Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 27

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Bạch Tiểu Thố Là Của Bổn Vương!
Chợ đêm dưới chân núi Thái Sơn vô cùng náo nhiệt.
Vũ Văn Hiên mặc một bộ trường sam màu trắng ánh trăng, cổ áo và ống tay áo đều thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, cao quý mà trang nhã.
Bạch TIểu Thố thì mặc một bộ váy màu xanh nhạt, mái tóc dài óng ả dùng loại dây cùng màu cột hờ lại, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận và đôi mắt to long lanh khiến nàng đặc biệt xinh đẹp động lòng người.
Hai người như vậy vừa đi vào trong đoàn người lập tức có vẻ như ‘hạc đứng trong bầy gà’. Người khác nhìn bọn họ bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và hâm mộ.
Đây chắc hẳn là lão gia và phu nhân của nhà nào đó ‘bỏ rơi’ tùy tùng lặng lẽ chạy ra ngoài chơi rồi.
Bạch TIểu Thố lại hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt khác thường của những người đó, lôi kéo bàn tay Vũ Văn Hiên đi tới đi lui trong đoàn người đông đúc.
Mỗi lần nàng được cái tên Vương gia Biến th' kia mang ra ngoài chơi, hắn luôn làm mặt lạnh lùng mà nói với nàng: cái này không được, cái đó không thể, nên có buồn bực ૮ɦếƭ cũng chỉ có nàng mà thôi!
Nhưng Hiên lại khác, hắn dung túng nàng, cái gì cũng theo ý nàng, tốt hơn tên Vương gia Biến th' kia nhiều!
Bạch Tiểu Thố dắt Vũ Văn Hiên đi tới trước một quán bán bánh ngọt nhỏ, nàng thuận tay cầm một miếng bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng. Người bán hàng rong nhìn thấy, lập tức đòi tiền nàng. Bạch TIểu Thố lại chớp mắt to nhìn Vũ Văn Hiên, mơ hồ không rõ nói, "Hiên, ngài giúp ta trả tiền đi."
"Con thỏ nhỏ, ta đi ra ngoài mà quên mang theo tiền." Vũ Văn Hiên nghe vậy thì cười khổ vỗ trán, cúi đầu nói nhỏ bên tai Bạch Tiểu Thố, "Trẫm ra ngoài không mang theo tiền, phải làm sao bây giờ?"
Bạch TIểu Thố nghe xong, che cái miệng đầy bách đậu xanh lại khó khăn nuốt vào trong bụng, thì thầm nói, "Ngài. . . . . . Không mang theo tiền khi đi ra ngoài cũng là chuyện thường, mà ta ăn cũng ăn rồi, không thể ăn rồi không trả tiền được."
Người ta là Hoàng đế, sau khi ra khỏi cửa có cả một đống người giúp hắn trả tiền, đương nhiên hắn đã có thói quen khi ra ngoài thì không cần mang theo tiền rồi.
Ai nha, trên người nàng cũng không còn tiền, cái tên Vương gia Biến th' kia quá keo kiệt, bình thường một ít tiền tiêu vặt cũng không cho nàng.
"Các ngươi ăn mặc đẹp như vậy, chắc không phải trên người không có tiền chứ?" Người bán hàng rong thấy hai người lén lén lút lút, châu đầu ghé tai thật lâu, trực giác mách bảo rằng hai người kia không có tiền để trả, lập tức sắc mặt không tốt, giọng nói cũng cực kỳ hung ác.
"Chúng ta chắc chắn sẽ trả tiền, tiểu ca!" Vào thời điểm này, tất nhiên Vũ Văn Hiên sẽ không để cho bản thân bị mất hết mặt mũi nên móc một khối ngọc bội phỉ túy mà cả màu sắc và chất liệu đều là loại thượng thừa từ trong *** ra vứt xuống gian hàng, nói "Khối ngọc bội này có thể mua được mấy tiệm bánh ngọt, hôm nay cho ngươi đó."
"Con thỏ nhỏ, nàng muốn ăn cái gì cứ lấy, những thứ bánh ngọt này ta đều trả tiền hết rồi." Vũ Văn Hiên khinh thường cười một tiếng nhìn bộ dáng tham tiền của người bán hàng rong sau đó xoay người lại mặt mày dịu dàng nói với Bạch TIểu Thố.
Chỉ cần khiến con thỏ nhỏ vui vẻ, tổn thất một khối ngọc thượng hạng thì coi là cái gì chứ!
"Hiên, khối ngọc bội kia thoạt nhìn rất đáng tiền." Bạch TIểu Thố liếc nhìn người bán hàng rong vội vàng cất ngọc bội đi, sau đó nịnh bợ nhét một bọc bánh ngọt to tướng vào trong *** nàng, có chút băn khoăn cúi đầu thấp xuống mà nói nhỏ.
Khối ngọc bội kia xem ra rất giá trị, óng ánh trong suốt , nếu cho nàng, nàng bán đi là có thể trả hết nợ cho tên Vương gia Biến th' rồi.
"Không cần ngại, loại vật này trong hoàng cung còn nhiều mà, chúng ta đi thôi, con thỏ nhỏ!" Vũ Văn Hiên dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ xinh đang áy náy của Bạch TIểu Thố lên, dùng Ng'n t thon dài nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của nàng, sau đó dắt tay nàng đi đến chỗ khác.
"Trên người hai kẻ kia nhất định có tiền, chúng ta đuổi theo mau, đừng để cho con dê béo này chạy mất!" Ở trong góc tối vắng vẻ, có mấy người lấm la lấm lét theo dõi Bạch TIểu Thố bọn họ suốt dọc đường đi đã lâu. Vào thời điểm sau khi Vũ Văn Hiên lấy ngọc bội ra thì bọn chúng càng thêm khẳng định đôi nam nữ sẽ trở thành đối tượng ςướק bóc của mình.
Tên dẫn đầu ngoắc tay ra hiệu, mấy tên đi theo đằng sau lập tức hấp ta hấp tấp đi theo.
Vũ Văn Hiên chỉ để tâm đến Bạch TIểu Thố mà buông lỏng cảnh giác, hồn nhiên không biết, nguy hiểm đang từng bước tới gần bọn hắn.
Trong trạm dịch, Vũ Văn Tinh tìm khắp nơi mà không tìm được Bạch TIểu Thố, ở trong sân lại vô tình gặp Phi Hoa Ngọc đang đi tản bộ. Cái này gọi là ‘oan gia ngõ hẹp’, người nào người đấy đều bày ra sắc mặt không dễ nhìn.
"Bạch TIểu Thố đâu, ngươi đem nàng giấu đi đâu rồi?" Vũ Văn Tinh nhíu mày, không khách khí xông tới trước mặt Phi Hoa Ngọc lười biếng, gầm gừ nói.
Cái tên Phi Hoa Ngọc vô cùng đáng ૮ɦếƭ này, người trọng thương mà còn không chịu an phận thủ thường, vẫn muốn đối nghịch hắn là sao?
"Những lời này tại hạ hỏi Cửu vương gia ngài mới đúng chứ?" Phi Hoa Ngọc hữu khí vô lực khẽ hừ một tiếng, con ngươi dài hẹp cực kỳ khinh miệt liếc nhìn Vũ Văn Tinh, "Ngài lại giấu Tiểu Thố nhi của ta đi đâu rồi? Hại tại hạ tìm nàng lâu lắm như vậy mà vẫn tìm không thấy!"
Hắn ghê tởm tên Vũ Văn Tinh này! Sao hắn cứ nhất định phải tranh giành Tiểu Thố nhi với mình chứ!
"Ngươi nói cái gì!" Vũ Văn tinh giận sôi máu, "Bạch TIểu Thố là của Bổn vương, không phải của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho Bổn vương!"
Đồ vô sỉ! Đừng vọng tưởng có thể đoạt Bạch TIểu Thố đi!
"Cửu vương gia, trước khi Tiểu Thố nhi chưa cùng ngài thành thân, động phòng thì nàng vẫn là của tại hạ, cũng mời ngài nhớ cho!" Phi Hoa Ngọc không chịu yếu thế phản bác lại, ánh mắt tràn ngập tà nịnh vô cùng khiêu khích.
Chậc chậc, không ngờ Cửu vương gia Vũ Văn Tinh từ trước đến giờ luôn luôn tỉnh táo khi tức giận lại nói ra lời nói ấu trĩ như thế. Xem ra Tiểu Thố nhi th*** nhà hắn có nhi sức quyến rũ thật ghê gớm nha!
Mạng Treo Lơ Lửng
Gió đêm rất lạnh, Vũ Văn Địch một mình ở trong thiên viện luyện võ. Chợt nghe tiếng tranh cãi của Vũ Văn Tinh và Phi Hoa Ngọc, liền xách theo Liễu Diệp kiếm chạy nhanh tới trước mặt bọn họ.
"Cửu vương thúc, Bản điện hạ mới vừa nhìn thấy phụ hoàng mang theo Bạch Tiểu Thố đi ra ngoài!" Vũ Văn Địch lúc nói lời này rõ ràng mang theo mấy phần hận ý, khuôn mặt tuấn lãng gần như vặn vẹo "Cửu vương thúc, sao thúc không chịu quản lý tốt nàng, đừng để cho nàng tới quyến rũ Phụ hoàng ta nữa!"
Con thỏ đáng ghét kia luôn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của phụ hoàng, làm cho mẫu hậu không vui!
"Vũ Văn Địch, đây là chuyện của bổn vương!" Lời nói của Vũ Văn Địch làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy rất không vui, con mắt híp lại bắn ra ánh sáng tàn nhẫn "Trở về trong viện của cháu nghỉ ngơi đi!"
Con thỏ ngu xuẩn kia dạy mãi không sửa, lại chạy đi quyến rũ hoàng huynh hắn, thật sự là cực kỳ đáng giận mà!
Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn hai chú cháu đang tranh cãi trước mặt mình, tâm tình không tệ nâng lông mày lên cười xấu xa.
Tiểu Thố nhi chạy đi chơi với Hoàng đế tôn quý nhất Phượng Dực quốc, lần này Vũ Văn Tinh không nổi giận mới là lạ!
Lặng lẽ kéo lên cái áo hoa lệ đã rớt tới bả vai, Phi Hoa Ngọc yên lặng mà ra khỏi cửa chính của trạm dịch.
Hắn trước hết tìm được Tiểu Thố nhi đã , nếu không. . . . . .
"Phi Hoa Ngọc, ngươi đứng lại cho Bổn vương, Bổn vương cho phép ngươi đi ra ngoài sao?" Khóe mắt liếc thấy bóng dáng lén lút của Phi Hoa Ngọc đang lặng lẽ chạy ra ngoài, lúc này Vũ Văn Tinh liền quăng Vũ Văn Địch cố chấp sang bên, nhấc chân nhanh chóng đuổi theo.
Phi Hoa Ngọc, cái người không biết xấu hổ này, vì sao mỗi lần đều muốn đối nghịch với bổn vương!
"Cửu vương gia, hình như tại hạ không cần thiết phải nghe lời của ngài!" Phi Hoa Ngọc bước nhanh rồi bay lên, hắn giờ phút này hoàn toàn không giống như người bị thương, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà.
Vũ Văn Tinh muốn đuổi theo hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!
"Các ngươi muốn làm gì?" Ở trong một cái hẻm nhỏ âm u, đám người xấu muốn đánh ςướק kia bao vây Vũ Văn Hiên và Bạch Tiểu Thố lại. Trên mặt của bọn người đó lả vẻ đắc ý ‘các ngươi không chạy thoát được đâu’, Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất bực mình, lúc này tức giận hét to.
Những người này thoạt nhìn giống như những tên côn đồ bình thường, đúng là tự tới tìm phiền toái mà!
"Ơ, không ngờ cô nương này không những xinh đẹp mà còn rất đanh đá nữa, ca ca ta thích nhất có một tiểu nương tử tính cách như vậy!" Dẫn đầu là một tên có vẻ mặt gian xảo, vừa nhìn thấy dung mạo của Bạch Tiểu Thố rất xinh đẹp, liền nổi lên ý nghĩ ***, đưa tay ra muốn sờ soạng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của Bạch Tiểu Thố.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi không xứng chạm được nàng!" Vũ Văn Hiên tay mắt lanh lẹ bắt được bàn tay của tên dâm tặc kia, không giận mà uy quát lạnh, "Nếu các ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí với các ngươi!"
Những tên côn đồ như thế, hắn căn bản không để vào mắt!
"Ngươi là lão đại nào trên con đường kia, dám cản trở gia, có phải không muốn sống nữa hay không?" Người nọ thấy không chiếm được tiện nghi, lúc này thẹn quá hóa giận, vung quả đấm lên người Vũ Văn Hiên quát to.
Quyền phong tập kích đánh đến, Vũ Văn Hiên lui về sau một bước. Ngay sau đó đưa chân thon dài ra, đạp mạnh lên *** của đối phương, người nọ liền ngã xuống đất, miệng phun một ngụm máu tươi.
"Hiên, ngài không sao chứ?" Thấy vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức chạy đến bên người Vũ Văn Tinh, mắt to hoảng hốt nhìn trên người hắn
A di đà Phật, ngàn vạn đừng bị thương, nếu không nàng ૮ɦếƭ chắc!
"Tiểu Thố nhi, ta không sao!" Bạch Tiểu Thố quan tâm làm Vũ Văn Hiên rất vui vẻ, bên trong đôi mắt hẹp dài như chim ưng tràn đầy nhu tình "Ta nói rồi, ta sẽ che chở cho nàng"
Hắn đường đường là một Hoàng đế, nếu như cô gái mình yêu mà cũng không bảo vệ được, vậy thì hắn cũng quá vô dụng rồi.
"Tất cả các ngươi cùng lên cho ta !" Người kia bị thua thiệt, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vũ Văn Hiên, lúc này ra lệnh mọi người cùng nhau tấn công.
"Tiểu Thố nhi, mau rời khỏi chỗ này, chạy đến trạm dịch thông báo Cửu vương đệ tới cứu giá!" Vũ Văn Hiên thấy một đám người vây quanh, trong bụng quýnh lên, liền đẩy Bạch Tiểu Thố ra ngoài.
Tại thời điểm này, hắn không thể nào để cô gái mình yêu thương bị nửa điểm tổn thương!
"Không được, ta sẽ ở lại đây, huynh đi tìm viện binh đi!" Bạch Tiểu Thố đâu chịu nghe lời Vũ Văn Hiên, lập tức xông vào, nắm chặt tay hắn rồi đẩy hắn ra ngoài.
Nếu như Hiên xảy ra chuyện gì, coi như nàng có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!
"Tiểu Thố nhi, chúng ta cùng đi!" Vũ Văn Hiên cố chấp nắm tay Bạch Tiểu Thố không buông, liên tục đạp ngã mấy người trước mặt, lôi kéo tay nàng chạy ra ngoài ngõ hẻm.
Sau khi về, hắn sẽ làm cho quan viên địa phương trị tội bọn người này thật tốt!
"Đại ca, bọn họ chạy kìa. Mấy người chúng ta đuổi theo đi, nhất định không để cho cô nàng xinh đẹp này chạy được!" Mấy nam tử thoạt nhìn nhỏ gầy đở người cầm đầu kia dậy, nói xong với hắn. Mấy người rất có ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đuổi theo.
Trong mắt bọn họ bắn ra sát khí không phải côn đồ phố phường bình thường có được, mà chỉ có những sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh mới có loại ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Mấy người kia vừa ra khỏi con hẻm, liền chia ra bốn đường để đuổi theo bọn Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Hiên. Trong đó có hai người đuổi tới nơi gần trạm dịch hơn 10m, thì nhìn thấy bọn Bạch Tiểu Thố đang ở phía trước, lập tức lấy ra ám khí có chứa kịch độc phóng tới lưng của Vũ Văn Hiên.
‘Vút Vút’ ám khí từ trong tay hai người kia liên tục bắn ra. Vũ Văn Hiên giật mình cảm thấy có cái gì đó bay tới sau lưng hắn, lập tức ôm Bạch Tiểu Thố ngay tại chỗ lăn mấy vòng tránh thoát phần lớn ám khí. Còn một cái ám khí bắn tới lưng của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Hiên không có cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn cái ám khí đó phóng tới lưng Bạch Tiểu Thố. Đôi mắt Vũ Văn Hiên trợn to lo lắng, miệng phun máu đen, khuôn mặt tái nhợt nóng nảy kêu to với người trong ***, "Tiểu Thố nhi. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc