Âm Láy Ma Quỷ - Chương 24

Tác giả: Tô Mịch

- Ngốc ạ, sao cháu phải xin lỗi.
Khóe mắt Lăng phu nhân đỏ hoe.
Cô luôn cảm thấy mình bất lực và vô dụng vì đã tuột nhiều cơ hội tóm được Ám Hoa. Nhưng sau vụ nổ du thuyền Đông Thái Bình Dương, cô mới nhận ra mình quá ư tự phụ. Ba năm trước, khi cầu xin giám đốc Lăng cho mình một cơ hội, cô hứa hẹn mới hay làm sao. Vậy mà giờ đây, giám đốc Lăng đã hy sinh, còn cô vẫn sống.
Sống như thế này chẳng khác nào một cái ૮ɦếƭ thoi thóp.
Sau lễ viếng là đến nghi lễ hỏa táng. Lăng phu nhân một tay dắt con gái, tay kia nắm tay Thanh Hoành, cùng bước vào bên trong.
Khi cánh tay như được làm bằng sáp kia bị ném vào biển lửa, ngọn lửa đột ngột bùng lên, Lăng phu nhân ngất xỉu. Thanh Hoành cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội xốc Lăng phu nhân lên, ấn huyệt nhân trung. Còn cô con gái bé nhỏ thì vừa lay mẹ vừa kêu khóc thảm thiết.
Cảnh tượng ấy khiến cô chỉ muốn ૮ɦếƭ ngay tức khắc.
Cô không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy thật mơ hồ, con đường ấy dường như rất dài, nhưng lại như rất ngắn, chớp mắt đã đến nhà.
Cửu Thiều chưa về, ngay cả không khí trong căn phòng trống vắng ấy cũng trở nên giá lạnh. Cô vào phòng tắm, vặn nước sang vòi nóng ở mức tối đa nhưng cô vẫn thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến nỗi vĩnh viễn không bao giờ ấm lại được.
Cô trùm chăn ngồi co ro trên sofa chờ đợi, đợi mãi đợi mãi thành ra buồn ngủ. Không biết bao lâu sau cô mới tìm được chút hơi ấm, lơ mơ mở mắt liền thấy mấy vết sẹo nhỏ gần kề mặt mình, và dường như đang phát sáng. Thanh Hoành vùi đầu vào иgự¢ anh, thì thào:
- Cuối cùng anh cũng chịu về nhà…
Cửu Thiều nhíu mày:
- Lần sau không được ngủ ở sofa, sẽ bị cảm lạnh.
Anh dịu dàng đặt cô lên giường, định vươn người tắt đèn bàn ở đầu giường thì bị cô túm chặt cổ áo. Anh mất thăng bằng, suýt nữa nằm đè lên người cô, nhưng anh phản ứng rất nhanh và kịp thời chống tay xuống.
Thanh Hoành rướn người lên, cô liếm môi anh thật tình tứ, lưỡi cô nhẹ nhàng tách môi anh. Cửu Thiều thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh, anh đã giành lấy quyền chủ động Thanh Hoành siết chặt eo anh, giọng hờn dỗi tội nghiệp:
- Em muốn anh ở đây với em.
Cửu Thiều vỗ về cô:
- Đừng như thế, anh chưa chuẩn bị…
Thanh Hoành ngồi hẳn dậy, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh:
- Mặc kệ, vả lại mẹ anh cũng đã giao anh cho em rồi.
Cửu Thiều chưa kịp hỏi ý nghĩa câu nói ấy thì cô đã cắn nhẹ vào cổ anh, anh bất giác rên lên khe khẽ. Thanh Hoành cũng thấy bất ngờ với cử chỉ đó của bản thân, nhưng vì cô khao khát muốn làm một việc, nên cô như người trúng tà vậy. Cô cởi đến thắt lưng của anh. Cô có thể đoán được tâm trạng của anh lúc này. Nhìn vẻ mặt đầy giằng xé của anh thì biết, tâm trạng của anh lúc này không khác một người đàn ông vừa mất vợ nhưng lại trúng số độc đắc năm triệu đô la.
Cô bỏ tay xuống, thì thào bên tai anh:
- Em đang trong thời kỳ an toàn, anh đừng lo.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát, khẽ nói:
- Sau vụ nổ trên biển, anh thật sự may mắn vì không bị thương nghiêm trọng, nhưng khắp người là những vết trầy xước, và sẹo nhỏ.
Anh tự mình cởi những chiếc cúc còn lại, đúng là có rất nhiều vết thương, vết sẹo trên cơ thể anh.
- Theo kết luận về tình trạng tổn thương của lớp biểu bì thì những vết sẹo này khó mà xóa đi được.
Thanh Hoành vuốt ve những vết thương của anh, một số chỗ đã liền da, phẳng lì, nhưng nhiều chỗ vẫn sần sùi, trầy trụa.
- Nghe anh nói như vậy thì hẳn là không cần em phải an ủi nữa.
- Đúng vậy. – Cửu Thiều nói. – Anh sẽ bắt Ám Hoa phải đền tội cho tất cả.
Thanh Hoành đặt môi hôn nhẹ lên các vết thương của anh. Nụ hôn của cô chạm đến đâu, cô cảm nhận được sự căng thẳng của anh đến đấy. Cửu Thiều hơi mở miệng, dường như anh rất muốn ՐêՈ Րỉ, nhưng không phát ra thành tiếng, gương mặt lạnh lùng, cương nghị của anh bỗng trở nên mê loạn. Anh nhìn cô đắm đuối, lật cô xuống và đè lên thân thể cô. Áo ngủ bị ném sang bên, anh bắt chước động tác của cô khi nãy, hôn lên từng phần da thịt cô. Thanh Hoành khẽ cựa quậy dưới thân anh, cô khẽ khàng đề nghị:
- Đừng mà, đừng anh, em chỉ cần anh thôi!
Cửu Thiều chế ngự cô bằng cánh tay, nhưng vì sợ cô đau, anh không dám gì mạnh:
- Ngoan nào, đừng ồn ào!
Nhưng cô muốn được đau, cô cần cảm giác đau đớn để biết rằng mình còn sống, để cô có thể quên đi cảnh tượng Lăng Phu Nhân ngất xỉu khi ngọn lửa thiêu đốt di thể của chồng bà, và cũng giúp cô xua tan cái lạnh đã thấm vào tận xương tủy. Cô không cần cảm giác đê mê mà người ta thường có trong cái đêm đầu tiên ấy.
Khi anh đi vào trong cô, cô mới nhận được cơn đau mà mình muốn có. Cô quặp chặt lấy lưng anh, thở hổn hển:
- Em không sao, anh cứ tiếp tục.
Cô thấy mình sắp điên mất rồi. Bề ngoài bình tĩnh là thế, nhưng bên trong, cỏ dại đã lan tràn, tua tủa, cô cần được hủy diệt, để rồi tái sinh. Và anh, anh thật ấm áp và tràn đầy sinh lực. Họ quấn lấy nhau, tay trong tay, cô là nàng yêu quái nơi quán khuya thôn vắng, cô phải hút lấy nhân khí của anh để tiếp tục sống.
Bỗng, nước mắt cô tuôn rơi, lớp vỏ cứng rắn và lạnh ngắt bao bọc trái tim cô rạn vỡ, sự vô cảm dần tan chảy.
Cửu Thiều nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên khóe mắt, thấm đi giọt nước mắt của cô. Anh chưa bao giờ chiếm hữu đối phương bằng động tác dịu dàng đến thế. Sự tuyệt vọng của họ dường như đã truyền sang nhau. Anh say mê, ngây ngất đến hoang dại, nhưng lý trí còn sót lại vẫn kìm chế, không cho anh phát ra tiếng kêu.
Nếu cần phải tổng kết thì đó là một đêm cuồng loạn, bừa bộn, thê thảm. Ga trải giường đầy vệt máu và chất dịch, không thể dùng được nữa. Đèn bàn ở đầu giường vẫn miệt mài chiếu ra thứ ánh sáng vàng vọt, yếu ớt. Cô ngồi một chỗ như bà chủ, quan sát anh thu dọn tàn cuộc.
Nhưng cứ ngồi mãi như thế cũng chán, nên nhân lúc anh thay ga giường, cô đưa tay lên xoa đầu anh:
- Anh khá lắm, mặt nào cũng giỏi.
Cửu Thiều nắm lấy tay cô:
- Em bảo em đang trong thời kì an toàn là nói dối.
- Cứ cho là thế đi.
Cửu Thiều nhìn cô, một lát sau, anh vỗ nhẹ vào vai cô qua lớp chăn:
- Có vẻ như em đã quên bài học lần trước.
- Anh dám!
Thanh Hoành co chân giẫm lên đùi anh:
- Anh dám làm vậy lần nữa em sẽ mặc kệ anh.
Cửu Thiều tóm lấy cổ chân cô, kéo ra sau, suýt nữa cô bị anh kéo cho ngã lăn ra đất:
- Buông em ra.
Cửu Thiều lập tức thả tay, anh quay người đi ra ngoài. Thanh Hoành hỏi với theo:
- Anh đi đâu thế? Mua thuốc à?
Cửu Thiều quay lại, cốc đầu cô không thương tiếc.
- Anh đi xả nước tắm.
Anh xách theo một bọc lớn ga trải giường vừa thay ra, đột nhiên quay đầu lại:
- … Em cần tiếp tục điều trị tâm lý.
- Bao lâu nữa?
- Theo em thì bao lâu?
Một tay chống cằm, Thanh Hoành đáp:
- Nếu theo tiểu thuyết diễm tình thì nên nên trả lời là: điều trị suốt đời. Anh thích câu trả lời này chứ?
- … Anh sắp cảm động rồi đây.
Từ phòng tắm đi ra, anh ngồi xuống trước mặt cô, đầu gối anh chạm vào đầu gối cô:
- Sữa tắm của em có mùi gì kỳ cục thế, cay xè cả mắt.
- Mùi nhựa thông đấy. – Thanh Hoành đắc ý. – Không cần khen ngợi em đâu, em thừa biết mình rất có gu thẩm mỹ.
Anh kéo tấm chăn cô đang quấn quanh người ra, luồn tay xuống gối, nhấc bổng cô lên:
- Lần sau đừng hòng anh chiều em khi em muốn giải tỏa tâm lý.
Thanh Hoành cố tình hiểu sai ý anh:
- Nhưng không nhờ anh thì nhờ ai, lẽ nào đi nhờ người khác giúp việc này?
Cô dầm mình trong bồn nước ngầu bọt, hít thở sâu nhiều lần và cảm thấy thân thể và tâm trạng đều ổn cả. Quả nhiên có rất nhiều cách điều chỉnh tâm lý. Cô vừa say sưa giới thiệu cấu tạo của chiếc bồn tắm mát xa này vừa hào hứng kể lại sự tích lẫy lừng của bản thân:
- Chiếc bồn tắm này em giành lấy từ chỗ Tạ Doãn Luy về đây đấy. Anh ta là kẻ rất biết hưởng thụ, nên đồ đạc của anh ta đều rất tốt.
Cửu Thiều bước vào bồn tắm, nghe thấy thế chỉ “hừ” một tiếng và không nói gì thêm.
Thanh Hoành xoay người lại:
- Đừng lúc nào cũng hậm hực như mèo đực xù lông thế… Ơ này này, anh làm gì thế?
Cô nghiêng đầu, muốn nhìn cho kỹ vết răng trên vai mình.
- Thế mà cũng nỡ lòng cắn người ta.
Trong làn hơi nước mờ mịt, Cửu Thiều nhắm chặt mắt lại, hàng lông mi dài ướt sũng.
- Có lúc anh còn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em.
Vế sau của câu này tất nhiên sẽ là : Mới cắn một cái là còn nhẹ đấy.
Thanh Hoành nằm bò lên thành bồn, khoan khoái nói:
- À, này, hôm nay em gặp mẹ anh đấy. Em có cảm giác mẹ con anh sinh ra là để cổ vũ cho lý thuyết của các nhà di truyền học.
Có một lý thuyết trong di truyền học. Đằng sau mỗi chàng trai trí tuệ vượt trội là một bà mẹ trí tuệ đỉnh cao. Nếu người phụ nữ ấy sau này trở thành mẹ chồng tương lai của cô thì thật đáng sợ. E là có muốn nói dối một câu cũng phải viết nháp hàng trăm lần.
Một lát sau, Cửu Thiều mở mắt, nói:
- Không sao, dù biết em nói dối nhưng anh cũng sẽ không lật tẩy em, nếu lời nói dối ấy không vi phạm nguyên tắc của anh.
Đáng ghét quá, cô không còn chút tự do nào cho hoạt động tâm lý của mình nữa ư?
Cửu Thiều mát xa vai và lưng cho cô, dùng lực vừa đủ:
- Còn khó chịu nữa không?
- Lần đầu không tránh được bị đau, điều này không phải là do “kỹ thuật” của anh kém đâu.
Thanh Hoành ngoan ngoãn nằm bò trên thành bồn, tận hưởng dịch vụ mát xa tại nhà. Bầu không khí giữa hai người mới vui vẻ, hòa thuận làm sao. Thanh Hoành chợt nhớ, mấy hôm trước, khi cô nói muốn tham gia vào một vụ án liên quan đến Ám Hoa, anh đã từ chối dứt khoát. Đang lúc vui vẻ, thân mật thế này, nếu cô nhắc lại một lần nữa, thêm chút nũng nịu, biết đâu anh lại chịu cũng nên. Nào ngờ, mới nói được nửa câu đã bị anh cắt ngang:
- Không được.
- Vì sao?
Thanh Hoành tức giận xoay người lại, suýt nữa thì gãy lưng.
- Em đi theo anh, anh không chuyên tâm làm việc được.
- Đó là việc của anh, anh nên học cách kìm chế bản thân.
Cửu Thiều nâng mặt cô lên, hỏi nghiêm túc:
- Theo em, ưu điểm lớn nhất của anh là gì?
Tính tình cổ quái, động một cái là giận dỗi vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu, nhưng cũng không thể nói anh cảm tính, vì anh ứng xử rất già dặn, chín chắn. Chỉ có điều, anh không thích lấy lòng người khác mà thôi. Nhưng như thế cũng là khuyết điểm đấy chứ.
- Không nghĩ ra được à? – Anh nheo mắt. – Đó là, rất có chủ kiến.
Thanh Hoành suy ngẫm một lát, nhận thấy cô chắc chắn không thể thắng anh khi nói lý lẽ, liền chuyển sang kế sách làm nũng:
- Quan hệ của chúng ta đã sâu đậm đến mức này rồi, anh vẫn không chịu chia sẻ với em hay sao? Anh thừa biết em rất coi trọng việc đó.
Cửu Thiều nghiêm mặt:
- Thế nên em cho rằng anh cần phải báo cáo với em mọi việc?
Thanh Hoành sững sờ trước câu nói của anh, tiếp theo đó là lửa giận bừng bừng:
- Ý anh là gì?
- Anh phải hỏi em mới đúng.
Ánh mắt anh sắc lạnh.
- Anh muốn biết, rốt cục em coi anh là gì? Khi muốn đạt mục đích, em sẽ dọn đường cho mình bằng cách phát tình cảm và sự quan tâm cho anh. Ví như lúc trước, vì muốn có được thông tin, em giả vờ ghen tuông, đòi kiểm tra anh. Lúc ấy anh đã rất vui, nhưng sự thực là gì? Bây giờ em lại lợi dụng quan hệ của chúng ta để đưa ra yêu cầu này. Rốt cuộc, em coi anh là gì hả?
Thanh Hoành cảm thấy máu đang dâng lên não, cô đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài, lấy khăn tắm quấn quanh người và ném chiếc khăn tắm còn lại lên đầu Cửu Thiều:
- Tiêu Cửu Thiều, anh là đồ khốn!
Lúc trước vẫn còn vui vẻ, thâи áι, chớp mắt một cái, cô đã muốn xông đến tẩn cho anh một trận. Tất nhiên, cô không đến nỗi giận quá mất khôn, cô thừa hiểu sử dụng bạo lực với anh không ăn thua, cô không phải đối thủ của anh. Cô hầm hầm mặc quần áo, ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, lao ra cửa.
Xuống đến chân tòa nhà cô mời nhận ra một vấn đề hết sức quan trọng: Chủ căn hộ là cô, vì sao cãi nhau với anh mà cô phải rời khỏi nhà mình? Đúng ra, người bị đuổi ra khỏi nhà anh mới phải chứ?
Cô thò tay vào túi áo tìm kiếm nhưng không tìm được xu nào, vậy thì không thể bắt xe đến quán ăn đêm gần đây được. Cô quay đầu lại, ngước nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng mình, cảm thấy bực bội vô cùng. Phải về nhà trong tâm trạng này chẳng thoải mái chút nào.
Thế là cô cứ lang thang, ra khỏi tiểu khu mình sinh sống. Bảo vệ khu vực nhìn thấy cô liền trêu chọc:
- Muộn vậy vẫn ra ngoài sao?
Thanh Hoành kéo cao áo khoác, rảo bước thật nhanh:
- Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.
Cô lang thang trên phố, loáng một cái đã đến ngã tư, đèn xanh cho phép người đi bộ sang đường. Cô định bước qua thì một chiếc xe hơi thể thao màu đen đánh võng sượt qua cô. Cô nhìn theo chiếc xe lượn một đoạn thì đâm sầm vào rào chắn đường, sau đó đứng im. Cô đoán chủ xe chắc chắn phê thuốc hoặc say rượu. Cô lấy làm tiếc vì không mang theo thẻ công an, bằng không chắc chắn sẽ phải dọa cho hắn sợ mới được. Cô đi thêm một đoạn nữa thì thấy siêu thị 7- Eleven, cô tới đó, gọi nhờ điện thoại báo cảnh sát, rồi mới chầm chậm quay về. Lúc ra khỏi nhà mang theo cục tức to tướng, nhưng sau khi dạo qua bao nhiêu đường phố, cơn giận đã dần tiêu tan. Lúc quay về cô mới nhận ra mình đã đi xa đến vậy.
Những lúc giận quá mất khôn thường làm ra những việc ngớ ngẩn, Thanh Hoành thầm nghĩ, có lẽ phải xem lại bản thân mới được. Lúc nào cô cũng ỷ vào vị thế của mình trong tình yêu mà không để tâm đến cảm xúc của anh, cô đã sai. Rõ ràng giữa họ không nên tồn tại mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, nhưng sự hiểu lầm vẫn luôn xảy ra.
Rất lâu sau cô mới về đến khu nhà của mình, chợt thấy đèn điện trong tòa nhà nhấp nháy vài cái rồi tắt phụt. Khu nhà chìm trong bóng tối.
Đến chân tòa nhà cô ở, cô ấn gọi phòng quản lý, họ bận máy suốt, một lúc sau mới có người nghe máy, nhưng có vẻ họ cũng đang rối như canh hẹ. Cô nghe thấy ai đó giải thích, khu nhà cúp điện tạm thời là do họ phải kiểm tra đột xuất đường điện trong khu vực, nhưng sẽ nhanh chóng có điện lại.
Mất điện nên thang máy không thể hoạt động, công suất máy phát điện của khu nhà này rất thấp, chỉ đủ để cấp điện chiếu sáng.
Thanh Hoành nói thêm vài câu rồi gác máy.
Cũng phải, đêm hôm thế này ai còn mò ra ngoài mà cần đi thang máy nữa. Những người phải trực đêm thì chưa đến giờ giao ban.
Cô tưởng tượng ra hai mươi tầng lầu và quyết định chờ có điện. Thế là cô bèn ngồi đợi trên bậc cửa bên ngoài cửa kính. Phía trước là ánh sáng nhờ nhờ của đèn chiếu sáng khẩn cấp, côn trùng chen nhau bay về phía nguồn sáng ấy, va rào rào vào chụp đèn.
Đang mải nhìn cảnh tượng ấy, chợt cô nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa. Cô quay đầu lại, bắt gặp Cửu Thiều trong trang phục quần dài áo sơ mi, vạt áo nhàu nhĩ, xộc xệch, không chỉnh tề chút nào.
Một lúc sau anh mới bước lại, ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói:
- Anh xin lỗi.
Hơi thở của anh khá gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh Hoành không hiểu anh đã làm gì mà thành ra như vậy, rõ ràng quần áo xộc xệch và mồ hôi nhễ nhại thế này là kết quả của việc vận động mạnh.
Cửu Thiều lặp lại:
- Anh xin lỗi.
Thanh Hoành quyết định không gây khó dễ cho anh thêm nữa:
- Lỗi cũng tại em, lựa không đúng lúc khi đưa ra đề nghị, gây hiểu lầm rằng em muốn lợi dụng anh.
Cửu Thiều nắm tay cô, lòng bàn tay anh ẩm ướt.
Cô hỏi:
- Anh làm gì mà thở hồng hộc thế?
- Anh vừa chạy xuống tìm em thì khu nhà mất điện, tìm quanh đây không thấy em đâu, cứ nghĩ em lên nhà rồi, thế là lại leo thang bộ đi lên. Nhưng đến nơi vẫn không thấy em đâu, anh lo quá.
Cô kéo tay anh dậy:
- Có vẻ sẽ cúp điện lâu đấy, chúng ta lên thôi.
Anh để mặc cô kéo mình đi. Leo được khoảng hai tầng thì Thanh Hoành cảm thấy tuyệt vọng khi ngẩng đầu nhìn vòng xoáy tít mù trên đầu:
- Em đi không nổi, anh cõng em.
Cửu Thiều lập tức cúi xuống, cõng cô trên lưng. Gáy anh ướt đẫm mồ hôi, bước chân vững chắc, cô nằm trên lưng anh và không hề cảm thấy khó chịu.
Không biết họ đã lên tầng thứ bao nhiêu, cô chỉ nghe thấy hơi thở ngày một nặng nề của anh vang vọng trong không gian. Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mà giờ lại phải cõng một người leo cầu thang bộ, điều này quả là cực hình đối với anh. Cô ghé sát tai anh, nói:
- Thôi được rồi, em cố tình chọc tức anh đấy, thực ra em vẫn đi được.
Cửu Thiều ngừng một lát,anh bảo:
- Cứ để anh cõng em.
- Không cần đâu, anh thả em xuống, em tự đi được.
Cô muốn trượt xuống, nhưng đã bị anh ghìm chặt hơn. Anh kiên quyết như vậy nên cô cũng không giằng co thêm nữa, càng co kéo chỉ càng khiến anh mất sức. Thanh Hoành cảm thấy tình yêu của họ giống hệt câu chuyện tình yêu trong bệnh viện tâm thần. Mỗi lần cãi cọ, giận dỗi đều không phải vì cô thiếu dịu dàng, thương yêu, cũng không phải vì anh lăng nhăng, trăng hoa, mà chỉ vì một kẻ tên là Ám Hoa. Điều này thật ngớ ngẩn.
- Khi nãy em đã suy nghĩ về nhiều chuyện, em thấy rằng chúng ta không nên tranh cãi về Ám Hoa nữa. – Cô khẽ nói. – Cuộc sống và tình yêu của em bị hủy hoại bởi một kẻ em chưa từng biết mặt và cũng không rõ có thực sự tồn tại hay không. Điều này là không đáng. Chỉ riêng về điểm này thôi, em cũng nên xin lỗi anh.
Cửu Thiều mỉm cười:
- Không sao.
- Còn nữa, em đang trong thời kỳ an toàn, điều này là sự thật.
- … Không phải cũng không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm
Xã hội hiện đại, nhịp sống với tiết tấu nhanh, vội vã, thời nay phàm mọi chuyện đều là sự tự nguyện giữa đôi bên, đâu thể nói ai phải chịu trách nhiệm với ai. Cô hiểu, nhưng không nói.
- Dù vậy, em cũng không thể chấp nhận việc anh đẩy em ra ngoài rìa toàn bộ vụ án này. Anh không chịu cho em đi cùng, nhưng nếu em cứ bám theo anh thì anh làm gì được? Anh đang trong tình cảnh khó xử, không thể làm nhiều việc, anh cần một người trợ giúp anh, đúng không?
Cửu Thiều lắc đầu bất lực khi thấy cô vòng vo mấy hồi cuối cùng vẫn lái câu chuyện về chủ đề này.
- Nếu có thể, anh rất muốn bổ đầu em ra để chiêm ngưỡng cấu tạo đại não của em.
- Vì sao? Em cho rằng cách nghĩ của em mới là suy nghĩ của người bình thường. Có thể em không bao giờ chạm được vào sự thật dù đã đến rất gần rất gần nó, nhưng em vẫn muốn thử.
Nếu muốn dùng phép so sánh thì có thể nói, cô giống như cô bé hiếu động trong truyện tranh giành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, còn anh là ông cụ lúc nào cũng thở dài than vãn, hướng đi sai thì càng cố gắng bao nhiêu càng sai lầm bấy nhiêu.
- Thực lòng, trước lúc lên đường anh không dám chắc mình sẽ tóm được Ám Hoa. Tương tự, anh nghĩ Ám Hoa cũng không chắc chắn có thể dồn anh vào chỗ ૮ɦếƭ. – Giọng nói ôn tồn, điềm đạm của Cửu Thiều thoảng vẻ xúc động. – Nhưng điều khiến anh không thể tha thứ cho bản thân là khi cậu anh phát tín hiệu ra lệnh cho cả đội đưa tất cả hành khách rời khỏi tàu, anh đã không đi tìm cậu ngay. Lúc đó, cậu đã bị Ám Hoa khống chế.
Anh đã mất cậu, anh không thể lại mất em. Em chính là điểm yếu của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc