Angel And Devil - Chương 60

Tác giả: Katysi

NGƯỜI RA ĐI
Tiểu Thiên hét lên, tức giận nhìn Ngọc Nhi:

- Nếu cô không đi lấy cho tôi một sợi dây đến đây thì cô đừng trách!

Ngọc Nhi cũng bắt đầu hoảng sợ, cô ta nhìn Trân:

- Sao cô lại làm vậy?

Trân cũng không còn tin vào hành động của nữa cô ta lắc đầu:

- Tôi...tôi...tôi không biết!

Ngọc Nhi nhìn đám đàn em của mình:

- Các người mau chạy đến cốp xe lấy sợi dây thừng ra đây

- Dạ, cô chủ- Vậy là hắn chạy đi lấy sợi dây thừng, hi vọng được sống lại le lói trong nó, tay của Tuấn đã trở nên trơn hơn và càng lúc càng đỏ ửng như thể nó sắp không còn là tay của cậu ấy nữa rồi! Nó vừa nhìn vừa khóc, có lẽ tay của Tiểu Thiên và Thiên Bảo cũng đã trở nên như vậy! Những giọt nước mắt cứ chảy xuống khỏi gương mặt nó và rơi thẳng xuống vách đá, nó nhìn xuống đó, một nơi sâu thẳm không thấy đáy, có lẽ khi rơi xuống nó sẽ biết đáy ở đâu nhưng nó cũng sẽ ở luôn dưới đó... Thiên Bảo nói giọng trấn an nó nhưng trong giọng nói, nó biết cậu ấy cũng không còn chịu được bao lâu nữa:

- Nhiên, cậu phải cố lên, chỉ một chút nữa thôi, cậu nhất định phải sống

Bàn tay của Tuấn đã không còn chịu được lâu hơn nữa, cậu ấy sắp buông tay khỏi nó mất rồi, có lẽ đó là cái kết của nó chăng?

Sợi dây thừng rơi xuống ngay sau đó, Tuấn cố gắng cuối xuống nhìn nó:

- Cậu mau níu lấy nó đi!

Nó đưa tay cầm chắc sợi dây thừng rồi từ từ buông tay Tuấn ra, rồi cậu ấy nhìn Tiểu Thiên và Thiên Bảo:

- Cho chắc ăn, hai cậu mau kéo sợi dây thừng đi, tôi không tin Ngọc Nhi cho lắm, tôi cũng sẽ qua đó!

Thiên Bảo gật đầu và buông tay Tuấn ra, giật lấy sợi dây từ tay tên đàn em của Ngọc Nhi nhưng có vẻ cậu ấy cũng không đủ sức để kéo nó, cả Tuấn nữa, Tiểu Thiên cũng không đủ sức kéo cậu ấy lên và...tay của Tuấn tụt dần ra khỏi Tiểu Thiên, cậu ấy...
- Không!!??
Nó hét lên, nó không thể để Tuấn ૮ɦếƭ được, trong phút chốc nó đã níu được tay của cậu ấy, là sợi dây càng tụt xuống sâu hơn nhưng nó không quan tâm:
- Cậu không sao chứ?

Tuấn lắc đầu, mỉm cười:

- Cậu vẫn còn ở đây thì tôi sẽ không sao đâu, vì tôi biết cậu sẽ cứu tôi mà!

Nó càng khóc to hơn:

- Cậu không được ૮ɦếƭ đó!

Tuấn gật đầu cười buồn, mới lúc nãy cậu ấy đang cầm tay cố kéo nó lên vậy mà bây giờ tới nó là người cầm tay cậu ấy và nỗi sợ trong lòng nó còn lớn hơn cả lúc nãy!
Tiểu Thiên và Thiên Bảo đang ra sức kéo sợi dây lên, Ngọc Nhi cũng bắt đầu giúp đỡ, cô ta nhìn những tên đàn em của mình ra lệnh:

- Tụi bây mau tới giúp đi!

Nó nhận thấy mình bắt đầu lên được nhờ sự giúp sức của nhiều người, nhưng sợi dây, đã có dấu hiện muốn đứt ra khi nó vừa chạm tay lên được bờ vực. Gương mặt nhỏ Trân lại xuất hiện:

- Các người chỉ có thể chọn một mà thôi, sợi dây sẽ đứt ra nếu cứ như vậy!

Nó tức giận, trợn mắt nhìn nhỏ Trân:

- Chính cô đã gây ra chuyện này!

Nhỏ Trân nhìn nó cười mãn nguyện:

- Đúng vậy, tôi đã cố tình làm như vậy vì cậu đó! Tôi tự hỏi tại sao cậu cũng là một con bé bình thường như tôi mà cậu lại được bao hotboy như thế này yêu mến chứ? Còn tôi, chỉ giống như một nhân vật phụ mờ nhạt giữa thế giới này! Tôi không muốn như vậy, tôi muốn cậu phải trả giá vì trước giờ cậu đã được quá nhiều! Tôi muốn tôi sẽ trở thành nhân vật chính...chứ không phải cậu!

Gương mặt nhỏ Trân biến sắc, nó có thể thấy bao sự ghen ghét đố kị trong gương mặt nó!

- Cô...- Nó không còn thời gian để cãi với nhỏ Trân nữa nhưng có lẽ nhỏ đã nói đúng, sợi dây sắp đứt ra...

Tuấn nhìn nó, mỉm cười:

- Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi nói với cậu phải không?

- Nói...nói gì chứ?

- Nói là...tôi chính là Nu

Nó trợn tròn mắt nhìn Tuấn như thể không tin vào câu nói của cậu ấy nhưng cậu ấy chỉ cười buồn:

- Tôi đã định nói với cậu, nhưng cứ mỗi lần tôi sắp mở miệng tôi lại bị vẻ ngây thơ của cậu ngăn lại, tôi sợ sẽ làm tổn thương cậu, tôi sợ sau khi biết được cậu sẽ không còn bình thường với tôi nữa, có lẽ cậu sẽ né tránh tôi, cũng có thể cậu sẽ ghét tôi, hận tôi, tất cả đều làm tôi sợ!

Nó càng khóc nhiều hơn, thì ra Tuấn chính là Nu mà trước giờ nó đã tìm kiếm, nhưng sao cậu ấy lại nói những lời này chẳng lẽ... Nó hét lớn lên:

- Cậu đừng nói nữa, tôi sẽ không giận cậu, không né tránh cậu, không ghét cậu đâu, ngược lại tôi sẽ yêu quý cậu hơn đấy, vì vậy hãy cố gắng nắm chặt lấy tay tôi được không, chúng ta sẽ sống mà!

Nhưng Tuấn lắc đầu:

- Không được nữa, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ ૮ɦếƭ đó, tôi không thể để người mình yêu quý nhất phải ૮ɦếƭ vì mình được, chẳng phải vì tôi nên cậu mới lao xuống đây ư? Vì vậy người đáng lẽ phải ૮ɦếƭ là tôi!

- Không! Tôi không để cậu ૮ɦếƭ đâu, chúng ta sắp lên được rồi mà! Chỉ còn một chút thôi! Nu...cậu phải cố lên, cậu không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được!

Nó nói đúng, đúng là nó sắp lên được nhưng sai là sợi dây thừng bắt đầu đứt và Tiểu Thiên đã chụp kịp tay nó và Tuấn bắt đầu vũng vẫy khỏi tay nó:

- Tôi yêu cậu nhưng tôi không thể bên cậu được, hãy tha thứ cho tôi!

Tuấn khẽ nói khi bàn tay cậu ấy vừa ra khỏi tay nó, nó không còn cảm nhận được hơi ấm từ đó nữa, cậu ấy đang từ từ rơi xuống, như một thiên thần, cậu ấy nhìn nó, cười rất đẹp, nụ cười mà có lẽ cả đời này có sẽ không thể nào quên được, nó thấy những giọt nước mắt của mình rơi xuống trúng ngay gương mặt đang mờ dần của cậu ấy!!!??? Nó hét lên trong đau đớn, cố gắng vùng vẫy khỏi tay Tiểu Thiên để rơi xuống với Tuấn, nó không thể để cậu ấy ૮ɦếƭ một mình được, nó không muốn như vậy, nó không muốn vì nó mà cậu ấy phải ૮ɦếƭ, nó muốn người ra đi là là nó!!???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc