Ám Dạ Trầm Luân - Chương 07

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Bảo bối, tỉnh tỉnh."
Ai đang ồn ào?
" Bảo bối, mau mở mắt, nếu không ông xã phải sờ ngươi nga...."
Một bàn tay nóng hổi bỗng nhiên dán lên eo bụng hắn, hắn đột nhiên bị chấn động, mở mắt ra, trong mắt phóng đại một Dã Kê, như lợn nhỏ vùi vào giữa *** hắn.
" Ai, bảo bối..... A....!"
Dã Kê bị Lãnh Tử Diễm một cước đá lên tường, một cước này Lãnh Tử Diễm dùng lực rất mạnh, người bình thường cũng có thể bị đá ૮ɦếƭ, nhưng Dã Kê sau khi rơi xuống đất chỉ ho ra hai ngụm máu, tức giận quát.
" Mẹ nó, ngươi làm gì vậy?"
" Ngươi sao lại ở đây?"
Lãnh Tử Diễm cảnh giác, ánh mắt sắc bén như muốn ***. Đây là phòng hắn, Dã Kê ૮ɦếƭ tiệt này vào bằng cách nào? Bảo vệ của Lãnh phủ đang làm cái gì?
" Khục khục.... Lão cha ngươi... kiếm ta về... Khục khục..."
" Còn không nói thật!"
Lãnh Tử Diễm nhanh chóng xoay người xuống giường, lại đá ngã Dã Kê vừa mới định đứng lên, hung hăng đạp cho hai cước.
Từ đêm hôm đó đến nay đã qua nửa tháng, Lãnh Tử Diễm thiếu chút nữa cũng quên người này. Ngồi xổm xuống, P0'p cằm Dã Kê kéo lên thật mạnh, khóe môi mỏng hơi nhếch lên.
" Nói, ai phái ngươi tới?"
" Bảo bối.... Ngươi... Không có mặc quần áo.. A....!"
Động dục không biết sống ૮ɦếƭ đương nhiên là bị ăn đòn không chút lưu tình. Dã Kê ôm đầu hứng chịu lửa giận của Lãnh Tử Diễm, liên tục kêu rên.
" Bảo bối, nhẹ chút, bảo bối...."
Nửa tháng nay bị phụ thân nhốt trong nhà tu dưỡng thân thể, thuận tiện kiểm điểm luôn, Lãnh Tử Diễm một bụng tức giận không chỗ xả, Dã Kê bây giờ lại chạy tới không phải rõ ràng muốn ૮ɦếƭ sao?
" Đừng đánh nữa, rõ là Lãnh tiên sinh mang ta tới, ôi... Ta là đệ đệ của ngươi!"
Đệ đệ? Lãnh Tử Diễm nheo hai mắt lại, đệ đệ hắn cái gì?
" Phụ thân, ta nghĩ ngươi cần giải thích cho ta."
Lãnh Tử Diễm một tay đẩy cửa thư phòng ra, phụ thân đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc xem văn kiện, thấy hắn tiến vào, chỉ hơi nhấc đầu.
" Chuyện gì?"
" Thứ này làm sao tới được?"
Lãnh Tử Diễm đem Dã Kê lôi đến trước mặt, lông mày cau cau.
" Ta không phải thứ gì đó..."
Câu nói kế tiếp tự động tiêu mất dưới cái trừng mắt của Lãnh Tử Diễm.
Buổi tối ngày đó, bảo bối đi rồi y vẫn nhớ mãi không quên, lúc biết được đại ca là bảo bối khỏi phải nói y vui tới bao nhiêu, kết quả, bảo bối chẳng những không cùng y nối lại tình xưa còn đánh y, phi, nếu không phải y da dày thịt béo, làm sao chỉ phun ra mấy ngụm máu, sợ đã bị đánh ૮ɦếƭ luôn rồi.
Dã Kê đầu tóc lộn xộn, trên mặt miệng bầm mũi dập, dưới người tả tơi rách nát, thật là buồn cười, Lãnh Thừa Phong liếc hai người, thản nhiên nói.
" Mẫu thân hắn là bạn tốt nhiều năm trước của ta, ta tìm hắn rất nhiều năm rồi, lần này rốt cuộc tìm được. Ta định nhận hắn làm con, về sau các ngươi chính là huynh đệ."
Lãnh Thừa Phong dựa về phía sau, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hướng Dã Kê nói.
" Ta không phải đã bảo ngươi đừng chạy loạn khắp nơi sao?"
Dã Kê từ nhỏ lớn lên ở Hắc Phố, không sợ trời không sợ đất, nhưng lời nói điềm đạm bình lặng mà bao hàm uy hiếp của Lãnh Thừa Phong lại làm y cực kỳ mất tự nhiên, mơ hồ sinh ra ý sợ hãi.
Y xoa xoa bả vai bị đánh đau, cười gượng nói.
" Cái đó, Lãnh tiên sinh, ta một mình buồn chán tùy tiện đi dạo."
" Dạo tới trên giường con ta?"
Lãnh Thừa Phong đan tay đặt trên đù*, chậm rãi nói.
" Về sau ngươi chính là nhị thiếu gia của Lãnh gia, thứ Tử Diễm có ngươi cũng có thể có, ngươi cũng có thể gọi ta là phụ thân như Tử Diễm, nhưng có chuyện hy vọng ngươi có thể rõ ràng...."
Y dừng một chút, thanh tuyến trầm thấp có phần nguy hiểm.
" Đừng có cái ý nghĩ gì với con ta, nếu không... Ta mà phát hiện một lần, chặt một ngón tay của ngươi!"
" Phụ thân..."
Dã Kê giơ tay lên, cẩn thận trộm nhìn Lãnh Tử Diễm.
" Tính ngón chân luôn được không?"
Trên màn hình rộng lớn, hai nam nhân đang hào hứng vang dội.
Tính khí cực đại thâm nhập ra vào, tràng thịt màu đỏ cuồn cuộn trọc dịch, tố cáo hành vi ác đức.
Lãnh Thừa Phong nằm ngửa trên lưng ghế dựa, nhắm mắt thật chặt.
Y biết con trai mình tuyệt đối sẽ không nghe y nói, nhưng y làm sao cũng không ngờ hai người liền quần nhau nhanh như vậy.
૮ɦếƭ tiệt, con dã thú kia đem con y coi như cái gì?
Thư thú (thú cái) quỳ phục?!
Con trai Lãnh Thừa Phong y sao có thể đóng cái vai đó được!
Y lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ trầm ổn trước sau như một, tao nhã cầm lấy điện thoại, chỉ là, đầu ngón tay run rẩy quay số vẫn để lộ nội tâm y xúc động phẫn nộ.
May mắn y vẫn có máy theo dõi trong phòng Lãnh Tử Diễm, nếu không thằng con ngày nào đó bị con quái vật này xâm phạm bằng thú hình cũng không biết được.
" Xin chào, phòng khám tâm lý bác ái, tận tâm phục vụ cho ngài!"
" Xin chào! Ta, Lí Duyên." Lãnh Thừa Phong trấn định điềm nhiên nói dối.
" Xin lỗi lại làm phiền ngươi, ta nghĩ con ta lại xuất hiện chút vấn đề."
Bác sĩ tâm lí ưu tú cũng không biết đối thoại với mình chính là Lãnh gia gia chủ quyền thế ngập trời.
" Lý tiên sinh có thể nói cụ thể chút không?"
Lãnh Thừa Phong suy nghĩ thật lâu mới đạm đạm mở miệng.
" Nó bây giờ... Hình như có khuynh hướng bị ngược."
Ánh mắt đạm mạc lúc chuyển hướng màn hình lại bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, cái loại trừu sáp dã man này, là người ai cũng chịu không nổi, ngay cả y nhìn cũng thấy đau, nhưng con của y thì, thần tình H**g phấn, *** đối với nữ nhân làm thế nào cũng thẳng không được lại cao cao đứng dậy, vật hình trụ giơ lên trời, dâm thủy trong suốt khẩn cấp ứ ra bên ngoài.
Chính xác, giáo dục nghiêm khắc đến gần như tàn khốc với nhi tử, y vẫn hy vọng nhi tử có thể kiên nghị, dũng cảm, nhưng cũng không phải muốn nó đem tính cách cứng cỏi vận dụng trong loại tình ái gần như *** này.
" Ta từng nói với Lý tiên sinh, lệnh công tử trời sinh thân thể có chỗ thiếu hụt, người yếu đuối, mẫn cảm như thế cực dễ bị K**h th**h..."
Lãnh Thừa Phong ném điện thoại, đám bác sĩ tâm lí ૮ɦếƭ tiệt này, người thừa kế y tỉ mỉ bồi dưỡng sao có thể có cái gì thiếu hụt.
Lãnh Thừa Phong ở chỗ cao đã lâu, sớm luyện được tính tự chủ hoàn mỹ, nhưng với chuyện Lãnh Tử Diễm, lửa giận bành trướng nội tâm làm thế nào cũng khó khống chế được.
Tại sao y lại dạy ra một nhi tử khó chịu như vậy?
Giận đến cực độ, Lãnh Thừa Phong ngược lại khôi phục bình tĩnh, nhiều năm qua đã làm y hiểu, con của y chỉ muốn bị người sáp, không quan tâm cái thứ sáp vào người nó là của ai.
Lăng Diệp y không thể động tới, Dã Kê là khó khăn lắm mới tìm ra, cũng động đến không được.
Thở một hơi thật dài, Lãnh Thừa Phong đẩy mạnh ghế dựa ra, tắt màn hình, chỉnh y phục lại, mở cửa.
" Gia chủ, người Bạch gia đến!"
Quản gia đang muốn gõ cửa lại ***ng phải Lãnh Thừa Phong, không hiểu tại sao gia chủ luôn luôn bình tĩnh lại mất khống chế cảm xúc đến như vậy.
" Để họ chờ."
" Nhưng gia chủ, người tới là đại thiếu gia..."
" Ta nói để họ chờ!"
Lãnh Thừa Phong rõ ràng đã mất kiên nhẫn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Mới có mấy ngày, thằng con liên tiếp hai lần làm loạn cùng nam nhân dưới mi mắt y, hơn nữa lại còn làm cùng cái loại quái vật không biết sẽ biến thân khi nào, y sao tiếp tục nhẫn nhịn được.
Từng bước một hướng lầu ba đi đến, hiệu quả cách âm của phòng kỳ thực rất tốt, nhưng Lãnh Thừa Phong lại cảm thấy tiếng thét dâm mỹ chói tai đang xuyên thấu cửa phòng đóng chặt, quanh quẩn trong khắp biệt thự.
Tay vịn kim loại lạnh lẽo không thể làm vơi bớt lửa giận mãnh liệt, gót chân chạm sàn nhà cẩm thạch cốp cốp, sau đó tiếng gõ có nhịp điệu dừng bên ngoài phòng ngủ Lãnh Tử Diễm.
Trong tiếng thở dốc nhiệt tình bỗng nhiên chen vào tiếng giày da thanh thúy, hai người đồng thời ngẩn ra, xoay người, trong thanh âm trầm ***c của Lãnh Tử Diễm mang vẻ kinh ngạc bị kiềm chế.
" Phụ thân?"
" Cần ta gia nhập không?"
Đợi ở bên ngoài, nôn nóng dữ dội bình lặng lại, nhưng mở cửa, phẫn nộ vừa mới gắt gao áp chế lại ngóc đầu trở dậy!
Cái phòng y cấp cho nhi tử là muốn nó dùng để ngủ, không phải để đâu đâu cũng lưu lại *** đáng xấu hổ của nam nhân.
Thân thể dâm loạn gắt gao dây dưa cùng một chỗ, xác thịt phát ra *** rỉ hỏa nhiệt, tư thế vặn vẹo bất thường, đều làm cái dây trong đầu Lãnh Thừa Phong đứt phăng một cái.
" Cần ta gia nhập không?"
Lãnh Thừa Phong lại lặp lại, tiếng nói trầm thấp lộ ra khí tức nguy hiểm.
Lãnh Tử Diễm hoàn toàn ngây ra như phỗng, không biết phản ứng ra sao, Dã Kê nhảy dựng lên, vội vàng dùng chăn bọc lấy Lãnh Tử Diễm, không chịu yếu thế nhìn lại Lãnh Thừa Phong, lông mày nhấc cao, như thú bị xâm phạm lãnh thổ.
" Cút mẹ ngươi đồ Biến th', con trai ngươi ngươi cũng dám động, trở về soi gương đi, cũng không nhìn xem ngươi lớn bao nhiêu, hơn chúng ta gấp đôi, biến mẹ ngươi đi..."
" Câm miệng!"
Lãnh Tử Diễm một cước đạp Dã Kê xuống giường, con gà rừng ૮ɦếƭ tiệt này, phụ thân hắn là người y có thể tùy tiện mắng hay sao?
" Bảo bối..."
Dã Kê xoa xoa ௱o^ЛƓ, dưới ánh mắt hận không thể *** y của Lãnh Thừa Phong, lại lết lên giường, nịnh hót bọc lấy Lãnh Tử Diễm.
" Bảo bối, chúng ta ra riêng đi, phụ thân ngươi thật đáng sợ!"
Lãnh Tử Diễm hừ lạnh một tiếng, hướng phụ thân nhún vai, vẻ mặt tuyệt đối không gọi là vui vẻ.
" Được, ngươi thắng, ngươi định xử lý ta thế nào?"
" Ngươi có biết bây giờ mình giống thứ gì hay không?"
" Không có gương, sao ta biết."
" Như một Con đ*** vô liêm sỉ!"Lời Lãnh Thừa Phong cơ hồ là từ kẽ răng lách ra. "Không!"
Y lắc lắc đầu, dưới khuôn mặt lạnh lùng là nham thạch nóng chảy hỏng mất, phá hủy hoàn toàn chút lý trí đã ít đến đáng thương của y.
" Cho dù là Con đ*** cũng biết xấu hổ, cho dù là Con đ*** cũng sẽ không cùng nam nhân trình diễn trò này tái đi tái lại trước mặt phụ thân mình!"
Sắc mặt Lãnh Tử Diễm nháy mắt trở nên xanh mét, hắn run môi nói không ra lời, hắn biết mình trong lòng phụ thân vẫn chính là hình tượng này.
***, sa đọa...
Đói khát, cầu tìm nam nhân...
Phụ thân cũng không phải mới biết ngày đầu, bây giờ lại chỉ trích hắn trước mặt người ngoài là có ý gì...
Cố ý làm hắn khó chịu sao? Xin lỗi, hắn trời sinh dâm loạn, bản tính khó sửa!
Trong phòng tĩnh đến khiến người ta ngạt thở, ngay cả Dã Kê cũng không dám nói nhiều, chỉ lấy một cặp mắt phẫn hận gắt gao chằm chằm nhìn Lãnh Thừa Phong.
Lãnh Tử Diễm xoay người đứng lên, nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, lướt qua bên mình phụ thân, đi ra ngoài không quay đầu lại
Dã Kê ngây ra như phỗng rốt cuộc phản ứng được, khẩn cấp mặc quần áo.
" Bảo bối, bảo bối, chờ ta..."
" Tử Diễm?"
Bạch Vũ Hoàn đang ngồi trong đại sảnh thấy Lãnh Tử Diễm băng băng chạy xuống, phía sau còn đi theo một gia hỏa đầu tóc rối tung.
" Vị này là?"
" Biểu ca."
Lãnh Tử Diễm hướng Bạch Vũ Hoàn khẽ cúi chào, sau đó quay đầu, hung thần ác sát.
" Cút xa một chút, đừng bám theo ta!"
" Bảo bối, ngươi thật ác"
Dã Kê không chút giận, ngược lại mỉm cười muốn cầm lấy tay Lãnh Tử Diễm, bị Lãnh Tử Diễm ném qua một đấm, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, từ trên thang lầu ngã xuống.
Từ lầu ba lộn xuống lầu hai, lại từ lầu hai lăn tới lầu một, ai thấy cảnh này cũng cực kỳ sợ hãi, Lãnh Tử Diễm thì lạnh lùng quăng cho một câu.
" Không ૮ɦếƭ được!"
Ai mà tin là không ૮ɦếƭ được, khoảng cách cao như vậy, không ૮ɦếƭ cũng phải tàn phế phân nửa.
Kết quả, Dã Kê chỉ ôm *** đau đớn đến phát run, y phun ra một ngụm máu, nhìn phía Lãnh Tử Diễm, ánh mắt điềm đạm đáng yêu.
" Bảo bối, nếu ta bất hạnh gặp nạn, ngươi sẽ tìm không ra \'cây S***g\' hợp ý như vậy."
Lãnh Tử Diễm sắc mặt xanh mét, hắn vốn đang tức giận, Dã Kê lại cứ đâm vào chỗ đau của hắn, cũng đáng bị hắn đạp một chân.
" Miệng phun sạch sẽ một chút, cẩn thận kẻo bản thân mình ૮ɦếƭ như thế nào cũng không biết được."
" Đau, đau, bảo bối đừng đi!"
Chờ tới lúc Dã Kê vừa hộc máu vừa đuổi theo ra cửa, xe thể thao của Lãnh Tử Diễm chỉ còn là một điểm đen nho nhỏ, Dã Kê vỗ một cái lên đầu mình, nghiến răng nghiến lợi nghĩ mẹ nó thật ác!
" Nhị thiếu gia, tiên sinh bảo ngài chỉnh lại cách ăn mặc."
Người hầu cung kính nói.
"Đi đi, bảo bối thích ta thế này!"
Dã Kê khều khều nhúm tóc như lông gà, bất quá y vẻ mặt nhiễm máu, dù động tác này có đẹp đi nữa thoạt nhìn cũng quá chọc người ta cười nhạo.
Người hầu không dám cười, vẫn nề nếp nói.
" Nhị thiếu gia, tiên sinh nói, nếu hai giờ sau nhị thiếu gia vẫn lôi thôi lếch thếch như vậy, hắn không ngại đem nhị thiếu gia đuổi ra!"
Dã Kê lại phun một ngụm máu trên mặt đất.
" Hai cha con đều là Biến th', muốn đuổi Dã Kê ta ra ngoài, ta còn lâu mới để các ngươi toại nguyện!"
" Ai sửa cho ta nào?"
Dã Kê bình chân như vại nói.
" Làm không đẹp ta sẽ rất tức giận, tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
" Nhị thiếu gia, bên này, thỉnh, stylist* của Lãnh phủ tuyệt đối là số một, nhị thiếu gia cứ yên tâm đi!"
" Stylist số một lại làm cho chủ nhà các ngươi thành ra cái kiểu mặt liệt kia? , lừa tiểu hài tử mà..."
" Bạch thiếu gia, để ngài chê cười."
Quản gia đi đến trước mặt Bạch Vũ Hoàn, hơi cúi chào.
" Gia chủ đã ở thư phòng chờ, Bạch thiếu gia, xin theo ta!"
Bạch Vũ Hoàn thu hồi ánh mắt đặt trên người Dã Kê, sửa lại y phục, đứng dậy nói.
" Làm phiền."
Bạch Vũ Hoàn đẩy cửa thư phòng ra, cảm giác áp bác*** nề đập vào mặt. Kéo ghế dựa ra theo ý mời của Lãnh Thừa Phong.
" Dượng."
" Chuyện bên ngoài ban nãy ngươi cũng thấy đấy, người kia là con trai bằng hữu đã mất của ta, ta vừa mang về, ai biết lại cùng Tử Diễm nháo nhào."
Lãnh Thừa Phong khép mắt, ngón tay thon dài nhẹ gõ trên lưng ghế dựa.
" Chuyện này..."
Màn ban nãy kỳ thực làm Bạch Vũ Hoàn chấn động cực điểm, từ lầu ba lăn xuống, lại vỗ vỗ ௱o^ЛƓ không có việc gì, đó còn là người sao?
" Dượng yên tâm, Vũ Hoàn biết cái gì nên nói cái gì không nên."
" Nếu Tử Diễm có thể bằng một nửa của ngươi thì mọi chuyện tốt rồi."
Lãnh Thừa Phong lắc lắc đầu, Bạch Vũ Hoàn là Bạch gia đại thiếu gia, trầm ổn mà không mất khí phách, tao nhã lại không mất tàn độc, có thể nói hết sức hợp ý y, y nhìn Bạch Vũ Hoàn lớn lên, vẫn nửa phần coi Bạch Vũ Hoàn như con trai, thậm chí thường xuyên nghĩ tại sao Lãnh Tử Diễm không thể học tập biểu ca này nhiều thêm một chút, tại sao người thừa kế mình bồi dưỡng lại thành ra như vậy... Làm y nhắc tới cũng thấy nhục nhã....
Stylist : Người cố vấn trang phục và xây dựng phong cách.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc