Ám Dạ Trầm Luân - Chương 39

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Lãnh Tử Diễm chưa từng làm nghề sát thủ, nhưng dì Phượng cố sức làm khó hắn, ngoại trừ kiên trì đến cùng, hắn không còn cách khác.
Người vô ích đối với Quân Ngân, không có tư cách đứng bên cạnh y.
Lãnh Tử Diễm hiểu ý của nàng, cho nên cuối tuần sau khi chia tay với Quân Ngân, hắn trốn ở chỗ tối, theo dõi bộ trưởng bộ tình báo một ngày một đêm, đối phương là nhân vật quan trọng, tính cảnh giác vẫn rất cao, Lãnh Tử Diễm đợi tới thời điểm gã *** trong thân thể nữ nhân mới P0'p cò S***g..
Viên đạn sắc nhọn thẳng tắp đâm vào cổ.
Một kích mất mạng.
Nhưng, dù sao cũng không phải dân trong nghề, dù Lãnh thiếu gia tính toán chu đáo, dù hắn tìm ra toàn bộ giáo trình sát thủ, nghiên cứu lặp đi lặp lại, Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ tiếp nhận bất cứ hệ thống huấn luyện nào có cẩn thận đến mấy vẫn không thể tránh bị vây công.
Ba người, chắn lấy đường đi.
Đáng mừng chính là vì mang mặt nạ, không ai nhận ra hắn, vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn liều mạng để cánh tay trái bị chém một đao, vặn gãy cổ họng đối phương, mặt nạ màu bạc tỏa sáng lãnh liệt dưới bóng đêm.
Còn hai người... Lãnh Tử Diễm nắm thật chặt mã tấu trong tay, kẻ vừa mới giải quyết kia hẳn là yếu nhất trong ba người, còn lại hai người... Huyết khí toàn thân, giống như đại bàng chuẩn bị kiếm ăn.
Phong cách tác chiến của Lãnh Tử Diễm đến từ huấn luyện lính đặc chủng, kỹ thuật tác chiến thì do nhiều lần ẩu đả với Lăng Diệp, cái trước là máu tanh, cái sau không phải nhân loại.
Cho nên, nửa phút sau, Lãnh Tử Diễm tay không móc mắt một ngýời xuống, tay cầm ðao thuận thế ðâm vào *** tên còn lại, mức độ này vẫn chưa thể tử vong, Lãnh Tử Diễm xoay thân đá lại, đẩy mạnh đao, tay móc trong hốc mắt bên kia ra sức lôi kéo, cả da mặt đều bị xé.
Trước khi tiếng kêu thê lương vang lên, Lãnh Tử Diễm ôm lấy đầu gã đánh lên tường phía sau, óc văng khắp nơi.
Ba phút... Dứt khoát nhanh chóng, nếu trên cánh tay không bị chém một đao, có thể nói là hoàn mỹ.
Xác nhận ba người đều tắt thở, Lãnh Tử Diễm lập tức quay về trường, hắn tự nhận mình làm thần không biết quỷ không hay, kết quả vẫn bị Lăng Diệp cùng Dã Kê phát hiện.
Hôm qua không trở về, có thể nói là qua đêm trong nhà Quân Ngân, vấn đề là, lần nào từ bên Quân Ngân trở về, hắn không phải đều là cảnh xuân đầy mặt, bộ dạng vừa mới được *** yêu thương sao?
Lần này chẳng những mặt mày đầy mồ hôi, ngay cả môi cũng đang phát run.
Hai người lập tức ý thức được bất thường.
Lăng Diệp cương ngạnh cởi y phục hắn ra, cơ thịt trên tay trái bị băm, một mảnh huyết nhục lẫn lộn, Dã Kê lập tức kêu to. " Đại ca...!"
Lăng Diệp liếc ngang Dã Kê, vẻ mặt băng lãnh nhất quán, Dã Kê lại không sợ y, vừa tìm băng vải vừa nói châm biếm. "Ta gọi bởi vě ta quan tâm đại ca, ai như ngươi, hừ, bày một cái mặt lạnh cho ai nhìn. Đến, đại ca, ta giúp ngươi băng."
Hung thủ lúc chém đao còn xoay một vòng, loại đao pháp tàn nhẫn này không phải người thường dùng, hơn nữa người thường cũng không làm người kia tổn thương được. Lăng Diệp đoạt lấy cồn và băng vải trong tay Dã Kê, đem người đưa ra cửa, phanh một tiếng đóng cửa, quay người lại gần sát chóp mũi Lãnh Tử Diễm, trầm tiếng hỏi." Ngươi chọc ai?"
" Mở cửa, Lăng Diệp, mở cửa!"
" Ồn ào nữa ta cắn ૮ɦếƭ ngươi!"
Bên ngoài rốt cuộc yên tĩnh, Lăng Diệp nắm tóc Lãnh Tử Diễm." Nói mau, nếu không nói ta lập tức hỏi Quân Ngân."
Lãnh Tử Diễm một ngày một đêm không chợp mắt, ban năy lại chạy xe mấy tiếng, sớm đã kiệt sức, đối mặt với uy hiếp của Lăng Diệp lại lập tức trừng mắt lạnh, đáy mắt lộ vẻ tức giận.
Lăng Diệp lại cứ yêu nhất bộ dáng này, bàn tay nắm chặt tóc nhẹ xoa xuống." Nói, ta liền không hỏi."
Lãnh Tử Diễm lạnh lùng quay mặt, bất cam bất nguyện." Ta giết Nguyên Thành."
" Bộ trưởng Bộ tình báo...?"
Lãnh Tử Diễm không đáp, Lăng Diệp vỗ vỗ mặt hắn, không giận lại cười." Rất bản lĩnh, Lãnh thiếu gia rất bản lĩnh!"
Mở máy tính ra, vào trang web nội bộ Tướng quân phủ.
Nhân vật số ba bị ám sát bỏ mạng, Tướng quân phủ sớm đã nổ tung tóe, có người nói có thể là Quân gia gây nên, người tiếp sau lập tức phản bác, Quân gia chỉ muốn cụp đuôi, sao có thể ám sát bộ trưởng bộ tình báo? Nhìn một lần, đại bộ phận quan điểm là Hoàng thất hay Thừa Tướng phủ... Còn mục đích trong đó, hiện giờ còn chưa kết luận được.
Thấy bia ngắm không trực tiếp chỉ về phía Lãnh gia, Lăng Diệp nhẹ nhàng thở ra, tắt máy tính, leo lên người Lãnh Tử Diễm, từ trên cao nhìn xuống hắn." Ngươi có biết Tướng quân phủ ngoại trừ Nguyên Thành, nhân vật số một, nhân vật số hai, nhân vật số bốn, nhân vật số năm đều là thú nhân không?"
" Thì sao?" Lãnh Tử Diễm thẳng vai, bộ dạng quỷ tha ma bắt vẫn cứ điềm nhiên.
Lăng Diệp cắn tai hắn, dò hỏi. "Có cần ta ném ngươi vào trong đống thú nhân, đến lúc đó ngươi muốn sao thì làm... Thế nào...?"
Lời này của y, từng chữ đến thật chậm, đủ thấy rõ là tức giận tới cực điểm.
Ném vào trong đống thú nhân... Đại khái chỉ có nước bị ăn tươi nuốt sống.
Lãnh Tử Diễm nhớ tới một bộ phim từng xem qua, một người bị ném vào hồ mãng xà, mãng xà thành quần kết đội ùa lên, nhanh chóng liền nhấn chìm người kia xuống, không gào thét, rất im lặng, im lặng đến độ tiếng chóp chép có thể rõ ràng nghe được.
Thấy hắn vẻ mặt biến đổi, Lăng Diệp ôm lấy hắn, nhẹ cọ lên, nghiến răng nghiến lợi. "...... Ta thật muốn *** ngươi..."
Lông mày Lãnh Tử Diễm nhếch lên, lại không phải ngạo mạn, mà là... oán hận lại vô lực nào đó....
Nửa ngày, hắn từ hàm răng nghẹn ra hai chữ." Tùy ngươi."
" Ta không nỡ..."
Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên cúi đầu.
Lăng Diệp không nhìn hắn, vùi đầu trên *** hắn, nhẹ nhắm mắt." Ta không nỡ..."
" Ngươi là đồ ngốc?" Lãnh Tử Diễm nghiêm túc nói." Nếu muốn *** ta, đừng nên không nỡ, không nỡ cũng đừng nên thể hiện mà phải *** ta."
Lửa giận bình ổn xuống của Lăng Diệp lại bốc mạnh, chỉ vào mũi Lãnh Tử Diễm mắng to. "Ta có ngốc đi nữa thì cũng hơn ngươi một thằng ngu xuẩn như ngươi!"
Lãnh thiếu gia cũng không phải người dễ đối phó, nhẹ nhàng nâng mắt, trong con ngươi đen ngòm đều là lửa giận ám trầm." Ngươi nói ai ngu xuẩn?"
" Chẳng lẽ không phải Quân gia bảo ngươi làm?" Lăng Diệp cười lạnh." Vì một cái Quân Ngân, đầu óc liền bị bò ăn? Uổng cho ngươi còn là một người thừa kế, bắt chước người ta làm ám sát, cũng không sợ mất giá! Trình độ tay ngang nhà ngươi, ngươi khẳng định lúc trở về không có ai theo dõi, khẳng định phụ thân ta sẽ không ngờ tới ngươi, khẳng định sau này sẽ không tìm Lãnh gia của ngươi xuống tay. Nói cho ngươi hay, Nguyên bá phụ tuy chỉ là nhân vật số ba, quan hệ với phụ thân ta lại vô cùng tốt, chuyện này, phụ thân ta tuyệt đối không chịu để yên."
Sắc mặt Lãnh Tử Diễm trắng bệch, *** chậm rãi nhấp nhô, môi lại tức giận đến mím chặt.
Dì Phượng lần này hẳn là cũng có tâm thử thành ý của hắn, chọn đối tượng dễ ám sát nhất, nhưng nếu thật sự liên lụy Lãnh gia...
" Lăng Diệp, giúp ta!"
Dù là nhờ vả người khác, Lãnh thiếu gia cũng dùng mệnh lệnh mang giọng điệu vênh mặt hất hàm sai bảo.
Đây là thái độ cầu người sao?
Nhưng đây đã đủ rồi --- vốn tưởng rằng dùng lời nói làm nhục gia hỏa này một phen, chắc chắn sẽ xù lông, không ngờ lại kêu y giúp hắn, xem ra đầu óc còn chưa bị bò gặm hết.
Tuy trong lòng vẫn tức giận khó dập, Lăng Diệp lại thâm sâu cảm thấy con hùng thú mình đây rốt cuộc được nhìn thẳng, huống chi, người Dưới *** mặt trắng như giấy, rõ là sợ hãi lại bướng bỉnh không chịu nhận sai, rơ là đáng yêu đáng ghét đến làm tâm y ngứa ngáy khó nhịn.
Hừ, đại nhân y có đại lượng, không so đo với hắn.
Kỳ thực, y cảm thấy bản thân có thể hiểu đối phương.
Cũng như.... Nếu Lãnh gia muốn y đi làm chuyện gì nguy hiểm, y cũng sẽ phát điên phát khùng đi làm, chỉ vì đổi lấy niềm vui của người này.
Nhưng hiểu không có nghĩa là tán thành.
Y da cứng, chẳng những là con trai Tướng quân, còn là Thiếu chủ trong tộc. Người kia thì sao? Phụ thân muốn xuống tay giết hắn dễ dàng như giẫm ૮ɦếƭ một con kiến, lỡ đâu không về được thì sao?
Lăng Diệp khoanh tay, phong phạm hùng thú chưng ra một nụ cười hoàn mỹ. "Ngươi muốn ta làm gì giúp ngươi?"
" Bảo vệ Lãnh gia." Người nào đó nói thật sự bình lặng, mặt không đỏ tim không gấp.
Lăng Diệp trừng mắt, tiến tới cười lạnh. " Lãnh thiếu gia, yêu cầu này của ngươi có thể quá lớn hay không? Bảo vệ Lãnh gia? Ai chẳng biết Hoàng thất cùng Quân bộ đều muốn diệt trừ hai nhà Quân Lãnh các ngươi. Ngươi dễ dàng nói một câu để ta bảo vệ ngươi, ta dựa vào cái gì?"
Lãnh Tử Diễm nhắm mắt. "Không đáp ứng thì thôi!"
Lăng Diệp thật sự... Muốn *** hắn.
Không sai, Tướng quân là phụ thân, cái vị trong hoàng cung là dượng y, Đại hoàng tử sắp kế nhiệm còn là biểu ca y.
Nhưng.... Y không có thực quyền.
Y chưa tốt nghiệp, y chỉ khoác một cái chức nhàn nhã, không quyền cũng không tiền, thiếu nợ còn phải tự làm việc kiếm trả.
Người này cho rằng y không gì không làm được, cho rằng y biến thành con báo liền vô địch toàn thế giới?
Một viên đại bác có thể bắn ૮ɦếƭ y!
" Bên phụ thân ta vô pháp, nhưng Đại hoàng tử đối với ta còn coi là tôn kính." Lăng Diệp nhấc cằm không giấu. "Ta có thể phân phó hắn chiếu cố Lãnh gia một chút, còn lại thì không thể!"
Lãnh Tử Diễm gật gật đầu, có thể như vậy đã không tồi, con báo này cả ngày quấn hắn, không lấy để lợi dụng chẳng lẽ không phải lãng phí?
Lăng Diệp nheo mắt. " Lợi ích thì sao?"
" Lợi ích?" Lãnh Tử Diễm cắn cắn môi. "Ngươi cho là làm giao dịch?"
" Chẳng lẽ không phải giao dịch?"
Lãnh Tử Diễm còn chưa minh bạch chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mặt Lăng Diệp từ ửng đỏ đến hồng đào, cuối cùng biến thành đỏ thẫm.
Đôi má.... rực rỡ như hoa đào.
Con ngươi cũng long lanh.
" Ân, không phải giao dịch." Y mổ nhẹ môi hắn, nhẹ giọng nói." Chúng ta không làm cái bề ngoài giao dịch. Bất quá... Về sau không được mặc Quân gia bài bố... Ta sẽ lo lắng... Ân?"
Tại sao y đột ngột ôn nhu như vậy?
Hắn không thích ứng!
Lãnh Tử Diễm nổi da gà một trận, người này... Có thể nhầm lẫn gì hay không?
Lăng thiếu gia vừa rồi hận không thể *** người nào đó, thấy máu liên tục chảy ra trên cánh tay Lãnh thiếu gia, lại không thể kéo người đến bệnh thất, Lãnh Tử Diễm làm sao chịu, tốt xấu gì cũng là một bộ trưởng bộ tình báo, nội thành chắc chắn có người xuất động chuẩn bị bắt hắn.
Đi bệnh thất không phải tự tìm đường ૮ɦếƭ?
" Quay về Lãnh gia."
" Không thể!" Lần này bất đắc dĩ bí quá hoá liều, hắn đã có cảm giác mang tội, sao lại có thể làm ra việc liên lụy Lãnh gia.
" Vậy đi tìm Quân Ngân?"
" Không thể!" Đây là giao dịch của hắn cùng d́ Phượng, không thể để Quân Ngân biết.
" Cái gì cũng không được..." Lăng Diệp ngang ngược đem người ôm lấy. "Theo ta đến bệnh thất."
" Ngươi... Thả ta xuống!"
Vừa đem người ghìm chặt, vừa phân phó Dã Kê canh giữ bên ngoài mở cửa.
Thuận đường, nháy mắt mở cửa cắn môi người trong ***. "Ngoan ngoãn nghe lời, có phúc lợi thưởng cho ngươi."
Dã Kê chờ một quyền Lãnh Tử Diễm đánh qua, Lãnh Tử Diễm quả nhiên không làm Dã Kê thất vọng, một quyền này vừa độc vừa chuẩn, hết sức hoàn mỹ.
Đã là mười giờ, khoa ngoại chỉ có một người trực ban, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm mới xử lý tốt thương thế.
Lãnh Tử Diễm mệt ૮ɦếƭ, quay về biệt thự liền an tĩnh ngủ. Lăng Diệp cùng Dã Kê ngồi bên giường, ngươi trừng ta ta trừng ngươi, trong mắt tia lửa bùm chéo tán loạn chung quanh.
Lăng Diệp muốn cắn Dã Kê, lại lo Lãnh Tử Diễm tức giận.
Dã Kê cảm thấy nếu mình cắn Lăng Diệp, Lãnh Tử Diễm cũng không có phản ứng gì lớn, đáng tiếc lại cắn không thắng được.
Lăng Diệp hừ một tiếng, nhanh chóng chui vào giường, gắt gao ôm Lãnh Tử Diễm, chân cũng quấn lên, rất giống một con bạch tuộc.
Dã Kê cũng không chịu yếu thế, Lăng Diệp ôm từ chính diện, mình liền tiến công sau lưng.
Y từ nhỏ chưa từng đến trường, học tập cật lực cố hết sức, trong khoảng thời gian này đều dốc sức vào chương trình học, lại thêm Lăng Diệp chặt chẽ chiếm lấy nam nhân dâm đãng này, hại y vẫn không có cơ hội xuống tay.
Bây giờ đại ca hoàn toàn không bố trí phòng vệ, không ăn đậu hủ chính là ngu ngốc.
Dù ánh mắt Lăng Diệp càng lạnh càng nghiêm, Dã Kê án binh bất động, nhất định không buông tay.
Không chỉ không buông, còn tiến đến phía trước, nhẹ vò nắn hai viên đậu đỏ trên ***.
Lăng Diệp một cái tát đập lên, Lãnh Tử Diễm khẽ ân một tiếng, mày cũng cau lại, sợ làm người tỉnh dậy, Lăng Diệp lập tức chấm dứt chiến tranh.
Dã Kê cười hắc hắc, đầu lưỡi trơn ướt *** qua vành tai Lãnh Tử Diễm, mặt mày hớn hở khiêu khích về phía Lăng Diệp, hùng tính dưới khố khí phách hiên ngang chọc vào ௱ôЛƓ vểnh.
Có Lăng Diệp ở đây, Dã Kê không dám vào, chỉ đung đưa qua lại rất nhỏ cho đỡ nghiện.
Nhưng cái này đã xâm phạm lãnh địa của Lăng Diệp.
௱ôЛƓ người này là để y thao, nụ hoa là để y hút, miệng là để y cắn.
Con gà rừng này... Muốn ૮ɦếƭ!
Chóp mũi cọ xát hai má Lãnh Tử Diễm một chút, Lăng Diệp xoay người xuống giường, kéo cửa ra, quay đầu bảo Dã Kê đi ra.
Sau khi đánh Dã Kê đến mặt mũi bầm dập trong rừng, Lăng thiếu gia cảm thấy mỹ mãn lặng lẽ đẩy cửa phòng Lãnh Tử Diễm ra, bộ dạng ngủ của đối phương... Tương đối mê người.
Cởi y phục hắn ra --- y nhớ hắn phải lỏa ngủ mới thoải mái.
Ấm ức khẩy chơi hai hạt nhũ tiêm bị Dã Kê sờ qua.
Một chốc dùng ngón tay khẽ xoay vòng, một chốc lại ý xấu Pu'ng Pu'ng chúng.
Lãnh Tử Diễm còn muốn cao hơn y một chút xíu, rõ ràng nam nhân cao lớn lạnh cứng đến không chịu được, ôm thế này.... Lại hận không thể đem hắn dung nhập hết vào tim mình.
Muốn hắn vĩnh viễn đều nghe lời như vậy, không phản kháng y, lại càng không châm chọc y.
Muốn hắn như Hoàng Ảnh, ngoan ngoãn gọi y Lăng Diệp ca ca, đương nhiên... Ông xã thì càng tốt.
Ngô... Còn muốn có một bảo bảo, như vậy mới giống một gia đình.
Bảo bảo gọi mình là phụ thân, gọi hắn là mammy.
Tiểu hài tử phải mềm mại, mũm mĩm, môi nhỏ chu chu : "Mammy, muốn uống mama."
Sau đó, y liền phải giáo dục lời nói hài tử. "Hắn là của ta, ngươi không thể giành!"
" Lăng Diệp..."
" Ân?" Khi nào thì tỉnh, y rõ ràng rất cẩn thận.
" Bác sĩ chưa cho ta thuốc an thần."
" Ân...?"
" Ngươi miết ta đau.... Ta không phải heo, sẽ tỉnh. C̣òn nữa... Ngươi cười thật sự thô tục, hình như đang có ý dâm gì đó."
Nga.. Lăng Diệp nâng mặt hắn lên, mắt rất sáng." Không phải ý dâm..."
Chắc chắn không phải ý dâm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc