Angel And Devil - Chương 57

Tác giả: Katysi

Lại một ngày trôi qua, cú điện thoại của Ngọc Nhi như một cơn ác mộng lướt nhẹ qua nó. Cơn ác mộng khủng khi*p đến nỗi chỉ cần nhớ lại nó lại bật khóc. Nhưng nó đâu còn thời gian để khóc nữa, vì đó không phải là mơ, mà là sự thật, sự thật chỉ còn 8 tiếng nữa Thiên Bảo sẽ trở về và đó là lúc Tiểu Thiên ra đi, mà người đưa cậu ấy đến với Ngọc Nhi lại chính là nó. Nó như vậy có phải gọi là phản bội Tiểu Thiên không nhỉ? Cả đêm hôm qua câu hỏi đó luôn hiện lên trong đâu nó làm cho nó không còn muốn đến chỗ hẹn với Ngọc Nhi nữa. Nhưng nó đã lỡ hứa với cô ta, với lại biết đâu nếu nó không đến Ngọc Nhi có thể làm hại Thiên Bảo thì sao? Tại sao ông trời lại đối sự với nó như vậy, không bao giờ ông cho nó một sự lựa chọn toàn vẹn cả? Được cái này lại mất cái kia!

- Này, hôm nay cậu còn dậy trễ hơn cả tôi đấy, không muốn đi học hả?

Gương mặt Tiểu Thiên bất chợt hiện lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó không biết làm gì ngoài việc lắc đầu ý nói không muốn đi

- Xem ra cậu còn lười hơn tôi tưởng nữa đấy! Nhưng dù sao bây giờ đã quá giờ vào học rồi có muốn đi thì cũng phải nghỉ thôi!

Thoáng giật mình trước dòng chảy của thời gian, nó mơ màng đưa mắt nhìn lên đồng hồ đã mười giờ rồi! Hic! Nó ngồi bật dậy ngay sao đó rồi chạy thật nhanh vào tolet. Nó đã định sẽ đi đâu đó chơi với Tiểu Thiên để không lãn phí ngày cuối cùng này vậy mà...cũng bị nó làm mất quá nhiều thời gian! Từ trong tolet nó nói ra giọng trách móc:

- Sao cậu không thức tôi dậy

Vì trong tolet nên nó không thể thấy sắc mặt của Tiểu Thiên sau khi nghe câu nói đó chỉ nghe thấy câu trả lời tỉnh queo của cậu ta:

- Nếu tôi nói tôi cũng mới dậy trước cậu được mười lăm phút thì sao?

Nó hơi sững nhưng có lẽ Tiểu Thiên nói đúng với kinh nghiệm của nó thì có thể cậu ta ngủ tới chiều cũng chẳng sao? Nhưng hôm nay thì có sao đấy...nếu cậu ta biết...chỉ còn vài tiếng nữa sẽ không thấy nó nữa và có lẽ là...mãi mãi không thấy nó nữa!

Nó bước ra khỏi tolet với bộ đồ mà nó cho là đẹp nhất của mình rồi đi đến chỗ Tiểu Thiên đang ngồi chễnh chệ lôi cậu ta ra ngoài. Nếu hôm nay là ngày bình thường chắc nó sẽ tưởng mình đang bị điên nhưng hôm nay...không phải ngày bình thường!

Tiểu Thiên cũng nhận ra sự khác lạ của nó:

- Hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

Nó không trả lời mà thay vào đó bằng một câu hỏi:

- Cậu có nhớ công viên hôm trước chúng ta đã vào không? Chúng ta đến đó đi được không tôi nhớ là mình chưa được chơi trò nào với cậu ở đó cả...
Rồi nó lại kéo Tiểu Thiên đi, một niềm vui phản phất trong người nó, nó thấy vui vì mình dám kéo Tiểu Thiên đi như vậy và còn vui hơn khi cậu ta không có chút khán cự nào, cứ thế mà đi theo nó như một đứa con nít. Nó đã ước mình có thể mãi nắm tay Tiểu Thiên như thế này, sẽ chẳng bao giờ đến chỗ công viên, sẽ chẳng bao giờ đến chỗ gặp Ngọc Nhi nhưng rồi nó không thể nào ước được nữa, nó phải ngừng lại trở về với thực tại.

Tiểu Thiên đứng lại, đã đến công viên nhưng nó vẫn muốn kéo cậu ấy đi tiếp nhưng Tiểu Thiên đã giựt tay lại:

- Hôm nay cậu bị làm sao vậy?

Nó nhìn xung quanh, bây giờ nó mới nhận ra mình đã đến công viên từ bao giờ, tại sao lúc nãy nó lại không nhìn thấy chứ? Hay là nó đã bị niềm hạnh phúc ngắn ngũi này làm mờ cả mắt?

Tiểu Thiên đi đến chỗ nó và nắm nhẹ lấy bàn tay nó khẽ nói:

- Cậu muốn đi chơi tôi sẽ đi cùng cậu chỉ xin cậu đừng làm như vậy nữa...

Nãy giờ nó cứ đứng sững ra bây giờ nghe Tiểu Thiên nói nó mới tĩnh ra phần nào... Nó ngoan ngoãn đi theo Tiểu Thiên, những tia nắng của buổi trưa đang chói lóa như muốn thiêu đốt cả hai con người, đi đến hồ đạp vịt nó lại nảy ra ý định:

- Mình muốn chơi đạp vịt đua với cậu

Tiểu Thiên nhìn nó có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cậu ấy cũng đồng ý, ngồi trên con vịt trong tư thế sẵn sàng, nó đưa ra lời thách đấu:

- Phạm Tiểu Thiên, tôi thách cậu đuổi kịp tôi đấy!

Rồi cứ như thế nó cắm đầu cắm cổ đạp như thể đã lao vào một cuộc đua tốc hành nào đó nhưng khi đến được đích nó nhận ra chỉ có mình nó là cố gắng đạp còn Tiểu Thiên cứ mãi thong thả du ngoạn trên hồ, rồi nó lại nhận ra lúc nãy giờ Tiểu Thiên không nói là cậu ấy đồng ý đua với nó, chỉ có mình nó tự đua với chính mình và khi đến đích nó thấy hối hận...

Tiểu Thiên xuất hiện 15 phút sau đó và tới ngồi cạnh nó, nó reo lên như một con ngốc:

- Tôi thắng cậu rồi!

Tiểu Thiên nhìn nó:

- Thật sự cậu đã thắng tôi từ lâu rồi...

Tiểu Thiên nói vậy là sao chứ? Cậu ấy đâu có đua với nó đâu mà nói thắng hay thua? Đáng lẽ cậu ấy phải phủ định chuyện đó chứ nhưng Tiểu Thiên dường như có vẻ đồng ý hơn là phủ định nó...

Nó lắc đầu:

- Thắng thì có gì là oai chứ, chẳng phải người thắng sẽ phải chờ đợi người thua tới đích sao? Mà tôi rất ghét sự chờ đợi

Tiểu Thiên chợt mỉm cười, nụ cười đó quyến rũ đến nỗi nó chỉ muốn dựa vào đôi vai của cậu ấy chìm vào giấc ngủ mãi mãi không bao giờ tĩnh lại nữa!
::::::::::::::::::::::::::
Buổi trưa trôi qua rất nhanh nó vừa rời khỏi quán ăn ở công viên đã gần 2 giờ chiều, điện thoại trong túi nó lại vang lên như trống иgự¢ của nó lúc này, nó nhìn Tiểu Thiên:
- Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút!
Nó đi nhanh đến chỗ thật xa để Tiểu Thiên không thể thấy mặt nữa, đúng như nó nghĩ, người gọi đến không ai khác chính là Ngọc Nhi:
- Ngọc Nhi đây! Hai tiếng nữa cô hãy đưa Tiểu Thiên để chỗ hôm qua tôi nói, tôi sẽ nhắn tin cho cô biết Thiên Bảo ở đâu
Nó nói giọng tức giận:
- Vậy là tôi sẽ không gặp Thiên Bảo ngay sau đó ư? Làm sao tôi biết cô có lừa tôi hay không?
Nhưng Ngọc Nhi còn có vẻ lấn át nó hơn:
- Cô có quyền lựa chọn ư? Nếu cô không đưa Tiểu Thiên đến thì cô nhặt sát Thiên Bảo là vừa rồi đó!
Ngọc Nhi cúp máy cái rụp chẳng cần biết nó có đồng ý không vì cô ta biết chắc chắn câu trả lời rồi còn gì? Nó vội lau nước mắt rồi chạy đến chỗ Tiểu Thiên:
- Chúng ta chơi cho đu quay đi

Tiểu Thiên chăm chăm nhìn nó, có lẽ cậu ấy cũng nhận ra sự khác lạ nhưng cậu ấy thay câu hỏi của mình bằng sự đồng ý:

- Được thôi, nếu cậu muốn!

Rồi cậu ấy dắt nó đi, vòng đu quay thật đẹp, từ nhỏ nó đã ước mình sẽ lên đây cùng với người mình yêu quý nhìn ngắm cảnh vật giống như những thiên thần nhìn ngắm nhân gian của mình.

Vòng quay bắt đầu chạy, nó đang ngồi đối diện với Tiểu Thiên trong một cái Ⱡồ₦g nhưng nó chỉ ước có thể mở cữa Ⱡồ₦g và bay ra như một chú chim sổ cánh bay đến bầu trời sâu thẳm mặc kệ bão táp mưa sa, mặc kệ tất cả:

- Tại sao cậu lại muốn lên đây?-Tiểu Thiên đăm chiêu nhìn nó hỏi

- Vì tôi thích- Rồi nó nhìn Tiểu Thiên không biết có nên hỏi cậu ấy hay không? Và nó quyết định sẽ hỏi cho dù câu trả lời là như thế nào thì nó cũng không gặp cậu ấy nữa cơ mà:

- Nếu như...ngày mai tôi không gặp cậu nữa, cậu sẽ như thế nào?

Tiểu Thiên hơi ngạc nhiên nhưng cậu ấy cũng trả lời nó, từng câu từng chữ như muốn ngọn gió cuốn vào xé toạc lòng nó:

- Nếu như ngày mai không gặp cậu thì với tôi đó phải là ngày mai nữa vì ngày mai của tôi có cậu nên mới được gọi là ngày mai

Rồi cậu ấy bật cười:

- Nghe như tiểu thuyết vậy phải không?- Rồi cậu ấy nói nhỏ như thì thầm:

- Nhưng đó là sự thật vì tôi đã...thích cậu mất rồi!

Nước mắt không biết ở đâu cứ mãi tuôn ra xối xả như một dòng chảy không thể nào ngăn lại được, nó chẳng biết nói gì ngoài việc ngồi cạnh Tiểu Thiên, dựa vào cậu ấy...mà khóc! Nó nhận ra mình cũng thích Tiểu Thiến đến nhường nào, có lẽ đến nỗi nó không muốn cậu ấy rời xa nó, nó chẳng muốn gì cả ngoài cậu ấy nhưng biết làm sao đây vì nó sắp để cậu ấy đi...đi khỏi cuộc đời nó như một cơn gió lạ chợt đến, chợt đi để lại cho con người đầy sự luyến tiếc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc