Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt - Chương 05

Tác giả: Mã Kỳ Đóa

Nguyên Tiểu Thu phẫn hận nện bước đi trên đường cái, sau cùng cô vẫn dưới sự vô ý thức, đi tới công trường bây giờ của Sài Ngạn Quân.
Nhóm công nhân rơi mồ hôi di chuyển nguyên vật liệu tới tới lui lui, vất vả bước từng bước, di chuyển trong không gian tràn đầy bụi rác, đây là thế giới Nguyên Tiểu Thu chưa từng tiếp xúc qua.
Hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như vậy, xem ra đúng là mệt muốn ૮ɦếƭ, nhưng chẳng lẽ bởi vì cái dạng này mà bị người kỳ thị sao?
Quản đốc thì sao? Chẳng lẽ cả người anh ta mặc tây trang, sau đó cả ngày hết ăn chơi rồi lại ngồi điều hòa, là có thể coi thường người khác như vậy sao?
Càng nghĩ đến tên đầu heo kia lại càng tức giận, nhịn không được đạp vào cây cột điện cách mình một bước.
“Em đang làm gì vậy?”
“Ai vậy?” Quay đầu thì thấy Sài Ngạn Quân đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
Không... Không phải đâu! Để anh nhìn thấy bộ dáng thô lỗ lại không có khí chất của cô rồi ư?
Vội vàng kéo váy, chỉnh lại mái tóc bởi vì đi dạo lâu nên có vẻ rối, sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười như không có việc gì, “Không có gì... Em có làm gì đâu...”
“Nhưng là anh thật giống như nhìn thấy...”
“Không thấy đâu! Không thấy được! Vừa mới anh cái gì cũng chưa nhìn thấy! Đó là bởi vì thời tiết quá nóng nên xuất hiện ảo giác thôi!” Nguyên Tiểu Thu ૮ɦếƭ cũng phải cứng rắn chối, chính là không muốn để hành động đá cột điện cùng cô nhấc lên một chút quan hệ nào. ☮ peace ☮
“Phải không?” Anh cũng không hỏi tiếp, thấy gương mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi liền quan tâm hỏi: “làm sao có thể đi qua đây? Không phải là còn chưa tan tầm sao?”
“Không có việc gì.” Nghĩ đến đầu heo kia, cô không nhịn được tức giận, bĩu môi trả lời.
“Thật sự không có việc gì?” Sài Ngạn Quân hỏi lại một lần nữa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Làm sao có thể không có việc gì chứ? Vừa rồi anh đi lại trên công trường, thì thấy một bóng dáng rất giống cô đang đứng ngơ ngác ở phía dưới, toàn thân lộ ra vẻ cô đơn.
Anh vốn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm, bời vì bây giờ là thời gian cô đi làm, nhưng là mấy công nhân không ngừng ái muội cười như không cười nhìn về phía anh, làm cho anh đến cuối cùng vẫn là xuống xác nhận bóng lưng kia có phải là cô hay không.
Bỏ qua biểu tình hậm hực vừa rồi của cô không nói, bây giờ thậm chí còn bĩu môi nói không có việc gì, muốn anh tin tưởng kiểu gì?
“Không có việc gì là không có việc gì mà!” Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, Nguyên Tiểu Thu lại càng không muốn nói.
Lời nói của tên đầu heo kia anh vốn là không cần biết, huống hồ, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện nhàm chán này một lần nữa.
Sài Ngạn Quân khẽ thở dài ở trong lòng, lấy cá tính quật cường cố chấp của cô, cũng không có khả năng gắng bức cô nói ra.
Không phải bọn họ đã là người yêu rồi ư? Vì sao cô yêu cầu anh đạt tới tiêu chuẩn của cô, nhưng cô lại không nguyện ý cùng anh mở rộng lòng đây?
“Thật sự không có việc gì thì thôi!” Anh mất mác nói, đáy mắt có cô đơn và thất vọng không thể che hết.
Thật ra... Muốn cùng anh thừa nhận chuyện khiến tâm tình cô không tốt, nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại vẫn mạnh mẽ nuốt vào.
“Làm sao vậy?” Cho dù thất vọng cô đơn, nhưng anh vẫn làm hết trách nhiệm của một người bạn trai, dịu dàng hỏi cô.
Nguyên Tiểu Thu cúi mặt xuống, lắc lắc đầu không dám nhìn anh.
“Không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng để anh phải lo lắng được không?” Sài Ngạn Quân không biết làm sao nhìn áo mình bị cô túm chặt lấy, chỉ có thể lùi một bước nói.
Không phải là cô không muốn nói, nhưng là những lời này thật sự là vô cùng khiến người ta chán ghét, cô chính là không muốn cho anh biết thôi! Trong lòng Nguyên Tiểu Thu ủy khuất nghĩ.
Nhưng là bộ dáng giống như cực kỳ thất vọng của anh, làm cô cảm thấy chính mình thật sự là một người phụ nữ hư hỏng tội ác tày trời, một chút cũng không có tư cách làm bạn gái thâи áι của anh.
Nguyên Tiểu Thu khó có được giở trò tùy hứng, mặc kệ anh nói cái gì, cô nhất định không buông áo anh ra.
Khó có khi bạn gái có biểu hiện trẻ con như vậy, Sài Ngạn Quân không biết làm sao gãi gãi đầu, đứng ngốc tại chỗ không biết nên làm gì mới phải.
Nên làm như thế nào đây? Cho đến bây giờ anh cũng chưa thấy cô như vậy bao giờ, càng không biết nên an ủi cô như thế nào mới tốt.
“Kiss! Kiss!”
“Ai ui! Không cần đẩy! Như vậy là không nhìn được rồi.”
“Ai đó? Không đi làm việc chen đến bên này làm cái gì?”
Thanh âm rủ rỉ rù rì nhỏ vụn không ngừng truyền đến từ phía sau, khiến hai người đang đứng tại chỗ nhất thời xấu hổ không thôi.
Sau cùng vẫn là Sài Ngạn Quân hắng giọng, “Không có việc gì, mọi người trở về làm việc đi.”
“Ai ui, quản đốc, con gái nhà người ta kéo quần áo của cậu, cậu muốn trở về làm việc thế nào đây!” Một người công nhân lâu lăm trêu đùa, cũng đạt được sự đồng ý của những người khác, “Còn không mẫu dẫn con gái nhà người ta đi chơi đi!”
“Tôi...Tôi...Thực xin lỗi! Quấy rầy các anh làm việc.” Vừa nghe thấy lời nói trêu chọc, gương mặt Nguyên Tiểu Thu đỏ bừng, xấu hổ rút tay về.
“Sẽ không, sẽ không quấy rầy đâu!” Mấy người công nhân dùng quốc ngữ không chuẩn cười to, sau đó tiếp tục cổ vũ ông chủ trốn việc, “Mau đi! Con gái nhà người ta đang xấu hổ! Còn không mau dẫn người ta đi ra ngoài một chút!”
Đột nhiên bị ngắt lời, cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn bạn trai vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không khỏi lui về phía sau vài bước, hai tay xua xua, “Không cần đâu! Thật sự không cần, các anh đang bận, tôi... Tôi đi trước.”
“Từ từ, muốn đi đâu?” Bắt lấy tay cô, Sài Ngạn Quân nhăn mày hỏi, “Chỗ này cách trạm xe điện ngầm rất xa, xe buýt cũng phải chờ rất lâu, không bằng anh đưa em đi.”
“Nhưng là không phải anh còn đang bận...”
“Không cần lo lắng, chuyện còn lại bọn lão Triệu sẽ xử lý tốt.” Cầm lấy mũ bảo hiểm trên đầu, anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, kéo cô đi về phía nơi anh đỗ xe.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Lão Triệu tôi xuất mã, quản đốc cậu cứ yên tâm! Yên tâm đi hẹn hò là được rồi!” Lão Triệu dẫn đầu lên tiếng đánh trống reo hò, đưa đến một trận âm thanh vỗ tay phụ họa.
“Không cần lo lắng, chúng ta đi thôi.” Khởi động xe bật điều hòa, sau đó anh nhìn cô, “Về nhà em? Hay là em muốn đi đâu?”
Nhìn anh vẻ mặt cười ôn hòa, làm Nguyên Tiểu Thu nghĩ đến địa điểm thắng cảnh du lịch nhìn thấy trên tạp chí mấy hôm trước, cánh đồng hoa trắng như tuyết trên núi, cô muốn cùng anh thưởng thức.
Nghĩ đến đây, cô không cần nghĩ ngợi nói luôn, “Em muốn ngắm cánh đồng hoa.”
“Cánh đồng hoa? Em nói chính là nơi được mọi người gọi là cánh đồng hoa tuyết tháng năm?”
“Ừ.” Gật gật đầu, sau đó cô mới ngẩng đầu nhìn anh, có phần cẩn thận hỏi: “Có thể chứ?”
Vỗ vỗ đầu cô, Sài Ngạn Quân nhàn nhạt nở nụ cười.
“Không có gì là không thể, bây giờ chúng ta liền đi ngắm cánh đồng hoa.”
~*~
Một đường xuất phát từ Đài Bắc đi đường cao tốc xuống phía Nam, do không phải ngày nghỉ, nên rất nhanh bọn họ đã đến Miêu Lật, một bên nhìn bản đồ, từ từ lái xe đến địa điểm ngắm hoa.
“Chỗ đó, chỗ đó, em nhìn thấy có rất nhiều hoa.” Cả người Nguyên Tiểu Thu gần như là treo ở ngoài cửa sổ xe, thậm chí còn định vươn tay lao xuống cánh đồng hoa vừa nhìn thấy.
Nhìn nhìn bản đồ trên tay, xách định bên này có chỗ có thể dừng chân, Sài Ngạn Quân cũng theo chỉ thị của cô lái xe đi về phía có hoa, thành tiêu chuẩn ‘khách tìm hoa’.
Dừng xe bên ngoài một đình nhỏ, Nguyên Tiểu Thu vừa mở cửa ra liền chạy như bay về phía đường mòn xung quanh vườn trúc, bởi vì trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, thậm chí còn có gió nhẹ, thổi xuống càng nhiều tuyết tháng năm, tầng trắng trên đất càng thêm dày.
“Oa oa! Cảm giác
thật là lãng mạn!” Đưa tay hứng lấy một đóa hoa vừa rơi xuống, Nguyên Tiểu Thu giống như hiến vật quý chạy đến bên cạnh Sài Ngạn Quân.
“Thích không?” Anh vỗ vỗ đóa hoa rơi dính trên người cô, cười nhạt hỏi.
“Em vô cùng thích.”
“Thích là được rồi.”
Nguyên Tiểu Thu nghe xong câu đáp lại của anh, vẻ mặt cười trộm nhìn anh, làm Sài Ngạn Quân không khỏi đoán rằng, vừa rồi có phải mình đã nói sai cái gì hay không.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, em vừa nghĩ đến anh phải nói: “thích không? Ba mua cho con.” Nghĩ đến lời thoại quảng cáo kinh điển kia, khiến cô không nhịn được phì cười ra tiếng.
“Trong sân đã đủ loại hoa quế, muốn gieo nhiều hoa như vậy, có lẽ phải mở rộng sân ra đến tận đường cái.” Sài Ngạn Quân thật sự trả lời, thậm chí bắt đầu suy tính đến tính khả thi khi mua những cây hoa này về nhà.
“Nhìn anh nghiêm túc này! Em chỉ nói đùa thôi, mà cho dù có mua thì anh tự trồng chứ em không làm đâu!” Nguyên Tiểu Thu liếc anh một cái nói.
“Anh nghĩ rằng em vô cùng thích! Nhưng là hoa này phải trồng ở đây mới có ý nghĩa.” Cô ngoái đầu nhìn lại cười, tiếp tục giải thích, “Như vậy em mới có lý do đi cùng với anh chứ!”
Cô thẳng thắn thông báo làm anh đứng sững sờ tại chỗ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng lưng mảnh khảnh cô xoay tròn trong cơn mưa hoa.
“Sao lần nào cũng bị em ςướק đi lời kịch anh muốn nói hả?” Sài Ngạn Quân khó có được chủ động ôm lấy cô từ phía sau, bất đắc dĩ nói, “Lần đầu tiên tỏ tình cũng vậy, hôn môi cũng vậy, ngay cả bây giờ cũng thế.” Tiếp theo sẽ không phải là ngay cả cầu hôn cũng vậy chứ?
“Hừ hừ! Ai bảo anh không nói, em đành phải giành nói trước thôi!” Nếu không, còn không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào đấy!
“Xem ra cô gái nhỏ đùa bỡn bốc đồng không còn nữa, thư ký Nguyên rốt cuộc khôi phục lại lòng tin, vậy nguyện ý nói một chút về chuyện vừa rồi sao?” Nhận thấy thân thể cô cứng đờ, dường như nhớ tới chuyện vừa rồi, Sài Ngạn Quân chỉ yên lặng ôm cô, đợi cô mở miệng.
“Xem ra người có tâm cơ không tốt là anh.” Vậy mà còn có thể dùng loại chiến thuật quanh co này, bây giờ cô bị anh ôm chặt trong lòng, trừ bỏ ngoan ngoãn nói ra, hình như cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
“Anh nghĩ thỉnh thoảng cũng nên vứt bỏ bộ quy củ cũ của mình, dùng phương pháp mới thôi.” Huống hồ tâm cơ của anh cũng chỉ dùng trên người cô, “Đây cũng là em dạy anh, không phải sao?”
“Em chỉ có thể nói anh bị em làm hỏng rồi.” Giọng điệu thở dài, Nguyên Tiểu Thu tâm không cam tình không nguyện thẳng thắn thành khẩn nói việc vớ vẩn xảy ra vào sáng hôm nay, “… Cứ như vậy, sau đó em tức giận bỏ đi, không biết vì sao lại chạy đến chỗ anh, sau đó bị anh nhìn thấy rồi mang đến nơi này.”
“Cứ như vậy?” Sài Ngạn Quân tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng là xem ra, chuyện còn đơn giản hơn anh tưởng.
“Cái gì gọi là cứ như vậy?” Nguyên Tiểu Thu thở phì phì quay đầu nhìn anh, không có biện pháp lý giải sao anh còn có thể tâm bình khí hòa như vậy, “Tên đầu heo kia dùng loại giọng điệu vô cùng làm nhục người khác nói anh không tốt, vậy mà anh một chút phản ứng cũng không có!” Đương sự cũng không tức giận, vậy cô tức giận thành như vậy không phải là cùng một dạng với kẻ ngu ngốc sao?
“Nhưng anh thật sự cảm thấy không có gì, quan trọng nhất là em không bỏ anh để chọn tên đầu heo kia không phải sao?” Cười vỗ vỗ đầu cô, anh thử dập tắt lửa giận của cô, “Như vậy là tốt rồi, có mà mà phải tức giận.”
“Anh không biết đâu!” Cô tức giận đến mức không ngừng đi vòng quanh tại chỗ, “Anh ta dùng loại giọng điệu giống như anh rất kém anh ta, nhưng rõ ràng anh tốt hơn tên đầu heo kia ngàn lần, vì sao lại bị anh ta nói thành như vậy?”
Người đàn ông Nguyên Tiểu Thu cô nhìn trúng, sao có thể tệ hơn tên đầu heo kia! Tên đầu heo kia cho rằng mình mặc tây trang thắt cà vạt thì chính là người sao? Hừ!
“Đừng tức giận, không cần để ý người khác nói như thế nào, nếu như em cứ một mực để ý, không phải đại biểu rằng em cũng giống anh ta sao?” Sài Ngạn Quân trầm ổn phân tích, “Huống hồ dưới cánh đồng hoa đẹp như này, có chuyện gì là không thể quên chứ?”
Sững sờ dừng bước, nhìn anh mang theo nụ cười trầm tĩnh đứng dưới tàng cây, trái tim Nguyên Tiểu Thu không ý thức đập nhanh hơn, trên má nổi lên từng vệt đỏ ửng.
Mặc dù anh vẫn mặc đồng phục công trường, thậm chí trên mặt vẫn còn bụi đất, nhưng không biết vì sao, bây giờ anh khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt thoát khỏi thế gian, ngay cả nụ cười cũng có ma lực trấn an lòng người.
Thình thịch… Tiếng tim đập đinh tai nhức óc, Nguyên Tiểu Thu ngây ngốc nhìn anh, có một loại luống cuống giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Làm sao bây giờ? Cô giống như… giống như lại thích anh một lần nữa rồi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc