Âm dương thần chưởng - Hồi 16

Tác giả: Trần Thanh Vân


Lưu lại trong hang động hơn nửa tháng trời ôn nhuần lại các chiêu thức, Hồ Sơn lại chỉ bảo cách thức cho Doanh Doanh gia tăng nội lực. Bây giờ nàng đã có thể xuất chiêu được rồi, sau đó cả hai cùng lên đường trong một buổi sáng tinh sương.
Họ đã trở thành đôi chim liền cánh trên bước giang hồ.
Nắng đã lên cao, sắp rời khỏi vùng núi non hiểm trở, chợt nghe có tiếng quát tháo ở phía trước cách đó không xa.
Hồ Sơn nói mau:
− Doanh muội! Hình như có bọn người đang đánh nhau. Chúng ta hãy tới đó xem sao.
Chàng nắm lấy tay nàng phi thân tới.
Trên sân tràng cạnh bên rừng có tám tên võ sĩ áo đen đang vây đánh một gã thiếu niên mặt mày tuấn tú trong tay bồng một ả thiếu nữ áo xanh đã bất tỉnh từ bao giờ.
Gã thiếu niên này đang lâm vào tình trạng nguy ngập, chưởng pháp loạn cả lên.
Khi tới gần nhìn kỹ gương mặt gã thiếu niên, Hồ Sơn đã phải kêu lên:
− Ồ! Tuấn đệ ...
Thì ra Tuấn Anh đang tận lực đánh nhau với tám tên võ sĩ áo đen, nhưng vì trong tay bận ôm ả thiếu nữ áo xanh nên không chống nổi bọn chúng.
Chẳng phút chậm trễ, Hồ Sơn phóng tới hét:
− Ngưng lại!
Tiếng hét xé mây của Hồ Sơn khiến cho trận đấu liền ngưng lại.
Tuấn Anh quay sang nhìn mừng rỡ kêu to:
− Hồ ca ca ... anh tới đây thật là đúng lúc.
Hồ Sơn nhìn ả thiếu nữ áo xanh trong tay Tuấn Anh bỗng hốt hoảng:
− Oanh muội sao lại thế này?
Ả thiếu nữ áo xanh chính là Tường Oanh, em gái của Lỗ Hải Thần Tăng.
Tuấn Anh thở hổn hển:
− Hồ ca ca ... Oanh muội bị bọn này đánh trọng thương đấy.
Hồ Sơn quét mắt nhìn qua tám tên võ sĩ áo đen rồi quay lại Doanh Doanh:
− Doanh muội, hãy cứu tỉnh nàng. Tuấn đệ, hãy nghỉ tay để mặc ngu ca.
Tuấn Anh bồng Tường Oanh lui ra ngoài. Doanh Doanh chạy tới bồng cô gái đặt nằm trên bãi cỏ tìm cách chữa trị.
Trong sân tràng, Hồ Sơn bước tới đứng trước mặt tám tên võ sĩ áo đen, y cất giọng sang sảng:
− Các ngươi là ai, sao lại hành hung Tuấn đệ của ta?
Tên võ sĩ cầm đầu ngạo nghễ:
− Tặc tử! Ngươi dám chạm tới chuyện làm của đại công tử Hắc Chiêu là phải ૮ɦếƭ.
Chợt nhớ lại chuyện Thảo Sương lúc trước cũng bị Hắc Chiêu giở trò đê tiện, Hồ Sơn phừng phừng lửa giận:
− Thế ra các ngươi là lũ thuộc hạ của Hắc Chiêu tìm bắt gái tơ đem về cho hắn hãm Hi*p phải không?
Tên võ sĩ cầm đầu nghênh mặt:
− Phải thì sao?
Hồ Sơn cười gằn:
− Thì tất cả các ngươi nằm yên trên mộ tràng này.
Tên võ sĩ cầm đầu quát lớn:
− Chư đệ, hãy mau thu nạp tên tặc tử này, rồi bắt ả kia đem về cho công tử phát lạc.
Bảy tên võ sĩ áo đen ứng thanh xông tới vây chặt Hồ Sơn vào giữa.
Bọn chúng cùng lượt vung đao từ nhiều hướng chém vào Hồ Sơn. Ánh đao chớp rực như chiếc lưới tử thần đoạt mạng.
Hồ Sơn trầm người xuống, ngọn hữu chưởng quét ra một vòng tròn tới mười thành công lực.
Loạt tiếng loảng xoảng nổi lên, kèm theo có mấy tiếng rú thảm khốc. Ba tên võ sĩ áo đen bay bổng ra ngoài, mồm phún máu, giãy giụa ít cái rồi im đi.
Còn lại năm tên võ sĩ áo đen quá đổi kinh hoàng phóng ra khỏi vòng chiến.
Giờ đây công lực của Hồ Sơn gia tăng gấp bội, chỉ một chưởng đã đánh ૮ɦếƭ ba tên võ sĩ công lực khá cao.
Chính Hồ Sơn cũng phải sửng sốt vì nội lực của mình. Chàng không ngờ hiện giờ công phu của mình lại cao thâm đến thế.
Im đi một lúc, Hồ Sơn hét:
− Niệm chút đức hiếu sinh ta tha tội ૮ɦếƭ cho các ngươi. Hãy cút đi mau đừng đợi ta đổi ý.
Bốn tên võ sĩ áo đen vô cùng khi*p đảm, lặng lẽ nhặt lấy ba cái tử thi của đồng bọn rồi phóng đi mất dạng.
Hồ Sơn đứng nhìn theo bọn chúng cho đến khi đã khuất trong rừng, vừa day lại bỗng một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay chàng, tiếp theo một giọng thỏ thẻ:
− Hồ ca ca ... em đi tìm anh đây!
Tường Oanh nói tíu tít như con chim oanh vàng líu lo.
Hồ Sơn tươi cười:
− Ồ! Oanh muội ... em tìm anh làm gì?
Tường Oanh trỏ Tuấn Anh:
− Tuấn ca muốn gặp Hồ ca ca, em dẫn đường đấy.
Hồ Sơn quay sang Tuấn Anh:
− Tuấn đệ! Đệ tìm ngu ca có chuyện gì không?
Tuấn Anh rơi nước mắt:
− Song thân tiểu đệ bị nạn, đệ muốn cậy nhờ Hồ ca ca giúp cho giải mối oan.
Gã thuật lại mọi biến cố trong Hoàng gia trang cho Hồ Sơn nghe, rồi thiết yếu:
− Xin Hồ ca ca tìm cách nào giải oan cho phụ thân đệ, bằng không chắc đệ phải liều mình.
Nghe xong, Hồ Sơn trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc thật lâu, chợt thở dài:
− Tuấn đệ! Hung thủ hành động quá bí mật, lại sử dụng tuyệt chiêu của lệnh tôn quả là một chuyện khó khăn rồi.
Doanh Doanh chen vào:
− Hồ ca ca, chúng ta hãy bắt đầu vào pho bí kíp "Thiết sa thần chưởng" xem thế nào?
Hồ Sơn nhìn Doanh Doanh:
− Ý của Doanh muội là ...
Doanh Doanh ngắt lời:
− Ý của tiểu muội muốn biết hiện nay pho bí kíp "Thiết sa thần chưởng" đang ở đâu.
Từ đó chúng ta sẽ truy tìm hung thủ.
Tuấn Anh nói:
− Đệ nghe mẫu thân nói cách đây ba năm trong lần đi thăm người bạn nơi Giang Nam, phụ thân đệ đã đánh mất pho bí kíp "Thiết sa thần chưởng" do một vụ đắm thuyền trên sông Hoàng Hà.
Doanh Doanh bật thốt:
− Ồ! Hung thủ chính là kẻ nào đã nhặt được pho bí kíp kia chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Chính kẻ đó đã luyện được chiêu thức "Thiết sa thần chưởng" gieo rắc tai họa cho giang hồ rồi trút tội cho Hoàng gia trang của Tuấn đệ đấy.
Tuấn Anh ngơ ngác:
− Tỷ tỷ, nếu quả đúng là như thế, thì hung thủ hành động với ý đồ gì?
Doanh Doanh đáp ngay:
− Có thể hung thủ hành động như thế để tạo ra cảnh thù nghịch cho các môn phái tàn sát lẫn nhau theo quỷ kế “Dực bạn tương trì ngư ông đắc lợi” cũng chưa biết chừng.
Hồ Sơn khen ngợi:
− Doanh muội quả thật cao minh. Có lẽ chuyện biến cố trong Thái Bình giáo cũng nằm trong ý đồ thâm độc của bọn chúng. Chuyện này quả là đại sự chứ không phải tầm thường, nhất định chúng ta không thể nào bỏ qua được.
Chàng bảo Tuấn Anh:
− Tuấn đệ! Hãy mau đưa ngu ca trở về Hoàng gia trang, ta còn có những điều cần hỏi Hoàng phu nhân.
Liền đó, bốn người cùng khẩn cấp giở khinh công đi về hướng Hoàng gia trang ...
***
Trời đổ tối!
Bọn bốn người Hồ Sơn, Doanh Doanh, Tuấn Anh và Tường Oanh đang tiến nhanh trên quan đạo, bỗng Tuấn Anh lướt tới sát bên Hồ Sơn khẽ giọng:
− Hồ ca ca, sắp tới Thanh Vân động của tam vị Đạo Cô, chúng ta phải nên đề phòng mới được.
Vừa trổ thuật khinh công, Hồ Sơn vừa hỏi:
− Tuấn đệ muốn nói tam vị Đạo Cô bắt đệ làm con tin có phải không?
Tuấn Anh gật đầu:
− Phải! Tam vị Đạo Cô này tuy phận tu hành nhưng tính tình rất hung ác, hôm nọ nếu không nhờ Bạch Hạc Tiên Ông can thiệp chắc mẫu thân và đệ đã ૮ɦếƭ trong tay họ rồi.
Hồ Sơn bảo:
− Thế thì Tuấn đệ, Doanh muội, Oanh muội hãy chậm chân lại ở phía sau, ngu ca đi trước xem tình hình ra sao nhé.
Nói xong, Hồ Sơn tiến nhanh về phía trước, bọn Doanh Doanh lục tục đi sau.
Ẩn hiện trong chòm cây rậm rạp ở phía trước có ánh đèn lấp lánh là Thanh Vân động của tam vị Đạo Cô.
Hồ Sơn sắp đến nơi thình lình nghe có mấy tiếng rú thảm khốc, tiếp theo có một chiếc bóng từ trong rừng phóng ra ngoài như bay.
Thân pháp của chiếc bóng này quả nhiên vô cùng ảo diệu.
Cùng lúc chiếc bóng phóng đi lại có loạt tiếng thét của nữ lưu:
− Sát nhân! Ngươi chạy đi đâu?
Ba chiếc bóng mảnh khảnh từ trong cánh rừng nhỏ phía trước Thanh Vân động phóng ra.
Chợt động linh cơ Hồ Sơn hét:
− Doanh muội, Tuấn đệ mau ngăn chặn hắn lại.
Tiếng hét của Hồ Sơn chưa dứt thì ba chiếc bóng mảnh khảnh đã rơi xuống trước mặt chàng.
Rõ lại đó là Hồng đạo cô, Bạch đạo cô và Lam đạo cô với sắc diện đầy sát khí.
Lam đạo cô trừng mắt nhìn Hồ Sơn thét:
− Tặc tử! Ngươi Gi*t người rồi bỏ chạy đi đâu?
Hồ Sơn lúng túng:
− Ồ! Đạo cô nói gì tại hạ không rõ?
Hồng đạo cô hét:
− Im ngay! Ngươi vừa sử dụng "Thiết sa thần chưởng" Gi*t ૮ɦếƭ ba vị nữ đồ đệ của ta còn chối tội ư? Hãy mau đền mạng.
Hồ Sơn vội khoác tay:
− Đạo cô ...
Lam đạo cô phất cánh tay áo đạo:
− Hãy mau thu nạp hắn, đừng cho chạy thoát.
Chiếc lưới quái dị màu lam từ trong tay Lam đạo cô chụp trùm tới Hồ Sơn.
Không thể làm sao được vì ba vị Đạo Cô tính tình quá nóng nảy, Hồ Sơn lắc mình ngang qua một trượng tránh khỏi chiếc lưới kỳ dị đó.
Chàng la lớn:
− Ngừng lại! Chư vị nữ tiền bối đã lầm rồi.
Bạch đạo cô xê mình tới:
− Lầm à? Bắt hắn cho mau.
Tức thì ba chiếc lưới xanh, trắng, đỏ từ ba vị Đạo cô trùm tới Hồ Sơn.
Hồ Sơn nổi giận quát to một tiếng, song chưởng chấn ra hai đạo kình với mười hai thành công lực tạo thành trận cuồng phong ngăn chặn ba chiếc lưới quái dị ...
Bộp ... bộp ...
Chưởng lực hùng mạnh của Hồ Sơn đánh bật ba chiếc lưới quái dị bay lên không.
Cả ba vị Đạo cô bị ám kình xô lại phía sau ba bốn bước mới đứng vững.
Họ khi*p đảm vì không ngờ nội lực lẫn chiêu thúc của Hồ Sơn cao thâm đến thế.' Hồng đạo cô nhìn Hồ Sơn bằng đôi mắt kinh hoàng:
− Ngươi là ...
Không đợi Hồng đạo cô dứt câu, Hồ Sơn hô to:
− Hãy theo tại hạ ...
Chữ tại hạ chưa kịp dứt, Hồ Sơn đã vèo mình phóng trở lại phía Doanh Doanh.
Chàng trông thấy Doanh Doanh đang kịch chiến với người bịt mặt, còn Tuấn Anh đã bị trọng thương, Tường Oanh ôm gã khóc nức nở.
Không dám chậm trễ vì sợ Doanh Doanh bị hại, Hồ Sơn bằng một động tác thần tốc bắn tới sân tràng, hét:
− Tặc tử nạp mạng!
Đạo kình nặng ngàn cân từ chưởng trung của Hồ Sơn ào tới người bịt mặt trong khi hai chân chàng chỉ vừa chấm đất.
Người bịt mặt cười gằn một tiếng, xê mình ngang tránh khỏi, rồi trả lại một chưởng màu dị rợn hồn.
Hồ Sơn ngó thấy chưởng kình la lớn:
− Ồ! "Thiết sa thần chưởng", chính thật là ngươi đây!
Đang khi hét, Hồ Sơn vỗ ra một chưởng với mười thành công lực chống trả lại chiêu "Thiết sa thần chưởng" của người bịt mặt.
Ầm!
Một tiếng nổ chấn động, bụi cát tung bay mịt mù. Vùng khí đỏ biến mất.
Người bịt mặt tháo lui trở lại hai bước vì không chịu nổi nội kình kinh hồn của Hồ Sơn.
Từ ngày ăn nhằm Thiên niên liên hoa quả, nội lực của chàng tăng vượt hơn xưa gấp bội lần, nên chưởng lực đưa ra như sấm động.
Người bịt mặt biết rõ không thể chống nổi Hồ Sơn nên quay mình toan bỏ chạy.
Hồ Sơn hét:
− Ngươi chạy đi đâu?
Nhưng chàng chưa kịp động thủ thì ba vị Đạo cô đã phóng tới. Ba chiếc lưới quái dị liền trùm xuống đầu người bịt mặt.
Hắn liền bị nhốt vào một trong ba chiếc lưới.
Bỏ mặt hung thủ cho ba vị Đạo Cô của Thanh Vân động, Hồ Sơn quay trở lại chỗ Doanh Doanh đang vạch tìm thương tích của Tuấn Anh.
Bỗng Doanh Doanh kêu lên:
− "Thiết sa thần chưởng"!
Ba vị Đạo Cô xách chiếc lưới nhốt người bịt mặt tới chỗ bọn Hồ Sơn, Doanh Doanh.
Hồng đạo cô nhìn vết thương trên иgự¢ Tuấn Anh sửng sốt hỏi:
− Hắn ra tay đấy ư?
Doanh Doanh gật đầu:
− Chính hắn chứ còn ai nữa. Bây giờ đã rõ ràng rồi, nữ tiền bối tháo mở chiếc lưới, vạch mặt xem hắn chính thực là ai.
Hồng đạo cô chưa kịp ra tay thình lình có một chiếc bóng từ trên cao rơi xuống im lặng như bóng quỷ. Thân pháp chiếc bóng quả vô thượng giang hồ.
Hoàng phu nhân!
Thật thế, chiếc bóng mới xuất hiện chính là Hoàng phu nhân.
Vừa trông thấy Tuấn Anh nằm trong tay Doanh Doanh bà thét lớn:
− Trời ... Tuấn nhi ...
Hoàng phu nhân sà tới bế lấy Tuấn Anh, giọt lệ tuôn ra đầm đìa.
Con bà đã bị trọng thương vì tuyệt chiêu "Thiết sa thần chưởng" của vợ chồng bà.
Mọi người đều sửng sốt trước sự tình quá bất ngờ này.
Hồ Sơn bảo Hồng đạo cô:
− Nữ tiền bối hãy tháo gỡ chiếc mặt nạ xem hắn là ai.
***
Hồng đạo cô nghe theo lời Hồ Sơn điểm nhanh vào ba nơi huyệt đạo của người bịt mặt.
Chiếc lưới quái dị tháo ra. Chiếc mặt nạ rơi xuống.
Doanh Doanh kinh hoàng thét:
− Trời ... Sĩ Khai ...
Tất cả mọi người đều sửng sốt bởi thực tế trước mặt.
Ai nấy đều không ngờ hung thủ sử dụng chiêu "Thiết sa thần chưởng" sát hại hàng loạt cao thủ trong các dại môn phái lâu nay lại là một vị đại công tử cao sang, quyền quý đương thời.
Nhất là Doanh Doanh, nàng bàng hoàng như đang trong một cơn ác mộng. Suýt chút nữa nàng rơi vào bàn tay tên đại gian đại ác mang bộ mặt hào hoa phóng đãng mà chẳng hề hay biết.
Hồng đạo cô thò tay vào túi lấy bốn viên linh đan cho Tuấn Anh uống và đắp vào vết thương nơi иgự¢ của gã.
Lam đạo cô và Bạch đạo cô vận chân khí truyền vào người Tuấn Anh, giúp sức chữa thương cho gã.
Chẳng bao lâu Tuấn Anh hồi tỉnh lại, ôm lấy Hoàng phu nhân khóc lớn.
Hồ Sơn nhìn Sĩ Khai nằm bất động dưới đất:
− Sĩ Khai, không ngờ lại là ngươi. Tội ác của ngươi làm sao dung thứ được.
Hồng đạo cô trừng mắt:
− Sĩ Khai, ngươi dùng chiêu "Thiết sa thần chưởng" Gi*t người với ý đồ gì, nói mau!
Sĩ Khai đưa mắt nhìn Doanh Doanh buồn bã không đáp lời.
Bạch đạo cô nổi giận nắm tay Sĩ Khai Ϧóþ mạnh nơi Mạch môn huyệt, hét:
− Hãy khai cho mau. Ngươi ...
Bỗng Sĩ Khai rú lên một tiếng thảm khốc gục đầu trở xuống, máu miệng trào ra.
Nơi “linh đài huyệt” của y có ba chiếc lá xanh cắm ngập vào như ba mũi kiếm nhỏ.
Chuyện bất ngờ xảy ra khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Lam đạo cô thét:
− Kẻ nào sử dụng “Phi điệp đoạt hồn” đây?
Bạch đạo cô thét:
− Hắn chạy kìa!
Cùng theo tiếng thét, Bạch đạo cô bắn người theo chiếc bóng đen cách khoảng năm mươi trượng.
Đồng thời với Bạch đạo cô, Hồ Sơn giở khinh công htần tốc đuổi theo.
Nhưng chiếc bóng bí mật kia đã ảo mờ trong sương lạnh rồi hút dạng.
Thân pháp của hắn quả nhiên đạt tới cõi xuất quỷ nhập thần.
Chỉ sợ rơi vào quỷ kế “Điệu hổ ly sơn” nên Hồ Sơn và Bạch đạo cô đành phải quay trở lại.
− Sát nhân diệt khẩu! Có thể kẻ bí mật kia chính là tên cầm đầu của Sĩ Khai.
Hồng đạo cô nhìn Sĩ Khai giờ chỉ còn là một cái xác không hồn, bâng khuâng:
− Bây giờ chúng ta tính sao đây?
Hồ Sơn nói:
− Giờ chúng ta hãy chôn cất tên Sĩ Khai rồi sau đó truy tầm hung thủ.
Hồ Sơn giơ chưởng vỗ xuống đất tạo thành một cái huyệt, đặt Sĩ Khai nằm gọn dưới đó lấp đất lại.
Bỗng một chiếc bóng từ trên rơi nhẹ nhàng xuống, đứng yên đưa mắt nhìn mọi người.
Hồ Sơn kêu lên:
− Lỗ đại ca ...
Tường Oanh hét:
− Đại ca ...
Nàng nhảy phóc vào lòng Lỗ Hải nũng nịu:
− Đại ca ơi! Suýt nữa Tuấn Anh đã ૮ɦếƭ rồi.
Lỗ Hải vuốt tóc Tường Oanh rồi dựng nàng đứng lên, nắm lấy tay Hồ Sơn:
− Hồ đệ, câu chuyện như thế nào?
Hồ Sơn kể chuyện lại cho Lỗ Hải nghe. Lỗ Hải sửng sốt la lớn:
− Thật không ngờ một vị đại công tử lại hành động tàn ác như thế.
Hồ Sơn hỏi:
− Lỗ đại ca, anh đến đây có chuyện gì không?
Lỗ Hải thở dài buồn bã:
− Đại ca đã chán cái cảnh làm nô lệ cho người nên đã từ quan đi tìm Oanh muội, may sao lại gặp Hồ đệ ở nơi này.
Hồ Sơn băn khoăn:
− Lỗ đại ca, anh đã chọn nơi nào nương tựa chưa?
Lỗ Hải lắc đầu:
− Từ trước đại ca không nhà không cửa, lúc làm quan tạm ngụ ngôi nhà như Hồ đệ đã biết, hiện nay ta đã giao trả rồi, giờ này chưa biết phải ở nơi đâu.
Tuấn Anh bước tới nắm tay Lỗ Hải:
− Lỗ đại ca! Hay là đại ca cùng Tường muội đến Hoàng gia trang của tiểu đệ.
Huynh đệ chúng ta cùng luyện tập võ công, rồi sau đó theo Hồ ca ca hành hiệp giang hồ trừ khử bọn ác đạo.
Hoàng phu nhân ân cần:
− Lỗ đại hiệp! Hiện nay tiêu cục Phong Vân đang khuyết chúc Phó bang, nếu không tỵ hiềm, đại hiệp hãy dời gót tới Hoàng gia trang rồi chúng ta cùng đàm đạo.
Hồ Sơn khuyến khích:
− Lỗ đại ca, Hoàng nữ tiền bối đã có lòng ưu ái, đại ca chớ nên từ chối, huynh đến đấy rồi sau này đệ sẽ tới thăm.
Ngẫm nghĩ giây phút, Lỗ Hải gật đầu, vòng tay sang phía Hoàng phu nhân:
− Phu nhân đã có lòng hạ cố, tại hạ đâu dám chối từ.
Tường Oanh reo vui:
− Hay quá. Lỗ đại ca đã chịu rồi. Hồ ca ca cùng đi nữa chứ?
Hồ Sơn lắc đầu:
− Oanh muội, anh còn nhiều việc phải làm, bao giờ yên xong anh sẽ tới thăm em.
Tường Oanh nói như khóc:
− Hồ ca ca, anh không thương em nữa hay sao? Anh không sợ em buồn sao?
Hồ Sơn an ủi:
− Ngu ca coi Oanh muội như em ruột, dĩ nhiên anh phải thương em nhiều lắm, nhưng hiện giờ anh không thể tới Hoàng gia trang được.
Tường Oanh rơi giọt lệ:
− Hồ ca ca, em chờ anh ...
Quay sang Doanh Doanh, Tường Oanh ngây thơ hỏi:
− Doanh tỷ tỷ, chị có buồn em không?
Doanh Doanh ôm Tường Oanh vào lòng, dịu giọng:
− Em ngoan quá, làm thế nào chị buồn em được chứ. Em hãy theo nữ tiền bối về nhà, bao giờ xong mọi việc chị và Hồ ca ca sẽ đến với em.
Mọi người nhìn qua không còn trông thấy ba vị đạo cô Thanh Vân động nữa. Họ đã đi từ lầu rồi.
Hồ Sơn vòng tay:
− Hoàng nữ tiền bối, xin tạm biệt. Lỗ đại ca, đệ xin tạm biệt.
Chàng nắmt ay Doanh Doanh cùng phóng mình đi. Tường Oanh đứng lặng nhìn theo rơi hai dòng lệ ...
***
Buổi đại lễ chính thức nhận chúc tân chưởng môn nhân Thái Bình giáo của Giang Lâm diễn ra vô cùng trọng thể.
Ngoài các vị đường chủ, đại đầu mục và trên hai trăm môn đồ, còn có hơn một trăm quan khách trong các đại môn phái, các bang, hội tới tham dự chúc mừng. Dĩ nhiên trong số người có cả công tử Đỗ Ngọc.
Hai mươi bốn bàn tiệc đủ các món sơn hào hải vị và đào tiên tửu được dọn ra. Sau phần nghi lễ, tất cả quần hùng đều ngồi vào dự tiệc.
Giang Lâm trong bộ y phục chưởng môn nhân ngồi trên chiếc ghế bành cao nhất,b ên cạnh là Thảo Sương vận phục màu hồng xinh đẹp như nàng tiên nữ.
Châu Đạt, Hữu Lễ tới lui chào mời quan khách ân cần, niềm nở.
Đỗ Ngọc đứng lên vòng tay:
− Tại hạ vô cùng hoan hỉ được thấy Thái Bình giáo nay có được một vị anh hùng tài ba lãnh đạo. Tại hạ xin kính chúc quý bang từ nay ổn định tình hình và bền vững lâu dài.
Giang Lâm đứng dậy vòng tay đáp lễ:
− Tại hạ và chúng môn đồ xin đa tạ đại công tử có lòng hạ cố đến đây dự bữa tiệc mọn này, thật là một điều vô cùng vinh hạnh cho tệ bang.
Nhiều tràng pháo tay từ đám quần hùng nổ ra vang dội khắp cả đại sảnh đường.
Tiếp đó, các quan khách lần lượt đứng lên chúc mừng Giang Lâm. Phần nghi lễ đã xong, mọi người đều ngồi vào dự tiệc, chén tạc, chén thù cười nói ồn ào vui vẻ.
Tiệc rượu kéo dài mãi đến khuya mới tan. Mọi người từ giã ra về.
Châu Đạt rót một chén rượu đầy cung kính dâng lên Giang Lâm:
− Thuộc hạ xin kính mừng tân chưởng môn nhân chén rượu này và chúc người trường cửu.
Men rượu đã chếnh choáng vì từ nãy đã uống quá nhiều, Giang Lâm bưng chén rượu uống cạn.
Soảng!
Bỗng chàng ném chén xuống nền gạch vỡ toang, hét:
− Châu Đạt! Ngươi làm gì đây?
Châu Đạt lùi ba bước, cười ha hả:
− Làm gì à? Giang Lâm, ngươi chưa biết sao?
Giang Lâm lại hét:
− Ngươi làm gì?
Châu Đạt ngạo nghễ:
− Giang Lâm, đâu có thể dễ dàng như thế được. Biết điều hãy trao kiếm lệnh cho ta.
Giang Lâm giận dữ vỗ bàn:
− Phản đồ! Ngươi phải ૮ɦếƭ!
Chàng vận công lên toan vỗ ra một chưởng, chợt nghe nội kình không có, cơ thể rã rời, mặt mũi tối sầm lại, kinh hãi trong lòng từ từ buông thỏng ngọc chưởng xuống.
Thảo Sương xô ghế đứng dậy thét:
− Phản đồ! Ngươi dám đầu độc Giang ca ca.
Nàng vỗ ra một đạo kình nhằm ngay tâm huyệt Châu Đạt.
Châu Đạt xê mình ngang một trượng, quát:
− Hạ thủ!
Tức thì một tấm lưới to lớn từ trên trần tòa đại sảnh chụp xuống nhốt Giang Lâm và Thảo Sương trong đó.
Đồng thời Hữu Lễ và mười tên đại đầu mục ào ra vây chặt tấm lưới như sợ Giang Lâm trốn thoát.
Châu Đạt cười khà:
− Giang Lâm! Quả báo nhãn tiền. Giờ ngươi đã biết số phận của ngươi chưa?
Ngươi đã ςướק chức vị chưởng môn nhân của tên tặc tử Hồ Sơn, thì có lẽ nào ta không ςướק lại trên tay của ngươi chứ?
Giang Lâm trợn mắt suýt rách cả khóe:
− Châu Đạt! Thế ra ngươi đã chủ mưu ...
− Ha ha ... ta khen ngươi cũng khá thông minh đó, nhưng giờ đây đã quá muộn rồi, có hối cũng chẳng còn kịp nữa.
Thảo Sương thét:
− Thế chính ra ngươi đã Gi*t phụ thân ta?
− Ta không Gi*t. Nhưng lão già bất lực bất tài đó có sống nữa cũng chẳng ích lợi gì.
Lão chỉ là một bộ xương khô nằm trong cỗ quan tài.
Thảo Sương giận run người trong chiếc lưới:
− Ngươi đã chiếm đoạt pho bí kíp Thiên nhu thần công phải không?
− Phải! Pho bí kíp “Thiên nhu thần công” hiện đang ở trong tay ta. Ta sẽ tìm pho “Thiên cuơng thần công”, luyện chiêu “Âm dương thái cực” thì ... ha ha ... ta sẽ trở thành đệ nhất nhân thiên hạ, còn ai dám chống lại ta.
Thảo Sương phẫn hận đến nghẹn ngào, hai dòng lệ tuôn ra như suối.
Sự tình đã quá rõ, đến đây nàng tự hối mình đã lầm về chuyện nghĩ oan cho Hồ Sơn và đã tin theo lời giảo hoạt của Châu Đạt, nên bây giờ phải mắc cạm bẫy.
Nàng trừng mắt:
− Châu Đạt! Bây giờ ngươi định làm gì chúng ta đây?
Trỏ tay vào Giang Lâm nằm trong chiếc lưới, Châu Đạt cười khỉnh:
− Làm gì à? Trước nhất ta nhốt tên này vào tuyệt ngục cho hắn đói khát, ૮ɦếƭ dần mòn để hắn sám hối về cái tội phản bạn và tham quyền cố vị của hắn.
Ngưng lại rồi hắn tiếp:
− Còn Thảo muội thì ta còn cần cho chuyện khác ...
− Ngươi cần ta?
Châu Đạt gật đầu:
− Phải! Thảo muội xinh đẹp như nàng tiên, ta nỡ lòng nào Gi*t được. Nàng sẽ làm chưởng môn phu nhân suốt đời ở bên ta. Ta sẽ coi nàng như trân châu, bảo ngọc.
Thảo Sương giận dữ thét:
− Ác ma! Ngươi dám chạm tới ta là ta sẽ tự tử ...
Châu Đạt cười hắc hắc:
− Cô bé ngu ngốc kia ơi! Làm sao nàng tự tử được. Ta sẽ điểm huyệt nàng, dùng “Nhất độ xuân tình” cho nàng uống. Nàng sẽ Ⱡồ₦g lộn lên vì cơn Dụς ∀ọηg hoành hành.
Nàng sẽ quỳ lạy khẩn cầu ta ban bố cho nàng một trận ái ân, hoan lạc. Ha ... ha ...
ha ...
Thảo Sương giận quá thét lên một tiếng ngất đi.
Giang Lâm trợn mắt rực lửa căm thù nhìn Châu Đạt:
− Ác tạc, ngươi hãy Gi*t ta đi.
Châu Đạt cười ha hả:
− Giang Lâm, ngươi ૮ɦếƭ vội làm gì? Rồi ta sẽ cho ngươi trông thấy cái cảnh ái ân giữa ta và Thảo muội. Ngươi sẽ thấm nhuần sự đau khổ rồi ૮ɦếƭ từ từ.
Giang Lâm hét lớn, tung song chưởng vào chiếc lưới. Nhưng hiện giờ nội lực của chàng đã tản mác vì độc tửu vừa rồi nên đành phải xuôi tay.
Đúng là cảnh anh hùng mạt lộ, hổ dữ sa hầm.
Châu Đạt trổ loạt cười tự đắc:
− Chớ có điên cuồng. Giang Lâm, ngươi hãy vào tuyệt ngục nằm đó để có đủ thời gian sám hối tội lỗi đã làm, rồi vài hôm nữa sẽ được chứng kiến ta và Thảo muội ái ân.
Hắn quay sang Hữu Lễ:
− Hữu đệ, mau đưa hai người này vào tuyệt ngục, chờ ta.
Hữu Lễ ứng thanh, cùng mười tên đại đầu mục tháo chiếc lưới ra, áp giải Giang Lâm và Thảo Sương nhốt vào tuyệt ngục phía trái tổng đàn Thái Bình giáo.
Tuyệt ngục là một hang đá vô cùng kiên cố ở sâu dưới lòng đất ...
***
Chia tay Lỗ Hải, Tường Oanh, Tuấn Anh, Hồ Sơn và Doanh Doanh quay trở lại con đường cũ.
Trong lòng hai người thắc mắc về chuyện Sĩ Khai và chiếc bóng bí mật kia.
Đương nhiên chiếc bóng bí mật mới là thủ phạm chính trong vụ sử dụng chiêu "Thiết sa thần chưởng" gieo rắc tai họa cho giang hồ từ bấy nhiêu lâu nay. Sĩ Khai chỉ là tay sai của hắn nay bị bại lộ nên hắn phải Gi*t đi để diệt khẩu.
Nhưng hắn là ai?
Bí mật hoàn toàn!
Doanh Doanh sát lại Hồ Sơn:
− Hồ ca ca, anh có nghĩ gì về tên hung thủ vừa ám sát Sĩ Khai không?
Hồ Sơn đáp:
− Cứ theo thiển ý của ngu ca thì tên hung thủ sát hại Sĩ Khai cính là kẻ đã chủ mưu sát hại nhiều người trong mấy năm qua. Doanh muội có nghĩ thế chăng?
Doanh Doanh gật đầu:
− Chính tiểu muội đã nghĩ ra như thế. Hồ ca ca, có thể chuyện rối loạn trong Thái Bình giáo cũng là do bàn tay của tên hung thủ bí mật kia nhúng vào không? Bỗng nhiên em có cái cảm giác hắn đã xúi giục Giang huynh ra tay ác độc với anh đó.
Hồ Sơn giật mình tỉnh ngộ, kéo Doanh Doanh đáp xuống bên đường. Cặp mắt chàng sáng ngời:
− Lời muội có thể không sai, Giang đệ đã lầm vào quỷ kế của người nên mới hành động mù quáng như thế. Chắc chắn đã có bàn tay nhúng vào nội bộ của Thái Bình giáo rồi.
Doanh Doanh lo lắng:
− Hồ ca ca, giờ chúng ta định lẽ nào?
Hồ Sơn đáp:
− Chúng ta cũng nên trở về Thái Bình giáo xem tình hình thế nào rồi sau đó sẽ liệu toan.
Doanh Doanh giục:
− Vậy thì chúng ta hãy đi mau.
Hai người nắm tay nhau giở khinh công hướng về phía tổng đàn Thái Bình giáo thẳng tới.
Trời mờ sáng, Hồ Sơn và Doanh Doanh đã tới thị trấn Chiêu Dương, còn cách tổng đàn Thái Bình giáo khoảng năm mươi dặm.
Hồ Sơn và Doanh Doanh vào một thưc điếm, ăn uống xong, hai người thuê một gian phòng nghỉ ngơi. Họ đã mỏi mệt vì đã trải qua một cuộc hành trình dài và suốt đêm qua không ngủ.
Ngủ đi một giấc thật dài đến chiều, Hồ Sơn và Doanh Doanh mới tỉnh.
Nhìn ngoài trời ánh nắng chiều chỉ còn thoang thoảng trên những tàng cây cổ thụ, Hồ Sơn bảo Doanh Doanh:
− Doanh muội! Chúng ta đi thôi.
Cả hai rời khỏi khách điếm tiếp tục cuộc hành trình.
Hoàng hôn xuống. Hồ Sơn, Doanh Doanh vừa tới một cánh rừng chợt trông thấy một người từ xa phóng tới như bay.
Hồ Sơn nói mau:
− Doanh muội, chúng ta mau dừng lại xem gã kia là ai.
Giây lát người kia đã tới, đáp xuống đứng trước mặt Hồ Sơn và Doanh Doanh.
Chợt hắn sửng sốt rồi kêu lên:
− Hồ huynh! Anh còn sống đây sao?
Hồ Sơn bước tới nắm tay hắn:
− Triệu Trung! Hiền đệ vẫn khỏe mạnh đấy chứ?
Triệu Trung rơi hai giọt nước mắt:
− Đệ vẫn mạnh. Hồ huynh, ngày huynh mất tích rồi bản giáo xảy ra biết bao nhiêu là biến cố.
Sắc mặt Hồ Sơn bỗng biến đổi:
− Đệ bảo sao? Bản giáo đã có những biến cố gì?
Giọng nói của Triệu Trung như muốn bật khóc:
− Giang huynh, Thảo tỷ tỷ đã bị nhốt ...
Hồ Sơn kinh hãi:
− Triệu đệ! Đệ nói sao, hãy nói lại ta nghe?
− Hồ huynh, đệ nói Giang huynh và Thảo tỷ tỷ đã bị nhốt mấy ngày rồi.
Thần tình Hồ Sơn rúng động, hỏi mau:
− Triệu đệ, ai đã nhốt Giang đệ và Thảo muội?
− Châu Đạt!
Sửng sốt lên một lúc, Hồ Sơn hét:
− Triệu đệ, chẳng lẽ Châu Đạt đã phản sư?
− Hồ huynh, hiện nay Châu Đạt đã tự xưng mình là chưởng môn nhân Thái Bình giáo. Hắn đã sát hại một số đệ tử trung thành với bản giáo nên đệ phải bỏ chạy.
Trong lòng thầm kinh hãi, một lúc lâu Hồ Sơn mới lấy lại được sự bình tâm:
− Ta biết trước, Châu Đạt chỉ là một tên đệ tử phản bội, chỉ hiềm vì sư phụ quá tin vào Giang đệ với tính tình nóng nảy, thiển cận nên mới có chuyện như ngày nay.
Triệu Trung lắc mạnh bàn tay Hồ Sơn:
− Hồ huynh, chẳng lẽ huynh lại bó tay để mặc cho tên phản đồ Châu Đạt làm sụp đổ Thái Bình giáo sao? Hồ huynh là đại ca phải gánh vác chuyện này mới là phải đạo.
Hồ Sơn nghiến răng:
− Phải! Chính ngu huynh phải cứu vãn tình hình nguy ngập của Thái Bình giáo, nếu không làm sao dám ngó mặt sư phụ nơi cửu tuyền.
Ngưng lại phút giây, chàng hỏi:
− Triệu đệ, bây giờ định đi đâu?
− Đệ sẽ theo Hồ huynh, chịu sự sai khiến của huynh, dù cho nhảy vào lửa đỏ dầu sôi cũng chẳng từ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hồ Sơn lại hỏi:
− Triệu đệ, Giang đệ và Thảo muội hiện đang bị Châu Đạt nhốt ở nơi nào?
− Giang huynh và Thảo tỷ tỷ đang bị nhố trong tuyệt ngục. Đêm mai tên Châu Đạt tổ chức cuộc lễ động phòng hoa chúc.
− Châu Đạt động phòng hoa chúc với ai?
− Với Thảo tỷ tỷ.
Cặp mắt Hồ Sơn mở tròn:
− Trời! Thảo muội bằng lòng làm vợ tên phản sư đó sao?
Triệu Trung lắc đầu:
− Không phải vậy Hồ huynh. Thảo tỷ tỷ đã mắng chửi tên Châu Đạt thậm tệ, nhưng đêm mai hắn đầu độc nàng rồi hãm Hi*p.
− Đầu độc bằng gì?
− Nhất độ xuân tình.
Hồ Sơn la lớn:
− Trời! Tên khốn khi*p!
Triệu Trung giục:
− Hồ huynh, mau tìm cách cứu Thảo tỷ tỷ, nếu chậm trễ có thể nàng sẽ tự tử.
Doanh Doanh gấp lên:
− Hồ ca ca, chúng ta hãy đi mau!
Hồ Sơn gật mạnh đầu. Ba người, kẻ trước người sau, phóng về hướng tổng đàn Thái Bình giáo.
***
Đầu canh ba bọn Hồ Sơn đã tới chân núi Thái Bình giáo mới dừng chân lại.
Hồ Sơn móc trong túi hành trang, lấy ra ba vuông lụa trao cho Triệu Trung và Doanh Doanh, bảo:
− Chúng ta hãy che mặt kẻo lộ hành tung dọc đường sẽ hư cả đại sự.
Ba người cùng trùm vuông lụa lên mặt, che kín đến tận mang tai.
Triệu Trung vượt lên trước:
− Hồ huynh, hãy để đệ dẫn đường, hiện nay tên Châu Đạt đã cho thay đổi tất cả các điểm canh từ mấy ngày qua rồi.
Hắn đi trước, Hồ Sơn dắt tay Doanh Doanh theo sau cách khoảng năm trượng, vận chân khí lên đề phòng bất trắc, ứng phó kịp thời.
Sắp lên tới tổng đàn Thái Bình giáo, trông thấy ánh đèn sáng choang trong tòa đại sảnh, có nhiều tiếng ồn ào cười vang trong đó. Hình như Châu Đạt đang mở yến tiệc với bọn thiên hạ thân tín.
Ba người vội vã ẩn mình vào bóng tối vì sợ sự phát giác của bọn môn đồ canh gác.
Hồ Sơn thì thầm bên tai Doanh Doanh và Triệu Trung:
− Bọn chúng đang ăn tiệc, chúng ta hãy ẩn nhẫn chờ đến khuya sẽ tới tuyệt ngục.
Ba người thu mình vào một bụi cây rậm lá đợi chờ.
Trời dần khuya, trong tòa đại sảnh trở lại im vắng, ánh đèn cũng tắt theo bóng tối bao trùm cảnh vật âm thầm không nghe một tiếng động, ngoài những cơn gió thổi khua cành lá rì rào.
Hồ Sơn nắm tay Doanh Doanh, khẽ giọng:
− Đi!
Ba người như ba chiếc bóng ma lặng lẽ tiến về phía tuyệt ngục.
Tuyệt ngục âm thầm lạnh lẽo như một ngôi mộ, Hồ Sơn ra hiệu cho Doanh Doanh và Triệu Trung dừng lại. Chàng bắn mình tới trước cửa tuyệt ngục.
− Ai?
Bịch ... bịch ...
Hai chiếc bóng ngã lăn xuống đất hôn mê vì vừa trúng nhằm chỉ lực của Hồ Sơn, khi tiếng quát của bọn chúng chưa thoát ra khỏi cửa miệng.
Doanh Doanh và Triệu Trung chạy tới. Hồ Sơn gấp rút:
− Triệu đệ hãy canh chừng phía ngoài, Doanh muội theo ngu ca.
Chàng cúi xuống lục soát trong mình hai tên môn đồ Thái Bình giáo lôi ra một chiếc chìa khóa, tiến lại mở ngay cánh cửa tuyệt ngục.
Mấy tiếng kịch kịch nổi lên, cánh cửa sắt nặng nề mở ra vừa đủ hai người lọt vào.
Hồ Sơn và Doanh Doanh phóng nhanh vào trong ngục.
Trong tuyệt ngục tối om như vùng mực, nhưng cặp mắt của Hồ Sơn trông thấy rất rõ ràng.
Hai chiếc bóng tay chân bị xiềng đang ngồi dựa lưng vào vách đá. Rõ ràng đó là Giang Lâm và Thảo Sương.
Hồ Sơn và Doanh Doanh tháo bỏ vuông lụa che trên mặt bước tới gần:
− Giang đệ, Thảo muội ...
Hai người đang ngủ nghe gọi bỗng mở mắt ra. Giang Lâm kêu lên:
− Hồ đại ca ...
Hồ Sơn ôm chặt lấy Giang Lâm vào lòng, cơn xúc động dâng lên đến tột cùng.
Trong khi Doanh Doanh cũng phóng tới ôm lấy Thảo Sương:
− Thảo muội, chị đến trễn nên em mới ra nỗi này ...
Thảo Sương mừng rỡ kêu lên:
− Doanh tỷ ...
Rồi giọt lệ cô gái trào ra, úp mặt vào lòng Doanh Doanh nghẹn ngào không nói thêm được lời nào nữa.
Qua cơn xúc động, Hồ Sơn bảo:
− Giang đệ, Thảo muội hãy mau theo ngu huynh rời khỏi chốn này.
Giang Lâm cất giọng run run:
− Hồ đại ca, đệ xin lỗi anh.
Hồ Sơn lắc đầu trong bóng tối:
− Chuyện đã qua rồi chớ nên nhắc lại, giờ Giang đệ và Thảo muội mau thoát khỏi nơi này kẻ chẳng còn kịp nữa.
Không đợi Giang Lâm nói thêm gì, Hồ Sơn vận công bẻ xiềng cho chàng.
Giang Lâm quỳ thụp xuống ôm lấy chân Hồ Sơn:
− Hồ đại ca, tội của ngu đệ thật đáng ૮ɦếƭ.
Hồ Sơn đỡ Giang Lâm đứng lên:
− Giang đệ đừng nói nữa, chuyện quá khẩn cấp, huynh tháo xiềng cho Thảo muội.
Chúng ta gấp rút rời khỏi chốn này.
Chàng bước tới vận công bẻ gãy xích xiềng cho Thảo Sương.
Thảo Sương nức nở:
− Hồ ca ca, xin anh tha lỗi cho em.
Hồ Sơn khẽ khoát tay, nói:
− Thảo muội hãy chạy cho mau, Doanh muội sẽ giúp Thảo muội.
Chàng ôm lấy ngang lưng Giang Lâm phóng ra khỏi tuyệt ngục.
Doanh Doanh dìu Thảo Sương theo sau.
Ra đến bên ngoài Triệu Trung chạy tới vui mừng:
− Giang huynh, đệ mừng huynh thoát nạn.
Hồ Sơn nói thật gấp:
− Triệu đệ, hãy tìm một nơi kín đáo ẩn mình chờ ta.
Triệu Trung vòng tay:
− Xin tuân lệnh Hồ đại ca.
Hắn quay mình phóng vào trong bóng tối mất dạng.
Hồ Sơn day lại:
− Chúng ta đi mau!
Lập tức, bốn người len lỏi trong bóng tối mịt mù tiến sang cánh rừng nhỏ bên cạnh tổng đàn Thái Bình giáo.
Chẳng bao lâu bọn Hồ Sơn lọt vào khu rừng cây cối mịt mù. Mọi người buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Thình lình có một chiếc bóng từ trên ngọn cây rớt xuống cản ngay trước mặt bọn Hồ Sơn.
Hồ Sơn kinh hãi giở ngọn chưởng lên toan phát động thế công.
Doanh Doanh mừng rỡ kêu lên:
− Ồ! Bạch Hạc lão tiền bối.
Chiếc bóng vừa đột ngột xuất hiện chính là Bạch Hạc Tiên Ông.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc