Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 30

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Trời Có Mây Gió Bất Ngờ.
Vũ Văn Tinh chau mày. Mắt phượng híp lại, thoáng qua một tia hồ nghi.
Con thỏ ngu xuẩn này! Những lời như vậy hắn nghe quá nhiều rồi, lúc này nhìn xem nàng còn có thể giở trò quỷ gì nữa!
Vũ Văn Tinh khẽ mấp máy môi mỏng, không cam lòng há miệng ra.
"Thế nào, rất ngọt đúng không? Chàng ăn thử đi!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh rốt cuộc nghe lời há miệng ra, trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào hơn. Nàng nhặt lên một viên hạt sen đường nữa thuận thế nhét vào miệng của hắn, mắt to long lanh cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tại sao tên Vương gia Biến th' này luôn làm mặt lạnh chứ! Phải cười lên mới đẹp nha!
Vị ngọt trong miệng khiến Vũ Văn Tinh không quen nhíu chặt chân mày.
Từ trước đến giờ hắn không thích ăn ngọt đồ. Ngọt đến phát ngán làm hắn khó chịu.
"Không cho nhổ ra, ăn đi, Vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh nhíu chặt mày, cũng biết hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng trưng khuôn mặt nhỏ xinh nghiêm túc ra lệnh Vũ Văn Tinh nuốt xuống.
Vị ngọt như vậy giống như cảm giác hạnh phúc, tại sao hắn không hiểu nhỉ?
Vũ Văn Tinh không vui hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thố một cái. Nhưng dưới ánh mắt bốc lửa của nàng, rốt cục cũng không nhổ hạt sen đường trong miệng ra, mà là nhai rồi trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Thật ra thì, Bạch Tiểu Thố tựa vào trong *** mình như vậy khiến Vũ Văn Tinh rất hưởng thụ, chỉ vì nàng rất ít khi ngoan ngoãn, mềm mại dựa vào mình cho nên hắn không muốn phá hư giây phút ấm áp này, cũng không muốn gây gổ với nàng, chỉ muốn hai người ôm nhau thân mật như vậy, có thể kéo dài đến. . . . . . mãi mãi về sau.
Bạch Tiểu Thố cực kỳ vừa lòng với biểu hiện Vũ Văn Tinh, ngửa đầu nhìn sắc mặt có vẻ nhu hòa không ít của Vương gia, chu cái miệng nhỏ xinh hung hăng hôn một cái lên gương mặt tuấn tú như ngọc của hắn.
Ừm, càng ngày Vương gia Biến th' càng nghe lời nàng.
"Bạch Tiểu Thố, không có việc gì thì đừng bôi nước miếng của ngươi lên mặt Bổn vương!" Vũ Văn Tinh vì che giấu nhịp tim kịch liệt của mình mà cố tình ác thanh ác khí nói: "Ngươi và Bổn vương còn chưa thành thân. Ngươi như vậy là đang muốn quyến rũ Bổn vương sao? Không nên không biết xấu hổ!"
Đáng ૮ɦếƭ! Mỗi lần Bạch Tiểu Thố hôn hắn, nhịp tim hắn đều đập nhanh hơn, quá không bình thường rồi!
"Vương gia phu quân, đừng nói những lời khó nghe như vậy được không?" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, lòng có chút tổn thương nho nhỏ. Nàng cúi đầu, không cam lòng chu miệng nói thầm, "Thích ngươi mới hôn ngươi, không thích ngươi thì bản cô nương nhìn ngươi một cái cũng lười nhìn!"
Vương gia Biến th', ngươi quá không hiểu phong tình!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đang nói xấu Bổn vương phải không?" Bởi vì Bạch Tiểu Thố nói rất nhỏ nên Vũ Văn Tinh không nghe được nàng ở nói thầm cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết Bạch Tiểu Thố đang nói xấu mình. Lúc này hắn đẩy nàng từ trong *** ra, không vui quát khẽ, "Bạch Tiểu Thố, ngươi nghe kỹ đây, ở trong phòng dưỡng thương thật tốt cho Bổn vương, không được đi đâu. Nếu như ngươi dám bước ra khỏi cửa phòng một bước, Bổn vương sẽ cắt đứt hai chân của ngươi, Hừ!"
Vũ Văn Tinh nói xong phất ống tay áo tức giận đằng đằng bỏ đi.
"Hừ, ta mạn phép không nghe lời ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta! Ngươi là Vương gia thối, Biến th' tới cực điểm!" Bạch Tiểu Thố làm mặt quỷ với bóng lưng đã xa của Vũ Văn Tinh, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên một hồi lâu, chỉ thiếu tay chống nạnh để thể hiện mình không phục.
Có gì đặc biệt hơn người, Hừ!
Vũ Văn Tinh quả nhiên là người nói được là làm được. Hắn không để cho Bạch Tiểu Thố trong lúc bị thương mà chạy loạn, cũng hiểu biết Bạch Tiểu Thố không thể nào ngoan ngoãn nghe lời hắn, cho nên đã cố ý phái hai thị vệ của vương phủ đến canh giữ trước cửa phòng Bạch Tiểu Thố, không cho người ở bên trong ra ngoài, cũng không cho người bên ngoài đi vào.
Một chiêu này của Vũ Văn Tinh còn là có dụng ý khác. Có câu nói thế này: ngày phòng đêm phòng cũng khó phòng được trộm trong nhà, mà "trộm trong nhà" bên cạnh Bạch Tiểu Thố cũng không ít. Như vậy nếu như Phi Hoa Ngọc và Vũ Văn Hiên có muốn xông vào thì hai người kia cũng sẽ kịp thời bẩm báo cho hắn, để hắn đi đến ‘mời’ họ về.
Nhất là cái tên Phi Hoa Ngọc kia, chỗ nào cũng nhúng tay vào khiến người ta rất ghét. Kẻ Vũ Văn Tinh muốn đề phòng nhất chính là hắn!
. . . . .
Vũ Văn Hiên vẫn không yên tâm với thương thế của Bạch Tiểu Thố, mấy lần phái thái y đi chẩn đoán bệnh đều bị Vũ Văn Tinh ngăn cản phải trở lại, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng phiền não.
Thêm một phiền não nữa đó là nghi thức tế thiên cũng bị trì hoãn. Vũ Văn Hiên muốn sau khi thương thế của Bạch Tiểu Thố tốt lên sẽ cử hành nghi thức tế thiên, nhưng Khâm Thiên Giám nói ngày mai chính là ngày tốt nhất, việc liên quan đến quốc gia xã tắc, nên ngày tế thiên tuyệt đối không thể đổi.
Vũ Văn Hiên đã thỏa hiệp trước tiếng hô to của các đại thần.
Giữa nữ nhân và giang sơn xã tắc, hắn sẽ lựa chọn giang sơn của mình.
Sáng sớm hôm sau, sau khi trai giới* và tắm rửa thay quần áo xong, Vũ Văn Hiên khoác hoàng bào lên, đầu đội ngọc miện, cùng văn võ đại thần ở đỉnh núi Thái Sơn cử hành nghi thức tế thiên. (*thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống R*ợ*u, không ăn đồ mặn...biểu thị sự thành kính)
Sau ba quỳ chín lạy, Vũ Văn Hiên đọc tế văn trong tiếng nhã nhạc du dương, mang vật tế tới đốt, bày tỏ con dân nước Phượng Dực cống hiến thành quả lao động của mình cho trời cao để trời cao tiếp nhận sự báo đáp của vạn vật, cũng cầu nguyện cho nước Phượng Dực một năm này mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Nghi thức tế thiên tiến hành hết sức thuận lợi, Vũ Văn Hiên cũng mãn ý hôm nay thời tiết tốt.
Nhưng còn chưa chờ hắn xuống núi, mới đi được nửa đường thì thời tiết tốt liền thay đổi.
Trời đất mù mịt, cát đá bụi mù, như thể báo trước bão táp sắp tới.
"Mau bảo vệ hoàng thượng!" Giọng nói lanh lảnh của thái giám thân cận bên cạnh Vũ Văn Hiên vang lên.
Lời Tiên Đoán Của Tảng Đá
Quần thần rối rít dùng ống tay áo che kín khuôn mặt của mình khỏi thời tiết kỳ quái ở chỗ này, than vãn tại sao thời tiết ở đây lại đột nhiên thay đổi liên tục như vậy.
Cấm vệ quân vây Vũ Văn Hiên lại ở giữa, mọi người rút kiếm ra, trận địa sẵn sàng đón quân địch .
Vũ Văn Tinh cũng bảo hộ ở trước mặt của Vũ Văn Hiên, thay hoàng huynh mình chặn lại hơn phân nửa bão cát.
Thời tiết tựa hồ không phải điềm báo tốt, chẳng lẽ sẽ có tai nạn gì đó sắp phủ xuống sao?
Trong lòng của Vũ Văn Tinh mơ hồ có chút lo lắng.
"Mau nhìn, trời giáng dị tượng!" Cũng không biết là người nào kêu một câu, những người khác rối rít nhìn vào phương hướng hắn chỉ.
Chỉ thấy trên bầu trời đen nhánh, có chín ngôi sao lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi liên kết thành một đường thẳng, trong đó ngôi sao Tử Vi Tinh có ánh sáng chói mắt nhất.
"Tại sao Tử Vi Tinh lại sáng rỡ như thế, chẳng lẽ thiên hạ này muốn. . . . . ." Nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy, mọi người rối rít cúi đầu xuống bàn luận xôn xao, trên mặt của mỗi người thần sắc nặng nề.
Từ xưa tới nay Tử Vi Tinh đều là tượng trưng cho Đế Vương, cảnh tượng hôm nay thật sự là làm người ta khó có thể chịu đựng nổi. Mỗi khi Tử Vi Tinh phát ra ánh sáng sáng nhất, thì không khỏi đại biểu sắp có một người Đế Vương mới phải xuất hiện.
Vũ Văn Hiên cũng nặng nề nhìn dị tượng đó, trong lòng càng thêm lo lắng.
Sẽ không, làm sao hắn sẽ đánh mất giang sơn của mình chứ?
"Hoàng thượng, không được! Thật giống như có thứ gì đó từ trên trời rớt xuống, chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi nguy hiểm này!" Đột nhiên, trên bầu trời một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, thẳng tắp bay tới phía Vũ Văn Hiên và bọn họ bên này. Vũ Văn Tinh cũng không dám có bất kỳ trì hoãn nào, kéo tay của hoàng huynh mình vận khí chạy xuống núi.
Những người khác thấy thế, rối rít chạy trối ૮ɦếƭ xuống núi theo.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều an toàn, trên lưng chừng núi đột nhiên truyền đến “bùm” một tiếng nổ, một đoàn lửa trời giáng xuống nhân gian, đốt sạch tất cả cây cối xanh um tươi tốt ở vùng phụ cận
"Hoàng thượng, trời giáng dị tượng, e rằng có dấu hiệu không may, bọn hạ thần xin hoàng thượng nhanh chóng trở về triều!" Một đám đại thần đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt của Vũ Văn Hiên, khẩn cầu.
Đây chỉ sợ là sắp thay người lãnh đạo rồi!
"Không vội, trẫm muốn đi lên xem một chút, trời cao giáng dị tượng xuống là cho trẫm phúc hay họa đây!" Dị tượng như thế, Vũ Văn Hiên tất nhiên không thể cái gì cũng không nhìn liền chạy trở về. Ngược lại, hắn muốn đi lên xem cho rõ, trời ban cho hắn đến tột cùng là phúc hay là họa.
"Hoàng thượng. . . . . ." Chúng quần thần không khuyên nổi Vũ Văn Hiên, chỉ có thể cùng đi lên với hắn.
Đến giữa sườn núi, một khối thiên thạch vô cùng lớn đập ra trên đất một cái hố rất lớn, mà khối thiên thạch đó lại đang an tĩnh nằm ở trong cái hố đó.
"Khâm thiên giám¬(*), khanh qua nhìn thử một chút đi!"
"Dạ, vi thần tuân chỉ!"
Khâm Thiên Giám đã lớn tuổi, run rẩy đi từng bước tới tra xét, Ng'n t già nua xoa nhẹ lên tảng đá nóng, vuốt ve qua lại.
Đột nhiên, nơi được ông ta vuốt ve trên tảng đá, dần hiện rõ ra một kiểu chữ kỳ lạ.
"Mấy người các ngươi tới đây đi!" Phát hiện mới lạ như vậy làm cho khâm thiên giám cực kỳ kích động, thiếu chút nữa nước mắt của lão đã tung hoành khắp nơi, vội gọi mấy thị vệ đi qua cùng nhau giúp một tay.
Hắn chưa từng gặp qua thiên thạch nào có kiểu chữ kỳ lạ như thế, lần dị tượng này hoàn toàn có thể ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ!
Thời gian không quá một nén nhang, trên thiên thạch khổng lồ xuất hiện toàn bộ bốn dòng chữ.
“Tử Vi Tinh xuất hiện
Thế gian thay đổi
Một buổi sáng thay Đế
Tinh Nguyệt đồng huy”
Vũ Văn Hiên nhìn bốn dòng chữ này, trong phút chốc sắc mặt biến đổi.
Chuyện này. . . . . . Đây có phải biểu thị vị hoàng đế như hắn sẽ không làm được bao lâu nữa?
Tử Vi Tinh xuất hiện, thế gian thay đổi, một buổi sáng thay Đế, Tinh Nguyệt đồng huy, Tinh Nguyệt đồng huy. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . .
Vũ Văn Hiên ở trong lòng nỉ non lặp lại một hàng chữ cuối cùng, bỗng nhiên hoảng hốt quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Vũ Văn Tinh.
Trong tên của Cửu vương đệ không phải có một chữ Tinh sao? Trời cao chẳng lẽ là đang nhắc nhở hắn, cuối cùng có một ngày Cửu vương đệ sẽ thay thế hắn, ngồi lên hoàng vị vốn thuộc về hắn sao?
Không riêng Vũ Văn Hiên có ý tưởng gán ghép miễn cường này, quan viên ở chỗ này cũng có ý tưởng giống vậy, ngay cả chính Vũ Văn Tinh cũng có ý nghĩ như vậy.
Đây là ý trời hay là do người làm ra, chẳng lẽ là có người cố ý bày ra một màn này để hãm hại hắn sao?
Vũ Văn Tinh biết rõ kẻ thù của mình không ít, loại chuyện vu khống hãm hại này cũng không phải là không có khả năng là do kẻ thù của hắn làm.
"Cửu vương đệ, đệ xem bốn dòng chữ này nên giải thích như thế nào?" Vũ Văn Hiên âm thầm thu lại kinh hãi của mình, giọng nói bình thản hỏi Vũ Văn Tinh.
Từ xưa Đế Vương có nhiều bệnh đa nghi, phàm là gặp phải chuyện được trời cao đưa cho lời nhắc nhở này, cũng không thể không có chuyện gì xảy ra. Dù là huynh đệ ruột cùng mẹ với mình, cũng khó tránh khỏi sinh ra tâm tư khúc mắc.
Hoàng quyền hấp dẫn lớn hơn tất cả, nhất là gia đình vô tình của đế vương.
"Hồi bẩm hoàng thượng, thần cho là mấy câu nói đó cũng không có nghĩa gì đặc biệt, chỉ là trời cao lấy phương thức như thế hạ xuống lời chúc phúc, phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!" Vũ Văn Tinh chắp tay hồi đáp, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có nhưng tâm tư khác.
Chỉ là một tảng đá, bốn dòng chữ, liền khiến hoàng huynh nổi lên lòng nghi ngờ đối với hắn, cuộc sống sau này của hắn sợ rằng sẽ không dễ chịu rồi.
"Cửu vương đệ, đệ quả thật ăn nói rất khéo léo!" Vũ Văn Hiên mím môi cười lạnh, đối với câu trả lời của Vũ Văn Tinh càng thêm có cảm giác Cửu vương đệ mình dối trá. Nghi ngờ mới vừa nổi lên trong lòng, nhất thời biến thành ngăn cách thật sâu.
"Người tới, mang khối thiên thạch này trở về triều. Trẫm muốn nhìn một chút có đúng như lời của Cửu vương đệ nói không? Sẽ phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!"
Chú thích:
(*) Khâm thiên giám:cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc