Ám Dạ Trầm Luân - Chương 04

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Không chỉ đánh cảnh sát, còn chống cự, đáng sợ hơn nữa chính là người này cư nhiên không mặc y phục ngông nghênh đi trên đường phố.
Lãnh Tử Diễm mới bị đưa tới đồn, cảnh sát phụ trách giam giữ không chút suy nghĩ liền quăng hơn mười côn lên tấm lưng trần trụi của hắn.
Sau lưng vốn mang thương tích, lập tức da tróc thịt bong, bất quá Lãnh Tử Diễm bị phụ thân nhà mình đánh quen rồi, tuy nói dùi cui cảnh sát có phần thô hơn roi của phụ thân, lực đạo cũng nặng hơn một chút, nhưng chỉ hơn mười côn, Lãnh Tử Diễm ngoại trừ đầu hơi choáng, thật sự không có cảm giác gì đặc biệt.
Cảnh sát thấy hắn cương ngạnh, vừa bội phục vừa tức giận.
" Còn trẻ tuổi, lại không biết học tốt."
" Ta sao lại không học tốt ?"
Lãnh Tử Diễm nhếch nhếch mày, vô luận là ở Trường quân đội quý tộc Đế quốc trước kia hay ở Học viện Hoàng gia bây giờ, hắn đều là người nổi tiếng, tên cảnh sát nhãi nhép này lại nói hắn không học tốt.
" Vậy trên cái này của ngươi là sao?"
Cảnh sát dùng dùi cui chọc chọc nụ hoa hắn, bên trên có vết cắn rõ ràng, sưng như anh đào, cảnh sát cười có chút đáng khinh nói.
" Thích người khác cắn chỗ ấy của ngươi?"
Mặc dù hai tay bị còng, chỉ dùng khủy tay thôi, nhưng Lãnh Tử Diễm đã đem tên cảnh sát không biết sống ૮ɦếƭ kia thụi đến hộc máu, chỉ sợ *** cũng bị trọng thương.
Bộ dạng hung thần ác sát của hắn làm các cảnh sát khác hơi chùng bước, nhưng họ cũng không ngồi yên, nhanh chóng xáp tới đánh hội đồng, bắt hắn lại.
Dùi cui, quyền cước hạ xuống không chút lưu tình, Lãnh Tử Diễm chỉ có thể ôm đầu tận lực tránh né. Đợi tới lúc cảnh sát xả giận xong, Lãnh Tử Diễm toàn thân cao thấp đã không còn một chỗ nguyên vẹn.
Hắn phun máu trong miệng ra, lạnh giọng.
" Lũ cớm các ngươi cũng nên đổi hết đi."
Một cảnh quan dùng ánh mắt miệt thị chằm chằm nhìn Lãnh Tử Diễm - không có chỗ nào khác với chó ૮ɦếƭ nhưng vẫn kiêu ngạo đến không chịu được, thản nhiên hạ lệnh.
" Đưa hắn tới phòng 01 đi."
Trong phòng 01, tù phạm nếu không phải dũng mãnh nhất, thì chắc chắn là ghê tởm nhất.
Mười kẻ bên trong cũng không ngoại lệ, đều là phạm tội ***.
Bộ dạng sa sút của Lãnh Tử Diễm, thấy thế nào cũng là kẻ không quyền không thế, hơn nữa buộc kiện y phục che đậy phía dưới, ngông nghênh đi trên đường phố.
Người như vậy, vừa vặn đưa vào để uy một đám lang kia.
" Bây giờ mấy giờ?"
Cảnh sát lôi Lãnh Tử Diễm không ngờ người này lại bình tĩnh như thế, hùng hùng hổ hổ nói.
" Hai giờ sáng."
Gã vươn tay nhéo nhéo nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm.
" Gia hỏa ngươi tính tình mãnh liệt thế này, hợp với khẩu vị chúng nhất, vào phòng 01 cho ngươi nếm mùi đau khổ."
Nhất định phải chém rớt cái tay kia, Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nhìn bàn tay không ngừng đảo quanh trên *** mình, nếu không phải thật sự không thể bị đánh một lần nữa, hắn sớm đã bạo phát.
" Hắc, Tiểu Lí, không tới vui vẻ sao?"
Cảnh sát bên cạnh ồn ào nói. Đêm dài dần lạnh, tất cả mọi người đều muốn tìm chút việc vui để làm.
Vài năm gần đây, cục trưởng sở cảnh sát cùng Tướng quân quan hệ vô cùng tốt, ngay cả đám cảnh sát tép riu họ cũng ngang ngược lên. Người vô gia cư bị ném vào tù nếu nhìn thuận mắt, mấy cảnh sát thường thay nhau ra trận, làm tới ૮ɦếƭ người là chuyện bình thường.
Hoàng thất cùng Quân bộ bận bịu đối phó mấy Đại gia tộc kia, đối với những thứ dơ bẩn vây khắp sở cảnh sát thường mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không chọc tới người của họ, căn bản không quan tâm.
Lãnh Tử Diễm thân hình cao to, bộ dạng anh tuấn, có thể nói rất hợp với khẩu vị mấy tên cảnh sát.
Có người thẳng thắn đề nghị.
" Làm biếng đưa tới phòng 01 quá, mấy người chúng ta hưởng dụng liền hảo."
Nắm nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm, Tiểu Lí lập tức ngắt nhéo, thân thể nghiêng qua muốn hôn cổ Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm thế nào lại để gã đạt được, luồn chân đá một cái.
Tiểu Lí một tay ghìm cổ chân hắn, mặt mày nham hiểm, chậm rãi dụng lực...
" Thiếu gia chúng ta cũng không phạm phải tội gì, đây là các ngươi bắt giữ phi pháp."
" Xin lỗi tiên sinh, căn cứ dự luật điều thứ 309, người có thể nguy hại cho an ninh đô thị, cảnh sát có quyền tạm giam vô điều kiện."
" Nguy hại an ninh đô thị?"
Quản gia Lãnh phủ nheo mắt, từng bước một đến gần cảnh sát đang cản đường mình.
" Ý ngươi là nói, người thừa kế thuận vị nhất Lãnh gia là kẻ nguy hại an ninh đô thị?"
" Xin lỗi, tiên sinh bất kể hắn là người thừa kế gia tộc hay dân chúng bình dân, chúng ta đều đối xử bình đẳng."
Khí thế sắc bén của đối phương khiến người ta sợ hãi, cảnh sát lui hai bước, nuốt nước miếng nói.
" Tiên sinh, xin đừng cản trở chúng ta thi hành công vụ."
Ngoại trừ quản gia đang khắc khẩu với cảnh sát, đại sảnh còn ngồi một nam tử trung niên.
Mặc dù ngồi im không nói, nam tử trung niên lại làm cho người ta có cảm giác không thể khinh thường.
Tóc chải kỹ lưỡng đến từng sợi, y phục thẳng thớm, thần sắc kiêu căng như quý tộc, đều nói rõ thân phận cao quý không thể nghi ngờ của nam tử trung niên.
" Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm gì đó."
Nam tử trung niên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cảnh sát, mặc dù khuôn mặt ấm áp, lại vô hình trung áp bức người khác, y vươn tay, mỉm cười.
" Xin chào, Lãnh gia gia chủ Lãnh Thừa Phong."
" Xin.... Xin chào... Vương... Vương Tự..."
Tiểu cảnh sát nơm nớp lo sợ vươn tay. Vị nam tử trung niên phong thái nhẹ nhàng đó là Lãnh gia gia chủ Lãnh Thừa Phong sao ?
Làm việc ở Kinh đô, có ba phương nhân vật trăm triệu lần không thể chọc tới. Thứ nhất Hoàng thất, thứ hai Quân bộ, còn lại chính là thế lực gia tộc do Quân gia cùng Lãnh gia đứng đầu.
Thời gian Quân gia cùng Lãnh gia tồn tại lâu bằng Hoàng thất, là gia tộc cổ xưa hữu danh hữu thực.
Vương Tự đã bắt đầu than khóc cho vận mệnh bản thân, không, là cả lãnh đạo phòng cảnh sát.
Ai biết đám đồng nghiệp như lang như hổ kia có đem cái Lãnh gia thiếu gia trần trụi tử hình tại chỗ hay không.
" Con ta từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục quý tộc nghiêm khắc, ngay cả Vương phi cũng khen hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuân thủ lễ nghi, ngươi nghĩ thanh niên tài tuấn như vậy sao lại nguy hại an ninh đô thị?"
Lãnh Thừa Phong cầm lấy điện thoại trên bàn, vỗ vỗ bả vai Vương Tự, lời nói sâu xa.
" Hướng thủ trưởng ngươi xin chỉ thị đi, ta muốn chúng ta nhìn rõ mọi việc, cảnh sát tiên sinh chắc chắn có thể tin nhi tử ta trong sạch."
Vương Tự vẻ mặt đau khổ tiếp nhận điện thoại, nếu cái gia hỏa quang thân loạng choạng trên đường kia cũng có thể gọi là có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuân thủ lễ nghi, Vương Tự gã có thể là người được khen thưởng nhiều nhất năm nay.
" "A lô, ta là Vương Tự, ai ai, là như vầy..."
Lúc Vương Tự nói chuyện, Lãnh Thừa Phong cũng tiếp một cú điện thoại.
" Chuyện gì?"
" Gia chủ, tin tức vừa nhận, tiểu tử Quân gia đã xảy ra chuyện."
" Có bị thương nặng không?" Lãnh Thừa Phong cau mày tao nhã, ánh mắt liếc về phía Vương Tự bên kia.
" Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng."
Đầu bên kia điện thoại lo lắng nói. " Gia chủ, ngươi nói xem việc của thiếu gia có thể cũng là do bọn hắn gài hay không ?"
Lãnh Thừa Phong không nói tiếp, Vương Tự diện vô biểu tình đi tới.
" Xin lỗi, Lãnh tiên sinh, Lãnh thiếu gia ở đây lúc hai giờ đánh tàn phế hai cảnh sát, làm bị thương mấy người, dù hắn là Hoàng tử cũng đồng tội như thứ dân. Căn cứ Dự luật Hoàng gia điều 119, chúng ta áp dụng biện pháp tạm giam hình sự với Lãnh thiếu gia, mười lăm ngày sau, ngài có quyền bảo lãnh chờ thẩm vấn."
Bàn tay cầm điện thoại căng thẳng, Lãnh Thừa Phong bình tĩnh hạ lệnh với cấp dưới ở đầu dây bên kia.
" Lập tức giúp ta liên hệ với Hạ cục trưởng của sở cảnh sát."
" Dạ, gia chủ."
Lãnh Thừa Phong một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, ánh mắt nhìn Vương Tự như nhìn một người ૮ɦếƭ.
" Lá gan ngươi rất lớn."
" Công bằng chấp pháp thôi." Vương Tự lau lau mồ hôi trên trán.
" Cấp trên cho ngươi bao nhiêu ưu đãi?"
" Lãnh tiên sinh nói đùa."
" Ta là sợ ngươi có mệnh thăng quan, lại không có mạng hưởng thụ."
" Ha ha, đây đều là mệnh lệnh bên trên, Lãnh tiên sinh hà tất phải làm khó những người bên dưới chúng ta."
" Không thể, ta là kẻ có thù tất báo đệ nhất!" Lãnh Thừa Phong vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm lại lộ ra tầng tầng hung độc. " Nhất là kẻ chọc tới con ta, chưa ai có được kết cục tốt đẹp."
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, quản gia cung kính đưa điện thoại cho Lãnh Thừa Phong.
" Thế nào?"
" Gia chủ, Hạ cục trưởng... Không liên lạc được..."
" Liên lạc với mấy ả nhân tình." Lãnh Thừa Phong cười lạnh nói. " Tiện thể chuyển lời đến hắn, tuy mấy năm nay các Đại gia tộc chúng ta bị chèn ép một chút, nhưng làm sao cũng không nghèo túng đến mức lật không đổ một cục trưởng sở cảnh sát."
Mười phút sau.
" Gia chủ, Hạ cục trưởng nói thiếu gia phạm luật, hắn cũng vô pháp. Còn nhờ gia chủ hạ thủ lưu tình, đừng liên lụy người vô tội."
Đôi môi tao nhã gắt gao mím chặt, Lãnh Thừa Phong mắt phủ sương lạnh, như gió lốc càng quét.
" Ta đã biết."
" Gia chủ...?"
Trên mặt quản gia lộ ra vẻ lo lắng, hai tiếng trước Quân thiếu gia gọi điện thoại bảo đi đón thiếu gia, kết quả người không đón được, lại nghe tin thiếu gia bị đưa tới phòng cảnh sát. Vốn tưởng rằng gia chủ tự mình đến một chuyến, phòng cảnh sát chắc chắn sẽ thả người, không nghĩ sẽ gặp phải nhiều trở ngại như vậy. Phòng cảnh sát luôn có rất nhiều hoạt động không thể để người nhìn, lỡ đâu...
" Giúp ta tra số của Thừa tướng phủ."
Thanh âm Lãnh Thừa Phong vẫn vững vàng, nhưng bàn tay chậm rãi thu chặt lại để lộ tâm trạng phẫn nộ cùng kinh hoàng của y. Con của y mà có bất trắc, y tuyệt đối phải khiến bọn cảnh sát này hối hận vì đã sinh ra trên đời.
Lãnh Thừa Phong có khả năng đấu đá cùng Hoàng thất và Quân bộ nhiều năm như vậy, sao có thể ôn nhuận nho nhã như ở ngoài mặt?
Y rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn ***, trước giờ chỉ có Lãnh Tử Diễm mới thật sự rõ ràng.
Lãnh Tử Diễm từ nhỏ chính là lớn lên trong huyết vũ tinh phong của Lãnh Thừa Phong.
Bảy tuổi, bị ném vào trong núi lớn, khó khăn lắm mới bò ra được, kết quả, vì ôm phụ thân oa oa khóc lớn mà bị nhốt tới mười ngày.
Mười tuổi, Lãnh Thừa Phong nắm bàn tay cầm S***g của Lãnh Tử Diễm, giúp hắn lần đầu tiên ***. Mà người kia còn là đường thúc của Lãnh Tử Diễm, vì muốn mưu đoạt vị trí gia chủ, bị Lãnh Thừa Phong không chút lưu tình đuổi cùng giết tận.
Mười ba tuổi, Lãnh Tử Diễm đã một thước bảy, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị làm hắn không lộ chút vẻ trẻ con. Lãnh Thừa Phong ôn hoà để con trai tham gia một trận hắc bang máu lửa. Kết quả, Lãnh Tử Diễm chém ૮ɦếƭ ba người, chém thương năm người, bị chém bảy đao, quang vinh chiến tích.
Mười bốn tuổi, Lãnh Tử Diễm vào học Trường quân đội quý tộc Đế quốc, ngày đầu tiên cùng con trai Tướng quân phát sinh tư đấu, Lãnh Tử Diễm nguyên mặt bị đánh cho hoàn toàn biến dạng, Lãnh Thừa Phong cau mày nói, Lãnh Tử Diễm làm mặt mũi Lãnh gia mất hết.
Từ đó về sau, kỳ nghỉ, vô luận dài hay ngắn, Lãnh Thừa Phong đều để Lãnh Tử Diễm chen vào tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, cho đến lúc hắn mười tám tuổi, Lãnh Thừa Phong phát hiện hắn lại phát sinh quan hệ cùng binh sĩ hợp ý, loại huấn luyện tàn khốc đó mới tuyên bố kết thúc.
Nhưng mặc dù kỳ nghỉ ở trong nhà, Lãnh Thừa Phong cũng có đủ loại phương pháp gây sức ép Lãnh Tử Diễm.
Trong mắt Lãnh Thừa Phong, một người thừa kế ưu tú, vô luận là thể năng hay tâm tính đều phải tài ba, cũng không được có chút tì vết.
Tóm lại, Lãnh Tử Diễm chính là dần trưởng thành trong đoạn lịch sử huyết lệ tàn khốc đó, phản kháng liên tục trong đàn áp, lại bị đàn áp liên tục trong phản kháng.
Mà bây giờ, sự huấn luyện khắc nghiệt của phụ thân rốt cuộc tỏ rõ hiệu quả.
Mặc dù mắt cá chân bị P0'p nát, cổ tay cũng bị còng, trên người không biết có bao nhiêu thương tích.
Lãnh Tử Diễm vẫn dũng mãnh như bò điên.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị phụ thân tùy tiện ném vào đâu đó, không khéo chính là phụ thân Biến th' mượn việc này trừng phạt hắn.
Chọc giận phụ thân, làm loạn cùng người Hắc Phố, bị bắt đến phòng cảnh sát, tội danh nào cũng đủ để phụ thân lột da hắn.
Nếu phụ thân muốn để bọn cảnh sát hỗn đản này giúp hắn nhớ sâu khắc kỹ, cũng không phải không thể.
Nếu là thế, hắn nhất định phải đem toàn bộ lũ gia hỏa dám cả gan H*m mu*n thân thể hắn đánh tới bò lăn bò càng, nếu không, thế nào có thể thỏa mãn tâm tính quý tộc kiêu ngạo của phụ thân?
Cửa bỗng nhiên két một tiếng bị người mở ra, ngọn đèn hôn ám lôi ra bóng đen nồng đậm phía sau nam tử đang đi vào.
Thân hình thon dài, vai rất rộng, eo thân thon khỏe.
Cảnh mạo (nón cảnh sát) che khuất phân nửa khuôn mặt y, chỉ lộ ra sóng mũi cao thẳng cùng vòng cằm kiên nghị.
Cả người phát ra một loại sắc bén gần như dao nhọn.
Nam tử lạnh mắt nhìn chăm chăm đám người vây đánh Lãnh Tử Diễm, vươn tay kéo cửa sắt ra thật lớn.
" Cút!"
Một đám cảnh sát không ai nhận biết nam tử, nhưng huân chương quý tộc đeo trên vai nam tử biểu hiện thân phận hoàng gia tôn quý. Liếc mắt lẫn nhau, vô luận là đứng hay nằm cũng ăn ý đi ra ngoài, đương nhiên người tiến vào làm cho bọn họ cực kỳ kiêng kỵ.
Máu loãng theo trán vắt trên mi mắt, Lãnh Tử Diễm lại không kịp lau đi.
Mắt không chớp một khắc, hung hăng nhìn chòng chọc nam tử phía trước.
Y từng bước đến gần, Lãnh Tử Diễm liền đề phòng lui xuống.
Nam tử cởi cảnh mạo, tiện tay vứt một cái, lộ ra khuôn mặt tinh tế.
Ánh sáng mơ hồ chập chờn, thoáng nhuộm quang sắc nhàn nhạt trên gương mặt y. Không còn lạnh lùng cao cao tại thượng, cũng không mang theo tư thái bàng quang ngạo mạn.
" Thấy ta ngươi liền khẩn trương như vậy?"
" Cái rắm!"
Lãnh Tử Diễm nắm chặt dùi cui trong tay, đây là thứ hắn đoạt lấy từ một cảnh sát trong hỗn chiến ban nãy. Không có dùi cui này, hắn không chắc có thể chống đỡ đến bây giờ.
Nam tử thản nhiên cười, nhưng nụ cười này quyết không thể làm người ta thả lỏng cảnh giác.
" Học viên ưu tú của Trường quân đội quý tộc Đế quốc, tại sao nửa năm trước đột ngột chuyển tới Học viện Hoàng gia?"
Đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm đại khái một thước rưỡi, nam tử liền không tiến tới nữa, mà rảo bước tại chỗ. Giày da phát ra tiếng vang thanh thúy, từng tiếng hung hăng đập vào trong lòng Lãnh Tử Diễm.
" Trên đường tới đây, ta một mực suy nghĩ, nhưng sao cũng không tìm ra đáp án, bây giờ Lãnh thiếu gia có thể thay ta giải thích nghi hoặc này hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc