Ám Dạ Trầm Luân - Chương 48

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Lãnh Thừa Phong, phần đại lễ ta đưa cho ngươi có thích không?"
Lãnh Thừa Phong ngoài cười trong không cười nói. "Còn được."
" Tiếc là ngươi không lắp camera trong phòng nhi tử ngươi, bộ dạng nhi tử ngươi mở lớn chân tự an ủi, hết sức mê người... Khó trách đồ không nên thân nhà ta thần hồn điên đảo vì hắn, ngay cả Thiếu chủ cũng không muốn làm..." Thanh âm bên kia trầm thấp một chút, thậm chí có thể nói là mất tiếng. "Đúng rồi, nhi tử ngươi mặc một kiện đồ tình thú... Đem hạ thân toàn bộ bọc lại, riêng ở phía sau để lại một lỗ, ta đây làm thúc thúc cũng muốn đâm vào làm nhục hắn một chút. Lãnh Thừa Phong..." Tướng quân hơi ngừng một chút. "Sinh ra một thứ thấp hèn như vậy, ngươi cũng thật có bản lĩnh."
Bàn tay cầm di động thu chặt, Lãnh Thừa Phong đem ống nghe dính sát vào tai, như sợ người ngoài nghe được.
" Tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
" Bốn ngón..."
" Cái gì?"
" Bốn ngón tay." Moi TL ra cắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Hắn luồn bốn ngón tay vào, thoạt nhìn còn đói khát hơn dâm phụ, dâm dịch ứ ra trong tràng đạo..."
" Tướng quân..." Lãnh Thừa Phong dựa đầu vào trên ghế. “Nói mục đích của ngươi."
" Mục đích?" Bên cạnh có người giúp y châm thuốc, Tướng quân hút một ngụm, cười nhẹ. "Hắn quyến rũ con ta, hại chúng ta phụ tử bất hòa, ngươi cho là... Ta sẽ bỏ qua cho hắn?"
" Ta chịu lỗi thay nó!"
" Lãnh Thừa Phong, ngươi cũng sẽ khờ dại như thế? Bỏ qua? Ngươi khi nào thấy ta bỏ qua cho ai ?"
" Tướng quân đại nhân..."
" Đầu tiên là để nhi tử ngươi dụ dỗ con cả ta, xong rồi còn thu con thứ của ta về Lãnh phủ các ngươi, Lãnh Thừa Phong, ngươi tính toán không tồi. Bất quá, ngươi ngàn tính vạn toán, tất nhiên không ngờ tới chuyện Dã Kê cũng sẽ sinh ra tính dục nặng như vậy đối với nhi tử ngươi." Nói tới đây Tướng quân chậm rãi nheo mắt. "Cả gan chọc ta, liền phải có giác ngộ trả giá ðại giới."
Lãnh Thừa Phong hít vào một hơi thật sâu. "Nó vẫn là một đứa trẻ. Tướng quân xác định mình giận dỗi với một vãn bối?"
" Hai mươi tuổi... Không nhỏ.... Huống chi, ta chỉ là trừng phạt hắn, dù sao, chuyện Nguyên Thành bị giết, ta vẫn chưa hề truy cứu, không phải sao?"
Đối phương cắn hai chữ "chưa hề" rất nặng, Lãnh Thừa Phong minh bạch, đây là một quả bom hẹn giờ, một khi Tướng quân lại có bất mãn, rất có thể lợi dụng chuyện này làm tiếp chút gì với Lãnh Tử Diễm.
" Thật ngoan..."
Lãnh Thừa Phong vẻ mặt rét lạnh.
" Ta nói nhi tử ngươi." Tướng quân chậm rãi nói. "Biết có hùng thú sắp đến sủng hạnh hắn, tự nhếch ௱ôЛƓ lên khuếch trương cho mình, như vậy, Dã Kê có thể hưởng thụ hứng thú nhiều một chút, nhi tử ngươi cũng có thể bớt chút thống khổ."
" Ngươi chán ghét con ta như vậy, còn cho nó cơ hội cùng Dã Kê." Lãnh Thừa Phong cười lạnh, mỗi chữ ngừng một lúc. "Tướng quân đại nhân thật đúng là dụng tâm khổ năo."
" Đem hắn đưa cho con thứ làm nhục, thì sẽ không còn ý nghĩ không an phận với con lớn của ta, mua bán rất có lời. Lãnh Thừa Phong, ngươi thay vì đến trường học, không bằng đi giải quyết đám trưởng lão nhà ngươi, nếu hắn mất đi thân phận người thừa kế, thì tới Dã Kê ta cũng không cho hắn theo."
"Tướng quân đại nhân hà tất phải làm bộ làm tịch, những tấm hình kia chẳng lẽ không phải ngươi gửi cho các trưởng lão Lãnh gia?"
Thân thể ngồi tùy ý của Tướng quân đột nhiên thẳng lên.
Trên giường gỗ nhỏ hẹp, nam nhân áo quần không chỉnh, cái ௱ôЛƓ cường tráng màu mật ong vểnh cao cao, bốn ngón tay vô tình thao lộng nhục huyệt phía sau, nếp uốn đỏ tươi bị ngón tay căng ra, thủy dịch trong suốt dọc theo gốc đùi, liên tục nhỏ xuống, có vẻ cực kỳ dâm loạn.
Mà một con hắc báo hình thể cực đại đang ghé sấp trên cửa sổ, dõi theo nhìn không chuyển mắt, vẻ mặt chăm chú phảng phất như đang xem kỹ con mồi của mình.
Da lông toàn thân nó màu đen tinh khiết, trên lông dính không ít máu, đương nhiên vừa mới trải qua một phen chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài.
Mùi máu tanh làm nó có vẻ tàn bạo hơn, cũng mê người hơn.
Tướng quân cầm lòng không được đứng lên, đi đến cạnh màn hình, vươn tay, cách màn hình, chậm rãi vuốt ve thân thể tuấn mỹ to lớn của hắc báo.
" Tướng quân, Tướng quân!"
Trong điện thoại xuất hiện tiếng máy bận, Lãnh Thừa Phong cắt di động. "Tạ thúc, ngươi tiếp tục đến trường học, ta phải quay về nhà chính một chuyến."
Tạ quản gia lo lắng không chịu được. "Trong nhà cũng xảy ra chuyện gì sao?"
" Thằng nghiệt tử không nên thân kia!" Lãnh Thừa Phong hung tợn mắng ra tiếng, phun ra khẩu khí nặng nhọc, vò nắn mi tâm. "Hình nó cùng nam nhân tính giao bị gửi cho mấy trưởng lão."
" Nhất định là giả."
Lãnh Thừa Phong tức giận đến khóe miệng giật giật. " Nếu thật sự là giả, thì được rồi!"
Lãnh Tử Diễm chậm rãi quay đầu.
Cự thú đáng sợ tối đen như bóng đêm, ánh tà dương khóc huyết sau lưng.
Nó nhìn chăm chú vào hắn, đồng tử lạnh như trăng rằm.
Lãnh Tử Diễm rút một ngụm khí lạnh. Bàn tay cắm ở hậu huyệt bất động thanh sắc rút về, bắt lấy gối đầu.
Phía dưới gối đầu có một khẩu S***g, một điện thoại di động.
Hắc báo đẩy cửa sổ ra, hình thể cực đại *** lách vào, nó nhảy xuống đất, chậm rãi đến gần, dáng đi tao nhã, áp bức cực đại không chút khách khí, cắm vào người Lãnh Tử Diễm như dao nhỏ.
Đây không phải lần đầu tiên Lãnh Tử Diễm đối mặt với thú nhân, nhưng cho dù là Lăng Diệp, cho dù là con báo toàn thân là lông đè lên người hắn, hắn cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Da lông màu đen ám trầm.
Tứ chi mạnh mẽ, cái đuôi tráng kiện, đồng tử nổi lên huyết sắc.
Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ mong ngóng Lăng Diệp như thời khắc này.
Hắn đem tay duỗi về phía di động.
Vô luận là cảnh ngộ năm 14 tuổi hay đọ sức cùng người sói trước đó không lâu, đều lấy giáo huấn tàn khốc nói cho Lãnh Tử Diễm, ở trước mặt thú nhân, sức mạnh nhân loại yếu ớt đến không đáng nhắc tới.
Hắn không dám lại cứng đối cứng, đó chỉ chọc giận đối phương.
Màn hình di động lập loè ánh huỳnh quang u ám, cũng trong thời khắc đó, hắc báo đem cái đuôi quăng đến trên mặt Lãnh Tử Diễm.
Đau đớn vốn tưởng sẽ đến lại không đến.
Lực đạo kia rất nhẹ, lông tơ trên đuôi gãi nhẹ quét qua bên mặt hắn.
Lãnh Tử Diễm hô hấp nặng thêm, tay trái cầm di động hơi phát run.
Trên góc trái loan báo tín hiệu, đang muốn gạt ra, thứ gãi bên mặt trở nên ướt sũng, Lãnh Tử Diễm biết - đầu lưỡi đối phương vươn tới.
Mềm mịn, lạ lùng... Hơi mang ý vị lấy lòng.
*** láp xương mày anh tuấn của hắn, cái mũi cao thẳng, còn môi mỏng khêu gợi.
Lãnh Tử Diễm mở to mắt. Con thú này là muốn...?
Hắn có thể chấp nhận bị nam nhân đè xuống dưới thân, nhưng tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn bị một con thú tùy ý lăng nhục.
" Xin lỗi... Số máy ngài gọi đang ở ngoài vùng phủ sóng..."
Nữ âm trong căn phòng hôn ám, lạnh lẽo mà sâu thẳm.
Tại sao lúc hắn cần y, y lại không ở bên cạnh hắn?
Bên vành tai là tiếng thở dốc thô nặng của hắc báo, nó bắt lấy tay hắn, buộc hắn xoa lên ***g *** cường tráng của mình, bên trong đập thình thịch, máu dâng trào như muốn bắn tung toé mà phun ra, điên cuồng lưu chuyển.
Đến bây giờ, nó vẫn chưa biểu hiện ra bất cứ mặt tàn bạo nào.
Nó động tác thong thả, thậm chí có thể gọi là ôn nhu.
Nhưng dây leo sợ hãi chặt chẽ vồ lấy Lãnh Tử Diễm, hắn dường như dự cảm sẽ phát sinh cái gì đó, cơ thịt toàn thân căng chặt, hắn cảm thấy vô lực, thậm chí tuyệt vọng.
Cửa bị phá mở.
Tràn trề hy vọng quay đầu lại, thấy là Hoàng Ảnh, lại chôn đầu xuống.
" Hoàng Ảnh, đi tìm Lăng Diệp, đi tìm Lăng Diệp." Lãnh Tử Diễm thanh âm đang run, lại rành mạch phân minh, thậm chí mang mấy phần lãnh khốc.
Đột nhiên, hắc báo trở giường, giường gỗ nhỏ nháy mắt sụp xuống, phát ra tiếng ken két, lung lay sắp đổ.
Lãnh Tử Diễm bị tứ chi nó vây ở chính giữa, như tế phẩm sắp hiến tế.
Nó trên cao nhìn xuống, uy áp nặng nề giống như Đế vương, Lãnh Tử Diễm không chút nghi ngờ, mình lại có bất cứ động tác nào nữa, đối phương sẽ lập tức xé rách mình.
" Lãnh Tử Diễm..." Hoàng Ảnh bỗng nhiên xuất thanh.
Mũi thú tộc rất tinh, hắc báo này vừa đến lân cận đây, Hoàng Ảnh đã nghe thấy khí tức hùng tính nồng ðậm trên ngýời nó.
Tương tự Lăng Diệp, không chút yếu hơn.
Hoàng Ảnh tận mắt nhìn thấy nó cắn đứt cổ họng ám vệ, tận mắt nhìn thấy nó moi tim ra, một ngụm nuốt xuống.
Máu tí tách nhỏ xuống dọc theo móng vuốt sắc nhọn, nó đứng trên mái hiên, không coi ai ra gì *** lấy, bốn phía một mảnh im lặng, ngạt thở mà kinh hãi.
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Hoàng Ảnh.
Hoàng Ảnh trong lòng cả kinh sợ hãi, lại thấy nó leo tới cửa sổ Lãnh Tử Diễm, lập tức hiểu ra, con hùng thú vừa mới thú hóa này là ðang tìm phối ngẫu của bản thân.
Vì tộc nhân nữ tính tương đối ít, trong tộc sẽ tiêm vào ức chế kích thích tính dục cho bộ phận thú nhân nam tính cam nguyện thư phục, bởi vậy ςướק đoạt quyền động dục bất cứ lúc nào của họ.
Hắc báo trước mặt này, hùng thú mười phân vẹn mười.
Nó đang động dục.
Cô đơn một mình, không có người nhà bên cạnh trấn an, rất có thể lâm vào giết chóc điên cuồng hoặc là giao phối điên cuồng.
Hùng thú cùng đệ nhất phu nhân có nghĩa vụ bảo vệ thư thú khác, Lăng Diệp vẫn chưa dùng thú thân xâm phạm Lãnh Tử Diễm, nghiêm khắc mà nói Lãnh Tử Diễm không được coi là thư thú của Lăng Diệp, nhưng tưởng tượng đến nam nhân không nghe lời mình kia có thể bị một con hùng thú động dục xâm phạm đến ૮ɦếƭ, tưởng tượng đến thương tâm phẫn nộ Lăng Diệp sắp sửa tiếp nhận...
Biết rõ bản thân không phải đối thủ của hùng thú, Hoàng Ảnh vẫn phá cửa phòng đóng chặt.
Nam nhân kia rất lãnh tĩnh, bình tĩnh hơn Hoàng Ảnh tưởng tượng mấy lần.
Hắn không thét chói tai, không kêu cứu, ánh sáng màu da cam trong hành lang chiếu vào, bên mặt lạnh lùng giống như điêu khắc.
" Hoàng Ảnh... Đi.... A...."
Đầu lưỡi trượt đến cổ họng, *** cuốn quấn hầu kết, Lãnh Tử Diễm khó thở, khép nửa mắt, trong đồng tử hẹp dài đều là sát khí băng lãnh.
" Đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc