Ân Hữu Trọng Báo - Chương 106

Tác giả: Quyết Tuyệt (Per)

Vòng Ngọc
Lúc biết Phùng Huyên và Tôn Minh Đạt chia tay, Mạnh Ân cực kì ngạc nhiên. Phùng Huyên và Tôn Minh Đạt yêu nhau bốn năm, tình cảm vẫn rất thắm thiết, cậu còn tưởng chẳng bao lâu nữa họ sẽ kết hôn.
“Các cậu làm sao vậy?” Mạnh Ân khó hiểu hỏi, vốn dĩ cậu còn rất mong chờ Phùng Huyên và Tôn Minh Đạt có con, dẫu sao có lẽ cậu sẽ chẳng có con, còn Hàn Trọng Viễn… Trước kia khi xem thời sự thấy có chuyện mang thai hộ, cậu đã từng đi hỏi Hàn Trọng Viễn, kết quả lại bị Hàn Trọng Viễn mắng cho một trận.
“Còn làm sao được nữa? Bất đồng quan điểm thôi.” Phùng Huyên đáp. Cô tự biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nên lúc nào cũng cố gắng bao dung, sau đó nhắc nhở để Tôn Minh Đạt sửa lại vài thói quen xấu hoặc những chỗ chưa tốt của đối phương. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, rốt cuộc cô vẫn không thể thay đổi được Tôn Minh Đạt.
Tôn Minh Đạt tiết kiệm quá mức trong những việc không cần thiết. Cô muốn mua xương sườn ăn, chứ chẳng hề muốn chỗ xương sống cổ khó ăn nhất đó. Hai người ra ngoài mua sắm, cậu thấy mua nước đắt quá nên cứ chịu khát suốt. Thỉnh thoảng cô phải mua tài liệu học tập, cậu sẽ càng cảm thấy cô lãng phí, trong khi với Phùng Huyên, đấy đều là những thứ cần thiết. Hơn nữa, Tôn Minh Đạt còn không ưa một số người đạt được thành công nhờ mượn sức của người khác. Chẳng hạn trong lớp của họ có một người rất biết nịnh thầy cố vấn, thầy cố vấn cũng rất thích cậu ta, Tôn Minh Đạt lại không khỏi nảy sinh ghen ghét.
Tất nhiên, trước kia đi học thì như vậy cũng được, nhưng bây giờ Tôn Minh Đạt đã đi làm rồi, sau khi va vấp với xã hội, tình cảnh của cậu còn tệ hại hơn.
Lúc đi học dù mọi người có ra sao thì thật ra vẫn khá ngây thơ. Nhưng trong công việc, cậu sẽ không thể tránh khỏi rất nhiều vấn đề. Chẳng hạn như rõ ràng cậu bỏ ra công sức bằng với người khác, nhưng vì cậu không biết ăn nói, những người khác lại biết nịnh cho lãnh đạo vui, cuối cùng công sức của cậu cũng bị đoạt đi một phần…
Nếu là Phùng Huyên, lần sau hoặc là cô sẽ học hỏi đồng nghiệp, cũng đi nịnh nọt lãnh đạo, hoặc là sẽ cố gắng gấp nhiều lần hơn – chỉ cần cô tỏ ra xuất sắc hơn xa đồng nghiệp, thì người khác sẽ không thể chèn ép cô được nữa.
Tóm lại, nếu gặp phải vấn đề thì Phùng Huyên sẽ nghĩ cách giải quyết, nhưng Tôn Minh Đạt lại chỉ cảm thấy xã hội này hết mực tối tăm, sau đó ba lần bảy lượt than phiền trước mặt Phùng Huyên.
Tôn Minh Đạt là một người rất ngay thẳng, Phùng Huyên vẫn luôn thích điểm này ở cậu. Bản thân cô bị cuộc sống đưa đẩy, ngay cả việc theo dõi người khác cũng đã từng làm, mới thích nửa kia có thể ngay thẳng một chút. Nhưng dù sao bị Tôn Minh Đạt chỉ trích là khôn ngoan sõi đời quá mức, cô cũng sẽ không chịu nổi.
Còn cả chuyện của Mạnh Ân nữa.
Thân phận của Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn, hầu hết trong mắt người khác là không ngang hàng, hơn nữa tính hướng của họ cũng sẽ khiến rất nhiều người nhìn họ ngứa mắt. Tôn Minh Đạt sẽ nghi ngờ như thế, Phùng Huyên không hề cảm thấy có gì sai.
Nhưng Tôn Minh Đạt là bạn của Mạnh Ân cơ mà! Dù cậu nghi ngờ thế nào đi nữa, khi biết bạn mình gặp chuyện, cũng phải đi khuyên nhủ bạn chứ không phải âm thầm suy đoán về bạn của mình, không phải ư?
Nếu Tôn Minh Đạt nói chuyện một cách thẳng thắn với Mạnh Ân, cho dù sau cùng Tôn Minh Đạt và Mạnh Ân trở mặt, sau cùng Tôn Minh Đạt vẫn không thể chấp nhận chuyện hai người đàn ông ở bên nhau, Phùng Huyên cũng cảm thấy có thể chịu được, dẫu sao cô vẫn luôn biết Tôn Minh Đạt là một người rất cổ hủ. Nhưng Tôn Minh Đạt không nói gì với Mạnh Ân, không chỉ lạnh nhạt với Mạnh Ân mà còn nói xấu sau lưng Mạnh Ân nữa, điều này lại khiến cô không chịu đựng nổi.
Ngoài chuyện này ra, Tôn Minh Đạt chỉ nghe mẹ mình nói một câu mà đã chạy đến chỉ trích cô, cô cũng không chấp nhận được.
Suy nghĩ của Tôn Minh Đạt về Mạnh Ân, Phùng Huyên không nói cho Mạnh Ân biết. Cuối cùng cô chỉ bảo rằng Tôn Minh Đạt tiếc tiền, vì tiết kiệm tiền mua nhà mà ngay cả chiếc tủ lạnh nhỏ cũng không nỡ mua, hoặc là chuyện mẹ Tôn Minh Đạt không thích mình chẳng hạn.
Không sai, mẹ của Tôn Minh Đạt không thích mình, tuy Phùng Huyên không nghe Tôn Minh Đạt nhắc đến điều này, nhưng cũng đã nhận ra. Buồn cười hơn chính là, mẹ của Tôn Minh Đạt còn ám chỉ muốn cô mau chóng đi làm, nói Tôn Minh Đạt làm việc một mình còn phải nuôi gia đình rất mệt mỏi các kiểu…
Cô hiểu ý của bà, không phải nghĩ rằng cô vẫn đang đi học, phải dựa vào Tôn Minh Đạt nuôi hay sao? Nhưng sự thật lại không phải như vậy. Tuy Tôn Minh Đạt cũng tiêu tiền cho cô – tiền thuê nhà do Tôn Minh Đạt trả, nhưng vì không muốn ăn rau đậu hàng này mà tất cả tiền ăn tiền uống cô đều gánh hết, thỉnh thoảng thấy Tôn Minh Đạt suốt ngày mặc quần áo cũ, cô cũng sẽ tiêu tiền mua quần áo giày dép mới cho cậu… Thật ra tiền hai người tiêu cho đối phương cũng chẳng chênh nhau là bao.
“Hoá ra là thế…” Mạnh Ân gật đầu. Mẹ cậu là một người rất khó hiểu, nếu Tôn Minh Đạt cũng có một người mẹ khó hiểu như vậy, thì chia tay cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Mạnh Ân thấy hết sức may mắn vì Tiền Mạt là một người dễ gần, trước giờ chưa từng chê trách mình.
“Hơn nữa mẹ Tôn Minh Đạt lo Tôn Minh Đạt ở đây một mình cực khổ, muốn đến chăm sóc anh ấy, nếu đúng thế thật thì tụi tớ cũng chẳng ở chung được nữa.” Phùng Huyên nói, mẹ của Tôn Minh Đạt không có việc gì cũng muốn gây sự, bà cứ ở đó thì mình và Tôn Minh Đạt đâu thể yêu đương gì được nữa?
Lại nói, trước đây Tôn Minh Đạt hăm hăm hở hở tiết kiệm tiền mua nhà, sau này chỉ sợ sẽ bị đả kích. Không có cô sản sẻ sinh hoạt phí, còn phải mua sắm đồ gia dụng cho mẹ Tôn, chắc chắn tiền mà Tôn Minh Đạt có thể dành dụm được cũng hữu hạn.
Phải biết, mẹ Tôn nghĩ rằng con trai tốt nghiệp Đại học kiếm được nhiều tiền, tuy tiếc tiền mua sắm, nhưng rất thích khoe khoang với người cùng quê, sau đó coi mình như Thiện Tài đồng tử[1].
[1] Thiện Tài đồng tử (hay Tán Tài đồng tử): Thiện Tài đồng tử là một trong hai đồng tử bên cạnh Bồ Tát. Bởi vì khi ra đời, trong nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiền tài quý giá, nên được đặt tên là Thiện Tài. Thế nhưng, Thiện Tài đồng tử lại nhìn thấu hồng trần, coi tiền tài là rác rưởi, thề phải thu thành đạo nghiệp… (Theo Hoa Nghiêm Kinh)
Mạnh Ân gật đầu, sau đó nghe thấy di động đổ chuông. Là tin nhắn Hàn Trọng Viễn gửi đến, bảo cậu về nhà nấu cơm.
Hàn Trọng Viễn nắm hết lịch trình của Mạnh Ân, cậu rời bệnh viện thú y đi uống cà phê ở quán gần đó hết một tiếng buổi chiều đã là giới hạn chịu đựng của Hàn Trọng Viễn.
Phùng Huyên cũng biết tính Hàn Trọng Viễn, lập tức phất tay: “Cậu mau về đi, nếu không đại ma vương sẽ đến bắt cậu đó.”
Mạnh Ân đi rồi, Phùng Huyên ngồi thêm lát nữa, sau đó khẽ thở dài một hơi.
***
Hàn Trọng Viễn thúc giục hơi gấp, đúng lúc hôm nay hai bác sĩ khác trong bệnh viện thú y đều đi làm, không có ai nghỉ phép, Mạnh Ân bèn về thẳng nhà mình và Hàn Trọng Viễn.
Buổi trưa Hàn Trọng Viễn có thể đến bệnh viện thú y ăn cơm, nhưng buổi tối thì nhất định Mạnh Ân phải về nhà của hai người.
“Ngày mai em đi thành phố B với anh nhé.” Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nói.
“Được, làm sao vậy?” Mạnh Ân hỏi.
“Phải đi gặp vài người.” Hàn Trọng Viễn đáp, bây giờ Duyên Mộng không chỉ cực kì có tiếng trong nước, mà trên quốc tế cũng hết sức nổi danh, vì thế thỉnh thoảng hắn cũng phải đi gặp vài người nước ngoài tới thăm hỏi.
Tuy có những khi, hắn có thể hành động ngang ngược theo ý thích của mình, nhưng vào những lúc thế này thì lại không được.
“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu, tính toán thời gian một lát, phát hiện có thể cậu và Hàn Trọng Viễn sẽ phải đón lễ giáng sinh ở thành phố B.
Thật ra trước đây, Mạnh Ân cũng không đón ngày lễ như thế này, nhưng bây giờ cậu có tiền gửi ngân hàng của mình, lại hết sức nôn nao muốn làm việc gì đó cho Hàn Trọng Viễn.
Sau đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Mạnh Ân vẫn quyết định chờ khi đến thành phố B, sẽ đi cửa hàng trang sức chọn quà cho Hàn Trọng Viễn, sau đó khắc tên của mình lên.
Chiếc vòng ngọc Quan Âm bằng phỉ thuý mà Hàn Trọng Viễn tặng, cậu vẫn luôn đeo trên cổ, bây giờ mua tặng cho Hàn Trọng Viễn một cái thì chắc cũng hợp lí?
***
Sau khi đến thành phố B, Hàn Trọng Viễn vẫn đưa Mạnh Ân vào ở biệt thự của Tiền Mạt. Kết quả vừa mới vào, người giúp việc trông nhà ở đây đã đi tìm hắn: “Cậu Hàn, bố của cậu chuyển đến ở nhà bên cạnh.”
“Hàn Thận?” Hàn Trọng Viễn cau mày hỏi.
Người giúp việc kia gật đầu ngay: “Ngôi nhà bên cạnh đã được tu sửa từ lâu, thế rồi nửa tháng trước có người chuyển đến, ban đầu tôi còn không biết là ai, sau đó mới phát hiện hoá ra là ngài Hàn.”
“Ồ.” Hàn Trọng Viễn gật đầu.
Nửa năm trước khi Mạnh Ân tốt nghiệp, Tiền Mạt kể Hàn Thận đang chia Hàn Thị ra để đấu giá, mà qua nửa năm nay, Hàn Thị đã bị bán sạch.
Hàn Thị bị bán, nhưng Hàn Thận không hề phá sản. Dẫu sao một công ti lớn như vậy, sau khi bán đi ông ta có thể lấy được nhiều tiền hết sức. Hơn nữa ông ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, vừa có mạng lưới quan hệ vừa có thủ đoạn, muốn vực dậy hoặc đi đầu tư cũng có thể kiếm được rất nhiều. Hàn Hành Diểu trong tù thì khác, trên tay y không có cổ phần Hàn Thị, cùng lắm sau khi ra tù cũng chỉ được chia một khoản tiền, chưa biết chừng khoản tiền đó còn bị mất giá nữa…
Hàn Trọng Viễn không đi thăm Hàn Thận, nhưng cũng bắt gặp Hàn Thận nhiều lần. Lúc Mạnh Ân đi ra, Hàn Thận còn gọi cậu lại: “Cậu chính là Mạnh Ân?”
“Vâng ạ.” Mạnh Ân gật đầu.
“Cậu với nó hãy sống tốt vào nhé.” Hàn Thận bảo, cũng không nói gì thêm nữa.
Buổi tối Mạnh Ân kể chuyện này cho Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn lại hơi không vui: “Tất nhiên chúng ta sẽ sống tốt rồi, không cần ông ta quan tâm!”
Thấy rõ thái độ của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân cũng không nói chuyện cùng Hàn Thận nữa, hôm sau thì đi đến cửa hàng trang sức ở gần đó, dự định mua một chiếc vòng cổ cho Hàn Trọng Viễn.
Mạnh Ân không am hiểu về trang sức, chẳng dám đi vào tiệm nhỏ nên đi thẳng tới một cửa hàng nổi danh, sau đó vào xem mấy cái vòng ngọc khoảng chừng một trăm nghìn.
Miếng ngọc với giá tiền thế này đã không thể coi là chất lượng kém nữa, ít nhất người bình thường sẽ không mua, nhưng cũng chưa đến mức quý giá lắm. Chỉ là với Mạnh Ân, cậu đã không còn tiền để mua miếng ngọc đắt hơn nữa rồi.
Nhìn một lát, Mạnh Ân để ý đến một miếng ngọc Quan Âm trông hơi giống với miếng ngọc của mình.
“Ngọc Quan Âm này rất thích hợp để làm quà tặng đấy ạ.” Người bán hàng cười nói.
“Lấy ra cho tôi xem một lát được không?” Mạnh Ân hỏi.
Người bán hàng nhanh chóng lấy ngọc Quan Âm ra, tuy Mạnh Ân không biết phân biệt ngọc thạch, nhưng cũng có thể nhận ra đây đúng là một miếng ngọc tốt, lập tức trả tiền mua, sau đó lại hỏi có thể khắc chữ hay không.
“Chúng tôi có nhân viên chuyên nghiệp, có thể giúp ngài khắc chữ ạ.” Người bán hàng bảo.
“Vậy thì khắc một chữ – ân.” Mạnh Ân nói, tuy tặng cho người khác món quà có khắc tên của mình hình như không tốt cho lắm, nhưng cậu vẫn hi vọng Hàn Trọng Viễn đeo chiếc vòng có tên của mình.
Khi Mạnh Ân đang đợi người ta khắc vòng cổ thì bất chợt có hai cô gái đi vào tiệm.
Hai cô đều xinh đẹp hết sức, một cô trong đó có mái tóc xoăn màu hạt dẻ lại càng xuất sắc hơn, nhất là khi trên mặt cô thoáng hiện vẻ buồn bã, khiến người khác không kìm được thương tiếc cô.
Người đẹp đúng là có lợi, tuy Mạnh Ân không thích cô, những cũng không khỏi nảy sinh thiện cảm với cô. Sau đó, cậu nghe thấy hai cô gái này nhắc tới Hàn Trọng Viễn.
“Tiếu Tiếu, hồi xưa Hàn Trọng Viễn thích cậu bao nhiêu, cậu toàn không để ý đến anh ấy, anh ấy mới không liên lạc với cậu nữa. Bây giờ cậu liên lạc với anh ấy nhiều hơn, chưa biết chừng anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý đó!” Cô gái tóc đen ngắn nói.
“Thật chứ?” Lịch Tiếu Tiếu hỏi.
“Tất nhiên là thật, tớ cảm thấy Hàn Trọng Viễn vẫn còn tình cảm với cậu, thái độ của anh ấy với cậu không giống bình thường.”
Tất nhiên thái độ của Hàn Trọng Viễn với Lịch Tiếu Tiếu không giống bình thường, hắn rất hận không thể giết được người này! Vì thế ngoài mặt lại càng không hề che đậy, thậm chí còn hoàn toàn không nể mặt Lịch Tiếu Tiếu nữa…
“Anh ấy không thích tớ… Hơn nữa nghe nói bây giờ anh ấy thích đàn ông.” Lịch Tiếu Tiếu hạ giọng, bất kể là Hàn Hành Diểu hay Thiệu Hồng Cẩn, đều đã từng nói chuyện Hàn Trọng Viễn thích đàn ông cho cô ta.
Trước đây đúng là Lịch Tiếu Tiếu yêu Hàn Hành Diểu, thậm chí bây giờ cô ta vẫn chưa quên được y. Nhưng cô ta vẫn luôn là người rất sáng suốt, biết rằng chắc chắn mình không thể ở bên Hàn Hành Diểu.
Chỉ là nếu như không phải Hàn Hành Diểu, cô ta có thể tìm ai đây?
Trước kia nhà họ Lịch còn rất ổn thoả, Lịch Tiếu Tiếu cũng là một đại tiểu thư. Nhưng sau khi nhà họ Hàn ngã xuống, tình hình của nhà họ Lịch cũng ngày càng kém đi, bây giờ bạn bè qua lại với Lịch Tiếu Tiếu cũng ít hơn bảy tám năm trước rất nhiều.
Khi đó vì Hoa Viễn mà người ta hết sức coi trọng nhà họ Hàn, nhà họ Lịch cũng được thơm lây, chưa kể Hàn Hành Diểu rất thích cô ta… Trước đây bố mẹ dặn cô ta phải cố mà ở bên Hàn Trọng Viễn, đáng tiếc cô ta thích Hàn Hành Diểu, nên dù gì vẫn hơi chống đối. Cho tới sau này, không biết vì sao mà tự dưng Hàn Trọng Viễn không để ý đến cô ta nữa.
Bây giờ Lịch Tiếu Tiếu nghĩ lại cũng cảm thấy đáng tiếc lắm, nhưng lại không biết làm sao để cứu vãn. Sau khi biết Hàn Trọng Viễn có bạn trai, trong lòng lại càng khó chịu.
Lịch Tiếu Tiếu cô ta, chả lẽ ngay cả một người đàn ông cũng không bằng?
“Dù Hàn Trọng Viễn có bạn trai thật thì đã sao? Chả lẽ anh ấy có thể kết hôn với đàn ông chắc? Tiếu Tiếu, cậu phải giữ anh ấy thật chặt!” Cô gái còn lại vẫn khuyên Lịch Tiếu Tiếu, nếu như Lịch Tiếu Tiếu có thể được Hàn Trọng Viễn thích, vậy cô ta là bạn của Lịch Tiếu Tiếu, sau này bất kể là tìm đối tượng hay gì khác, cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lịch Tiếu Tiếu im lặng một lát, đổi đề tài: “Không phải tụi mình đến mua khuyên tai à? Cùng đi xem đi.”
Người bạn của Lịch Tiếu Tiếu rất nhanh đã để ý một đôi khuyên tai: “Đôi màu hồng kia thế nào? Đẹp ghê!”
Lịch Tiếu Tiếu nhìn bảng giá, lại cau mày. Trước đây giá tiền đó với cô ta chả có gì to tát, nhưng dạo này trong nhà càng ngày càng khó khăn… Cô ta mua trang sức mấy chục nghìn còn được, chứ mấy trăm nghìn thì đừng hòng.
“Tiếu Tiếu, Hàn Trọng Viễn giàu lắm, nếu cậu có thể làm bà Hàn thì muốn mua hết chỗ này luôn cũng được.” Cô gái khuyên Lịch Tiếu Tiếu từ nãy thấy vẻ khó xử của Lịch Tiếu Tiếu thì giật dây.
Lịch Tiếu Tiếu cũng động lòng rồi, bây giờ cộng hai công ti Duyên Mộng và Hoa Viễn vào chung một chỗ, có thể bỏ xa đám người giàu khác trong nước! Hiện tại chỉ cần là người có tầm nhìn thì đều biết, Hàn Trọng Viễn chắc chắn là người đàn ông độc thân danh giá nhất cả nước.
Miếng ngọc của Mạnh Ân đã khắc xong, cậu nhận ngọc rồi đi ra ngoài, hơi dở khóc dở cười.
Hai cô nàng kia cũng tự tin thật đó, làm như chỉ cần các cô muốn thì Hàn Trọng Viễn sẽ đồng ý ở bên các cô vậy… Chỉ là cái cô Lịch Tiếu Tiếu này… Mạnh Ân chắc chắn là Hàn Trọng Viễn không hề thích Lịch Tiếu Tiếu, chuyện này không thể sai được – dù cậu có tự ti đến đâu thì tới bây giờ, cũng không thể còn nghi ngờ tình cảm Hàn Trọng Viễn dành cho mình nữa. Nhưng thấy Lịch Tiếu Tiếu, chẳng biết tại sao cậu lại mất vui.
Bởi vì mất vui này, buổi tối lúc tặng quà tiện thể kể chuyện hôm nay của mình cho Hàn Trọng Viễn nghe, Mạnh Ân cố ý nhắc đi nhắc lại, thậm chí lần đầu tiên hỏi Hàn Trọng Viễn: “Rốt cuộc cái cô tên Lịch Tiếu Tiếu đó là thế nào?”
“Không cần quan tâm đến cô ta, cô ta sắp phải lấy chồng rồi.” Hàn Trọng Viễn cười nói.
Hắn muốn tận hưởng cuộc sống ngọt ngào bên Mạnh Ân thật dài lâu, nên có những lúc cẩn thận hơn bình thường, chắc chắn sẽ không ra tay bừa bãi với kẻ khác, đề phòng bị kẻ khác nắm thóp.
Có lẽ hắn đủ khả năng để *** Lịch Tiếu Tiếu, nhưng không thể xem tất cả mọi người là đồ ngu được. Thế nên, cứ để Lịch Tiếu Tiếu chịu khổ là tốt nhất.
Hàn Trọng Viễn cố ý nhắc tới Lịch Tiếu Tiếu nhiều lần trước mặt một người mà mấy năm sau sẽ bị tuồn ra sở thích đặc biệt – một gã con nhà giàu mới nổi có máu S. Đúng như dự đoán, gã đó để ý tới Lịch Tiếu Tiếu, thậm chí còn muốn lấy Lịch Tiếu Tiếu nữa.
Lịch Tiếu Tiếu… Nhất định là sẽ gả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc