Ám Dạ Trầm Luân - Chương 79

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Xe dừng bên ngoài hoàng cung.
Lãnh Tử Diễm chỉnh chỉnh y phục, ðẩy cửa xe ra.
Lúc đóng cửa, hắn nghe Quân Ngân nói. "Ta ở đây chờ ngươi."
Ta ở đây chờ ngươi.
Mà Lăng Diệp, từng chờ hắn bao nhiêu lần, thất vọng bao nhiêu lần?
Lãnh Tử Diễm lắc đầu, có lẽ đối với con báo kia, đáng sợ nhất không phải mãnh thú hung bạo gì, mà chính là người như hắn.
Khó trách y chung quy vẫn mắng hắn ích kỷ khắc nghiệt, mắng hắn bạc tình lạnh nhạt.
Nhưng đầu báo cũng thật sự ngu ngốc.
Rõ ràng sớm đã thấy rõ hắn, còn điên khùng hăng hái trêu chọc một đống kẻ địch, làm cái gì đánh luân phiên, bây giờ hảo, y đã kiệt sức, đệ đệ kia của y chính là đã hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hình thể thú hóa lần thứ hai của Dã Kê không kém hơn Lăng Diệp.
Lãnh Tử Diễm rất lo lắng, hắn thật sự rất lo lắng.
Hắn nghĩ, về sau mình phải hảo hảo đối đãi với Lăng Diệp, bớt mắng y, bớt cười nhạo y, dù y chọc mình, nhiều nhất ðạp mấy cýớc.
Mình không đi lung tung tìm nam nhân nữa, không nói "Ai cần ngươi lo" nữa, cũng không kêu y cút càng xa càng tốt nữa.
Y *** làm ௱ôЛƓ mình thủng liền không truy cứu.
Dung túng Từ Duệ kêu loạn phu nhân, coi như không nghe thấy.
Còn một gia đình Lăng gia tam cô lục bà kỳ thị hắn kia, hắn về sau chắc chắn học nhẫn nhịn...
Chỉ cần y hảo hảo... Đừng bị thương, càng đừng bị cắn ૮ɦếƭ!
" Xin chào! Lãnh gia Lãnh Tử Diễm." Hắn lễ phép vươn tay về phía cảnh vệ hoàng cung.
Đợi chờ dài dằng dạc.
Nửa phút sau, cảnh vệ đưa điện thoại cho hắn.
" Nếu ngươi lấy thân phận Lãnh gia thiếu gia thỉnh cầu yết kiến quốc vương bệ hạ, cảm phiền viết đơn bái kiến, đệ trình cho nhân viên nội vụ hoàng cung..."
Lãnh Tử Diễm ngắt lời Nhị hoàng tử. "Ngươi biết tại sao ta lại đến."
" Nga?" Nhị hoàng tử nhẹ giọng cười. "Nếu vì chuyện kia, ta không thừa nhận ngươi có tư cách.”
" Tư cách?" Lãnh Tử Diễm không cam lòng yếu thế. "Ngươi lần trước không phải giáo huấn ta không tuân thủ lễ nghi? Lăng Diệp bây giờ sống ૮ɦếƭ chưa rõ, làm..." Cổ họng nghẹn xuống, gian nan nói. "Thư thú của hắn.. Ta không nên tới xem hắn?"
" Quy tụ ở đây đều là người của các gia tộc tôn quý nhất." Thanh âm Nhị hoàng tử không mặn không nhạt xuyên qua ống nghe truyền đến. "Ngươi chỉ như một thư thú, còn là nhân loại, không chút địa vị."
" Để ta vào."
Ngữ khí đối phương không có bất cứ thành phần ra lệnh nào, cũng không biết tại sao, Tô Tranh cảm thấy áp bức nồng đậm, gã ngả ngớn huýt sáo. "Với thân phận thấp kém của ngươi, tiến vào bất quá là tự rước lấy nhục, huống hồ, chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp Lăng Diệp? A, bất kỳ ai cũng có thể một ngụm cắn ngươi vào bụng."
" Xin để ta vào." Nét mặt từng chút căng thẳng, Nhị hoàng tử chậm rãi trầm tiếng. "Làm biểu ca chơi với Lăng Diệp từ nhỏ đến lớn, ta thật lòng khuyên ngươi, không cần thiết."
Võ đài hoàng gia tổng cộng có ba tầng, kiến trúc hình tháp, Lăng Diệp cùng Dã Kê đấu ở tầng cao nhất.
Đẩy đại môn to lớn ra, Lãnh Tử Diễm lập tức cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng.
Hoá ra Nhị hoàng tử không phải tìm cớ không cho hắn tiến vào, mà là những người này thật sự rất nguy hiểm.
Thú tộc tôn sùng ***, Thiếu chủ khiêu chiến mười năm khó gặp, các tinh anh mỗi nhà toàn bộ trình diện. Tỷ thí tầng ba, tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai dành cho những khán giả này, trong ngoài tầng ba, mấy trăm người đứng ngồi, những người này đều có một điểm chung - vinh dự gia tộc họ vừa mới bị Lăng Diệp giẫm nát dưới chân!
Mấy ngày trước, Lãnh Tử Diễm cũng không nổi danh ở thú tộc.
Hiện tại?
Thiếu chủ vì hắn cuồng dại một mảnh, cam nguyện chấp nhận đánh luân phiên với mười bốn đại gia tộc, cái tên "Lãnh Tử Diễm" này lập tức gây nên sóng to gió lớn!
Các thư thú ngưỡng mộ Lăng Diệp vừa lệ rơi đầy mặt vừa cảm thán có thể mê hoặc Thiếu chủ thành như vậy, phải là một nam nhân thật đẹp.
Mà khi hình Lãnh Tử Diễm bị đào ra, truyền bá khắp nơi.
Nước mắt các thư thú càng chảy khốc liệt, đã không tuấn mỹ được như Thiếu chủ, lại không có cơ thịt hùng tráng, tứ chi thô to mãnh thú, tuy nghe nói theo tiêu chuẩn nhân loại, nam nhân này xem nhý thân hình tỉ lệ vừa phải, có khí chất dương cương.
Nhưng trong mắt các thư thú, nam nhân này quá bình thường.
Rất nhiều thư thú đều oán giận với hùng tính thân thích trong nhà, thế nên hùng thú đứng ở chỗ này phần lớn đã thấy qua hình Lãnh Tử Diễm. Không thấy qua cũng gật đầu hiểu ra lúc tụm đầu kề tai.
" Hoá ra đây là Lãnh Tử Diễm kia."
" Không biết ௱ôЛƓ lớn hay không."
" Nghe nói chân rất dài."
" Có thể dài bằng lúc đệ đệ ta dùng thân rắn?"
" Là công phu trên giường lợi hại sao, em gái ta khổ tu năm năm ở học viện thư thú, cũng không thấy nàng luyện được gì." Người nói chuyện cười nói ái muội. "Mấy thứ này chính là trời sinh, có vài người sinh ra đã là quyến rũ kẻ khác."
" Hắc, cũng đúng! Ngó khuôn *** lộ ra kia, thật muốn sờ mấy cái xem. Không phải nói nhân loại rất kín đáo sao, nam nhân này sao mặc như vậy? Trước khi ra khỏi nhà, ông già nhà ta còn căn dặn ta tới xã hội nhân loại, ở nơi đông người đừng để lộ cánh tay, mẹ nó, nghẹn ૮ɦếƭ lão tử."
Người nói chuyện cởi cởi hai ba cái, lộ ra nửa người trên cơ thịt múi múi. Một tay kéo lấy Lãnh Tử Diễm đang đi qua gã, áp mạnh lên cây cột bên cạnh, cười hắc hắc nói. "Thư thú của Thiếu chủ?"
Nam nhân đang nói có chứng hôi miệng, Lãnh Tử Diễm quay mặt đi. "Phải."
Đi quá vội vàng, trên người còn khoác áo ngủ, dưới chân là dép lê, nam nhân một tay vây hắn không thể động đậy, một tay khác dễ dàng luồn vào *** hắn, như lời đã nói, *** sờ soạng.
" Không nhiều cảm giác lắm!" Nam nhân một cước đạp hắn xuống đất, phủi phủi tay, thân hình hơn hai thước chụp xuống như bóng ma, thấy Lãnh Tử Diễm giãy giụa muốn đứng lên, nhấc chân giẫm xuống lưng hắn. "Gấp cái gì, lão tử còn muốn kiểm tra ௱ôЛƓ, coi nơi kia của ngươi có phải hư rồi hay không."
Lãnh Tử Diễm chưa từng nghe qua những thô ngôn xú ngữ đó, vung tay muốn đánh người, nam nhân kia lại như hăng hái, phanh phanh phanh giao mấy hiệp mèo vờn chuột với hắn.
"Này, phía sau ௱ôЛƓ còn có thể chảy máu, sẽ không là nữ phẫn nam trang chứ, không được không được, đại gia phải kéo quần ngươi xuống coi rốt cuộc là nam hay nữ."
Cười vang.
Trước khi đến, Lãnh Tử Diễm hoàn toàn không ngờ tới sẽ là một cảnh như vậy.
Thú tộc sinh tồn ở xó xỉnh nhân loại không thể dò xét, mức độ văn minh không thể tham thảo, Lãnh Tử Diễm cũng bởi vậy mà bỏ qua, họ không phải người, thế nào sẽ tuân thủ lễ nghi nhân loại?
Lăng Diệp lăng nhục tôn nghiêm gia tộc họ, đám cầm thú khoác da người này đang lúc phẫn hận khó trút, Lănh Tử Diễm tới có thể nói là chui đầu vô rọ.
Phanh!
Nam nhân bắt mạnh lấy cổ tay hắn, nhanh chóng xoay ra phía sau, lấy còng tay ra, keng một tiếng còng lại. "Tính tình đủ mạnh, bất quá ta thích ôn nhu, đối với ngươi không có hứng thú." *** kéo áo ngủ hắn xuống, nhãn tình sáng lên. "Oh, bên trong không mặc ðồ?"
" Cút mẹ ngươi đi!" Lãnh Tử Diễm còn muốn đá tiếp, đối phương lại quẳng hắn xuống đất.
" ௱ôЛƓ chảy máu nặng còn không an phận, ha ha, về nhà hảo hảo sinh hài tử đi thôi!"
Chỉ vào cái *** cho mọi người xem. Vẫn không thể phản kháng, Lãnh Tử Diễm nếm được khuất nhục chưa bao giờ có qua. Quá đáng hơn chính là, nam nhân sau lưng sờ lên ௱ôЛƓ hắn như kiểm tra đồ.
Lãnh Tử Diễm toàn thân đều cứng lên.
" Cút ngay!" Hắn tuy dâm loạn phóng đãng, nhưng cũng không cho phép người mình ghét sờ loạn hắn.
Nam nhân nheo mắt lại, một cái tát vỗ vào ௱ôЛƓ. "Mẹ nó, là một thư thú còn kêu la kiêu ngạo, coi ðại gia ta trị ngýõi."
Lãnh Tử Diễm chậm rãi hít vào một hơi.
Cầu thang xoắn ốc, đám người đông nghịt, ánh mắt hoặc đùa cợt hoặc dâm tà. Hắn nháy mắt cảm thấy, khoảng cách tới lầu ba, rất cao, cũng rất xa...
" Ngao ô...."
Liên tiếp mấy tiếng rú dài.
" Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!" Ánh mắt đám người quăng về phía màn hình lớn. "Màu đen, màu đen kia... Chính là Lăng Dã? Sao lại sinh thành như vậy?"
" Sẽ không lợi hại hơn Thiếu chủ chứ?"
" Cái này cũng không chắc, Thiếu chủ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, Lăng Dã ngược lại, vừa mới thú hóa thần thái sáng láng, e rằng, không phải thứ Thiếu chủ có thể so sánh."
" Đặt cược, đặt cược!" Có người thét to. "Hạn chót, hạn chót, lập tức đóng sổ, lập tức đóng sổ!"
Thừa dịp lực chú ý của mọi người bị dời đi, Lãnh Tử Diễm giãy giụa đứng lên, vừa gian nan đi đến lầu hai, liền bị một người đá bay như đá bóng.
" Phượng Lê!"
Nam nhân gọi là Phượng Lê vươn tay tiếp được hắn. " Ohh, eo thân cũng không tệ lắm."
Một ngụm máu loãng nôn lên mặt Phượng Lê.
Đám người ồn ào tĩnh lại.
Lãnh Tử Diễm cũng không biết, Phượng Lê trước mặt này là tiểu thiếu gia sư tộc, địa vị được tôn sùng, bất quá, dù hắn có biết, ngụm máu này cũng nhất định phải nôn ra.
" Cảm phiền ngươi buông tay ra."
Tay Phượng Lê đang luồn vào *** hắn, vò nắn thứ phía trước kia. "Buông tay ra?" Gã nhếch mày, vừa áp Lãnh Tử Diễm lên tay vịn cầu thang vừa nói. "Ngươi xác định là đang nói với ta ?"
" Không phải với ngươi thì với ai?" Nửa người treo ngoài khoảng không, hạ thân bị sức mạnh cực đại không thể kháng cự của đối phương vững vàng vây khốn, ngoại trừ uy hiếp đối phương bằng khí thế, Lãnh Tử Diễm không còn cách khác. Nhưng đáy lòng có ghê tởm tới đâu đi nữa, hắn cũng sẽ không để nhóm người này coi hắn là trò cười.
Trên người chỉ có ***, hạ thân còn bị dâm loạn đùa bỡn, nhưng cả người hắn lại nghiêm nghị lãnh liệt như thanh kiếm, không thể bẻ gãy.
Hắn nắm chặt tay vịn, cười lạnh. "Tin không, ngươi dám động tới ta, Lăng Diệp tuyệt đối sẽ *** ngươi."
" Ha ha...." Phượng Lê phảng phất như nghe được trò cười cực đại. "Tộc trưởng đại nhân cũng phải kính sư tộc chúng ta ba phần, Lăng Diệp, hắn tính cái gì?"
" Là ai đang nói đường đệ ta không tính cái gì?"
Thanh âm trầm thấp từ trên lầu truyền đến, nam nhân đi xuống thân hình cao lớn, giữa ánh mắt có sát khí nồng đậm, nhưng mặt cũng không hung tợn như thú nhân bình thường, tương phản, lúc nhếch môi cười, ngũ quan lập thể lộ vẻ sinh động, góc cạnh rõ ràng.
" Lăng Phi?" Phượng Lê tựa hồ có chút kiêng kỵ, khẩn trương buông Lãnh Tử Diễm ra, cười gượng. "Ngươi sao lại xuống đây?"
" Ngươi lén xuống được, ta lại không?" Ánh mắt Lăng Phi quét lên người Lãnh Tử Diễm, xoay người đi hướng lên trên.
Lãnh Tử Diễm vội vàng đuổi theo.
Gia chủ cùng thiếu gia các nhà đều đang ngồi xem ở tầng thứ ba, Lãnh Tử Diễm vào không hợp quy củ, Lãng Phi lúc vào cửa cố ý không đóng chặt, chừa lại một khe cho hắn.
Từ khe cửa có thể thấy mấy bóng người xếp đó, lại hướng về phía trước, chính là trường đấu dã thú cực đại, bị vách thủy tinh bọc quanh, tựa như viện nghiên cứu của Lãnh gia.
Ngân báo và hắc báo cùng vọng nhau từ xa, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
Nhưng ai cũng không có động tác.
Vây quanh sân bãi, chậm rãi đi lại, chỉ còn chờ thời khắc đánh đòn phủ đầu.
Từ Duệ kia quả nhiên lừa hắn.
Nói cái gì chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại.... Da toàn thân không mấy chỗ hảo, vẫn có thể gọi là vết thương nhẹ?
Ngoài cửa chỉ có một mình Lãnh Tử Diễm, hắn thẳng người tựa vào tường bên cạnh cúi đầu đập vào, muốn làm đại não sắp choáng ngất thanh tỉnh một chút.
Sau khi tiến vào không lâu, thương khẩu liền nứt ra, lúc lên lầu máu uốn lượn đầy đất.
Lãnh Tử Diễm cơ hồ không thể hồi tưởng cái cảnh khiến người ta xấu hổ tức giận kia ban nãy..
Như phạm nhân bị bắt diễu hành trên phố, trói tay sau lưng, toàn thân trần trụi...
" Ngao --"
Trường đấu chấn động một cái.
Lãnh Tử Diễm vội vàng hồi hồn nhìn lại bên trong, chỉ thấy hai con báo đã *** cấu xé nhau.
Lần trước Lăng Diệp không cần tốn nhiều sức đã vứt Dã Kê ra khỏi phòng, lần này lại liên tiếp hiện vẻ xuống dốc.
Một là Dã Kê vừa mới thú hóa, là lúc thú tính mạnh nhất, *** giết chóc nồng nhất.
Hai là, Lăng Diệp bị thương quá nặng.
Nặng đến Lãnh Tử Diễm nhìn lén từ khe cửa đầy mắt đã là màu đỏ.
Hắc báo đè ngân báo xuống đất.
Đồng tử đen thuần khiết không tạp chất một mảnh băng lãnh, không chút tình cảm, nó căn bản bất kể bị nó áp chính là ca ca nó, nó chỉ biết, kẻ này đoạt đồ của nó, vũ nhục tôn nghiêm của nó.
Nó phải đem quyền uy của y kéo xuống!
Một mảnh thịt, máu chảy đầm đìa.
Hắc báo hất đầu xé mảnh thịt đi. Đúng lúc này, ngân báo nhìn chuẩn cơ hội xoay mạnh người, một cước đá vào bụng nó, một cước này rất nặng, ít nhất hắc báo cũng đau đến vặn vẹo mặt.
" Ngao --"
Hắc báo há miệng cắn nhai một cái, máu tanh trong mắt như mây đỏ nóng bỏng chân trời.
Ngân báo cũng như thế.
Giữa trán y sáng lên đồ đằng tiên diễm, đây là tôn vinh chỉ hiện ra khi khởi động tất cả sức mạnh trong cơ thể.
Ngày trước, đồ đằng này khiến người ta quỳ bái, khiến người ta sợ hãi.
Mà bây giờ, tất cả mọi người đang xem trận chiến đều suy nghĩ, đây là cú đánh cuối cùng của Thiếu chủ.
Người thắng làm vua, kẻ thua, giặc.
Lãnh Tử Diễm quay lưng lại, không dám nhìn tiếp.
Cào lòng bàn tay trở đi trở lại, nhưng trái tim chỗ *** vẫn đập kịch liệt.
Nó căn bản không thể bị hắn khống chế, phảng phất như muốn ép hắn đến mức ngạt thở.
Hắn chưa bao giờ là một người yếu đuối.
Đừng nói máu tanh trong phim nhựa, *** thật sự hắn cũng đã thấy qua.
Nhưng trận thú thú đại chiến cũng đủ làm nam nhân H**g phấn này, hắn lại chịu không được.
Đâp tường vô dụng.
Cào tay vô dụng.
Toàn bộ vô dụng.
Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác nghĩ, màn hôm nay hắn phải nhớ hết, hảo hảo nhớ kỹ, về sau, chậm rãi tìm Lăng Diệp tính, chậm rãi tính.
Uy..... Uy! Ngươi cũng không thể ૮ɦếƭ.
Muốn ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ già.
Thật sự bị Dã Kê cắn ૮ɦếƭ, ta sẽ cười ngươi.
Ta chắc chắn cười ૮ɦếƭ ngươi.
Ta cười đến ngươi thành quỷ cũng bất an bất ổn.
Tiếng gầm rống trong đại môn càng lúc càng tới tấp, cũng càng lúc càng thê lương, Lãnh Tử Diễm hận không thể bịt tai lại.
Đám người bên dưới vẫn hò hét.
" Cắn, cắn, mau cắn a.... Phiêu lượng!"
" Dậy, dậy, mau đứng dậy, Thiếu chủ, mau đứng dậy!"
Tại sao đạn có thể bắn thủng tim thú nhân còn chưa nghiên cứu ra?
Nếu có.
Lãnh Tử Diễm muốn *** toàn bộ những kẻ ồn ào đó, như vậy, thế giới liền im lặng.
Bất kể là thứ cắn y hay thứ vây xem y bị cắn.
Tất cả đều đáng ૮ɦếƭ.
Bỗng nhiên.
Như hắn mong muốn, sân bãi thật sự yên tĩnh lại.
Sau đó --
" Phanh...."
Thong thả, tiếng chạm vào thủy tin*** nề.
Yên lặng...
Lãnh Tử Diễm dùng bả vai phá cửa ra.
Mọi người quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn đột ngột xâm nhập, tất cả đều rời xa, như phông nền mơ hồ. Trong tầm mắt hắn chỉ có con ngân báo cực đại kia.
Nó bị tàn nhẫn đá vào vách thủy tinh, móng vuốt dọc theo thủy tinh, cào ra những vệt máu thật dài.
Đau đớn toàn thân sớm đã tước đoạt tư duy của y, ngoại trừ công kích cùng phòng thủ bản năng, y cái gì cũng không thể nghĩ.
Nhưng lúc y thoi thóp thấy được hắn, ngay sau đó, đồng tử màu xám bạc rút lại.
Toàn thân Lãnh Tử Diễm từng chút từ trên đi xuống, giống như rơi vào khe băng, lạnh đến hắn phát run.
Chân tựa hồ không phải của hắn.
Đi đường gian nan phá lệ.
Không phải cái loại cảm giác đau đớn như đi trên mũi đao trước đó, là một loại - trì độn tê liệt.
Ngân báo nằm sấp trên đất, y nhìn hắn, luyến tiếc chuyển mắt.
Cuối cùng, hắn đi đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, đập đập vách thủy tinh rất nặng. "Này.... Này......! Ngươi... Ngươi có sao không?"
Kỳ thực hắn càng muốn nói, ngươi đừng ૮ɦếƭ thật, ngươi ૮ɦếƭ ta biết làm sao đây.
Hắn cũng càng muốn nói, Lăng Diệp, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta cũng thích ngươi, ngươi còn dám ૮ɦếƭ, không phải cố ý đối nghịch với ta sao?
Nhưng hắn nghẹn lời.
Duy nhất có thể nói ra, cũng chỉ là một câu chào hỏi run rẩy --
Này, ngươi có sao không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc