Ân Tình Mong Manh - Chương 09

Tác giả: Dạ Miên

Cái tin Kỳ Cương vào làm ở phòng kế hoạch không chỉ gây bất ngờ cho bà Uyển Phấn, mà còn làm rúng động những người làm việc cho ông Khiết Minh.
Một tài xế lái xe không thể hiện được năng lực gì đặc biệt, sao lại được ưu ái như vậy ? Hơn nữa, anh làm ở công ty xây dựng "Thành Đạt" có được lâu đâu . Thật là không hiểu nổi.
Bà Uyển Phấn hết sức lo sợ, nên đến ngay bệnh viện cật vấn ông Khiết Minh :
- Tại sao vậy ? Tại sao tôi đã năn nỉ ông hết lời mà ông vẫn một mực làm theo ý mình ? Thà rằng ông âm thầm cho nó một căn nhà hay vài trăm triệu, cũng còn hơn quyết định như vậy . Trước mắt đã tạo sự nghi vấn cho nhiều người . Sau nữa, có thể vì nó mà công ty hỏng việc.
- Tôi biết việc tôi làm mà - Ông Khiết Minh có vẻ mệt mỏi - Tôi chỉ cho nó tập sự thôi cũng không được hay sao ?
- Nghĩa là ông đang chuẩn bị cho nó ra mắt chính thức ?
- Dĩ nhiên . Vì nó là con trai duy nhất của Khiết Minh này, chẳng lẽ...
- Không . - Uyển Phấn có vẻ kích động - Tôi không có tham vọng đó . Nếu không, tôi đâu phải đưa nó vào cô nhi viện chứ.
- Nhưng chẳng lẽ mãi mãi nó là đứa con vô thừa nhận sao ? Nó đã có quá nhiều thiệt thòi đau khổ rồi còn gì.
- Sao tôi lại không biết - Bà Uyển Phấn nghẹn giọng - Nhưng liệu nó có thật sự hạnh phúc không, khi không được hoan nghênh đón nhận ? Chẳng thà không có còn hơn là có nữa.
Ông Khiết Minh phẩy tay :
- Thôi, bà đừng nói nữa . Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một người cha mà thôi . Vì nếu chậm trễ, tôi sẽ không còn có cơ hội nữa.
Bà Uyển Phấn bàng hoàng :
- Ông nói vậy là có ý gì ?
- Tôi bị ung thư máu đã đến giai đoạn cuối . Mạng sống chỉ còn tính từng ngày nữa thôi.
- Sao bây giờ ông mới nói ? Mà Ngọc Chi với av đã biết chưa ?
- Không ai biết đâu . Tôi ૮ɦếƭ vì đau tim hay vì ung thư máu cũng là ૮ɦếƭ . Có gì phải nói thêm một bệnh nữa cho họ lo . Bà nhớ giữ kín chuyện này đó.
- Tôi... Tôi... sẽ ૮ɦếƭ mất, nếu ông không còn.
- Nói bậy . - Ông Khiết Minh ráng nở một nụ cười - Bà còn hai đứa con phải lo thay cho tôi đấy.
- Nhưng tôi có làm được gì ? Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ biết sống dựa vào lòng thương hại của ông và Ngọc Chi.
- Đừng nói thế ! Chúng nó rất cần đến bà.
Bà Uyển Phấn bật khóc rưng rức.
Có tiếng gõ cửa . Bà Uyển Phấn vội lau nước mắt . Bà có vẻ mất tự nhiên khi trông thấy b à Ngọc Chi và av.
- Ủa ! Uyển Phấn vô đây hồi nào ? Sao không đợi tôi cùng đi ?
Bà Uyển Phấn cười gượng :
- Tôi cũng không chủ định trước . Đi mua đồ rồi tạt ngang . Thôi, hai người ở lại nhé.
av khẽ gật :
- Vâng . Dì về trước.
Uyển Phấn đi thật nhanh ra khỏi phòng . Xuống hết cầu thang, bà ᴆụng mặt Kỳ Cương ở đó . Qúa bức xúc vì những lo lắng, b lôi Kỳ Cương đi mà không để ý đến sự khác lạ trên mặt anh.
- Kỳ Cương ! Sao con nói với dì là con không nhận lời, bây giờ...
- Sao tôi lại phải từ chối ? - Kỳ Cương vùng khỏi tay bà - Bà thật sự ghét tôi như vậy sao ? Trong lòng bà chỉ có Tùng Nam thôi sao ?
Bà Uyển Phấn há miệng kinh ngạc . Nó vừa nói điều gì vậy ? Bà có nghe lầm không ? Tại sao nó lại biết rõ chứ ?
Bà chỉ tay vào mặt anh :
- Con... con vừa nói...
Kỳ Cương lạnh lùng :
Đừng gọi tôi là con . Lẽ ra bà nên Gi*t tôi ૮ɦếƭ ngay từ lúc tôi vừa tượng hình mới phải.
- Ôi ! - Bà Uyển Phấn úp mặt vào lòng bàn tay - Đã đến lúc tôi phải trả giá cho tội lỗi của tôi rồi.
- Tại sao bà không nhìn nhận tôi ? Có phải vì bà sợ mất chỗ dựa cho bà và Tùng Nam hay không ? Trong khi bà lo cho anh ta đầy đủ từ miếng cơm manh áo để anh ta thành đạt rõ ràng, thì tôi phải sống trong sự khốn cùng, thiếu thốn . Bà nói đi . Tôi không phải là máu thịt của bà sao ?
- Kỳ Cương ! - Bà Uyển Phấn khóc nghẹn ngào - Con cứ trách ta đi, cứ mắng chửi ta đi . Ta thật sự không có lời nào để bào chữa cả .
Kỳ Cương dường như không một mảy may xúc động, anh tiếp tục trút cơn phẫn uất.
- Ngay cả lúc này đây, bà đã biết tôi là ai, bà vẫn không muốn tôi ngước mặt với đời . Bà thà hy sinh tôi chứ danh dự bà thì không thể mất . Tại sao vậy ? Tại sao bà lại rẻ rúng tôi như vậy ? Bà có biết tôi vì nghèo, vì thiếu thốn mà phải để người yêu hy sinh cho mình không ? Tại sao bà là mẹ của tôi mà bà lại tàn nhẫn với tôi thế ?
- Kỳ Cương ?
Bà chỉ biết tức tưởi kêu tên anh . Những gì anh nói thật sự không có gì sai cả . Phải . Tại sao ngày đó bà không đủ can đảm rời bỏ gia đình ông Khiết Minh ? Để bây giờ với bao đau khổ, uất hận trong lòng, Kỳ Cương đã không thể dành cho bà một chỗ đứng trong lòng.
Bà ngước đôi mắt đẫm lện nhìn anh :
- Vậy mẹ có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm với con ?
- Chỉ cần bà đừng ngăn cản tôi trong việc nhìn nhận lại nguồn cội của mìinh.
- Được . Mẹ sẽ...
Kỳ Cương cũng chẳng buồn nghe hết câu . Anh dửng dưng quay đi.
- Vậy thì tốt.
Bà Uyển Phấn gắng sức để không gục xuống.
Cuối cùng điều bà lo sợ, lẩn tránh suốt hai mươi năm trời rồi cũng đến . Liệu bà có đủ sức để đối mặt với nó hay không ? Thật là một câu hỏi Nhã Ânn giải.
Kỳ Cương nhìn Nhã Ân, thúc giục:
- Nhấn số đi.
Nhã Ân mím chặt môi. Hai bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Tại sao cô lại run sợ như vậy? Lúc trước, cô làm vì một mục đích rõ rệt nên đâu gặp phải tâm trạng này, còn bây giờ. Thật là khổ sở!
Kỳ Cương hơi gắt:
- Em sao vậy? Nhấn số đi chứ.
Nhã Ân thở hắt ra:
- Em không biết tại sao phải làm như vậy? Lúc trước là vì tiền, còn bây giờ?
- Vì một sự công bằng.
Nhã Ân tròn mắt:
- Em không hiểu.
- Rồi em sẽ hiểu. Nhưng hãy tin anh. Em cứ làm đi. Chẳng lẽ anh hại em sao?
Nhã Ân nhỏ giọng:
- Nếu vậy, em sẽ làm.
Cô dứt khoát nhấn số. Khi Nguyên Tân cất tiếng:
- Alô.
Cô nghe tim mình như nhảy loạn trong lòng иgự¢. Lại sợ nữa rồi. Cô ráng trấn tỉnh:
- Nhã Ân đây.
- Nhã Ân?
Cô nghe giọng Nguyên Tân thảng thốt.
- Anh ngạc nhiên phải không? - Nhã Ân hơi run.
- Anh... tưởng... anh không... - Nguyên Tân cà lăm.
Nhã Ân làm giọng buồn:
- Em cũng tưởng mình có thể quên được anh. Và thật lòng muốn trả anh về cho vợ anh. Nhưng... em buồn quá. Tối nay, mình gặp lại chứ?
Mấy phút trôi qua.
- ThôI được. Ở đâu?
- Nhà hàng khách sạn "Hướng Dương" vào lúc chín giờ.
Cô liếc nhìn Kỳ Cương. Anh khẽ gật đầu.
- Anh sẽ đến - Nguyên Tân gác máy.
Nhã Ân buông điện thoại. Cô ngồi thừ ra buồn bã. Kỳ Cương đứng dậy, vờ như không nhìn thấy thái độ ấy.
- Em cứ làm như lời anh vừa nói. Anh về đây.
Kỳ Cương đi rồi, Nhã Ân vẫn chưa bừng tỉnh. Cô ngồi đấy, tự hỏi hoài câu hỏi. Anh ấy làm vậy để làm gì chứ?
Nhã Ân len lỏi qua đám người say mê khiêu vũ. Trong vòng ánh sáng mờ ảo và điệu nhạc sôi động đến chói tai. Nhã Ân trông thấy Nguyên Tân ngồi nghiêm chỉnh bên quầy rượu.
- Tại sao lại hẹn ở đây? Ồn ào quá. - Trông thấy cộ Nguyên Tân nhăn mặt.
Nhã Ân nhún vai:
- Em đang muốn nổi loạn đây. Nếu anh không đến, em sẽ vui chơi hết mình đêm nay đó.
Nguyên Tân hơi cau mặt:
- Thôi, mình tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi.
Nhã Ân hất mặt:
- Không. Em không cần nghe. Em thừa biết anh sẽ nói gì. Đừng nói vô ích.
- Vậy em muốn gì? - Nguyên Tân có vẻ khó xử.
Nhã Ân vòng tay qua cổ anh, cô thì thầm:
- Uống với em một bữa thật say được không?
Nguyên Tân thấy cũng không có gì quá đáng, nên anh đồng ý:
- Được.
Điệu nhạc sôi động chấm dứt. Tiếp theo là điệu slow buồn nhẹ nhàng trỗi lên. Nhã Ân nắm tay Nguyên Tân:
- Nhảy với em.
Nguyên Tân thật sự xúc động. Cô gái này xem ra hết lòng với anh. Nhưng bảo đáp lại, thật tình anh không dám. Giữa anh và Ái Vân đã có biết bao sóng gió rồi, anh không thể liều lĩnh đùa giỡn với hạnh phúc gia đình được nữa.
- Nhã Ân! - Anh khẽ nói. - Anh cũng muốn đêm nay là một đêm đáng nhớ của chúng tạ Một đêm đẹp, đúng với ý nghĩa của nó. Để mai này nếu có dịp gặp lại, chúng ta có thể trao nhau một nụ cười thanh thản và trong sáng. Em đồng ý chứ?
Nhã Ân bối rối lặng im. Nếu Nguyên Tân
biết anh ta đang bị cho vào xiếc thì anh ta sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Chắc là giận dữ ghê gớm, không chừng anh ta đánh mình cũng nên.
Nhã Ân rùng mình. Đúng là cô đang đùa với lửa. Có lẽ cô chỉ nên nghe lời Kỳ Cương lần này nữa thôi.
- Em lạnh à? - Nguyên Tân có vẻ lo lắng khi bắt gặp cái rùng mình của cô.
Nhã Ân vội cười khỏa lấp:
- Không sao. Chỉ một tí thôi.
Nguyên Tân lôi cô về quầy rượu:
- Vậy uống vài ly cho ấm.
Và rồi Nguyên Tân cũng bắt đầu saỵ Mặc dù anh rất muốn giữ mình tự chủ để tránh xảy ra những điều đáng tiếc. Nhưng trước ánh mắt van nài đau khổ của Nhã Ân, anh lại không thể nói lời từ chối.
Khi Nguyên Tân thật sự say mèm, Nhã Ân vội vàng dìu anh lên lầu. Kỳ Cương bảo cứ để anh ta ở đó là được.
Để làm được điều đó, Nhã Ân thật sự khó nhọc. Nên khi dìu được Nguyên Tân vô giường. Nhã Ân thở ra nhẹ nhõm. Cô nhìn mặt mũi bèo nhèo của anh, thấy lòng không nở nên lấy khăn lau mặt cho anh. Cái lạnh làm Nguyên Tân rùng mình. Anh quờ tay, chụp vai Nhã Ân ghị xuống:
- Nhã Ân! Anh cũng... thương... em.
Anh vuốt nhẹ môi cộ Nhã Ân hoảng sợ gắng sức vùng vẫy. Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở, rồi ánh đèn phlash liên tục lóe sáng.
Nhã Ân đờ người nhìn đám đông hổn độn chen lấn.
Có người hỏi Nhã Ân bằng giọng gay gắt:
- Cô là gì của anh này?
Nhã Ân líu lưỡi, xua tay lia lịa.
- Là... là... bạn. Nhưng tôi không ở lại đây, không ở lại.
Cô thấy những nụ cười cùng với những ánh mắt chế giễu.
- Nam nữ ở chung phòng mà là bạn.
- Phải trễ một chút là có cảnh hay hơn rồi.
Nhã Ân vội gục mặt, bịt tai. Những tiếng xì xào ấy sao mà ghê quá. Kỳ Cương đâu? Anh có biết đã vô tình đẩy cô vào tình thế nhục nhã này không? Ôi trời! Thật là chỉ muốn ૮ɦếƭ.
- Cô là gì của Nguyên Tân?
Nhã Ân giật mình ngước đầu lên. Người thanh niên đứng trước mặt đang nhìn cô với ánh mắt soi mói.
Nhã Ân ngó dáo dác:
- Họ đi cả rồi à?
- Phải. - Anh ta gật đầu. - Nhưng tôi muốn biết cô là gì của Nguyên Tân?
Nhã Ân sợ hãi:
- Anh là ai?
- Tôi là anh vợ của Nguyên Tân. May cho cô là tôi nhận được điện thoại. Nếu vợ anh ta đến đây, cô khó mà được yên. Tôi hỏi thật. Cô muốn gài bẫy anh ta phải không?
Nhã Ân cứng họng:
- Tôi... không... tôi.
Anh ta nhìn cô trừng trừng:
- Không gài bẫy mà chụp hình, trong lúc chỉ có mình cô và anh ấy ở trong phòng. Rõ là muốn anh ta mất uy tín, muốn tạo một vụ "xì căng đan". Tôi không thể bỏ qua vụ này được.
Nhã Ân điếng hồn, chạy nhanh ra cửa. Cô phóng hai bậc một xuống lầu. Cô không thể ở lại đây được nữa. Không thể.
Khi Nhã Ân đã xuống đến đường, cô lảo đảo lê những bước chậm chạp. Anh ta đã nói gì nhỉ? "Một vụ xì- căng- đan". Rõ rồi! Kỳ Cương đã trả thù Nguyên Tân và cả cô nữa. Cô phải gặp Kỳ Cương. Tại sao anh lại nỡ đối xử với cô như vậy? Tại sao?
Ái Vân đứng trước bàn trang điểm để chải lại mái tóc và sửa sơ cổ áo cho vừa ý rồi cô đến trước phòng tắm, gõ nhẹ:
- Anh xong chưa, Nguyên Tân? Đã khá trễ rồi đó.
Tiếng Nguyên Tân uể oải vọng ra:
- Được rồi. Anh ra ngay.
Ái Vân khẽ lắc đầu. Đêm qua, Tùng Nam đưa Nguyên Tân về trong trạng thái say mèm. Cô hơi ngạc nhiên, hỏi hai người có chuyện gì mà lại đi chung với nhau thì Tùng Nam lắc đầu không nói, lại còn trách cô là chẳng để ý gì đến chồng. Cô ức lắm. Thế nào cũng hỏi Nguyên Tân cho ra lẽ.
Nguyên Tân bước ra khỏi phòng tắm. Anh vẫn còn đang lấy khăn lau khô tóc.
- Anh mệt quá. Hôm nay, anh chỉ muốn nghỉ ở nhà.
Anh vừa nói vừa lau. Ái Vân liếc anh:
- Ai bảo uống cho lắm. Đêm qua, anh đi đâu với Tùng Nam vậy?
Nguyên Tân ngớ ra:
- Đi với Tùng Nam? Làm gì có.
Ái Vân tròn mắt:
- Tùng Nam đưa anh về mà.
- Tùng Nam? Sao lại là Tùng Nam?
Nguyên Tân ngạc nhiên, anh căng đầu ra cố nhớ. Tối qua anh đi gặp Nhã Ân. Anh nhớ là sau cùng thì anh say lắm. Say đến nỗi Nhã Ân phải dìu anh về. Nhưng đâu có về đây, về nhà Nhã Ân thì phải. Rồi hình như ồn ào gì đó. Nhưng anh không gượng dậy nổi. Sao lại là Tùng Nam nhỉ?
Nguyên Tân vỗ vỗ trán:
- Không nhớ nổi. Để chút đến công ty, anh hỏi Tùng Nam.
Ái Vân hừ nhẹ.
- Thật sợ anh quá! Uống đến mức chẳng còn biết gì nữa. Em không thích như thế đâu. Vì rượu mà đã có lần xảy ra chuyện không hay rồi.
Nguyên Tân biết Ái Vân ám chỉ vụ sẩy thai.
Anh cười gượng:
- Anh xin lỗi. Hôm qua anh chi tay với một người bạn nên hơi quá chén. Lần sau sẽ không vậy nữa đâu.
Ái Vân tò mò:
- Bạn nào?
Nguyên Tân khỏa lấp:
- Bạn cũ ấy mà. Em không biết đâu. Thôi, mình đi.
Cả hai sánh vai nhau ra cổng. Vừa mở cổng thì thật bất ngờ có mấy người sấn tới. Họ lên tiếng hỏi Nguyên Tân:
- Xin lỗi ông Nguyên Tân. Ông có thể cho biết cô gái tối hôm qua đi với ông là ai không?
- Tại sao lại chỉ có mình ông và cô ấy ở trong phòng vậy? Hai người đã làm gì?
Ái Vân quá đổi bất ngờ. Cô ૮ɦếƭ lặng, hết nhìn Nguyên Tân rồi lại nhìn đám đông.
Cho đến khi Nguyên Tân bình tĩnh lại, kéo cô vào trong, đóng sập cổng lại.
Anh lôi cô đi như chạy. Chuyện quái quỉ gì thế này? Nguyên Tân lẩm bẩm.
Ngoài kia, tiếng đập cửa, tiếng gọi í ới tạo nên mớ âm thanh hổn độn phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi biệt thự.
Cả hai đã vào đến trong nhà. Ái Vân tức giận hỏi Nguyên Tân:
- Họ vừa nói gì thế?
Anh bối rối:
- Anh không biết.
Anh có thể nhớ là mình đã đi với Nhã Ân. Nhưng còn chuyện xảy ra sau đó thì anh chịu.
Ái Vân như không tin, cô gằng giọng:
- Họ bả đêm qua anh ở trong phòng với một cô gái. Cô ta là ai?
Nguyên Tân cắn môi:
- Anh chỉ nhớ là người bạn đó mời anh đến uống rượu để chia taỵ Vậy thôi. Còn gì gì nữa thì anh thật sự không nhớ.
Ái Vân tức giận đến nghẹt thở. Mặt cô xanh như chàm. Bây giờ, lớn hơn cái cảm giác ghen tuông là cảm giác nhục nhã. Thực hư thế nào chưa rõ. Nhưng sự Ồn ào của dư luận thì đã lên quá mức chịu đựng.
- Anh gọi Tùng Nam đến đây hộ tôi.
Ái Vân nói như hét. Nguyên Tân vô cùng bối rối. Thật sự là lớn chuyện rồi. Anh xuống giọng năn nỉ:
- Anh thề là anh chỉ uống rượu chi tay với bạn. Em hãy tin anh.
- Vậy anh nói thật đi. Bạn nam hay nữ?
- Nữ. - Nguyên Tân cụp xuống.
- Hừ. - Ái Vân cười nhạt. - Người yêu của anh phải không? Một người đàn bà khác ngoài tôi phải không?
Nguyên Tân khổ sở:
- Nhưng đã là quá khứ rồi. Anh nói thật đó.
- Người đàn bà đó là ai? Anh phải nói cho tôi nghe để tôi sắp xếp. Nếu thật sự muốn chi tay với họ thì anh đã bị gài bẫy rồi.
Nguyên Tân chới với. Chẳng lẽ Nhã Ân lại gài bẫy để làm mất uy tín của anh sao?
Ái Vân bực bội vò tóc:
- Ước gì tôi có thể biến mất được ngay tức khắc. Nhục nhã quá đi!
Có tiếng chuông điện thoại. Ái Vân nhìn Nguyên Tân, ra hiệu. Anh đưa tay nhấc ống nghe:
- Alô.
- Tôi, Tùng Nam đây. Rắc rối rồi phải không?
- Sao anh biết?
- Có nhiều người hiếu kỳ đến công ty để hỏi về chuyện của anh. Vất vả lắm, tôi mới đuổi họ về được. Hai người lựa lời mà giải thích.
- Tối hôm qua, anh đã đưa tôi về à?
- Phải.
- Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Và tại sao anh biết?
- Tôi chẳng biết gì hết. Một cú điện thoại bảo tôi đến đó đón anh về. Tôi đến đúng lúc có nhiều người đang ở trong phòng của anh. Cô gái đó là ai?
Nguyên Tân không trả lời.
- Tôi nghĩ anh đã bị gài bẫy. Một kẻ nào đó muốn anh bị mất uy tín.
Nguyên Tân nghiến răng, bất giác anh buột miệng:
- Không phải là anh chứ?
Có tiếng Tùng Nam thảng thốt:
- Nguyên Tân!
Nguyên Tân cúp máy. Nếu không phải là Nhã Ân thì chỉ có Tùng Nam. Anh có gây hiềm khích với ai đâu.
Ái Vân sốt ruột:
- Tùng Nam tóm tắt nội dung. Xong, anh ngồi thừ ra. Anh biết Ái Vân đang giận anh nhưng cảm giác bị lường gạt làm anh điên tiết. Anh phải tìm cho ra kẻ hại anh. Anh sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc