Ám Dạ Trầm Luân - Chương 55

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Quân Ngân đẩy Lăng Diệp đứng ở trước cửa ra, cười khổ. "Người đang nằm bên trong, chúng ta lôi những thứ đó ra có nghĩa lý gì?"
" Là ngươi muốn lôi trước." Lăng Diệp cũng đứng lên theo, vẻ mặt vẫn lạnh băng như cũ. "Hắn nói hắn phải kết hôn."
Quân Ngân trầm lặng, không lên tiếng.
" Ta sẽ không để hắn kết được." Lăng Diệp thề không thất hứa.
" Nga?" Quân Ngân nhếch mày, cười nhạo. "Dựa vào cái gì? Ngươi có thể thuyết phục Lãnh bá phụ, có thể thuyết phục Lãnh Tử Diễm?"
" Hắn kết một lần ta trực tiếp đến nháo một lần."
Quân Ngân vô ngữ. "Tựa hồ ta cùng hắn mới là danh chính ngôn thuận."
" Ngươi đã không cần hắn." Thấy Quân Ngân vọng qua, Lăng Diệp bổ sung một câu. "Hắn nói."
" Ta khi nào....?"
Lăng Diệp chỉnh cổ áo ngay ngắn, hơi giương cằm, nghiêm trang nói. "Bây giờ ta và ngươi đều đứng ở vạch xuất phát, xin ngươi đừng dùng ánh mắt kỳ thị mà nhìn tình cảm của ta cùng Lãnh Tử Diễm. Nếu ta cùng hắn thiên trường địa cửu, vậy nhất định là do chính ngươi không cố gắng, chứ không phải ta dùng mánh khoé châm ngòi ly gián. Còn nữa..." Lăng Diệp thẳng vai. "Chuyện trước kia, đều là ta trêu chọc hắn, ngươi bớt trách hắn bất trung này nọ."
" Ngươi đối với hắn trái lại rất chu đáo."
" Đa tạ."
" Bất quá... Ta khi nào nói vứt bỏ quan hệ với hắn?" Hai tay cắm vào túi quần, Quân Ngân chậm rãi nheo mắt. "Lăng Diệp, ta và ngươi, từ trước tới giờ liền không ở chung trên một vạch xuất phát."
Lăng Diệp hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại khí thế không chịu thua, cương ngạnh nói. "Chờ hắn tỉnh rồi nói sau."
" Ngươi là muốn chính hắn chọn?" Quân Ngân hỏi.
Khí thế Lăng Diệp xẹp mất, để gia hỏa có mắt không tròng kia tự chọn, sẽ chọn tới y.... Sao?
Cửa mở ra, Lãnh Thừa Phong dẫn đầu đi tới, ánh mắt không chút tình cảm hung hăng quét qua hai người ở cửa.
" Lãnh bá phụ." Hai ngýời lần lýợt bị áp lực ðồng thời lên tiếng.
Lãnh Thừa Phong ngoài cười trong không cười nói. "Quân thiếu gia cũng có thời gian rảnh rỗi hạ cố đến tệ xá?"
Quân Ngân xử lý sự vụ gia tộc luôn thành thạo, nhiều lần gặp mặt Lãnh Thừa Phong cũng là khiêm tốn hữu lễ, trước giờ được đối phương ngợi khen, lần này trong lòng biết bất đồng cùng ngày trước, sao cũng không dám nhiều lời, cúi đầu, bộ dạng khiêm tốn chịu giáo huấn.
Lãnh Thừa Phong hừ thật mạnh. "Con ta ở bên trong khâu mổ, các ngươi ở bên ngoài thảo luận quyền sở hữu con ta, rất vui vẻ?"
Hai người tiếp tục cúi đầu.
" Nói với các ngươi, khỏi cần suy nghĩ." Lãnh Thừa Phong chậm rãi nói, thanh âm lại như chen lẫn mưa đá. "Chỗ đó của nó đã phế bỏ, đừng nói lên giường, có thể tự gánh vác sinh hoạt hay không cũng là một vấn đề."
Hai người ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Vẫn là Quân Ngân hoàn hồn trước hết. "Bá phụ, ngài... Thật sao?"
" Giả!" Lănh Thừa Phong nghiêng thân, hướng về phía hai người cười lạnh, cũng không quay đầu lại, rời khỏi.
" Tạ thúc, tiễn khách!"
Thanh âm gia chủ bất âm bất dương truyền đến, Tạ quản gia đi ra phía sau bác sĩ bất đắc dĩ nói. "Hai vị thiếu gia..."
" Ta không đi." Lăng Diệp thấp giọng nói. "Nếu hắn thật sự phế, ta liền chăm sóc hắn cả đời."
Tạ quản gia đau đầu. "Vậy Quân thiếu gia, ngài..."
" Có chuyện vẫn giấu các ngươi." Quân Ngân cúi thân, kính cẩn nói. "Lần trước, người đưa hắn cái hộp chính là ta..."
" Hả?"
" Thứ trong hộp cũng là ta chọn, quả thực là ta muốn dùng trên người hắn. Không thể đứng ra ngay từ đầu, thật xin lỗi."
" Quân thiếu gia." Tạ thúc lắc đầu. "Nếu là thế, vậy tiên sinh hẳn sớm đã điều tra rõ, chỉ là ta không biết thôi."
" Tử Diễm do một tay ngài theo lớn, chẳng khác nào nửa nhi tử của ngài... Tạ thúc, ta phải nói với ngài, ta mới là tình nhân của hắn." Quân Ngân ngẩng đầu cắn môi nói. "Nếu ta rời khỏi lúc hắn bị thương, còn tư cách gì để hắn yêu ta?"
" Các ngươi.... Các ngươi....!" Tạ quản gia cắn răng thối lui đến một bên, để cửa phòng điều trị hiện ra. "Thuốc mê không nặng, thiếu gia hẳn là sắp tỉnh. Bên tiên sinh, ta đi nói."
" Đa tạ Tạ thúc." Hai người nói xong liếc đối phương, trong mắt giấu sóng lớn.
" Thiếu gia như vậy, tiên sinh dù kịch liệt đánh hắn, kỳ thực căn bản vô pháp, lần trước tiên sinh đi tìm một người viết sách, người nọ đề nghị tiên sinh cứ để thiếu gia tìm một nam nhân an định, tiên sinh trở về liền ném vỡ bình cổ trân quý trăm năm..."
Lăng Diệp nhăn mày lại. "Tử Diễm lại như thế, chính hắn cũng không muốn."
" Có thể muốn sao, nam nhân yên lành, ai lại muốn... Muốn cái kia." Tạ quản gia vô cùng đau đớn. "Điều trị lúc trước, thiếu gia vẫn rất phối hợp, từ trước tới giờ không hề oán giận, nhưng thứ kia.... Căn bản trị không hết. Thiếu gia hắn... Rõ ràng chính là có bệnh không thể chữa."
" Tạ thúc, ngài đừng lo lắng, việc này không có ǵ đáng ghê gớm."
" Chúng ta đều quen, đương nhiên cảm thấy không ghê gớm, người ngoài sẽ lại nói ba điều bảy chuyện, ngay cả tiên sinh cũng.... Ai! Nhiều năm như vậy, ta không hiểu tai sao tiên sinh vẫn không thể chấp nhận, hắn mắng thiếu gia, hai cha con đều khó chịu, đây là tội gì!"
Dây dưa cùng Tạ thúc mấy câu, hai người mới đi vào, Lãnh Tử Diễm nằm trên giường bệnh, xem ra chưa tỉnh. Lăng Diệp chuyển một cái ghế liền thủ bên cạnh hắn, còn cố ý nắm lấy tay người ςướק vào trong иgự¢.
Địch ý của Lăng Diệp, cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Quân Ngân cách y không đến một thước.
" Chúng ta nói chuyện."
" Ta và ngươi không có gì để nói."
Quân Ngân quay đầu, kéo khóe miệng cười. "Ngươi cho là ngươi тһô Ьạᴏ bắt lấy tay hắn, hắn chính là của ngươi? Ngươi có từng tôn trọng ý nguyện của hắn không?"
" Hắn buông ta không được..." Lãnh Tử Diễm nằm sấp trên giường bệnh, Lăng Diệp liền vươn một bàn tay ra, vuốt ve gáy hắn. "Điểm ấy đủ chưa, Quân Ngân?"
" Ý của ngươi là, vì chút ðiểm \'luyến tiếc\' của hắn, ta liền phải khoan nhượng ngươi, để ngươi không kiêng nể gì chen vào thế giới của ta và hắn? Đổi lại là ngươi, có làm được không?"
Tay Lăng Diệp run lên, đừng nói khoan nhượng, nếu đổi vai lại, y cũng có thể xử lý Quân Ngân.
" Không nói lời nào?" Quân Ngân hơi cúi thân, vừa vặn kề sát tai Lăng Diệp, ánh mắt lại chằm chằm nhìn người trên giường. "Lăng Diệp, đừng không thừa nhận, ngươi đuối lý, dù theo như lời ngươi, dù ngươi chưa bao giờ châm ngòi ly gián, nhưng ít nhất, ngươi cũng là một kẻ thứ ba đáng xấu hổ." Vỗ vỗ bả vai Lăng Diệp, Quân Ngân một lần nữa đứng thẳng thân thể, mỗi chữ ngừng một chút. "Việc này phiền Lăng công tử, gắng sức suy nghĩ một chút!"
Không lâu sau khi khôi phục ý thức, hạ thân liền đau một trận như xé rách, Lãnh Tử Diễm cắn răng hít vào một hơi.
" Tỉnh?"
Thanh âm này...
Lãnh Tử Diễm quay đầu... Quân Ngân?
" Ngươi sao lại ở đây?" Lãnh Tử Diễm rất kinh ngạc, đây là Lãnh gia mà... Quân Ngân sao lại ở đây?
Chờ một chút!
Lãnh Tử Diễm nhấc người, kéo chăn vội vàng che hạ thân lại, bọc chặt phía dưới, lại nhăn mày.
Nếu Quân Ngân ở đây, vậy tức là y đã biết... Hắn bị một con báo thao!
Đầu Lãnh Tử Diễm rất đau.
" Bịt như vậy chẳng lẽ không sợ hầm?" Quân Ngân thở dài. "Kéo đến thương khẩu thì làm sao đây?"
Đã kéo đến rồi.
" Quay đầu qua..." Người nọ chôn đầu trong gối, không chịu quay, Quân Ngân không thể không cố tình nghiêm nghị. "Lãnh Tử Diễm!"
" Ngươi đến làm gì?" Thanh âm trong gối đầu rất ngột ngạt.
" Đến xem ngươi."
" Xem ta làm trò cười?"
" Ngươi cho rằng... Ta là người như thế?" Quân Ngân bỗng nhiên cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị đâm xuống, tại sao hắn lại nghĩ y như vậy, nếu là Lăng Diệp, liệu hắn còn có thể hoài nghi như thế? "Ở cùng ta, ngươi liền có cảm giác bất an như vậy? Thời thời khắc khắc đều lo sợ ta sẽ vứt bỏ ngươi, cho nên muốn dùng mọi biện pháp lấy lòng ta, chỉ sợ mình có chỗ không tốt? Lãnh Tử Diễm... Ngươi... Tại sao phải làm bản thân cực khổ như vậy?"
" Quân Ngân, ngươi suy nghĩ nhiều."
" Nếu là ta nghĩ quá nhiều, ngươi kéo chăn làm gì? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ bởi vì ngươi bị một thứ không phải người làm liền tâm sinh chán ghét?"
" Phụ thân ta mắng ngươi?" Quân Ngân rất ít khi nói chuyện công kích như vậy, Lãnh Tử Diễm chỉ có thể nghĩ y bị phụ thân đối xử như Lăng Diệp, nóng ruột sờ má Quân Ngân, thấy không bị đánh, nhẹ nhàng thở ra.
Người như Quân Ngân, sao có thể bị tát?
" Không liên quan tới Lãnh bá phụ." Quân Ngân rũ đồng tử xuống. "Lãnh Tử Diễm... Chúng ta ra nước ngoài không?"
" A.... A?" Mấy tiếng a liên tiếp, biểu đạt bản thân kinh ngạc. Lãnh Tử Diễm níu chặt tóc xuống, hoài nghi mình phía dưới đau quá dữ dội, đến nỗi nghe lầm. "Ngươi nói... Ra nước ngoài? Quân gia thì sao?"
Quân Ngân cười khổ, Quân gia.... Giao cho Quân Hi... Chỉ sợ nó sẽ oán ૮ɦếƭ ca ca này.
Đang phát sốt sao... Sờ sờ trán Quân Ngân, lại sờ sờ mình, rất nóng...
" Hoá ra là ta đang phát sốt."
" Lãnh Tử Diễm!" Quân Ngân có chút tức giận. "Lăng Diệp nói hắn muốn dẫn ngươi ra nước ngoài, ngươi tin sao?"
Lãnh Tử Diễm không biết Quân Ngân nói tới Lăng Diệp là ý gì, cẩn thận nói. "Hắn đầu óc hơi khét, trơ tráo nói muốn lôi ta đến thú tộc định cư cũng có khả năng."
“Đổi thành ta lại không tin được?"
Cái này bắt hắn.... Làm sao mà tin? Người này, hắn dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, người vạn sự lấy gia tộc làm đầu đột ngột kích động nói muốn vì hắn mà buông bỏ tất cả những thứ này.
Lãnh Tử Diễm hắn còn không thể, đừng nói chi tới Quân Ngân!
" Là vì bị kích động bởi chuyện của ta sao?" Lãnh Tử Diễm nghiêng đầu, không dám nhìn Quân Ngân, chỉ chừa một cái gáy cho y. " Việc Dã Kê... Dù sao... Ta là không sao, ngày nào đó nghĩ cách làm thịt hắn là được... Ngươi nếu không ngại, đừng để trong lòng, lại càng không cần phải tự dưng an ủi ta, ngươi như vậy, ta sẽ cảm thấy rất kỳ quái!"
" Ngươi tại sao không hiểu, Dã Kê cùng Lăng Diệp căn bản không đồng dạng." Quân Ngân lại cười khổ. "Lần trước ngươi cùng Lăng Diệp, ta lại tức giận như vậy, đều là vì... Vì thái độ ngươi đối với hắn.”
Lãnh Tử Diễm nói ðến thở không kịp. "Ta ðối với hắn có thể có thái ðộ gì?"
Cửa bị gõ mấy cái, sau đó từ bên ngoài đẩy ra.
Lãnh Tử Diễm quay đầu, người mới nhắc đang đứng ở cửa, đường nét khuôn mặt căng rất chặt, môi cũng mím, xem chừng là ai đó thiếu y tiền.
" Ta đã nghĩ thông suốt." Lăng Diệp nói.
Quân Ngân nhếch mày.
Lăng Diệp nhìn thẳng phía trước, cất cao giọng nói. "Thi nhân nói cho chúng ta biết, tình yêu là một đóa hoa, ngươi không hái, nó liền cảm tạ."
Lãnh Tử Diễm sặc một hơi.
Quân Ngân chậm rãi đứng lên, diện vô biểu tình.
" Căn cứ theo điều một trăm ba mươi hai luật hôn nhân chỉnh sửa ba mươi năm trước." Lăng Diệp đi tới, hơi khom người, vươn tay mình ra. "Nếu ba bên đồng ý, một nam hai nữ có thể đồng thời đi vào lễ đường hôn nhân."
Khí Lãnh Tử Diễm thở lại sặc trở về.
Người này đang phát điên cái ǵ?
Vương quốc Thần Vũ trước khi Tướng quân cầm quyền có thể nói là một quốc gia hoàn toàn do quý tộc thống trị. Cuộc sống quý tộc hoang dâm vô độ, bấy giờ mới có " điều một trăm ba mươi hai luật hôn nhân đổi mới", lúc ban bố làm toàn quốc dân oán, tầng tầng lớp lớp biểu tình ngồi ngoài hoàng cung ba ngày ba đêm. Dưới áp lực bức bách, điều luật này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, các quư tộc vẫn âm thầm nuôi bọc t́nh nhân như ngày trước. Không ai dám lên dài, trở thành bia ngắm công kích duy nhất.
" Ngươi là nói... Ta và ngươi giả nữ nhân?" Quân Ngân trầm tiếng hỏi.
Trong lòng Lăng Diệp vặn vẹo, trên mặt lại bất động thanh sắc, tay vẫn cứ trống rỗng vươn ra ngoài. "Ta về sinh lý là nam nhân, về hành vi là nam nhân, về năng lực..." Y nhìn ánh mắt Lãnh Tử Diễm, đem câu về hành vi tính dục cũng là nam nhân nuốt vào bụng, nói. "Nhưng cũng có lúc, ta vẫn có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại không biết..." Y kiêu ngạo nhếch môi. "Quân thiếu gia có chịu ủy khuất một chút hay không."
Mặt Lãnh Tử Diễm sắp co cứng, hắn yên lặng vùi đầu vào gối, thật sự không đành lòng lại thấy người này mất thể diện.
" Thứ nhất, ngươi là Tướng quân công tử, giới truyền thông biết mặt ngươi, trừ khi ngươi nấu lại rồi nặn chế, nếu không, muốn giấu giếm e rằng hơi khó khăn. Thứ hai, đồng thời lấy hai người, ngươi là muốn Lãnh gia trở thành đối tượng công kích cho các nhân sĩ qua đường?" Quân Ngân nhìn cái tay kia nửa ngày, cười lạnh. "Thứ ba, ta cự tuyệt!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc