Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc - Chương 16

Tác giả: Lâm Mỵ Mỵ

Trêu

Tống Tư Dật thường bày ra vẻ mặt điềm tĩnh lành lạnh, ít chịu cười, nhưng mà về khoản chiếm hữu thì đừng hòng có ai qua mặt anh. Thả cho Trần Tuấn Anh trông coi An Thuần Thuần đã là cực hạn của anh rồi, nhưng mà giờ lại đến ông anh vợ kiếm chuyện gây rắc rối.
Nhìn thấy An Vỹ Phong ôm Thuần Thuần cứng ngắc thì anh đã cảm thấy khó chịu trong người rồi! Dù là anh trai cũng không nên thân thiết như vậy, trước đây thì được bây giờ cô đã là bạn gái là vợ tương lai của anh rồi!
An Thuần Thuần để ý thấy đôi mắt của Tống Tư Dật có chút kì lạ, thường ngày đôi mắt anh cũng không có nồng đậm địch ý cùng sự ghen tỵ như vậy! Phản phất sự ghen tuông, cùng nồng đậm mùi giấm khiến An Thuần Thuần cảm thấy rất vui vẻ.
Nhận định Tống Tư Dật đang ghen làm An Thuần Thuần vui vẻ ra mặt, khó có khi được lên mặt với anh nên cô cũng phải nhanh chóng chọc ngoáy anh một trận.
“Buông tay ra được rồi!” Anh khoanh tay trước *** đi tới gần chỗ của An Thuần Thuần và Vỹ Phong.
An Thuần Thuần không hiểu sao lúc này nhìn thấy anh giống như càng ngày càng đẹp ra, cô thừa nhận giờ phút này cô đang bị nhan sắc của Tống Mỹ Nhân mê hoặc.
Từ nhỏ luôn ở bên nhõng nhẽo với anh trai nhưng rồi ngày mà anh xuất hiện mọi thứ đã thay đổi, tật xấu thích khóc nhè bị anh chê bai làm cô ngày một cứng rắn, mỗi lần cô buồn anh sẽ không giống như anh trai đem kẹo dỗ cô mà anh chỉ yên lặng đứng một bên xoay mặt không nhìn cô. Lúc nào cũng tạt cho cô một gáo nước lạnh, cô dần trưởng thành trong sự lạnh nhạt của gia đình, sau bóng lưng lạnh nhạt mỗi lần cô khóc sướt mướt.
Cô phát hiện hình như bản thân thích ngược hay sao ấy!? Bao nhiêu người cưng chiều lại không bằng một góc im lặng của Tống Tư Dật. Cũng có thể đó là định mệnh của cô, đời này để cô gặp được Tống Tư Dật không bị lạc mất là một điều kì diệu của định mệnh sắp đặt sẵn.
Cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng quyết không để ai chen ngang phá hủy mọi thứ hôm nay. An Thuần Thuần cô chắc chắn không để có chuyện đáng tiếc xảy ra.
Kể cả cô và anh và đều hiểu bọn họ cần gì và có thể làm gì! Tuyệt đối không để đối phương bị người khác nhòm ngó.
“Tôi không buông đó! Đây là em gái của tôi mắc mớ gì tôi phải nghe lời cậu!” An Vỹ Phong ôm chặt cứng Thuần Thuần liếc mắt khiêu khích Tống Tư Dật.
Tống Tư Dật nở nụ cười thật tươi trông thật sáng chói: “An Thuần Thuần sang đây! Ngoan!~~”
An Vỹ Phong: “…” giống như có đàn quạ bay ngang qua đầu anh. Em gái nhà anh mà tên đó gọi y như là thú cưng coi nhà vậy.
An Thuần Thuần: “…” bình thường anh gọi thì không sao nhưng mà ở đây là nơi đông người nha! Dù gì cũng phải chừa đường sống cho cô chứ!
“Tống Tư Dật, cậu tốt nhất biến đi!”
“Thuần Thuần!~~~”
“…” em đang tự thôi miên, em không là gì hết, không là gì hết!
“Nếu tôi nói với người lớn thì cậu ૮ɦếƭ chắc!”
“Tại sao tôi phải sợ anh nói ra chuyện gì đó!”
“…” em là vô hình, em chính là vô hình.
“Tôi sẽ nói cậu dụ dỗ Thuần Thuần ngoan ngoãn nhà chúng tôi!”
“Anh nói đi mẹ An cũng rất phấn khích muốn biết tin này đó!”
“…” cũng có thể là em dụ dỗ Tư Dật mà anh.
“Nó vẫn còn nhỏ, cậu lừa gạt tình cảm của nó thì sao?”
“Tôi chỉ sợ cô ấy lấy bỏ của chạy lấy người thôi!”
“…”
Cục diện giằng co qua lại cho đến khi An Thư Thư hét lên. Mọi cặp mắt bấy giờ mới chú ý đến cô bé.
“Điên à?” Tống Tư Dương bịt chặt hai tai hỏi cô bé.
“Bài tập vẽ Thư Thư chưa làm nữa! Anh cả dắt em về ngay đi!” An Thư Thư hai mắt rưng rưng đáng thương nhìn An Vỹ Phong.
“Được rồi anh đưa em về!” bị đôi mắt đáng thương của Thư Thư làm mềm lòng.
Cục diện được giải quyết một cách tốt đẹp, chỉ có Tư Dương biết chắc chắn là trò quỷ của An Thư Thư giả vờ giả vịt, cô bé có bao giờ thèm làm bài tập vẽ đâu chứ! Nhiều khi còn bị cô giáo phạt, lần nào cũng là cậu vẽ mấy bài đó cho cô bé. Suy cho cùng thì đó là nói dối.
Tống Tư Dương vô cùng khinh bỉ cách làm này của An Thư Thư, nhưng mà cô bé là tiểu ma thú đáng ghét cứ thích giả vờ hiền lành đáng yêu.
Chuyện của Tống Tư Dương và An Thư Thư lại là một câu chuyện khác, chúng ta nên tập trung vào chuyện chính.
“An Thư Thư đúng là càng ngày càng giỏi diễn kịch!” Thuần Thuần tán thưởng.
“Tư Dật, anh có nghĩ Tư Dương hình như bị bắt nạt không?” Thuần Thuần lao nhao hỏi này hỏi nọ, nhưng mà người nào đó đang hờn giận nên không thèm để ý.
“Nè! Tống Mỹ Nhân!” cô bực bội vì bị ‘bơ’.
“…”
“Nè!”
“…”
“Ê!”
“…”
“Tống Tư Dật!”
“Chuyện gì?” anh trả lời nhàn nhạt.
“Thôi đi! Tự đi đi! Tôi về!”
“Khoan!” người nào đó chật vật nắm tay cô gái bị làm cho bực.
“Không phải im lặng sao?! Không Phải giận dỗi sao!” Thuần Thuần liếc xéo người nào đó.
“Giận? Anh trai em nói cái gì hả? Cái gì mà quan hệ gì? Lấy quyền gì độc chiếm? Mắt anh ta mù sao? Không thấy chúng ta đang yêu nhau sao? Ai cũng nhìn thấy rõ ràng, anh ta còn cố tình gây sự!” hình tượng mỹ nam mặt lạnh thường ngày hoàn toàn sụp đổ mà tại đây là một kẻ giận dỗi như con nít.
“Bỏ qua đi! Ảnh con nít lắm, dù sao cũng là anh trai của em! Đi mau lên!” An Thuần Thuần không thể để Tống Tư Dật loi nhoi làm mất mặt cô ૮ɦếƭ đi được.
“…” anh không còn gì để nói, haizz~ dù sao người ta cũng là anh vợ tương lai. Nhịn chút cũng có lợi.
Thế là An Thuần Thuần và Tống Tư Dật dắt nhau đi hẹn hò. Còn An Vỹ Phong thì lại gặp chuyện. Mỹ nữ Tự sư*ng Trình Hiểu Ly đột nhiên từ trên trời rơi xuống ***ng trúng anh chưa tính còn mắng anh té tát trong khi hai đưa nhóc Thư Thư và Tư Dương chỉ tròn mắt đứng một bên xem kịch.
Anh từ trước đến nay ngoại trừ em gái bỏ rơi anh đi cùng tên họ Tống đáng ghét ra thì các cô gái cùng tuổi toàn bộ đều yêu thích anh, nhưng là Hồ Ly Tinh này không biết từ đâu đến lại khinh bỉ vẻ ngoài của anh còn chê trách ‘năng lực’ của anh.
Được rồi chuyện của Tống Tư Dật và An Thuần Thuần anh không thèm quan tâm nữa, giờ anh phải khiến cho Trình Hiểu Ly kia hối hận vì đã sỉ nhục anh.
Kakaka~~ Trình Hiểu Ly cô ૮ɦếƭ chắc! Ở nơi nào đó, Trình Hiểu Ly bị hắc xì liên tục. Chuỗi ngày tháng sau ngày của cô mở sang một trang mới.
Gần đây nhất, cuộc sống của An Thuần Thuần vô cùng thuận lợi, học tập thì có ác thần Tống Tư Dật lôi một đống bài tập ép làm, có ai cực khổ như cô không đây! Rõ ràng là có bạn trai học giỏi như vậy mà có sử dụng được gì đâu, toàn chỉ biết bắt cô làm bài tập, bắt cô nhồi nhét vào đầu không biết bao nhiêu từ vựng tiếng anh, muốn đọc tiểu thuyết hay lướt web được coi là hiếm hoi vì cô mệt quá không còn sức để chơi.
Ở bên cạnh Tống Tư Dật làm một An Thuần Thuần ngoan hiền cả tháng trời rồi, đến khi Tống đại nhân phê chuẩn cho cô lên mạng thì cô quyết định chơi game online.
Tống Tư Dật nhìn cái game cô chơi cũng chẳng nói gì, cô năn nỉ nhưng mà anh cũng lười chơi nói chung là anh không có hứng thú.
An Thuần Thuần đăng nhập vào game, tên nick của cô là An Mỵ, sever 133 Kiếm Vũ Giang Hồ. Lúc mới vào chơi game này cô chỉ có một thân một mình. Đến ngày suýt off máy thì xuất hiện một nhân vật tên ShinSuKen xuất hiện rủ cô về bang.
Cô quên on một ngày và bị đá ra khỏi bang, ôm tâm trạng đau thương đi xin vào bang khác. Nhấn nhầm xin vào bang hạng tám Huyết Lệ.
Điều đầu tiên ấn tượng của Thuần Thuần về bang này là nhiều chuyện, tám xuyên lục địa, tám không có giới hạn. Thế là cô gia nhập vào đội ngũ thần thánh của bang.
Bang chủ là caesar một ông chú già dặn chơi nick nữ, Bang phó Thập Muội hay còn được gọi là anh mười chơi nữ nữ nốt, còn lại là bang phó Kiếm Nguyên nhân viên gì đó chả ai biết chắc.
Một ngày đẹp trời khi cô đã quá quen thuộc với mọi người trong bang thì…
[Bang][Tiểu Yêu]: Mỵ à! Chị muốn về bang!
[Bang][An Mỵ]: Vậy sao chị không về???
[Bang][Tiểu Yêu]: *chực khóc* ai lại muốn đội BCS trên đầu!
[Bang][An Mỵ]: ??? Là sao?
[Bang][Thập Muội]: *che miệng cười* Tại bang bên ấy đổi tên thành BCS-Durex đó em!
[Bang][An Mỵ]: *đổ mồ hôi*
[Bang][Kiếm Nguyên]: *che miệng cười* Là ba con sói!
[Bang][Caesar]: Chắc bang chủ bên ấy vừa xem phim *** vừa tường thuật trực tiếp trong bang rồi!
[Bang][An Mỵ]: Ồ!
[Bang][Thập Muội]: Vậy nên Tiểu Yêu mới không dám về!
[Bang][An Mỵ]: Cái tên đúng là đầy Biến th'!
[Bang][Kiếm Nguyên]: Là quảng cáo cho nhãn hàng ấy mà! *che miệng cười*
[Bang][Caesar]: Đồi trụy ghê!
Lúc này An Thuần Thuần lướt qua bảng xếp hạng và đặc biệt đập vào mắt cô là cái tên đứng ở top 2. Thật sự là gây shock mà.
[Bang][An Mỵ]: Mọi người lên bảng xếp hạng đi nhìn cái tên đứng thứ 2 ấy!
[Bang][Thập Muội]: Sao vậy em!
[Bang][Caesar]: hahahaha! Thật không ngờ Mỵ nha!
[Bang][Kiếm Nguyên]: *cười gian*
[Bang][Tiểu Yêu]: Mỵ thật là tinh tế!
Cái tên đó thật sự rất đặc biệt khiến cho An Thuần Thuần đang uống nước cũng bị sặc suýt nữa là phun vào máy tính, còn Tống Tư Dật nhìn cô với biểu tình kì quái rồi lại quay đi đọc sách.
Tên nick cực kì bắt mắt: “CUDAI1MET” thật tình là quá Biến th' mà!
[Bang][Tiểu Yêu]: Hôm nào em hỏi xem tên đó có bị gì không đi Mỵ!
[Bang][Caesar]: Em hỏi thử xem cái đó của cậu ta có thật là dài 1 mét không? *che miệng cười gian*
[Bang][Thập Muội]: Bác caesar đừng có dạy hư em Mỵ!
[Bang][Caesar]: Là tìm hiểu thường thức thôi mà!
An Thuần Thuần cắn môi suy nghĩ, thật ra cô cũng muốn trêu chọc người khác một chút nhưng mà chọc kiểu này có hơi tế nhị, cô liếc mắt về phía Tống Tư Dật đang ngồi làm bài tập. Thật ra mất hình tượng đến mấy cũng đã bị anh biết hết rồi còn gì, đầu óc trong sáng của cô nay đã nhiễm độc.
Ô ô ô! Mất hình tượng trong sáng của cô ghê!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc