Ám Dạ Trầm Luân - Chương 17

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Thứ ba... Chỉ có thể cùng ta ℓàм тìин..."
Nói, dùng sức ép người xuống thân.
Nữ nhân trong TV tô mặt đậm, quần màu lục nhẹ nhàng, thanh âm... hết sức cao vang.
Tắt TV, Lãnh Tử Diễm xoay người hôn Quân Ngân.
Từ da đầu đến ngón chân, toàn thân đều đang run rẩy, thật muốn cùng Quân Ngân thống thống khoái khoái làm một trận, đổ máu đổ máu thăng* cũng nguyện ý, bất quá lấy tính cách của Quân Ngân, nếu đã nói sẽ không xuống tay chắc chắn sẽ làm được.
Lãnh Tử Diễm liếm thóa dịch khóe miệng Quân Ngân, bất cam bất nguyện đẩy y ra.
" Tiếp qua mấy ngày nữa, ta liền khai giảng."
" Ta biết."
Đây không phải hai mươi lăm tháng tám sao.
" Học viện Hoàng gia tuy không nghiêm khắc bằng Trường quân đội nhưng cuối tuần mới có thể rời khỏi trường."
Quân Ngân lại gật đầu, y không học qua Học viện Hoàng gia, lại rất rõ ràng quy củ bên trong.
" Lỡ đâu mấy ngày nữa, phía sau ta vẫn không tốt, ngươi vẫn không chạm vào ta?"
" Này..."
Rõ ràng người này vẫn ăn mặc rất nghiêm kín, tại sao y cảm thấy hắn đã cởi sạch trơn, một bộ dạng chờ y sủng hạnh?
Bất quá... Không thể phá hủy quy củ.
Nói Lãnh Tử Diễm cuộc sống tình ái hỗn loạn như thế, thân thể lại không bị ảnh hưởng, Quân Ngân nửa điểm cũng không tin, thật sự nếu không hảo hảo điều dưỡng, qua hai năm thân thể suy sụp, người này bản thân không đau lòng, nhưng y sẽ rất đau tâm.
" Ngoan."
Sờ sờ đầu, không kiềm chế được giọng điệu lừa tiểu hài tử hay dùng.
" Thân thể là tiền vốn của cách mạng."
Đây là câu nói rất bình thường, Quân Ngân thề y không có ý khác, nhưng nhìn hai má Lãnh Tử Diễm chậm rãi ửng đỏ, Quân Ngân mím môi, xem ra người này không chỉ thân thể dâm đãng, ngay cả suy nghĩ.... Cũng rất dâm đãng.
Lãnh Tử Diễm kỳ thực rất ít đỏ mặt, nếu không người ngoài cũng sẽ không nói hắn lạnh như băng, không chút tình người.
Trên mặt vốn chỉ hơi nóng, bị Quân Ngân nhìn chăm chăm, sức nóng nhanh chóng lan ra, sau đó Quân Ngân lại cười, Lãnh Tử Diễm trực tiếp thẹn quá hoá giận.
" Không có gì, cười cái gì mà cười?"
" Không được?"
Quân Ngân nhếch mày, có chút khiêu khích lại có mười phần phong tình, Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng, khí tràng đang muốn phòng vệ, chuông cửa lại vang lên đúng lúc.
Một cước đá Quân Ngân xuống sô pha, thuận tiện câu cổ đối phương hôn một cái.
" Đưa cơm đến rồi, Quân đệ đệ ngoan, đi mở cửa đi."
Quân Ngân sờ sờ môi, dở khóc dở cười, người này, rõ là có thù tất báo.
Lãnh Tử Diễm từ nhỏ liền thích quấn Quân Ngân, có cái gì ăn ngon uống tốt chắc chắn sẽ chia xẻ với y, Quân Ngân nhớ mang máng có lần Lãnh Tử Diễm đoạt điểm tâm của Lăng Diệp cho y ăn, kết quả còn bị Lãnh bá phụ hung hăng đánh một trận.
Tại sao Lãnh thiếu gia chí công vô tư kia.... Bây giờ một chút đồ ăn cũng không nỡ chia cho y?
Quân Ngân ôm cái bụng khô quắt xẹp lép.
" Xác định chắc chắn một mình ngươi có thể ăn hết?"
Tần Hiên rất chu đáo, gọi một bàn đồ ăn lớn, đầy đủ sắc hương mùi vị, nhưng Lãnh thiếu gia sớm đã nói, những món ăn này là Tần Hiên gọi, Quân Ngân ngươi một miếng rau cũng không thể ᴆụng.
Quân Ngân con mắt nổi ánh sáng lang sói xanh biếc nhìn đến mức Lãnh Tử Diễm có chút rụt lại, hắn nghĩ từ tối hôm qua gây sức ép đến bây giờ đối phương nửa hột cơm cũng chưa nuốt vào, hảo tâm đem cơm đẩy qua.
" Cơm nhà này cũng không tệ lắm."
Quân Ngân hung hăng... Cắn môi dưới.
Cơm nước xong, Lãnh Tử Diễm đòi ra ngoài xem phim, Quân Ngân lau cơm ở khóe miệng.
" Xem TV không giống sao?"
" Đương nhiên không giống." Lãnh Tử Diễm nói xong có chút nhăn nhó. " Ta nghe nói tình nhân đều phải đi xem phim."
" Nghe nói?" Quân Ngân nheo mắt. " Ngươi không phải từng kết giao rất nhiều tình nhân sao mà còn nghe nói?"
Lãnh thiếu gia đem bản tính không coi ai ra gì phát huy triệt để.
" Ta chưa bao giờ cùng họ xem phim, đương nhiên là nghe nói." Hắn tới gần chậm rãi nói bên vành tai Quân Ngân. " Ta chỉ cho họ làm thân thể ta..."
Nửa câu đầu làm Quân Ngân nhăn mày lại, nửa câu sau không phun ra, mày cau hơi giãn ra một chút.
" Ngươi là nói, ta không những được làm thân thể ngươi, còn có thể làm tâm ngươi?"
Lãnh Tử Diễm không trả lời, Quân Ngân quay đầu, mũi vừa vặn chạm vào nhau, trong ánh mắt đen đến tựa như vực sâu của đối phương, thâm trầm lại mê người, y bỗng nhiên cảm thấy, chỉ vẻn vẹn dùng kiếp này để yêu người này là không đủ, y phải ba kiếp, mười kiếp... Vĩnh viễn vĩnh viễn yêu thương hắn...
" Lãnh Tử Diễm... Chúng ta... Đi xem phim đi."
Lúc Tần Hiên tới, Quân Ngân có bảo hắn mang theo hai bộ quần áo cho Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm nhanh chóng thay đồ, ngược lại, để cuộc hẹn đầu cùng Lãnh Tử Diễm không bị Hoàng thất hay Quân bộ phá hỏng, Quân Ngân cơ hồ mất nửa tiếng ngụy trang bản thân.
Trong lúc đó, điện thoại Lãnh Tử Diễm vang lên.
Lãnh Tử Diễm ít gọi điện thoại cho Lăng Diệp, đồng thời, đối phương cũng rất ít dùng điện thoại chào hỏi hắn, nên khi màn hình lóe ra hai chữ \'Lăng Diệp\', Lãnh Tử Diễm lấy làm kinh hãi, theo bản năng liền muốn cắt đứt, cuối cùng, không biết ma xui quỷ khiến sao lúc ấn đến nút đỏ ngón tay lại chuyển qua nút xanh.
Nghe y phát điên một chút cũng được.
" Uy."
Ngữ khí băng lãnh tuyệt đối không gọi là thân mật.
Bên kia đợi thật lâu mới thoát ra một câu.
" Ngươi cùng Quân Ngân còn đang ở cùng nhau?"
Thái độ ác liệt không kém Lãnh Tử Diễm bao nhiêu, người ngoài nghe chỉ sợ sẽ cho rằng Lãnh thiếu gia thiếu Tướng quân công tử rất nhiều tiền.
Lãnh Tử Diễm trong lòng đại phát chuông cảnh báo.
" Sao ngươi biết?"
" Hừ, chuyện gì mà ta không biết."
Lăng Diệp đang ngồi ở trên đài cao, gió mạnh quét ra mấy tiếng vang lông lốc, xung quanh y bày đầy mười mấy chai rượu, tất cả đều là rượu mạnh.
Tiếc là về chuyện này, cùng Lãnh thiếu gia bất đồng đến tức cười, với tửu lượng của Lăng Diệp, không uống trên năm mươi chai, còn lâu mới say nổi.
Bây giờ lại ở trạng thái kích động càng uống càng tỉnh táo, quanh quẩn lặp đi lặp lại trong đầu toàn là câu nói thị uy của Quân Ngân kia, hắn bây giờ đang ngủ bên cạnh ta.
Hắn bây giờ đang ngủ bên cạnh ta!
Thanh âm trong điện thoại rất chói, Lăng Diệp nửa ngày không hé răng, Lãnh Tử Diễm sốt ruột nói.
" Ngươi gọi điện thoại cho ta rốt cuộc có chuyện gì?"
" Không có chuyện gì!" Ném chai trong tay xuống. " Quan tâm ngươi có bị hắn thao ૮ɦếƭ trên giường không."
" Lăng Diệp!"
Kiểu nói này Lãnh Tử Diễm thường xuyên nghe, không biết tại sao, lần này vô cùng phẫn nộ, hắn đem cái này quy thành mình bị làm khó dễ, khó chịu như vậy cũng là đương nhiên.
" Câm miệng ngươi lại!"
" Ngươi tới đây hôn ta, ta có thể câm lại."
" Nằm mơ."
Lăng Diệp có thể chắc chắn người ở đầu bên kia đang cười lạnh, y sờ soạng gương mặt, hút lãnh khí miệng vào, trấn định mở lời.
" Lãnh Tử Diễm, ta mới đối với ngươi tốt nhất."
" Ân, tốt đến độ thấy ta liền đánh, đánh xong liền thao."
Lăng Diệp nhếch môi cười, mặt mày y vô cùng tinh xảo, cười rộ lên hơi có chút mùi vị mị hoặc chúng sinh.
" Là ngươi hồi nhỏ ăn Hi*p trước."
" Bởi vì ngươi mềm đến muốn đổ nhào, dễ ăn Hi*p."
" Ngươi ăn Hi*p xong liền không để ý tới ta."
Lãnh Tử Diễm ngồi trên sô pha, thay đổi một tư thế thoải mái. " Tướng quân công tử ý là chê ta ăn Hi*p ngươi không đủ?"
" Ngươi chỉ có lúc ăn Hi*p ta, mắt mới đối diện ta, lúc khác đều nhìn Quân Ngân..."
Y kỳ thực một chút cũng không say, chỉ là đại não bị cồn rượu xông một trận, mắt không khỏi bịt kín một chút sương mù, khúc xạ sáng rọi đẹp như ngọc lưu ly.
" Lãnh Tử Diễm... Uy.. Ngươi có đang nghe không?"
" Đang nghe!" Lãnh Tử Diễm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
" Ân, đang nghe thì được."
Y muốn tâm bình khí hòa nói chuyện như người đó, nói cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần hắn hảo hảo nghe.
" Còn nhớ câu đầu tiên ngươi nói với ta là gì không?"
" Gì?" Đánh ૮ɦếƭ Lãnh Tử Diễm cũng không nhớ nổi.
" Ngươi nói... Tiểu đệ đệ.... Mũi ngươi chảy nước kìa..."
Sặc cổ họng một cái, Lãnh Tử Diễm ho kịch liệt mấy tiếng.
" Thật sự?"
" Thật sự..." Lăng Diệp một lần nữa cắn khui một chai rượu, ngẩng đầu lên òng ọc rót xuống. " Có nhớ câu thứ hai không?"
" Ngươi có thể chọn nói thẳng."
" Ngươi lấy khăn tay giúp ta lau sạch, ta rất cảm động... Sau đó... Ngươi đem khăn tay đưa cho Quân Ngân xem..."
Hắn có làm chuyện mắc ói như vậy?
" Ngươi nói.. Hoá ra công tử nhà Tướng quân lớn như vậy rồi còn chảy nước mũi, chúng ta về sau cũng đừng để ý đến nó nữa..."
" Ngươi gạt người?"
Lãnh Tử Diễm không tin.
" A."
Một chai rượu nhanh chóng thấy đáy, một chút men say cũng chưa thấy có.
" Mấy năm đó, ta suy nghĩ trở đi trở lại, ngươi tuy hơi hư, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ ức Hi*p kẻ khác... Ngươi chắc chắn là thấy bộ dạng ta lớn lên đẹp, sợ Quân Ngân chỉ theo ta chơi không để ư tới ngươi... Ngươi nói có phải không?"
Lăng Diệp hồi nhỏ bộ dạng ngọc khắc phấn đẽo, người cũng nhu thuận đáng yêu, quả thực là kiểu Quân Ngân thích, Lăng Diệp vừa nói lời này, Lãnh Tử Diễm cũng hoài nghi bản thân không khéo là vì nguyên nhân đó mà thấy y không vừa mắt... Bất quá, đừng nói không nhớ, dù có nhớ cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
" Ngươi hôm nay quá buồn chán? Chuyện mấy trăm năm trước cũng đem ra nói."
Lăng Diệp khẽ hừ nhẹ. " Có nhớ quà sinh nhật đầu tiên ta tặng cho ngươi không?"
" Ngươi có tặng ta?"
" Ân, chen lẫn bên trong quà tặng của rất nhiều người."
" Mấy thứ quà đó ta chưa bao giờ mở ra."
Lăng Diệp dừng lại, cũng không biết đang áp chế tức giận hay gì khác, thanh âm như từ trong hàm răng ương ngạnh lách ra.
" Ta mỗi năm đều tặng, ngươi một món cũng chưa nhìn qua?"
Lãnh Tử Diễm cau mày đem di động cách xa một chút.
" Quân Ngân sẽ một mình tặng ta."
Ngụ ý những lời này là..... Cho nên mấy món quà khác căn bản không cần phải mở làm chi.
Qua mười giây...
Lăng Diệp trở mình xuống đài, đi nhanh ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng như điêu khắc.
" Ngươi ở đâu?"
" Ta không muốn gặp ngươi."
" Ta muốn đánh ngươi."
Lãnh Tử Diễm kéo kéo khóe miệng. " Xin lỗi, không có hứng thú."
" Ngươi ở đâu?"
Khẩu khí vốn coi là ôn hòa đã trở nên kiêu ngạo bá đạo, biểu thị công khai người nói chuyện không nhẫn nại lặp lại lần thứ ba.
Nếu là người khác, bị Tướng quân công tử gầm như vậy, sớm đã bị dọa đến vâng vâng dạ dạ.
Đáng tiếc, Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ thấm được chuyện này, ung dung nhấc chân, vẻ mặt không có biến hóa.
" Một hồi nữa, ta phải cùng Quân Ngân đi xem phim."
Giống như nói hôm nay ta phải ăn cơm, hắn nói rất bình thản, nhưng không biết tại sao ngữ điệu dâng cao thật sự có chút ý vị khoe khoang mờ mờ mịt mịt như vậy.
Lãnh Tử Diễm có trực giác, như thế với Lăng Diệp sẽ có lực sát thương rất lớn, còn tại sao, hắn không muốn đi sâu suy nghĩ.
" Thiếu... Thiếu gia...?"
Người hầu Lăng phủ chỉ thấy thiếu gia hấp tấp từ trên lầu lao xuống, lòng vòng trong đại sảnh lại hấp tấp xông lên.
Dựa lên tay vịn, Lăng Diệp hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu không chỉ chậm mà còn trầm.
" Các ngươi đến đâu xem phim?"
“ Ngươi cho rằng ta có thể nói cho ngươi?"
Lúc đối mặt Lăng Diệp, Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ nể tình, theo nguyên tắc đem lực sát thương mở rộng đến tinh hoa lớn nhất, Lãnh Tử Diễm còn chậm chạp phun ra một câu.
" Ta muốn hắn mua bắp rang cho ta ăn."
Trên TV đều diễn như vậy.
Lãnh Tử Diễm nhếch mày, tư thế ngồi lâu có chút khó chịu, nhịn không được nhấc chân thay đổi.
"Ta không thích quá ngọt mà không ngọt cũng không tốt. Quân Ngân mua vừa vặn có thể phù hợp."
" Quân Ngân cũng không phải làm bắp rang."
" A..."
Hắn tâm tình hảo, không chấp nhặt với người này.
" Đang điện thoại với ai?"
Quân Ngân đẩy cửa ra, tuy trên người vẫn áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, màu tóc cũng không thay đổi.... Nhưng.. Lãnh Tử Diễm sững sốt nhìn Quân Ngân.
" Ngươi biết chỉnh dung?"
Nếu không sao một công tử bột xinh xắn da dẻ bóng loáng nhẵn nhụi lại trở nên thô ráp ảm đạm không chút sáng rọi, rất giống người đến tuổi bốn mươi.
Quân Ngân ôm Lãnh Tử Diễm, hôn bên mặt.
" Cắt điện thoại trước đã."
Lãnh Tử Diễm rốt cuộc nhớ tới Lăng Diệp còn nghe.
" Vậy nhé, ta cúp máy..."
" Chờ một chút!"
Lăng Diệp gọi người nào đó chuẩn bị cắt điện thoại, bàn tay miết trên lan can căng đến phát xanh.
" Các ngươi... Các ngươi... Ta sẽ tìm tới!"
Quân Ngân cùng Lãnh Tử Diễm tựa đầu, dễ dàng nghe thấy thanh âm bên kia, cánh tay ôm Lãnh Tử Diễm bất giác thu chặt, khẩu khí nghe không ra vui hay giận.
" Lăng Diệp?"
" Ân, hắn đang phát điên."
Bên kia nhanh chóng ngắt máy, Lăng Diệp nghe tiếng đô đô trong ống nghe, nơi nào đó trong lòng phảng phất như không ngừng phát ra cảnh báo.. Khối kia, đang thất thủ đến rối tinh rối mù.
Y cắn môi, khuôn mặt nhanh chóng giống như lưỡi đao.
Nam nhân dâm đãng kia, gặp Quân Ngân một cái liền đem chuyện với mình quên đến sạch sẽ.
Y biết, bất kể y thao làm nam nhân kia thoải mái đến bao nhiêu, tâm hắn vẫn hướng về Quân Ngân.
Không chỉ thế, người ta vừa mới lấy vẻ mặt ôn hoà đối hắn một chút, hắn thiếu điều phe phẩy cái đuôi chạy tới bên cạnh.
Không, không khéo cái đuôi đã bị Quân Ngân nuốt đến lông cũng không chừa một sợi.
Y cùng nam nhân kia chưa từng xây dựng quan hệ tình nhân, đừng nói xem phim, ngay cả thao hắn trước tiên cũng phải dùng cường bạo mới được. Y mỗi lần cảnh cáo hắn không được đồng thời dây dưa cùng nam nhân khác, hắn tai trái qua tai phải đi ra, tình nhân thay đổi hết người này tới kẻ khác, từ trước tới giờ không đem cảnh cáo của y để ở trong lòng, nhưng y dám khẳng định, nếu Quân Ngân khéo léo tỏ vẻ bất mãn, nam nhân kia sẽ lập tức quăng sạch quan hệ với tất cả nam nhân khác, tất cả này bao gồm có y.
Đây có nghĩa là y không thể ôm hắn, không thể gặm hắn, càng không thể tiến vào hắn!
૮ɦếƭ tiệt!
Thăng : dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc