Ân Tình Mong Manh - Chương 13

Tác giả: Dạ Miên

Ái Vân lững thững đến bên cửa sổ và trông thấy Tùng Nam bóng bà Uyển Phấn trên tay . Cô vội lao ra ngoài, gọi to :
- Tùng Nam ! Khoan đi đã.
Cô nhào tới bên anh, hỏi với giọng hốt hoảng :
- Dì làm sao vậy anh ?
Tùng Nam cúi đầu . Không dám nhìn Ái Vân.
- Mẹ anh có lẽ quá xúc động.
- Đưa dì vào nhà đi - Ái Vân sốt sắng.
- Không nên đâu . Đừng làm mẹ em phải khổ thêm.
- Vậy anh định đưa dì đi đâu ? Dù sao má con anh cũng đã ở đây kia mà.
- Bây giờ thì khác rồi . Anh cảm ơn sự quan tâm của em . Nhưng anh có thể lo cho mẹ được.
- Vậy... anh ráng chăm sóc dì chu đáo nhé, báo cho em biết chỗ ở để em ghé thăm . À ! Kỳ Cương đâu ?
Tùng Nam nói tránh :
- Nó đi trước rồi . Thôi, anh đi . An ủi mẹ thật nhiều đó Ái Vân.
- Em biết - Ái Vân gật đầu.
Cô nhìn theo Tùng Nam cho đến khi anh khuất hẳn rồi mới quay vào nhà.
Ông Khiết Minh còn chưa tìm được thông cảm nơi vợ thì Kỳ Cương lại gặp rắc rối.
Ngay sáng hôm sau, anh tự động sách vali quần áo đến, nói là để ở.
Kỳ Cương thản nhiên sắp xếp quần áo trong phòng của Tùng Nam lúc trước và gõ cửa phòng bà Ngọc Chi xin chào.
Ái Vân hoảng hồn xuống ngăn lại và lôi Kỳ Cương ra tận ngoài vườn.
- Cậu nói thật đi . Mục đích của cậu là gì ?
Kỳ Cương ngơ ngác :
- Tôi có mục đích gì đâu . Nhà ba thì rộng như vậy, còn tôi phải đi ở mướn . Chị không thấy tội nghiệp cho tôi sao ?
Ái Vân khoanh tay trước ***, cô không ngại ngần nói thẳng vào mặt Kỳ Cương :
- Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì . Cậu định phá tan hoang cái nhà này, cậu mới vừa lòng phải không ?
Kỳ Cương cười nhạt.
- Nói gì nghe ghê thế ? Tôi thích ở với họ không được à ? Bộ mình chị là con chắc.
- Tôi không phủ nhận cậu . Một khi ba đã nhìn nhận thì không còn gì để nói nữa . Nhưng cậu phải nghĩ đến tâm trạng của mẹ tôi . Ít ra cũng phải chờ mẹ tôi nguôi giận đã chứ.
- Tôi không muốn vì ai nữa . Tôi chịu ***ng bao nhiêu đó là đủ rồi.
Kỳ Cương bất ngờ quát lên và đẩy Ái Vân qua một bên để vào thẳng trong nhà.
Ái Vân sám mặt vì giận . Cô định chạy theo Kỳ Cương . Nhưng chỉ được mấy bước, cô đành phải đứng lại vì bụng đau quặn.
Kỳ Cương gặp ông Khiết Minh tại phòng khách.
- Chào ba . - Anh nói.
- Con đi đâu vậy ? - Ông Khiết Minh ngắc.
- Con đi chào... Gọi bằng gì hở ba ? Má lớn nhé.
Ông Khiết Minh ôm *** lảo đảo:
- Đừng làm như vậy, Kỳ Cương.
Kỳ Cương không thể không đỡ ông, nhưng anh vẫn khăng khăng :
- Xin ba đừng ngăn con . Con quyết định sẽ về đây ở đấy.
- Ba đã nói chờ ba một thời gian nữa mà . Ông Khiết Minh mệt mỏi.
- Con không muốn bị thua thiệt nữa . Và làm con muốn được gần ba.
Ông Khiết Minh ôm đầu.
- Ôi trời ! Tôi phải làm sao bây giờ ?
Kỳ Cương có vẻ tự đắc :
- Ba chẳng cần làm gì cả, để con nói chuyện với bà ấy.
Ông Khiết Minh la lên :
- Kỳ...
- Tôi đây . Ai có chuyện muốn nói ?
Bà Ngọc Chi xuất hiện bất ngờ . Vẻ uy nghiêm của bà làm Kỳ Cương mất tự chủ hết mấy giây, cả ông Khiết Minh cũng vậy.
Bà khoang thai ngồi xuống ghế, cố tạo cho mình một vẻ ngoài trưởng thương và kiêu hãnh, đưa mắt nhìn Kỳ Cương từ đầu đến chân rồi nói :
- Tôi thật bất ngờ khi biết cậu là con rơi của Khiết Minh . Ông ấy có thể chấp nhận cậu bằng tình cảm . Nhưng với tôi, mọi chuyện phải rõ ràng . Trước mắt, phải có xét nghiệm của y khoa đàng hoàng . Sau đó mới đến những chuyện khác.
Việc cậu tự ý dọn đồ đến đây để làm người ta liên tưởng đến ý muốn dòm ngó tài sản của cậu . Chẳng lẽ cậu nôn nóng đến độ mất khôn như thế à ? Thật rõ là ngựa non háu đá.
Kỳ Cương mặt xanh như chàm . Trong anh là hai cảm giác: vừa tức giận, vừa sợ hãi . Vậy mà anh đã lầm tưởng là một người dễ qua mặt . Hóa ra...
Đúng lúc ấy, Ái Vân loạng choạng vào (tm không đọc được 2 chữ này)... cho Kỳ Cương.
- Ba, mẹ ! Con đau bụng quá.
Nhìn nét mặt tái đi và đau của con, cả hai ông bà Khiết Minh đều lao đến.
- Con làm sao vậy ? - Bà Ngọc Chi ôm lấy con.
- Đi bác sĩ ngay Kỳ Cương lái xe ra.
Ông Khiết Minh ra lệnh cho Kỳ Cương . Anh không một chút chậm trễ, đưa xe ra cửa trước ngay lập tức . Bà Ngọc Chi dìu con ra xe . Chiếc xe hối hả lao nhanh đến bệnh viện.
- Con sẽ không sao đâu.
Bà nắm tay Ái Vân và không ngừng động viên cô . Ái Vân cắn răng chịu đau . Đến cổng bệnh viện thì cô ngất đi . Trước khi ngất, cô còn kêu hai tiếng: "Nguyên Tân"
Nguyên Tân được tin, anh không thể không đến . Vì dù sao trên danh nghĩa họ vẫn còn là vợ chồng . Cho dầu lòng anh rất giận, nhưng anh vẫn là người đầu tiên Ái Vân thấy khi tỉnh lại . Một giọt nước lăn ra từ khóe mắt cô.
- Em nghĩ anh sẽ không đến - Cô thì thầm.
Nguyên Tân gượng cười :
- em còn yếu lắm . Ngủ đi.
Ái Vân nhõng nhẽo :
- Anh ngồi đây với em chứ ? Em muốn khi tỉnh giấc sẽ lại được thấy anh.
Nguyên Tân miễm cưỡng gật đầu :
- Anh hứa.
Ái Vân mỉm cười nhắm mắt . Nguyên Tân thấy lòng ngổn ngang trăm mối . Ái Vân cứ như sợi tơ vướng víu, dẫu là mong manh nhưng rất khó gỡ . Anh được bác sĩ cho biết cô đang có thai . Sau ca mổ ruột thừa này phải hết sức gìn giữ và dưỡng bệnh thì cái thai mới khỏe được.
Một tuần sau, Ái Vân xuất viện . Cũng chính Nguyên Tân là người đưa cô về . Anh đọc được vẻ sung sướng lồ lộ trên mặt cô nhưng giả vờ hỏi :
- Em thật khỏe rồi phải không ?
- Hơi hơi thôi.
- Trông em vui quá.
- Anh cũng biết rồi mà.
- Chuyện gì ?
Ái Vân hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi rất ơ hờ của Nguyên Tân . Cô hỏi nhỏ :
- Anh không biết em có thai sao ?
Nguyên Tân hỏi lại :
- Chuyện đó làm em vui ?
- Vậy anh thì không ?
Ái Vân bắt đầu bực tức . Nguyên Tân thở dài.
- Em đâu còn là một cô bé mới lớn hở Ái Vân . Tình yêu không thể gượng ép, không thể bắt buộc . Và cũng chẳng phải là trường cửu nữa . Nếu có thể ૮ɦếƭ, nếu không được vun vén, chăm sóc.
- Nghĩa là anh không còn yêu em nữa phải không ? - Ái Vân run giọng.
Nguyên Tân quay mặt đi :
- Anh xin lỗi.
Ái Vân quắc mắt :
- Còn đứa bé này thì sao ? Nếu anh không nhìn nhận em sẽ nuôi dưỡng nó.
- Anh sẽ nuôi nó, nếu em giao nó cho anh . Nhưng trở lại một cuộc sống chung thì anh không thể.
Ái Vân lên tiếng :
- Ngừng xe đi !
Nguyên Tân nhìn cô :
- Mất bình tĩnh như thế không hay gì . Em cứ suy nghĩ lại xem . Cuộc hôn nhân của chúng ta có cần cứu vãn như vậy không ? Bên em còn có Tùng Nam . Đó mới là hạnh phúc của em.
"Bốp!" . Ái Vân dang rộng tay và Nguyên Tân lãnh trọn cái tát . Anh thắng xe thật gấp và nhìn cô đến tóe lửa :
- Em cho mình cái quyền làm chuyện đó à ?
Ái Vân nghiến răng :
- Anh là một người hẹp hòi, cố chấp đến độ ngu muội . Cái tát này tôi muốn anh tỉnh thức lại . Nếu tôi vì Tùng Nam, sao tôi lại cứ phải hạ mình van xin anh ? Chẳng qua tôi còn nhớ lời anh dùng, hôn nhân không phải là cái mà khi không vừa ý thì đi tìm cái khác . Huống chi đứa bé lại sắp ra đời . Cuộc sống của nó có được trọn vẹn không, nếu có cha mà không có mẹ hoặc ngược lại . Nhưng thôi, anh muốn như vậy thì tôi sẽ cho anh được như vậy . Một ngày không xa, anh sẽ thấy tôi cùng Tùng Nam . Chào anh.
Ái Vân xuống xe . Cô đóng cánh cửa xe thật mạnh . Nguyên Tân nghe tim mình nhói lên . Vậy là xong rồi đó . Sao anh không thấy lòng nhẹ nhõm vậy ?
Ái Vân thật sự ngãy quỵ . Người đàn ông cô thật sự yêu lại không trân trọng tình cảm của cô . Ngay cả khi cô đang mang giọt máu của anh, anh vẫn nhẹ lfong thanh thản bước ra khỏi đời cô.
Cô thật chẳng có ý nghĩa gì với anh nữa . Điều này làm cho cô đau đớn đến muốn ૮ɦếƭ, nhưng cô còn cha mẹ và trên hết là đứa bé . Cô đành cố sức chịu đựng . Một sự chịu đựng thật không dễ dàng, khi mà mỗi ngày cái cảm giác cô độc càng to lớn đến nhức nhối.
Đã vậy, gia đình cô lại chẳng yên . Kỳ Cương cứ không ngừng quấy rầy đòi hỏi, khiến không khí gia đình cô căng lên như một sợi dây đàn sắp đứt.
Dì Uyển Phấn thì biến mất . Chỉ còn Tùng Nam . Nhưng anh dường như rất ngượng khi ngặc cô . Những cuộc nói chuyện nhạt nhẽo và chóng vánh làm cô chẳng còn hứng thứ hỏi han hay gặp gỡ.
Có lần không dằn được lòng, Ái Vân lang thang ngang qua tiệm hao để rồi sau đó là nằm đêm thức trắng cho hờn ghen, tủi phận .
Tùng Nam cảm thấy khó hiểu, khi Ái Vân cứ một mực đòi đi ăn tối cùng anh, trong khi anh thật lòng không muốn . Khi biết mẹ anh đã từng dan díu với ba Ái Vân, anh chỉ muốn ngay lập tức biến mất để khỏ mặc cảm, bối rối trong những lần chạm mặt . Nhưng làm sao anh có thể bỏ mẹ trước một cái sốc kinh khủng như vậy . Thành ra, bữa ăn tối này với như một cực hình.
- Sao vậy ? Thức ăn ở đây không ngon à ? Ái Vân tinh ý hỏi.
- Không có . - Tùng Nam gạt phắt.
- Anh cứ như người mất hồn ? Nếu anh có việc thì...
- Không đâu.
Tùng Nam lắc đầu . Anh không nỡ để Ái Vân buồn . Dầu sao thì mẹ con anh cũng mang ơn gia đình cồ nhiều.
- Chắc anh muốn biết lý do của bữa cơm tối Nhã Âny ? Chẳng có gì đâu . Em đang buồn thôi . Ái Vân chủ động nói.
Tùng Nam ngập ngừng :
- Vì chuyện của Kỳ Cương ?
- Cũng một phần, còn phần lớn là vì Nguyên Tân.
- Anh ta vẫn còn giận em sao ?
Ái Vân gật đầu :
- Không những thế mà còn đòi ly dị nữa.
- Vậy à ? - Tùng Nam ngỡ ngàng - Vì sao ?
Giọng Ái Vân nhẹ tênh :
- Anh ấy nói không còn yêu em nữa.
- Hèn chi . - Tùng Nam như hiểu ra - Có một lần, anh gặp Nguyên Tân và bảo, nếu không còn yêu em thì ly dị đi, nhưng anh ta khăng khăng không chịu . Bây giờ thì...
- Anh có cách nào giúp em không ?
Ái Vân buồn hiu . Tùng Nam chưa kịp nói gì, cô lại tiếp :
- Có như thế này hoài, chắc em ૮ɦếƭ mất.
- Nguyên Tân lúc này ở đâu ?
- Em cũng không rõ . Nhưng anh ta mở một tiệm hoa để bán chung với một cô gái.
- Anh sẽ gặp Nguyên Tân.
Tùng Nam quả quyết.
- Vô ích thôi - Ái Vân nhếch môi.
Tùng Nam kín đáo nhìn Ái Vân . Rõ là cô đang rất đau buồn . Một chút buồn man mác trong lòng anh . Không ngờ Ái Vân yêu Nguyên Tân đến thế.
- Vậy em định thế nào ?
- Anh còn yêu em chứ ? - Ái Vân trả lời anh bằng câu hỏi đột ngột.
- Anh... - Tùng Nam ngắc ngứ.
Ái Vân cúi đầu :
- Em xin lỗi . Thật ra, em có là cái gì đâu mà lại bắt anh quan tâm đến em như thế . Em chỉ là một người đàn bà tầm thường đến phát chán . Vậy mà chẳng chịu biết mình.
Ái Vân đứng lên.
- Xin lỗi đã làm phiền anh.
Cô mở P0'p lấy tiền để lên bàn.
- Trả giùm em . Cám ơn.
Và cô bỏ đi thật nhanh . Giữa con phố đông người, cô vẫn nghe tiếng bước chân của anh vang lên sao mà lẻ loi, sao mà tội nghiệp đến thế . Nước mắt ở đâu bỗng dưng ứa ra, dầu cô đã nhủ lòng: "không được khóc . "
Bất chợt một bàn tay níu lấy vai cô . Ái Vân ngỡ ngàng khi nhận ra Tùng Nam.
- Ái Vân ! - Giọng anh khàn ***c - Khi em hỏi anh câu đó, em biết anh nghĩ gì không.
Anh nhìn thật sâu vào mắt cô . Ái Vân im lặng . Anh mỉm cười tiếp tục.
- Rằng không biết anh có đủ sức lấp đi khoảng trống trong lòng em không, khi mà tình cảm em dành cho Nguyên Tân quá lớn ? Xin lỗi Ái Vân . Em luôn là người con gái mà anh yêu thương . Nhưng rất tiếc là anh không thể.
Ái Vân chậm nước mắt :
- Thật ra, em cũng quá hồ đồ nên xúc phạm đến anh . Chẳng qua em chỉ vì muốn cho Nguyên Tân đau khổ mà thức tỉnh . Nhưng có lẽ em mới là người phải thức tỉnh trước . Phải quên anh ấy thôi.
Tùng Nam nắm tay cô :
- Giá như đừng có chuyện Kỳ Cương, anh sẽ không ngần ngại thử cho mình một cơ hội . Tiếc là gia đình anh đã nợ gia đình em quá nhiều.
Ái Vân khẽ khàng rút tay về.
- Dường như phải có duyên mới có nợ với nhau được . Anh có nghĩ như vậy không ?
Tùng Nam gật nhẹ.
- Thôi mình về nhé.
Cả hai sánh vai nhau . Người ngoài không hiểu có thể nghĩ họ là một cặp tình nhận đẹp đôi và hạnh phúc . Ái Vân thoáng thấy một chút tiếc nuối . Nếu ngày xưa Tùng Nam ngỏ lời thì có lẽ mọi chuyện đã khác đi nhiều .
Cô len lén nhìn anh . Không biết anh nghĩ gì mà đôi mày anh nhìn lại ghê thế.
Hai người đàn ông đứng đối diện với nhau . Cả hai đều căng thẳng vì không đoán được suy nghĩ của người đối diện . Nhưng nét mặt của Tùng Nam có phần dịu hơn, vì anh là người chủ động.
- Chúng ta vào quán nói chuyện nhé.
Tùng Nam đề nghị.
- Thôi được . - Nguyên Tân đồng ý.
Hai ly cà phê được mang ra . Tùng Nam bắt đầu câu chuyện . Anh nâng ly của mình.
- Mời anh.
Nguyên Tân cũng nâng ly đáp lễ.
- Cám ơn.
- Tôi biết anh đang băn khoăn về cuộc gặp gỡ này - Tùng Nam nói một cách thân trọng - Tôi xin nói trước là tôi gặp anh chỉ vì thiện ý.
Nguyên Tân ngưng nói để dò xét thái độ của Nguyên Tân . Nhưng Nguyên Tân vẫn giữ bộ mặt kín bưng . Tùng Nam đành nói tiếp :
- Tôi nghe Ái Vân nói anh đã ký đơn ly hôn . Không biết anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
Nguyên Tân cười nhẹ :
- Tôi đâu phải là con nít.
Bất chợt, anh nhìn vào mắt Tùng Nam :
- Tôi nghĩ điều đó làm anh hài lòng mới phải chứ ?
Tùng Nam không chút bối rối :
- Trước kia thì có thể . Nhưng bây giờ thì không.
Nguyên Tân nhíu mày ánh mắt anh như ngầm hỏi : "Tại sao?"
Tùng Nam nhấp một ngụm cà phê.
- Đơn giản là cô ấy không yêu tôi - Anh nói.
Nguyên Tân cười lớn :
- Hình như anh đang vờ vĩnh với tôi . Tôi không ngại khi nói là vì anh mà chúng tôi chia tay nhau đấy.
Tùng Nam sửng sốt :
- Sao lại vì tôi ? Anh đừng nói như thế chứ.
Nguyên Tân cố giấu vẻ khó chịu :
- Nói ra điều đó thật không dễ chút nào . Nhưng sự thật là tôi đã thua anh.
Tùng Nam nóng nảy :
- Tôi...
Nguyên Tân đưa tay ngăn lại :
- Để tôi nói hết . Vì tôi cũng cẳng muốn mang mãi một nỗi hận lòng, nó khó chịu lắm.
Nguyên Tân bậm môi, hít một hơi dài :
- Ngay từ khi gặp Ái Vân lần đầu tiên, tôi đã thấy cô ấy đúng là mẫu người tôi mơ ước . Tôi thật sự không biết giữa anh và Ái Vân có mối quan hệ mật thiết như thế nào . Nhưng ngay đêm tân hôn, cô ấy đã làm tôi bẽ mặt . Hóa ra trong phút giây thiêng liêng nhất của đời con gái, cô ấy đã không quên được anh . Cái tên Tùng Nam bật ra khỏi bờ môi cô ấy làm tôi thấy lòng mình ૮ɦếƭ lịm . Tôi đã phải trải qua những tháng ngày đấu trang tư tưởng dữ dội mới có thể bỏ qua chuyện đó được . Thế rồi anh lại đột ngột trở về, ác nghiệt thay cái cảnh quyến luyến tiếc nuối của hai người, tôi lại tận mắt chứng kiến . Để rồi sau một cuộc cãi vã, chúng tôi mất đi một đứa con . Điều đó làm Ái Vân giận dỗi rồi lạnh nhạt với tôi . Nói trắng ra tôi đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân như thế này . Tôi xin được rút lui . Mà anh thì... không nên bỏ lỡ một cơ hội như vậy, Ái Vân dẫu sao vẫn rất trân trọng anh.
Tùng Nam chớp mắt . Điều Nguyên Tân nói quả là bất ngờ đối với anh . Nhưng nó có còn ý nghĩa gì nữa đâu, khi Ái Vân hết sức khổ sở vì mất Nguyên Tân.
- Tôi đã nói là nếu Ái Vân yêu tôi, tôi chăng phải cất công đến đây . Mối tình thầm lặng của hai chúng tôi ngày xưa đã thật sự ૮ɦếƭ rồi . Ái Vân bây giờ là vợ của Nguyên Tân . Sao anh cứ cố chấp, không mơ cho gia đình mình một con đường thoát vậy ? Thật ra, anh chỉ tự huyền hoặc mình . Tôi xin anh . Anh đừng tự làm khổ mình và khổ luôn cả Ái Vân nữa.
- Nhưng tôi không tin vào hạnh phúc sắp tôi . Giữa chúng tôi đã có rất nhiều rạn nứt . Người này nhìn thấy rõ lòng dạ của người kia . Thật chẳng còn gì đẹp nữa.
- Anh thậm chí cũng không tin Ái Vân yêu anh sao ?
- Cô ta tự ái thì có . Nếu tôi cảm nhận được tình yêu của Ái Vân dành cho tôi, tôi đâu phải khốn khổ như vậy.
- Còn đứa bé ?
Nguyên Tân nói thẳng :
- Tôi thật chẳng mong có nó chút nào . Nó làm người ta không dám đối diện với sự thật . Nhưng anh chẳng hạn . Nếu không có nó, tôi tin anh sẽ không từ chối Ái Vân.
Tùng Nam bất lực :
- Anh... Tôi...
Nguyên Tân đứng lên :
- Chẳng có gì khó xử đâu . Anh cứ làm theo mệnh lệnh của con tim là được . Cám ơn thiện ý của anh.
Tùng Nam đứng dậy định gọi Tùng Nam . Nhưng rồi anh chán nản thả người xuống ghế . Xem ra Nguyên Tân không còn nghĩ gì tới Ái Vân nữa . Thật là bất hạnh cho cô.
Tùng Nam lững thững ra về . Làm sao để giúp Ái Vân bây giờ ?
Ái Vân nhắm mắt . Tiếng hát chơi vơi của người ca sĩ và lời nhạc thật đúng tâm trạng của cô đã khiến Ái Vân dẫu không muốn cũng phải rơi nước mắt . Nhưng những giọt nước mắt thầm lặng này cũng chẳng mang lại cho cô điều gì.
Tất cả rồi sẽ kết thúc và mọi việc sẽ trở thành dĩ vãng.
Tình yêu, rốt cuộc thì cũng chỉ như một nụ hoa, nở rồi tàn đó . Chỉ có ký ức là đầy ắp những khắc khoải, khát khoa và tiếc nuối . Từ trong thâm tâm, Ái Vân cũng biết lỗi không hẳn ở Nguyên Tân . Nhưng cô có thể làm gì được nữa, khi mà tất cả đã chấm dứt .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc