Ám Dạ Trầm Luân - Chương 47

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Lãnh học trưởng, Lãnh Tử Diễm, này!" Xét thấy Lãnh Tử Diễm coi thường mình gọi hết lần này đến lần khác, mức độ tôn kính Hoàng Ảnh dùng để xưng hô với Lãnh Tử Diễm thẳng thừng giảm xuống. "Ngươi khó chịu?"
Nam nhân này một chút cũng không biết an phận, lại một mực là người Lăng Diệp thích nhất, Hoàng Ảnh trong lòng không phục, lại hết cách, âm thầm hạ quyết tâm chờ hắn vào Lăng gia nhất định phải đưa hắn đi học viện thư thú bổ túc, tránh cho sau này bị thư thú khác xem thường.
Hoàng Ảnh ôm tâm tư muốn giáo dục Lãnh Tử Diễm, cực kỳ để tâm tới hắn, thấy tay cầm đũa của hắn cũng đang run run, lập tức sờ lên trán hắn. "Hảo nóng... Ngươi đang phát sốt?"
Lúc này, thời gian Lãnh Tử Diễm mang "đai trinh tiết" đã là bốn ngày, vật phẩm tình thú này dù được dùng trên giường, nhiều nhất cũng chỉ mang mấy tiếng. Lãnh thiếu gia vì biểu hiện thành ý, ngoại trừ vào WC, ngay cả ngủ cũng không cởi bỏ, có thể nói chịu đủ dày vò, hắn tái mặt hất tay Hoàng Ảnh ra. "Không có việc gì, ăn cơm của ngươi đi."
" Hừ!" Hoàng Ảnh làm mặt quỷ. "Xem Lăng Diệp ca ca trở về làm sao xử lý ngươi."
Lãnh Tử Diễm liếc ngang, Hoàng Ảnh còn lâu mới sợ, tiếp tục lẩm bẩm. "Bị bệnh cũng không biết uống thuốc, không muốn nháo đến bác sĩ mới cao hứng sao? Làm một thư thú, phải nhớ giữ gìn thân thể mình cho hảo, ngươi hôm qua bị thương, hôm nay sinh bệnh, nếu Lăng Diệp ca ca đột ngột muốn thì làm sao đây?"
Ba một tiếng, chiếc đũa đập thật mạnh vào chén.
Lãnh Tử Diễm đá văng ghế dựa, không muốn nghe thuyết giáo. "Ngươi từ từ ăn."
" Này..." Hoàng Ảnh nhìn cơm chỉ vơi đi nửa chén, đau đầu nói. "Mau trở lại ăn hết!"
Lãnh Tử Diễm không để ý đến Hoàng Ảnh, thẳng thắn lên lầu nhốt mình trong cửa, mặc Hoàng Ảnh đập cửa thế nào cũng nhất định không ra.
" Lăng Diệp ca ca không có ở đây, ngươi ngay cả cơm cũng không ăn, ngươi có phải nhớ Lăng Diệp ca ca?"
" Ngươi chính là cãi bướng, rõ ràng vô cùng nhớ lại cứ khăng khăng sỉ diện. Quên đi, nếu buổi tối Lăng Diệp ca ca không trở về, ta sẽ gọi điện thoại cho hắn!"
" Hey, ta nói ngươi tốt xấu gì cũng vẫn ăn nhiều một chút đi, ngươi bệnh không sao, lỡ như Lăng Diệp ca ca nói là ta chăm sóc ngươi không hảo, ta biết làm sao đây?"
" Lãnh Tử Diễm, ngươi rốt cuộc mở cửa không?"
" Ngươi đang tức giận? Ngươi là tiểu hài tử a, ta tùy tiện nói nói liền tức giận?"
" Hảo hảo, ta không đúng, ta không đúng, ngươi muốn húp cháo không, ta đi hầm giúp ngươi?"
" Ngươi..." Hoàng Ảnh nổi giận đá mấy cái lên cửa. "Ta mặc kệ ngươi, ngươi ૮ɦếƭ luôn trong đó đi cho xong!"
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Lãnh Tử Diễm vén chăn trùm đầu, thở dốc thật mạnh mấy tiếng.
Từ khi hắn mang thứ hỏng bét này, Lăng Diệp mỗi ngày cùng hắn cãi vã, lại còn mắng hắn mặt dày, phi, hắn da mặt có dày cũng còn hảo hõn con báo Lãng Diệp ૮ɦếƭ tiệt kia. Nếu không có Lãng Diệp, hắn làm gì mà dùng cái này trừng phạt bản thân như thế? Hắn cũng không phải thích chơi tự ngược, hắn là thật sự cảm thấy mình làm sai. Nhìn Tần Hiên cùng Quân Ngân sớm chiều ở chung, hắn mỗi ngày ðều suy nghĩ ðem Tần Hiên P0'p ૮ɦếƭ sao cho tốt, suy bụng ta ra bụng người, hắn muốn P0'p ૮ɦếƭ Tần Hiên bao nhiêu, Quân Ngân muốn P0'p ૮ɦếƭ hắn cùng Lăng Diệp bấy nhiêu.
Ngày đó, hắn nên hảo hảo nói cùng Quân Ngân, không nên một lời không hợp liền gây cãi vã.
Hắn đi rồi, Quân Ngân sợ là cũng không dễ chịu.
Di động im lặng, Quân Ngân không gọi điện thoại cho hắn, thậm chí nửa câu tin nhắn cũng không.
Lãnh Tử Diễm tắt di động.
Tuần này trước tiên không liên lạc với y, trừng phạt bản thân một chút rồi hãy nói. Trừng phạt hảo, cuối tuần đi nghiêm túc xin lỗi, nếu y lại dùng lời nói nhục mạ, liền cố chịu. Cùng lắm thì coi như không nghe thấy.
Một bên mơ hồ nghĩ, một bên vươn tay vân vê dương cụ bị trói tròn bốn ngày.
Cái này chỗ nào là đai trinh tiết?
Rõ ràng là đai động dục.
Ba chỗ mẫn cảm bị dây lưng ma sát lôi kéo lặp đi lặp lại, tê ngứa khó nhịn, đáng hận chính là lại không được giải thoát, *** thường xuyên ứ nước, đem giáp đen thấm đến ẩm ướt nhớp nháp, cực kỳ ghê tởm, không có cách nào đổi mới, chỉ có chịu đựng, vào WC cũng là vấn đề lớn. Cảm giác vật bài tiết từ phía sau rơi xuống, giáo dục quý tộc tiếp nhận từ nhỏ hung hăng chà đạp tự tôn Lãnh Tử Diễm, hắn cảm thấy nhục nhã, cảm thấy xấu hổ. Đi học muốn vào WC còn phải nhịn, nhịn quay về ký túc xá, sau khi xác nhận phía sau không có Lăng Diệp mới khóa chặt cửa, lén lút, giống như đang làm chuyện gì đó không thể nhìn người.
Giáo phục mùa thu cũng không dày, chỉ cần hắn hơi ưỡn *** một chút, hai miếng giáp chụp trên nụ hoa lập tức nhô ra ngoài, dễ làm người khác chú ý. Có một người thừa kế gia tộc quan hệ với hắn không tồi lại vỗ vỗ *** hắn, cười đến không có hảo ý. "Lãnh thiếu gia gần đây đầy đặn không ít, là được quá dễ chịu sao?"
Hắn lạnh lùng cười một tiếng.
Người nọ còn tưởng rằng hắn bấu víu Lăng Diệp là rất cao hứng, mặt mày hớn hở trêu chọc. "Lăng công tử đâu? Trước kia thấy các ngươi ăn chung ở chung một chỗ, mấy ngày nay sao không thấy hắn?"
" ૮ɦếƭ."
" Ha ha... Lãnh Tử Diễm... Ngươi vẫn giống như trước đây, làm sao nói như vậy... Tốt xấu gì... Người ta vẫn đã cùng ngươi nước sữa hòa nhau." Gã liếc liếc ௱ô** hắn, khẽ cười nói. "Ngươi trở mặt cũng không hảo."
Đám quý công tử này là tưởng địa vị của Lãnh gia được củng cố hơn trước kia, từng người phía sau tiếp trước lôi kéo làm quen với hắn. Ở trường học đã đủ phiền, quay về ký túc xá cňn phải nghe Hoŕng Ảnh quở trách, việc đáng mừng duy nhất chính là Dã Kê sắp thú hóa bị phụ thân đón về, Lăng Diệp sau khi cãi vã to tiếng một trận với hắn, cũng mấy ngày rồi không thấy bóng người. Nếu hai gia hỏa kia ở đây, Lãnh Tử Diễm đoán mình phải bị nháo phát điên.
" A..." Cánh môi mỏng mảnh phun ra *** mê người, Lãnh Tử Diễm luân phiên cọ xát hai chân, hai tay vò nắn nhũ tiêm.
Đồng tử đen sáng ngập đầy nước, động tác vò nắn liên tục tăng thêm, trên người như hỏa thiêu, Ng'n t từ nhũ tiêm trượt đến bụng, nhẹ đánh vòng... "A... Quân.... Quân Ngân...." Týởng tượng là đầu Ng'n t lạnh lẽo như ngọc của Quân Ngân đang vuốt ve mình... Cả thân thể như bị điện giật, nảy lên mấy cái.
Lãnh Tử Diễm vô lực trở thân nằm sắp trên giường nhỏ, dưới đầu gối có một vũng nước tích chảy ra từ trong ***, trắng trợn lên án sự *** của hắn. Thở gấp mò mẫm huyệt khẩu, nếp uốn này lại cắn Ng'n t hắn, lập tức luồn vào một ngón. "A..." Trong miệng khí thở nóng bỏng, càng trêu người hơn chính là trong tràng bích cũng cực nóng.
Một Ng'n t không đủ, liền tăng thêm hai ngón, ba ngón.
Trừu sáp trong *** càng thoải mái, *** càng bị ghìm thống khổ.
Không rõ rốt cuộc là vui sướng nhiều hơn hay đau đớn nhiều hơn, hai mắt đều mơ hồ, bên vành tai đều là tiếng nước dâm mỹ.
Lách sách lách sách...
Lách sách lách sách...
Hắn cũng không biết, nguy hiểm đang tiếp cận.
Viện nghiên cứu Lãnh gia vùng ngoại ô.
Tầng hầm, tầng thứ hai.
Một tiếng thú gầm kinh thiên động địa phá vỡ yên tĩnh cùng khoan thai mặt ngoài của nhà lầu cũ kỹ.
Trợ lý Lí Hoàn đẩy cửa phòng theo dõi ra, kinh hỉ khó ức chế. "Tiên sinh, nhị thiếu gia thú hóa."
Màn hình điện tử cực đại đúng lúc tiếp sóng một cảnh kinh tâm động phách ban nãy.
Trong ***g thủy tinh, hắc báo ước chừng cao nửa người, thân hình uy mãnh, cái đuôi tráng kiện vểnh lên cao cao, nó cảnh giác chằm chằm nhìn bốn phía, đồng tử đen tinh khiết lãnh khốc như đao.
" Không hổ là thú nhân chân chính, những vật nhân tạo của chúng ta căn bản không thể so sánh với hắn. Hơn nữa, hắn chỉ vẻn vẹn là lần đầu tiên thú hóa." Lí Hoàn tán thưởng chằm chằm nhìn hắc báo hùng tráng trên màn hình. "Tiên sinh, hắn chắc chắn sẽ không yếu hơn Lăng công tử."
Lãnh Thừa Phong cũng mỉm cười. "Nghe nói Lăng Diệp bị Tướng quân nhốt ở Lăng phủ?"
" Đúng, tiên sinh."
" Tốt nhất là nhốt suốt đời luôn đi." Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng, rõ ràng là Lăng Diệp mặt dày mày dạn quấn lấy con hắn, Tướng quân lại đem việc này trách lên người con hắn. Nhớ tới một đao Tướng quân phái người chém Lănh Tử Diễm mà ám vệ đi theo Lãnh Tử Diễm hồi báo, Lãnh Thừa Phong liền một bụng lửa giận.
" Chờ Dã Kê ổn định một chút, hảo hảo huấn luyện hắn, các phương diện... Cần phải vượt qua Lăng Diệp."
" Tiên sinh yên tâm, theo gien Lăng Diệp mà chúng ta lấy được, hắn không có gien ưu tú sau biến dị của nhị thiếu gia."
" Bẩm sinh là bẩm sinh, nhân tố quá trình trưởng thành cũng không thể bỏ qua." Lãnh Thừa Phong thản nhiên liếc Lí Hoàn. "Dù sao cũng là từ Hắc Phố đi ra, từ nhỏ không được tiếp nhận giáo dục chính quy, muốn giữ một chỗ ở Tướng quân phủ, không dễ như ngươi nghĩ."
" Tiên sinh nói chính là."
" A, nhìn bộ dáng e là đói bụng." Hắc báo trong màn hình nóng nảy hít hít mũi, giống như đang ngửi thứ gì, Lãnh Thừa Phong khẽ cười nói. "Hảo, đưa cho hắn chút đồ ăn."
" Dạ..."
Lí Hoàn còn chưa "dạ" xong.
Đột nhiên có một tiếng gầm lên giận dữ, tiếng rống trầm thấp phảng phất như đến từ dưới nền đất.
Mặt đất dưới chân chấn động, Lí Hoàn ngẩng đầu, hắc báo trong màn hình cũng đồng thời nhìn chòng chọc lại.
Đồng tử nó nhếch lên, hai mắt nổi đỏ, đúng là vẻ mặt tột cùng hung ác.
Màn hình chớp tắt dữ dội, đột nhiên nổi đen.
Lí Hoàn thất kinh. "Tiên sinh?"
Lãnh Thừa Phong đứng lên, một tay chống trên mặt bàn, một tay chộp lấy điện thoại, mày cứng mắt lạnh, không nộ tự có uy. "Ban nãy sao lại thế ?"
" Chạy, chạy, tiên sinh... Hắn chạy... Tiên sinh..." Thanh âm nghiên cứu viên liên tục run rẩy, đương nhiên vừa rồi đã trải qua một cảnh vô cùng kinh hãi. "Hắn chạy."
" Sao có thể?" Lãnh Thừa Phong không tin, hắn từng nghiên cứu những thú nhân đó, dù Dã Kê là ưu tú nhất, cũng không thể đột phá nhà giam đặc chế cho y.
" Thật sự chạy rồi, tiên sinh, ***g thủy tinh bị hắn chấn vỡ một khối... Bất quá người của chúng ta đã đuổi theo, hẳn là... Có thể bắt về..."
" Hẳn là?" Lãnh Thừa Phong cười lạnh.
" Tiên sinh..." Trong tay Lí Hoàn cũng cầm điện thoại, nặng nề nói. "Người phía dưới vừa mới hồi báo, đã mất tung tích Dã Kê."
Lãnh Thừa Phong mím môi, lập tức gọi đến di động Lãnh Tử Diễm, nữ âm truyền đến rập khuôn lạnh nhạt. "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."
Cằm gắt gao căng chặt, Lãnh Thừa Phong bắt lấy áo khoác trên lýng ghế dựa, khoác lên, mở cửa liền ði. "Theo ta ðến trýờng học."
Viện nghiên cứu loạn thành một cục, mấy tiếng thú rống ban nãy kia, tất cả mọi người đều nghe thấy, đáng mừng chính là Dã Kê chạy trốn cực nhanh, không ai thấy một con hắc báo hình thể đáng sợ từ tầng hầm xông lên. Dù vậy, một vài nghiên cứu viên b́nh thường ở tầng ba vẫn tốp năm tốp ba tụ nhau, bàn tán xôn xao.
" Thật dọa người, là thứ gì?"
" Dạo này thường xuyên nghe thấy thú gào, không khéo là mấy con dã thú đám tinh anh phía dưới kia đang nghiên cứu."
" Tiếng gầm ban nãy không giống dã thú bình thường."
" Chuyện chúng ta không nên quản thì cũng đừng đi quản." Có người tinh mắt lên tiếng nhắc nhở. "Tiên sinh đi ra!"
Mọi người đều câm miệng, trở lại vị trí.
" Tiên sinh, cẩn thận."
Lãnh Thừa Phong đi rất gấp, suýt nữa từ cầu thang ngã xuống. Hắn mặt âm trầm khước từ Lí Hoàn dìu đỡ.
" Không có ai không có ai truy được Dã Kê?"
Lí Hoàn lắc đầu. "Thú nhân của chúng ta hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ nhị thiếu gia."
Người phụ trách nghiên cứu thú nhân gấp đến độ chạy lòng vòng, thấy Lãnh Thừa Phong xuống, nhanh chóng đón tiếp.
Không đợi gã chào hỏi, Lãnh Thừa Phong dẫn đầu mở miệng. "Hùng thú làm thế nào tìm kiếm thư thú?"
" Dựa vào mùi."
" Có nghĩa là... Dù giấu thư thú đi, hắn cũng có thể tìm được?" Lãnh Thừa Phong nheo mắt, tinh quang trong đồng tử hiện ra.
" Theo lý là thế, tiên sinh."
" Bảo ám vệ bên cạnh thiếu gia đề cao cảnh giác, đem toàn bộ thú nhân còn lại phái qua..." Lãnh Thừa Phong liên tiếp hạ lệnh. "Còn nữa... Kêu bác sĩ Lãnh phủ chuẩn bị."
Lí Hoàn không hiểu lắm. "Tiên sinh là lo lắng... Nhị thiếu gia ngộ thương người qua đường?"
Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng thật mạnh từ trong mũi, sắc mặt trầm đến có thể tích nước, không ai dám nói chuyện, sợ chọc giận vị gia chủ.
Tài xế sớm chờ ở bên ngoài, Tạ quản gia cung kính kéo cửa xe ra.
Không khí bên trong xe áp chế, Lí Hoàn kéo kéo cổ áo cho lỏng, cảm thấy khó thở, y nhìn ngoài cửa sổ, cảnh vật ven đường trôi qua nhanh như chớp.
Tới nội thành, vừa vặn là giờ tan tầm cao điểm, trên đường phố xe cộ rồng rắn xếp thành hàng, chạy cực kỳ khó khăn.
Lãnh Thừa Phong đập một cái lên cửa xe.
Lí Hoàn trong lòng cả kinh, gia chủ trước giờ vui giận không hình không sắc, thật khó gặp lúc hắn hỗn loạn như thế.
Lãnh Thừa Phong nhắm mắt. "Ngày mai nhớ biểu đạt bất mãn của ta tới phòng giao thông."
Lí Hoàn vội vàng xác nhận.
" Tạ thúc, có biện pháp liên hệ với Lăng Diệp không?"
Tạ quản gia quay đầu khó xử. "Ta từng lén từ bản ghi chép thông tin của thiếu gia tìm được số điện thoại cá nhân của Lăng công tử, biết Dã Kê chạy trốn, ta đã giấu gia chủ tìm Lăng công tử, bất quá... Gọi không được."
Lãnh Thừa Phong không nói nữa, thoạt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
" Tích -" Tiếng chuông di động đột ngột đánh vỡ im lặng trong xe.
Tạ quản gia thấp giọng nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho Lãnh Thừa Phong. "Tiên sinh, điện thoại của trưởng lão."
Mày Lãnh Thừa Phong nhếch lên.
" Ân.. Ân... Gì? A, chuyện bịa đặt này đường thúc cũng tin?"
Lãnh Thừa Phong thản nhiên đáp lời, mày càng cau càng chặt, tiếp xong rồi thẳng thắn một tay P0'p nát điện thoại di động.
Di động của Lí Hoàn lại vang lên, y nghe được mấy giây, cẩn thận đưa qua. "Tiên sinh, Tướng quân tìm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc