Âm Láy Ma Quỷ - Chương 51

Tác giả: Tô Mịch

Anh ấn cô ngồi xuống giường của mình, còn anh thì kéo chiếc ghế ở bàn đọc sách lại và ngồi xuống trước mặt cô.
Anh gác tay vào lưng ghế, gác một chân lên đù*, chuyện phiếm với cô:
- Bố anh nấu ăn rất cừ, tiếc là ông quanh năm bận rộn, chỉ có thể vào bếp những dịp lễ Tết.
Thanh Hoành “ừ” một tiếng.
- Nếu mẹ anh bảo muốn nấu cơm cho em ăn, em đừng ăn.
- … Ừ.
- Nếu mẹ anh rủ em đi siêu thị mua đồ, em cũng đừng đi, kể cả mẹ anh có năn nỉ cũng đừng mềm lòng.
- …
- Em vẫn ổn chứ?
Không nhịn nổi nữa, Thanh Hoành phì cười:
- Em có cảm giác đang nói chuyện gia đình với anh trong phòng phẫu thuật.
Cửu Thiều mỉm cười, ra hiệu cho cô:
- Lại đây.
- Làm gì?
Thanh Hoành nhìn anh đầy cảnh giác. Nhưng sau khi suy xét chín chắn, cô thấy có lẽ cô đã quá mẫn cảm. Anh đang là một người bệnh, cho dù anh muốn... đi nữa, sức khỏe của anh cũng không cho phép. Nghĩ vậy, cô bắt đầu diễn vẻ Kh**u gợi, trêu chọc anh bằng ánh mắt lúng liếng đa tình và gương mặt nhìn nghiêng đầy quyến rũ:
- Người ta không muốn đến đâu, anh có lại đây thì lại.
Cô cảm thấy nổi da gà vì câu nói "buồn nôn" của minh.
Cửu Thiều khẽ nhướn mày, anh chầm chậm bước về phía cô với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Anh đến rồi đây, sao nữa?
Thanh Hoành đưa tay ra định kéo cổ áo sơ mi của anh nhưng vì không với tới, cô yêu cầu:
- Khom lưng xuống đi, em không với tới thì làm gì có bước tiếp theo.
Anh lập tức khom lưng, cô túm lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo xuống thấp hơn nữa. Anh nhiệt tình phối hợp, gương mặt anh đã gần chạm sống mũi cô.
Khóe môi Thanh Hoành cong cong:
- Hôn em đi, sau đó chúng mình sẽ uống vang suốt đêm.
Cửu Thiều hôn lên khóe môi cô:
- Ngày mai thì sao? Vẫn uống suốt đêm chứ?
- Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào?
Cô lả lơi chạm khẽ vào cằm anh. Nhưng vừa dứt lời, cô liền bị đè xuống giường, bị anh hôn tới tấp, nhưng anh rất có chừng mực, không chạm vào chiếc xương sườn đáng thương của cô. Anh rời cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Biểu hiện của anh thế nào? Ngày mai có uống suốt đêm nữa không?
Thanh Hoành ném gối vào mặt anh:
- Không có, không có, không có!
Cửu Thiều lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng thường ngày, ngồi thẳng dậy:
- Em chẳng biết đùa gì cả.
- Ai mà biết anh có sở thích này! Diễn vai trai bao mà cũng vui vẻ đến thế.
- Anh vốn là người thú vị.
Anh đến bên giá để băng đĩa, lục tìm một hồi:
- Chưa đến giờ ăn, hay chúng mình xem phim nhé, em thích xem phim gì?
- Tùy anh, anh xem gì em xem nấy.
Sau đó, cô bị bắt xem phim Einstein với anh chừng mười lăm phút.
Thật là một gia đình đáng sợ!
Ăn trưa xong, bà Trác Ninh nắm tay cô:
- Nếu cháu không quen ngủ trưa thì đi dạo trung tâm thương mại với bác nhé.
Thanh Hoành cũng đang muốn mua quà tặng họ, nên cô nhận lời:
- Vâng ạ.
Ngay sau đó, mắt cô chạm phải ánh mắt đầy cảm thông của Cửu Thiều. Anh lắc đầu rồi đứng lên, về phòng.
Lúc này cô mới chợt nhớ, hình như anh có dặn cô đừng nhận lời đi mua quần áo với mẹ anh. Nhưng cô thiết nghĩ, chỉ là đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại thôi mà, làm gì đến mức ấy.
Vì đang là ngày Tết, trung tâm thương mại khá vắng vẻ, không đông nghịt như hồi cuối năm, khi mà các gian hàng đồng loạt giảm giá. Thanh Hoành theo bà Trác Ninh dạo qua các gian hàng bán đồ hàng hiệu cao cấp. Cô chọn một chiếc khăn lụa và một chiếc thắt lưng làm quà tặng bố mẹ Cửu Thiều. Bà Trác Ninh cũng mua hai chiếc áo sơ mi nam kiểu dáng khá ổn.
Nhưng khi họ ngang qua gian hàng bán quần áo của một thương hiệu thời trang Ý, mắt bà Trác Ninh đột nhiên sáng lên, bà kéo tay cô vào trong.
- Thương hiệu này rất hợp với khí chất của cháu.
Bà chọn một chiếc váy lụa hoa văn lòe loẹt, gợi cảm, mức độ "hở" tương đối lớn, váy xẻ cao lên tận thắt lưng.
- Cháu mặc chiếc váy này xinh lắm đây, cháu thử đi, thử đi!
- ... Dạ thưa...
Thanh Hoành khổ sở nghĩ cách, rốt cuộc trong vòng mười giây cô đã nghĩ ra câu trả lời chuẩn xác:
- Vết thương của cháu chưa lành, thay quần áo rất đau bác ạ.
- Ồ, vậy à?
Bà đưa váy cho cô bán hàng:
- Cô gói chiếc váy lại cho tôi.
- Bác ơi, bác không cần làm vậy.
- Không sao!
- Bác không cần lãng phí vì cháu.
- À, còn cả sợi dây buộc tóc và mấy thứ trang sức phụ kiện của chiếc váy này cũng rất đẹp, gói cả lại cho tôi.
- Bác ơi...
Bà Trác Ninh quay lại nhìn cô, đột nhiên kêu lên:
- Hả, sao vẫn "bác"?
Thanh Hoành P0'p huyệt thái dương:
- Nhìn bác rất trẻ, đúng là cháu không nên gọi như vậy, nhưng xét vai vế...
- Con phải gọi ta là mẹ chứ.
Thanh Hoành quay đi nhắn tin cho Cửu Thiều: "Anh rảnh thì xuống đây với em một lát."
Cửu Thiều trả lời rất nhanh, chỉ một giây sau Thanh Hoành đã nhận được tin nhắn: "Đừng hòng!"
"Nếu anh chịu xuống, từ nay em đồng ý "diễn trò" cùng anh!”
Cuối câu, Thanh Hoành còn bổ sung thêm mấy dấu cảm thán.
Mười phút sau, khi bà Trác Ninh lại nhắm trúng môt chiếc váy khác cho cô, thì Cửu Thiều xuất hiện. Nếu bảo cô dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất để mô tả chiếc váy đó thì sẽ là: "phong cách tuổi teen", "màu hồng phấn", "viền ren\'\'. Cửu Thiều nhìn chiếc váy bằng ánh mắt miệt thị, anh treo trả nó về vị trí ban đầu:
- Tầng này là quần áo dành cho tuổi teen, không hợp với cô ấy, lên tầng trên hay hơn.
- Tiểu Hoành kém con nhiều tuổi, sao lại không hợp? Con mới là người đàn ông cao tuổi thì có.
Cửu Thiều mấp máy môi, đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp tuôn ra những lời độc địa, Thanh Hoành không muốn thảm kịch diễn ra ở bệnh viện sáng nay tiếp tục tái diễn, cô vội dập lửa:
- À phải rồi, anh chưa mua áo khoác và quần áo ấm, chúng ta xuống tầng một xem đồ nam đi.
Tầng một là thương hiệu thời trang quốc tế, sẽ không xuất hiện mấy thứ hoa văn, họa tiết kiểu hoạt hình, nhí nhố. Mặc dù cô cũng thấy hơi áy náy khi đẩy "mầm họa" sang cho Cửu Thiều gánh, nhưng chí ít cô đã để một đường lùi cho anh. Nhân lúc mẹ con họ tranh luận về kiểu dáng trang phục, cô lẻn sang gian bán đồng hồ kế bên tìm kiếm và nhanh chóng nhắm trúng một cặp đồng hồ đôi. Cô hỏi người bán hàng:
- Nếu tôi muốn khắc chữ ở mặt dưới của đồng hồ thì cần bao nhiêu thời gian?
- Thông thường mất mười lăm ngày.
Thanh Hoành viết vào mảnh giấy nội dung cần khắc và thông tin liên lạc của cô, sau đó thanh toán bằng thẻ ngân hàng.
- Khi nào khắc xong, cô cứ gọi điện, tôi sẽ đến lấy.
Cô bán hàng tươi cười hớn hở:
- Cảm ơn quý khách!
Sau đó đon đả tiễn cô.
Cô quay lại gian hàng bán quần áo nam giới, thấy sắc mặt Cửu Thiều không vui vẻ gì, nhưng cũng không đến nỗi khó coi. Dù sao thì thường ngày anh cũng luôn trưng ra cái vẻ mặt lạnh như tiền ấy. Cô ngồi xuống cạnh anh:
- Mẹ anh đâu?
- Đi thanh toán rồi.
- Đã xong?
- Ừ.
Thanh Hoành vỗ vai anh:
- Đồng chí vất vả rồi!
Cô đưa anh xem món quà mừng năm mới mà cô định tặng bố mẹ anh, nhưng anh hỏi lại:
- Còn quà của anh đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc