Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 07

Tác giả: Quyết Minh

Thế này xem như đang cãi nhau?
Phó Quan Nhã cho là đúng, nhưng hiển nhiên, Điền Hân Viêm lại không nghĩ như vậy.
Một ngày sau, Điền Hân Viêm xuất hiện trong phòng khách nhà họ Phó, ngồi trên sa lon nói chuyện với cha cha Phó Quan Nhã.
Phó Quan Nhã từ phòng mình đi ra, thấy vậy, ngẩn người, định lùi vào phòng lại.... ...
Điền Hân Viêm là người đầu tiên phát hiện ra cô.
“Nhã Nhã.” Anh cố ý kêu to lên để cha mẹ cô đều quay đầu lại, chặt đứt ý niệm bỏ trốn của cô.
Đêm qua ngủ không ngon khiến mắt cô đỏ rực, người có vẻ đờ đẫn, đi tới bên cạnh anh. “Anh đã về à...... Sao không trực tiếp về nhà?” Giờ, tạm thời cô không muốn gặp anh.
“Anh tiện đường tới đón em.” Tiện đường.... ...
Cưới cô là do vừa mắt, kết hôn là thuận tiện, chở cô là tiện đường..... Thật là vợ chồng son sao?
“Em muốn ở lại thêm vài ngày.” Phó Quan Nhã dỗi nói.
“Không được!” Người nói là mẹ Phó.
“Hân Viêm vừa từ Đài Bắc về đã đến đón con....... Con còn lề mề? Lập tức về với Hân Viêm cho mẹ.”
Phó mẹ nói bằng khẩu hình với Phó Quan Nhã: chồng đi công tác vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình, con phải chăm sóc cho tốt!
“Không gấp ạ, con muốn nói chuyện với cha thêm một lát nữa.”
Cha Phó nghe vậy thầm vui trong lòng. “Lúc nào muốn nói chuyện với cha cứ đến đây! Nhưng hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ sớm một chút đi!” Ông cười to vỗ vỗ vai Điền Hân Viêm.
Nghỉ ngơi chính là phải ngủ một giấc thật ngon. Vì thế Phó Quan Nhã bị cha mẹ xem là ‘gối ôm’ trốn không thoát số phận bị đẩy đi, ngoan ngoãn trở về giúp ai đó ngủ.
Sau khi lên xe, Phó Quan Nhã không nói một câu nào, cố gắng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn thỉnh thoảng trộm nhìn anh qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính. Điền Hân Viêm cũng không mở miệng, nhắm mắt dưỡng thần. Hai người cứ duy trì tình trạng im lặng như vậy cho đến khi về tới nhà.
Khi xe dừng lại, Phó Quan Nhã xuống trước, định đi thẳng vào phòng, nhưng cô quên mất sự khác biệt về chiều dài đôi chân của hai người như mức nước sông với nước biển, cô bước một bước dài lại chỉ như một bước nhỏ của anh, mới tới cửa, anh đã vượt qua cô.
“Em thật khiến người ta tức giận!” Anh tóm lấy tay cô, xách cô như xách một con gà con, kéo cô vào lòng anh.
“Anh mới là người khiến cho người ta tức giận!” Cô lập tức cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, anh nói ‘tức giận’ nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận cả.
Chỉ có.... .... Cười? Anh đang cười?
”Không, anh là tên ngu ngốc chậm hiểu.”
“... .... Sao anh lại tự chửi mình?” Tức đến nói lung tung rồi sao?
“Hôn nhân của anh và em không phải xây dựng trên nền tảng tình yêu, mà vì gia cảnh, ích lợi lẫn nhau nên mới kết hôn.”
Cô mở to mắt nhìn anh, tức giận vì những lời anh nói....... Nhưng thực tế, lại không thể phản bác sự thật lạnh lùng kia.
“Cho nên câu trả lời của em đêm qua, kết hôn với anh không phải vì yêu...... Là đáp án cực kỳ chính xác.” Cô rất thành thực, không nên bị trách móc. Nên trách là lòng tham của anh. Anh muốn từ miệng cô nghe được đáp án khác. “Anh cự tuyệt sự thành thật của em, nên giận suốt đêm qua.” Còn cô, cô ngốc không có lương tâm này lại tắt máy!
Cặp mắt vằn tia máu, cả đêm không ngủ, không chỉ có một mình cô.
Phó Quan Nhã nháy mắt mấy cái, không dám tin những gì mình nghe.
Anh thật sự vì lời của cô mà giận nguyên đêm? Cũng như cô vì đáp án của anh mà trằn trọc suốt đêm không ngủ? Cô là vì thất vọng nên khổ sở, còn anh thì sao?
“Nghĩ lại, anh cần gì phải giận chứ? Lý do trước khi kết hôn đã không quan trọng nữa, vừa thấy hình em đã cảm thấy em rất thích hợp với anh....... Quan trọng là sau khi kết hôn kìa!”
Lời anh nói vô tình tiết lộ rung động trong lòng anh khi lần đầu tiên thấy hình cô. Anh nói, lần đầu tiên thấy hình cô đã quyết định sẽ kết hôn với cô, còn nói trực giác cho biết cô rất thích hợp với anh.... Với cách nói này của đàn ông, phụ nữ có thể lý giải rằng, đây là tình yêu sét đánh, hay không?
Điền Hân Viêm cúi đầu, mỉm cười, đưa miệng lại sát lỗ tai cô. “Còn em thì sao? Hỏi tôi tại sao kết hôn với em? Chỉ vì vừa mắt? Có yêu em không?..... Hỏi như vậy có phải đại biểu.......” Anh cười nói.
Hơi thở nóng cháy của anh phất lên mái tóc cô. “Em yêu tôi, nên hi có được đáp án giống em, không muốn mình chịu thiệt?”
Đêm qua, anh càng nghĩ càng giận, càng giận càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng không bình tĩnh, hồi tưởng từng câu từng chữ của cuộc nói chuyện.
Trước kia em từng hỏi anh, tại sao lại muốn kết hôn với em, anh lại nói lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?
Chỉ vì thấy vừa mắt là anh đã lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải anh cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?
Vậy...... Anh có yêu em không?
Sau đó anh bỗng ngộ ra. Tất cả lửa giận nháy mắt bị dập tắt, biến thành vui sướng. Đây cũng chính là lý do anh giao việc còn lại cho Dương Sĩ Vĩ, sáng sớm chạy gấp về Đài Bắc. d.đ lê., quý\'\\ đôn Tới nhà cha mẹ cô, thấy cô, phát hiện trên mặt cô cũng không giấu được đáp án.... Ngủ không ngon, mệt mỏi, giận dỗi, cố ý không nhìn anh đã giúp anh xác nhận suy đoán của mình. Tâm tình của anh bỗng trở nên rất tốt.
Ở trên xe, nếu không làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, anh nghĩ anh sẽ không nhịn được...... Ôm lấy cô mà hôn. Đáng tiếc trên xe chỉ có thể hôn, không thể làm những chuyện khác, còn không bằng chờ về nhà tính tiếp.
Phó Quan Nhã hốt hoảng bịt tai lại.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô khiến nó trở nên hồng hồng, câu hỏi kia của anh ép cô phải thừa nhận.
“Em.... Em không có nghĩ như vậy!” Cô rất muốn mạnh miệng nói, đáng tiếc cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
“Hả? Em không thích anh?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“... ... Không phải là.......”
“Không phải? Không phải là không thích? Có nghĩa là thích?” Anh không buông tha cô.
Cô như đà điểu né tránh tầm mắt của anh, anh đã quá quen với biểu hiện này của cô, ôm chặt khuôn mặt cô, không cho cô trốn.
“Anh không hỏi trước khi kết hôn, anh hỏi hiện tại. Nhã Nhã, bây giờ em thích anh, đúng không?”
Mặt cô đỏ bừng, mím chặt môi, học con trai khép chặt vỏ, không trả lời.
Cô sợ nếu cô trả lời, sẽ như để lộ nhược điểm trước mặt anh, ngộ nhỡ bị anh biết rồi, mà anh lại không có ý nghĩ giống cô, cô sẽ rất xấu hổ.
Anh chạm khẽ vào môi cô, *** cánh môi mềm đó, lưỡi anh miêu tả đường nét đôi môi cô, thừa cơ tiến vào miệng cô.
Cô kháng cự, “Đừng!” Nhưng dưới sự dây dưa không ngừng của anh, cô bắt đầu đáp lại.
Môi và môi, triền miên không một khe hở. Anh nói nhỏ, trong tiếng thở gấp trầm trầm, “Trước khi kết hôn, anh thật sự chưa từng nghĩ, anh sẽ thích em.....” Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, rất nhẹ nhàng, tựa như vuốt ve một bảo vật vô giá.
Phó Quan Nhã bị anh hôn tới choáng váng, hỏi lại, “Anh vừa nói.......” Cô mở to mắt.
Lại một nụ hôn sâu khác khiến cô không thể nói chuyện được, bèn định ngó mặt sang chỗ khác, đổi lấy cơ hội nói, nhưng anh lại tham lam không thả, *** môi cô không biết chán.
Cô chỉ có thể ư ư kháng nghị, sau đó, giống như một viên kẹo ngọt mềm mại để anh ăn sạch.
Vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện là khi anh dời môi sang cổ cô, khiến cô thấy rất nhột, bèn vừa cười vừa nói, “Có phải anh nói thích em? Lập lại lần nữa đi!” Cô muốn nghe thấy một lần nữa.
Nhưng Điền Hân Viêm không chịu nói lại. Nói một lần, coi như cho cô chiếm lợi rồi. Anh cố ý cắn mạnh hơn lên cổ cô.
“Đau quá!” Anh là ma cà rồng sao? !
“Muốn nghe lần hai? Không phải em nên trả lễ trước sao? Phải nói gì để hồi báo chứ?”Anh lại phà hơi vào lỗ tai cô.
Điền Hân Viêm là người kinh doanh, giao dịch thua thiệt anh sẽ không làm.
Phụ nữ, có thể cưng chiều, nhưng tuyệt đối không thể quá mức.
Cho nên anh bắt đầu yêu cầu cô phải cho anh đáp án, “Nhã Nhã, bây giờ em cũng yêu anh đúng không?” Anh lập lại câu hỏi một lần nữa, dùng giọng nói càng nhẹ càng nóng đến gần như làm nũng hỏi cô.
“..... Dạ!” Cô nói nhỏ, giống như một con mèo con được vuốt ve quá thoải mái mà phát ra tiếng kêu.
Điền Hân Viêm dĩ nhiên sẽ không thỏa mãn với chỉ một chữ duy nhất. Anh hôn tay Phó Quan Nhã, cạy mở đôi môi cô, dụ cô nói, “Anh không nghe thấy em nói gì hết! Em nói gì?” Nói xong anh lại lui ra.
“... ... Em..... Thích...... Có một chút thích......” Cô giống như con cá thấy mồi, đuổi theo môi anh.
“Chỉ một chút?” Anh cau mày, thu hồi ‘mồi câu’..... Lùi ra xa. Nếu chỉ có một chút, sao vẻ mặt lại chột dạ như vậy?
Chột dạ một cách quyến rũ.
‘Một chút thích’ của cô hoàn toàn không chọc anh tức giận. Bởi vì trên mặt cô, trong mắt cô, biểu hiện tuyệt đối không chỉ là ‘một chút’.
“Được, vậy anh cũng chỉ thích em một chút!
“Hả....... Thật ra thì, không phải chỉ một chút......” Cô kéo ống tay áo anh, vặn xoắn nó, sợ anh thật muốn cắt đi phần ‘thích’ kia.
Điền Hân Viêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, sốt ruột muốn nói lại thôi của Phó Quan Nhã, trong mắt tràn đầy nụ cười.
“... .... Dù sao ngày tháng còn dài, về sau chậm rãi thêm vào cũng được! Em không biết...... Cuối cùng sẽ thay đổi nhiều ít, nhưng giờ.... .... Rốt cuộc nhiều hay ít, chính em không biết nữa!” Phó Quan Nhã thừa nhận mình đang rất mơ hồ.
Tình cảm của cô với anh rất phức tạp. Nhảy qua giai đoạn ‘người yêu’ trực tiếp lên cấp thành ‘chồng’, thậm chí ngay cả bạn bè cũng chưa từng làm, cho dù là đi học cũng phải từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông...... Từng từng bước không phải sao?
Tình huống của cô, giống như từ nhà trẻ ‘nhảy lớp’ lên cấp ba, không hiểu tình yêu là gì chẳng phải rất bình thường?
“Em có dự cảm, em sẽ yêu anh......” Cô nói nhỏ. Vốn tự nói thầm, rốt cuộc lại không cẩn thận nói ra thành lời. Cho đến khi cô nhìn thấy cặp mắt sáng rực của anh, mới hồi hồn, muốn che miệng mình, thì đã không kịp rồi.
“Anh rất mong chờ ngày đó đến!”
Ngày cô yêu anh.
Mặt Phó Quan Nhã giờ đã đỏ như tôm hùm bị nấu chín, thấy nóng cả người, miệng khô lưỡi khô, cảm giác mình như một cô học sinh mới vừa tỏ tình xong, vừa sợ hãi vừa hỗn loạn...... Còn cả một chút kích động.
Nhưng sợ rằng kích động của Phó Quan Nhã còn không bằng một phần vạn của Điền Hân Viêm, vì trong mắt anh hừng hực ánh lửa, như đang muốn thiêu đốt mọi thứ.
Phòng ngủ ở lầu ba quá xa, rõ ràng anh đã mất kiên nhẫn, vừa vào cửa đã đẩy cô dựa vào vách trường bên cạnh mà hôn cô. Nụ hôn kịch liệt hơn bình thường gấp nhiều lần.... ...
Sau khi xác nhận tình cảm của nhau xong, hai thân thể quấn quít lấy nhau, hình như..... Cũng đã khác trước. Không còn chỉ là nghĩa vụ, không còn chỉ là sự nhẫn nại. Thậm chí, cô bắt đầu chủ động hôn anh, vòng tay qua cổ anh, đáp lại anh bằng cách anh đã dạy cô vô số lần làm thế nào để anh được vui.......
‘Xấu hổ’ đã bị cô ném đi thật xa rồi. Trái tim của cô rất nhỏ, giờ không thể nghĩ gì khác, chỉ có anh thôi. Cô muốn anh, muốn anh si mê cô, muốn có anh..... Muốn yêu anh.
Điền Hân Viêm cảm giác rất rõ thay đổi nhỏ của Phó Quan Nhã, cùng với sự mở rộng trái tim của cô.
Điều này khiến anh mừng như điên, càng điên cuồng hơn, càng yêu cầu nhiều hơn, nhiều hơn.......
Kết hôn với Phó Quan Nhã giống như đang ăn cam, càng ăn càng thấy ngọt. Anh chàng ‘ngọt ngào’ nhà cô, rốt cuộc còn có thể đáng yêu đến mức nào nữa?
Anh thích cái ly hình con mèo, vừa nhận được đã dùng ngay!
Tối hôm qua anh ngủ mớ kêu tên mình, hì hì! (Nếu kêu tên người khác, sẽ trực tiếp nhét quả đấm vào miệng anh!)
Sổ ghi chú của Phó Quan Nhã, càng ngày càng nhiều chữ, đều là về Điền Hân Viêm.
“Em vẫn còn chơi? Định mặc đồ ngủ đi ăn cơm hả?” Điền Hân Viêm vừa cài nút áo sơ mi vừa hỏi.
Phó Quan Nhã nằm sấp trên giường, đung đưa chân, Ng'n t không ngừng trượt trên màn hình điện thoại.
“Không phải chơi trò chơi, em đang viết ghi chú về việc nuôi mèo.”
“Trong nhà mới nuôi? Anh không thấy bất kỳ con chó hay mèo nào trong nhà cả!”
Có, có một con mèo lớn cực kỳ kiêu ngạo! Hì hì. Phó Quan Nhã cười trộm.
“Còn đổ thừa?” Anh vỗ một cái lên ௱ô** cô. ௱ô** cô rất mềm, rất co giãn, anh rất thích. Ai bảo cô nằm tư thế đó, rõ ràng là đang dụ dỗ anh bắt chước kẻ háo sắc vỗ ௱ô** phụ nữ, lỗi là ở cô!
“Sao lại đánh em?” Cô kêu to, che ௱ô**, ngồi bật dậy.
“Sắp tới giờ rồi, em muốn đi trễ?”
Cô nhìn đồng hồ, bĩu môi, “Còn sớm mà! Em thay đồ không tới một phút!” Không trang điểm, chỉ thay đồ, chải tóc, dư giờ!
Điền Hân Viêm leo lên giường nằm nghiêng ngắm Phó Quan Nhã, không thèm quan tâm áo sơ mi có thể bị nhăn hay không. Ở chung với cô càng lâu, anh càng lười tỉ mỉ. Áo sơ mi không cần quá thẳng, có mấy vết nhăn thì đã làm sao.
“À.... Chỗ anh đặt bàn đó, có quy định phải trang điểm hay không?” Có một số nhà hàng sang trọng có yêu cầu đặc biệt về trang phục và ăn diện, cô quên hỏi trước.
“Không cần, em như vầy là tốt rồi.”
Trang điểm chẳng qua chỉ để che giấu tì vết nào đó mà thôi, đối với người không có tì vết nào như cô thì không cần.
“Thật ạ?”
“Ừ!” Anh đảm bảo.
“Vậy em đi thay đồ đây.” Phó Quan Nhã tiện tay lấy một cái đầm trong tủ quần áo, đi vào phòng thay đồ.
Cô mặc một cái đầm nhung màu đỏ, chải tóc hai cái rồi ra, quả thật không tới một phút đã xong.
“Lần hẹn này, không biết có thành không? Mỗi lần hẹn, anh đều có lý do để hủy” Phó Quan Nhã cười nói giỡn, lại quăng mình lên giường.
“Chúng ta đã chuẩn bị xong, lái xe cũng đang đợi ở dưới, ai có thể cắt ngang?” Anh P0'p mặt cô, “Bị anh cho leo cây nhiều lần nên không có cảm giác an toàn?”
“Chẳng qua là cảm thấy sẽ không thuận lợi.... ...”
“Được, hai chúng ta tắt điện thoại di động, không nhận bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào, bây giờ đi ngay tới nhà hàng.” Lần hẹn này, nhất định không thể lại hủy nữa!
“Dạ được!” Phó Quan Nhã gật đầu một cái. Di động ở ngay đầu giường, vô vươn tay lấy, đè nút nguồn, màn hình điện thoại lập tức đen thui.
Điền Hân Viêm cũng đứng dậy đi lấy điện thoại, khi đang định ấn nút nguồn thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Không sao, anh nghe đi.” Cô không phải là ác bá, không biết nói lý.
“Là một người rất tốt với anh gọi.”
“Anh nhanh nghe đi, em đi chải đầu một chút.” Cô vừa lăn qua lăn lại trên giường, chắc tóc đã rối rồi.
“Ừ.” Điền Hân Viêm nghe điện thoại.
Lúc Phó Quan Nhã trở lại, Điền Hân Viêm đang ngồi bên mép giường, cầm điện thoại, đang suy tư gì đó.
“Sao nhanh vậy?” Cô cười đi tới, thấy anh không có phản ứng gì, bèn nói, “Anh sẽ không nói với em là lần hẹn này lại bị hủy chứ?”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô không nói, nhưng vẻ mặt anh đã chứng minh suy đoán của cô là đúng.
“Ông Điền, anh như vậy rất quá đáng!” Người tốt cách mấy cũng phải trở mặt thôi!
Đã ba lần, còn có bốn, bốn xong lại tới năm.......
“Ông ấy là một người thân rất quan trọng với anh, còn thương anh hơn cả cha mẹ anh nữa. Lúc trước, nếu không nhờ ông nhận nuôi anh, chắc chắn sẽ không có Điền Hân Viêm của ngày hôm nay. Hiện giờ ông đang trong tình trạng nguy kịch, nói không chừng sẽ là lần gặp cuối cùng.”
Phó Quan Nhã bỗng hết giận trong nháy mắt, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô hiểu rất rõ. Chỉ có thể trách miệng cô đúng là miệng quạ, nói đâu trúng đó.
Cô nhớ anh từng vô tình nói cha mẹ anh đều mất, nhưng không nói thêm gì khác, nên cô không biết thì ra anh còn có một người thân như vậy. Anh chưa bao giờ giới thiệu cô với người đó, chắc có lẽ là vì ‘người thân’ này không khỏe, không tiện gặp mặt.
“Em đi thăm ông ấy với anh?” Phó Quan Nhã hỏi.
“Không cần!” Điền Hân Viêm lập tức cự tuyệt không chút do dự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc