Ăn Sạch Sành Sanh Yêu Chết Em - Chương 02

Tác giả: An Tổ Đề

Rời nhà trốn đi?
“Tại sao?” Tần Hàm hỏi.
Uông Ngạo Quần trầm mặc không nói.
Đôi mày rặm nhíu lại, ánh mắt lộ ra một cỗ u buồn, môi mỏng nhếch lên, giống như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó làm anh không muốn nhớ lại.
Theo logic đồng thoại trong đầu Tần Hàm, cô đoán vị soái ca này hẳn là xuất thân nhà có tiền, hơn nữa anh nhất định có huyết thống người nước ngoài. Nhưng anh nói anh là người Đài Loan, cho nên vô cùng có khả năng ba anh là một người đàn ông phong lưu bao dưỡng phụ nữ ngoại quốc rồi sinh ra anh, mới có thể không có địa vị gì trong gia đình. Ngay cả rời nhà trốn đi cũng không có nửa xu có thể mang đi, chỉ có thể dùng thủy tinh vô giá trị trên đồ trang sức của anh.
Hoàn cảnh trong nhà Uông Ngạo Quần nhất định so với cô bé lọ lem còn đáng thương hơn.
Thiếu gia đi bụi đáng thương…… Tầm Hàm nhìn chằm chằm anh, đôi mắt ngập nước lập tức nổi lên một chút đồng tình.
Không phát hiện tưởng tượng sâu rộng của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần nghĩ đến tiếng nhạc phiêu đãng trong không khí sán nay, trong phút chốc anh có loại suy nghĩ xúc động muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nhà họ Uông là gia đình nghệ thuật, từ già đến trẻ, đều có địa vị hết sức quan trọng trong giới âm nhạc quốc tế.
Thân là con trai độc nhất của nhà họ Uông, càng mang theo hy vọng của mọi người mà sinh ra, lớn lên.
Từ nhỏ, bên cạnh anh đều xoay quanh các loại dụng cụ nhạc khí. Ba Uông lại từ trong số đó tìm ra nhạc khí anh cực kỳ có thiên phú, tích cực bồi dưỡng, xây dựng cơ sở để năm mười lăm tuổi anh liền trở thành người chơi piano nổi danh quốc tế.
Bởi vì gia thế bối cảnh như vậy, Uông Ngạo Quần có thể nói là lớn lên trong hoàn cảnh không có tuổi thơ.
Uông Ngạo Quần không thể làm vận động gì có khả năng làm bị thương đến ngón tay, tan học về nhà xong thì chính là luyện đàn rồi tiếp tục luyện đàn.
Năm mười bốn tuổi, anh ra nước ngoài đi du học học viện âm nhạc nổi danh nhất, ba mẹ Uông cũng theo bên người. Hơn nữa anh thường đi khắp các quốc gia biễu diễn, cho nên anh gần như không có bạn bè.
Ấn tượng sâu nhất chính là thời gian anh đi học ở Đài Loan, bởi vì vóc người anh cao lớn hơn so với bạn cùng tuổi. *Dien{#}Đan”L^~^Q+_+Đ* Kỉ niệm ngày thành lập trường đám bạn học đề cử anh tham gia trận đấu bóng rổ. Ba Uông đến trường học tham quan nhìn thấy anh tay không chụp vỗ một quả bóng rổ, tránh trái tránh phải trên sân bóng, còn từng vì tránh né không kịp mà bị ngã, tức giận đến mức gọi thầy giáo tới hung hăn mắng một trận, mấy bạn học đề cử anh cũng nhận quở trách.
Từ đó trở đi, bạn học đối với anh liền khách khí mà xa lánh, mặc kệ là hoạt động gì cũng không chịu để anh tham gia.
Uông Ngạo Quần tịch mịch lại cô độc, nhưng ba mẹ Uông lại hoàn toàn không tỉnh ngộ, một lòng cho rằng an bày như vậy mới là chính xác.
Lâu dài sống ở nước ngoài, anh đi các nơi biểu diễn, lần này là vì sau hai lần độc tấu nên về nước.
Thời gian của Uông Ngạo Quần luôn luôn bị piano chiếm cứ, làm bạn với anh cũng chỉ có cây piano lạnh như băng, không nói chuyện.
Đã từng có nhà bình phẩm phê bình tiếng đàn anh đánh ra không có tình cảm, còn nói anh đè nén quá độ, càng nói anh căn bản chỉ là một người máy đánh đàn piano, ngược lại nhà bình phẩm kia lại bị công kích khắp nơi.
Danh hiệu hoàng tử đàn piano thế nào lại đến lượt một nhà bình phẩm mới ra đời phê phán?!
Nhưng Uông Ngạo Quần hiểu, nhà bình phẩm kia nói một chút cũng không sai. Anh là một người máy, là một người máy không có tình cảm!
Muốn chạy trốn khát vọng như vết dầu loang càng ngày càng rộng, cuối cùng anh làm theo trái tim mình. Buổi sáng ngày hôm qua nhảy qua cửa sổ rời đi gia đình như ***g giam của anh.
Uông Ngạo Quần rời nhà trốn đi là hành động kích động nhất thời, không có kế hoạch gì, thẳng cho đến khi nhảy lên taxi, anh mới phát hiện trên người chỉ mang theo 500 ngàn đồng. Mà xe taxi kia chở anh đến một chỗ không biết tên, 500 ngàn đồng cũng tuyên cáo bỏ mình.
Biết rõ kinh tế khốn quẫn, nhưng anh vẫn không thỏa hiệp về nhà.
Uông Ngạo Quần lang thang lưu lạc trên ngã tư đường, cuộc đời lần đầu tiên ở trong công viên đi theo kẻ lang thang ngồi dưới đất mà ngủ.
Một kẻ lang thang nhìn môi anh bị lạnh đến phát run, hảo tâm bố thí cho anh hai tờ báo. Chỉ là hai tờ báo kia thật sự không có tác dụng chống lạnh gì, anh vẫn là bị đông lạnh đến mức hắc xì liên tục.
Tỉnh tỉnh mê mê, sau khi tỉnh lại, anh không tự giác bị mùi thơm hấp dẫn, đi tới tiệm thức ăn nhanh này.
Uông Ngạo Quần biết bản thân không có đồng nào, cho nên anh chỉ có thể đứng ngoài cửa, không còn đường xoay xở.
Sau đó, anh gặp được cô.
Một cô gái thoạt nhìn có chút hấp tấp, mơ hồ lại nhỏ nhắn đáng yêu.
Cô trực tiếp kéo anh vào tiệm thức ăn nhanh, dẫn anh đi chọn đồ ăn, mà anh nhớ đến trên người anh còn có một thứ đồ đáng giá…… Chiếc nhẫn anh tự thiết kế nhân ngày sinh nhật bản thân.
Uông Ngạo Quần còn có thiên phú về thiết kế trang sức, đây là bí mật ba mẹ Uông không biết.
Anh đưa bản thiết kế của mình dấu tên gởi đến một công ty thiết kế trang sức, được giám đốc công ty thiết kế ưu ái, từ đó anh luôn luôn bí mật vì công ty thiết kế nhiều mẫu trang sức, sản phẩm tung ra thị trường, được hoan nghênh rất lớn.
Trên tay anh là chiếc nhẫn kim cương có một không hai, là anh đặc biệt nhờ sư phụ chế tác, lấy bạch kim làm, khảm vào một viên kim cương một carat hình tròn, giá trên thị trường trên 100 vạn.
Uông Ngạo Quần không có khái niệm giá trị chính xác chiếc nhẫn kim cương trên tay anh là bao nhiêu. *Diennn?Đannn[$]Leee(~)Quyyy+!+Đonnn* Tiền thiết kế luôn là người khác đưa bao nhiêu tiền thì anh nhận bấy nhiêu. Bở vì thiết kế trang sức chỉ là một hứng thú của anh mà thôi, là một bí mật làm cho cuộc sống khô khan của anh có thêm chút hứng thú. Cuộc sống giàu có từ nhỏ làm cho anh không hề có khái niệm đối với vật chất. Mặc dù chiếc nhẫn này có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng lúc đói bụng, anh vẫn có thể không chút lưu luyến đưa ra.
Đồ ăn gì đó trong tiệm ăn nhanh rất khó ăn, nhưng đã đói bụng tới mức kêu “ùng ục” thì anh cũng chỉ có thể cố nuốt.
Trái lại, cô gái ngồi đối diện ăn có vẻ rất ngon, giống như trong khay của cô là mỹ vị khó có được, làm cho anh nhịn không được nhấc đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt bị cô cắn một miếng trong chén của cô, để vào trong miệng mình.
Hành động của anh làm cho Tần Hàm kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh bỏ sườn xào chua ngọt của cô vào miệng, cắn hai lần, rồi mới nhíu mày.
“Tôi nghĩ là đồ ăn của cô ngon hơn.” So với đồ ăn của anh đều có hương vị như nhau!
“A?” Tần Hàm ngây ngốc thẫn thờ.
Anh ăn đồ ăn cô đã cắn qua….. Anh ăn đồ ăn cô đã cắn qua….. Đây không phải là chuyện chỉ có người yêu mới làm với nhau sao?
“Hay là cơm của cô tương đối đặc biệt?” Anh lại gắp một đũa cơm từ trong chén cô.
Bên trên có nước miếng của cô…… Nước miếng…… Tần Hàm trơ mắt nhìn cơm trắng của bản thân lại đưa vào trong miệng anh, đôi mày rậm lại nhăn lại.
“Mùi vị vẫn giống nhau.”
Uông Ngạo Quần không hiểu, tại sao đồ anh cảm thấy không thể ăn, cô ăn vào miệng lại giống như mỹ vị?
“Chúng ta. . . . . . Chúng ta ăn đồ ăn cùng một khay, mùi vị đương nhiên giống nhau…..” Nghi vấn của anh thật là kỳ quái.
Khó ăn vẫn rất khó ăn, nhưng do đói bụng, Uông Ngạo Quần vẫn ăn sạch tất cả.
“Cám ơn chiêu đãi.” Uông Ngạo Quần gật đầu một cái với cô.
“Không khách khí.” Tần Hàm cuống quít khoát tay.
Uông Ngạo Quần đứng lên muốn rời đi, Tần Hàm liền vội vàng kéo tay áo của anh.
“Phải vứt những đĩa không này đi.” Không quăng sẽ bị bà chủ mắng.
Gương mặt Uông Ngạo Quần lộ vẻ nghi hoặc “Phải tự mình vứt?”
“Đúng vậy!” Tần Hàm gật đầu.
Anh chưa từng ăn qua tiệc đứng sao?
“Vứt ở chỗ kia?” Uông Ngạo Quần hỏi.
“Đi theo tôi.”
Tần Hàm mang anh đến bên ngoài thùng tái chế, động tác đẹp đẽ quăng khay thức ăn vào thùng.
Uông Ngạo Quần thấy thế, cũng lấy tư thế đẹp trai quăng khay thức ăn vào thùng.
Đứng trước cửa tiệm, Uông Ngạo Quần do dự kế tiếp anh nên đi đâu. Tần Hàm còn đang lén nhìn anh, nghĩ muốn cùng anh ở chung lâu một chút.
“Một lát anh muốn đi đâu?” Lần đầu tiên trong đời Tầm Hàm “bắt chuyện” với đàn ông.
Uông Ngạo Quần không cần suy nghĩ “Không biết.”
“Tôi muốn đi Gia Nhạc Phúc mua đồ, anh có muốn đi cùng không?” Trời ạ, cô đang mời cái kiểu gì? Người đàn ông xa lạ sẽ cùng một cô gái xa lạ đi Gia Nhạc Phúc sao?
“Gia Nhạc Phúc?” Uông Ngạo Quần lộ ra vẻ mặt thắc mắc “Đó là chỗ nào?”
Không thể nào? Ngay cả Gia Nhạc Phúc là chỗ nào anh cũng không biết?
“Là một cửa hàng lớn, bên trong có đa dạng đồ dùng. Tôi muốn đi mua giấy vệ sinh, bột giặt quần áo linh tinh, cùng nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối.”
“Tôi muốn đi.”
A? A a a a a a a? Anh đồng ý? Tần Hàm giật mình nhìn Uông Ngạo Quần.
“Đi đường nào?” Uông Ngạo Quần nhìn chằm chằm vào mắt cô, làm hại đầu cô lại bắt đầu nở hoa.
“Bên này. . . . . .” Tần Hàm đi về phía trước hai bước, hơi lấy lại tinh thần, cô lại vội vàng chuyển hướng. “Đi cửa hàng lớn cần phải lái xe, tôi có xe…. Ở đó.” Bởi vì quá kinh ngạc, đầu lưỡi của cô bị líu lại.
Mang theo soái ca siêu cấp đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của căn phòng cho thuê, Uông Ngạo Quần không hề cảnh giác ngồi trên xe cô, đeo nịt an toàn vào.
Thật khẩn trương, thật khẩn trương! Lần đầu tiên cùng người đàn ông đẹp trai cực kỳ như vậy ở trong một không gian bịt kín, Tần Hàm khẩn trương đến hai tay khẽ run. Nịt an toàn ấn mấy lần vẫn không vào.
“Tôi giúp cô.” Uông Ngạo Quần kéo nịt an toàn của cô qua, nhanh nhẹn cài vào.
Ngón tay của anh thon dài tinh xảo, làn da mềm mại bóng loáng, so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn.
Nhìn lại bản thân bởi vì rất ít ra ngoài nên lười tu sửa móng tay, Tần Hàm xấu hổ lén giấu ngón tay vào trong nắm tay.
“Chúng ta. . . . . . Chúng ta đi thôi!” Chìa khóa nhét vào ổ khóa, lại không khởi động được “Xe hình như là lạ.” Tần Hàm xấu hổ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc