Âm Láy Ma Quỷ - Chương 52

Tác giả: Tô Mịch

- Không có phần của anh.
Cô vốn định tặng anh một niềm vui bất ngờ, nhưng nhìn bộ dạng cau có của anh, cô đành đổi giọng:
- Thôi được rồi, em mua rồi, nhưng vài hôm nữa mới tặng anh được.
Họ rời gian quần áo, lúc ngang qua gian bán đồng hồ, Cửu Thiều “ồ” lên một tiếng:
- Anh biết em định tặng anh gì rồi.
- Anh biết gì?
- Lúc chúng ta đi qua gian hàng bán đồng hồ Cartier, cô bán hàng đã cười với em. Từ đó có thể dễ dàng phán đoán món quà em định tặng anh mà chẳng cần tốn công suy nghĩ. Phải mất một thời gian mới nhận được quà, chứng tỏ em đặt họ khắc chữ. Ồ, anh rất nôn nóng chờ đợi nội dung ở mặt dưới của chiếc đồng hồ…
Thanh Hoành làu bàu:
- Giờ thì em chẳng háo hức gì với nó nữa.
Vừa về đến nhà, bà Trác Ninh hồ hởi kéo cô vào phòng ngủ của bà, nâng niu cuốn album ảnh trên tay như nâng niu báu vật, thận trọng mở từng bức hình cho cô xem:
- Cháu xem đi, đây là ảnh Tiểu Cửu chụp hồi nhỏ, rất đáng yêu, đúng không?
Bà chỉ vào bức hình một bé gái mặc váy công chúa màu trắng, rất dễ thương, Thanh Hoành tin rằng sau này lớn lên bé sẽ là một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp. Thanh Hoành thắc mắc:
- Anh ấy đâu thưa bác?
- Chính là nó.
- … Ý bác là, người mặc váy này… là Cửu Thiều?
Bà Trác Ninh mỉm cười:
- Đáng yêu không?
Thanh Hoành rút vội di động trong túi áo ra, hỏi:
- Cháu có thể chụp hình lưu lại làm kỷ niệm không?
Những bức ảnh đằng sau là những mốc son đánh dấu quá trình trưởng thành của cậu bé điển trai. Có bức ảnh anh mặc sơ mi trắng, bộ quân phục màu xanh nước biển, thắt cà vạt màu tối, trông thật hấp dẫn. Nhưng càng về sau anh chụp hình càng ít, những bức ảnh cuối cùng cô cũng đã từng thấy, chính là ảnh chụp hồi anh học tiến sĩ ở Heidelberg, Đức.
Trong đó có bức hình chụp lúc anh đi trượt tuyết với bạn học, anh khoác vai các bạn, kính bảo hộ cầm trên tay, nụ cười rạng rỡ, để lộ lúm đồng tiền duyên dáng.
Thanh Hoành ngạc nhiên:
- Thì ra anh ấy cũng có lúc cười tươi như vậy.
Thực ra, cô đã được “chiêm ngưỡng” con người anh ở nhiều góc độ, nhiều hoàn cảnh, nhiều tầng bậc cảm xúc khác nhau, nhưng chưa từng được thấy anh cười rạng rỡ như thế bao giờ. Bỗng nhiên cô nhận ra, trông anh già dặn như vậy nhưng kỳ thực hồi học tiến sĩ bên Đức anh vẫn còn rất trẻ, tuổi trẻ vốn là lứa tuổi vui chơi hết mình, cười cũng hết mình.
Bà Trác Ninh thở dài:
- Con cái lớn thường không hay tâm sự với bố mẹ, nó cứ thế bác cũng buồn lắm chứ…
Thanh Hoành chợt nhớ lại khoảng thời gian họ cùng nhau điều tra vụ án phanh thây, khi ấy họ chưa chính thức yêu nhau. Lúc đó cô đóng vai "mồi nhử", đến trọ ở nhà nghỉ, một hôm ăn uống xong, cô bảo muốn kết tình huynh đệ với anh, anh tỏ ra rất khó chịu. Nhưng sau đó, trên đường về, cô tinh nghịch giẫm lên cái bóng của anh, rồi cô đề nghị anh kể cho nghe chuyện anh hồi nhỏ. Anh bảo, lúc anh tỏ ra khó chịu với cô là vì anh đang nhớ lại một chuyện ngớ ngẩn khiến anh bực mình hồi nhỏ. Cô nài nỉ, nhưng anh không chịu kể, anh bảo chuyện đó chỉ có bố mẹ anh biết rõ.
Vì thế lúc này, khi cô gặp được bố mẹ anh, lại được “chiêm ngưỡng” dung nhan của anh hồi bé, cô chợt nhớ đến mấy câu nói đùa khi ấy.
- Cháu nghe Cửu Thiều nói, hồi nhỏ anh ấy từng bực mình vì một chuyện gì đó, là chuyện gì vậy bác?
Bà Trác Ninh "a" lên một tiếng, ngẩng nhìn cô:
- Tiểu Cửu nói với cháu vậy à?
- Vâng, có gì không đúng sao bác?
- À, không, bác cứ nghĩ nó không dám hồi tưởng lại quãng thời gian đó chứ. - Bà Trác Ninh trả lời ngắn gọn: - Bởi vì hồi trước bác rất thích trang điểm cho nó thành con gái, nên chắc là nó hơi băn khoăn về giới tính của mình chăng?
Ăn tối xong, cặp “bệnh nhân” ngồi tán gẫu.
Thay thuốc xong, Cửu Thiều nửa nằm nửa ngồi trên giường, bật tivi xem nốt bộ phim Einstein dở dang lúc trước. Thanh Hoành vừa xem vừa ngáp liên hồi, cô hỏi:
- Anh xem bộ phim này bao nhiêu lần rồi?
Ước mơ cao đẹp hồi nhỏ của cô là trở thành một nhà khoa học, nhưng trải qua những năm tháng học cao học, rồi thi cử liên miên, cuối cùng, cô cắt đứt hoàn toàn với mơ ước của mình. Tất nhiên, vì lòng ngưỡng mộ những thiên tài kiệt xuất, cô cũng từng xem bộ phim này, bộ phim kể về những công việc chính và các thí nghiệm quan trọng trong cuộc đời nhà bác học Einstein, chỉ có điều chưa bao giờ cô xem được trọn bộ.
- Mười lăm lần và đây là lần thứ mười sáu.
- Anh quả là người nhàm chán! Từ lúc anh bảo những khi rảnh rỗi, không có việc gì làm, anh đã học thuộc thời gian biểu của các tuyến xe khách là em biết rồi.
Cửu Thiều quay sang nhìn cô, màn hình vi tính hắt thứ ánh sáng lạnh lẽo lên gương mặt nghiêng của anh, toàn thân anh cũng toát ra thứ khí lạnh ghê người, nhưng cô đã sớm thích nghi, nên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Trong đầu cô bây giờ chỉ còn hình ảnh của anh lúc anh mặc bộ váy công chúa mà thôi.
Anh nhìn cô một lát, đột nhiên không nói không rằng ςướק lấy di động của cô, bật màn hình, thử vài lần thì nhập mật mã thành công. Anh mở album, quả nhiên, anh tìm ra bức ảnh mà mỗi lần nhìn thấy nó là hoóc môn cảm xúc của anh lại tăng cao đột biến.
Thanh Hoành khiêu khích:
- Anh cứ xóa thoải mái, đằng nào trong hòm thư điện tử và trong các kho lưu trữ tài liệu trên mạng, ở mọi nơi mọi chỗ em đều đã lưu lại bức ảnh này. Anh có bản lĩnh thì cứ việc tìm chúng mà xóa hết đi. À, phải rồi, còn cả trong đầu em nữa, bức ảnh này đã được thăng cấp vào loại tài liệu cơ mật hàng đầu trong não bộ của em. Anh có thể xóa ảnh trong đầu em không?
Bàn tay đang xóa ảnh của Cửu Thiều run lên:
- Xem ra em đã quên anh "dạy dỗ" em thế nào lúc ở trên tàu.
Thanh Hoành nằm bò trong lòng anh, đổi giọng nũng nịu:
- Không được đâu! Xương sườn của em chưa lành, ngoài ra em còn bị chấn động não bộ mức độ nhẹ nữa, bác sĩ bảo không được vận động mạnh.
Cánh tay Cửu Thiều đang giơ lên, định dạy cho cô một bài học, nghe thấy vậy chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô:
- Em đó!
Cô điều chỉnh tư thế, khoan khoái gối đầu lên đùi anh:
- Chúng ta giao hẹn trước nhé, đã là kỳ nghỉ thì không được suy nghĩ những chuyện phức tạp, đau đầu.
Từ lúc họ quyết định yêu nhau đến nay, bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, họ hầu như không có thời gian để hẹn hò như những cặp tình nhân thông thường khác. Mặc dù cuộc sống của họ đầy kịch tính, đầy màu sắc, nhưng dù có dạ dày bằng sắt cũng không thể nhồi nhét một lượng lớn thịt thà cá mú như thế mỗi ngày, rồi họ sẽ thèm những món cơm canh đạm bạc.
Cửu Thiều vuốt tóc cô:
- Ngay cả Ám Hoa cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.
- Còn anh thì sao?
Câu hỏi của cô chẳng đâu vào đâu, nhưng anh vẫn hiểu:
- Anh cũng cần nghỉ ngơi. Anh không cần tìm kiếm sự phấn khích bằng việc phạm tội như hắn, những khi nhàm chán, anh có thể đến thư viện, lôi mấy cuốn từ điển tiếng Latinh ra học thuộc lòng.
Thanh Hoành mở mắt nhìn anh:
- Hôm nay em đã được xem bức hình anh chụp hồi học tiến sĩ bên Đức, lúc đó anh cười rất tươi.
- Đó là bức hình thầy hướng dẫn gửi cho anh, nhưng khi đó thầy đã ở vào giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư dạ dày. - Cửu Thiều khẽ nói. - Có một thứ nghịch lý mà người ta vẫn thường nói, rằng bác sĩ không chữa khỏi bệnh của chính mình. Thầy hướng dẫn của anh vốn là chuyên gia về bệnh ung thư, vậy mà cuối cùng thầy không thể qua khỏi. Khi ấy anh thường nghĩ, những việc người khác cần đến mười năm để thực hiện, anh chỉ mất ba năm, vậy thời gian dư ra anh sẽ làm gì.
Cô vội ngồi dậy, đối diện với anh:
- Những lúc đối mặt với các vụ án, anh có nghĩ, nếu đổi lại là anh, anh sẽ không để lại bất cứ sơ hở hay manh mối nào?
- Đúng là anh từng có suy nghĩ đó, nhưng anh cũng biết đó là suy nghĩ nguy hiểm. Vì thế anh đã lựa chọn công việc này, anh phải luôn luôn nhắc nhở và kiểm soát bản thân, không được vượt giới hạn cho phép.
Đây là lần đầu cô và anh trò chuyện về một chủ đề nghiêm túc như vậy, có lẽ vì họ đã ngày càng xích lại gần nhau, nên anh sẵn lòng tâm sự với cô nhiều điều riêng tư. Cô ngẫm ngợi một lát, nói:
- Nếu sau này anh có ý nghĩ đó, hãy cho em biết, em sẽ ngăn anh lại.
Anh nhìn cô một lát, đột nhiên mỉm cười:
- Em ngăn anh bằng gì nào?
Nhưng cô đã quay đi làm việc khác, không có ý định trả lời câu hỏi của anh. Anh bất giác thở dài, từ ngày quen cô đến nay, anh thấy mình càng lúc càng hay thở dài, nhưng anh lại không nỡ cắt bỏ cảm xúc bất lực ngọt ngào ấy. Điều này giống như việc ta đang đi trên đường, có người nhắc nhở ta chú ý cái ổ gà to tướng ở phía trước, nhưng ta vẫn hăm hở thụt xuống cái hố ấy mà không biết vì sao.
Thanh Hoành mở hộp, cuối cũng cô đã biết món quà mà bà Trác Ninh mua tặng con trai là bộ quần áo nhãn hiệu Dior Homme kẻ ca rô, ống tay áo thêu hình con ong chăm chỉ.
- Em thấy thẩm mỹ của mẹ rất đặc biệt đó chứ.
Cô tin chắc chiếc đồng hồ vàng bắt mắt anh đeo hồi đi tàu Đông Thái Bình Dương, và vì nó bị Tô Quỳ phán đoán anh là trai bao, chính là món quà mẹ anh tặng.
- Sao em không nói thẳng thẩm mỹ của bà rất tồi.
- Bác ấy còn tặng em một chiếc váy nữa.
Thanh Hoành mở chiếc váy cho anh xem.
- Cũng gợi cảm lắm chứ, xẻ cao thế này mà.
- ... Anh xin rút lại câu nói vừa nãy, anh thấy mẹ anh chọn váy ngủ ѕєχy cũng không tồi đâu.
Thanh Hoành vừa nhắm mắt liền thấy mình lạc vào một thế giới huyền ảo kỳ quái, mơ hồ.
Cô đang bước đi giữa dòng người xuôi ngược, trên đầu là chiếc đèn chùm bằng pha lê rực sáng. Cô không ngờ cô lại trở về nhà hát năm xưa, nơi đã xảy ra vụ nổ kinh hoàng. Có người chạy qua, va vào người cô, cô quay lại nhìn, và bắt gặp gương mặt của Tần Tấn dưới chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì hắn đã chĩa súng vào cô:
- Những kẻ phát hiện ra thân phận của tôi đều phải chịu kết cục này.
Lúc hắn nói câu đó, gương mặt hắn đột nhiên biến đổi thành gương mặt những người quen của cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt khôi ngô, tuấn tú với nụ cười dịu dàng, và đôi lúm đồng tiền hấp dẫn, chính là gương mặt rạng rỡ trong bức hình chụp ở bãi trượt tuyết cô từng thấy. Rồi bỗng cô nghe thấy một tiếng "pằng", иgự¢ anh thủng một lỗ nhỏ, máu huyết trào ra, càng lúc càng xối xả.
Cô nhìn thấy kẻ bắn anh từ sau lưng.
- Không... đừng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc