Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 08

Tác giả: Quyết Minh

Gần đây, chỉ cần chuông điện thoại vừa vang lên là Điền Hân Viêm sẽ đi ra ngoài, một lần đi là cả đêm, có lúc đang trên đường đến công ty cũng phải bỏ dở giữa chừng để đi, đương nhiên luôn là vì vị ‘người thân’ kia.
Nhiều lần, Phó Quan Nhã đợi cửa, đợi đến mức ngủ say như ૮ɦếƭ, mơ mơ màng màng được Điền Hân Viêm ôm về phòng.
Hôm nay cũng vậy.
Phó Quan Nhã cảm thấy cơ thể bay lên, cố mở mắt ra, thấy mình đang được Điền Hân Viêm ‘vận chuyển’ lên phòng ngủ.
“Anh về rồi à......” Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn với ông rồi.” Bị Tô Vô Địch buộc ở lại, nghe ‘nã pháo’.
...... Nhanh chóng ly hôn, đuổi con hồ ly tinh kia ra khỏi cửa.... ....... Lần nào cũng lập đi lập lại những yêu cầu vô lý như vậy.
Phó Quan Nhã dụi mắt, cố không cho nó nhắm lại.
“Không phải đã nói em đừng chờ anh, cứ về phòng ngủ trước sao?”
“Như vậy...... Cả ngày em chẳng có lúc nào thấy mặt anh hết! Ông bảo anh qua ăn sáng....... Anh đi làm, tan việc lại qua ăn tối, nếu em đi ngủ sớm,... .... Muốn thấy mặt anh cũng khó.......”
Điền Hân Viêm biết, Tô Vô Địch đang cố ý, cố ý cô lập Phó Quan Nhã. Anh không dẫn cô theo gặp ông, vì biết rõ ông sẽ xem thường cô. Anh không muốn cô đối mặt với những lời nói lạnh nhạt đó, càng không muốn cô nghe ông tiêm nhiễm chuyện của anh và Tô Ấu Dung.
Anh đặt cô xuống giường, đưa tay che mắt cô lại, không cho cô dụi nữa. “Em mệt thì ngủ đi, đừng cố.”
“Không, em rất tỉnh.” Cô ngủ cả một buổi chiều rồi. Gần đây bỗng nhiên cô rất ham ngủ, luôn có cảm giác ngủ không đã.......
Phó Quan Nhã, mau tỉnh lại đi!
“Thật tỉnh rồi?” Anh nhướng mày hỏi.
“Dạ.....” Rõ ràng là đang rất buồn ngủ.
“Vậy đi tắm với anh!” Điền Hân Viêm cúi đầu cười gian tà.
“Dạ.... ...” Cô ngây ngô gật đầu.
Đến khi bị Điền Hân Viêm ôm vào phòng tắm, thả xuống bồn tắm lớn, Phó Quan Nhã mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thì ra, lòng xấu hổ cũng biết tự hủy dần...... Nhớ ngày nào đó, khi cô bị lột sạch sẽ kéo vào bồn tắm, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, hận không thể vùi mình vào nước giấu người đi. Giờ thì đã có thể thoải mái nằm dài, duỗi thẳng hai chân đạp nước. Dù sao, từ ngày bày tỏ tâm ý của nhau, chuyện xấu hổ hơn cũng làm sạch rồi.......
“Ông anh nhận nuôi anh từ lúc anh mười tuổi, nhưng anh với ông không có quan hệ ruột thịt.... .....”
Phó Quan Nhã đổ sữa tắm vào bông tắm, giúp Điền Hân Viêm chà lưng.
Tóc anh bị ướt, rũ xuống, không còn vẻ chải chuốt cẩn thận như khi đi làm, trông như trẻ hơn năm tuổi.
“Ông là bạn tốt mấy chục năm của ông nội anh.”
“Cho nên, lúc cha mẹ anh mất thì ông nhận nuôi anh?” Chỉ bằng một điểm này, Phó Quan Nhã đã cảm thấy có ấn tượng vô cùng tốt với ‘ông’ của Điền Hân Viêm.
“Trước đây bởi vì một vài lý do, cảm thấy khá phiền toái, không muốn giải thích nhiều, nên anh chỉ nói đơn giản như cha mẹ anh đều mất.... ...”
“Dạ? Ý anh là, cha mẹ anh đều.......”
“Mẹ anh quả thật đã qua đời, nhưng cha anh vẫn còn sống.”
Không hiểu! Ai lại nguyền rủa cha mình ૮ɦếƭ chứ?
“Vẫn còn sống?! Vậy sao ông ấy lại..... Giao anh cho ông anh nuôi?” Phó Quan Nhã hỏi.
“Bởi vì, trong gia đình mới của ông ấy không có vị trí cho anh.” Điền Hân Viêm lạnh nhạt nói. d.đ lê./quý^$ đôn Giọng nói không hề lên xuống, không có giận vui, nhưng làn da dưới bàn tay Phó Quan Nhã lại trở nên C*ng c*ng.
“Trên thế giới này, có một loại hận không cần lý do, vẫn có thể hận tới mức dù em có cố gắng làm bao nhiêu việc để lấy lòng, dù bỏ ra bao nhiêu ý tốt, vẫn bị người ghét bỏ.”
“...... Ý anh nói là mẹ kế của anh?” Cô đoán.
Anh không đáp, cũng không phủ nhận.
“Bà ấy bắt nạt anh?!” Nói xong, cô nghe thấy anh bật cười.
“Từ miệng của bà ấy thì là anh bắt nạt bà ấy.”
“Anh mới có mấy tuổi đâu, làm sao bắt nạt bà ta được?! Đánh cũng đánh không lại! Chửi cũng chửi không thắng! Ai sẽ tin lời bà ta chứ?”
“Nhưng vẫn có người tin đó!” Mà người tin kia lại là cha anh. Điền Hân Viêm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không có vẻ gì là vui vẻ cả.
“Anh trở thành đứa cố ý gây chuyện, nói láo vu hại bà ta, là một đứa trẻ hư khó mà nuôi dạy.”
“Bà ta nói anh như vậy?!”
“Một dạo, cả ngày bà ta không cho anh ăn bất kỳ thứ gì, anh la hét kêu đói, thì bà ta nước mắt nước mũi, khóc lóc kể lể với cha anh, nói: rõ ràng đã tự tay nấu cơm cho anh, tại sao còn lên án gieo tiếng xấu, làm tổn thương bà ta, anh cố ý gây rắc rối.... ......”
Dì phải làm sao, con mới chịu tiếp nhận dì? Dì không biết phải lấy lòng con như thế nào nữa......
Đứa nhỏ này! Sao lại nói láo? Sao dì có thể không cho con ăn cơm chứ? Dì không phải là bà mẹ kế độc ác! Dì thật sự muốn trở thành ‘mẹ’ con...... Muốn con kêu dì một tiếng ‘mẹ’.
Đứa nhỏ này hận em....... Dù em cố gắng nhiều hơn nữa, nó đều làm như không thấy.......
Bà ta diễn tốt đến nỗi, từng khiến cho anh nghĩ rằng mình không đủ ngoan, không đủ tốt mới hại bà ta khóc. Nhưng cha anh vừa bước ra khỏi cửa một giây là một cái tát đã bay đến mặt anh.
Ai cho mày gọi tao là mẹ? Ai là mẹ mày? Tao không có đứa con như mày! Cút xa một chút! Chỉ cần thấy mặt mày là tao đã bực rồi!”
“Trong nhà không ai đứng ra làm chứng cho anh sao?”
“Đầu bếp, người giúp việc đều đã sớm đổi thành người của bà ta, cho dù thấy cũng không thể nói.” Giữa bà chủ và một đứa trẻ không nơi nương tựa, ai sẽ chọn đứng bên phe anh chứ?
“Thật quá đáng!” Phó Quan Nhã vô cùng tức giận, siết chặt bông tắm trong tay.
“Ghê gớm hơn là không cho mở cả tủ lạnh. Cuối cùng, anh thật sự đói không chịu nổi, không thể không đi trộm.... ...”
Anh quay đầu nhìn cô, khi thấy ánh mắt ửng đỏ của cô, bỗng có xúc động..... Muốn kể hết tất cả.
“Bà ta nuôi một con mèo Ba Tư màu trắng rất xinh đẹp, vô cùng cưng nó, chỉ cho nó ăn đồ hộp đắt tiền. Đó cũng là nơi duy nhất trong nhà...... Không bị khóa lại, có thể trộm ăn được.”
Phó Quan Nhã sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng. Một đứa bé mới mấy tuổi bị bức tới mức chỉ có thể trộm đồ ăn của mèo....... d.đ lle@ quy., đôn~Tức giận bỗng dâng trào khiến cô không nói được một lời nào, cô biết, chỉ cần cô vừa mở miệng, nhất định sẽ là tiếng khóc.... .....
“Để không bị phát hiện, một ngày anh chỉ có thể trộm một lon. Con mèo đáng ghét kia lại đặc biệt thích vị cá. Anh cảm thấy vị thịt bò dù sao vẫn tốt hơn, vị cá...... Tanh đến mức khiến anh buồn nôn.”
Giờ thì cô đã hiểu, chỉ một vài câu hời hợt thế này đã khiến cô hiểu, tại sao anh lại ghét vị cá hộp tới mức đó. Đó không chỉ là sự chán ghét đơn thuần về mùi vị mà còn vì nó gợi lại những kí ức khổ sở nhất, bất lực nhất trong cuộc đời anh. Cho nên, dù là người rất quý trọng thức ăn, bởi đã từng bị bỏ đói một thời gian dài, nhưng anh vẫn không chịu ăn món salad vị cá cô làm.... ....
Cô không cách nào ngăn được dòng nước mắt của mình, nó cứ rơi xuống không ngừng.... ... Dù cô không hề muốn khóc!
Điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là....... Mua ngay một ngàn lon cá hộp cho mèo, nhét vào miệng bà kia!
Lúc ở tuổi của anh, cô hạnh phúc biết bao nhiêu, được ăn bữa chính, bữa phụ, muốn ăn gì cha mẹ đều cho.
Cô không cách nào tưởng tượng được, những ngày tháng đó anh sống như thế nào. Cô rất khó chịu, rất đau lòng. Nếu có thể quay ngược thời gian trở về lúc đó, cô tình nguyện phân một nửa đồ ăn của cô cho anh.... .... Cô biết ý tưởng này không hề thiết thực, không thể nào xảy ra, vậy nên lòng cô mới càng đau hơn.
“Cho đến khi con của bà ta ra đời, bà ta càng thêm chướng mắt anh. Bà ta sợ anh sẽ lấy hết những thứ vốn nên thuộc về con của bà ta, vì vậy càng ngày càng tệ hại hơn, thậm chí muốn....... Anh ૮ɦếƭ.”
Sự cố kia của anh, còn ly kỳ hơn cả trong phim. Nhưng anh không muốn kể rõ, không phải vì sợ nhớ lại, mà vì.......
“Không nói nữa! Nước mắt của em sắp đầy cả bồn tắm rồi! Vòi nước ngốc! Chốt khóa ở đâu mau chỉ anh đi!” Anh làm bộ nhéo mũi cô như đang khóa vòi nước lại.
“Bà ta tên gì? Đang sống ở đâu? Anh nói đi, em lập tức đi tìm bà ta tính sổ!” Vẻ mặt Phó Quan Nhã rất hung hăng, muốn đi tìm người đánh nhau.
Nước mắt, vẻ mặt bất bình, tất cả đều vì anh......
“Bắt nạt một đứa trẻ thì tính người lớn gì chứ?! Nhất định phải báo cảnh sát bắt bà ta! Ghê tởm!”
“Anh biết em rất tức giận, nhưng đừng lấy lưng anh làm bao cát để đánh, rất đau.” Anh cười nói, chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu sự kích động của mình.
Phó Quan Nhã lúc này mới phát hiện, trong vô thức cô đã đánh anh mấy đấm.
“Em thực sự rất tức! Lần đầu tiên có suy nghĩ muốn đánh người tới vậy.... ...”
“Đánh anh?”
“Không phải! Là bà ta! Anh mau nói cho em biết bà ta sống ở đâu đi!” Phó Quan Nhã nghiêm túc nói.
“Vì bà ta mà phải vào đồn công an thật không đáng!” Đến lúc đó anh lại phải đi bảo lãnh cô, rất phiền phức!
Phó Quan Nhã vẫn rất tức giận, không biết phát tiết thế nào.
Điền Hân Viêm vỗ vỗ tay cô, ý trấn an, lặng lẽ cám ơn cô.
“Đều qua rồi. Ít nhất, sau đó anh sống rất tốt.”
Là Tô Vô Địch đã phát hiện Điền Hân Viêm càng ngày càng gầy yếu, kiên quyết đòi dẫn anh đi chữa bệnh, cũng là Tô Vô Địch mở miệng nói với cha anh, muốn nhận nuôi anh.
Anh từng đoán, tình trạng của anh, có lẽ cha anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, dù sao, một đứa trẻ mười tuổi lại nặng không tới mười lăm ký, quả rất bất thường. Nhưng cha anh vẫn lựa chọn gia đình mới, vợ mới, con mới của ông. Có lẽ vì hổ thẹn trong lòng, vì quan tâm đến thể diện, không muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh nên mới nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của Tô Vô Địch.
Rốt cuộc, anh rời khỏi cái ‘nhà’ kia....
Lúc đó, chẳng những anh không khổ sở, mà còn còn cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát.......
“Ông anh tốt với anh không?” Phó Quan Nhã buồn buồn hỏi.
“Rất tốt! Những gì cháu gái ông có, anh đều có. Ông không hề xem anh là người ngoài, tận tình dạy dỗ anh, không cần báo đáp.”
Thật sự không cần hồi báo?
“Em rất muốn đi cám ơn ông, chờ ông khỏe hơn, anh dẫn em đi gặp ông được không?” Phó Quan Nhã rất muốn đi gặp người đã thay đổi cả cuộc đời của Điền Hân Viêm.
Anh không thể đồng ý. Vì cô rất cảm kích Tô Vô Địch, nhưng Tô Vô Địch thì đang muốn đuổi cô đi! Bữa tối nay đã tan rã trong không vui, cũng do ông lại tiếp tục yêu cầu anh phải ly hôn với cô....... Một yêu cầu hết sức vô lý, hết sức khó khăn.
Một bên là người anh kính trọng cả đời, xem là người ông thân thiết nhất, một bên là người vợ duy nhất của anh, người anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời. Anh rất tham lam, vừa không muốn Tô Vô Địch đau lòng, vừa muốn có được cô.
Điền Hân Viêm chỉ hy vọng, sớm tìm được biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.... .....
Một sáng tinh mơ, chuông điện thoại bàn vang vọng khắp phòng khách.
“Mới sáu giờ....... Ai gọi vậy ta?” Phó Quan Nhã đang chiến bánh trứng, nghe điện thoại reo, bèn chạy nhanh tới, sợ điện thoại reo lâu quá sẽ đánh thức Điền Hân Viêm. Tối qua, anh thiết kế tới khuya mới ngủ, cô muốn cho anh ngủ thêm chút nữa, dù chỉ nửa tiếng cũng được.
“A lô!” Phó Quan Nhã vừa bắt máy vừa thở hổn hển.
Giọng đối phương còn gấp hơn cả cô, “Bà Điền? Tôi là Tô Ấu Dung đây! Hân Viêm có ở đó không?”
“Có, anh ấy đang ngủ.”
“Xin lỗi, xin cô mau nói cho anh ấy biết, ông nội..... Ông nội vào phòng cấp cứu rồi! Mong anh ấy mau tới đây!” Xong, Tô Ấu Dung nhanh chóng nói tên bệnh viện ra.
Phó Quan Nhã hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tại sao Tô Ấu Dung lại gọi điện thoại bàn để thông báo, chỉ biết chuyện rất khẩn cấp, bèn nói “Được, tôi lập tức gọi anh ấy dậy......”
Phó Quan Nhã vội vã chạy lên lầu, bước một lần hai bậc thang, tại chỗ ngoặt, vấp một cái, trầy đầu gối. Cô bò dậy, chạy tiếp, vừa chạy vào phòng ngủ vừa hô to, “Anh, mau dậy đi! Ông vào phòng cấp cứu rồi!”
Điền Hân Viêm lập tức mở mắt ra, tỉnh cả ngủ, nhanh chóng kiểm tra di động.... ... Nếu Tô Vô Địch có gì, Ấu Dung sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ngay.
Phó Quan Nhã đang kể lại Tô Ấu Dung gọi điện thoại bàn nói đã đưa ông vào bệnh viện.......
“Ôi, điện thoại hết pin rồi.” Điền Hân Viêm nhanh chóng thay quần áo, chạy xuống lầu, định tự lái xe đi.
“Em đi với anh.... ...” Phó Quan Nhã chạy theo sau nói.
Điền Hân Viêm không quay đầu lại, mặc dù bước gấp, nhưng vẫn không có vẻ hoảng hốt, “Em không cần đi đâu, cũng chẳng giúp được gì!” Chỉ càng làm hỏng thêm!
Bỗng, Phó Quan Nhã nghe thấy mùi khét, đột nhiên nhớ ra, “Bánh chiên của em!” Cô vội vàng chạy vào bếp, tắt lửa, mở cửa sổ cho mùi khét tản đi, lúc vọt ra cửa, thì xe của Điền Hân Viêm đã chạy xa mất.
Cô đứng ngây vài giây, rồi mới đi vào, trong không khí vẫn ngập tràn mùi khét, nhắc nhở cô vẫn chưa dọn dẹp phòng bếp bi thảm.
Phó Quan Nhã đi vào bếp, vừa cọ rửa cái chảo bị cháy đen, vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không yên lòng, bèn để nùi cọ nồi xuống, lau vội tay nước lên tạp dề, cởi tạp dề chạy ra ngoài.
Cô rất lo lắng cho ông của Điền Hân Viêm, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng bằng vào những lời anh nói, cô không thể không kính yêu ông, thật lòng hi vọng ông bình an vô sự. “Đương nhiên em biết em không giúp được gì, nhưng ít ra....... Em có thể làm bạn bên cạnh anh.” Cô vừa lẩm bẩm vừa ngoắc tắc xi đi đến bệnh viện.
Ngoài cửa phòng cấp cứu của mỗi bệnh viện luôn rất loạn, đủ kiểu người bệnh, và cả những người thân lòng nóng như lửa đốt.
Phó Quan Nhã giống như con ruồi mất phương hướng, chỉ biết đi lung tung tìm kiếm bóng dáng Điền Hân Viêm. d. đàn., lê! quý $ đôn ^ Cô không biết tên ông anh, nên không thể hỏi thăm phòng bệnh ở đâu, đành đi mò từng phòng.
Cô không thấy anh trong phòng nhận bệnh của bệnh viện, bèn nói thầm, “Chẳng lẽ đã đưa vào phòng hồi sức cấp cứu? Nếu như tình huống nguy kịch.......”
Phó Quan Nhã đi theo bảng hướng dẫn đến phòng hồi sức cấp cứu, cô cứ đi lung tung, may mắn tới chỗ quẹo của hành lang thì thấy Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung.
Bởi vì lặng lẽ đi theo nên cô không dám đi ra. Nhưng, có vẻ....... tình trạng trước mắt cũng không thích hợp cho sự xuất hiện của cô.
Tô Ấu Dung đang khóc thút thít không ngừng, nước mắt chảy như mưa, ướt đẫm vạt áo trước *** Điền Hân Viêm, dáng vẻ rất đáng thương.
“... ..... Là lỗi của em, đáng lẽ em phải cẩn thận hơn.... ... Không nên vội vã nói ra chuyện của em và Phồn Mộc......” Tô Ấu Dung vừa khóc vừa nói.
“Không hoàn toàn là lỗi của em, hôm qua lúc anh chống đối ông, sắc mặt ông đã.... ...” Điền Hân Viêm an ủi, muốn nhận lỗi về mình.
Tô Ấu Dung lắc đầu, “Buổi sáng.... ... Ông lại bắt đầu càm ràm, quở trách chuyện anh kết hôn, mắng anh rất nhiều....... Em thật sự không nhịn được, mới cãi lại.... ....”
“Đừng khóc.” Hiển nhiên Điền Hân Viêm không biết phải đối phó với nước mắt của phụ nữ như thế nào.
“Ông rất tức giận.... ... Nói sao em có thể làm chuyện có lỗi với anh, yêu Hạ Phồn Mộc còn bị anh ta vứt bỏ....... Nhưng ông vẫn kiên trì cho rằng cả em và anh đều sai.... ... Cần phải xin lỗi lẫn nhau và sửa chữa sai lầm.... ....”
Yêu Hạ Phồn Mộc làm cuộc sống của Tô Ấu Dung lệch hẳn sang một quỹ đạo khác. Dù biết Hạ Phồn Mộc nhiều năm, nhưng đối với Tô Ấu Dung, Hạ Phồn Mộc chỉ xem như là ‘quen biết’, nếu không do ngày đó, hai người tham gia một bữa tiệc, trùng hợp ngồi chung một bàn, không tránh khỏi phải nói chuyện xã giao, sau đó biến thành.... ......
Tô Ấu Dung biết rất rõ Hạ Phồn Mộc nổi tiếng lăng nhăng, không thật lòng với bất kỳ ai. Nhưng theo Tô Ấu Dung điều đó đại biểu cho ‘tự do’, ‘phóng khoáng’... ...... Là những gì mình đang thiếu.
Tô Ấu Dung hóa thân thành con thiêu thân lao đầu về phía ngọn lửa rực cháy ‘Hạ Phồn Mộc’.
Hạ Phồn Mộc hoàn toàn không hề yêu Tô Ấu Dung, chỉ đơn giản là vui chơi, cũng đã nói rõ trước khi quen nhau, nhưng Tô Ấu Dung lại ngày càng lún sâu vào.
Nếu không có việc đó, Tô Ấu Dung và Điền Hân Viêm chắc chắn sẽ như Tô Vô Địch hi vọng, kết hôn, sinh con.... ....
Tô Ấu Dung quá ham mê K**h th**h, khát vọng sự nhiệt tình, từ một đứa trẻ ngoan biến thành đứa trẻ phản nghịch, bỏ qua hạnh phúc của mình, tự tay nhường cho người khác.
“Những chuyện đó, em không cần phải nói cho ông, đã qua hết rồi.”
“Em không muốn ông nội hiểu lầm anh. Là em hại anh thất vọng. Em là kẻ đáng ghét.... ... Em đã phá hoại tình cảm của chúng ta, tổn thương anh.... ...” Tô Ấu Dung càng nói càng khóc dữ, nếu không nhờ dựa vào Điền Hân Viêm có lẽ đã té ngồi lên mặt đất.
“Anh không có bị tổn thương, Ấu Dung, hiện giờ anh sống.... ...” Rất tốt. Hai chữ này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Tô Ấu Dung đã chen ngang.
Tô Ấu Dung ngửa đầu nhìn Điền Hân Viêm, thầm nghĩ, mình biết mình rất tùy hứng, rất vô lý, nhưng nếu không nói mình sẽ hối hận cả đời, sẽ không thể tự tha thứ cho mình.... ...
Tô Ấu Dung nắm thật chặt tay Điền Hân Viêm, khóc nói, “Hân Viêm, em thật sự rất sợ mất đi ông nội....... Em sợ ông không yên lòng vì em....... Em sợ ông sẽ ôm tiếc nuối rời xa nhân gian.... ..... Cầu anh.... ..... Kết hôn với em...... Giả cũng được...... Chúng ta kết hôn để ông nội được như nguyện, được không? Có được không.... ....” Nói xong, Tô Ấu Dung lại tiếp tục khóc.
Điền Hân Viêm lạnh lùng cau mày.
Phó Quan Nhã cho là Điền Hân Viêm sẽ lập tức cự tuyệt loại yêu cầu này.......
Nhưng Điền Hân Viêm không có, chỉ siết chặt bàn tay đang đặt trên vai Tô Ấu Dung, yên lặng.
“Thì ra, người nhận nuôi Điền Hân Viêm là ông nội của Tô Ấu Dung......” Phó Quan Nhã tự nói. Chính vì vậy, Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung mới lâu ngày sinh tình, từ quan hệ anh em biến thành người yêu. d. đ, lê !qu,.ýddon Sau lại, vì Tô Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc nên hai người mới tan rã. Nhưng ông nội Tô Ấu Dung lại cho rằng Điền Hân Viêm là cháu rể duy nhất của mình, muốn giao Tô Ấu Dung cho Điền Hân Viêm.... ...
“Hèn chi, mãi không chịu dẫn mình đi gặp ông. Ông chắc chắn rất ghét mình, không thể nào nói chuyện nhẹ nhàng với mình được.”
Có mấy bác sĩ đi tới chỗ Điền Hân Viêm, có lẽ là người quen, vì cô nghe anh chào với người đi đầu là ‘Viện trưởng’.
Viện trưởng giải thích tình hình bệnh tật của Tô Vộ Địch cho hai người.
Phó Quan Nhã chỉ nghe loáng thoáng, nhưng nhìn vẻ mặt hai người thì đoán có lẽ tình huống không được lạc quan cho lắm.
Tô Ấu Dung vẫn khóc thút thít, run rẩy bả vai gầy gò.
Viện trưởng nói, “Không phải đã dặn đi dặn lại, ông ấy không khỏe, mọi chuyện cứ nghe theo ông ấy hết, đừng cãi sao? Cũng chẳng còn mấy năm, hai đứa....... Ai!”
“Xin viện trưởng cố hết sức cứu ông nội con.” Điền Hân Viêm nhỏ giọng nói.
“Tất nhiên.” Viện trưởng nói xong, đi vào phòng hồi sức với mấy bác sĩ còn lại.
“Hân Viêm.... ...” Tô Ấu Dung hoảng sợ nói.
“Ông sẽ không sao đâu!” Điền Hân Viêm chỉ có thể an ủi như vậy.
Sau đó, hai người đều yên lặng, chờ cuộc cuộc cấp cứu kết thúc. Còn Phó Quan Nhã lại yên lặng rời khỏi bệnh viện.
“Vốn muốn ở bên cạnh anh, nhưng xem ra..... Có Tô Ấu Dung ở đó, mình đi ra...... Sẽ khiến mọi người thêm lúng túng thôi.” Hơn nữa, lời cầu xin của Tô Ấu Dung vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Sau đó là lời của viện trưởng.... ....
“A!” Phó Quan Nhã bỗng cảm thấy bụng quặn lên từng cơn, “Kỳ lạ, hình như hơi đau.......” Chẳng lẽ cô ăn cái gì không hợp? Không đúng, cơn đau này rất lạ.... ... Nhất định là do chưa ăn sáng nên dạ dày mới kháng nghị đây.
“Điền Hân Viêm cũng chưa ăn sáng, đi mua cho anh một phần vậy!”
Phó Quan Nhã tới quán ăn trước bệnh viện, mua bốn cái Hamburger, ba ly cà phê, anh hai cái, cô và Tô Ấu Dung mỗi người một cái.
Phó Quan Nhã đang suy nghĩ phải đưa bữa sáng cho hai người kia bằng cách nào thì vừa lúc có một bà cụ đang đi về hướng đó, cô bèn nhờ bà cụ giúp giùm....... còn lo lắng bà cụ có thể nghi ngờ cô là người xấu muốn đưa bữa sáng có độc hay không, ai ngờ bà cụ rất nhiệt tình, đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
Chỉ mấy bước ngắn ngủi, bữa sáng đã đến tay Điền Hân Viêm.
Không phải ai cũng nghĩ ‘bản tính con người là thiện’ như bà cụ, bữa sáng từ trên trời rơi xuống, không rõ nguồn gốc, ai dám ăn?
Điền Hân Viêm hỏi thăm bà cụ, ai đưa bữa sáng cho bà, nghe bà cụ miêu tả, anh đã đoán được người đó là ai.
Thực ra trong lòng anh đã sớm có đáp án, người hiểu rõ sở thích của anh, sức ăn của anh, trừ bà ‘Ngọt’ (Ngọt trong ‘ngọt ngào’ là ‘Điềm’ đọc giống ‘Điền’) còn có thể là ai khác?
“Hân Viêm, anh dám ăn?” Tô Ấu Dung chưa kịp ngăn, Điền Hân Viêm đã cắn một miếng lớn.
“Yên tâm ăn đi.” Anh đưa cho Tô Ấu Dung một cái.
“Nhưng.......”
“Là Quan Nhã.”
“... ..... Cô ấy tới bệnh viện?” Tô Ấu Dung nhìn xung quanh kiếm.
“Ừ.”
“Sao cô ấy không tự đưa cho anh?”
“Anh đã nói cô ấy không nên tới.” Chắc sợ anh mắng nên mới không xuất hiện. Nếu sợ bị mắng còn tới làm gì, không biết!
Tô Ấu Dung phát hiện khi Điền Hân Viêm nói đến Phó Quan Nhã, vẻ mặt anh bỗng trở nên rất dịu dàng, khác hẳn với sự dịu dàng dành cho ‘đứa em gái’ là mình.
Thay vì nói hai người yêu nhau, thật ra hai người càng giống người thân quan tâm chăm sóc nhau hơn, không có sự nồng nhiệt, không có độc chiếm, chỉ tĩnh tĩnh lặng lặng.
“Anh rất thích cô ấy? Vẻ mặt của anh cho biết, anh đang yêu.”
Điền Hân Viêm không phủ nhận, cũng không cách nào phủ nhận.
“Cho nên, yêu cầu kết hôn với em...... Anh sẽ không đồng ý?” Vẻ mặt Tô Ấu Dung như đưa đám.
Có lẽ, trong đó có một ít là ganh tỵ vì cảm thấy mình không thể khiến Điền Hân Viêm quan tâm hết lòng như Phó Quan Nhã, nhưng phần nhiều vẫn là vì không thể thỏa mãn yêu cầu của Tô Vô Địch.... .....
Vẻ mặt Điền Hân Viêm bỗng trở nên lạnh lùng, nụ cười nhạt nhòa, rồi nhanh chóng biến mất.
Đang lúc Tô Ấu Dung cho là anh sẽ trả lời ‘Không.’ thì Điền Hân Viêm lại nói.... ...
“Không, anh đồng ý.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc