Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 06

Tác giả: Quyết Minh

Trừ mua áo sơ mi và cà vạt, cô còn mua cho anh một cái ly, một cái ly in hình con mèo đen đuôi dài. Ánh mắt mèo đen cực kỳ hung hăng, siêu cao ngạo, hoàn toàn là hóa thân của Điền Hân Viêm! Cô vừa cười ha ha vừa cầm nó đi tính tiền. Chỉ vừa nghĩ đến anh sẽ uống trà bằng cái ly này, cô đã thấy vui rồi.
Một loạt tiếng kèn ngắn liên tục vang lên sau lưng Phó Quan Nhã, không giống thúc dục hoặc cảnh báo. Cô nghĩ rằng mình đang chắn đường người ta, nhưng không đúng.... ... Rõ ràng cô đang đi trên lối dành cho người đi bộ, làm gì chắn được ai? Cô quay đầu lại thì thấy Hạ Phồn Mộc đang ngoắc mình.
Hạ Phồn Mộc cho xe chạy chậm đến gần Phó Quan Nhã, cười tươi, nụ cười có thể khiến vô số cô gái ngất ngây, nhưng không biết tại sao, cô lại miễn dịch với nó.
Cô có cảm giác....... Hạ Phồn Mộc đang cố gắng triển khai hết sức sự quyết rũ của anh ta với cô.
Xe dừng lại, Hạ Phồn Mộc mở hết cửa sổ xe, thò đầu nói với Phó Quan Nhã, “Nhã Nhã! Đi dạo phố một mình à? Coi bộ xách không ít đồ, lên đây tôi chở về.”
Phó Quan Nhã không đáp ‘Được’ hay ‘Không’ vì cô nhớ có một chuyện càng quan trọng hơn cần nói, chuyện cô đã từng hứa với Điền Hân Viêm.
“Về sau, anh đừng kêu tôi ‘Nhã Nhã’ nữa!”
“Hả? Chồng em ghen?” Hạ Phồn Mộc cười xấu xa.
Ghen? Phản ứng lúc đó của Điền Hân Viêm là ghen?
Nếu vậy..... Thật là đáng yêu! Phó Quan Nhã cố gắng nhớ lại từng câu từng chữ, từng nét mặt của anh lúc đó. Từ trước tới giờ chưa ai ghen vì cô cả, cảm giác này rất lạ, rất khó tưởng tượng.
“Chẳng lẽ phải gọi ‘Cô Phó’ hay là gọi..... Bà Điền?!” Hạ Phồn Mộc chọc nói.
Sau khi Hạ Phồn Mộc nói ra hai chữ ‘Bà Điền’ thì người còn lại trên xe kinh ngạc nhìn Phó Quan Nhã chăm chú.
Phó Quan Nhã không hề thích cách Hạ Phồn Mộc nói. Bên cạnh Hạ Phồn Mộc chưa bao giờ thiếu người đẹp, người đang ngồi phía sau kia, tám chín phần cũng là một hồng nhan tri kỷ của anh ta. Người đó nhìn cô rất chăm chú, mắt không hề nháy lấy một cái.
“Với quan hệ giữa chúng ta, em không thấy kêu vậy rất xa lạ sao?” Hạ Phồn Mộc hỏi.
“...... Chúng ta là quan hệ gì? Miễn cưỡng xem là bạn bè, nếu không, anh gọi tôi là ‘Tiểu Phó’ đi, nghe có vẻ bớt thân thiết hơn.” Điền Hân Viễm cũng sẽ không ghen nữa, hi hi.
Bụng? (‘Phó’ gần âm với ‘Phúc’ là bụng) Hạ Phồn Mộc cười thầm.
“Được ngồi, em đã bị chồng quản nghiêm, chồng em lại là tên hẹp hòi, tôi cũng chẳng muốn hại hai vợ chồng lục ***c. Tiểu Phó, lên xe đi, tôi cho em đi nhờ một đoạn.” Hạ Phồn Mộc mở cửa xe ra.
“Không cần đâu! Trên xe còn bạn của anh. Không phiền anh!” Phó Quan Nhã lắc đầu.
“Không sao! Bạn của Phồn Mộc cũng chính là bạn của tôi.” Người đẹp trong xe mở miệng, giọng nói trong veo, động lòng người, khiến người ta có cảm giác ‘Ai cự tuyệt, kẻ đó chính là lòng lang dạ sói’. Cho nên, Phó Quan Nhã chỉ còn cách lên xe.
“Gần đây, chắc chồng cô bận sứt đầu mẻ trán đúng không? Xử lý tốt sự cố chưa?”
“Đã xử lý xong rồi!” Phó Quan Nhã đáp. Cô nói thật, không muốn Hạ Phồn Mộc xem nhẹ năng lực của Điền Hân Viêm. Cô hoàn toàn cùng phe với anh.
Hạ Phồn Mộc tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Phó Quan Nhã không nói gì, chỉ liếc một cái.
“Đàn ông thật dễ thay lòng đổi dạ, vừa mới kết thúc một cuộc tình, lập tức đã tìm thấy người mới.” Hạ Phồn Mộc nói với giọng khinh miệt.
“Cậu là người không có tư cách nói những lời như vậy nhất.” Người đẹp trong xe nhẹ nhàng nói.
“Tôi đa tình, mọi người đều biết. Tôi có xấu xa, nhưng chưa từng che giấu, không ăn trộm, không ăn ςướק không lừa gạt ai, tất cả đều là tôi tình em nguyện, chia tay cũng không hề hối hận.” Hạ Phồn Mộc nói, rất thản nhiên với khuyết điểm của mình.
“Tốc độ thay lòng đổi dạ của cậu, Hân....... Ông Điền theo không kịp!” Người đẹp kia nhìn Phó Quan Nhã một cái, thấy cô không có phản ứng gì, thở phào một hơi.
“Sau khi chia tay, tốc độ tìm người mới kết hôn của anh ta mới là nhanh tới mức tôi theo không kịp.” Hạ Phồn Mộc hừ nói.
“Anh ấy không có sai......” Người đẹp muốn thay Điền Hân Viêm giải thích, nhưng vừa mở miệng đã nhanh chóng mím môi không nói nữa.
Phó Quan Nhã liếc sang, ánh mắt hai người giao nhau.
“Bà Điền xinh đẹp, đáng yêu như thế, ông Điền muốn kết hôn nhanh cũng là chuyện bình thường thôi.” Người đẹp mỉm cười nói với Phó Quan Nhã.
Nụ cười này hơi phức tạp, có vui mừng, có tán dương, còn cả...... Cô đơn.
Chẳng lẽ cô nhìn nhầm?
“Cô mới đúng là vừa xinh đẹp vừa có khí chất!” Phó Quan Nhã nói, không phải lời khách sáo, d. đ lê./. quý.! đôn< mà đúng là lời khen tặng thật lòng, người mẫu hoặc diễn viên trên ti vi chẳng đẹp bằng một nửa người này.
Đáng tiếc lại quen phải Hạ Phồn Mộc! Hạ Phồn Mộc không thật lòng với bất kỳ ai cả, chỉ sợ với người đẹp này cũng không ngoại lệ.
“Hai người đừng khen tới khen lui nữa, đều đẹp! Ốm đẹp mập dễ thương, mỗi người một vẻ, trong mắt tôi hai người đều là mỹ nữ!” Hạ Phồn Mộc nói chen vào. Cô khen tôi một câu, tôi khen lại cô một câu, chừng nào mới xong?
“... .... Chỉ lời cho Điền Hân Viêm.” Hạ Phồn Mộc nói, giọng không lớn không nhỏ, đủ để Phó Quan Nhã nghe thấy.
“Phồn Mộc.... ...” Người đẹp kia muốn ngăn lại, nhưng hiển nhiên đã chậm.
“Anh có ý gì?” Phó Quan Nhã dù ngốc, cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Người đẹp đè tay Hạ Phồn Mộc lại, không cho anh ta mở miệng.
“Phồn Mộc nói lung tung đó! Cậu ta luôn như vậy, vừa chắc tới Hân.... ... Ông Điền, là cậu ta lại trêu chọc, không có ý gì khác đâu, bà Điền đừng hiểu lầm!”
Phó Quan Nhã không hề hiểu lầm, vì cô đã hiểu rõ rồi. Hiểu tại sao vừa lên xe, người đẹp này lại nhìn cô chằm chằm, hiểu tại sao cảm giác nghe giọng nói của người đẹp này thấy quen quen, hiểu câu ‘chỉ lợi cho Điền Hân Viêm’ kia của Hạ Phồn Mộc.
Hai chữ ‘bà Điền’ cô thấy quen quen vì cô đã từng nghe qua điện thoại, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như vậy rất khó quên.
Thanh mai trúc mã. Người con gái Điền Hân Viêm yêu hai mươi mấy năm.
Phó Quan Nhã quên mất mình đang nín thở, cứ nhìn vẻ mặt hốt hoảng cố gắng giải thích vẫn không mất đẹp của người kia.
Tại sao sau khi yêu một người đẹp như vậy mà Điền Hân Viêm còn có thể vừa mắt cô chứ?! Chênh lệch quá nhiều!
Không phải cô muốn tự hạ thấp mình, mà sự thật cứ sờ sờ trước mắt!
Trong xe quá bí, cô sắp hít thở không thông rồi.
Đến khi có cảm giác đau đau ở ***, cô mới vội vàng hô hấp lại. Tiếng hít vào quá lớn, nặng nề vang lên khắp xe.
“Bà Điền?” Người đẹp kia khẽ gọi.
Phó Quan Nhã thậm chí không dám hỏi, không dám chứng thật: cô là bạn gái trước của Điền Hân Viêm sao?
“... .... Tôi muốn xuống xe.” Phó Quan Nhã nói một cách khó khăn.
“Sắp tới chỗ em muốn xuống rồi, chẳng mấy phút nữa đâu.” Hạ Phồn Mộc tất nhiên biết Phó Quan Nhã đang nghĩ gì.
“Tôi muốn xuống xe ngay bây giờ!” Cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
“Bà Điền.... Bà đang giận sao? Tôi thay Phồn Mộc xin lỗi, hai người họ từ nhỏ đã cãi nhau như vậy rồi, không phải cố ý đâu......”
Từ nhỏ đã cãi nhau?
“Ấu Dung, sao cậu cứ nói xấu tôi vậy.” Hạ Phồn Mộc bật cười.
“Tôi mới là người phải hỏi, sao cậu cứ.......”
Hạ Phồn Mộc giúp Tô Ấu Dung bổ sung, “Cứ khiến Nhã Nhã biết, quan hệ giữa cậu và Điền Hân Viêm?” Hạ Phồn Mộc cố ý nói rõ hơn.
“Cậu......”
“Bị giấu giếm, không phải càng đáng thương hơn sao?” Hạ Phồn Mộc cười nói.
“Có lúc, bị giấu giếm cũng là một loại hạnh phúc.” Giọng Tô Ấu Dung tựa như thở dài.
“...... Hai người muốn giả bộ bí hiểm thì tùy, tôi nghe không hiểu, xin cho tôi xuống xe!” Phó Quan Nhã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người kia.
“Rõ ràng cô đã hiểu hết!” Hạ Phồn Mộc nói, không cho Phó Quan Nhã giả ngu. “Hay là, để tôi thay hai người giới thiệu một lần? Phó Quan Nhã, bà Điền mới. Tô Ấu Dung, thiếu chút nữa thành bà Điền!”
“Hạ Phồn Mộc!” Tô Ấu Dúng nghiến răng nói.
“Điền Hân Viêm thích cái gì, ghét cái gì, cứ hỏi Ấu Dung, cậu ấy biết rõ nhất. Có gì cứ hỏi cậu ấy, đừng ngại!” Giọng Hạ Phồn Mộc tràn đầy khích bác.
“Dừng xe!” Người lên tiếng không phải Phó Quan Nhã mà là Tô Ấu Dung nói với lái xe, “Để bà Điền xuống xe. Dừng xe bên lề, mở cửa.”
“Bà Điền, đừng để ý những lời Hạ Phồn Mộc nói. Tôi có thể cam đoan, tôi và Hân Viêm đã là quá khứ. Giờ chỉ thuần túy là....... Bạn bè...... Anh ấy, ngay cả gặp mặt tôi một lần cũng không chịu. Xin cô hãy tin tôi, ngàn vạn lần đừng vì Hạ Phồn Mộc hoặc tôi mà cãi nhau với Hân Viêm....”
“Này này, tôi ước gì bọn họ cãi nhau đó, cậu khuyên làm gì?” Hạ Phồn Mộc nói.
Tô Ấu Dung trừng Hạ Phồn Mộc, ý nói: chờ chút tôi sẽ tính sổ với cậu!
Phó Quan Nhã không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, nhanh chóng mở cửa xuống xe, chạy nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại. Đầu cô như có một tấn đá đang đè nặng, không cách nào suy nghĩ được. Cô không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình đã vô thức ấn chuông cửa, cho tới khi giọng của Phó Quan Mỹ vang lên, cô mới hồi hồn, thì ra cô đã đứng trước cửa nhà cha mẹ mình.
“Cãi nhau?” Phó Quan Mỹ vừa mở cửa, thấy Phó Quan Nhã đã chọc hỏi.
“Dạ?”
“Trên mặt em có viết đó, oán phụ nhỏ!” Phó Quan Mỹ đi vào phòng khách, Phó Quan Nhã đi theo, sờ má mình, “Không có.....”
“Cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt! Ngay đêm tân hôn chị và Lý Phong đã cãi nhau ầm ĩ đây thôi. Em giỏi hơn chị nhiều, tới bây giờ mới cãi.”
“Cha mẹ đâu chị?”
“Ra ngoài rồi.” Phó Quan Mỹ đáp.
“Trong tủ lạnh có trà trái cây đó, tự rót đi.”
“Dạ.”
“Nhân tiện lấy giúp chị luôn.” Đây mới là trọng điểm.
Phó Quan Nhã không từ chối, chị em hai mươi mấy năm, cô đã ‘nhân tiện’ nhiều lần lắm rồi, dù cho ‘không nhân tiện’ cô cũng sẽ đi làm, chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Chờ cô lấy nước tới thì Phó Quan Mỹ đã lật tung túi đồ của cô xem xong hết.
“Mua nhiều đồ cho chồng vậy? Tiền của cậu ta? Sao không mua hàng hiệu? Với thân phận của chồng em, không mặc đồ hiệu sẽ bị cười chê đó...... Vì cãi nhau nên cố ý không mua hàng hiệu để chơi cậu ta?” Chiêu này hơi bị độc!
“Thật không có cãi nhau mà!”
“Không cãi nhau? Vậy sao mặt em như đưa đám vậy?”
“... .....” Tính Phó Quan Nhã là vậy, chuyện gì cũng giữ trong lòng không nói, giữ mãi đến mức sắp thành nội thương.
Phó Quan Nhã vốn muốn tìm mẹ kể khổ và làm nũng một chút, nhưng mẹ cô lại không có nhà. Mặc dù, chị cô không phải là đối tượng tốt để nói chuyện, nhưng cô vẫn không nhịn được nói, “Em gặp bạn gái cũ của anh ấy. Hai người họ đã yêu nhau hơn hai mươi năm......”
“Lâu dữ! Kết quả không thành bà Điền, cô gái đó thật là đáng thương!” Phó Quan Mỹ nói xong, uống một ngụm trà.
“Tại sao hai người họ chia tay?”
“Em không biết.”
“Em có hỏi không?” Phó Quan Mỹ hất cằm hỏi.
“Dạ...... Không tìm được cơ hội.”
“Muốn hỏi chút chuyện đó còn phải tìm cơ hội? Cứ hỏi thẳng là được!” Ngốc quá!
“Bạn gái của cũ của cậu ta thế nào? Đẹp không?”
“Rất rất đẹp.... ...”
“So với chị thì sao?” Tối thiểu phải có một cái chuẩn mới đánh giá được.
“Chị đẹp kiểu quyến rũ, còn cô ấy đẹp kiểu cao nhã, mỗi người một vẻ.” Phó Quan Nhã nói.
Phó Quan Mỹ vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình, miễn cưỡng vừa lòng với đáp án này.
“Nếu vậy, sao em có thể ςướק được Điền Hân Viêm từ tay cô gái đó?”
Em cũng đang muốn hỏi vậy đấy, Phó Quan Nhã nghĩ thầm.
“Thì ra, em không hỏi thẳng là vì tự ti?!” Phó Quan Mỹ nói trúng trọng tâm.
A! Phó Quan Nhã trúng tên, tim rỉ máu.
“Gặp bạn gái cũ của cậu ta, tự so với mình xong, hoàn toàn không thể tin Điền Hân Viêm sẽ bỏ cô ta để cưới em? Nghĩ, nhất định có vấn đề?”
Lại một mũi tên trúng đích.
“Việc này có gì khó hiểu đâu! Đối tượng Lý Phong Ng*ai t*nh lùn hơn chị, xấu hơn chị, mập hơn chị, chỉ thắng chị ở mỗi điểm trẻ hơn đó thôi! Hừ! Tật xấu của đàn ông mà, nói cho cùng, thử chán người đẹp rồi, muốn đổi ‘cháo trắng rau dưa’! Tám chín phần Điền Hân Viêm cũng là vậy!”
Phó Quan Nhã đang cô gắng ‘tiêu hóa’ những lời chị mình nói. Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, vẻ mặt lo được lo mất, cau mày, bĩu môi, trông rất ngây ngô......
“Làm ơn đi, em bày vẻ mặt đau khổ đó cho ai xem?” Phó Quan Mỹ Pu'ng một phát lên trán Phó Quan Nhã, dạy dỗ, “Bại bởi một đứa không bằng mình, người phải đấm ***, hộc máu là cô ta chứ không phải em đâu!” d. đ lê`quý/, đôn Giống như cô, lần đầu tiên thấy kẻ thứ ba kia, cô phát điên không phải vì bị ςướק chồng, vì gia đình bị phá hư, mà vì nhìn thấy kẻ thứ ba kém hơn mình quá nhiều!
“.... Tại sao ạ?”
“Lúc cô ta thấy em, nói không chừng đang thầm gào khóc: Điền Hân Viêm, anh đang cố ý nhục nhã tôi sao?! Không cần người đẹp như tôi, lại đi chọn một đứa con nít như cô ta?”
“Có thể như vậy sao ạ?” Phó Quan Nhã không cho là Tô Ấu Dung sẽ có loại suy nghĩ này. Cô không cảm giác bất kỳ chút ý ghét nào từ Tô Ấu Dung.
“Dĩ nhiên! Điền Hân Viêm cưới em chứ không cưới cô ta, ai thua ai thắng đã rất rõ ràng! Vậy mà em còn ở đây than thở!”
“Em chỉ không hiểu...... Tại sao anh ấy lại chọn em.” Phó Quan Nhã cúi đầu. Cô vốn không phải người tự ti, tự xem thường bản thân, luôn nghĩ rằng mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình. Nhưng sau khi gặp Tô Ấu Dung, lòng tự tin của cô đã hoàn toàn biến mất, mặc cảm, tự ti tràn ngập.
“Cô ấy thực sự rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng, cơ hồ không có khuyết điểm gì. Em không thấy mình có điểm nào tốt hơn cô ấy cả.”
Cô bắt đầu thấy sợ. Có lẽ cưới cô chỉ là một kiểu trả thù của Điền Hân Viêm, trả thù Tô Ấu Dung. Có lẽ, cưới cô, chỉ vì cô xuất hiện đúng lúc anh đang muốn kết hôn với một ai đó. Có lẽ, cưới cô, chỉ vì anh cảm thấy nhàm chán, trống vắng hoặc giả là cô đơn.
“Cô ta tốt đến cỡ nào chị không biết, chị chỉ biết hiện giờ người đảm nhiệm vai trò ‘bà Điền’ là em. Chồng cũng là của em, không muốn bị ςướק đi thì canh chừng cho kỹ, đừng để anh ta và bạn gái cũ như tro tàn lại cháy.”
“Giữa hai người họ có hai mươi mấy năm tình cảm......”
“Trong hai mươi mấy năm đó, bao gồm cả những năm đi nhà trẻ, và học tiểu học đó! Trẻ con thì biết cái gì?” Phó Quan Mỹ cười nói.
“Vậy ít nhất cũng mười năm......” Cũng rất dài rồi!
“Em và cậu ta, từ nay về sau có ba mươi bốn mươi năm, còn sợ thua mười năm của cô ta sao?’
Chị cô nói có lý, cô hiểu, nhưng, cô không có tự tin.....
Cuộc nói chuyện của hai chị em kết thúc vì sự trở về của cha Phó và mẹ Phó.
Mẹ Phó vừa thấy Phó Quan Nhã, lập tức hỏi thăm sự cố của công ty Điền Hân Viêm. Con rể gặp chuyện, tất nhiên bà không thể nào không lo lắng.
Phó Quan Nhã kể lại một lần quá trình bọn họ xử lý, không cần thêm mắm thêm muối, hay cố ý giấu, vì quả thật chuyện được giải quyết rất thuận lợi.
Mẹ Phó kêu Phó Quan Nhã ở lại ăn cơm. Cô làm nũng nói phải ở lâu thêm mấy ngày. Dù sao phòng của cô vẫn còn, chỉ là bắt đầu hơi lộn xộn vì để đồ lung tung thôi.
Cha Phó mẹ Phó không phản đối.
Phó Quan Nhã ở lại nhà mẹ đẻ, tự do ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, tám chuyện, đi công viên tản bộ với cha, không có thời gian rảnh để suy nghĩ lung tung. Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, nằm ngủ một mình trên giường, cô lại bắt đầu không khống chế được suy nghĩ của mình.
“Thoạt nhìn, Tô Ấu Dung là một người tốt, yên tĩnh hiểu chuyện, lại nói năng nhẹ nhàng. Quan trọng là..... hình như vẫn còn yêu Điền Hân Viêm. Thật sự không nghĩ ra lý do tại sao hai người họ chia tay.” Phó Quan Nhã vừa lẩm bẩm vừa lăn lộn khắp giường, không ngủ được.
“Là vì Điền Hân Viêm thay lòng? Không, không thể nào! Nếu thay lòng, sẽ không kết hôn với mình, mà là với người khiến anh ta thay lòng kìa...... Mình không phải là kẻ thứ ba!” Phó Quan Nhã nghiêng người sang bên phải, nói thầm vài câu, lại lật người về bên trái.
“Tô Ấu Dung ngồi trong xe Hạ Phồn Mộc.... Hai người là bạn bè? Hình như rất thân với Hạ Phồn Mộc, cũng rất rõ xích mích giữa Hạ Phồn Mộc và Điền Hân Viên.... ...”
Chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Là anh....
Phó Quan Nhã ngồi bật dậy, vội trượt phím nghe...... Tâm tình cực kỳ giống như phi tần trong cung chợt nghe hoàng thượng sắp bước vào cung của mình, vui sướng như điên.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng Điền Hân Viêm có vẻ rất gấp. Anh gọi về nhà mấy lần, nhưng không có người nghe máy.
Hơn sáu giờ gọi, nghĩ cô đi mua bữa tối. Hơn tám giờ gọi, nghĩ rằng cô đang tắm, nên không nghe. Hơn mười giờ gọi, đã rất trễ, vẫn không có người nghe. Gọi di động, vừa reo đã bắt máy.
“Nhà mẹ em. Hôm nay em muốn ở lại đây, có được không ạ?”
“Dĩ nhiên! Em chỉ cần gọi nói với anh một tiếng là được.” Ít nhất anh sẽ không giống như vừa rồi, bỗng sợ hãi, cho rằng cô đã xảy ra chuyện.....
“Em bỗng dưng quyết định, không có dự định từ trước nên không nói với anh. Không ngờ anh sẽ gọi về nhà, xin lỗi.......” Phó Quan Nhã áy náy nói.
Lúc trước anh đi công tác, cô từng chờ điện thoại của anh, nhưng anh không gọi, lần này cô tưởng cũng như vậy, ai ngờ anh lại gọi.
Điền Hân Viêm cau mày, không thích cô cứ nói xin lỗi. “Đừng nói xin lỗi, anh không có giận.” Chỉ là hơi sốt ruột mà thôi.
“Không, em không báo với anh trước, là lỗi của em.”
“Anh không hề giận, Nhã Nhã.”
Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy. Từ nhỏ đã nghe quen cách gọi này, những người thân quen đều gọi cô như vậy, nhưng tại sao nghe từ miệng anh, lại khiến cô đỏ bừng mặt?
“Anh chỉ là lo lắng cho em.”
Nghe vậy, mặt Phó Quan Nhã không chỉ đỏ mà còn như sắp bị thiêu cháy, “Dạ.... Cám ơn anh.”
“Anh cũng không thích nghe em nói cám ơn.” Những việc anh đang làm là bổn phận cơ bản nhất của người chồng.
Xin lỗi không thể nói, cám ơn anh lại không thích nghe, vậy ...... Cô nên nói gì đây?
“Đáng lẽ nên dẫn em tới Đài Trung luôn.” Điền Hân Viêm nói, “Bọn họ mời anh đi ăn ở nhà hàng Nhật.”
“... ... Ông Điền, anh đang khoe khoang sao?”
Đáp lại cô là tiếng cười của anh. “Lúc trước em đi ăn cơm, món nào cũng chụp một tấm gửi cho anh. Đó mới là khoe khoang!” Lúc nhận được hình, anh bận đến mức còn chưa có thời gian để ăn cơm.
“Bởi vì người trả tiền là anh, nên em mới chụp lai để anh biết tiền của anh đã tiêu vào những món nào chứ bộ!” Cô tuyệt đối không có ý muốn khoe khoang.... ... Được rồi, thật ra là có một chút!
“Muốn xem ‘hiện trường’! Muốn khoe khoang thì mau gửi hình cho em!”
“Anh không có chụp!”
“Nhất định là vì anh cảm thấy như vậy rất mất mặt, đường đường một tổng giám đốc lại lấy điện thoại ra chụp hình đồ ăn đúng không?”
“Đúng!” Anh không phủ nhận.
Hành động đó anh cho là quá ngây thơ, cũng chẳng phải là nghiệm độc, cứ mỗi món ăn lên bàn là phải dùng điện thoại ‘kiểm nghiệm’ trước. d. đ/ lê .,quý, đôn ^Hơn nữa, nếu anh có hành động đó, tám phần là Dương Sĩ Vĩ đang ở bên cạnh sẽ chụp lại rồi gửi cho toàn bộ phòng thư ký xem, phòng thư ký sẽ truyền cho phòng kế toán, phòng kế toán sẽ gửi đến phòng thiết kế, phòng thiết kế lại.... ... Tóm lại, chẳng mấy chốc, toàn bộ công ty sẽ biết hết!
“Em biết ngay mà, người như anh...... Cực kỳ sĩ diện!”
“Em hiểu rõ anh dữ?” Anh không hề phủ nhận.
“Dù gì cũng mang tiếng là ‘bà Điền’, phải biết một chút chứ!”
Cô không nói cho anh biết, bảng ghi chú trong điện thoại của cô đều là những ‘báo cáo nghiên cứu về Điền Hân Viêm’, ghi chú từng tí về anh.
“Bà Điền, xem ra ‘bà’ đã thích ứng với thân phận mới rồi!” Anh cười.
Anh thích gọi cô là ‘bà Điền’, mặc dù không phải là một biệt danh lãng mạn, nhưng nó.... Thuộc riêng về cô, xác nhận cô là một nửa của anh.
Phó Quan Nhã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, biết tâm tình anh khá tốt.
Có lẽ, bây giờ là cơ hội. Cứ xem như đang tán gẫu, và hỏi một cách tự nhiên.
“...... Trước kia em từng hỏi anh, tại sao lại muốn kết hôn với em, anh lại nói lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Vừa mắt.” Điền Hân Viêm không chần chờ lâu, lập tức cho cô đáp án.
“Vừa mắt?”
“Anh thấy em vừa mắt!” Hơn nữa, càng ngày càng cực kỳ, cực kỳ vừa mắt.
“Nhưng em không phải là người đẹp!”
“Nhất định phải là người đẹp mới khiến người ta vừa mắt sao?” Anh bật cười vì luận điệu đơn thuần của cô.
“Chỉ vì thấy vừa mắt là anh đã lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải anh cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?”
“Phụ nữ rất phiền, nuôi nhiều vậy làm gì?”
“Vì vừa mắt mà!” Cô lặp lại câu của anh.
“Trong hình, trông em có vẻ rất ngoan, dễ bắt nạt, không kiêu căng, không cần anh quá quan tâm chăm sóc.” Cô không phải là loài hoa quý giá, hay nhân vật quan trọng, cả ngày phải bám vào người đàn ông, cần đàn ông quan tâm, bảo vệ.
Anh thích cô cười, thích cách suy nghĩ của cô khi gặp việc khó khăn, thích cô khi đi bệnh viện thăm công nhân bị thương với anh thì nắm chặt lấy tay anh, bàn tay cô rất ấm áp.......
“Vậy.... .... Có yêu không?” Phó Quan Nhã đột nhiên hỏi, không, cũng phải là đột nhiên, vẫn đề này đã nằm trong đầu cô rất lâu rồi, “Anh có yêu em không?”
“Em kết hôn với anh là vì yêu anh sao?” Anh không vội trả lời, hỏi lại cô. Tôn nghiêm của một người đàn ông khiến anh không thể mở miệng thừa nhận được. Nhưng nếu như cô nói trước, có lẽ, anh cũng sẽ thẳng thắn.... ...
Phó Quan Nhã cúi đầu, “Không phải.”
Cô và anh đều rất rõ, điểm bắt đầu của cuộc hôn nhân này, vốn không phải là yêu. Nói khó nghe hơn một chút, thành tựu của anh, nhân phẩm của anh, thanh danh của anh, là lý do cô đồng ý kết hôn với anh.
Nếu cô nói, “Vâng, bởi vì em yêu anh.” thì đó mới là lừa dối.
Chỉ là, yêu, ngày càng lớn dần trong lòng cô với một tốc độ không thể khống chế được. Quá nhanh, nhanh đến mức đã biến chất, không chỉ là.... Thích nữa.
Điền Hân Viêm siết chặt điện thoại, tay dường như đã trở nên cứng ngắc. “Thật là trùng hợp, đáp án của anh cũng giống vậy.” Anh lập tức nói.
“Anh đồng ý cưới một người anh không yêu?”
Phó Quan Nhã, mày đúng là tự rước lấy nhục! Mắc gì cứ phải đi hỏi cho rõ chứ? Cứ tiếp tục giả ngây làm ‘bà Điền’ không phải tốt hơn sao.... ...
“Em chịu kết hôn với một người em không yêu?” Điền Hân Viêm, bớt tranh cãi đi, kiểu nói ngây thơ thế này chẳng có chút muối nào cả!
Cả hai đều trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở. Thật lâu sau, tiếng thở dài của Phó Quan Nhã đã phá vỡ sự trầm mặc đó.
“... ... Đúng, chúng ta kết hôn không phải vì yêu, theo như nhu cầu mà thôi. Đây là chuyện chúng ta đều biết rõ, do em đã hỏi một câu rất ngu ngốc, về sau, em sẽ không hỏi nữa....... Ngủ ngon, ông Điền.”
Cuộc gọi, kết thúc.
Khát vọng nho nhỏ mới vừa manh nha cùng với tình yêu của cô cũng đã kết thúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc