Ám Dạ Trầm Luân - Chương 40

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Hoàng Ảnh chín tuổi thấy được thú hình Lăng Diệp thú hóa lần đầu tiên, liền thâm thâm mê luyến, không thể tự kềm chế. Nam tính trong tộc có thể là hùng (đực), cũng có thể là thư (cái), với gien của Hoàng Ảnh, hoàn toàn có thể trưởng thành làm một hùng tính ưu tú, nhưng, vì Lăng Diệp, y cam tâm tình nguyện phát triển bản thân theo hướng thư thú.
Một thư thú đúng chuẩn, phải nhẫn nhục chịu khó, phải ôn nhu giàu tình cảm, một đệ nhất phu nhân đúng chuẩn, không chỉ phải cho hùng thú thoả mãn, còn phải quản thúc hảo các thư thú khác.
Hành vi của Lãnh Tử Diễm... Đương nhiên Hoàng Ảnh không ủng hộ.
Không nói đến bộ dạng cao ngạo không coi ai ra gì kia, thư thú sao có thể trừng mắt lạnh với hùng thú được?
Lại còn... Ngay cả hừ hừ cũng có.
Miệng sao có thể vểnh cao như vậy, còn nữa, tại sao trong ánh mắt hắn lại có ý vị khinh miệt?
Hoàng Ảnh cắn đũa, không hiểu.
Lại càng không hiểu chính là, Lăng Diệp đối diện Lãnh Tử Diễm, ngoại trừ trừng mắt mím môi cũng không chút khí tràng hùng thú, lại không tử hình tại chỗ gia hỏa khiêu khích y kia, cũng không đem gia quy ra hảo hảo trừng trị.
Đây sao lại thế này?
Chuyện nghĩ không ra Hoàng Ảnh liền không nghĩ, nhưng ba lệnh năm luật mẫu thân dạy trước kia, nhất định phải xây dựng uy tín đệ nhất phu nhân của mình trước mặt thư thú khác, Hoàng Ảnh chính là nhớ rành mạch.
Đến trường học, cuối tuần đầu tiên cần làm quen hoàn cảnh, cuối tuần thứ hai, tay Lãnh Tử Diễm giống như bị thương, tạm thời buông tha hắn, cuối tuần thứ ba này... Tay cũng được rồi nên bồi dưỡng hảo đi...
Hoàng Ảnh để đũa xuống, thanh âm trong trẻo. "Lãnh học trưởng, chiều nay ta dạy ngươi làm cơm."
Dã Kê cùng Lăng Diệp choáng váng.
Lãnh Tử Diễm sửng sờ.
" Phốc.... Đại ca, đại ca, ta...." Mắt thấy sắc mặt Lãnh Tử Diễm từ xanh chuyển trắng, hơn nữa có xu hướng càng chuyển càng dọa người, Dã Kê vội vàng xin lỗi lấy lòng. "Đại ca, ta không phải cố ý muốn cười."
Ha ha, kêu Lãnh Tử Diễm nấu cơm, hắn không lấy dao bếp chém ngươi mới là chuyện lạ.
Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình lùa lùa cơm trong chén. "Chờ ngươi cai sữa rồi nói sau!"
" Phốc..."
Lãnh Tử Diễm là nhân loại, có mạnh cũng không mạnh bằng mình, Hoàng Ảnh đương nhiên không sợ hắn. Lăng Diệp cùng Dã Kê cố tình để Lãnh Tử Diễm học làm vợ như thế nào, ăn xong cơm trưa liền chuồn mất tăm, trong biệt thự chỉ còn Hoàng Ảnh cùng Lãnh Tử Diễm.
" Ngươi vẫn chưa trở về?" Lãnh Tử Diễm lấy ánh mắt bảo đây là nhà hắn, không phải nhà ngươi.
Hoàng Ảnh lắc đầu, thái độ rất kiên quyết. "Ngươi phải học được cách làm cơm, hơn nữa, phải nắm vững khẩu vị Lăng Diệp ca ca, như vậy lúc ta không có ở bên cạnh Lăng Diệp ca ca, ngươi có thể hầu hạ hắn."
Hài tử này đầu óc có bệnh, Lãnh Tử Diễm nội tâm rất đồng tình, trên mặt rất lạnh nhạt. "Nếu ta cự tuyệt?"
Hoàng Ảnh mày nhếch lên. "Vậy ta liền đánh tới khi ngươi đồng ý mới thôi."
Mặc dù chỉ mới hoàn thành lần thú hóa đầu tiên, nhưng Hoàng Ảnh không đến hai phút liền áp chế Lãnh Tử Diễm không thể nhúc nhích trên đất, biết Lăng Diệp sủng ái thư thú này nhất, Hoàng Ảnh không dám thật sự tổn thương hắn, chỉ cào ngứa hắn. "Có học hay không, nói!"
Lãnh Tử Diễm thân thể mẫn cảm, thế nào chịu được... Không tới mấy khắc liền xin tha. Đối phương vừa mới buông hắn ra, hắn cầm bình hoa bên cạnh lên đập bể, Hoàng Ảnh buồn bực, áp hắn lên tường *** cào cào mới buông tay.
" Chọc ta nữa, ta liền lấy thân phận đệ nhất phu nhân dùng gia quy xử lý ngươi."
" Mẹ nó, gia quy gì?"
" Quỳ xuống đất...." Hoàng Ảnh chớp chớp mắt. "Quỳ đến khi Lăng Diệp ca ca và ta hài lòng mới thôi."
Lãnh Tử Diễm vừa tức vừa giận, cả khuôn mặt đều căng thành màu gan heo, dưới uy quyền của Hoàng Ảnh, không cam không nguyện cầm lấy dao bếp.
" Không phải xắt như ngươi, ngươi cho là ngươi đang bổ người hả? Xắt thành như vậy sao có thể ăn? Lỡ đập vào răng Lăng Diệp ca ca thì sao?"
Lãnh Tử Diễm giơ dao bếp lên, dồn sức bổ rau thành hai nửa, lông mày dày đậm nhăn thành một cục. "Ngươi tới làm!"
Hoàng Ảnh hừ một tiếng, lấy một miếng rau nữa ra, làm mẫu cho hắn nhìn.
Hoàng Ảnh ngũ quan thiên hướng C**ng d**ng, làm việc nhà lại thật sự đúng khuôn đúng mẫu, còn ôn nhu hơn Lãnh thiếu gia một chút xíu.
Lãnh Tử Diễm từng ba hoa trước mặt Quân Ngân đòi làm cơm cho ăn, cũng một tháng rồi, Lănh thiếu gia vẫn là mười ngón tay không dính xuân thủy, thấy Hoàng Ảnh quen tay thạo việc, lại liên tưởng đến bản thân ban nãy tay chân lóng ngóng, nhịn không được hâm mộ sinh ghen tị, ghen tị sinh phẫn hận, đốm lửa phẫn hận này bốc ở trong lòng, biểu hiện ra chính là mặt căng chặt muốn ૮ɦếƭ, giống y như người khác thiếu hắn một khoản nợ lớn.
" Mấy thứ này ngươi học ở đâu?"
"Học viện thư thú trong tộc." Hoàng Ảnh xếp cà rốt ngay ngắn. "Lăng Diệp ca ca thích ăn cà rốt nhất."
Thỏ mới thích cà rốt... Lãnh Tử Diễm phun ra một hơi từ trong mũi. "Các ngươi đến đó học nấu cơm giặt giũ? Việc này người hầu cũng có thể làm."
"Người hầu làm sao có thể so với mình làm được, đây là tâm ý, tâm ý." Hoàng Ảnh không phục. "Hơn nữa, chúng ta còn phải học làm sao lấy lòng hùng thú, làm sao nuôi nấng bảo bảo, làm sao thực hiện tốt vấn đề giáo dục."
"Nhàm chán."
"Chỗ nào nhàm chán? Hùng thú như Lăng Diệp ca ca, cả đời sẽ có rất nhiều thư thú, nếu không thể dùng chuyện giường chiếu lấy lòng hắn, chắc chắn sẽ bị hắn ghét bỏ."
Trong đầu Lãnh Tử Diễm bất giác hiện ra cảnh một giáo sư hào hoa phong nhã thao thao nói, một đám tiểu bằng hữu thư thú nghe đến say sưa, mà nội dung của giáo sư là làm sao đem dương cụ giống đực nhét vào trong cơ thể mình, làm sao khiến đối phương có được *** lớn nhất, làm sao làm đối phương mê luyến thân thể mình.
Gân trên mu bàn tay hắn co rút.
" Ngươi đừng lo lắng, chờ Lăng Diệp ca ca mang ngươi vào trong tộc, ngươi cũng có thể đi dự thính những lớp đó. Này, đổi cho ngươi nè, hảo hảo xắt, cà rốt không thể bổ."
Tiếp nhận dao, Lãnh Tử Diễm nói một câu, ý vị ngân nga. "Đem lý thuyết áp dụng thực tiễn chưa?"
Mặt Hoàng Ảnh nháy mắt đốt lên, vành tai đỏ bừng. "Ta... Ta còn nhỏ...."
Dã Kê cùng Lăng Diệp ở ngoài dạo bộ một giờ, rốt cuộc không kiềm được lòng hiếu kỳ, lén lủi về biệt thự.
Trong phòng bếp, tiếng phanh phanh phanh phanh vang lên liên tục, nghe đến lòng người kinh hãi.
" Đại ca có thể xắt trúng tay không?" Dã Kê có chút lo lắng.
Lăng Diệp cũng nhăn mày lại." Không ngốc như vậy chứ."
" Khó mà nói..."
" Ahhhh... Dùng ௱o^ЛƓ xắt cũng sẽ không xắt thành như vậy, ngươi heo à?"
Phanh!
Dã Kê gãi gãi đầu. "Chúng ta có cần tới xem không? Đại ca hình như đang phát giận."
Lăng Diệp nhấc chân ngồi trên sô pha lười biếng nhìn y một cái. "Không thể chiều hư được!"
" Cũng đúng!" Dã Kê rất tán thành, miết miết cằm. "Chúng ta phải giữ tốt phong phạm hùng thú, không thể khuyến khích đại ca kiêu căng ngạo mạn.”
" A... Ngươi cư nhiên lại xắt trúng tay, ta không phải dạy ngươi..."
Hai người vừa rồi còn thong dong nhàn nhã đẩy mạnh cửa ra. Mắt Lăng Diệp nhíu lại, ςướק được tay Lãnh Tử Diễm trước Dã Kê một bước, kỳ thực cũng chỉ quẹt ra một đường nhỏ, Lăng Diệp nhăn mày lại. "Đau không?"
Từ sau tối hôm đó, người này vẫn bất bình thường, vết thương nhỏ như vậy... Cũng đáng để kinh hãi? Cái kẻ cường thế đánh hắn trước kia đi đâu rồi?
" Lăng Diệp, ngươi khẳng định... Vết đứt nhỏ xíu này sẽ đau?"
" Lăng Diệp ca ca là đang quan tâm ngươi." Hoàng Ảnh có chút mất hứng, cảm thấy Lăng Diệp đối với Lãnh Tử Diễm quá tốt. "Hùng thú đều rất kiêu ngạo, họ sẽ không nói thẳng là quan tâm ngươi, nhưng trong lòng bọn họ có ngươi."
Lãnh Tử Diễm ánh mắt như đao.
Hoàng Ảnh bĩu môi, làm mặt quỷ. "Thiếu dạy bảo."
Trong phòng bếp, một con hùng thú cùng một gia hỏa sắp tiến hóa thành thú đồng thời rục rịch một chỗ nào đó.
\'Dạy bảo’ của Hoàng Ảnh tuyệt đối rất thuần khiết, nhưng rơi vào trong tai người có tâm sao nghe ra nghĩa khác, nhà bếp rất chật, không khí rất mỏng, hô hấp rất nóng.
Có người đang nấu ăn --- rất mê người.
Hào quang lóe lóe trong mắt Lăng Diệp, y khàn giọng ra lệnh. "Hoàng Ảnh, ngươi ra ngoài, ta đến dạy hắn."
" Lăng Diệp ca ca..."
" Ra ngoài!"
Hoàng Ảnh biết Lăng Diệp động dục, nhưng đối tượng động dục không phải mình, hắn nghĩ mình vẫn còn cần học tập. Nhân loại gọi là Lãnh Tử Diễm chỗ nào cũng tệ này lại có thể câu giữ Lăng Diệp, chắc hẳn kỹ thuật trên giường có thể nói là số một, âm thầm nghĩ khi nào đó phải thỉnh giáo, Hoàng Ảnh không cam không nguyện rời khỏi nhà bếp.
Dã Kê lại không tốt như vậy.
Y chậm rãi khoanh tay, ánh mắt thanh tú tựa tiếu phi tiếu. "Thân thể dâm loạn như đại ca, hai người chơi mới có hứng thú, không phải sao?"
" Cút ra ngoài!"
Lăng Diệp cùng Lãnh Tử Diễm đồng thời rống giận.
Rống xong lại nhìn nhau, rõ ràng trong mắt Lãnh Tử Diễm đều là phẫn hận, Lăng Diệp lại cảm thấy đối phương đang xuân tình nhộn nhạo.
Tiềm thức Lăng Diệp cho rằng, trong lòng Lãnh Tử Diễm vẫn có y.
Tính tình người này y quá rõ, nếu hắn đã nhận định Quân Ngân, tất nhiên quyết tâm phải ở cùng Quân Ngân, nhưng hắn lại giấu giếm Quân Ngân hoan hảo với y, thứ nhất là do thân thể hắn thật sự chịu không nổi, thứ nhất thôi.... Vì phía bên kia là y.
Hơn nữa, hắn gây chuyện, không chút suy nghĩ liền mở miệng yêu cầu y hỗ trợ.
Lãnh thiếu gia ngạo khí mười phần hạ mặt cầu người?
Quá lạ!
Hắn nhất định đã coi y là người một nhà, mới có thể như vậy.
Bước đầu tiên mở màn cho cuộc trường chinh vạn dặm, Lăng Diệp mỗi ngày đều H**g phấn như ăn Xuân dc, không lúc nào không muốn đem gia hỏa cứng lạnh này tùy tiện tìm nơi đè xuống, nhưng y biết bất cứ việc gì cũng phải từ từ mà đến, không thể gấp, tình ái tần suất quá cao sẽ làm hắn không chịu nổi giày vò nội tâm.
Trên mặt Lãnh Tử Diễm không nói, Lăng Diệp lại biết hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình phản bội Quân Ngân, y không nỡ bức hắn, một chút cũng không nỡ.
" Đại ca, ngươi không thể vô tình như vậy." Dã Kê làm ra bộ dạng đáng thương. "Rõ ràng ta hầu hạ ngươi rất thoải mái, ngươi tại sao muốn hắn không muốn ta."
Nếu là trước kia, Dã Kê sớm đã vừa mắng vừa đoạt.
Bất quá... Tình địch rất ***... Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đạo lý này Dã Kê từ nhỏ liền hiểu.
Y vẫn chưa phải là đối thủ của Lăng Diệp, về sau.... Lãnh lão già nói, chờ y thú hóa, rất có thể còn mạnh hơn Lăng Diệp, đến lúc đó y thế nào cũng phải chiếm lấy Lãnh Tử Diễm, để Lăng Diệp một bên thổi râu trừng mắt.
Hiện tại...
Y một tháng rồi không nếm qua mùi vị, Lãnh Tử Diễm trong mắt y tựa như một miếng thịt hương khí ngun ngút, hương sắc mùi vị đầy đủ, nếu bỏ qua món lớn này, y buổi tối không thể ngủ yên.
Bất động thanh sắc tới gần, ngồi xổm xuống, cười híp mắt. "Đừng căng thẳng, ta chỉ là giúp đại ca khẩu giao, các ngươi tuỳ tiện."
Khẩu giao cũng không được.
Lăng Diệp còn chưa kịp biểu đạt kháng nghị, cái tay của con gà kia đã xoa lên đường eo Lãnh Tử Diễm, trước đó, Lãnh Tử Diễm đã bị Hoàng Ảnh cào ngứa rất lâu, cái sờ này, giống như đất hạn lâu gặp trận mưa rào, nháy mắt run lên.
" Cút... Cút ngay...." Lãnh Tử Diễm bắt lấy tay Dã Kê.
Lăng Diệp hận ૮ɦếƭ cái loại thể chất *** của Lãnh Tử Diễm, sờ hắn cũng không phải mình, hắn run cái gì mà run.
Một cước đá bay Dã Kê, lưng Dã Kê đánh vào trên cửa, ôm thắt lưng không kêu ra tiếng được.
Dã Kê đột nhiên nhìn lom lom về phía Lăng Diệp, Lăng Diệp chấn kinh vì sắc ám trầm trong mắt Dã Kê, theo bản năng đem Lãnh Tử Diễm hộ ở phía sau, kết quả, Dã Kê trừng Lăng Diệp, lại nhếch môi cười, phủi phủi bụi bặm trên áo, liếc mắt nói. "Đại ca.... Ngươi chung quy sẽ là của ta."
Lăng Diệp.... Cảm nhận được nguy cơ.
Y ghìm chặt Lãnh Tử Diễm, toàn thân dựng thẳng gai lên, muốn đuổi hùng thú xâm phạm lãnh địa mình ra.
Trong phòng bếp giương cung bạt kiếm, trong đại sảnh lại vang lên tiếng mở cửa.
" Bá phụ, ngài sao lại đến?"
" Ân, đến xem Lăng Diệp, người đâu?"
Nam âm này cực kỳ trầm thấp, không giận tự có uy, đúng là đến từ Tướng quân đại nhân, kẻ khiến người ta nhắc tên là mặt biến sắc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc