Ân Hữu Trọng Báo - Chương 118

Tác giả: Quyết Tuyệt (Per)

Kết Thúc
Bây giờ trong nước, có thể có một số người không biết mấy lãnh đạo quốc gia cụ thể là ai, nhưng chắc chắn sẽ biết Hàn Trọng Viễn, ai bảo điện thoại Duyên Mộng nổi tiếng quá làm chi. Ngoài Duyên Mộng ra, công ti sản xuất điện thoại Phi Dược cũng nổi tiếng hết sức, mà điều này cũng có công lao của Hàn Trọng Viễn.
Trước tình thế đó, Hàn Trọng Viễn come out đã tạo thành chấn động cực kì lớn. Đừng nói mọi người trong nước biết, ngay cả nước ngoài cũng đưa tin, ai ai cũng biết việc này.
Với người bình thường thì chuyện này cũng chả có ảnh hưởng gì. Tuy không thể chấp nhận được, thì cùng lắm cũng chỉ nói một tiếng biến thái, sau đó vẫn sẽ sử dụng di động Duyên Mộng như trước – Hàn Trọng Viễn thích đàn ông không liên quan đến họ, chả việc gì họ phải quan tâm cả.
Tất nhiên, cũng có những người khá dữ dội, cảm thấy hết sức ghê tởm. Chỉ là Hàn Trọng Viễn vẫn luôn là người khiêm tốn, cũng không phải minh tinh được mọi người yêu thích sâu đậm, dân mạng mắng thì mắng thế thôi, chứ chả ai làm chuyện quá khích.
Cuối cùng, có một số người lại thích cặp đôi Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, gây ra đôi chút phiền phức cho họ.
Khu nghiên cứu của Duyên Mộng được quản lí hết sức nghiêm ngặt, không chỉ phải quẹt thẻ mà còn cần cả vân tay, người bình thường không vào được. Nhưng bệnh viện thú y Nguyên Ân thì khác, nơi này ai ai cũng có thể đến.
Trước đây có mấy cô gái rất thích Bác sĩ thú y Nguyên Ân đến tìm Mạnh Ân, nếu không phải Hàn Trọng Viễn thuê vệ sĩ, Mạnh Ân cũng toàn ở trên tầng, e rằng đã bị người ta bao vây rồi. Bây giờ số người kéo đến lại càng ngày càng nhiều…
“Bệnh viện gọi điện thoại tới, nói người ở đó rất đông, em sợ không đi làm được.” Mạnh Ân nói, đồng thời hơi dở khóc dở cười. Cậu come out rồi, bỗng nhiên bệnh viện nhà mình lại làm ăn tốt hơn gấp trăm, không biết nên xem đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
“Không sao, qua một thời gian thì sẽ ổn thôi.” Hàn Trọng Viễn bảo, chợt thấy hơi hối hận khi để Mạnh Ân đi mở bệnh viện thú y. Thật ra cứ dẫn Mạnh Ân theo bên mình cũng được, chỉ cần không đưa cậu đến các loại tiệc xã giao là xong… “Nếu em không đến bệnh viện thú y được, thì theo anh đến Duyên Mộng đi. Em cứ ở tạm Duyên Mộng một thời gian.”
“Em không biết làm gì hết…” Mạnh Ân hơi chần chừ, trước đây cậu cũng chỉ có thể dọn dẹp vệ sinh sắp xếp tài liệu cho Hàn Trọng Viễn mà thôi.
“Làm trợ lí riêng của anh, em cũng chả cần làm gì.” Hàn Trọng Viễn đáp, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, “Cạnh văn phòng của anh là phòng nghỉ, ở đó anh có một căn bếp, em mang đồ dùng nấu ăn đi, sau đó bảo Triệu An mua thức ăn về.”
Khu nghiên cứu Duyên Mộng do hắn tự mua đất tự mình xây, tất nhiên xây nơi làm việc của mình hết sức thoải mái, chỉ là trước giờ vẫn chưa từng sử dụng phòng nghỉ đó. Hết cách mà, ai bảo nhà hắn gần quá làm chi, ở một mình trong phòng nghỉ chẳng thà về với Mạnh Ân còn hơn.
Mạnh Ân gật đầu, sau khi biết chỗ Hàn Trọng Viễn có lò vi sóng lò nướng các kiểu thì cũng chỉ lấy một ít dụng cụ đơn giản, sau đó mang bát đĩa thường dùng theo.
Tất cả mọi thứ được Mạnh Ân để trong một chiếc túi bảo vệ môi trường mua ở siêu thị hồi trước. Hàn Trọng Viễn liếc nhìn, đưa tay ra đón: “Để anh.”
“Thôi cứ để em.” Mạnh Ân vội vàng nói. Cậu mặc quần áo bình thường không sao, chứ Hàn Trọng Viễn mặc đồ Tây, hắn mà xách túi thì trông chả ăn nhập gì với nhau hết!
“Để anh! Em đừng lắm chuyện nữa, mau đi đi!” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một cái, kiên trì nói.
Mạnh Ân chỉ có thể nhìn Hàn Trọng Viễn xách chiếc túi bảo vệ môi trường đi xa, sau đó vội vàng chạy theo.
Hai người một trước một sau tiến vào toà cao ốc của Duyên Mộng, trên đường gặp rất nhiều người, sau đó tất cả mọi người đều đần ra mà nhìn Hàn Trọng Viễn.
Họ không biết Hàn Trọng Viễn đi từ đâu đến toà cao ốc của Duyên Mộng, nhưng ai cũng biết Hàn Trọng Viễn sẽ tới vào giờ này. Vì thế có một số người, vốn đã đứng sẵn ở đây để chờ Hàn Trọng Viễn.
Hết cách mà, hôm kia Hàn Trọng Viễn come out, hôm qua lại không đi làm, hôm nay họ đã tò mò lắm rồi!
Ban đầu, họ còn tưởng hôm nay Hàn Trọng Viễn cũng sẽ không đến. Nào ngờ Hàn Trọng Viễn lại đến, chỉ là… Hàn tổng, anh xách cái túi bảo vệ môi trường trông cứ sai sai thế nào ý! Đây là Hàn tổng cả ngày mặt lạnh, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với người khác đấy sao?
Phải biết, vì tính tình Hàn tổng không tốt, thư kí bên cạnh hắn đều được dặn dò đặc biệt, ngay khi Hàn tổng nổi giận thì phải trấn an nhân viên trước, nói cho nhân viên biết tính tình Hàn tổng không tốt, mong được lượng thứ…
Bản thân Hàn tổng cũng từng nói trong cuộc họp thường niên rằng, hắn không phải một người dễ gần, mong mọi người lượng thứ.
Sau đó hôm kia, con người khó gần này come out, hôm qua họ đọc một thread biết được Hàn tổng show tình cảm với người ta thế nào, hôm nay lại thấy Hàn tổng xách túi bảo vệ môi trường giúp người yêu, đưa người yêu đến công ti…
Có lẽ nhìn Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân tình cảm quá, họ cũng không muốn gọi Mạnh Ân là người tình của Hàn Trọng Viễn, mà lựa chọn gọi là người yêu.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều dán trên người mình, Mạnh Ân không khỏi mất tự nhiên, lại cảm thấy không chào hỏi ai thì thất lễ quá, bèn mỉm cười với mọi người.
Thấy cảnh tượng này, nhất thời gương mặt Hàn Trọng Viễn lạnh đi. Nhìn Mạnh Ân cười với người khác, tâm trạng hắn xấu đi hẳn.
May sao, rất nhanh họ đã vào trong thang máy riêng của Hàn Trọng Viễn.
“Hồi nãy Hàn tổng xách cái gì vậy?” Có người không kìm được hỏi.
“Hình như là… Nồi niêu bát đũa thì phải?” Có người trả lời.
Hàn tổng cao quý, dường như trong nháy mắt đã hạ cánh xuống mặt đất!
***
Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng cao nhất. Nơi đây được chia thành hai phần, bên ngoài dành cho thư kí và trợ lí của Hàn Trọng Viễn, bên trong chính là phòng làm việc của Hàn Trọng Viễn.
Phòng làm việc rất rộng, bàn làm việc của Hàn Trọng Viễn cũng rất lớn. Phía sau bàn làm việc của Hàn Trọng Viễn không phải là mấy kiểu cửa sổ sát đất như trong TV, mà là một màn hình cực kì lớn.
“Xem phim ở đây thì hết ý.” Hàn Trọng Viễn nói, ban đầu hắn cho người làm màn hình này là để tiện thuyết trình cho người khác ở đây. Bây giờ thấy Mạnh Ân, lập tức nghĩ đến chuyện này, thậm chí còn nghĩ…
Có lẽ hắn có thể làm ra mấy thứ thú vị chiếu lên màn hình, sau đó cùng Mạnh Ân… Khụ khụ, về sau ở nhà cũng phải làm một cái mới được.
Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn chẳng có hứng làm việc nữa.
Mạnh Ân lại không nghĩ ngợi gì, hỏi: “Phòng nghỉ ở đâu hả anh?”
“Trong này.” Hàn Trọng Viễn đẩy một cái tủ bên cạnh ra.
Thiết kế thế này khiến Mạnh Ân cảm thấy hết sức mới mẻ, cậu hào hứng nhìn ngắm, xách túi bảo vệ mội trường đi vào, sau đó bận bịu trong bếp – tuy ở đây đã chuẩn bị mấy món đồ điện, nhưng bình thường cơ bản không dùng đến, bây giờ còn phải xem có chỗ nào cần dùng không đã.
Nhà bếp được quét dọn rất sạch sẽ, đồ điện bên trong cũng toàn loại xịn. Mạnh Ân nhìn một lần, sau đó ra ngoài thì phát hiện Hàn Trọng Viễn đã cho người chuẩn bị giúp cậu một cái bàn làm việc nhỏ, còn có cả một chiếc ghế nữa.
“Em cứ chờ ở đấy.” Hàn Trọng Viễn chỉ ra đằng kia.
“Có việc gì em làm được không?” Mạnh Ân hỏi, nếu không làm gì cả, cậu sẽ cảm thấy không quen.
“Chờ Triệu Anh đến, em đi nấu cơm là được.” Hàn Trọng Viễn đáp.
Thư kí đang giúp sắp xếp tài liệu nghe thế, suýt nữa thì nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Tức là, Hàn tổng đóng gói người yêu của mình đến đây, là để nấu cơm cho hắn?
Thư kí không kìm được phóng mắt nhìn Mạnh Ân, muốn xem xem Mạnh Ân có chỗ nào đặc biệt.
Lần đầu tiên Hàn Trọng Viễn cảm thấy thư kí của mình đáng ghét đến thế!
Công việc hàng ngày của Hàn Trọng Viễn hết sức bận rộn, tuy những tài liệu mà hắn cần xem đều có người giúp hắn tổng kết và chỉnh sửa, nhưng hắn vẫn phải xem nhất nhiều thứ, gặp rất nhiều người.
Mạnh Ân thấy Hàn Trọng Viễn làm việc siêng năng như thế, cảm giác mắt mình sắp không rời nổi đến nơi. Còn Hàn Trọng Viễn, phát hiện mọi người xung quanh cứ nhìn Mạnh Ân mãi, gân xanh trên trán lại không kìm được nổi lên.
“Mạnh Ân!” Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn gọi.
“Sao vậy?” Mạnh Ân tò mò nhìn sang, tổng giám sát kĩ thuật đang nói chuyện với Hàn Trọng Viễn cũng tò mò nhìn sang. Hình như Hàn tổng không được dịu dàng với người yêu của mình cho lắm?
Đối diện với biểu tình của Mạnh Ân, nhất thời sắc mặt Hàn Trọng Viễn dịu đi: “Trong này nhiều việc bừa bộn, em vào phòng nghỉ chơi máy vi tính đi. Cũng đừng ngồi lâu quá, nhớ phải đứng lên đi lại thường xuyên nghe chưa.”
Tổng giám sát kĩ thuật: Hoá ra báo cáo của mình là việc bừa bộn ư? Cơ mà Hàn tổng đối xử với người yêu tốt thật đó…
Mạnh Ân vào phòng nghỉ rồi, không còn ai nhìn Mạnh Ân nữa, nhất thời Hàn Trọng Viễn cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều. Chỉ là sau này đưa Mạnh Ân đến công ti, cũng không thể cứ nhốt cậu trong phòng nghỉ mãi được…
***
Buổi trưa, Mạnh Ân nấu ba món một canh, sau khi ăn xong Hàn Trọng Viễn mới nhớ ra ở đây không có máy rửa bát…
Nghe nói, việc nhà cũng cần phải san sẻ… Trước giờ vẫn luôn cố gắng thực hiện điều này, Hàn Trọng Viễn xắn tay áo lên, đi rửa bát.
Mạnh Ân nghe Hàn Trọng Viễn nói ở phòng trà bên ngoài có rất nhiều nước giải khát thì đi ra phòng trà, định tìm một ít đồ uống.
Đúng là trong phòng trà có đủ các loại nước giải khát, Mạnh Ân đang tìm thì nghe được một âm thanh xa lạ: “Bạn Mạnh.”
Ngoảnh đầu lại, mất một lúc lâu Mạnh Ân mới nhớ ra đây là một người bạn học cùng Đại học với mình. Tuy khác khoa, nhưng họ là người cùng giới, trước đây người này cũng coi như một nhân vật nổi tiếng, nên cậu vẫn có ấn tượng.
Tất nhiên, có ấn tượng không có nghĩa là cậu quen người này.
“Tớ tên Kha Cẩm Trình, cùng giới với cậu, từ hồi vào Duyên Mộng thì làm đến tận bây giờ.” Kha Cẩm Trình cười nói.
Hàn Trọng Viễn rửa bát xong, vừa lau tay vừa đi ra, phát hiện Mạnh Ân đang cười cười nói nói với người khác, lại cảm thấy khó chịu…
Hắn biết mình không nên như vậy, nhưng vẫn không sao kiềm chế được.
Sau này vẫn nên hạn chế đưa Mạnh Ân đến đây thì hơn!
Hàn Trọng Viễn đưa ra quyết định, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mạnh Ân biết quyết định của hắn, cũng thở dài một hơi. Cậu không hiểu chuyện văn phòng, Hàn Trọng Viễn để cậu ngồi mãi ở đây, cậu cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Cậu vẫn nên đi làm bác sĩ thú y, sau đó nuôi Hàn Trọng Viễn thì hơn…
***
Bất kể là tin tức nóng sốt đến đâu, thời gian trôi qua cũng sẽ dần dần phai nhạt. Cuộc sống của Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, qua một khoảng thời gian cũng trở lại bình thường.
Nhưng dẫu sao, có một số ảnh hưởng vẫn sẽ còn mãi. Ít nhất, mọi người đã bao dung hơn nhiều với cặp tình nhân đồng tính chung tình và ở bên nhau lâu như họ. Đồng thời, Hàn Trọng Viễn và Tiền Mạt đều trở thành người ủng hộ dự luật về kết hôn đồng giới.
Năm năm sau, rốt cuộc dự luật về hôn nhân đồng tính cũng được thông qua. Hàn Trọng Viễn dẫn Mạnh Ân đi, muốn trở thành người đầu tiên đăng kí. Trong suy nghĩ của họ, chắc chẳng có ai tranh cái danh này với mình đâu, dù sao trước đây họ cũng từng nói trên mạng rồi, thậm chí còn hẹn người ta đến trước nửa tiếng.
Sau đó… Không ngờ Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược đã đứng chờ sẵn ở cửa!
“Chúng tôi đến trước xếp hàng, các cậu ở sau chúng tôi!” Trịnh Kỳ nói.
“Nếu vệ sĩ của tôi đi lên chặn anh, sẽ làm hỏng kiểu tóc anh, làm nhăn quần áo anh, anh chắc là mình không đổi ý chứ?” Hàn Trọng Viễn nhìn Trịnh Kỳ.
Cái cuộc sống này, sao có thể đáng sợ đến thế! Trịnh Kỳ đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn là ông chú đẹp trai – lặng lẽ rút lui.
Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân trở thành người đầu tiên nhận chứng nhận kết hôn như mong muốn, sau đó lên mạng show tình cảm.
Chủ tịch Duyên Mộng Hàn Trọng Viễn: “Hôm nay kết hôn với honey rồi @Bác sĩ thú y Nguyên Ân [Ảnh chụp giấy đăng kí kết hôn]”
Sinh Ra Vì Em: “Hôm nay kết hôn với honey rồi @Bác sĩ thú y Nguyên Ân [Ảnh chụp giấy đăng kí kết hôn]”
Show tình cảm lại còn show những hai lần, đúng là không chịu nổi mà!
– Hết chính văn –
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc