Ám Dạ Trầm Luân - Chương 13

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Lãnh Tử Diễm có thể mặt không đổi sắc xoải chân vắt ngang eo bất cứ nam nhân nào, ngoại trừ Quân Ngân.
Hắn cùng Quân Ngân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ không phải bình thường, năm đó hắn thổ lộ với Quân Ngân, vốn tưởng rằng Quân Ngân chắc chắn sẽ đáp ứng, kết quả, Quân Ngân chỉ không mặn không nhạt nói "Nam nhân ở cùng nam nhân là không đúng."
Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng sẽ càng nhiều, một trái tim niên thiếu vừa mới chớm nở của Lãnh Tử Diễm lập tức bị nát thành bụi vụn.
Lúc cha mẹ Quân Ngân vừa mới qua đời, tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của vị gia chủ trẻ tuổi này. Lãnh Tử Diễm không phải kẻ không biết lí lẽ, đau lòng là một chuyện, thấu hiểu Quân Ngân lại là một chuyện khác, sau khi Quân Ngân nghỉ học Trường quân đội quý tộc, Lãnh Tử Diễm vẫn không cắt đứt giao tình với y, dù kết giao vô số tình nhân, địa vị của Quân Ngân trong lòng hắn cũng tuyệt đối áp đảo phía trên đám tình nhân này. Cho đến một bữa tiệc R*ợ*u hai tháng trước, hắn lại nhìn thấy Quân Ngân hoan hảo cùng Tần Hiên phía sau hoa viên, phẫn nộ, kinh ngạc nháy mắt đánh úp lại, cuối cùng, những tình cảm đó đều đông lại thành cười gượng.... Không phải nói hai nam nhân là không được sao? Vậy y đè lên người kẻ khác thì tính là cái gì?
Khiến Lãnh Tử Diễm khó chịu nhất chính là, ngay cả tư cách chỉ trích Quân Ngân hắn cũng không có!
Chính bản thân hắn còn có thể tùy tiện kéo một nam nhân nào đó lên giường, làm sao có tư cách chỉ trích Quân Ngân tìm người tiết dục?
Lãnh Tử Diễm là một người kiêu ngạo cực điểm, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu Quân Ngân đã cự tuyệt, hắn liền không muốn khăng khăng dây dưa tiếp nữa, dù sao, người thích thỏa mãn *** cho thân thể hắn vẫn còn rất nhiều.
Chỉ là, thân thể quá thừa, qua lại càng lâu thì càng thấy chán chường vô vị, thế nên, hắn càng lúc càng phỉ nhổ loại thể chất dị dạng của mình.
Không có nam nhân liền không sống nổi.
Dù hắn là Lãnh gia thiếu gia thì thế nào? Trong mắt những người đó, hắn bất quá cũng là một thứ chỉ có thể bị người ta thao.
Phụ thân nhìn hắn tựa như nhìn ruồi bọ, Lăng Diệp còn gọi hắn là thư thú.
Quân Ngân thì sao.....
Lãnh Tử Diễm buông bàn tay miết trên mặt Quân Ngân xuống, nghĩ thầm đại khái chắc cũng không kém hơn bao nhiêu...
Mỗi lần hắn làm cùng nam nhân bị Quân Ngân phát hiện, Quân Ngân luôn nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng hận không thể giết quách hắn đi.
Có thể đem Quân Ngân trầm ổn tao nhã chọc thành như vậy, hắn phải tệ tới bao nhiêu chứ.
Quân Ngân vẫn không nói, Lãnh Tử Diễm thẳng thắn ghé sấp trên người đối phương, đưa tay luồn vào trong cổ áo Quân Ngân như một tên lưu manh.
" Ngươi hôn ta là muốn chơi xỏ lại đúng không?"
" Tại sao ta lại không say cùng ngươi?"
Quân Ngân thở dài, khẽ nghiêng đầu, vươn lưỡi *** tai Lãnh Tử Diễm.
" Lãnh Tử Diễm, ta hình như.... Rất muốn say cùng ngươi... Ngươi nói... Chúng ta say cùng nhau, có được hay không..."
Quân Ngân luôn ôn nhu với hắn, nhưng chưa bao giờ dùng qua loại giọng điệu mềm mại.... Như có thể nổi trên mặt nước thế này.
Bên vành tai bị *** láp, truyền đến một thứ không thể giải thích....
Một thứ... Run rẩy hắn chưa bao giờ biết đến....
Không phải kích tình giây phút bị cắm vào, cũng không phải sự tuyệt vời khi được âu yếm.
Nhưng.... Toàn thân đều nhuyễn.
" Ngươi... Ngươi đừng cắn ta...."
Lãnh Tử Diễm bịt tai lại, có vài phần tức giận trừng mắt nhìn Quân Ngân.
" Ngươi cắn làm phía dưới ta rất cứng!"
Choáng váng hồ đồ nắm tay Quân Ngân sờ lên tính khí của mình.
" Ngươi sờ."
Sắc mặt Quân Ngân tức khắc trắng xanh lần lượt thay đổi, vừa phục vụ gia hỏa say đến không còn nửa phần nhân tính, vừa tức tối nói.
" Ngươi ngoại trừ biết *** ra, còn có thể làm gì được nữa?"
Lãnh Tử Diễm kề sát *** mặt y lấy lòng, khiến cho mặt mũi đối phương toàn là nước bọt mang theo mùi R*ợ*u.
" Quân Ngân, về sau ta cũng sẽ chỉ làm với ngươi."
Quân Ngân bị hơi thở ma men của Lãnh Tử Diễm xông tới, mày đẹp càng cau càng chặt, nghe xong câu đó lại giãn ra một chút, một lát sau, y thấp giọng nói.
" Sáng mai ngươi liền quên mất."
" Sẽ không đâu, ta không có say."
Lãnh Tử Diễm chân thành tuyên thệ.
" Ta sẽ không quên."
Quân Ngân đẩy khuôn mặt lại muốn xáp tới kia ra.
" Còn nói không say, vị thối trong miệng cách trăm mét cũng có thể ngửi thấy."
" Quân... Quân Ngân... Ngươi ghét bỏ ta!"
Hạ thân được Quân Ngân vuốt ve không chút kỹ xảo, Lãnh Tử Diễm bắt đầu thở dốc liên tục, sắc hồng trên mặt lan suốt tới tai.
Quân Ngân ngồi dậy, nửa ôm hắn.
" Ta chỉ sợ ngươi có ngày không thích ta nữa, làm sao còn kịp ghét bỏ ngươi chứ?"
" Ân, nói có lý!"
Lãnh Tử Diễm gật gật đầu, tay khoác lên vai Quân Ngân, trơ mắt nhìn tính khí mình từng chút đứng thẳng trong tay Quân Ngân, nở rộ màu sắc đỏ tía.
Tay Quân Ngân chính là mềm mại thon dài, âu yếm hắn nhịp nhàng như chơi nhạc, Lãnh Tử Diễm vô cùng H**g phấn, nhanh chóng liền bắn ra bạch dịch nồng đặc, dính khắp trên tay Quân Ngân, dâm mỹ nói không nên lời. Quân Ngân bình tĩnh lau tay, đem ngoạn ý đã mềm xuống kia bỏ lại vào quần, liếc Lãnh Tử Diễm.
" Bây giờ cao hứng rồi? Định báo đáp ta thế nào đây?"
" Cho phép ngươi lấy thân báo đáp!"
Lãnh Tử Diễm cắn môi Quân Ngân, trầm trầm cười nói.
" Diễm phúc bao nhiêu người muốn cũng không được, ngươi còn không mau quỳ xuống tạ ơn."
Ấn lấy đầu hắn, triệt để ςướק đi hô hấp của người này.
" Lãnh Tử Diễm, năm năm sau, nếu ta không ૮ɦếƭ, chúng ta xây một căn nhà trên đỉnh núi này, chỉ có hai chúng ta thôi!"
Đối phương đang ngủ, không trả lời y.
Y dường như đang hỏi, lại tựa hồ nói cho bản thân nghe.
Thanh âm trầm trầm kia, nhanh chóng liền bị gió thổi đi, không biết muốn bay tới chỗ nào...
Thấy cảnh tượng máu tanh trong Võ đài, tâm Vương hậu thắt mạnh lại, hít một hơi thật sâu, khom người.
" Thiếu chủ, thỉnh một vừa hai phải."
Động tác này trong xã hội nhân loại chỉ là một lễ tiết thông thường, nhưng trong Thú nhân tộc thì có nghĩa là thần phục.
Ngân báo cao ngạo lắc lắc cái đuôi dài, đồ đằng cổ xưa giữa trán đỏ tươi như máu.
" Hắn ức hiếp người của ta."
Dùng thú ngữ phun ra thanh âm hùng hồn trầm thấp, cả Võ đài cũng bị chấn động.
Vương hậu kinh ngạc hỏi.
" Thiếu chủ đã có thư thú?"
Không phải tất cả thư thú đến gần Thiếu chủ đều bị xé ૮ɦếƭ?
Thư thú? Y nghĩ nghĩ, người kia quyến rũ nam nhân khắp nơi, tuy y là hùng thú lợi hại nhất, nhưng còn chưa thể khiến gia hỏa kia một lòng một dạ với mình. Nam nhân kia không chỉ dâm đãng, tính tình còn rất bạo, nếu như bị hắn biết mình không được hắn cho phép mà dám đem hắn coi như thư thú, sợ là rốt cuộc sẽ không để ý đến y nữa.
" Bây giờ còn chưa phải, ngao..." Y không cam lòng bổ sung. " Bất quá về sau sẽ phải..."
" Nếu Thiếu chủ vẫn chưa in ấn ký thư thú của mình lên thân thể người kia, vậy cho dù Tranh nhi ức hiếp người kia, tội cũng không đến ૮ɦếƭ."
Vương hậu từ từ khuyên bảo, muốn trấn an ngân báo nóng nảy.
Nhưng người kia cũng đã gọi điện thoại cho y, bộ dạng ủy khuất đến không chịu được, đây là chuyện hiếm thấy biết bao nhiêu, y đương nhiên phải vì hắn thể hiện uy nghiêm giống đực của mình.
Dù người kia còn chưa phải vật chỉ thuộc về riêng y, dù con kim báo này là biểu ca của y.... Y cũng muốn hung hăng giáo huấn nó... Hừ, như vậy gia hỏa kiêu ngạo kia sẽ nhìn y nhiều hơn vài cái...
" Diệp nhi, cô cam đoan với ngươi, về sau Tranh nhi sẽ không ức hiếp người của ngươi nữa. Tô Tranh, còn không mau nói đi!"
Nửa câu đầu nói với Lăng Diệp bằng thái độ trưởng bối, không kiêu ngạo, không xua nịnh, nửa câu sau lại là hướng Tô Tranh thét ra, giọng điệu sắc bén.
" Ô......"
Kim báo sớm đã đau đến nước mắt tràn trụa.
Rõ ràng là biểu đệ tìm gã kể khổ, nói nam nhân kia vì trốn y mà từ Trường quân đội quý tộc Đế quốc chuyển tới Học viện Hoàng gia.
Biểu đệ là hùng thú thanh tú cỡ nào hả, trong tộc thư thú nào không mong đợi có thể được biểu đệ yêu sủng... Nam nhân kia lại không thèm đem biểu đệ để vào mắt! Gã làm biểu ca, thế nào có thể khoan nhượng chuyện này xảy ra!
Gã bất quá thay đệ đệ cầm roi thôi... Hơn nữa, roi này cũng chưa đánh xuống, đâu biết nói như vậy lại chọc giận biểu đệ...
" Buổi sáng.... Buổi sáng ta chơi ở NOBLE, nam nhân kia đâm vào phòng ta."
Móng vuốt ngân báo trên người kim báo lại đè xuống mấy phần, kim báo vội vàng nói ngắn gọn.
" Ta chỉ tùy tiện nói có mấy câu, nam nhân kia lại tìm biểu đệ cáo trạng, ô... Biểu đệ, đừng đè nữa, ruột của ta, ruột của ta...." Ruột của ta sắp bị ngươi ép ra luôn rồi....
Ngân báo *** *** máu trên móng vuốt, đôi mắt màu bạc mang tơ máu vẫn sáng như đao kiếm.
" Nếu lần sau chạm mặt hắn, thì sao nào?"
" Ô... Lần sau, lần sau ta gọi hắn hai tiếng em dâu, hảo hảo đối đãi hắn, cũng không mắng hắn nữa."
Em dâu? Khóe mắt ngân báo xếch lên trên, nam nhân kia hẳn sẽ thẹn quá hóa giận đấy chứ... Bất quá, bộ dạng hình như rất được. Y thoả mãn gật gật đầu, buông chân trước đạp trên người kim báo ra, đứng lên, da lông sáng bạc loang lổ vết máu, đẫm máu lại không mất vẻ tuấn mỹ.
" Theo điều tra ban nãy của ta, ngươi có chạm tới Bạch Vũ Bùi?"
" Ngô.... Phải...."
" Sau này cách hắn xa một chút."
Những con đực bọn họ ai không đồng thời hưởng dụng hơn mười con cái chứ, cũng chỉ có cái dương cụ *** điên cuồng, một lòng một dạ của y mới có thể bị một mình nam nhân kia nuốt vào... Ô.... Thật quá mất mặt... Bất quá, lời này gã không dám nói ra, cọ cọ chân trước ngân báo lấy lòng.
" Biểu đệ... Ngươi không thể can dự vào cuộc sống cá nhân của ta."
" Ân....?"
Giọng mũi của ngân báo trầm thấp lại nguy hiểm.
" Ta hiểu rồi, biểu đệ." Kim báo hữu khí vô lực.
" Hễ là người Lãnh Tử Diễm muốn bảo vệ, ta sẽ không chạm vào, Bạch gia ta cũng không quan tâm nữa... Như vậy được chưa?"
" Cũng tạm được!"
Đồ đằng giữa trán xoay tròn vài vòng, đột nhiên ẩn xuống thành vô hình.
Một lần nữa xuất hiện nam tử toàn thân lỏa thể, bả vai dày rộng, hai chân thẳng tắp thon dài, cơ thịt hữu lực lại không khoa trương phủ lên mỗi khối xương, hoàn mỹ thanh tú đến khiến người ta thán phục.
Mắt y đen như bảo thạch, thâm thúy trong suốt, tóc nhuyễn vụn cũng đen toàn bộ, y vuốt ép phần tóc rối bời trên đầu.
" Cô, hiểu lầm thôi, ta xin lỗi vì đã đả thương biểu ca."
Trong miệng nói lời xin lỗi, nhưng quả thực không có thành ý bao nhiêu. Tựa hồ việc y đả thương người kỳ thực là chuyện theo lý mà làm.
" Thiếu chủ quá lời!"
Vương hậu không thể không khom người một lần nữa, trong một tộc đàn sức mạnh là nhất, Thiếu chủ đại diện cho quyền uy tuyệt đối. Dù nàng là nữ nhân tôn quý nhất quốc gia này, trong mắt y cũng chỉ là một kẻ thuần phục, nhiều nhất, kẻ thuần phục này có quan hệ huyết thống chém không đứt được với y, mà chút quan hệ ấy vẫn không đủ để nàng làm càn trước mặt y.
" Biểu ca bị thương hơi nặng." Lăng Diệp chậm chạp phát hiện nói.
" Cô đừng lo cho ta, trước tiên mang biểu ca đi trị liệu."
" Đa tạ Thiếu chủ."
Được cho phép, nàng mới lòng như lửa đốt ôm lấy kim báo, chạy ra ngoài như điên.
" Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y!"
Lăng Diệp nhún vai, từ đống y phục lấy điện thoại di động ra, thổi bay máu trên màn hình, khẩn cấp ấn xuống nút gọi.
Điện thoại được nối trong nháy mắt, khóe môi không kiềm được nhếch qua bên phải.
" Uy, ta giúp ngươi xử lý hắn rồi."
" Lăng Diệp?"
Thanh âm bên kia có chút không xác định, nhưng cũng không phải Lãnh Tử Diễm, sắc mặt Lăng Diệp lập tức từ sáng sủa chuyển sang u tối.
" Ngươi là ai?"
" Ta là Quân Ngân."
Quân.... Quân Ngân...!
Bất cứ ai tiếp điện thoại, Lăng Diệp cũng sẽ không cảm thấy có nguy cơ như vậy, nhưng này người này lại là Quân Ngân....
Vốn là kẻ bị Quân Ngân cùng Lãnh Tử Diễm đánh từ nhỏ tới lớn, không ai rõ mối quan hệ rối rắm có lấy kéo cắt cũng không đứt được giữa hai người này bằng Lăng Diệp...
" Ngươi sao lại ở cùng hắn?"
Lăng Diệp đau đầu ý thức được hình như việc in ấn ký thư thú của mình cho Lãnh Tử Diễm lại càng khó khăn thêm.
" Hắn uống R*ợ*u, bây giờ đang ngủ bên cạnh ta!"
Quân Ngân trả lời không mặn không nhạt.
Nhưng.....
Uống R*ợ*u? R*ợ*u rồi loạn tính?
Ngủ... Còn ở bên cạnh... Trong đầu Lăng Diệp tức khắc hiện ra hình ảnh Lãnh Tử Diễm nhắm hai mắt tựa vào vai Quân Ngân...
" Còn có việc gì không? Không có việc gì ta liền ngắt máy, ta sợ ồn đến hắn..."
Tích..... Tích...... Tích.....
Lăng Diệp ném di động xuống, khuôn mặt trầm tĩnh đến không nhìn ra một chút biểu tình.
Cuối cùng, y cười gượng lắc đầu, nhặt y phục lên mặc vào....
Tại sao thứ gia hỏa đó thích phải là Quân Ngân kia chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc