Ám Dạ Trầm Luân - Chương 08

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Hồi bằng biểu đệ, ta cũng thường xuyên chọc phụ thân tức giận, phụ thân luôn nói đại ca ta đây không làm tấm gương tốt, để hai đệ đệ phía dưới cũng theo ta học cái xấu." Bạch Vũ Hoàn khẽ cười nói. " Về sau, ta lớn hơn chút, bắt đầu chậm rãi tiếp xúc với sự vụ gia tộc, dưới sự dạy dỗ của phụ thân mới bớt phóng túng, biểu đệ ưu tú như vậy, dượng kỳ thực hoàn toàn không cần phải quan tâm."
Người thừa kế y bồi dưỡng sao có thể không ưu tú, nhưng nhớ tới cảnh những thứ quái vật kia cắm vào con y, huyệt Thái Dương của Lãnh Thừa Phong liền thình thịch nhảy loạn một trận.
" Vũ Hoàn lần này đến..." Bạch Vũ Hoàn dừng một chút, nói. "Là xin dượng trợ giúp."
" Nga?" Lãnh Thừa Phong ngẩng đầu, ngồi thẳng thân thể.
" Làm sao ?"
" Nhị hoàng tử muốn chúng ta giao một người."
Lãnh Thừa Phong nhăn mày lại. " Ngươi nói rõ ràng một chút."
Bạch gia là đầu lĩnh hắc đạo, câu lạc bộ dưới trướng nhiều không kể xiết, trong đó nổi danh nhất phải kể tới câu lạc bộ NOBLE.
NOBLE có bảy tầng, mỗi tầng đều bất đồng đa dạng, nói là thiên đường dâm loạn cũng không quá đáng.
Mỗi cuối tuần, xe hơi danh quý cơ hồ có thể làm nghẽn bãi đỗ xe trước cửa NOBLE, đại bộ phận vì tìm hoan mua vui mà đến.
NOBLE có thể hấp dẫn nhiều quan lớn quý nhân như vậy, ngoại trừ bởi danh hiệu Bạch gia, quan trọng hơn là tầng đỉnh NOBLE thứ sáu hàng tuần có trình diễn tiết mục điều giáo đặc sắc.
" Nhị hoàng tử đến vào thứ sáu?"
" Dạ." Bạch Vũ Hoàn cười khổ nói. " Nhị hoàng tử nhỉn trúng điều giáo sư cao cấp nhất của chúng ta."
" Vậy cho hắn đi!" Lãnh Thừa Phong điềm nhiên.
" Nhị đệ... Đem người kia giấu rồi..."
Lãnh Thừa Phong lạnh mặt xuống, Bạch Vũ Hoàn biết dượng đã tức giận, kiên trì nói.
" Nhị hoàng tử nói, ba ngày gặp lại không có người, sẽ đem Bạch gia xoá tên ở Kinh đô."
" Vũ Hoàn, ta không tin ngươi tìm không ra nhị đệ mình." Lãnh Thừa Phong nheo mắt, đôi mắt hẹp dài hiện ra mấy phần lạnh lùng bất cận nhân tình. " Ta có thể giúp ngươi tìm người, cái khác không được!"
" Nhưng.... Dượng...."
Lãnh Thừa Phong nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi nội tuyến.
"Tạ thúc, tiễn khách!"
Thanh âm đã thành bất biến của quản gia truyền đến từ trong điện thoại.
" Dạ, gia chủ."
" Dượng." Bạch Vũ Hoàn đứng lên, trầm nói. " Chỉ cần dượng giúp ta việc này, về sau muốn ta làm gì cũng được."
" Chờ ngươi tiếp quản Bạch gia rồi hãy trở lại nói những lời này, có lẽ ta sẽ cân nhắc. Hảo, Vũ Hoàn, đừng đem thời gian hoang phí vào những chuyện vô nghĩa đó, đây không phải phương thức tư duy một người thừa kế gia tộc nên có." Lãnh Thừa Phong vuốt tay.
" Lúc này là điều giáo sư của chúng ta, vậy tiếp theo là gì? Dượng!"
Bạch Vũ Hoàn hai tay chống trên bàn, thân hình cao lớn chụp xuống như bóng ma.
" Nếu hắn muốn ta giao ra nhị đệ, tam đệ của ta thì làm sao đây?"
Lãnh Thừa Phong có chút khó chịu. " Nhưng bây giờ vẫn chưa, không phải sao? Ngươi không thể vì chuyện nho nhỏ này mà cho rằng Hoàng thất đang tạo áp lực với Bạch gia các ngươi."
" Bạch thiếu gia..."
Quản gia đẩy cửa ra, vẻ mặt cung kính, ý đuổi khách lại không chút che giấu.
" Dượng, câu lạc bộ NOBLE ta có thể chuyển nhượng cho ngươi!" Bạch Vũ Hoàn chưa từ bỏ ý định nói. " Căn cứ pháp luật hoàng gia, Nhị hoàng tử uy hiếp là trái pháp luật, chỉ cần dượng đi tìm Thừa tướng đại nhân..."
" Tiễn khách!" Tiếng nói đầy từ tính không mang theo chút nhiệt độ.
" Bạch thiếu gia, thỉnh." Động tác quản gia cung kính hữu lễ, không cho bắt bẻ.
" Xin lỗi, quấy rầy."
Bạch Vũ Hoàn đứng dậy đẩy ghế dựa ra, thu nhập của câu lạc bộ NOBLE chiếm một phần mười tổng thu nhập một năm của Bạch gia, nếu như vậy cũng không thể làm đối phương động tâm, thì lưu lại bất quá là cũng tự rước lấy nhục.
Đối với cháu trai Bạch Vũ Hoàn này, tình cảm của Lãnh Thừa Phong luôn phức tạp, y vừa yêu thích sự ưu tú của đối phương lại đố kị vì đối phương ưu tú. Đúng, đố kị!
Bình tĩnh, cơ trí, cường thế, tốt hơn cái thằng con không dùng được của y rất nhiều.
Y không rõ, một việc đơn giản như vậy tại sao lại làm người thừa kế Bạch gia phiền muộn.
Tìm Thừa tướng tranh luận ? Còn sợ quan hệ với Hoàng thất chưa đủ căng thẳng sao?
Rõ là ý nghĩ ngu xuẩn!
Lãnh Thừa Phong tiếp điện thoại gọi đến.
" Gia chủ, xe thiếu gia đi vào câu lạc bộ NOBLE!"
Bàn tay cầm điện thoại vẫn không nhúc nhích, Lãnh Thừa Phong nháy mắt lại có loại dự cảm hết sức khó chịu.
Cái thằng con ૮ɦếƭ tiệt không biết an phận của y lại định cấp cho y chuyện gì nữa đây?
Sau một đêm dâm loạn, buổi sáng ở câu lạc bộ NOBLE im lặng đến hơi quá đáng.
Ném chìa khóa cho tiểu đệ giữ xe, Lãnh Tử Diễm có chút khập khiễng đẩy cửa mà vào.
Phục vụ đứng ở cửa cũng nhận ra vị thiếu gia này, chào hỏi thành thục.
" Lãnh thiếu gia."
" Kì Phi đâu?"
Tư thế đi kỳ quái không chút ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn của Lãnh Tử Diễm, tóc vụn chỉnh tề, đôi mắt đen như sao trời, cánh môi mỏng khẽ nhếch, hấp dẫn ૮ɦếƭ người. Bất quá, trường khí quanh người hắn lại mang sự lãnh khốc cao cao tại thượng, xua người xa ngàn dặm, rất ít người cả gan dám đến gần hắn.
" Phi đang tạm thời phục vụ khách nhân khác, có cần..."
" Bảo hắn lập tức lết ra đây!"
" Hảo, Lãnh thiếu gia, xin chờ!"
Ở câu lạc bộ NOBLE, Kì Phi là đệ nhất ngưu lang hữu danh hữu thực, lúc Lãnh Tử Diễm đến NOBLE tìm hoan mua vui, ngẫu nhiên sẽ chọn bàn của Kì Phi, y vừa ý hắn không phải vì thanh danh đệ nhất ngưu lang, mà là vì y chỉ bán phía trước, phía sau chính là sạch sẽ.
" Yêu, ngọn gió nào đem Lãnh thiếu gia thổi tới đây?"
Cánh cửa xa hoa bị đẩy mạnh, hiện ra một nam tử mặc sơ-mi đỏ thẫm, cổ áo mở ba nút, lộ ra một mảnh *** lớn, có vẻ phóng đãng mà diễm lệ. Y ngũ quan tinh mỹ, lại không để người ta cảm thấy nữ khí, vô luận là cổ áo mở rộng ra hay cái ௱ôЛƓ vểnh săn chắc bó quần da đen, đều thuộc về vẻ gợi cảm nam tính.
" Đêm qua tiếp ai?"
Lãnh Tử Diễm nằm trên sô pha màu đen, mắt nửa khép, vẻ mặt có vài phần biếng nhác.
"Hừ! Bà cô thôi."
Phi hùng hùng hổ hổ nhảy lên sô pha, vươn ngón trỏ nhấc cao cằm Lãnh Tử Diễm.
" Tình nhân của ngươi lại bị ông già nhà ngươi đạp hỏng?"
Lãnh Tử Diễm chỉ có thể tìm đến y trong giai đoạn trung gian giữa tình nhân cũ và tình nhân mới, điểm ấy Kì Phi lại hết sức rõ ràng.
" Lần này không có, ai biết phụ thân suy nghĩ cái gì..."
Lãnh Tử Diễm một đôi con ngươi đen nặng nề, giống như vực thẳm, hắn chụp gỡ bàn tay Kì Phi đang sờ loạn trên người mình.
" Ta phía dưới khó chịu, giúp ta lộng lộng."
" Ông già còn biết thương hương tiếc ngọc?"
Phi tấm tắc ngâm nga, cúi thân xuống, dùng đầu lưỡi câu mở *** Lãnh Tử Diễm, nhếch mắt yêu mị cười.
" Cần chút R*ợ*u không?"
" Tùy.... Tuỳ ý..."
Hạ thể bị vuốt ve, hơi thở lập tức bất ổn, nam căn ban nãy chưa tiết sưng đến đáng sợ, thậm chí có chút đau đớn.
Kì Phi bưng cốc lên, lắc lắc, ngửa đầu liền bọc toàn bộ chất lỏng màu đỏ vào trong miệng, có vài giọt chảy ra khóe môi, phảng phất như đang quyến rũ người nếm thử. Y vùi đầu ngậm lấy tính khí Lãnh Tử Diễm, một bàn tay vuốt ve túi bọc, tay kia luồn vào thân trên, P0'p véo nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm.
Hai người coi như tương giao lâu ngày, Kì Phi đại khái có thể đoán được thân thể Lãnh Tử Diễm trừ phi bị cắm vào, rất khó ***, bí mật này một khi truyền ra, sợ là ngay cả địa vị người thừa kế Lãnh Tử Diễm cũng không giữ được, Kì Phi cảm kích đối phương tín nhiệm mình, mỗi lần xoa dịu *** của Lãnh Tử Diễm đều tận tâm tận lực, thậm chí còn cố sức đi học xem làm thế nào để khẩu giao cho nam nhân.
Ngón tay linh hoạt đánh xoay ở nhũ tiêm, P0'p vật nổi nho nhỏ kia rồi dụng lực kéo ra ngoài, Kì Phi nhìn mặt Lãnh Tử Diễm không chuyển mắt, nghe đối phương *** thật nhỏ trong miệng, y tựa như cũng được khích lệ, nhiệt tình an ủi tính khí trong miệng.
Đồng tử Lãnh Tử Diễm có chút ngọ ngoạy thống khổ.
\'Ngươi còn không bằng con điếm.\'
Lời nhục mạ của phụ thân hung hăng đâm vào trong tai, Lãnh Tử Diễm toàn thân đều run rẩy.
Bị nắm trong tay, bị thao lộng, nam nhân nào cũng có thể làm hắn quỳ phục!!
Như một dâm phụ đói khát sao? Chẳng lẽ trong mắt phụ thân, hình tượng mình thật sự khó coi như vậy?
" Lãnh thiếu gia, Lãnh thiếu gia!"
Cửa phòng bỗng nhiên bị đập mạnh.
Lãnh Tử Diễm quay đầu, sắc mặt lạnh lùng.
" Chuyện gì?"
" Lãnh thiếu gia, Nhị hoàng tử nghe nói ngươi đã tới, bảo ngươi đến tiếp kiến hắn."
Lãnh Tử Diễm không ngờ sẽ là một cảnh tượng như vậy.
Trên giường lớn xa hoa màu đen có hai nam nhân đang nằm, một là Nhị hoàng tử điện hạ, còn một là biểu đệ Bạch Vũ Bùi của hắn.
Ba vị công tử Bạch gia, Bạch Vũ Bùi nhỏ tuổi nhất, tính ra bất quá cũng mới mười bảy.
Mà thiếu niên mới mười bảy lại bị...
Lãnh Tử Diễm mím môi, diện vô biểu tình mở miệng.
" Nghe nói nhị điện hạ tìm ta?"
Hắn vừa nói, không khí vốn im lặng lập tức lưu động bất bình thường, Bạch Vũ Bùi liều mạng vùi mặt vào chăn, như sợ sẽ bị Lãnh Tử Diễm nhận ra.
Nhị hoàng tử cười nhạo ra tiếng, sờ đầu Bạch Vũ Bùi, giống như vuốt ve sủng vật nhà mình.
" Vốn là muốn gọi Bạch gia đại thiếu gia đến xem, bất quá nghe nói hắn không ở đây, cũng chỉ có thể tìm ngươi."
" Nhị điện hạ là muốn..."
Nhị hoàng tử quay đầu lại, cợt nhả nói.
" Ta muốn Đường Viêm."
Lãnh Tử Diễm cau mày, biết hắn không rõ tình hình, quản lý câu lạc bộ phía sau nhỏ giọng nói.
" Đường Viêm là điều giáo sư trong câu lạc bộ, nhị điện hạ vừa ý hắn."
" Thì cứ đưa."
" Nhưng..." Quản lý vạn phần bất đắc dĩ. " Nhị thiếu gia đem người đi giấu rồi."
Lãnh Tử Diễm sắc mặt nháy mắt trở nên đặc biệt khó coi.
" Các ngươi liền để Vũ Bùi bị làm nhục?"
Quản lý cắn răng, ánh mắt phẫn hận.
" Chúng ta cũng không biết trong phòng này chính là tam thiếu gia..."
Nhị hoàng tử lấy tay gạt gạt mái tóc vàng óng, khuôn mặt tuấn mỹ mang hàn ý băng lãnh.
" Nghe nói Lãnh thiếu gia hương vị không tồi, nếu ngươi có thể hầu hạ ta một đêm, ta có thể buông tha Bạch gia."
" Xin lỗi, chuyện của Bạch gia không liên quan tới ta." Lãnh Tử Diễm nhếch cao khóe môi, ra đến cửa. " Điện hạ muốn làm gì thì làm, đừng kéo ta vào!"
" A, cởi đồ rồi còn không phải thứ bị nam nhân thao sao!" Giọng mỉa mai trào phúng từ sau lưng truyền đến. " Suy xét đi, tốt xấu gì ta cũng là một Hoàng tử."
Bàn tay nắm trên cửa dùng sức thu chặt.
" Ta không có hứng thú với điện hạ."
" Người thừa kế Lãnh gia không thể ***... Nếu các hãng truyền thông lớn cùng nhau đưa ra tin tức này, đám đường huynh đường đệ kia của ngươi sẽ mở tiệc ăn mừng."
Nhị hoàng tử nhếch môi tao nhã, nụ cười mị hoặc.
" Bất quá cứ yên tâm, ta tuyệt đối... Không có ý muốn nói ra ngoài."
"Ngài quản lý, phiền ngươi ra ngoài trước."
" Dạ, dạ..."
Quản lý ý thức được mình vừa nghe thấy một chuyện khủng khiếp, theo chỉ thị của Lãnh Tử Diễm lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Lãnh Tử Diễm sửa sửa cổ áo, quay đầu lại đi đến bên giường.
" Ai nói cho ngươi?"
" Lăng Diệp..."
Nhị hoàng tử phẩy tay, không chút ý thức được mình đang bán đứng biểu đệ.
" Nếu không phải mấy hôm trước hắn uống đến say bí tỉ, ta còn không biết Lãnh thiếu gia tự thân mê người như thế."
‘ Phanh’
Nắm đấm sượt qua má phải Nhị hoàng tử.
Tủ đầu giường bị Lãnh Tử Diễm *** đập ra một lỗ.
Nhị hoàng tử nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng, trên người nháy mắt phát ra một loại khí tức nguy hiểm sắc nhọn, y từ tốn miết lên cánh tay Lãnh Tử Diễm.
" Lăng Diệp nói ngươi tính cách quái đản, khó có thể nắm trong tay, quả là như thế. Một con thư thú (thú cái) mà cũng dám động nắm đấm trên đầu hùng thú (thú đực), ngươi chán sống rồi sao?"
Cánh tay cầm lấy tay hắn thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, lực đạo lại lớn đến độ không vùng vẫy được. Lãnh Tử Diễm nhếch mày.
" Cái gì thư thú ?"
" Chính là giống như hắn.... một kẻ thuần phục."
Nhị hoàng tử dùng tay kia xốc chăn bọc Bạch Vũ Bùi lên, lộ ra thân thể trần trụi lai giữa thiếu niên và thanh niên.
Khắp *** màu mật ong đều là dấu ngắt nhéo cùng dấu hôn đỏ đỏ tím tím, nhìn thấy ghê người.
Bạch Vũ Bùi cố kéo chăn về, lại bị Nhị hoàng tử chụp tay gỡ ra.
" Là muốn ta làm ngươi trước mặt biểu ca ngươi?"
" Điện hạ... Đừng.... Đừng..."
Tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng quan hệ của Lãnh Tử Diễm cùng mấy biểu huynh Bạch gia lại không tồi, coi như cùng lớn lên với Bạch Vũ Bùi. Nhưng hắn làm sao cũng vô pháp tưởng tượng, có một ngày, biểu đệ mình sẽ bị một nam nhân tùy ý lăng nhục mà hoàn toàn không thể phản kháng được như vậy.
Ánh mắt băng lãnh đảo qua khuôn mặt Nhị hoàng tử.
" Thả hắn."
" Ngươi đang ra lệnh cho ta?"
Lãnh Tử Diễm nhếch môi dưới.
" Không phải ra lệnh, là thỉnh cầu."
Nhị hoàng tử từ từ đứng dậy, ra tay như điện, P0'p mạnh cằm Lãnh Tử Diễm.
" Toàn thân đầy mùi ***, là vừa mới làm cùng kẻ khác sao."
Nhị hoàng tử vừa kiềm chặt Lãnh Tử Diễm, vừa u ám thì thào.
" Làm thư thú dự định của Thiếu chủ, còn khắp nơi quyến rũ nam nhân. Ngươi rốt cuộc có biết cái ngươi quăng là mặt mũi biểu đệ Lăng Diệp của ta không?"
Gân xanh trên trán Lãnh Tử Diễm giật mạnh, cố nén xúc động muốn đánh người.
" Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì."
" Ngu xuẩn!"
Nhị hoàng tử hừ một tiếng.
" Ngươi có người mình thích rồi sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc