Angel And Devil - Chương 47

Tác giả: Katysi

SỰ TRỞ LẠI CỦA RẮC RỐI
Đầu của nó vẫn chưa đập xuống đất vì Tiểu Thiên đã kịp chấn tĩnh chạy tới đỡ lấy nhưng nó cảm thấy rất đau, không phải ở đầu mà hình như ở chân có lẽ cái chân nó đã bị trật mất rồi! Nó muốn la lên vì đau nhưng cũn không còn sức lực nữa, chỉ còn biết nhắm mắt để cơn đau hành xác bản thân... Nó nghe những lời nói của Tiểu Thiên lo lắng hỏi thăm mình nhưng nó không còn sức để nhìn cậu ấy, không còn sức để trả lời, để đối mặt với những câu hỏi hóc 乃úa mà nó không thể nào giải thích được.

- Cậu không sao chứ?- Giọng nói lo lắng của Tiểu Thiên lại vang lên nhưng nó vẫn nằm im bất động mặc dù thính giác của nó vẫn hoạt động tốt thấy vậy Tiểu Thiên đưa tất cả mọi môi nghi ngờ đặt vào Ngọc Nhi

- Cô đã làm gì cô ấy?

Ngọc Nhi lắc đầu vô tội:

- Tôi chưa làm gì cả? Cũng như cậu thấy đấy, cô ta tự ngã vậy thôi!

Rồi đưa ánh mắt sắc sảo nhìn xuyên vào đôi mắt nó để tìm kiếm một sự giã vờ nào trong đó nhưng cô ta chưa kịp tìm ra thì đã bị Tiểu Thiên nói như ra lệnh:
- Cô còn không mau giúp tôi đưa cô ấy về phòng!

Ngọc Nhi đứng ૮ɦếƭ chân tại chỗ như không hiểu sự tình!

- Tại sao tôi phải giúp?

- Tại vì chính cô đã làm cô ấy ra nông nỗi này!- Tiểu Thiên không cần suy nghĩ, phán!

- Tôi chưa làm gì cô ta cả?- Ngọc Nhi ngạc nhiên trước lời buộc tội vô cớ, gương mặt cô gái trẻ vẫn còn ướƭ áƭ, đôi mắt ngấn lệ lại như muốn khóc. Nhưng Tiểu Thiên vẫn không chút siêu lòng

- Cho dù cô có làm gì hay chưa thì nếu cô không hẹn tôi ra đây thì sao cô ấy có thể ra đây được

- Nhưng chính cậu tự nguyện đi ra đây còn gì!

Ngọc Nhi hét lớn, vô tình nói trúng vào một điều gì đó nhưng Tiểu Thiên không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, vết thương của nó bây giờ một chính là mối quan tâm hàng đầu của cậu:

- Khỏi nói nhiều, nếu cô ấy gặp nguy hiểm thì cô đừng trách tôi

Dứt lời, Tiểu Thiên nhanh chóng bế nó về phòng, vừa chạy cậu vừa thở gấp như đưa bệnh nhân đi cấp cứu, nhưng sự thật thì nó không bị thương nặng đến như vậy! Nhưng nó cũng không muốn giải thích, nó thật sự mệt, mệt với những cảm xúc lạ lẫm trong cơ thể lúc này, mệt với những vết thương... Vậy là nó đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết...
::::::::::::::::::::::::::::::
Nơi ánh nắng mặt trời lướt qua những tán cây soi rọi mọi ngõ ngách trong căn phòng có một thiên thần đang ngủ, hàng mi rậm khẽ đung đưa, đôi môi mấp máy như muốn thổ lộ một điều gì đó nhưng rồi chợt ngưng bặt. Nó bị cuốn hút với tất cả mọi thứ đó, sao mọi điều đẹp đẽ trên đời đều hội tụ tại một con người có trái tim băng giá như Tiểu Thiên chứ? Mãi say sưa ngắm nhìn với những ý nghĩ mung lung, nó không biết mình đã thức dậy từ lúc nào, nó chỉ biết khi tĩnh dậy, nó đã nhìn thấy gương mặt thiên sứ của Tiểu Thiên nằm cách mặt mình không quá nữa mét. Rồi chợt nhận ra cái gì đó ươn ướt trên đầu mình, nó giật mình ngồi dậy như vừa thoát ra khỏi sự mê hoặc thiên thần, thì ra chỉ là cái khăn ướt, chắc tối qua nó sốt dữ lắm nên Tiểu Thiên phải đắp khăn cho nó. Nó quay sang nhìn gương mặt đẹp mê hồn của Tiểu Thiên một lần nữa để chắt rằng cậu ta vẫn ngủ say rồi cố gắng bước thật nhẹ nhàng xuống giường để không động đến giấc ngủ của cậu ta. Nó bước vào nhà vệ sinh thực hiện công việc mỗi bữa sáng. Chợt, nó nhận ra cái lưng của mình không còn cảm giác đau nhức nữa mà cảm thấy có cái gì dính sau lưng nó đưa tay sờ, thì ra là một miếng Salonbas! Nhưng tại sao nó lại ở trên lưng nó, nó nhớ tối qua mình đã cất nó đi rồi mà, vì nó không tự dán được, nhưng giờ nó lại xuất hiện làm nó đưa mọi mối nghi nó đặt lên Tiểu Thiên. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nó mở cửa nhà vệ sinh thì suýt bật ngửa khi thấy gương mặt lúc nảy đang nằm ngủ say sưa trên giường, bây giờ lại xuất hiện ở đây:

- Cậu...cậu sao cậu lại ở đây?- Nó hốt hoảng như vừa gặp phải ma

Tiểu Thiên bình thản đáp như không có chuyện gì sảy ra:

- Thì đi đánh răng súc miệng, không lẽ việc này cũng bị cấm?

Nó đã bắt đầu lấy lại được bình tĩnh:

- Nhưng sao cậu không ngồi ghế chờ mà đứng đây làm gì?

Tiểu Thiên lắc đầu:

- Cậu lâu quá nên tôi chờ không nỗi
Nó không suy nghĩ gì bắt đầu đỗ lỗi:
- Tại cậu mà tôi mới lâu như vậy đó, cái miếng salonbas sau lưng tôi là do cậu dán...- Đang nói chợt nó cảm thấy ngượng rồi im bặt.
Tiểu Thiên chưa vội trả lời ngay, cậu ta nhìn từ đầu đến chân nó rồi bỗng phán một câu:
- Đúng vậy!- Tiểu Thiên khẽ cười đắt ý trước lời nói của mình và vẻ mặt trơ ra không nói được gì của nó!
- Có gì không?- Tiểu Thiên lại nhìn nó giã bộ đưa ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa thơ ngây hỏi!
Nó ngơ người trước thái độ khác lạ của Tiểu Thiên, chẳng lẽ chỉ sau một đêm cậu ta lại thay đổi nhanh như vậy? Rồi tự trấn an mình, nó đi ra khỏi nhà vệ sinh nhường chỗ cho Tiểu Thiên bước vào!
- Không phải- Bỗng dưng Tiểu Thiên nói lớn làm cắt mạch suy nghĩ của nó nhưng lời nói đó lại làm nó nhẹ cả người nhưng cũng không an tâm, nó quay lại hỏi:
- Không phải cậu chứ còn ai vô đây?

Tiểu Thiên nháy mắt:

- Không lẽ cậu mong là tôi sao?

- Tôi...- Thấy nó không còn trả lời được nữa, Tiểu Thiên cũng không muốn đùa dai nên tha cho nó:

- Không phải đâu mà là Ngọc Nhi đó, hôm qua cô nghe được cuộc nói chuyện cũng biết tên cô ta rồi còn gì

- Nhưng sao cô ta lại...- Không đợi nó nói hết câu Tiểu Thiên đã cắt ngang như sợ nó sẽ nói trúng vào điều gì đó, một điều mà cậu không mong nghe đến:
- Khỏi nói đi, là tôi kêu cô ta kiểm tra vết thương cho cô đó

- Là...là cậu kêu, thật cảm ơn cậu- Nó nhìn Tiểu Thiên, đôi mắt cậu ta đang mờ nhạt dần như mong nó đừng nói gì thêm nữa. Nên nó chỉ còn biết cúi mặt xuống suy nghĩ nhưng lúc ngẩn đầu lên thì Tiểu Thiên đã vào nhà vệ sinh từ lúc nào?
:::::::::::::::::
Chợt có ai đó gõ cữa, Tiểu Thiên đang trong tolet nên nó ra mở cữa và đó không ai khác là Ngọc Nhi, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt và phấn son hôm qua, nay đã được thay bằng gương mặt mới, gương mặt sành đời và kiêu căng như thường ngày! Ngọc Nhi bắt đầu giả vờ hỏi thăm:

- Cô sao rồi?

- Tôi...không sao- Nó trả lời ra vẻ khách sáo vì nó biết Ngọc Nhi qua đây không phải tìm nó mà để kiếm Tiểu Thiên, cô ta lướt mắt khắp phòng rồi lại ngừng lại ngay gương mặt nó, nói tiếp

- Hôm qua Tiểu Thiên rất lo cho cô nhưng cô đừng vội mừng vì tôi sẽ ςướק lại cậu ấy- Những lời nói ra vẻ tức giận hòa lẫn cùng ánh mắt như muốn thiêu sống người đối diện làm nó gợn cả người. Nhưng không biết có động lực nào đó đã làm nó đứng vững và giương đôi mắt cứng cỏi nhìn lại Ngọc Nhi.

Tiểu Thiên từ tolet bước ra sua tan không khí căng thẳng từ hai người con gái, cậu ta vẫn nói giọng lạnh lùng với Ngọc Nhi, khác xa với kiểu trêu trọc ban nãy với nó:

- Cô qua đây làm gì?

Ngọc Nhi cười thật tươi như vừa gặp được vàng:

- Chào buổi sáng, tôi tới đây để báo với cậu mai tôi sẽ đi học lại

- Cô nói sao?- Tiểu Thiên hơi ngạc nhiên và không vui cho lắm trước quyết định bất ngờ này!

- Thì tôi trở lại trường chứ sao, bộ cậu không vui hả?- Ngọc Nhi nói như thể không có sự xuất hiện của nó và giữa cô ta và Tiểu Thiên vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Nếu cô giở trò tôi sẽ không tha cho cô đâu- Nhưng Tiểu Thiên thì không như vậy, cậu ấy biết rõ mục đích trở lại lần này của Ngọc Nhi và ra giọng cảnh cáo!
- Sợ cậu phải tha cho tôi thôi, đừng quên những gì hôm qua tôi nói- Cô đang ám chỉ cái người tên Vũ Phong

- Cô nói tới Vũ Phong ư? Cô nghĩ là nó sẽ tha thứ cho cô sao?- Tiểu Thiên hiểu ý rồi đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn vẻ mặt gian sảo của Ngọc Nhi lúc này!

- Tôi chắc chắn. Thôi, Tạm biệt cậu- Ngọc Nhi nháy mắt, ngoẻn miệng cười thật tươi thật đẹp nhưng sau nụ cười đó có lẽ là những âm mưu thâm độc mà cô ta vừa mới nghĩ ra, rồi không cần một lời nói nào từ hai bên, cô ta khép cửa lại và bỏ đi

Nó nhìn Tiểu Thiên lúc này gương mặt đã có chút tức giận lo lắng hỏi:

- Cậu có sao không? Vũ Phong là ai vậy?

Tiểu Thiên trả lời nhưng không nhìn nó mà lướt qua toàn bộ cái bóng đen đang khuất dần ngoài cửa:

- Tôi không sao, Vũ Phong là em trai của tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc