Ám Dạ Trầm Luân - Chương 77

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Lăng Diệp ép Lãnh Tử Diễm xuống giường, cúi người, Ng'n t quanh quẩn ở cổ, ánh mắt băng lãnh, nhìn đến khiến người ta từng trận nơm nớp.
" Phụ thân ngươi thế nào?"
Không hỏi còn được, hỏi một cái tức là phá vỡ cục diện.
Lãnh Tử Diễm vốn là cố ý, ngẩng mặt lên, đợi đối phương đánh hắn một quyền.
Lăng Diệp hiện tại, đáy lòng hắn sợ hãi. Trước kia Lăng Diệp có tức giận cỡ nào cũng không phải như vậy... Hoàn toàn không để ý đến hắn như vậy.
Đáy mắt Lăng Diệp không có tiêu cự, y nhìn hắn, lại như xuyên qua hắn nhìn thứ khác, diện vô biểu tình lộ vẻ tàn nhẫn mà vô tình.
" ૮ɦếƭ?" Cổ họng lăn lộn mấy vòng, trong lòng run sợ khiêu khích. "Ngươi nhận được thứ Tần Hiên gửi?"
Lăng Diệp rốt cuộc gật đầu.
Lãnh Tử Diễm cẩn thận đem bàn tay vào áo choàng y, bàn tay cách áo sơmi dao động chỗ ***. "Này, làm đi." Hắn thả lỏng thân thể. "Bất quá đừng không biết tiết chế như lần trước... Lăng..... Lăng Diệp....." Thanh âm run lên.
Người đè hắn nháy mắt biến thành một con ngân báo hình thể cực đại, sức nặng đáng sợ căn bản không phải thứ Lãnh Tử Diễm bụng bị thai nhi năm tháng Tra t** có khả năng chịu đựng ---- trên thực tế, thân thể hắn đã hết sức yếu ớt.
Đồng tử màu bạc mang sự băng lãnh không thuộc về mình, ngân báo mở mồm ra, hai chiếc răng nanh lộ ra như sẽ khẩn cấp cắn vỡ cổ Lãnh Tử Diễm.
" Này... Này.!" Ký ức bất hảo nào đó xâm nhập mà đến, Lãnh Tử Diễm tái mặt rút ra sau, nhìn chuẩn cơ hội, xoay người xuống giường.
" Đừng động đậy!" Lại ngã nhào. Âm người dùng thú thân phát ra khô khốc trầm thấp, nhưng cũng không ngăn cản ôn nhu phát ra từ bên trong. "Ngươi hảo hảo, đừng động đậy."
" Ta đau bụng." Lãnh Tử Diễm trước đó còn rất trấn định lại không biết tại sao đỏ mắt. "Không thể, đừng như vậy, mau đổi lại."
" Qua lần này, về sau sẽ không đau nữa!"
Lănh Tử Diễm chưa nghĩ ra được ý trong đó, ngân báo đã cọ răng xé đũng quần hắn ra.
Cảm giác đầu tiên là phẫn nộ, cảm giác thứ hai là bi ai, cảm giác thứ ba... Làm thịt người.
Lãnh Tử Diễm *** hướng lên trên rút một ngụm khí, căn bản không muốn xoay đầu nhìn gia hỏa đang mân mê hạ thể mình. "Lăng Diệp! Ngươi cũng muốn làm chuyện thế này với ta?"
" Đúng!" Trả lời đến thẳng thắn, lười biếng hất đầu xuống. "Ngươi tìm Từ Duệ *** rập khuôn sẽ đau đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ, không bằng để ta giúp ngươi, như vậy ta còn có thể tiện tay nhặt một cái tiện nghi..."
Móng vuốt sắc nhọn không chút lưu t́nh đâm vào ***.
Lãnh Tử Diễm rên một tiếng, biết mình lần này thật sự chọc Lăng Diệp.
Hắn không xin tha nữa, tay run run, kéo đệm chăn trên giường, một phần lót dưới bụng nhô lên, một phần, cắn trong miệng.
Lãnh Thừa Phong sống hơn phân nửa cuộc đời, thứ duy nhất có thể làm y tức giận, chỉ có thằng con vô liêm sỉ kia, kẻ duy nhất có thể làm y lo lắng, cũng là đứa con vô liêm sỉ đó.
Lăng Diệp dẫn một đám thú nhân đi rồi, Lãnh Thừa Phong mới lòng như lửa đốt bảo Tạ thúc dìu y lên phòng ngủ Lãnh Tử Diễm.
Bàn tay giơ lên giữa không trung run rẩy, y hút khí bình phục hai gò má co rút.
Crap một tiếng, xoay tay cầm mở cửa.
Mùi máu tanh đập vào mặt mà đến.
Cảnh tượng trong dự kiến.
Đứa con y nuôi từ nhỏ đến lớn, đứa con y gởi gắm kỳ vọng rất cao, đáng lẽ phải cao cao tại thượng, đáng lẽ phải không coi ai ra gì, chứ không phải không biết liêm sỉ nằm Dưới *** nam nhân.
Cho nên y thất vọng, y phẫn nộ!
Nhưng, phản nghịch trong thiên tính con trai lại làm quan hệ phụ tử như miếng băng mỏng, xung đột hết lần này đến lần khác, tranh chấp hết lần này đến lần khác, cuối cùng, y làm phụ thân không thể không ép buộc bản thân chấp nhận sự thật nhi tử chỉ thích nam nhân, thậm chí không thể không bảo trì mức ðộ trầm lặng nhất ðịnh sau khi ngýời xứng với ðứa con xuất hiện.
Kết quả thì sao?
Lãnh Thừa Phong hận không thể đâm mù mắt mình.
Y sao lại cho rằng Lăng Diệp là "người miễn cưỡng xứng đôi" kia?
Một lượng lớn máu dọc theo *** chảy ra, hình thành dấu vết dơ bẩn trên sàn gỗ, Lãnh Tử Diễm mặt không một tia nhân khí, phảng phất như ngay sau đó sẽ ૮ɦếƭ đi, nhưng hắn lại cố chấp mím môi, vươn tay muốn nhặt một vật sáng bạc cách đó không xa.
" Thiếu gia..." Dù lần trước đã thấy được sự hung tàn của thú nhân, Tạ thúc vẫn vừa tức vừa giận, vừa sợ vừa buồn, căn bản không thể khống chế cảm xúc cuộn trào, đi đến bên cạnh Lãnh Tử Diễm, run tay muốn nâng hắn dậy.
Lãnh Tử Diễm chỉ vào thứ kia nói. "Nhẫn.... Nhẫn."
Tạ thúc không nghe Lãnh Tử Diễm nói rõ ràng, trái lại hiểu được ý hắn.
Nhẫn dính không ít máu, Lãnh Tử Diễm chậm rãi lau lau vào dra giường, xoa xoa trân trọng mang lên tay, đầu nghiêng một cái, lập tức ngất xỉu.
" Thiếu gia...!"
" Tạ thúc, bế nó khỏi giường." Không thể để người hầu trong nhà theo vào trông thấy thảm trạng của Lãnh Tử Diễm, Lãnh Thừa Phong tự mình chuyển xe lăn đến máy điện thoại. "Ta gọi bác sĩ."
Đúng lúc này.
" Lãnh Tử Diễm...." Từ Duệ hấp tấp xông vào phòng.
" Ra ngoài." Lãnh Thừa Phong cầm điện thoại, mặt mày sắc bén, môi y hơi mỏng, lúc này mím thành một đường, lãnh liệt tựa như đao phong.
Từ Duệ lui ra phía sau mấy bước, cách xa gia chủ Lãnh gia một thân khí tức âm u, nhìn máu trên dưới, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. "Lăng Diệp bảo ta tới."
Từ Duệ giơ tay lên, biểu tình thành khẩn. "Dùng danh dự của ta thề, ta tuyệt đối không có ác ý."
Sau khi thuốc mê qua đi, Lãnh Tử Diễm tỉnh lại.
" Không còn hài tử nữa!" Từ Duệ coi giữ ở bên cạnh nói.
Lãnh Tử Diễm nhắm mắt lại.
Nửa ngày, nhẹ giọng hỏi. "Lăng Diệp đâu?"
" Tướng quân mất tích, v́ băng ghi âm Tần Hiên gửi, ngươi bị tình nghi nhiều nhất, tộc trưởng phái Hoàng Phong." Từ Duệ nhếch mày. "Chính là ca ca của Hoàng Ảnh đến xử lý chuyện này. Lăng Diệp vẫn chống giúp ngươi, bất quá..." Gã chậm rãi nói. " Chiều hôm qua Hoàng Phong yêu cầu Lăng Diệp phải mau chóng thành hôn cùng Hoàng Ảnh..."
" Hắn cự tuyệt?" Đồng tử tối như mực của Lãnh Tử Diễm dưới ánh đèn chân không làm người thấy phát lạnh, lại có mấy phần cao ngạo.
" Phải." Từ Duệ cười gượng. "Với tính tình Lăng Diệp, đương nhiên không chịu nghe kẻ khác bài bố, tranh cãi kịch liệt với Hoàng Phong. Hoàng Phong dẫn người bao vây Lãnh phủ các ngươi, lại ngại quyền uy Thiếu chủ của Lăng Diệp, ban nãy không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không... Các ngươi căn bản không thể đợi tới khi Lăng Diệp đến."
" Vậy ta vẫn phải cảm ơn hắn đem ta làm thành như vậy?" Lãnh Tử Diễm quá kích động, liên lụy đến thương khẩu phía sau, trán chảy mồ hôi lạnh, hắn *** khàn tiếng. "Đứa trẻ thật sự mất?"
" Đương nhiên. Tuy hài tử thú tộc không dễ phá, nhưng Lăng Diệp cậy mạnh, đâm chọc..."
Lãnh Tử Diễm nhặt gối đập trúng giữa mắt Từ Duệ. "Cút!"
" Đúng lúc ta vẫn không muốn làm hộ lý cho người *** bị phá thủng." Hậu quả của việc miệng nhổ cuồng ngôn chính là ly thủy tinh bay nhanh tới, Từ Duệ cười tiếp được. "Lăng Diệp bảo ta hảo hảo an ủi ngươi, xem ra thật sự không cần thiết, năng lực tiếp nhận của ngươi rõ ràng cũng rất mạnh. Lần trước một huynh đệ của ta lừa một nhân loại chơi, mới đầu tâm đầu ý hợp đến làm người ta hâm mộ, kết quả thú thân *** một lần, nhân loại kia mất nửa cái mạng, thấy bằng hữu ta liền chạy trốn, cái này kêu là khác biệt chủng tộc... Ai ai, ta đi, ta đi, ngươi đừng ném nữa..."
Lãnh Tử Diễm căm giận để remote xuống.
" Không nói nhảm với ngươi." Từ Duệ cười tủm tỉm ngồi xuống, lấy lòng nói. "Lãnh đại ca, nói thật, ngươi hảo hảo nằm nửa tháng trên giường, đừng mù quáng gây sức ép nữa, này...." Gã mặt khổ. "Chờ Thiếu chủ đại nhân trở về bàn giao, lỡ như hắn phát hiện ta không hoàn thành tốt công việc, sẽ cắn ta."
" Hắn hiện tại ở đâu?"
Từ Duệ vỗ vỗ chân. "Thật ra, chỉ cần ngươi thích hắn, hắn thích ngươi, chủng tộc căn bản không phải vấn đề, ngươi xem, lần thú thân *** này ngươi liền thích ứng rất hảo..."
" Ta hỏi ngươi hắn ở đâu?" Gương mặt như băng sương biểu thị công khai tức giận không thể phản lại.
Từ Duệ nhìn trái nhìn phải.
" Nói!"
" Bất chấp ý chỉ tộc trưởng, lấy thân phận hùng thú của ngươi bảo vệ ngươi, thì phải có giác ngộ tiếp nhận khiêu chiến từ hùng thú trong tộc. Đầu tiên là nhà đại hùng (gấu) của Hoàng Phong, kế tiếp là nhà mãnh hổ, nhà cự mãng (rắn lớn), nhà sư tử..." Từ Duệ bùm bùm nói một hơi, thở hổn hển, tiếp tục nói. "Các gia tướng chọn lựa một hùng thú ưu tú nhất, trong mấy ngày đến Kinh đô. Mà Lăng Diệp, phải cắn thắng từng người bọn họ."
" Dựa.... Dựa vào cái gì?"
" Lý do chính đáng là Thiếu chủ xâm phạm quyền uy tộc trưởng." Từ Duệ cười lạnh. "Kỳ thực ta thấy, căn bản là do Lăng Diệp cự tuyệt Hoàng Ảnh lại đến lâm hạnh ngươi, làm nhà đại hùng cảm thấy trên mặt không sáng nổi, mới tập hợp mấy đại gia tộc, muốn làm khổ Lăng Diệp."
Lãnh Tử Diễm không rảnh đi chỉ ra chỗ sai "Ta tuyệt đối không muốn loại lâm hạnh này", trong đầu hắn không thể khống chế, bốc ra hình ảnh đẫm máu: con báo kia thương tích đầy mình, bị một đám dã thú vây quanh.
"Ngươi nói thật sự thoải mái.". Gian nan nuốt nước bọt xuống. "Lăng Diệp có thể cắn thắng sao?"
" Hừ! Cũng không xem Lăng Diệp là ai." Từ Duệ quét mất u ám trước đó, mặt mày hớn hở nói. "Mười lăm tuổi liền đạp đường ca khỏi chức Thiếu chủ, người có gien ưu tú nhất thú tộc mấy trăm năm nay, nếu dễ dàng thua trận như vậy, liền không phải Lăng Diệp." Từ Duệ hạ mắt, cảm thán. "May mắn nhất của ta chính là có thể treo lên tấm biển "bằng hữu của Lăng Diệp", nếu không, sớm đã bị đủ loại hùng thú mơ ước bà xã của ta cắn đến mẩu vụn cũng không chừa."
Đó chính là mười mấy người đồng thời đánh lên, Lăng Diệp cũng có thể cắn thắng?
" Lần này chính là thời điểm ta báo đáp Lăng Diệp." Không đợi tâm tình bất ổn của Lãnh Tử Diễm bình tĩnh trở lại, Từ Duệ vỗ vỗ ***, lại nói. "Yên tâm, chỉ cần Lăng Diệp còn chừa lại một hơi thở, ta chắc chắn sẽ cứu sống hắn."
Lãnh Tử Diễm. "... ........"
Chẳng lẽ người này tuyệt đối không biết tâm tình chăm sóc một người bệnh?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc