Ám Dạ Trầm Luân - Chương 70

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Người thừa kế thuận vị đệ nhất Lãnh thị dính líu đến vụ ám sát bộ trưởng bộ tình báo, hiện giờ đã bị giam giữ". Tin tức này xếp đầy đầu đề các phương tiện truyền thông lớn năm ngày sau quốc tang.
Tuy cuối cùng được phóng thích vô tội, nhưng xã hội thượng lưu có sở trường mồm ba miệng bảy vẫn làm ra đủ loại suy đoán với việc này.
Mọi người đều không ngoại lệ cho rằng, đây là Tướng quân hãm hại, là một âm mưu được tỉ mỉ thiết kế.
Lãnh Tử Diễm là đương sự, sau khi bị thẩm vấn mệt nhọc dài đến 24 giờ, vẫn tỏ vẻ vô tội, bản thân là oan uổng.
24 giờ, cũng đủ để Lãnh Thừa Phong cầu cứu Hoàng thất, cũng đủ cho Lăng Diệp tạo áp lực về phía Tướng quân.
Được Lăng Diệp đón ra, Lãnh Tử Diễm minh bạch, đây bất quá là một lần thử nghiệm của Tướng quân, mục đích là muốn nhìn một chút xem Lăng Diệp rốt cuộc nguyện ý vì hắn làm đến mức độ nào.
Lăng Diệp một hơi phá khai cửa phòng thẩm vấn, hai nam nhân cột Lãnh Tử Diễm vào ghế điện nghiêm hình bức cung trực tiếp bị ném ra ngoài.
" Ngươi nói sao với Tướng quân?" So với thân trên trần trụi bị điện giật có mấy chỗ biến thành màu đen, Lãnh Tử Diễm tựa hồ càng quan tâm tới vấn đề này hơn.
Lăng Diệp mặt bình tĩnh không lên tiếng.
Nghiên cứu thật lâu, cuối cùng vẫn dùng sức giật bỏ mấy thứ kia xuống, lấy áo choàng đem người bọc kín, đỡ hắn nghênh ngang đi đến đại sảnh, móc súng lục ra, nhắm ngay bắp đùi trưởng phòng sở cảnh sát bên ngoài, không chút do dự bắn một viên đạn.
Theo suy nghĩ của Lăng Diệp, người đó hai lần đều dựa theo ý chỉ Tướng quân giam giữ Lãnh Tử Diễm, xem như tái phạm nối giáo cho giặc.
Y không thể làm gì phụ thân, nhưng một đám người bên dưới này... Rốt cuộc vẫn vì Tướng quân cho gã chút lưu tình, cân nhắc rõ ràng!
" Tướng quân sao lại thả ta?" Ngồi vào xe, Lãnh Tử Diễm vẫn còn kiên nhẫn truy vấn.
Lăng Diệp nhìn hắn nửa ngày. "Ta gọi điện thoại cho bác cả, muốn từ bỏ ngôi vị Thiếu chủ, điện thoại nối thông, cũng bắt đầu ân cần thăm hỏi bác cả, phụ thân mới ném bể ly trà đáp ứng thả người... Bác cả ta là tộc trưởng, theo lý, con của bác, đường ca ta mới là Thiếu chủ, bất quá gien ta rõ ràng trội hơn đường ca, sau khi thú hóa lại đạp hắn tới vô pháp trở mình, trong tộc đối với ta cực kỳ tôn kính, bác cả bị áp lực, mới lập ta làm Thiếu chủ. Ngoài mặt bác cả cùng đường ca không chút oán hận, nhưng trên thực tế... Chỉ mong sao ta gặp chuyện không may." Y dừng lại, thanh âm hơi chuyển lạnh.
"Phụ thân ở xã hội nhân loại hô phong hoán vũ, mấy năm nay ít nhiều có chút bất kính với bác cả, nếu ta không còn là Thiếu chủ, địa vị trong tộc của hắn sẽ hết sức chật vật. Phụ thân ban đầu là muốn lấy Dã Kê để ép ta hoặc nếu ta khăng khăng một mực, đổi thành nâng đỡ Dã Kê." Cười khinh miệt.
"Đáng tiếc Dã Kê có một nửa huyết thống nhân loại, dù hắn ưu tú tới đâu đi nữa, xác suất được chọn làm Thiếu chủ cũng không cao. Không đến vạn bất đắc dĩ, phụ thân sẽ không tập trung vào Dã Kê. Lỡ như ta không làm Thiếu chủ, Dã Kê lại thất bại trước đường ca, chính là mất nhiều hơn được."
Lăng Diệp không nói, Thiếu chủ mới có quyền thu nhận thư thú Thiếu chủ cũ, lấy cái này làm người nọ nhục nhã. Hai phụ tử đều có kiêng kỵ, lúc này mới duy trì cân bằng ngoài mặt.
Vốn tưởng rằng đối phương đang nghe nghiêm túc, lại thấy hắn kinh ngạc nh́n ngoài cửa sổ.
Lúc này xe vẫn c̣n trong băi đỗ xe phòng cảnh sát, Lãnh Tử Diễm mở cửa kính xe, Lăng Diệp nhìn qua theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một thanh niên quần áo sạch sẽ cũng đang chuyển xe như họ.
Xe có rèm che màu đen, gọn ghẽ mà xa hoa.
Bộ dạng thanh niên trong xe có mấy phần vị đạo Quân Ngân, cái nhìn đầu tiên sẽ khiến người cảm thấy là người Quân gia, hay là biểu huynh của Quân Ngân?
" Ngươi quen?"
" Không nói được!" Lãnh Tử Diễm lắc đầu. "Gặp mặt một lần thôi."
Lúc hỗn loạn khi Quân Ngân ૮ɦếƭ, mình lại khóc thành thế kia, trên thực tế căn bản không chú ý tới diện mạo người kéo mình lên, bất quá Lãnh Tử Diễm vẫn nhận ra đối phương.
Hắn một lần nữa đóng kính, nói với trợ thủ Lí Hoàn ngồi kế bên ghế tài xế. "Tra thân phận hắn!"
" Dạ, thiếu gia!"
" Cái này ta không làm, Thiếu chủ, ngươi thả ta về đi, ta trên có già dưới có bé, trong nhà còn bà xã..."
" Câm miệng!" Lăng Diệp sốt ruột ngắt lời Từ Duệ thao thao bất tuyệt. "Thế nào?"
Từ Duệ ngó hướng trong, đóng cửa lại, nghiêm túc thở dài. "Nam nhân mang bầu trong tộc ai không ngốc trong nhà an tâm dưỡng thai? Người này ngược lại, ngủ một ngày không quá bốn tiếng, coi mình là siêu nhân hả!" Cào cào tóc ngắn sáng bạc. "Đúng! Với tố chất thân thể hắn, không mang hài tử, gây sức ép sao cũng không có chuyện! Nhưng Thiếu chủ..." Từ Duệ khổ mặt. "Hắn bây giờ là thai phu, là thai phu."
" Phá!"
Từ Duệ lúc này mới quăng ánh mắt đến Lãnh gia gia chủ ngồi trên xe lăn.
Sau khi vào Lãnh gia, gã từng thấy người này mấy lần, đối phương luôn nói năng thận trọng, hỉ nộ không hiện hình, lúc này thái dương rút gân trái lại cực kỳ hiếm thấy.
Từ Duệ nheo mắt cười nói. "Con trai ngươi không chịu."
" Ta vào nói với nó."
Lăng Diệp lập tức chắn trước cửa, tư thái cung kính thái độ lại kiên quyết. "Lãnh bá phụ, nếu hắn không muốn, ngươi đừng ép hắn."
"Ép?" Lãnh Thừa Phong cười lạnh, chỉ vào mũi Lăng Diệp mắng to. "Nó tính tình hý thối thế này chính là cho ngươi chiều ra, trước kia ta nói một là một, nói hai là hai, nó dám phản kháng ta hồi nào?"
Hình như cũng đâu có nghe lời ngươi... Lời này Lăng Diệp không dám nói, chỉ cúi đầu "khiêm tốn chịu dạy".
Lãnh Thừa Phong cùng Lãnh Tử Diễm đàm phán một phen, cuối cùng nổi giận đùng đùng đập đồ cổ bể đầy đất.
Kỳ thực Lăng Diệp cũng không hiểu Lănh Tử Diễm suy nghĩ cái gě, người bị điện giật thành như vậy, vừa vặn cần dưỡng mấy ngày, thừa dịp phá hài tử không tốt sao? Nếu nói Lãnh Tử Diễm muốn sinh hạ đứa trẻ, Lăng Diệp tình nguyện tin mặt trăng trên trời kỳ thực là mặt trời biến thành. Không nói đến đứa trẻ là của Dã Kê, cho dù là của Quân Ngân, Lãnh Tử Diễm cũng chưa chắc chịu sinh.
Da đều bị điện đốt một tầng, ngày hôm sau Lãnh Tử Diễm liền thần thái sáng láng rời khỏi giường, ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt dù tái nhợt, ánh mắt lại cực sáng, con ngươi màu đen sắc bén lại uy nghiêm.
Từ Duệ ló đầu đi theo sau lưng Lăng Diệp, trơ mắt nhìn xe có rèm che chở Lãnh Tử Diễm chậm rãi rời khỏi Lãnh phủ, tặc lưỡi làm như nói thật. "Thiếu chủ, hắn không phải thích tự ngược chứ?"
Nói xong liền lui nhanh đến bên tường, chỉ sợ Thiếu chủ chuyển qua đánh gã.
Ngoài dự kiến của Từ Duệ, Thiếu chủ vẫn đứng trước cửa sổ hơi kéo môi cười gượng, từ từ nói. "Hắn chung quy cho rằng gây sức ép bản thân nhiều một chút, người kia sẽ bớt oán hận hắn một chút... Rõ là... Ngu xuẩn bất trị!"
Nhà ăn cao ốc Quân bộ, một thân quân phục thẳng thớm không hề chói mắt, nhưng phối trên thân hình cao gầy nam tử, dung nhan tuấn mỹ, lại thêm huân chương đỏ sậm hàm thượng tá trên vai, nam tử vừa tiến đến, lập tức hấp dẫn một lượng lớn ánh mắt.
Nam tử ϲởí áօ choàng xuống, đưa cho phục vụ đi tới, vừa kéo ghế dựa ra vừa nói. "Đại ca nghĩ như thế nào lại đến tìm ta? Chờ một chút... Để ta đoán..." Y vân vê cằm, động tác này làm đến mê người phá lệ. "Lăng Diệp liền ở trên lầu, đại ca không tìm hắn lại tìm ta... Vậy nhất định là chuyện không thể nói với Lăng Diệp....Hah! Hay là đại ca bệnh nan y nguy hiểm?"
Khóe miệng Lãnh Tử Diễm vừa kéo.
" Không phải?" Lăng Dã hai tay úp trên bàn, thân thể nghiêng về trước, lực áp bách bức người chợt thả ra. "Đại ca cùng đường... Đến cầu ta?"
Dao nĩa trong tay bị Lãnh Tử Diễm Ϧóþ nát.
Lăng Dã cười nhẹ. "Nói đùa thôi, đại ca đừng tức giận, giận hư thân thể, chính là ta thương tiếc." Gọi nhân viên phục vụ đổi cái mới, Lăng Dã lười biếng ngồi trở lại. "Nói đi, đại ca có cái gì muốn tiểu đệ cống hiến sức lực?"
" Ta mang hài tử của ngươi."
Lãnh Tử Diễm nói không chút phập phồng, bình lặng như ‘ta hôm nay ăn cơm’.
Lăng Dã móc móc tai. "Lặp lại lần nữa, không nghe được."
" Ta nói ta mang hài tử của ngươi!"
Bàn tay móc móc tai dừng giữa không trung, ánh mắt Lăng Dã từng chút chuyển lên mặt Lãnh Tử Diễm, như muốn tìm ra dấu vết nào đó để lại ở trên, chỉ chốc lát. "Ha ha." Y cười nói. "Đại ca, ta bề bộn nhiều việc, ngươi đừng đùa ta như vậy."
Lãnh Tử Diễm một dao cắt bò bí-tết trên đĩa ra, lực đạo nghiến răng nghiến lợi phảng phất như bị hắn cắt kỳ thực là nam nhân trước mặt. "Thú tộc các ngươi lấy thú thân ɠเασ ɦợρ, cũng khiến nam tử mang thai." Hắn giương mắt, đồng tử tối đen hiện lên tia lãnh quang châm biếm. "Ngươi cường bạo ta, chẳng lẽ ta không thể có hài tử của ngươi?"
Phu nhân mà Tướng quân chính thức cưới tổng cộng có mười một vị, năm nữ sáu nam, mười một người tranh đấu gay gắt, đều có tâm cơ. Bất quá, ngày đầu tiên Lãnh Tử Diễm đến, khiến cho mười một vị phu nhân lần đầu tiên cùng chung mối thù, nhất trí đối ngoại.
Ở Lăng phủ, cái tên "Lãnh Tử Diễm" này như sấm bên tai - đối tượng Thiếu chủ theo đuổi, căn nguyên phụ tử Tướng quân cùng Thiếu chủ bất hợp, không tuân thủ nữ tắc, một cước đạp hai thuyền, đồng thời cùng hai vị thiếu gia Lăng gia ái muội không rõ - tội danh cũng đủ để ngay từ đầu bị mười một vị thư thú theo khuôn phép cũ lấy ánh mắt xoi mói nam nhân mới vào cửa này.
Hơn nữa, trong bụng hắn có chủng của Lăng gia, nhìn bộ dạng nhị thiếu gia vui mừng, chắc chắn là muốn nhận đứa trẻ này. Các phu nhân chưa từng sinh hậu duệ cho Tướng quân thế nào không ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi?
Ngoại trừ Hoàng Ảnh, Tướng quân phủ không một ai hoan nghênh Lănh Tử Diễm.
Lănh thiếu gia diện vô biểu t́nh nuốt xuống thịt sống người hầu thong dong bưng lên. Mười một vị phu nhân trợn mắt há hốc mồm, đưa mắt nhìn nhau: không phải nói nhân loại chỉ ăn đồ chín?
" Không biết cơm trưa có hợp khẩu vị Lãnh thiếu gia không." Lăng phu nhân ôn nhu cười nói. "Phụ tử Tướng quân buổi tối mới trở về, chăm sóc không chu toàn, vẫn xin thứ lỗi."
" Sau này tất cả mọi người là người một nhà, phu nhân gọi ta Tử Diễm là được."
Sắc mặt Lăng phu nhân hơi khó coi, đương nhiên là nhớ tới nhi tử thân sinh của nàng khổ luyến nam nhân này. Người mình thích trở thành thư thú của hùng thú khác, nhi tử sẽ rất khuất nhục chứ? Bất quá, không cưới nam nhân thủ đoạn cao thâm này, cũng coi như chuyện may mắn.
" Tuy Lãnh thiếu gia có hài tử, đồng thời cũng là thư thú đầu tiên của Lăng Dã, nhưng cân nhắc Lãnh thiếu gia là nhân loại..." Lăng phu nhân tao nhă buông dao nĩa, dùng khăn ăn lau vụn máu ở khóe miệng. "Vị trí chính phu nhân của Lăng Dã..."
" Tử Diễm nghe theo phu nhân sắp xếp." Lãnh Tử Diễm khiêm tốn hữu lễ.
" Chính phu nhân không thể để ngươi làm, vị trí nhị phu nhân ta vẫn có thể thay ngươi làm chủ." Lăng phu nhân lệnh người hầu lên lầu lấy một cái hộp, trịnh trọng mở ra, bên trong có một ṿng tay màu ngọc bích, sáng bóng xanh biếc chậm răi lưu quang, óng ánh long lanh. "Sau khi sinh Lăng Diệp, thân là mẫu thân, ta lệnh chuyên gia tạo ra hai mươi cái vòng tay, vốn là chuẩn bị cho Lăng Diệp, không ngờ đứa trẻ kia không hiểu chuyện, lại để đệ đệ đi trước." Nàng cười kéo tay Lãnh Tử Diễm qua, tự mình đeo cho hắn. "Lăng Dã cũng là con ta, hôm nay liền tặng ngươi trước." Nàng nói thấm thía. "Ngươi, hiểu chuyện một chút, hảo hảo cùng Lăng Dã chung sống, trước khi cưới cãi nhau không việc gì, sau khi cưới mọi chuyện nên lấy hùng thú làm chủ, phạm vào quy củ chịu trừng phạt, đừng trách bá mẫu ta trước đó không giảng giải với ngươi."
Nói xong, Lăng phu nhân tự mình cười ha ha, những người khác cũng cười theo, ý vị không rõ.
Lãnh Tử Diễm nhợt nhạt nhấp môi dưới. "Đa tạ phu nhân dạy bảo."
"Chưa nói dạy bảo được, bộ dạng ngươi cũng không tệ, chỉ là tính tình không khỏi khiến người ta lo lắng." Lăng phu nhân ôm иgự¢ ho một trận, tiếp cận hắn, có chút thần bí nói. "Phía sau không thành vấn đề chứ?"
Nhăn mày lại, đến tận khi người một bàn đều tò mò nhìn mình, Lãnh Tử Diễm mới hơi phản ứng được là ý gì.
Dã Kê đưa hắn đến Lăng phủ, vừa dặn dò trong nhà một chút, liền bị Tướng quân khẩn cấp gọi vào Quân bộ, Lăng Diệp hiện tại cũng không ở đây, một bàn người đều là cái họ gọi là "thư thú".
Thư thú, "nữ nhân"?
“Nữ nhân" của cùng một nam nhân sẽ tính toán chuyện gì, quá rõ ràng.
" Bá mẫu, Lãnh Tử Diễm vừa tiến vào, ngươi sao liền hỏi cái vấn đề này?" Hoàng Ảnh đỏ mặt oán hận.
" Đại tỷ là sợ Tử Diễm sau này chịu thiệt!" Nữ nhân diện mạo hoa lệ chỉ vào trán Hoàng Ảnh chọc chọc. "Ngươi tiểu thí hài này, không hiểu chuyện còn mở miệng nói loạn."
Hoàng Ảnh ôm cái trán đỏ au, quăng một ánh mắt "Tự mình cầu phúc đi" về phía Lãnh Tử Diễm, rồi cúi đầu gặm thịt không nói.
" Phía sau... Còn được..." Lãnh Tử Diễm ép mình tự trấn định. "Ứng phó Dã... Lăng Dã hẳn là không thành vấn đề."
" Thú tộc có thể sống hơn một trăm tuổi, nhân loại các ngươi một trăm tuổi chính là cực hạn, vốn già nhanh hơn chúng ta, ngươi hoang đường phóng đãng nhiều năm như vậy, sau này nhất định phải chú ý bảo dưỡng, không thể làm hùng thú có được niềm vui, chính là thư thú không làm tròn bổn phận." Lăng phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay hắn. "Buổi chiều ta chỉ định một người hầu cho ngươi, giúp ngươi tẩy phía sau, buổi tối sạch sẽ chờ Lăng Dã trở về, biết chưa?"
Lãnh Tử Diễm hạ đồng tử xuống, trong mắt chợt hiện lên một chút... Sắc âm trầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc