Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ - Chương 10

Tác giả: Hà Tiểu Thiên

Trong lúc tôi đầy tự tinm lấy ra kịch bản bi kịch của mình, thì đột nhiên Quý Ngân Xuyên cười nhạt “hì hì” rồi cũng lấy ra kịch bản của cậu ấy, đọc xong hai chúng tôi đều đờ người. Trời ạ, vẫn còn có một câu chuyện khiến người ta rơi lệ đến vậy! Chúng tôi ngay lập tức bị thuyết phục , duyệt kịch bản của Quý Ngân Xuyên và khởi quay.
Một tháng sau, trong buổi dạ hội tốt nghiệp, chúng tôi tắt hết đèn, sau khi thưởng thức kiệt tác của Quý Ngân Xuyên trong bóng tối, một nửa số nam sinh đã khóc, tất cả nữ sinh đều khóc, bởi kịch bản của Quý Ngân Xuyên là một truyện kinh dị….
Để làm cho bộ phim của chúng tôi có sự khác biệt, tạo cảm giác mới lạ cho người xem, trước khi quay bộ phim này, chúng tôi đã tổng kết ra rất nhiều chi tiết ghê rợn trong các bộ phim kinh dị khác. Ví dụ như trong phim ai vừa nói “Tôi về ngay đây” thì có lẽ vĩnh viễn không bao giờ quay về, hoặc là ai đó bị quỷ ám theo, chắc chắn anh ta không được mở của, cho dù có lấy hết sức bình sinh mở được cánh cửa ra thì sau đó sẽ mất điện hoặc là quỷ ở ngay sau cửa, nhìn chung là có rất nhiều thứ ghê rợn kinh khủng. Nhưng chúng tôi đều không cần những cái đó, chúng tôi muốn quay bộ phim của chính mình, đến nữ quỷ cũng do Ngô Vũ Phi xinh đẹp của chúng tôi đảm nhận vai diễn.
Trong quá trình quay bộ phim đó, chúng tôi gặp phải vấn đề rất lớn. Phim trường được quay vào buổi tối, nhưng quay xong, chúng tôi đều không dám một mình đưa Ngô Vũ Phi về ký túc. Ngô Vũ Phi thì càng thảm hơn, cô ấy nói từ khi quay bộ phim cô ấy không dám soi gương nữa, còn kể có một lần vào ban đêm cô ấy phát hiện có một nữ quỷ trong nhà vệ sinh, la hét hồi lâu mới biết đó chính là mình trong gương.
Vì lý do đó, cuối cùng chúng tôi buộc phải gượng gạo đưa vào phần kết của bộ phim một đoạn tình cảm, đó là cảnh Quý Ngân Xuyên và nữ quỷ Ngô Vũ Phi hôn nhau.
Hôm đó trong lúc cùng hàng trăm sinh viên sắp tốt nghiệp trong rạp hồi hộp thưởng thức kiệt tác phim kinh dị này, đột nhiên tôi bật khóc, không phải khóc vì sợ, mà khóc vì cảnh kết phim cảm động ấm áp, đương nhiên cũng vì những ngày tháng điên cuồng nhưng không hề hối hận, những ngày tung hoành của ba đứa tôi.
Hôm nay kết cục của bộ phim “Hoa nở năm đó” đúng như khả năng thứ tư của tôi: cả ba người cùng uống một thứ gì đó tự sát. Xem đến đây tôi không có cảm giác gì, bởi vì bình thường tôi cũng đọc nhiều tiểu thuyết, mỗi lần đọc đến đoạn cuối đều thấy tác giả đó viết không hay. Họ hay dựa vào một vụ tai nạn máy bay, nếu không thì là nhân vật chính đột nhiên mắc bệnh ung thư, hoặc là sao băng trên trời va chạm vào thiên thạch, làm ૮ɦếƭ mấy người, sau đó thì có thể lấy được nước mắt của rất nhiều khán giả. Tôi thì không có cảm giác bi thương đến vậy vì bình thường tôi đã đoán trước được kết phim.
Nhưng Ngô Vũ Phi thì lại khóc, đặc biệt sau khi thấy cảnh Phác Thụ, Hạ Vũ, Châu Tấn ba người họ gục ૮ɦếƭ trên ghế sofa. Cô ấy vừa cấu tay kêu tôi máu lạnh vừa khóc, tôi thấy ấm ức, cái cô Ngô Vũ Phi kỳ cục này, tốt nghiệp đã ba năm rồi vẫn như một đứa trẻ, khóc lóc đã đành lại còn ra sức cấu tôi, đừng cho là cấu tớ thì tớ sẽ khóc cùng cậu đấy.
Xem xong phim, tôi dìu Ngô Vũ Phi còn đang rum rẩy về phòng. Sau khi chúc nhau ngủ ngon, tôi không tài nào ngủ được nữa. Đột nhiên tôi nghĩ Ngô Vũ Phi cũng không đến mức ngốc như thế, bỗng trong lòng lại nảy ra một dự cảm không lành, có lẽ Ngô Vũ Phi nhìn thấy ba người họ nên đã nhớ ra điều gì. Lẽ nào Quý Ngân Xuyên thực sự…
Cái ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu liền bị tôi kiên quyết kìm nén lại. Tôi phải tin tưởng rằng Quý Ngân Xuyên vẫn còn rất khoẻ mạnh, cậu ấy chắc chắn có chuyện hiểu lầm nho nhỏ với Ngô Vũ Phi mà thôi, bây giờ Vũ Phi vẫn còn rất đau lòng nhưng sau khi quay về Bắc Kinh, cô ấy lại làm lành với Quý Ngân Xuyên thôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy sang gõ cửa phòng Ngô Vũ Phi, không có ai mở cửa; gọi điện cho cô ấy thì tắt máy; gọi số phòng cô ấy cũng không có ai nghe.
Tôi bỗng thấy sốt ruột, vội vàng đến quầy tiếp tân tìm một cô nhân viên, kêu cô ấy kiểm tra xem. Cô gái đó lề mề hồi lâu rồi mới nói, sớm thế này chắc vị khách đó còn đang ngủ. Tôi càng sốt ruột hơn nói: “Không thể nào, tôi đã gọi cho số điện thoại phòng cô ấy nhưng không có ai nghe cả”.
Sau đó cô nhân viên đồng ý giúp tôi tra tìm, hỏi tôi là phòng nào.
Tôi nói phòng 427.
Cô ấy xem bảng đăng ký rồi nói: “Không phải chứ, cô gái ở phòng 427 vừa sáng sớm nay đã trả phòng rồi”.
Chỉ còn lại mình tôi dở khóc dở cười ở đó, nghĩ bụng Ngô Vũ Phi ૮ɦếƭ tiệt, rốt cuộc cậu định chơi trò gì đây, đi cũng không nói với tôi một câu.
Trên đường tôi nghĩ phải chăng Ngô Vũ Phi có việc gấp phải về Bắc Kinh, sau đó nhớ ra mai là sinh nhật mẹ, tôi liền gọi điện thoại, nói với mẹ rằng tôi sẽ về nhà ăn cơm tối, còn muốn tạo sự bất ngờ cho bà. Thực ra lúc đó tôi vẫn chưa biết điều bất ngờ đó là gì. Cứ từ từ nghĩ, tính ra thì vẫn còn hơn 10 tiếng trong hành trình đơn độc, với cái đầu tinh quái của tôi có lẽ cũng nghĩ ra được một điều gì đó thật bất ngờ.
Nhà ga trong kỳ nghỉ dài ngày nhân dịp mồng 1 tháng 5 là nơi đông đúc nhất, cũng may mua được vé nằm, mỗi người một giường, mọi người ai nằm trên ngăn của người ấy là được, không phải tranh nhau như ghế cứng. Trước khi lên tàu, tôi ngoảnh đầu hướng tầm nhìn về phía trường, mặc dù tôi biết ở đây không thể nhìn thấy ngọn núi tuyệt đẹp như lâu đài của trường tôi, nhưng tôi vẫn nói một câu: “Tạm biệt nhé, núi Lô Gia, không biết mấy năm nữa có còn gặp lại”.
Thật không dễ gì chen được vào toa của mình, tìm được vị trí giường giữa của tôi, đang định đánh một giấc ngon lành thì phát hiện ra chỗ mình đã có người nằm, hơn thế còn là một cô gái quay mặt vào phía trong ngủ.
Tôi trước nay vốn là một anh chàng hiền lành, thường lo cho người khác, thế nên tôi không làm phiền giấc mộng đẹp của cô ấy nữa, bồn chồn ngồi tạm ở giường dưới. Cô gái này là người thế nào nhỉ, đến chỗ của mình cũng không nhận ra.
Tôi gọi vào số di động của Vũ Phi, vẫn tắt máy. Thế là tôi nhắn tin, kêu cô ấy nhận được tin nhắn thì gọi lại ngay cho tôi.
Được một lúc, người ở giường dưới đến rồi, tôi không chịu được nữa liền đứng dậy, khẽ lay cô gái đó: “Này, cô ngủ sai chỗ rồi”.
Cô ấy quay đầu lại nói: “Cậu tới rồi đấy à?”
Lúc đó tôi thấy như trời rung đất chuyển, chẳng phải là Vũ Phi đây sao? Sao cô ấy lại ngủ trên tàu chứ, thật là xuất quỷ nhập thần! Lúc trước xem các bộ phim kiếm hiệp, những lúc xuất quỷ nhập thần chẳng phải đều có một thích khách từ trên cây đột nhiên rơi xuống, hay từ dưới đống đất chui lên một người vừa nằm phục sẵn, thật không ngờ, mấy người nhà đài cũng thích xuất hiện như vậy trong hiện thực, suýt nữa đã làm tôi giật mình đến nhảy ra khỏi tàu.
Ngô Vũ Phi bình tĩnh hơn tôi nhiều, nói khẽ vào tai tôi: “Thôi nào, tớ vẫn còn hai nguyện vọng nữa muốn cậu thực hiện, tiếp theo là nguyện vọng thứ hai, tớ muốn đến thăm nhà cậu, điều này không vi phạm đạo nghĩa gianh hồ nào cả. Lần trước đến thường Hải cậu không cho tớ vào trong, nói thật con người tớ không có tật gì cả, chỉ là rất tò mò. Phải chăng nhà cậu che giấu bảo bối gì? Lúc đó tớ đã quyết tâm nhất định có một ngày phải đột nhập vào nhà cậu, hi hi”.
Tôi thấy lần này mình gặp rắc rối rồi, dẫn cô ấy về nhà không biết có gây nên sóng gió gì không.
Ở bên Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi có một điểm khá hay đó là luôn có những việc không thể ngờ tới được xảy ra. Như tối qua lúc ngủ tôi đã bồi hồi nghĩ về buổi chia tay trên sân ga hôm nay, còn nghĩ ra mấy câu nói xúc động để chuẩn bị an ủi Ngô Vũ Phi, nói cô ấy đừng khóc nữa, những triết lý như kiểu: “Nhân sinh hà sở bất tương phùng” (1) , “Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân” (2) , nhưng giờ đây tôi lại cùng chuyến tàu về Thượng Hải với Ngô Vũ Phi.
(1) Trong cuộc đời này, ở bất kỳ nơi nào mà không thể gặp được nhau.
(2) Đến mùa hoa rụng sẽ gặp lại chàng.
Thì ra cô ấy đã dự tính từ lâu, lúc đi mua vé tàu đã mua hai vé, sau đó mới sáng sớm đã thức dậy đi ra nhà ga, định doạ tôi một bữa. Trên đường, Ngô Vũ Phi đã nói rất nhiều với tôi về những phấn đấu ở Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp. Tôi chỉ chú ý đến một điểm, đó là cô ấy không nhắc tới Quý Ngân Xuyên đến nửa câu, tôi nghĩ lần này không chỉ là sự giận dỗi thông thường nữa, xem ra hai người đã có mâu thuẫn lớn. Trước khi vấn đề được làm rõ, tôi cũng không dám mở miệng, nhắc bất cứ từ nào liên quan đến Quý Ngân Xuyên.
Sau cùng, lúc gần đến Thượng Hải, cô ấy lại nói một việc làm tôi thực sự bất ngờ. Cô ấy nói lần trước lúc ở dưới nhà tôi, khi tôi gọi điện nói chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, thực ra cô ấy ở sau lưng đã nghe thấy hết, sau đó cô ấy ghi nhớ ngày sinh của mẹ tôi trùng vào ngày thanh niên mùng 4 tháng 5, bởi thế lần này Vũ Phi nhất định đòi đến dự sinh nhật mẹ tôi, lý do thì rất đường hoàng: “ Cảm ơn mẹ cậu đã sinh hạ ra một tên hư hỏng thích gây sự, đối xử thậm tệ với tớ”.
Trời đất ơi, tôi mà là tên hư hỏng thích gây sự sao? Tôi là cậu học sinh Trương Văn Lễ “ba tốt”: chăm chỉ học hành, tính tình trung thực ôn hòa, tuân thủ tốt các quy tắc trong cuộc sống. Còn cái tính “Trương Vô Kỵ” bột phát đó chỉ khi nào có ba đứa chúng tôi mới xuất hiện mà thôi.
Nhắc tới Trương Vô Kỵ, còn nhớ lúc đi học Ngô Vũ Phi từng nói một câu rất ấu trĩ, rằng muốn cưới một chàng trai như Trương Vô Kỵ, cô ấy tổng kết ra một vài ưu điểm của Trương Vô Kỵ như sau:
“Thứ nhất là võ công lợi hại. Cửu dương thần công thì khỏi phải bàn, hơn thế còn biết thứ võ công Càn Không Đại Na Di mà Quý Ngân Xuyên muốn học. Điều này tạo cảm giác an toàn cho các cô gái, không sợ những lúc hẹn hò trong góc tối lại bị bọn lưu manh tấn công, hơn thế lúc rỗi rãi còn có thế bắt nạt được người khác.
Thứ hai là y thuật cao minh. Kể ra thì Trương Vô Kỵ là một trong mười đại phu giỏi nhất thời đó, còn giỏi hơn cả Thái y. Cậu nghĩ xem, ngày nay đi bệnh viện khám bệnh chẳng dễ dàng gì, muốn thầy cho thuốc tốt mà không quen không biết thì còn lâu mới được, nhỡ mà phải mổ xẻ thì phải phong bì. Giờ thì tốt rồi, có hẳn thầy thuốc gia đình, khi rảnh có thể làm mắt hai mí, trị chứng vô sinh, thật là thích!
Thứ ba, Trương Vô Kỵ, không uống R*ợ*u, không ***, không lên mạng, không viết tiểu thuyết trên mạng mà lại rất thương người. Ví dụ như lúc bị nhốt trong nhà lao cùng với Triệu Mẫn, Vô Kỵ còn xoa P0'p chân cho cô ấy, người tốt nhue thế tìm đâu ra chứ?”
….
Còn có vài điều nữa nhưng tôi quên mất, dù sao cũng thấy Ngô Vũ Phi quan sát rất tỉ mỉ. Tư duy của cô ây và Quý Ngân Xuyên hơi kỳ quái, hay nghĩ ra những điều khiến người khác dở khóc dở cười.
Cứ ngồi lộn nhộn như thế suốt 7 đến 8 tiếng đi tàu, lúc này tôi cũng đã dự đoán được việc để Ngô Vũ Phi đến nhà tôi sẽ gây sóng tạo gió thế nào, hơn thế tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó với từng tình huống, thêm cả cách phòng ngừa, xem ra không có vấn đề gì lớn cả.
Lúc gần đếnThượng Hải, Ngô Vũ Phi bắt đầu nhắn tin, tôi hỏi cố ấy gửi tin cho ai, cô ấy tỏ vẻ kỳ bí: “Một cô gái thần bí, cũng là một mỹ nhân, lát nữa cậu gặp đừng có chảy nước miếng đó”.
Xuống tàu, chúng tôi nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp đứng ở cửa ra, quả nhiên cô ấy đẹp đến mức khiến người nhìn thấy phải ứa nước miếng. Hai cô vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau như một đôi tình nhân. Ngô Vũ Phi nói: “Cái cô Tiểu Tuyết này, kêu đi tụ tập với người ta thì không đi”, cô gái tên Tiểu Tuyết đó nói: “Mình không thuộc học viện máy tính của các cậu thì đi làm gì?”
Sau đó hai người họ ôm nhau rồi khen nhau một hồi, “Mấy năm không gặp, trông cậu đẹp hơn nhiều đó”, “Có phải cậu đã uống thứ thuốc bí truyền nào không sao da dẻ đẹp thế?”, “Có chứ, tớ còn tập bát hoang lục hợp của Thiên sơn đồng lão, độc tôn thần công của mình đó:.
Hai người họ tán tụng nhau không biết chán, một lúc lâu mới nhớ ra có tôi đứng bên cạnh. Ngô Vũ Phi liền kéo tôi đến giới thiệu. Tôi sực nhớ ra, Dương Tiểu Tuyết khoa Nhân văn, chẳng phải là một trong bốn mỹ nữ của khoa sao! Không ngờ sau khi tốt nghiệp cô ấy lại làm việc ở Thượng Hải. Tôi còn nhớ hồi đó cô ấy từng có thời gian làm công tác tư vấn tâm lý của trường, sau đó vì số người đến xin tư vấn ngày càng nhiều nên đã xin thôi việc. Thời đó, có nhiều người có việc hay không đều đến phòng tư vấn tâm lý nói mình có vấn đề về nhân cách hay gặp trở ngại về tâm lý. Quý Ngân Xuyên là một trong số đó, hơn thế còn là tên nhanh chân nhất bởi cậu ta là dân bóng đá.
Trời đã về đêm, sau khi chào tạm biệt tôi, Ngô Vũ Phi liền theo cô gái xinh đẹp đó về nhà, tôi cũng đi tắc xi về khu trọ của mình, đồng thời tính xem ngày mai nên tặng mẹ món quà gì. Lúc trước học tiểu học, mẹ nói hai điểm 100 là quà tặng hay nhất rồi, sau đó lên phổ thông việc đứng nhất lớp mới là món quà quý nhất ; thời đại học thì là tiền học bổng cho mỗi năm.
Bây giờ khi đã lớn, đã tốt nghiệp và có công ăn việc làm, không còn là 2 điểm 100 hay học bổng dành cho người đứng đầu nữa , tôi phải thử tìm lấy viên đạn bọc đường nào đó để làm hài lòng người mẹ thân yêu của tôi.
Ngày hôm sau tôi đi làm cả ngày , buổi trưa không nghỉ ngơi. Tôi gọi điện cho mẹ nói tối đó tôi về nhà dự sinh nhật mẹ, còn dẫn một cô gái là người bạn thân nhất thời đại học của tôi , cô ấy đến Thượng Hải du lịch. Mẹ tôi nói: “Tốt, tốt, không sao, thế lại càng thêm vui vẻ”
Sau đó tôi lại gọi điện cho Ngo Vũ Phi hẹn địa điểm gặp mặt sau giờ làm. Cô ấy nói đang đi dạo ở bãi biễn. Ba năm trước đến đây vội vội vàng vàng ,lần này phải mua sắm nhiều hơn. Tôi nói: “Được, giữ sức một chút , hết giờ làm tớ còn phải kéo cậu đi theo giúp tớ tư vấn mua đồ tặng mẹ đấy”
Đúng 4 giờ tôi rời công ty, đi thẳng đến chỗ hẹn với Vũ Phi bởi vì tôi chưa kịp mua đồ gì cho mẹ. Tôi là con mọt sách, từ nhỏ mẹ mua cho tôi rất nhiều đồ tổ chức sinh nhật, còn tôi chưa bao giờ mua cho mẹ món đồ gì. Năm thứ nhất đại học lần đầu tiên nhận học bổng tôi liền đi mua cho mẹ một chiếc áo len, là hãng nào thì tôi quên rồi mất khoảng hơn 400 tệ gì đó, tôi chưa dám nói với mẹ là đắt như thế, chỏ nói nửa giá mà đã mẹ mắng cho một trận, kêu tôi sau này không cần mua gì cho mẹ cả, ăn nhiều cho béo lên một chút là bà vui rồi
Lúc nhìn thấy Ngô Vũ Phi, tôi liền nghĩ ngay đến một bài hát từng nghe lúc nhỏ : “ Tay trái một chú gà, tay phải một chú vịt, sau lưng lủng lẳng một con Pu'p bê..”. Hai tay cô ấy xách đầy những đồ, tôi nói: “Sao cậu không để mấy đồ này ở nhà Tiểu Tuyết?”
“Đều là đồ mua cho Lão phật gia nhà cậu đấy, tớ xách đến nhà Tiểu Tuyết làm gì?”
Tôi nhìn qua thấytay trái cô ấy xách toàn thuốc bổ liền nói: “Sao cậu mua mấy thứ đồ này, mẹ tớ xương cốt vẫn còn tốt lắm”
“Vẫn còn bên này nữa” – Cô ấy đáp
Tôi liếc nhìn, đều là mỹ phẩm, có cả nước hoa, loại hơn ngàn tệ một lọ. Từng ấy cũng quá nhiều đồ rồi, xem ra đủ cho mẹ tôi sinh nhật cả năm
Sau đó Ngô Vũ Phi lại nói: “Biết là cậu phải đi làm, cậu giao cho mình mua giúp là được rồi”
Lẽ ra tôi định mở miệng hỏi cô ấy mua hết bao nhiêu tiền để lát nữa trả. Đột nhiên nhớ lại thời đại học, tài chính của ba đứa chúng tôi được nhất thể hóa, chi tiêu theo kiểu cộng sản chủ nghĩa, tôi sợ nhắc đến tiền sẽ làm tổn thương cô ấy, nghĩ đi nghĩ lại thôi thì để kiếm cơ hội nhét trả tiền cho cô ấy là được
Nhưng cô ấy có vẻ cũng không tiếc gì, tính sơ sơ số đồ cô ấy xách phải đến không dưới bốn ngàn tệ, tôi băn khoăn có phải cô ấy đã trúng số độc đắc ở Bắc Kinh không nữa
Hôm nay Vũ Phi trang điểm rất đẹp, trên đường cô ấy kể cho tôi cô ấy đi đâu đó làm kiểu tóc mới, mặc chiếc áo mới, không ngừng nghiêng nghiêng đầu hỏi tôi có đẹp không..
Bác tài xế trêu chúng tôi: “Đôi vợ chồng trẻ về thăm nhà hả, thật hạnh phúc!”
Bác ấy nói làm hai chúng tôi đều thấy ngại. Thế nhưng tôi cảm giác rất giống như các đôi vợ chồng mới cưới trên tivi, cuối tuần về nhà bố mẹ ăn cơm, rất ấm cúng, cho dù tôi biết đây chỉ là nhưng suy diễn trong đầu tôi mà thôi, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng
Mặc dù vậy, tôi vẫn không lường trước được phản ứng của mẹ khi nhìn thấy Ngô Vũ Phi. Bà ngỡ ngàng, đến đồ bạch kim tinh xảo trên tay tôi bà cũng chẳng màng để ý, hai mắt chăm chăm nhìn Ngô Vũ Phi. Tôi gọi mẹ mấy tiếng: “Mẹ, đây là ban học mà con kể, cô ấy tên là Ngô Vũ Phi” mới thấy bà phản ứng, vội nói: “Cô Ngô, nào, mau vào đây ngồi, vào đây ngồi”
Đây là lần đầu tiên trong hơn 20 năm sống trên đời tôi thấy nhìn thấy mẹ nhiệt tình như vậy. Nếu tôi hâm mộ Quỳnh Dao chắc chắn tôi sẽ liên tưởng Ngô Vũ Phi là em gái thất lạc lâu năm của mình, hôm nay cô ấy đến nhà tôi là cuộc tái ngộ của hai mẹ con mà cô ấy đã tính toán từ lâu. Mẹ tôi, à không, mẹ của tôi và Ngô Vũ Phi nhìn thấy đứa con gái sau bao nhiêu năm không gặp thì vô cùng xúc động, sao lại giống Quý Ngân Xuyên thế.
Nhưng đây là cuộc sống, không phải tiểu thuyết của Quỳnh Dao,. Bố tôi nhìn thấy Ngô Vũ Phi dĩ nhiên là lạnh lùng hơn nhiều rồi, chào hỏi Ngô Vũ Phi xong lại tiếp tục công việc trong bếp. Mẹ tôi lại nhiệt tình mời Ngô Vũ Phi ăn hết cái này đến cái kia, trông bà chỉ còn thiếu nước đưa cái bàn trong phòng cho Ngô Vũ Phi nhai, cứ như Ngô Vũ Phi vừa thoát khỏi vùng hoang sơ Châu Phi trở về
Ngô Vũ Phi bất ngờ trước sự chăm sóc đó, cũng ăn một chút, vừa định vào bếp phụ giúp một chút thì đã bị mẹ tôi kéo lại, sau vài lần như vậy, Vũ Phi không khách sáo nữa, ngồi lại với bà,. Sau đó mẹ lấy ảnh hồi nhỏ của tôi cho cô ấy xem. Tôi vào bếp phụ bố, vài phút sau nhận được tin nhắn của Phi: “Tớ nhìn thấy ảnh sơ hở của cậu rồi nhé”, tôi thật là dở khóc dở cười
Bổng nhiên chuông cửa reo vang. Lạ thật, hôm nay vẫn còn ai đến nửa nhỉ? Chạy ra mở cửa, tôi hơi bất ngờ, lại một cô gái hay tay xách đầy quà tặng và trang điểm lộng lẫy ! Cô ấy nhét các món đồ vào tay tôi rồi nói: “Số 22 hàng 7 em đến rồi đây. Đây đều là đồ mua cho cô, bố em hôm nay bận không đến đựoc, kêu em đại diện đến chúc mừng cô”
Cô gái vừa đến chính là số 24 hàng 7. Thảo nào mà tối qua tôi lo ngại Ngô Vũ Phi đến nhà tôi sẽ có chuyện rắc rồi, thì ra điều tôi lo sợ chính là đây, nhưng nghĩ kĩ cũng chẳng có gì đáng lo cả, nên tôi thản nhiên đối mặt với tất cả, chẳng qua chỉ là bạn học đến Thượng Hải chơi nhân dịp mồng 1 thágn 5, tiện thể ghé qua nhà tôi chơi thôi
Thế nhưng lúc giới thiệu hai người với nhau, tôi vẫn căng thẳng đến mức rơi vào tình huống khó xử, bởi tôi quên mất tên của cô gái số 24 hàng 7. Tôi chỉ nhớ cô ấy họ Lý, lần nào cũng goi cô ấy là số 24 hàng 7 nên quên mất tên của cô ấy. Lúc giới thiệu cô ấy với Ngô Vũ Phi tôi cứ, Lý..Lý.. hồi lâu mà không bật ra được là Lý gì, sau đó bố tôi từ trong bếp đi ra, nghiến răng nói: “Lý Lê”. Tôi vội vàng “Đúng, đúng, Lý Lê, Lý Lê”
Cô gái tên Lý Lê đó cũng đỏ bừng mặt. Ngô Vũ Phi lại cởi mở nói: “Rất vui được được gặp bạn, mình là Ngô Vũ Phi”, Lý Lê cũng khách sáo đáp lại vài câu, hai người rất nhiệt tình, như chị em cùng phòng thời sinh viên. Họ xem ti vi, kể chuyện về thời đại học, tán gẫu về mỹ phẩm, quần áo, kiểu tóc…tất tần tật những thứ mà con gái thích nói
Ngô Vũ Phi trong lúc bận buôn chuyện đó vẫn ném cho tôi một ánh nhìn lạnh lùng, tôi vội vàng chui vào bếp phụ giúp bố một tay, muốn yên thân thì phải trốn thôi
Bữa cơm hôm đó thật lạ vì đũa của mọi người không hề gắp thức ăn cho bát mình. Tôi gắp cho mẹ, Ngô Vũ Phi và Lý Lê thì lần lượt gắp cho bố và mẹ tôi, mẹ tôi lại gắp đồ cho hai cô ấy (chứ không gắp cho tôi), tôi có cảm giác như hồi bé mẹ đã nhặt tôi ở đâu đó về
Hôm nay tôi thất mẹ hơi khác thường, bà chốc chốc lại cười mỉm nhìn Ngô Vũ Phi chằm chằm, còn gắp nhiều đồ cho cô ấy hơn. Cứ mỗi lần như vậy, bố tôi lại hắng giọng ho mấy tiếng. Tôi hỏi: “Bố, không sao chứ ạ?”, ông nói “Không sao, bị cảm thôi”
Để khuyấy động không khí, tôi vội gắp cho Lý Lê, đến lượt Ngô Vũ Phi ho hắng. Tôi làu bàu: “Kì thật, cơn cảm cúm này có tính lan truyền à?”
Sau khi chúc R*ợ*u mẹ tôi, Ngô Vũ Phi cùng uống với bố mẹ tôi một ly, mẹ tôi vui vui vẻ uống. Đến lúc Lý Lê uống với bố mẹ tôi, bố nhất quyết đòi tôi uống cùng, còn nói, mong chúng tôi sớm trở thành người một nhà. Tôi liếc nhìn Ngô Vũ Phi, cô ấy cúi đầu ăn, dường như không nghĩ ngợi gì
Uống xong R*ợ*u, mọi người lặng lẽ ngồi ăn cơm, tôi cũng chẳng muốn đi gọt giũa những vướng mắt trong lòng mỗi người. Hiển nhiên là bố tôi không vui rồi, ông không cùng chúng tôi ăn bánh gato mà đã về phòng. Lý Lê ngồi lại một lát thì xin phép ra về, còn từ chối sự níu giữ của mẹ và tôi, cô ấy nói gì mà con gái một mình đi chơi khuya quá thì không hay cho lắm, bình thường, bố mẹ nghiêm, từ nhỏ đã không cho tùy tiện ra ngoài chơi buổi tối
Nghe cô ấy nói tôi nhớ lại lúc nhỏ mình từng bị nhốt trong nhà, nhưng có điều tôi chưa thông, cô ấy nói về lịch sử bị áp bức sao tự hào đến vậy? Còn tôi mỗi lần cùng Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên nhắc lại việc bị bố nhốt trong nhà, tôi lại lộ vẻ căm phẫn sâu sắc
Tôi tiễn cô ấy xuống dưới nhà, vừa ra khỏi cửa Lý Lê không còn hoạt bát như trước nữa, lẳng lặng đi thẳng xuống nhà. Tìm thấy chiếc xe Passcat của mình, cô ấy vừa bước lên xe đã đóng cửa đi luôn, động tác nhanh nhẹn như điệp viên 007, đến tận câu tạm biệt cũng không nói, chẳng có chút lịch sự nào cả, bây giờ trước khi offline cũng phải nói 88 (bb)* cơ mà
*bb: Viết tắt “bye bye”
Tôi lại lên lầu, Ngô Vũ Phi vẫn điềm đạm ngồi đó, hướng dẫn cho mẹ tôi cách sử dụng mấy đồ mỹ phẩm, còn căn dặn mẹ tôi phải ăn mấy món đồ bổ như thế nào, và cũng chẳng thèm để ý đến tôi, cũng không phát biểu cảm nghĩ về tôi lúc nhỏ như đã hứa
Lúc gần đến 10 giờ, Ngô Vũ Phi nhận một cuộc điện thoại xong rồi nói phải đi, bởi cô bạn Tiểu Tuyết đó đã lái xe đến đón. Lần này mẹ nhất quyết đòi tiễn cô ấy với tôi. Vì sự đoàn kết của gia đình, tôi kiên quyết gạt bỏ ý định đó của mẹ, bởi tôi nghĩ mẹ hôm nay gắp nhiều đồ ăn cho Ngô Vũ Phi đã đành, bây giờ không đi tiễn Lý Lê mà tiễn Ngô Vũ Phi thì chắc bố tôi giận lắm
Ngô Vũ Phi vừa ra khỏi cửa cũng gịống cô Lý Lê đó, chẳng nói câu nào, tuy nhiên cô ấy cũng lịch sự hơn Lý Lê nhiều, trước khi lên xe còn nói một câu gì đó mà tôi nghe không rõ, không biết là tạm biệt hay hẹn gặp lại, không khéo là vĩnh viễn không gặp lại nữa ấy chứu. Tôi nghĩ có lẽ mình làm gì đó khiến cô ấy giận rồi
Trong chốc lát chiếc xe chạy ra khỏi tầm nhìn của tôi, biến mất sau ánh đèn đường. Tôi vẫn đứng trong bóng đêm, trong gió mát, nhưng trong đầu lại lóe lên những ánh mặt trời, những bài hát đó, những khuôn mặt rạng ngời sức trr và tiếng hát du dương trong đêm, trong lòng chợt thấy trĩu nặng
Lại một lần nữa lê bước lên tầng, tôi đã sức cùng lực kiệt. Mẹ tôi vừa thu dọn đồ vừa lẫm nhẫm hát, lâu lắm rồi tôi không thấy mẹ vui như vậy
Tôi hỏi: “ Mẹ, sao hôm nay con thấy mẹ vui mừng khác thường thế?”
“Đúng, con nói mẹ không vui sao được? Cậu con trai bảo bối của mẹ, hôm nay cho mẹ gặp được thần tượng, con nói mẹ có thể không vui sao?” – Mẹ đáp
Tôi thấy trong đầu ngột ngạt như thiếu máu: “Mẹ, ai là thần tượng của mẹ ? Đó là từ mà tụi thanh niên chúng con mới hay dùng chứ”
“Mẹ của con tuy già rồi, nhưng từ thần tượng thì có từ lâu rồi, năm đó chủ tịch Mao Trạch Đông chính là thần tượng của cả nước”
“Thế hôm nay mẹ gặp ai?”
“Cô bạn học của con tên gì?” – Mẹ hỏi tôi
“Ngô Vũ Phi”
Mẹ lấy ra một quyển vở, trên đó có Pu't tích và chữ kí của Ngô Vũ Phi chúc mừng sinh nhật mẹ tôi, bà hỏi: “Có phải ba từ này không?”
Tôi nói: “Đúng vậy ạ”
“Thế thì đúng rồi”
Nói rồi mẹ xem giờ, bảo sắp đến rồi, sau đó cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, đến kênh của đài Truyền hình Bắc kinh, đợi vài phút sau một chương trình ca nhạc tổng hợp bắt đầu. Tôi vừa nhìn thấy cô MC lập tức cảm thấy quen quen, trông rất giống Ngô Vũ Phi. Bình tĩnh nhìn laị: “Ủa, đó chẳng phải là Ngô Vũ Phi sao?”
Mẹ tôi đắc ý ngồi bên nói: “Tuần nào mẹ con cũng xem chương trình này vì thích cô bé đó. Con xem bây giờ được tận mắt nhìn thấy người thật mẹ không vui, không xúc động được sao?”
Nỗi phiền muộn trong tôi nãy giờ bay biến mất, tôi cùng vui với mẹ, mừng cho Ngô Vũ Phi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc