Ám Dạ Trầm Luân - Chương 06

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Cổ tay bị còng, hai chân bị ép trước ***, động tác vặn vẹo mang đến kích tình khác thường.
Tính khí run rẩy trung thực phản ánh thân thể vui sướng, nó cao cao đứng thẳng trong không khí, màu sắc đỏ tía dập dờn.
Lăng Diệp bỗng nhiên buông hai tay ôm chân Lãnh Tử Diễm ra, mặc hai cái chân kia khua vài vòng trong không trung mới mị hoặc cười, đem người lật qua, đưa lưng về phía mình.
Một lần nữa tiến vào.
Yêu thương hôn lên phía sau lưng bị thương, không chút chán ghét huyết máu pha lẫn đất cát bên trên.
" Ngươi vừa mới đi đâu, sao lại bị thương thành thế này?"
" A.... Hắc.... Hắc Phố...."
" Ngươi đi cái nơi đó?"
" Phải... Phải thì thế nào."
" Tùy tiện hỏi thôi, chuyện của Lãnh thiếu gia ta nào dám quản.”Lăng Diệp trào phúng nói.
Trong hằng hà sa số tình nhân của Lãnh Tử Diễm, y từ trước tới giờ là kẻ bí mật nhất.
Không, có lẽ ở trong lòng Lãnh Tử Diễm, mình bất quá chỉ là một đối tượng ngẫu nhiên có thể cùng ***, ngay cả tình nhân cũng không được tính.
Dù vậy, người này vẫn trốn y.
Thừa dịp mình bị phụ thân phái lên tiền tuyến rèn luyện nửa năm, lại khẩn cấp chuyển từ Trường quân đội tới Học viện Hoàng gia.
Hắn liền muốn cách thật xa mình như vậy sao?
Đêm nay vừa mới trở về, nghe trộm phụ thân cùng phụ tá nói chuyện, biết phụ thân định đối phó với đồ trứng mốc xui xẻo bị nhốt ở sở cảnh sát này.
Mình thế nào lại cho phép khối thân thể thanh tú này bị nam nhân khác bừa bãi lăng nhục?
May mắn, y chạy tới đúng lúc, may mắn!
" Trái.... Bên trái...."
" Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến... Ta sẽ thỏa mãn ngươi..."
Ngón tay thon dài thuần thục vờn quanh quần vú, trấn an thần kinh xao động bên trong.
" Miễn là thứ ngươi muốn.... Ta sẽ giúp ngươi có được tất cả..."
Đầu óc hỗn độn hiện lên cái gì đó, Lãnh Tử Diễm quay đầu, Lăng Diệp cũng đang nhìn hắn.
Bộ dáng người này vẫn rất đẹp, Lãnh Tử Diễm nghĩ.
Bất quá, quá ***.
Hơn nữa, mình đánh không thắng.
Nhưng...
Nhưng...
Môi sát qua môi, tự nhiên hôn nhau.
Lăng Diệp cẩn thận *** vòm miệng Lãnh Tử Diễm trên dưới, công thành đoạt đất không buông tha một phân một tấc.
Sau đó cuốn lấy đầu lưỡi hắn, quấn vòng cao thấp.
Mở mắt ra đối diện, trong mắt hai người đều đỏ hồng rõ rệt.
Trầm trầm gầm lên như dã thú, thân thể va vào nhau lách sách.
" Tuy ta biết thân thể con ta rất dễ khiến người ta mê muội, nhưng Tướng quân công tử có phải nên suy nghĩ về thời gian, địa điểm, hoàn cảnh một chút hay không?"
Cửa mở ra, thanh âm người nói vững vàng, bình tĩnh như đang tự thuật sự tình, nhưng trên trán lại mơ hồ nổi lên gân xanh, không chút che giấu cơn thịnh nộ hiển nhiên của y.
" Lãnh bá phụ đến!"
" Ta thấy!"
Lãnh Tử Diễm đẩy đẩy ra sau, muốn đẩy người phía sau ra ngoài, nhưng hậu đình ở vào trạng thái K**h th**h cao độ, đương nhiên làm trái ý nguyện của hắn, ngược lại còn gắt gao xoắn lấy tính khí Lăng Diệp.
Lăng Diệp nhịn không được vùi vào lưng Lãnh Tử Diễm cười rầu.
" Ngươi luyến tiếc ta."
Hai người liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, hoàn toàn bất chấp Lãnh phụ cùng quản gia ở ngoài cửa. Lãnh phụ đương nhiên nhìn quen cảnh tượng Lãnh Tử Diễm dâm loạn đến không chịu nổi, gân xanh càng ngày càng kịch liệt, trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Trái lại, quản gia Lãnh phủ thân là thân tín của gia chủ, y là một trong số ít những người biết thiếu gia có bệnh không thể chữa, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Con ngươi xuân tình nhộn nhạo kia, cánh môi đỏ tươi như nhỏ máu, cái ௱o^ЛƓ vểnh thật săn bị nam nhân vò nắn, còn dấu vết ái dục đầy thân kia.
Thiếu gia như vậy.... Một bộ biểu tình bị lăng nhục mà còn thấy ngọt ngào như mật...
Thật sự là.... quyến rũ người phạm tội!
Quản gia cảm thấy tất cả những thứ này hoàn toàn vượt quá nhận thức của mình, y vội vàng cúi đầu, không muốn nhìn nữa.
" Lãnh Tử Diễm, không muốn nằm nửa tháng trên giường thì lập tức bò ra cho ta!"
Phụ thân uy hiếp không ấm không lạnh khiến Lãnh Tử Diễm rùng mình một cái. Hắn từ nhỏ lớn lên dưới roi da của phụ thân, dần dần đã vô cảm với đòn roi, dù đau kinh đau khiếp, khẽ cắn môi cũng có thể nhẫn qua. Phụ thân sau khi phát hiện hắn không sợ roi nữa, bắt đầu biến đổi đủ loại hình phạt, kích điện, đâm châm, loại thâm độc âm hiểm nào cũng từng giáng xuống người hắn, thực sự làm hắn khổ không nói nổi.
Lãnh Tử Diễm lắc đầu, cảm thán quả là xuất sư bất lợi, lại liên tiếp bị người bắt gặp.
Lăng Diệp mở còng tay Lãnh Tử Diễm ra, khoác kiện áo choàng dưới đất lên cho hắn, miễn cưỡng che khuất hạ thân.
Lúc đi qua Lãnh Thừa Phong, Lăng Diệp hơi cúi đầu.
" Không bao lâu nữa, Thừa tướng đại nhân chỉ sợ cũng không đáng tin cậy."
" Có ý gì?"
Con ngươi Lãnh Thừa Phong thoáng chốc trở nên băng lãnh.
Hoàng thất hiện giờ chia làm hai phái, một phái lấy Vương hậu đứng đầu, chủ trương hoàn toàn diệt trừ các Đại gia tộc bọn họ, một phái khác do Thừa tướng đại nhân dẫn đầu, cho rằng Đại gia tộc yếu đi sẽ tạo ra tổn thất không thể tiếp nhận cho đất nước, cấp cho địch quốc một cơ hội tốt. Lãnh gia chính là dựa vào quan hệ thân mật với Thừa Tướng phủ mới tạm thời bình yên vô sự.
Lăng Diệp cũng không bị khí thế sắc bén của Lãnh Thừa Phong ảnh hưởng, y khoan thai chỉnh chỉnh cảnh mạo.
" Lãnh bá phụ đừng hiểu lầm, ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở các ngươi, tốt nhất nên sớm tính toán, ngàn vạn lần.... Đừng để giống như Quân gia..."
" Quân gia làm sao ?"
Lãnh Tử Diễm nhấc mày.
" Không sao!"
Lăng Diệp nhếch khóe miệng, cũng không biết là cười lạnh hay cười nhạo.
" Lãnh thiếu gia, lo tốt cho bản thân mình là được rồi, chuyện của người khác, ngươi bớt quan tâm đi."
Lăng Diệp vừa mới rời khỏi, Lãnh Thừa Phong liền đá lên đù* Lãnh Tử Diễm.
" Ngươi rất lưu luyến mùi vị của hắn?"
" Chưa có nói!"
" Ta nghĩ rằng đem ngươi chuyển trường là có thể cắt đứt quan hệ của các ngươi, hiện tại xem ra thật sự không thể."
Lãnh Thừa Phong tức giận dâng trào.
" Còn không mau đi!"
Ban nãy trầm mê tình sự, còn không cảm nhận được, bây giờ mới cảm thấy toàn thân đều đau, nhất là mắt cá chân vỡ xương, động một chút cũng khó.
Trên người Lãnh Tử Diễm không phải máu chính là ***, đừng nói khí phách quý tộc, dù là bình dân cũng sẽ không coi nhẹ lễ nghi như hắn.
Lãnh Thừa Phong xoa xoa trán, hoài nghi mạch máu dưới da sẽ bị thằng con mình chọc cho nổ.
Quản gia thân tính vươn tay.
" Thiếu gia, ta đến dìu ngươi."
Đã trải qua hai trận ẩu đả, mỗi trận đều kịch liệt kinh hoàng, da bọc thiết còn chịu không nổi nói chi Lãnh Tử Diễm toàn thân thương tích. Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý của quản gia, được đối phương dìu, khập khiễng đi theo phụ thân ra khỏi cục cảnh sát.
Mưa bên ngoài còn đang tí tách rơi xuống, hàn khí đập vào mặt.
Lên xe không lâu, Lãnh Tử Diễm liền mê man, hắn gắt gao cuộn mình, thân hình cao lớn thoạt nhìn có vài phần yếu ớt khó thấy.
" Bật nhiệt độ cao hơn một chút."
Lãnh Thừa Phong thản nhiên hạ lệnh.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ, quản gia thấp giọng hỏi Lãnh Thừa Phong ngồi phía sau.
" Gia chủ, cần trị những kẻ kia không?"
" Đều phế tay chân hết đi!"
Thanh âm đạm mạc không mang theo chút nhiệt độ.
" Bên Hạ cục trưởng...."
" Hắn ***ng đến con trai ta, chẳng lẽ ta còn phải nuốt giận?"
Lãnh Thừa Phong nhấc mày, giữa ánh mắt có khí thế bạo ngược, một lát sau, y lại thần sắc ôn hoà.
" Bây giờ tình thế phức tạp, Lãnh gia chúng ta chắc chắn không thể yếu thế, một khi yếu thế liền thua."
" Ta hiểu rồi, gia chủ."
Lãnh Thừa Phong nhẹ nâng chân Lãnh Tử Diễm lên.
Khớp xương mắt cá chân đều bị P0'p nát, hơn nữa vì không điều trị kịp thời, mắt cá chân sưng cao cao, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tuy nói bác sĩ của Lãnh gia có thể khôi phục cái chân này lại như cũ, nhưng chắc chắn khó tránh khỏi phải chịu chút khổ.
Lãnh Thừa Phong cẩn thận sờ cái mắt cá chân sưng tấy, Lãnh Tử Diễm lập tức nhăn mày, kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa tỉnh lại.
Lãnh Thừa Phong trầm lặng nhìn nhi tử mình, ánh mắt hơi thâm trầm lại có chút xa xăm.
Y bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh đứa con lặng yên vô hại nằm bên cạnh mình thế này, đã rất nhiều năm rồi chưa hề thấy qua.
Mẫu thân Bạch Lâm của Lãnh Tử Diễm xuất thân từ Bạch gia.
Bất đồng với hai nhà Quân Lãnh tồn tại xa xưa cùng Hoàng thất, lịch sử Bạch gia bất quá chỉ mới năm mươi năm ngắn ngủi. Nhưng chính trong năm mươi năm ngắn ngủi này, Bạch gia từ một bang phái giang hồ phát triển trở thành kẻ cầm đầu đế quốc bóng tối, ςướק lấy thu vào hai phần ba chất xám cả nước, sau khi gót chân đứng vững, Bạch gia bắt đầu khuếch trương thế lực về hướng xã hội thượng lưu, Bạch gia gia chủ thấy Lãnh Thừa Phong trẻ tuổi, giàu có, tài hoa, muốn gả cô con gái thanh xuân xinh đẹp cho y.
Hoàng thất cùng Tướng quân phủ kết thông gia, tạo thành áp lực cực đại cho Lãnh gia, Lãnh Thừa Phong quyết đoán đáp ứng Bạch gia. Lãnh Thừa Phong tướng mạo tuấn mỹ, tuy nói năng thận trọng khó gần nhưng vẫn là đối tượng các mỹ nữ tài danh tranh giành theo đuổi. Chỉ là Bạch Lâm trong lòng có tâm sự, sau khi đến Lãnh gia vẫn hay sầu muộn, vừa sinh hạ Lãnh Tử Diễm không bao lâu liền vội vã cùng tình nhân cũ chạy trốn ra nước ngoài.
Ngay lúc đó, Bạch gia thiếu chủ tự mình giải thích với Lãnh Thừa Phong, nhưng không đề cập tới việc bắt em gái quay về. E cũng là huynh muội tình thâm, thân làm huynh trưởng tự cảm thấy hổ thẹn với muội muội. Lãnh Thừa Phong không có tình cảm gì với Bạch Lâm, sau khi vui vẻ tiếp nhận mấy cái sản nghiệp Bạch gia bồi tội liền mang con trai đi giám định DNA, xác định là của nhà mình liền toàn tâm toàn ý bồi dưỡng người thừa kế.
Lãnh Thừa Phong không có nhiều hứng thú với nữ nhân, vẫn không tái giá. Lãnh Tử Diễm chỉ có cha không có mẹ, hồi nhỏ thì luôn quấn lấy phụ thân nhà mình. Mà người thừa kế Lãnh Thừa Phong cần phải là một kẻ lãnh huyết kiên nghị. Tiểu hài tử yếu đuối nhào tới giang hai tay muốn ôm y một cái, hậu quả đương nhiên là bị y một cước đá cho lết trên đất.
Khóc? Càng khóc, Lãnh Thừa Phong càng phiền, chịu không nổi tiểu hài tử nữa thì phạt, đánh đòn, cái ௱o^ЛƓ nhỏ nộn nộn thường hay bị y đánh cho vừa sưng vừa đỏ. Y đánh một cái, Lãnh Tử Diễm khóc một tiếng, đánh tới lúc sau tiếng cũng tắt, tròng mắt đen ngòm chảy ra nước mắt, bộ dạng ngàn vạn lần đáng thương.
Những người cha khác chắc chắn sẽ cho con mình mấy cục kẹo đường, dỗ dành an ủi, nhưng Lãnh Thừa Phong thì không... Y chưa bao giờ biết... Tiểu hài tử rất thích ăn kẹo...
Lúc sấm nổ, con trai chui vào ổ chăn y, cái đầu xù xù vùi trước *** y, kinh hoảng đến không nhúc nhích. Người thừa kế Lãnh gia sao có thể sợ sét đánh? Nói ra không phải chọc cho kẻ khác chê cười? Y xốc chăn lên, lôi cổ áo thằng con ném xuống giường, ngày hôm sau thức dậy, thấy đứa con cuộn tròn ở góc tường, quầng mắt đen thùi lùi, e là một đêm không ngủ.
Lúc nhi tử năm tuổi, bắt đầu không còn quấn lấy y.
Lúc mười tuổi, không cùng y nói chuyện nữa.
Lúc mười lăm tuổi, biết cãi lại y.
Lúc mười bảy tuổi, bắt đầu chơi nam nhân, còn là kẻ muốn bị làm.
Nhi tử hai mươi tuổi, tính tình càng lúc càng làm người ta đoán không được.
Khi thì âm trầm khi thì kiêu ngạo, khi thì lãnh khốc khi thì phản nghịch.
Lãnh Thừa Phong cảm thấy, đứa con đang rời xa mình.
Y quay đầu nhìn ra ngoài xe, cửa kính xe lờ mờ mưa gió.
Trong tầm mắt... Một mảnh sương mù mênh ௱o^ЛƓ trắng bạc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc