luôn cho Dương Sĩ Vĩ, “Nhờ cậu nói với anh ta, tôi không cần, và cám ơn giúp tôi.”
Dương Sĩ Vĩ nói, “Ít nhất, cô cứ lấy đến khi đứa bé ra đời, cô không vì mình thì cũng phải vì đứa bé chứ, đừng để bé con không có được sự chăm sóc tốt nhất!”
“Cậu yên tâm, bé con rất khỏe, tôi sẽ không bao giờ keo kiệt với con.”
“Cô phải biết, nếu tôi cầm hai tờ chi phiếu này về, người nào đó sẽ tự mình tới cửa......”
Phó Quan Nhã cau mày.
Lại Bì không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ biết hiện Phó Quan Nhã đang rất khổ não, tinh thần trọng nghĩa lập tức sôi trào, “Mắc gì anh cứ bắt chị ấy phải lấy? Tiền gì đây? Tiền bịt miệng hả? Hay tiền mua con? Quá đáng! Cả anh và cả ông chủ vô lương tâm gì đó của anh đều đáng ghét!”
“Cô hiểu lầm rồi, đây không phải là tiền bịt miệng, cũng không phải là tiền mua đứa nhỏ.......”
Lại Bì trừng mắt, đạp chân lên ghế sa lon Dương Sĩ Vĩ đang ngồi, hung tợn nói, “Mẹ nó! Tôi biết rồi! Là tiền chờ chị Nhã Nhã sinh xong thì mau cút đi chứ gì?”
“Dĩ nhiên không phải.......” Cô gái này có hoang tưởng bị hại sao?
“Lấy về cho ông chủ vô lương tâm của anh đi! Bảo anh ta đi mua thuốc uống!” Lại Bì cầm hai tờ chi phiếu lên, nhét vào túi áo Dương Sĩ Vĩ, dáng vẻ rất hung hăng, giống như chỉ cần cậu mở miệng nói một lời nào nữa, thì sẽ bị nhét vào miệng ngay.
Dương Sĩ Vĩ còn muốn giải thích, nhưng Phó Quan Nhã cười cười, lại vỗ vỗ vai Lại Bì, Lại Bì mới hừ một tiếng, dời chân đi, rồi cô chậm rãi lắc đầu một cái với Dương Sĩ Vĩ.
“Cậu đem về cho anh ta đi. Tôi không cho là....... Chỉ vì việc nhỏ thế này mà anh ta sẽ tự mình tới cửa đâu.” Đúng vậy! Mắc gì cô phải sợ lời hù dọa của Dương Sĩ Vĩ chứ? Hại cô lo lắng mất mấy giây....... Sợ Điền Hân Viêm đến thật thì cô phải làm sao?
Hoàn toàn sẽ không xảy ra chuyện đó.
“Cô Phó......”
“Cám ơn cậu đã cất công tới đây, đặc biệt cám ơn cậu đã nói giúp tôi! Xin lỗi, để cậu phải đối mặt với hậu quả của việc đem chi phiếu về.”
Cô rất cám ơn Dương Sĩ Vĩ đã suy nghĩ giùm cô, giúp cô sắp xếp mọi việc, kể cả lần..... d. đ .,lê *quý !@đôn Suýt nữa gặp Tô Ấu Dung trong công ty, cũng nhờ Dương Sĩ Vĩ giúp cô né vào một góc mới không phải lúng túng......
“Mặt tổng giám đốc lúc nào chả đen, cơ hồ mỗi ngày tôi đều phải đối mặt, không kém một lần này.... ....”
Phó Quan Nhã nghe vậy, bỗng thốt ra, “Anh....... Không vui sao?” Hỏi xong, cô lập tức hối hận. Cô không muốn để người khác biết cô còn nghĩ tới Điền Hân Viêm.
Dương Sĩ Vĩ lắc đầu, nói, “Thời điểm tổng giám đốc vui vẻ nhất là lúc ở cùng cô. Tôi đã không nhớ nổi, lần cuối anh ấy cười là lúc nào!” Công ty ngày ngày có áp suất thấp, là thư ký ở gần tổng giám đốc, cậu cảm thụ sâu sắc nhất.
Điền Hân Viêm đương nhiên vẫn biết cười khi xã giao, nhếch nhẹ khóe miệng, qua loa cho xong. Ngoài cười, nhưng trong không cười.
‘Cười’ trong miệng Dương Sĩ Vĩ là nụ cười xuất phát từ nội tâm kìa.
“Có lẽ, anh ấy chỉ cười với bà Điền, ở chỗ người khác không nhìn thấy.......” Phó Quan Nhã tự lý giải, không muốn vì lời Dương Sĩ Vĩ mà còn vương vấn gì.
“Cô Phó, có phải cô cảm thấy...... Cô và tổng giám đốc.... ... Không thể nào?”
“Anh ta đã là chồng của người khác, không nên giả thiết gì nữa! Lúc trước, tôi ký đơn ly hôn, quả thật chưa kịp nghĩ về sau sẽ thế nào.... ...” Cô thẳng thắn nói.
Khi đó quá hỗn loạn, đầu cô trống trơn, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, sau đó, vội vàng dọn nhà, thích ứng đủ loại khó chịu do mang thai đem lại, cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Đợi đến khi cô có thời gian, bắt đầu nghĩ, mới đột nhiên phát hiện, anh không hề nói với cô, muốn cô chờ, hoặc là nói năm nào tháng nào sẽ trở lại bên cạnh cô.... .....
Không hề có cam kết. Không hề có lời hẹn.
“Tôi không phải đang đợi anh ta.” Phó Quan Nhã thì thầm nói.
Sợ rằng, anh ấy cũng không mong mình đợi.
Dương Sĩ Vĩ không nói gì, cậu chỉ là người ngoài cuộc, không có quyền lên tiếng, và có lúc ngay cả cậu cũng không hiểu tổng giám đốc có ý gì.
Sau đó, Dương Sĩ Vĩ đi về, phải nói là bị Lại Bì ‘trừng’ ra cửa, cầm chi phiếu trở về công ty. Đã hết giờ làm, nhưng nhất định tổng giám đốc vẫn còn ở đây!
Phòng làm việc cơ hồ là một cái nhà khác của Điền Hân Viêm. Anh lấy lý do bận việc, để không về nhà họ Tô, có lúc ngủ luôn tại công ty.
Hai tờ chi phiếu hơi nhăn, được đặt lên bàn làm việc của Điền Hân Viêm.
Ánh mắt Điền Hân Viêm từ hai tờ chi phiếu dần dần dịch tới người Dương Sĩ Vĩ.
“Cô Phó nói cô ấy không cần, người ở chung với cô ấy cứng rắn nhét nó lại cho em.”
Ánh mắt Điền Hân Viêm từ kinh ngạc chuyển thành khi*p sợ, phải mất vài giây mới hiểu hết được những lời Dương Sĩ Vĩ nói, thậm chí, quên cả hô hấp.
Cô....... Tìm được một người khác chăm sóc, làm bạn, yêu cô...... Thay thế anh.
Chuyện anh sợ nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc