Ám Dạ Trầm Luân - Chương 38

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Lãnh Tử Diễm sửa lại cổ áo, đẩy cửa quán cà phê ra.
Đây là quán cà phê bên ngoài trường học, ngồi bên trong phần lớn là học sinh, Lãnh Tử Diễm gật đầu về phía người quen, thẳng hướng đi vào trong.
" Dì Phượng..."
" Đến?" Nữ nhân cười cười, đóng sách trong tay lại, bảo hắn ngồi xuống.
Lãnh Tử Diễm hôm nay ăn mặc rất đàng hoàng, sơ mi trắng quần đen, vô hình trung tôn lên thân hình cao gầy của hắn, hắn bề ngoài vốn xuất chúng, lúc này nho nhã lễ độ, không khỏi làm rất nhiều người liếc mắt.
Dì Phượng khuấy khuấy cà phê trong ly, khóe môi lộ ý cười, nói thẳng vào vấn đề khiến người ta trở tay không kịp.
" Người như Lãnh thiếu gia... Sao lại thích nam nhân nhỉ?"
Lãnh Tử Diễm biểu tình biến cũng không biến, lật tấm hình nàng đẩy qua.
Giữa biển người trong hình, lại không mấy khó khăn tìm được hắn cùng Quân Ngân, hắn kéo y, đám người qua lại xung quanh như nước chảy...
Lãnh Tử Diễm chậm rãi nheo mắt.
" Có thể tặng cho ta không?"
" Có thể." Mắt thấy Lãnh Tử Diễm thu hồi hình, dì Phượng lại lấy ra một bức nữa, thân thể nghiêng về trước, Ng'n t thon dài nhẹ vuốt trên hình." Vị này là bộ trưởng bộ tình báo, ta nghĩ ngươi hẳn là từng thấy."
Nam tử ước chừng bốn mươi tuổi, bộ dạng thiếu thiện phong trần, mũi ưng, trong mắt có ánh sáng ngoan độc.
Người này là nhân vật số ba trong phe cánh Tướng quân, vẫn tận sức khuyên bảo Hoàng thất tiêu diệt Đại gia tộc, có thể nói là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hai nhà Quân Lãnh.
Lãnh Tử Diễm nhìn hình, nhấc chân, vén khóe miệng.
" Ta cuối tuần mới rảnh."
" Vậy ta cuối tuần chờ tin tức của ngươi."
Dì Phượng đi rồi, Lãnh Tử Diễm vẫn còn ngồi đó thêm nửa tiếng, điểm điểm ly cà phê, bảo thiếu niên đánh đàn chơi một khúc nhạc chậm, lúc đi ra, trời đổ mưa nhỏ u tối.
Từ lần nhìn thấy dì Phượng trong nhà Quân Ngân đến nay đã qua hơn mười ngày, đương nhiên nữ nhân này lúc ấy liền hoài nghi quan hệ của họ, hơn nữa sử dụng mười mấy ngày này thu thập chứng cứ.
Hắn cùng với Quân Ngân hẹn hò nơi đông người, phụ thân hẳn là cũng nắm được dấu vết để lại, bây giờ vẫn cứ án binh bất động, sợ là đã nản lòng thoái chí đối với mình rồi, đánh cũng lười đánh, nghĩ đến đây, ý vị châm biếm bên khóe miệng Lãnh Tử Diễm lại càng nặng.
" Học trưởng, học trưởng, xin chào, xin hỏi đến nhà trọ học sinh đi thế nào ạ?"
Hỏi đường chính là một thiếu niên bộ dạng anh tuấn, mười bảy mười tám tuổi, một thước tám mươi mấy.
Tóc bị mưa bụi làm ướt nhẹp, mềm mại khoác trên trán, y ngũ quan sâu sắc, lại không phải cái loại lạnh cứng như Lãnh Tử Diễm, đường nét phải nhu hòa hơn nhiều, trên mặt mỉm cười, thân thiết động lòng người.
" Ta vừa lúc muốn đi về, ngươi theo ta đi đi!" Trong trường học có rất ít người không biết hắn, Lãnh Tử Diễm không khỏi hỏi." Ngươi mới chuyển tới ?"
Thiếu niên gật gật đầu, cong mày lên cười.
" Hôm nay vừa làm thủ tục nhập học, không có việc gì đi ra coi chơi, không ngờ lại lạc đường, ha ha, may mắn gặp được học trưởng, đúng rồi, học trưởng tên gì?"
Khu này hơi vắng, ngoại trừ hai người ra quả thực không có một bóng người dư thừa.
Lãnh Tử Diễm quen lạnh nhạt, đối phương thái độ nhiệt tình, hắn lại không mặn không nhạt." Lãnh Tử Diễm."
" Hoá ra là Lãnh học trường? Ta có nghe bá phụ nhắc tới ngươi."
Nửa câu đầu còn bình thường, nửa câu sau....." Bá phụ nào?"
" Tướng quân ạ."
Thiếu niên nói đến dĩ nhiên, Lãnh Tử Diễm lại cả kinh chấn động." Tướng quân?"
" Xin chào, chính thức giới thiệu một chút." Thiếu niên hơi xoay người, đưa tay ra, con mắt đen như mực, thanh tú phá lệ, đuôi mắt xếch lên, lại không có vẻ ngạo mạn, thậm chí thoáng hiện khờ dại. "Hoàng Ảnh, đệ nhất phu nhân tương lai của Lăng Diệp."
Lãnh Tử Diễm bắt tay hết sức không tình nguyện.
Đệ nhất phu nhân của Lăng Diệp?
Liên quan gì tới hắn?
Tức khắc, Hoàng Ảnh liền giải thích cho hắn cái gì gọi là đệ nhất phu nhân:" Một hùng thú ưu tú, có thể có rất nhiều thư thú, nhưng đệ nhất phu nhân chỉ có thể có một, Lăng Diệp là Thiếu chủ trong tộc, để sinh ra hậu duệ có chất lượng gien tốt nhất, đệ nhất phu nhân của hắn phải do các trưởng lão chọn ra...”
" Ngươi không phải nam sao? Hài tử làm sao ra được?" Lãnh Tử Diễm ngắt lời Hoàng Ảnh đang thao thao bất tuyệt.
" Bất kể là nam tính hay nữ tính, hùng thú đều có thể làm chúng sinh con..." Hoàng Ảnh nhìn nhìn Lãnh Tử Diễm." Mặc dù thân thể này của học trưởng là nhân loại, nhưng theo lý thuyết vẫn có thể mang thai, nhưng vì hùng thú của học trưởng là Thiếu chủ, cho nên nếu học trưởng mang thai sẽ bị các trưởng lão nghiêm hình trừng phạt... Kỳ thực ta cũng biết cái này rất không hợp tình, nhưng vô pháp, trong tộc vẫn quy định như vậy, mấy ngàn năm nay không có thay đổi..."
Người này là đặc biệt đến chọc tức hắn sao?
Mang thai? Hùng thú?
Có lầm không?
" Ngươi cảm thấy ta..." Lãnh Tử Diễm cằm căng muốn ૮ɦếƭ, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, tay khoác lên vai Hoàng Ảnh, nghiêng mắt nhìn y." Rất giống người sẽ sinh hài tử?"
" Nếu ngươi là thư thú của Lăng Diệp, đương nhiên có thể sinh hài tử."
Nguyên tắc đối nhân xử thế của Lãnh Tử Diễm là người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta phải phạm người. Đối với những kẻ đáng ghét, hắn thậm chí sẽ cố ý lập bẫy, để người đó chọc hắn, như vậy hắn có thể quang minh chính đại trả thù.
Thiếu niên trước mặt này mỗi câu đều làm Lãnh thiếu gia tức giận đến bốc khói đầu.
Nhưng thái độ y quá tốt.
Mắt trong suốt như một hồ nước.
Thấy hắn không nói lời nào, y còn nhíu mày khó hiểu." Là ta nói sai sao?"
" Ta không phải cái thứ trong miệng ngươi." Mười bảy mười tám tuổi, xấp xỉ Bạch Vũ Bùi, Lãnh thiếu gia quyết định không so đo cùng gia hỏa trẻ con mít đặc, cước bộ nhanh hơn, định đưa người đến cho xong chuyện.
" Thứ? Thư thú?" Hoàng Ảnh gãi gãi đầu, đuổi kịp hắn." Nga, mẫu thân nói cho ta các thư thú khác đối mặt với đệ nhất phu nhân đều tôn kính, trong lòng chưa hẳn đã như vậy, xin lỗi, ta thích Lăng Diệp, cho nên dù học trưởng mất hứng, vị trí đệ nhất phu nhân ta vẫn không thể tặng cho học trưởng."
Lãnh Tử Diễm dừng cước bộ lại, từng chút quay đầu, sóng mũi cao thẳng ***ng vào trên trán đối phương, y lại lui chút, kéo ra khoảng cách, cảm giác áp bách không tăng lại giảm." Hoàng Ảnh sao...? Nếu có thể, làm phiền mang hùng thú nhà ngươi đi đi, càng xa càng tốt, ta thấy hắn thì rất phiền lòng!"
" Thư thú khẩu thị tâm phi không phải thư thú hảo."
Lãnh Tử Diễm nhào nặn nắm tay nghe rắc rắc.
Hoàng Ảnh rất nghiêm túc nói." Học trưởng, ngươi đánh không thắng ta đâu."
Lãnh thiếu gia.... Rất uất nghẹn, uất nghẹn này bành trướng tới cực hạn trong câu kế tiếp của thiếu niên." Để gả cho Lăng Diệp, ta mười tuổi liền bắt đầu học tập kỹ năng trên giường." Y nhấc cằm cười nói." Cho nên, công phu trên giường của học trưởng chắc chắn cũng không hảo như ta."
Lãnh thiếu gia uất nghẹn không muốn mất thanh danh mà đi ức hiếp trẻ vị thành niên, con báo Lăng Diệp kia còn không có trong biệt thự cho hắn phát tiết, Dã Kê vì đuổi kịp tiến trình học tập nên mỗi ngày đều chạy tới phòng tự học, cũng không thấy bóng. Lãnh Tử Diễm cắn răng cấp Hoàng Ảnh một tách trà." Ngươi tự ngồi, ta còn có bài tập, lên lầu trước."
" Chờ một chút..." Hoàng Ảnh gọi hắn lại." Lăng Diệp khi nào trở về?"
" Ngươi có thể gọi điện thoại hỏi." Lãnh thiếu gia giọng điệu thật không tốt, ngay cả lễ tiết tối thiểu cũng không thèm giữ.
Hoàng Ảnh cúi đầu." Hắn không tiếp điện thoại của ta."
Thanh âm rầu rĩ, có mấy phần đáng thương, tâm địa cứng rắn của Lãnh thiếu gia như mềm ra một chút, bất quá hắn vẫn rất khó chịu, hắn đem khó chịu này quy kết vì đối phương nói năng không lễ độ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lúc giữa trưa Lăng Diệp mới trở về, vừa đẩy cửa ra, Hoàng Ảnh liền bay tới bổ nhào vào *** y." Lăng Diệp ca ca..."
Lãnh Tử Diễm ngồi trên sô pha bồi Hoàng Ảnh toàn thân run lên, da gà nổi lên rớt đầy đất.
Lăng Diệp ngốc nghếch duy trì tư thế giơ tay lên khước từ, ánh mắt lại lén nhìn về phía Lãnh Tử Diễm.
Lần trước đánh người này một trận, sau đó, đối phương vẫn chiến tranh lạnh với y, hơn mười ngày rồi, một câu cỡ Ng'n t cũng không đếm ra được.
Lăng Diệp ho một tiếng, không xa lạ cũng không khách sáo." Ngươi sao lại ở đây?"
Hoàng Ảnh cười tủm tỉm nói." Bá phụ kêu ta tới."
Nếu là người ngoài, Lăng Diệp tuyệt đối sẽ không để ý, nhưng Hoàng Ảnh với y tính là thanh mai trúc mã, hai người vô tư cùng nhau lớn lên, quan hệ không đơn giản.
Y đẩy đẩy Hoàng Ảnh, trầm tiếng hỏi." Ngươi không nói gì sai chứ?"
Trong lúc hỏi, mắt Lăng thiếu gia vẫn không rời khỏi Lãnh Tử Diễm, thấy đối phương kéo kéo khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu, Lăng Diệp trong lòng phát lạnh, biết đây xem như điềm báo Lãnh thiếu gia tức giận, nhịn không được nhắc nhở Hoàng Ảnh chưa phục hồi tinh thần lại." Có nói gì... Ân... Đại loại như thư thú, bảo bảo không?"
" Có ạ." Hoàng Ảnh rất vô tội." Hơn nữa, học trưởng h́nh như rất tức giận, Lăng Diệp ca ca, ta có phải nói sai gì rồi không?"
Hoàng Ảnh vẫn sinh hoạt trong tộc, tính tình hết sức đơn thuần, đương nhiên không biết trước mặt Lãnh thiếu gia không coi ai ra gì này mà kêu hắn là thư thú, hắn không đương trường nổi bão đã là rất may mắn.
Lăng Diệp mím môi, tâm tình hết sức nặng nề, đang lúc y cùng Lãnh Tử Diễm như đi trên băng mỏng, Hoàng Ảnh tới tuyệt đối là thêm phiền.
Nhưng muốn đem người đuổi về cũng không thể.
Y còn chưa xây dựng quyền uy tuyệt đối trong tộc, bây giờ tùy tiện cự tuyệt đệ nhất phu nhân tương lai, chỉ sẽ hại Lãnh Tử Diễm.
Còn Dã Kê kia... Đêm trăng tròn không lâu trước đó lại mơ hồ hiện ra điềm báo biến thân, tính dục lúc biến thân có thể tràn trề tới cỡ nào, Lăng Diệp rõ hơn hết, với mức độ bám Lãnh Tử Diễm của Dã Kê, con gà rừng kia tuyệt đối đem Lãnh Tử Diễm trở thành đối tượng thư thú ảo tưởng.
Không phải là Thiếu chủ, Lãnh Tử Diễm có thể là duy nhất của Dã Kê, thậm chí có thể sinh hài tử cho gã.
Lăng Diệp bị chữ ‘duy nhất’ kích động, con ngươi tối đen trở nên ám trầm, phảng phất như chen lẫn gió lốc, Hoàng Ảnh vì uy thế chấn nhiếp của y, đầu Ng'n t run lên." Lăng Diệp ca ca, sao thế?"
Lăng Diệp lắc đầu, đi đến bên cạnh Lãnh Tử Diễm ngồi xuống, cũng không nhìn hắn." Bài tập giáo sư sắp xếp hôm qua làm chưa?"
" Chưa."
" Buổi sáng đi đâu?"
" Không liên quan tới ngươi."
Môi Lăng Diệp càng mím chặt..." Lưu giáo sư vừa nói chuyện với ta ở văn phòng, khen ta ưu tú hơn ngươi."
Lãnh Tử Diễm đồng dạng không nhìn y, lạnh lùng nói." Ấu trĩ."
Hoàng Ảnh ở một bên nhìn cảm thấy rất mới mẻ, y vẫn chưa từng thấy thư thú nào dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hùng thú.
Lúc rời khỏi nhà, mẫu thân nói với y, nếu gặp được thư thú khác của Lăng Diệp, nhất định phải lấy khí tràng đệ nhất phu nhân ra chấn trụ đối phương, bất quá, nhân loại gọi là Lãnh Tử Diễm này khí tràng hình như rất mạnh, ngay cả trước mặt Lăng Diệp cũng khiến y phải kinh ngạc.
Hoàng Ảnh cười ha ha." Lăng Diệp ca ca, học trưởng là vì bồi ta mới không có làm bài tập, ngươi đừng mắng hắn."
" Câm miệng!" Hai người trăm miệng một lời.
Hoàng Ảnh dẹp dẹp miệng, cúi đầu không nói lời nào.
Lãnh Tử Diễm không thể nhịn được nữa." Ngươi kêu hắn đừng gọi ngươi cái gì ca ca! Nghe rất buồn nôn."
Lăng Diệp nhếch mày, trong mắt lóe sáng, liệu có khả năng.... Người này có chút ghen tuông như vậy không?
Y cười khẽ lắc đầu, khuyên nhủ bản thân vẫn đừng nghĩ ngợi xa xôi, đối với Lãnh Tử Diễm, nhất định phải dùng ác ý cao nhất để phỏng đoán, nếu không, thất vọng vẫn chính là mình.
" Ca ca có nghĩa là tôn kính, đương nhiên, gọi lên cũng có vẻ thân thiết hơn..." Ngữ khí Hoàng Ảnh làm Lãnh Tử Diễm có loại cảm giác có lỗi vì vừa mới ức hiếp tiểu hài tử, chỉ nghe Hoàng Ảnh chậm chạp nói tiếp." Nếu ngươi cũng muốn gọi, ta có thể đặc biệt cho phép ngươi, nhưng ngươi không có quyền ςướק đoạt quyền được gọi như vậy của ta."
Mặt Lăng Diệp cùng Lãnh Tử Diễm co giật không ngừng, người trước muốn đem miệng Hoàng Ảnh bịt lại, người sau đang cân nhắc nên dùng cách nào xé xuống.
" Hắn mấy tuổi?"
" Mười lăm."
Hoá ra nhỏ như vậy." Ngươi nuôi dâu từ nhỏ?"
" Không phải cô dâu của ta." Nói đến đây, Lăng Diệp rốt cuộc quay đầu, Lãnh Tử Diễm cũng vừa chuyển qua, ánh mắt chạm vào nhau.
Không, không chỉ là ánh mắt, vì ngồi quá gần, mặt... Cơ hồ kề sát nhau.
Gần quá... Lãnh Tử Diễm nghĩ... Người kia nếu nghiêng hướng bên này một chút, khóe miệng chắc chắn có thể chạm phải hắn.
Nhịp thở y, vừa nhẹ vừa chậm, nặng trĩu lại mỏng đến trong suốt.
Môi y màu sắc như hoa đào, phấn nộn, thoạt nhìn rất sạch sẽ, ngọt như kẹo.
Kỳ thực nhìn được nhất vẫn là cặp mắt kia, hẹp dài, đuôi mắt kéo lên, dù diện vô biểu tình, mắt cũng cứ xinh đẹp, phong lưu vô hạn.
Theo lý, người có dạng mắt này thường hay quan hệ bừa bãi nhất, người này lại khăng khăng...
Đồng tử Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên phóng đại, cắn xuống môi mình một cái.
Lăng Diệp thấy hắn bỗng nhiên tự ngược, không hiểu gì cả, lại thấy đối phương đột nhiên đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn y, lên lầu, phanh một tiếng đóng cửa phòng mình.
" Học trưởng thật dữ."
" Ân..." Lăng Diệp bưng trà Lãnh Tử Diễm pha cho Hoàng Ảnh lên, nhấp nhẹ mấy miếng." Động kinh ngắt quãng."
Lãnh Tử Diễm tựa vào cửa nhìn trần nhà, phun ra một ngụm khí, lấy di động ra nhắn tin cho Quân Ngân: uy, ta rất nhớ ngươi.
Tính ra cũng hơn mười ngày không gặp.
Khó trách mình sẽ nghĩ ngợi lung tung với Lăng Diệp.
Quân Ngân: ta bây giờ bề bộn nhiều việc... Nếu không thì... Cuối tuần gặp?
Lãnh Tử Diễm: quên đi, ta chỉ là nói cho ngươi ta đang nhớ ngươi.
Quân Ngân: ta cũng nhớ ngươi... Lần sau ta làm món ngon cho ngươi ăn.
Lãnh Tử Diễm: ta cũng không phải thùng cơm.
Quân Ngân:.... Hình như gần giống...
Lãnh Tử Diễm nghiêng đầu cười, nhìn hình bộ trưởng bộ tình báo bàn tay hắn đang kẹp, đốt, hình cháy thành tro.
Ném vào thùng rác, vào toilet đồng bộ với phòng ngủ mở nước xối toàn bộ tro tàn sót lại xuống.
Hắn nhìn gương, ma xui quỷ khiến *** lộ ra cái ௱ô**.
Ứ xanh bị đá ra trên ௱ô** sớm đã hảo, hắn xoa xoa, không biết sao, có chút đau nhức.
Hắn nhớ mình có vô ý nói ௱ô** đau trước mặt Lăng Diệp, kết quả Lăng Diệp lạnh lùng nói." Tự chuốc, thiếu thao!"
Lãnh Tử Diễm nghĩ... Có một số việc.. Quả thực là mình tự chuốc....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc