Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 15

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Vương Gia Mỹ Nam, Yêu Cầu Xức Thuốc.
Vũ Văn Tinh xông vào quả thực không đúng thời điểm, nguyên nhân chính là vì Bạch Tiểu Thố đang thay quần áo.
Lúc trước Tiểu Đào khuyên can Bạch Tiểu Thố cởi tù phục dính trên người xuống, nàng đau đến gào khóc kêu to, cũng bởi vậy mới không cho Tiểu Đào giúp nàng xức thuốc.
Bạch Tiểu Thố không mặc quần áo, cả người cảm thấy không thoải mái, ngẫm lại, mặc một ít quần áo vẫn tốt hơn.
Nhưng đúng lúc này Vũ Văn Tinh ૮ɦếƭ tiệt lại cố tình xông vào, thử hỏi Bạch Tiểu Thố nàng có thể không thét chói tai sao?
"Bạch Tiểu Thố, ngươi. . . . . ." Mắt phượng của Vũ Văn Tinh trợn tròn nhìn toàn thân trần như nhộng của Bạch Tiểu Thố, chỉ cảm thấy khí huyết của chính mình dâng lên, máu cả người đều dồn lên não.
Bạch Tiểu Thố tuy rằng bị đánh khiến mình đầy thương tích, nhưng dù sao cũng là một thân hình đã muốn thành thục đến mê người, cần lồi có lồi, nên vểnh thì vểnh lên, chỗ cần đầy đăn thật đầy đặn. (ta nói, anh VVT này, anh nhìn người chị BTT máu anh dồn lên não, chứ, ta edit đoạn này máu phụt thẳng vào màn hình máy tính rồi :’( )
"Vương gia phu quân. . . . . . Không cần nhìn người ta chằm chằm như vậy, người ta sẽ thẹn thùng!" Sau một hồi con mắt to trừng con mắt nhỏ, cuối cùng Bạch Tiểu Thố phục hồi lại tinh thần từ trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của Vũ Văn Tinh, lập tức lúng túng phủ chăn lên thân mình, vô cùng thẹn thùng, nói nhỏ.
Vương gia biến này thái làm cái gì mà dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn nàng vậy, nàng lại không làm sai chuyện gì mà!
Bị Bạch Tiểu Thố nhăn nhó nói như vậy, Vũ Văn Tinh cuối cùng đã phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú vừa mới ửng hồng lập tức trở nên đen như mực, không được tự nhiên quay đầu đi, khàn khàn quát khẽ nói.
"Bạch Tiểu Thố, mặc quần áo vào!"
૮ɦếƭ tiệt, hắn tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ dùng từ ‘kiều diễm’ hình dung nữ nhân ngu ngốc này!
"Không được, trên người ta đều là thương tích, mặc quần áo vào lại dính lên miệng vết thương, rất đau!" Bạch Tiểu Thố dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, kiên quyết không nghe lời.
Nha đầu Tiểu Đào xấu xa kia vừa rồi thiếu chút nữa lột một tầng da của nàng, nàng mới không cần nhịn, chịu một lần khổ hình như vậy nữa!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi rất muốn đối nghịch với bổn vương có phải hay không?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, quay đầu lại, dùng một đôi mắt phượng đang phun hỏa hung hăng trừng nàng, giọng điệu chắc chắn là nghiến răng nghiến lợi, "Nếu ngươi chọc giận bổn vương. . . . . ."
"Chàng liền đem ta làm điểm tâm cho Tiểu Thanh ăn chứ gì?" Bạch Tiểu Thố không đợi Vũ Văn Tinh nói cho hết lời, liền tự động nói tiếp câu nói dở dang của hắn, sau khi nói xong, còn đặc biệt bướng bỉnh làm một cái mặt quỷ, lè lưỡi, lầm bầm lầu bầu , "Mỗi lần chàng đều uy Hi*p ta như vậy, ta mới không sợ chàng đâu. . . . . ."
Vũ Văn Tinh có lẽ không biết, hắn ở trong mắt Bạch Tiểu Thố đã muốn biến thành một con hổ giấy không hơn không kém, chỉ biết hù dọa người hết lần này đến lần khác, lại chưa lần nào thực sự cắn người.
Lâu ngày, Bạch Tiểu Thố cũng không còn sợ hãi đối với sự uy Hi*p của Vũ Văn Tinh nữa rồi .
"Bạch Tiểu Thố, ngươi cho bổn vương xem sở trường của mình đi?" Vũ Văn Tinh chán nản, lửa cháy ngút trời trong đôi mắt phượng đen như ngọc, bước nhanh đi đến cạnh tháp, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống con thỏ không biết xấu hổ nào đó, "Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn đợi ở trong vương phủ, bổn vương không ngại đưa ngươi vào đại lao một lần nữa đâu!"
Nữ nhân này muốn tạo phản thật rồi, sao có thể, hắn đường đường là Vương gia, làm sao có thể để cho nàng giương oai cưỡi lên trên đầu của mình được!
"Vương gia phu quân, chàng luôn hung dữ như vậy, người ta thích chàng không được!" Bạch Tiểu Thố đáng thương hề hề từ trong chăn vươn hai cánh tay có đầy vết thương ra, đôi mắt to cực kỳ ai oán nhìn Vũ Văn Tinh sắc mặt đen như mực, chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Vương gia phu quân, miệng vết thương của ta đau quá, chàng giúp ta xức thuốc được không?"
Hung dữ cái gì mà hung dữ, ngươi chẳng qua chỉ là một Vương gia thôi, nếu ở hiện đại, đã là chồng của Bạch Tiểu Thố nàng mà lại nói với nàng như vậy, nàng ngược lại nhất định mắng hắn như cẩu huyết lâm đầu! (máu chó đầy đầu)
Vũ Văn Tinh nhẫn nhịn, không hất hai tay Bạch Tiểu Thố đang kéo ống tay áo của hắn, gân xanh trên trán mờ mờ nhảy lên, mạch máu bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
૮ɦếƭ tiệt, vì sao hắn phải dây dưa không rõ cùng với nữ nhân này!
"Vương gia phu quân, người ta thật sự đau quá!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, nghĩ rằng hắn đã chấp thuận yêu cầu của mình, lúc này nàng đứng thẳng dậy, nâng tay ôm lấy thắt lưng của Vũ Văn Tinh, càng ra sức làm nũng thêm .
Ha ha, tuy rằng Vương gia biến thái này tính tình thực thối, nhưng nàng cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy đâu!
"Bạch Tiểu Thố, ૮ɦếƭ tiệt, ngươi buông tay!" Vũ Văn Tinh ngay cả là Vương gia, nhưng vẫn còn non trẻ, hắn cũng không hiểu biết nhiều đối với việc nam nữ, Bạch Tiểu Thố ôm gắt gao như vậy, hai tiểu bạch thỏ mềm trước иgự¢ của nàng, cách quần áo của hắn vuốt nhẹ иgự¢ hắn, khó tránh khỏi khiến tâm hắn bất thường. (ta ૮ɦếƭ đây, ‘tiểu bạch thỏ’ là cái gì, các bác cứ tha hồ tưởng tượng, vậy nha )
Vũ Văn Tinh bởi vì bản thân đang tâm loạn như ma, cho nên sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Không muốn, ta muốn Vương gia phu quân xức thuốc cho ta!" Bạch Tiểu Thố liều ૮ɦếƭ dựa vào Vũ Văn Tinh , chẳng những không buông tay, ngược lại, ôm càng chặt hơn, còn dùng hai con thỏ nhỏ trước иgự¢ kia cọ xát lên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong иgự¢ vị Vương gia nào đó trở nên hồng hồng, giống như thoa lên lớp son diễm lệ.
Bản thân nàng làm như vậy thật giống như không biết xấu hổ, một nữ tử thân trần ôm một đại nam nhân, dù sao cũng. . . . . .
Mặc kệ , nàng ôm rất thoải mái, vậy cứ tiếp tục ôm thôi!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi mặc quần áo vào cho bổn vương!" Dưới sự đeo bám dai dẳng của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Tinh mặc dù đã có lực kiềm chế siêu mạnh, thế nhưng, cuối cùng, mỗ Vương gia đành phải thỏa hiệp trong sự mặt dày mày dạn làm nũng của con thỏ nào đó, đôi mắt chứa sự hung bạo như nứt ra, quát lên, "Bổn vương không thích nữ nhân không biết liêm sỉ!"
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, mặt nhăn mày nhó rất không tán thành, âm thầm ai oán.
Ngươi có thích hay không, đều không cho phép mắng ta, ngươi, cái tên Vương gia biến thái này!
Bạch Tiểu Thố cảm thấy mình mặc quần áo vào, lại phải cở ra để cho Vũ Văn Tinh giúp nàng xức thuốc, mặc vào rồi lại cở ra, quá phiền toái!
Đôi mắt to tròn vo của Bạch Tiểu Thố đảo quanh một vòng, trong lòng nàng đã có biện pháp thật tốt, vừa không phải mặc quần áo vào, vừa không phải cởi ra.
"Vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố bất ngờ tập kích, đột nhiên tặng cho Vũ Văn Tinh một cái hôn mạnh.
Một trận sương khói phấn hồng qua đi, Bạch Tiểu Thố dùng hình dáng của một con thỏ vùi mình vào trong иgự¢ Vũ Văn Tinh.
"Vương gia phu quân, như vậy, ta sẽ không cần mặc quần áo phải không?" Bạch Tiểu Thố rất đắc ý nhìn Vũ Văn Tinh cười.
Chờ Vũ Văn Tinh hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, phục hồi tinh thần lại, khóe miệng run rẩy, hơn nữa là run rẩy kịch liệt, trương khuôn mặt tuấn tú có thể so sánh với mực đen ra.
Vũ Văn Tinh nghĩ thế nào cũng không dự đoán được Bạch Tiểu Thố vì không mặc quần áo lại ra một chiêu như vậy, khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.
Hắn không thể không thừa nhận, thật ra Bạch Tiểu Thố vẫn có chút thông minh.
Vũ Văn Tinh đành cam chịu, ôm Bạch Tiểu Thố trước иgự¢ mình xuống, ngay sau đó ngồi lên trên tháp, dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc mỡ mát lạnh, nhẹ nhàng xức lên người thỏ con.
Bạch Tiểu Thố chỉ cảm thấy những vết thương được xức thuốc không còn nóng rát đau đớn nữa, hơn thế ngón tay Vũ Văn Tinh làm cũng rất nhẹ, khiến nàng thập phần hưởng thụ.
Cảm giác có Vương gia mĩ nam hầu hạ, thật tốt!
Con Thỏ Muốn Tạo Phản
Mấy ngày nay Bạch Tiểu Thố bị thương. Vì không muốn mặc quần áo nên ngày nào cũng biến thành một con thỏ, rất vô lại mà vùi ở trong иgự¢ Vũ Văn Tinh, cơm tới thì há mồm cứ như một sủng vật.
Vũ Văn Tinh đối với lần bị thương này của Bạch Tiểu Thố thì khuôn mặt càng ngày càng đen, nhưng vẫn cố kiềm chế mà nhét một con thỏ chằng chịt vết thương vào trong иgự¢ của mình, đi đến đâu cũng phải mang theo.
Lúc đầu, Mạc Thanh còn cảm thấy hết sức kỳ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ Vương Gia nhà bọn họ đổi tính rồi, tiểu Thanh không nuôi, lại đi nuôi một con thỏ!
Cho dù Mạc Thanh có nhiều hiếu kỳ hơn nữa, hắn cũng không dám mở miệng hỏi Vũ Văn Tinh.
Sau vài ngày, Mạc Thanh đối với con thỏ được Vũ Văn Tinh ôm trong lòng dù thấy nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, mà bọn hạ nhân trong vương phủ cũng dần dần nhìn mãi thành quen. Bọn họ đều cho rằng Vương Gia sau khi được vương phi "mưa móc" làm cho thoải mái nên bắt đầu đổi tính rồi.
Chỉ là Mạc Thanh vẫn còn cảm thấy rất kỳ lạ, có thêm một con thỏ bám trong иgự¢ Vương Gia, nhưng vị Vương phi kia thì đi đâu rồi?
Hắc hắc, vương phi dĩ nhiên là đang làm ổ rất thoải mái trong иgự¢ Vũ Văn Tinh rồi.
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cảnh cáo ngươi... nếu ngươi còn dám lộn xộn, Bổn vương sẽ lập tức ném ngươi ra khỏi kiệu!" Hôm nay, Vũ Văn Tinh muốn vào cung tham gia yến tiệc, Bạch Tiểu Thố lại dính chặt hắn, sống ૮ɦếƭ không chịu thả ra. Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải mang nàng đi cùng.
Chỉ là con thỏ nào đó rất không an phận, ở trong иgự¢ Vũ Văn Tinh làm loạn cả lên, hết lăn từ đông sang tây, lại lăn từ tây sang đông, giống như là muốn cọ xát tất cả hỏa khí mà Vũ Văn Tinh phải đè nén mấy ngày nay ra ngoài hết.
"Vương gia phu quân, sao chàng lại hung dữ với người ta?" Bạch Tiểu Thố chui “đầu thỏ” từ trong иgự¢ Vũ Văn Tinh ra , vô cùng ủy khuất mà lẩm bẩm "Người ta rất buồn chán, rất muốn ngủ, chàng không cho người ta nói chuyện ở trước mặt người khác, mà chàng cũng không chịu nói chuyện với người ta, người ta đương nhiên phải tự mình tìm thú vui để chơi rồi!"
Cái tên vương gia biến thái này không phải biến thái bình thường mà, phải nói là vô cùng biến thái mới đúng. Nói gì mà nếu nàng mở miệng nói chuyện trước mặt người khác sẽ bị người ta cho là yêu quái, người ta sẽ thiêu nàng ૮ɦếƭ tươi , làm nàng sợ tới mức khi có người một chữ cũng không dám nói. Mà lúc chỉ còn nàng và tên biến thái này ở riêng với nhau, hắn có thể nửa ngày cũng không để ý tới nàng, đây không phải là muốn nàng buồn bực đến ૮ɦếƭ sao?
Được rồi, nàng chính là một người rất nhàm chán, cho nên đang cố gắng lăn lộn chơi đùa trong иgự¢ Vương Gia biến thái, chỉ tiếc nơi này không rộng lắm, làm nàng lăn lộn mãi nhưng không đứng dậy được.
"Bạch Tiểu Thố, nếu như ngươi còn dám làm trái ý bổn vương, Bổn vương sẽ lập tức xuống kiệu, quăng ngươi vào trong kênh đào làm mồi cho cá ăn!" Vũ Văn Tinh cứng rắn đẩy “đầu thỏ” của Bạch Tiểu Thố về lại trong lòng, tâm tình cực kém giận dữ hét lên với Bạch Tiểu Thố không biết điều kia "Sau khi vào cung nếu ngươi lại xông ra gây tai họa gì đó cho Bổn vương nữa, Bổn vương nhất định sẽ chém ngươi thành thiên đao vạn quả, có nghe thấy chưa?"
Đáng ૮ɦếƭ, vì sao hắn phải mang theo con thỏ phiền toái này trên người hả? Đây không phải là đang tự tìm ngược sao?
Càng nghĩ càng phiền, Vũ Văn Tinh dứt khoát xách Bạch Tiểu Thố ra khỏi иgự¢, không chút lưu tình ném nàng tới bên chân của mình, tâm tình cực kém sửa lại vạt áo rồi nhắm mắt dưỡng thần .
Là từ lúc nào, hắn đã để cho con thỏ ngu xuẩn này ở bên cạnh mình, còn cho phép nàng thân mật với hắn như thế nữa?
Bị Vũ Văn Tinh ném từ trong иgự¢ thoải mái tới trên nền đất, Bạch Tiểu Thố cũng không phải là vô cùng buồn bực. Lỗ tai thỏ cao ✓út, cố sức ngẩng đầu ngước nhìn Vũ Văn Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần, từ trong mũi thỏ phun ra một tiếng “hừ” nặng nề.
Không ôm thì không ôm, làm gì dữ như vậy chứ! Xách lỗ tai thỏ của nàng làm nàng đau muốn ૮ɦếƭ!
Đến cửa cung, cho dù là Vương Gia hay là quan viên đều được yêu cầu phải xuống kiệu.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong kiệu cho Bổn vương, không cho phép ngươi đi ra ngoài biết chưa?" Sau khi rút kinh nghiệm xương máu lần trước, lúc Vũ Văn Tinh xuống kiệu không mang theo Bạch Tiểu Thố vào cung, sợ lại thành chuyện cười cho người khác.
"Vương gia phu quân, chàng đừng bỏ ta lại được không?" Bạch Tiểu Thố dùng chân trước ngắn nhỏ vẽ vài vòng ở trong kiệu, hai lỗ tai thỏ không vui nên hơi vểnh lên, "Bây giờ ta đang rất không vui, không muốn nghe lời của chàng đâu, chẳng may ta chạy đi gây họa thì nhờ chàng tới thu dọn giúp ta!"
Hừ, đừng mơ tưởng ném nàng ở trong kiệu một mình rồi không thèm quan tâm, nàng còn muốn đi thăm quan hoàng cung mà!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi dám uy Hi*p Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh giận tới nghiến răng, mắt phượng giống như mặc ngọc bắn ra tia sáng lạnh lẽo "Bổn vương có thể lập tức Gi*t ૮ɦếƭ ngươi!"
Phản, phản rồi, con thỏ ngu xuẩn này thật là to gan mà!
"Hừ, nếu chàng không dẫn ta vào hoàng cung thì ta liền tự mình đi vào thôi!" Bây giờ Bạch Tiểu Thố giống như đã ăn gan báo, lá gan vì được Vũ Văn Tinh dung túng mấy ngày nay mà ngày càng lớn. Dám trước ánh mắt ăn thịt người của hắn lớn tiếng phản bác lại hắn, còn như một làn khói chạy ra khỏi kiệu, nhún nhảy đuôi thỏ đáng yêu chạy vào nội viện hoàng cung.
Cái tên vương gia biến thái này, vì sao muốn ta phải ngoan ngoãn cái gì cũng nghe theo ngươi hả? Thỏ nóng nảy còn biết cắn người, huống chi bây giờ ta chính là một con thỏ đó, nếu ép ta nóng nảy...ta cũng cắn ngươi một cái!
"Vương Gia, con thỏ của ngài. . . . . ." Mạc Thanh đang chờ bên ngoài kiệu, giương mắt mà nhìn một con thỏ nghênh ngang nhảy vào hoàng cung, dễ dàng thấy hắn đang luống cuống tay chân.
Vừa rồi chắc chắn là hắn nghe lầm rồi, bên trong kiệu chỉ có Vương Gia và con thỏ kia, nhưng tại sao hắn lại nghe thấy giọng nói của vương phi hả?
Nghe vậy, Vũ Văn Tinh tức giận khẽ nguyền rủa một tiếng, phất tay áo nhanh chóng đuổi theo Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố ૮ɦếƭ tiệt, ngươi cố tình muốn làm trái ý bổn vương phải không? Nếu như để bổn vương bắt được ngươi, nhất định phải lột một tầng da thỏ của ngươi mới được!
Thị vệ giữ cửa thấy vậy, cũng không dám cản trở con thỏ kia vào cung, dù sao bọn họ đều nhìn thấy con thỏ kia chạy từ trong kiệu Vũ Văn Tinh ra.
Cửu vương gia, bọn họ ai cũng không dám đắc tội!
Bạch Tiểu Thố quay đầu nhìn lại, thấy Vũ Văn Tinh đang đuổi theo nàng nên càng thêm ra sức chạy trốn.
Đuổi không kịp, đuổi không kịp, cho ngươi tức ૮ɦếƭ luôn, hừ!
Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố càng chạy càng nhanh thì không khỏi nổi trận lôi đình, cũng không quản cái gì phong độ quân tử hay tiểu nhân. Lập tức thi triển khinh công ở cửa hoàng cung, đuổi theo Bạch Tiểu Thố vẫn còn đang dương dương đắc ý vì đã thành công chạy vào hoàng cung.
Lần đầu tiên trong đời Vũ Văn Tinh tức giận như thế! Kể từ sau khi gặp Bạch Tiểu Thố, cuộc sống của hắn không có một ngày tốt lành.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc Vũ Văn Tinh cúi người sắp bắt được “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố, chợt có một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Bạch Tiểu Thố, dùng một tay rất dễ dàng xách Bạch Tiểu Thố lên giữa không trung.
Cái này chỉ có Bạch Tiểu Thố khổ thôi, “lỗ tai thỏ” của nàng bị người ta nắm đau, tứ chi ở giữa không trung quơ quạng lung tung, không ngừng kêu “chi chi”.
Cái tên khốn kiếp nào dám nắm tai nàng như vậy hả? Mau buông tay, “lỗ tai thỏ” của nàng sắp bị hắn kéo đứt rồi!
"Cửu vương thúc, sủng vật thúc nuôi lúc nào cũng kỳ quái , con thỏ này lại chằng chịt vết thương, quá xấu!" Người đang xách Bạch Tiểu Thố chính là thái tử đương triều Vũ Văn Địch, vài ngày trước đó bị thua thiệt trong tay Vũ Văn Tinh, mấy ngày nay một mực bế quan khổ luyện công phu. Hôm nay bị buộc đi ra ngoài gặp người, lại không ngờ tới sẽ gặp phải hoàng thúc của mình.
Nếu là sủng vật của cửu vương thúc, hắn dứt khoát không trả lại cho cửu vương thúc, mang về Đông cung bảo đầu bếp Gi*t làm mấy món thịt thỏ ăn đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc