Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 22

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Sư Phụ Bị Thương Nặng
Được Vũ Văn Tinh cho phép, Bạch Tiểu Thố đương nhiên rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn như khổ qua lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ nhất .
Lữ Như Yên thành công ở lại trong vương phủ, điều này làm cho Phi Hoa Ngọc nhức cả đầu. Haizzz!
Tiểu Thố nhi ơi Tiểu Thố nhi, con đây là không phải cố ý muốn đẩy vi sư vào trong hố lửa sao?
Lữ Nhu Yên này là mụ la sát, hắn hất ra còn không kịp, đừng nói chi là muốn ở dưới một mái nhà với nàng!
Ghê tởm nhất chính là cái tên Vũ Văn Tinh đó, sao hắn có thể dung túng Tiểu Thố nhi làm như vậy, tuyệt đối tuyệt đối là có âm mưu bất lương gì đó!
Tâm tình Phi Hoa Ngọc không tốt, ở trong vương phủ cửa lớn không ra, cửa sau không gần, chính là để tránh né Lữ Như Yên.
Nhưng hắn trốn tránh Lữ Như Yên, cũng không đại biểu Lữ Như Yên không thể tới tìm hắn.
Cửa phòng bền chắc bị một cước đá văng, Lữ Như Yên mang theo kiếm vọt vào phòng của Phi Hoa Ngọc.
"Lữ cô nương, cô nương làm như vậy hình như quá vô lễ rồi đấy!" Phi Hoa Ngọc lười nhát từ trên tháp ngồi dậy, kéo cái áo hoa lệ che kín thật tốt cảnh xuân trước иgự¢ mình, khẽ hé mắt lạnh lùng nhìn Lữ Như Yên, rất không vui nói "Tại hạ đã nói với cô nương bao nhiêu lần rồi, đêm đó người chiếm tiện nghi cô nương không phải là ta, vì sao cô nương cứ nhất định phải quấn lấy ta hả?"
Aizz, lớn lên phong lưu tuấn lãng cũng là một cái tội. Nếu không sao nữ nhân này cứ quấn lấy hắn như vậy chứ , hắn thật là đau khổ mà!
"Ngươi đừng mơ tưởng nguỵ biện!" Lữ Như Yên nâng kiếm chạy nhanh tới trước mặt Phi Hoa Ngọc, gác kiếm lên cổ hắn như thường lệ. Đôi mắt quyến rũ bắn ra tia sáng căm hận "Đêm đó tuy ta bị hạ thuốc, nhưng ta nhìn thấy rất rõ hình dáng của ngươi, là ngươi cưỡng Hi*p ta, hại ta bất hạnh có nghiệt chủng của ngươi. Nếu như ngươi không đồng ý lấy ta, hôm nay ta liền Gi*t ngươi, Phi Hoa Ngọc!"
Cái kẻ bạc tình phụ nghĩa này, danh tiết một đời của nàng đều bị hủy trong tay hắn!
"Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi. Tại hạ không bao giờ làm chuyện như vậy với cô nương đâu!" Lữ Như Yên chỉ trích làm cả người của Phi Hoa Ngọc cũng trầm xuống, không cà lơ phất phơ giống bình thường, ngược lại khắp người hắn như tỏa ra một cỗ hàn khí "Tại hạ là vì mặt mũi của đồ nhi ta mới khách khí với cô nương. Mong cô nương đừng có gây chuyện làm loạn trong vương phủ, Cửu vương gia cũng không phải nhân vật dễ chọc đâu!"
Tiểu Thố nhi, con xem con đã giữ lại một phiền toái lớn như thế nào cho vi sư đây!
"Đã làm chuyện như vậy với ta mà không chịu cưới ta sao?" Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Lữ Như Yên cũng bị Phi Hoa Ngọc làm mất hết, bàn tay trắng thuần nhỏ bé cầm chuôi kiếm khẽ run, "Đừng ép ta Gi*t ૮ɦếƭ ngươi tại đây!"
"Muốn Gi*t tại hạ cũng không dễ đâu, Lữ cô nương hãy nghĩ kỹ rồi mới làm đi!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, dùng hai cây ngón tay thon dài kẹp lấy mủi kiếm, chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, trường kiếm gảy thành hai đoạn, một đoạn vẫn còn ở trong tay Phi Hoa Ngọc.
Lữ Như Yên nhìn nửa đoạn kiếm ở trong tay, trong con ngươi quyến rũ âm thầm chảy xuôi qua một chút kinh ngạc.
Không ngờ võ công của hắn cao như vậy, một thanh kiếm dùng huyền thiết thượng đẳng chế tạo lại bị hắn dễ dàng bẻ gãy.
"Ngươi. . . . . ." Lữ Như Yên u ám mở miệng, nhưng không biết nói gì với Phi Hoa Ngọc.
Nhưng cố tình vào lúc này, âm thanh ầm ĩ của Bạch Tiểu Thố rất nhanh truyền từ xa đến " Sư phụ thối, người ở đâu? Vương Gia phu quân nói sẽ dẫn ta đi chơi, người và Lữ cô nương có muốn đi cùng hay không?"
"Tiểu Thố nhi . . . . . ." Phi Hoa Ngọc nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, trong đôi mắt tinh tế thoáng qua rất nhiều lo lắng.
Vừa rồi Tiểu Thố nhi gọi tên Vũ Văn Tinh đó là Vương Gia phu quân, nàng hình như càng gọi càng thuận miệng rồi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Phi Hoa Ngọc trong ánh mắt khó hiểu của Lữ Như Yên cười lạnh một tiếng, tiếp đó cầm nửa đoạn kiếm đang kẹp trong tay cứng rắn đâm vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, cho đến khi máu đỏ tươi dần dần nhiễm đỏ áo của
Bộ dạng này của hắn thật thảm, nếu Tiểu Thố nhi còn không đau lòng vì hắn, thì nàng thật không có lương tâm!
Sau khi Lữ Như Yên hiểu được mình có khả năng bị Phi Hoa Ngọc hãm hại, trong lòng nàng không khỏi càng thêm tức giận, không chút suy nghĩ giơ nửa đoạn kiếm trong tay lên đâm tới иgự¢ Phi Hoa Ngọc.
Phi Hoa Ngọc, ngươi thật gian xảo!
Nhưng tại thời khắc quan trọng này Bạch Tiểu Thố vừa vặn chạy vào, nhìn thấy Lữ Như Yên muốn Gi*t sư phụ mình. Nàng bị dọa sợ làm rơi cả bánh ngọt trong tay, vọt nhanh tới trước mặt Phi Hoa Ngọc như tên rời cung, dùng thân thể nhỏ nhắn của mình chặn lại Lữ Như Yên đang đâm lén "Lữ cô nương, có gì thì từ từ nói, cần gì phải động đao động kiếm tổn thương hòa khí chứ?"
Má ơi, nếu như nàng đi vào muộn một bước, không phải mạng nhỏ của sư phụ thối liền muốn Game Over rồi hả ?
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thố đưa tay lau loạn xạ mồ hôi lạnh vừa toát ra trên trán.
"Tiểu Thố nhi, vi sư bị thương, thật là đau. . . . . ." Thấy Bạch Tiểu Thố liều mạng bảo vệ mình, Phi Hoa Ngọc âm thầm nhếch miệng cười, đồng thời che иgự¢ đang không ngừng máu chảy, yếu ớt nhíu mày nói không dứt "Vi sư. . . . . . Nhưng nếu vi sư ૮ɦếƭ rồi. . . . . . Con phải chăm sóc mình thật tốt. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Câm miệng, sư phụ thối!" Trong mắt Bạch Tiểu Thố bộ dáng giả vờ của Phi Hoa Ngọc giống như là sắp ૮ɦếƭ, làm Bạch Tiểu Thố nổi trận lôi đình, nước mắt rơi xuống rất nhiều "Không cho nói bậy, ta sẽ không để cho người ૮ɦếƭ!"
Mất sức của chín trâu hai hổ dời Phi Hoa Ngọc đến trên giường, Bạch Tiểu Thố lau nước mắt, căm tức nhìn vẻ mặt vô cảm của Lữ Như Yên, không khách khí chất vấn, "Mặc kệ sư phụ ta đã làm sai điều gì, ngươi cũng không cần phải Gi*t hắn! Ngươi ở lại chỗ này trông trừng sư phụ ta, chờ ta trở lại! Nếu như lúc ta trở lại sư phụ ta bất hạnh ૮ɦếƭ rồi, ta nhất định để cho Vương Gia phu quân truy sát ngươi dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển!"
Nói xong, Bạch Tiểu Thố như gió lốc vọt ra khỏi gian phòng của Phi Hoa Ngọc, vô cùng lo lắng chạy đi tìm đại phu, lại quên mất Phi Hoa Ngọc vốn chính là một đại phu, hơn nữa còn là một vị thần y nổi danh khắp thiên hạ.
Sắc Thuốc, Đốt Phòng Bếp
Ở trong vương phủ Bạch Tiểu Thố rối loạn bắt Mạc Thanh đi mời đại phu tới trị thương cho Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố còn rất nghiêm túc nói một câu.
"Nếu vết thương này trị sai nửa tấc (1) , tánh mạng vị công tử này liền không giữ được!"
Bạch Tiểu Thố rưng rưng đưa tiễn đại phu, mắt to ướt nhẹp lẳng lặng nhìn mặt Phi Hoa Ngọc tái nhợt nằm trên giường, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước toát ra vẻ đau lòng.
Mặc dù nàng rất buồn bực sư phụ thối đối xử với nàng không nghiêm chỉnh, có lúc cũng len lén có suy nghĩ xấu xa nguyền rủa hắn ૮ɦếƭ đi, nhưng nàng không có hi vọng hắn thật sự sẽ ૮ɦếƭ!
Thật may là lần này coi như Hữu Kinh Vô Hiểm¬ (2) , nàng còn chưa ђàภђ ђạ sư phụ thối chán ghét này đủ đâu .
"Lữ cô nương, mời đi ra ngoài đi. Cô nương hại sư phụ ta thành ra như vậy, hiện tại hắn khẳng định không muốn nhìn thấy cô nương đâu!" Lung tung lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Bạch Tiểu Thố không khách khí hạ lệnh đuổi khách đối với Lữ Như Yên còn đứng thẳng tắp ở một bên.
Lữ Như Yên mím môi không nói, đôi mắt quyến rũ khẽ híp lại một đường, ngay sau đó không một tiếng động đi ra ngoài.
Phi Hoa Ngọc giảo hoạt như vậy, cho dù nàng giải thích với đồ đệ hắn chuyện này không phải nàng làm, đồ đệ của hắn cũng sẽ không tin nàng.
Đôi mắt hẹp dài của Phi Hoa Ngọc suy yếu híp lại thành một đường may, hai bên khóe môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói vô lực "Tiểu Thố nhi . . . . . ."
Hắn là một đại phu, xuống tay với chính mình đương nhiên là có chừng mực. Mục đích thật sự của hắn chính là muốn làm cho Tiểu Thố nhi gấp gáp đau lòng vì hắn thôi.
Vũ Văn Tinh cái tên tiểu tử đáng ghét đó, đừng mơ tưởng ςướק Tiểu Thố nhi từ trong tay hắn!
"Sư phụ, có phải người rất đau hay không? Có muốn uống nước hay không?" Nhìn thân thể hắn như không có chút sức lực nào, trong nháy mắt Bạch Tiểu Thố cảm thấy giống như có một bàn tay bắt lấy trái tim của nàng, cho nên nàng lập tức chạy đến trước mặt Phi Hoa Ngọc, quan tâm hỏi han.
Sắc mặt sư phụ thối tái nhợt như vậy, nhất định là rất đau!
"Tiểu Thố nhi, vi sư không đau, không đau chút nào. . . . . ." Phi Hoa Ngọc cố hết sức nâng một bàn tay to lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua lông mi dính lệ của Bạch Tiểu Thố, mím môi lại. Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt như ánh sáng ngọc nhu hòa "Không khóc, nhìn ngươi khóc, vi sư rất đau lòng. . . . . ."
"Đừng nói chuyện, sư phụ thối, người tốt nhất nghỉ ngơi đi, ta đi sắc thuốc cho người!" Bạch Tiểu Thố không quen việc Phi Hoa Ngọc dùng ánh mắt nhu tình như nước để nhìn nàng, cái nhìn đó làm cho cả người nàng không được tự nhiên, chỉ muốn mau mau trốn đi.
Nói xong, Bạch Tiểu Thố cứng rắn bỏ ngón tay của Phi Hoa Ngọc đang đặt ở trên mặt nàng xuống, mắt to né tránh nhìn chung quanh, vội vã nhảy dựng lên rồi chuồn mất.
"Tiểu Thố nhi, ngươi chạy thật là nhanh. Aizz, hại vi sư lãng phí vô ích nhiều máu tươi quý báo như vậy, đau lòng quá. . . . . ." Chờ sau khi Bạch Tiểu Thố chạy ra ngoài được một lúc, dáng vẻ không còn sức sống của Phi Hoa Ngọc lập tức từ trên giường bật dậy, tà tứ vuốt cái cằm khêu gợi của mình. Trên gương mặt tuấn tú nét mặt buồn bã vừa rồi lại thay bằng vẻ mặt tà ác, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Tiểu Thố nhi, ngươi thật không có lương tâm, sớm muộn gì vi sư cũng sẽ trừng phạt ngươi thật tốt!
Bạch Tiểu Thố cũng không có nói láo Phi Hoa Ngọc, nàng thật sự đi phòng bếp sắc thuốc cho hắn.
Tuy nói trong phòng bếp có nhiều nha hoàn và gã sai vặt làm việc vặt như vậy, nhưng Bạch Tiểu Thố cũng không muốn mượn tay người khác.
Không phải là sắc thuốc thôi sao? Có cái gì khó!
Bạch Tiểu Thố nhờ gã sai vặt nhóm lửa giúp nàng, mình thì cầm cây quạt đứng ở trước tiểu lò đất sét, dùng sức quạt mãnh liệt về phía ánh lửa bên trong lò.
Những người khác nhìn dáng vẻ Bạch Tiểu Thố ra sức quạt, đều không nhịn cười được!
Vương Phi của bọn hắn bắt đầu quan tâm tới Vương Gia rồi sao? Hôm qua Vương Gia ngẫu nhiên bị cảm, hôm nay vương phi liền tự mình xuống bếp sắc thuốc.
Chỉ tiếc, những nha hoàn và gã sai vặt này hiểu sai rồi, thuốc này không phải cho Vương Gia bọn hắn uống, mà là cho sư phụ thân yêu của Bạch Tiểu Thố uống!
"Vương phi, nên châm nước rồi, lửa quá lớn, sẽ sắc hỏng thuốc!" Thấy trong bình thuốc toát ra khói xanh, bên cạnh một tiểu nha hoàn đang rửa chén tốt bụng nhắc nhở.
"Cám ơn ngươi, đây là lần đầu tiên ta sắc thuốc, cái gì cũng không biết!" Bạch Tiểu Thố cười ngọt ngào với tiểu nha hoàn đó một tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại thuận tay cầm một cái bình ở trên bàn lên, dùng khăn tay mở nắp ấm thuốc ra, đổ hết chất lỏng trong bình vào trong ấm thuốc.
"Vương phi, đó là rượu Hoa Điêu(3) , không phải nước. . . . . ." Tiểu nha hoàn nhìn thấy cái bình trong tay Bạch Tiểu Thố mà bị dọa sợ, lại nhìn thấy nàng rót rượu Hoa Điêu lâu năm vào trong bình thuốc, vội sợ hãi kêu thất thanh.
Vương Gia không thích nghe thấy mùi rượu hoa điêu này nhất!
Tiểu nha hoàn kêu lên làm Bạch Tiểu Thố phân tâm, toàn bộ chất lỏng màu hổ phách đó đều rót vào trong lò lửa.
Vốn là ngọn lửa hơi yếu giờ lại cháy rất mãnh liệt, khí nóng xông lên làm Bạch Tiểu Thố lập tức quay đầu lại hét to một tiếng.
"Má ơi, cháy rồi sao!" Bạch Tiểu Thố vội vàng ném chai rượu trong tay ra, cầm khăn lên luống cuống tay chân dập tắt lửa.
Người ta thường nói quá vội vàng thì dễ gây ra sai lầm, quả là không sai mà. Bạch Tiểu Thố không chỉ bị bỏng tay, còn làm đổ hết tất cả dầu muối tương dấm trên bàn, thế lửa lập tức cháy lớn ra, giờ có muốn dọn dẹp cũng không được nữa.
Không đến nửa khắc , cả phòng bếp đều bốc cháy, ánh lửa hừng hực ánh đỏ cả vương phủ, người sặc khói ngày càng nhiều. Vũ Văn Tinh đang chờ Bạch Tiểu Thố trong vườn hoa cũng bị thu hút sự chú ý mà đi sang đây.
"Mạc Thanh, ngươi đi xem thử đã xảy ra chuyện gì!" Vũ Văn Tinh nhanh chóng bước về phía phòng bếp vương phủ , đôi mắt lạnh lẽo như mặc ngọc đang tràn đầy tức giận nồng đậm.
Đáng ૮ɦếƭ, là ai không nhóm lửa cẩn thận hả?
(1). tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ
(2) Hữu kinh vô hiểm: Nhìn thì có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì.
(3) Rượu Hoa điêu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Theo Lâm Ngữ Ðường, ông giải thích hoa điêu tửu cũng chỉ là rượu Thiệu Hưng nhưng là một loại rượu mà người ta nấu lên khi sanh một đứa con gái, để sau này khi cô ta đi lấy chồng sẽ đem ra đãi khách và hoa điêu chỉ để miêu tả những hình vẽ trang trí trên bình rượu hơn là loại rượu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc