Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 29

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Bổn Vương Không Biết!
Bên trong một căn nhà rách nát bị bỏ hoang, mấy kẻ ám sát mới vừa rồi đều đang quỳ rạp xuống trước mặt một nam tử mang mặt nạ.
Nam tử chắp tay sau lưng, gương mặt bị mặt nạ màu đỏ ngòm che mất hơn một nửa, chỉ chừa một đôi mắt dài hẹp và môi mỏng đỏ tươi, ở trong bóng tối hiện lên màu sắc mị hoặc đến mê muội.
"Không phải ta đã nói các ngươi không được động đến nửa cọng tóc của sau lưng nàng sao?" Giọng nam tử trầm thấp vô cùng lạnh lẽo, tràn đầy sát khí đáng sợ.
"Không phải chúng tôi không nghe theo ngài phân phó, chẳng qua là lúc đó tình huống khẩn cấp, chúng tôi. . . . . ." Nam tử lúc trước ám sát Vũ Văn Hiên không phục chắp tay giải thích, lại bị nam tử mang mặt nạ cho một kiếm đứt cổ. Lời còn sót lại của hắn để tới nói cho Diêm Vương nghe đi.
"Mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép làm trái. Nếu lần sau lại làm sai, các ngươi sẽ có kết quả như thế !" Mặt nạ màu đỏ ngòm ở trong ánh trăng mơ hồ tỏa ra mùi máu tanh. Nam tử tay cầm trường kiếm dính máu, đầu nâng diễn đàn lê quý đôn lên thật cao, con ngươi vô cùng ác độc, nói: "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì ૮ɦếƭ, thiên hạ này vốn là thiên hạ của ta, các ngươi đều không được phép phản bội ta. Kẻ nào phản bội ta, chỉ có con đường ૮ɦếƭ mà thôi!"
"Dạ, tất cả chúng tôi đều nghe theo phân phó của ngài!" Những người còn lại đồng loạt cúi đầu xuống, trăm miệng một lời chắp tay lớn tiếng nói.
"Các ngươi đi đi!" Nam tử mang mặt nạ hài lòng cười lạnh một tiếng, phất tay muốn toàn bộ rời đi.
"Tiểu chủ tử, ngài không nên mềm lòng!" Chờ sau khi những người đó đi hết, một ông lão vẫn núp ở trong bóng tối đi ra, con ngươi già nua mà sắc bén hơi trách cứ liếc nhìn nam tử mang mặt nạ, khuyên nhủ, "Nghiệp lớn của ngài còn chưa thành, tuyệt đối không thể vướng vào chuyện nhi nữ tình trường được!"
"Ta đã vướng vào chuyện nhi nữ tình trường rồi sao?" Nam tử mang mặt nạ không vui mấp máy môi. Hắn cười tà một tiếng, trong con ngươi dài hẹp hiện ra vẻ bất cần đời, nói: "Ta biết trên lưng mình còn đeo mối thâm thù đại hận như thế nào. Để cho nàng ta sống, chính là để trong tay ta có thêm một con cờ có thể lợi dụng."
Thật sự chỉ thế thôi.
"Tiểu chủ tử, bản thân ngài rõ ràng là tốt rồi. Lão nô già rồi, sợ rằng không hầu hạ ở bên người tiểu chủ tử được mấy ngày nữa, sợ rằng không thể chứng kiến ngài đoạt lại tất cả những gì vốn nên thuộc về mình. . . . . ." Ông lão nhân bất đắc dĩ thở dài, trong con ngươi già nua sắc bén vô cùng cô đơn.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, tiểu chủ tử vẫn không thể thay mẫu thân báo thù sao?
"Không cần nói nữa. Mọi việc ta tự có chừng mực!" Nam tử mang mặt nạ *** cắt đứt lời nói của ông lão, sắc mặt vốn trắng giờ đây lại trở thành xanh mét, "Không còn sớm, ngươi mau trở về đi, tránh để cho hắn sinh nghi!"
Mà bản thân hắn, hình như cũng nên về rồi.
"Tiểu chủ tử bảo trọng!" Giọng nói cứng rắn của nam tử mang mặt nạ khiến ông lão chau mày, nhưng vẫn chắp tay cáo lui.
Nam tử kia chậm rãi lột mặt nạ màu đỏ ngòm trên mặt mình xuống, cuồng dại cười to một tiếng. Mặt nạ màu đỏ ngòm từ đầu Ng'n t trắng muốt lặng lẽ rơi xuống. Hắn bước qua mặt nạ trên đất, đi ra khỏi căn nhà rách.
Với sự thù hận trong lòng, hắn đã sớm vong tình, vứt bỏ cái gọi là ‘yêu’, sao lại có nhi nữ tình trường được chứ?
Sau khi Bạch Tiểu Thố hôn mê một ngày một đêm, rốt cuộc đã tỉnh lại.
Bạch Tiểu Thố mở mắt ra nháy mắt mấy cái, mê mang, không hiểu đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra với mình. Nàng vừa muốn cử động thân thể tê dại do ngủ nhiều, lại ngoài ý muốn động tới vết thương sau lưng, truyền đến một hồi đau rát, khiến nàng chau mày.
Cũng bởi vì trận đau đớn thấu xương này mà Bạch Tiểu Thố có thể nhớ lại toàn bộ sự việc đêm hôm đó. Nàng kêu một tiếng rồi nhảy lên.
Hiên thế nào rồi? Bị thương, hay là đã. . . . . .
Bạch Tiểu Thố cố nén đau đớn như thể lưng bị xé rách, muốn xuống giường mang giày đi thăm Vũ Văn Hiên một chút xem như thế nào.
Hiên không thể ૮ɦếƭ được! Nếu như hắn ૮ɦếƭ rồi, mình cũng cách cái ૮ɦếƭ không xa!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi điên rồi sao? Bị thương còn dám chạy loạn khắp nơi!" Đúng lúc này Vũ Văn Tinh bưng thuốc tiến vào, thấy Bạch Tiểu Thố đang khom lưng đi giày. Nàng cúi xuống khiến Vũ Văn Tinh dễ dàng nhìn thấy y phục sau lưng nàng bị nhiễm đỏ do máu tươi thấm ra ngoài.
Hắn quyết định thật nhanh, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, tức giận đằng đằng chạy vội tới trước mặt Bạch Tiểu Thố. Mắt phượng đen như ngọc hừng hực lửa giận mãnh liệt, "Ngươi muốn đối nghịch với Bổn vương sao?"
Thỏ ngu xuẩn đáng ૮ɦếƭ! Thiếu chút nữa là mất mạng rồi mà nàng ta còn không nhớ, lúc này lại muốn chạy đi đâu!
"Vương gia phu quân, chàng tới thật đúng lúc!" Bạch Tiểu Thố ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hung dữ của Vũ Văn Tinh, suy yếu nắm chặt hai cánh tay của hắn, nhe răng cười ngọt ngào, "Ta muốn biết Hiên có gặp chuyện không may không. Chàng nói cho ta biết được không?"
Cái tên Vương gia Biến th' này vừa rồi làm gì mà hung dữ với nàng như vậy, yêu thương nên mới tức giận sao?
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không biết!" Vũ Văn Tinh nghe Bạch Tiểu Thố thân thiết gọi tên hoàng huynh mình, còn quan tâm an nguy của hoàng huynh như vậy liền cảm thấy mình sắp bị cảm giác ê ẩm nào đó bao phủ, sự tức trong người đang cuồng loạn mà không phát tiết được.
Hoàng huynh, hoàng huynh, suốt ngày hoàng huynh! Rốt cuộc trong mắt con thỏ ngu xuẩn này có hắn hay không!
"Nếu như chàng không biết, tự ta đi thăm Hiên vậy, xem rốt cuộc hắn thế nào rồi!" Bạch Tiểu Thố thật sự không hiểu Vũ Văn Tinh đang tức giận cái gì. Cầu người không bằng cầu mình, nàng tự đi là tốt nhất.
Bạch Tiểu Thố có chút giận dỗi thu tay nhỏ bé đang tóm chặt lấy cánh tay Vũ Văn Tinh lại, nhịn đau tự mình xỏ giầy xong, khó khăn đi vài bước, chân đột nhiên mềm nhũn, té ngã về phía trước.
Lúc này, Vũ Văn Tinh nhanh tay nhanh mắt từ sau lưng Bạch Tiểu Thố đỡ lấy, ôm nàng vào trong *** mình. Cánh tay cường tráng cẩn thận từng li từng tí tránh vết thương sau lưng nàng, bế ngang con thỏ đang chu miệng mặt đầy uất ức nào đó lên đặt xuống giường.
Vương Gia Phu Quân, Há Miệng Ra Nào!
"Hoàng huynh không sao cả, ngươi ngoan ngoãn nằm xuống cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh sắc mặt tối tăm nghiêm lại, hết sức khó chịu nhìn chằm chằm Tiểu Thố không ∫d"iễ"n"đ"àn"lê"qu"ý"đô"n∫chịu hợp tác, mắt đen như ngọc nhất thời bắn ra tia sắc lạnh như thể muốn ***, "Nếu như không phải ngươi đi theo hoàng huynh ra ngoài, thì làm sao lại xảy ra chuyện tình như vậy chứ!"
Con thỏ ngu xuẩn đáng ૮ɦếƭ! Sao không thể an phận thủ thường một chú, nhất định cứ phải để hắn nổi giận nàng mới ngoan ngoan nghe lời à?
"Được rồi, ta nghe lời là được chứ gì!" Khi Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị như Diêm Vương ù ૮ɦếƭ người thì Bạch Tiểu Thố liền khuất phục dưới uy quyền của hắn, không cam lòng chu cái miệng nhỏ xinh lên, cúi đầu bất đắc dĩ mà đáp lại.
Nếu Hiên không xảy ra chuyện gì vậy nàng cũng sẽ không bị chặt đầu rồi!
Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố coi như nghe lời, cuối cùng sự hậm hực trên mặt cũng dịu đi một ít, đi tới bên cạnh bàn cầm chén thuốc lúc trước để xuống lên, lần nữa đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thố, giọng vô cùng gượng gạo nói, "Uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi!"
Một mùi thuốc bắc nồng nặc xông vào mũi Bạch Tiểu Thố, nhất thời khiến nàng khó chịu nhíu mày lại.
"Vương gia phu quân, ta có thể không uống thuốc này được không?" Bạch Tiểu Thố khẽ nâng khuôn mặt nhỏ xinh lên làm bộ đáng thương, làm nũng cầu khẩn nói, "Thuốc bắc rất đắng, ta uống không được."
Nàng là một người hiện đại nên đã hình thành thói quen khi đổ bệnh thì uống thuốc tây, thuốc bắc này chẳng bao giờ uống cả, hơn nữa một chén to như vậy, không phải muốn nàng vì đắng mà ૮ɦếƭ sao?
"Bạch Tiểu Thố, không cần cò kè mặc cả với Bổn vương, Bổn vương không có kiên nhẫn phục vụ ngươi uống thuốc đâu!" Tay bưng chén thuốc của Vũ Văn Tinh cứng lại ở giữa không trung, vẻ mặt đã có có chút không nhẫn nại, "Chẳng lẽ ngươi hi vọng Bổn vương đút thuốc cho ngươi uống ư? Nói cho ngươi biết, Bạch Tiểu Thố, đừng giở mấy trò trẻ con đó ra với Bổn vương, Bổn vương nhất định sẽ không thỏa hiệp đâu!"
Con thỏ ngu xuẩn đáng ૮ɦếƭ! Ngay đến việc uống thuốc cũng không chịu phối hợp. Rốt cuộc nàng muốn như thế nào đây!
Vũ Văn Tinh tâm tình rất phức tạp, bất đắc dĩ có, tức giận có, còn có cả kích động muốn P0'p Bạch Tiểu Thố ૮ɦếƭ tươi!
"Vương gia phu quân, chàng nói nhiều quá!" Bạch Tiểu Thố bất mãn nhíu mày một cái, đôi tay nhỏ bé trắng nõn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt chén thuốc trong tay Vũ Văn Tinh lại, chu chu cái miệng nhỏ lên. Con thỏ nào đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, P0'p chặt mũi của mình ừng ực ừng ực đổ toàn bộ nước thuốc màu nâu đen vào trong bụng mình.
Sau khi uống xong, Bạch Tiểu Thố mở mắt thở ra một hơi, mày nhíu chặt lại, đầu lưỡi màu hồng lè ra than vãn, “Đắng quá! Đắng quá!”
Hừ, cái tên Vương gia Biến th' này thật không biết săn sóc người khác chút nào! Bắt nàng uống thuốc đắng như vậy thì sau đó cũng nên chuẩn bị chút đường để nàng nhuận miệng chứ!
Nếu là Hiên, hắn sẽ không cứng rắn giống tên Vương gia Biến th' này, ép nàng uống thuốc!
"Vương phi, thuốc này nhất định là rất đắng, đây là hạt sen đường mới vừa rồi Vương Gia phân phó ta đi ra ngoài mua, người nếm một viên đi, rất ngọt đấy!" Mạc Thanh lúc này không biết từ trong xó xỉnh nào xông tới, tay nâng một bọc hạt sen, cung kính đưa tới trước mặt Bạch Tiểu Thố.
Vương Gia a Vương Gia, ngài vẫn phải là cố gắng nhiều hơn nữa. Loại chuyện nhỏ này về sau ngài nên tự mình làm thì mới có ý nghĩa.
"Thật sự ngọt như vậy ư, Mạc Thanh?" Bạch Tiểu Thố nghi ngờ liếc Mạc Thanh một cái, lại liếc nhìn vẻ mặt như không có gì của Vũ Văn Tinh, Ng'n t ngọc mảnh khảnh lấy một viên hạt sen đường trắng trắng P0'p vỡ bỏ vào miệng nhỏ của mình nhấp nhẹ.
Rất nhanh, trên mặt nhỏ tái nhợt của nàng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Hạt sen vừa có mùi thơm ngát, vừa có vị ngọt của đường, thật sự rất ngon.
Tâm tình Bạch Tiểu Thố vui mừng thì tất nhiên sẽ cho Vũ Văn Tinh thấy một sắc mặt tốt.
"Vương gia phu quân, ta trách lầm chàng rôi. Không ngờ chàng cũng có một mặt săn sóc tỉ mỉ như vậy." Bạch Tiểu Thố cười rất vui vẻ, dùng đôi mắt to trong sáng nhìn Vũ Văn Tinh.
Nàng thu hồi lời mắng nhiếc tên Vương gia Biến th' này trước đó. Thật ra thì hắn vô cùng tốt, còn chuẩn bị hạt sen đường nhuận miệng cho nàng!
Vũ Văn Tinh tự biết tất cả đều là do Mạc Thanh nhiều chuyện, vì vậy hắn hung hăng trợn mắt nhìn hai mắt vô tội của Mạc Thanh, tỏ vẻ cảnh cáo.
Mạc Thanh gần đây càng lúc càng lớn mật. Mình sai hắn đi làm những chuyện như vậy lúc nào chứ!
Vũ Văn Tinh rất muốn vạch trần lời nói dối của Mạc Thanh, nói này hạt sen đường không phải hắn sai Mạc Thanh đi mua. Nhưng khi vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thố cười vui vẻ như vậy, hắn không lên tiếng nữa, cứng rắn nuốt toàn bộ lời nói đã đến miệng vào trong bụng, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Con thỏ ngu xuẩn! Sao ngươi lại dễ dàng bị lừa như vậy hả? Bổn vương giống như là cái loại người tỉ mỉ đó sao?
Mạc Thanh gian trá nhếch miệng lên, sau khi nhét số hạt sen đường còn dư lại vào trong tay Bạch Tiểu Thố thì giống hệt như lúc đi vào, im hơi lặng tiếng mà biến mất ở trước mặt hai người.
Hắn đã làm toàn bộ những chuyện mà Vương Gia không nghĩ ra. Bước kế tiếp sẽ phải trông chờ vào bản thân Vương gia nhà mình rồi.
"Vương gia phu quân, chàng ngồi xuống đi. Chàng đứng khiến ta phải ngẩng đầu nhìn chàng mệt ૮ɦếƭ đi được!" Bạch Tiểu Thố vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, cẩn thận nói.
Sao lớn lên lại cao như thế kia cơ chứ! Hại nàng ngẩng lên mỏi hết cả cổ!
Vũ Văn Tinh không vui ‘hừ’ một tiếng, nhưng vẫn theo lời ngồi xuống Bạch bên cạnh Tiểu Thố.
Con thỏ ngu xuẩn này lại muốn giở trò gì đây!
"Vương gia phu quân, há miệng ra!" Bạch Tiểu Thố mềm mại, dựa hơn nửa người vào *** Vũ Văn Tinh, làm nũng nói, "Nghe lời nào, há miệng ra!"
Nàng muốn cho hắn ăn hạt sen đường, để cho hắn cũng cảm thấy vị ngọt giống như nàng. Một người vui không bằng mọi người cùng vui!
Nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc