Ai Là Mẹ Anh - Chương 41

Tác giả: Tắc Mộ

Trương Nhất Manh cảm thấy tim mình như đập trật hai nhịp, đối với những lời mà Trương Ninh Giản nói, cô thật chẳng biết làm sao, ánh mắt cô ngơ ngác nhìn về phía cửa, nhất định là cô nghe nhầm, nhất định là vậy…
Song, giọng nói của Trương Ninh Giản vẫn đều đều vang lên: “Không phải là tình cảm với mẹ, cũng không phải là tình cảm với sư phụ, là tình cảm với Trương Nhất Manh.”
Giọng nói của anh luôn dễ nghe như thế, vờn quanh tai cô, giống như đang nằm trên một tảng đá mà tiếng suối chảy róc rách quanh mình vậy.
Thật lâu sau, Trương Nhất Manh mới tỉnh lại, lắp bắp nói: “Anh… Anh đang…”
“Ừm… Anh đang tỏ tình.” Trương Ninh Giản cười nhẹ, rụt tay lại: “Nhất Manh, những chuyện lúc trước cứ xem như là lỗi của anh đi, em có thể quay về được không?”
Rốt cuộc anh cũng buông ra, đáng thương nhìn Trương Nhất Manh vẫn còn chìm trong nỗi sợ chưa bình tĩnh lại được: “Nhất Manh à…”
Trương Nhất Manh miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, nói: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Trương Ninh Giản ngẩn người, hỏi: “Sao?”
Trương Nhất Manh nói: “Tôi muốn biết chuyện của Trương Ninh Trí và Tả Hưởng…”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Ninh Giản đưa lưng về phía Trương Nhất Manh, vẽ vòng tròn: “Quả nhiên Nhất Manh vẫn thích anh hai hơn cả…”
“Không phải!” Trương Nhất Manh thật muốn nổi khùng, “Tôi đã chấm dứt từ lúc anh còn chưa nhớ ra chuyện gì rồi, sao mà có thể thích anh ta được chứ! Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Tính tò mò chỉ mới được thoả mãn có một nửa, thật sự là rất đau khổ.
Trương Ninh Giản toàn tâm toàn ý tỏ tình với cô, kết quả đổi về chính là sự quan tâm của Trương Nhất Manh với Trương Ninh Trí, anh như bị đả kích, nói: “Ừm… Nhưng mà phải nói cho anh nghe những chuyện mà em đã biết.”
Trương Nhất Manh kể chuyện mà cô và Tề Phỉ biết được cho Trương Ninh Giản nghe, kể thêm cả phỏng đoán của hai cô, suốt cả quá trình đó, cô không dám nhìn vào Trương Ninh Giản, ánh mắt nhìn chung quanh, Trương Ninh Giản khẽ mỉm cười, nghe cô kể xong mới nói: “Bọn em đã biết gần như là mọi chuyện rồi.”
“Ồ, vậy Trương Ninh Trí với Hà Lôi đính hôn là vì sao?” Trương Nhất Manh tò mò nói, “Tả Hưởng đã bước vào nhà họ Trương rồi sao?”
Trương Ninh Giản lắc đầu: “Ngày thứ hai khi anh nhớ lại thì đã liên thủ với anh hai, làm giả di chúc.”
Trương Nhất Manh: “…”
Tại sao lại nói cho cô cái tin kinh thiên động địa này chứ… Trương Nhất Manh không khỏi lo lắng nghĩ, có phải sau đó cô sẽ bị diệt khẩu hay không…
Nét mặt của Trương Ninh Giản vẫn không thay đổi, anh hiền hoà nói: “Nội dung di chúc mới thừa nhận anh hai mới là người được hưởng tài sản, Tả Hưởng chỉ nhận được một phần tiền và hai căn nhà, hơn nữa những căn nhà đó đều không ở thành phố A.”
Trương Nhất Manh nói: “Ồ… Tả Hưởng dễ đuổi vậy sao?”
“Tả Hưởng thật ra chẳng cần danh phận cũng chẳng cần tiền, chỉ là hắn thấy anh hai đã ςướק đi những thứ mà hắn nên có mà thôi. Khi công bố di chúc thì hắn cũng chẳng thể nói gì hơn. Hơn nữa hắn cho rằng vụ tai nạn đó là do Trương Ninh Trí làm, sau đó lại đổ cho hắn, nhưng bọn anh đã điều tra xong xuôi cả rồi, là do một thế lực thù địch nhỏ khác làm, bọn anh đã giao bằng chứng cho Tả Hưởng xem, sau khi thấy thì hắn chẳng nói gì nữa.
Trương Nhất Manh nghe thấy chữ “thế lực”, “thù địch”, nét mặt chợt thay đổi, sau đó gãi gãi đầu nói: “Ừm… Giải quyết được vậy cũng tốt…”
Trương Ninh Giản cảm thấy buồn bã: “Đã lâu không gặp, vậy mà em chỉ quan tâm đến anh hai hay sao?”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Dù đã lâu không gặp thật đấy nhưng chẳng phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện trong game sao?”
“Cái đó không có liên quan gì tới thực tế hết trơn.” Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức mếu máo nói.
Dù biết rõ Trương Ninh Giản đang cố ý nhưng Trương Nhất Manh vẫn bị hành động trẻ con này đả động, cô do dự một lát rồi nói: “Được rồi… Gần đây anh có khoẻ không?”
Trương Ninh Giản lập tức lắc đầu: “Không khoẻ!”
Trương Nhất Manh: “…”
“Mất ngủ, cảm giác bên cạnh thiếu một người.” Trương Ninh Giản mong đợi nhìn Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh cúi đầu cầm sushi lên ăn.
“Cơm nuốt không trôi, cảm giác trên bàn ăn thiếu một người.” Trương Ninh Giản giật lấy miếng sushi mà Trương Nhất Manh đang cắn dở, bỏ vào miệng.
Trương Nhất Manh: “…”
“Không ai giúp anh đánh răng, không ai cho anh dựa vào, không có ai sờ đầu anh, không ai nhéo mặt…” Trương Ninh Giản không ngừng kể lể…
Trương Nhất Manh tốt bụng nói: “Những chuyện này có rất nhiều người muốn làm cho anh mà!”
“Người khác muốn làm nhưng anh không muốn.”Trương Ninh Giản không vui nói: “Anh chỉ cần em.”
Trương Nhất Manh nói: “Anh sắp ba mươi rồi! Đừng có trẻ con như vậy chứ!”
Trương Ninh Giản nói: “Tại sao khi anh nhớ ra mọi chuyện thì em lại lạnh nhạt với anh như vậy chứ?! Chắc chắn là em thích người trẻ con một chút! Vậy thì anh trẻ con cho em xem!”
Cái gì chớ, anh ta đang trả đũa cô đấy à?
Trương Nhất Manh nhịn không được, thốt lên: “Không phải tại anh đuổi tôi đi đấy sao?!”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô thở dài, vơ đại một cái ly sau đó rót R*ợ*u vào.
Trương Ninh Giản giật cái ly đó lại, đổi cái ly khác: “Cái này anh ba đã dùng rồi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô không nói gì rót R*ợ*u thêm lần nữa rồi nói: “Haiz, dù sao đi nữa thì tôi cũng không về đâu. Kêu tôi đi thì tôi phải đi, kêu tôi về thì phải về sao, nực cười quá.”
Trương Ninh Giản buồn bã cúi đầu: “Ừ, cũng là lỗi của anh.”
“Tôi không có ý này đâu.” Trương Nhất Manh lúng túng nói, “Nhưng mà sự thật vốn là vậy, anh có quá nhiều cái tốt, đối với anh chuyện nào cũng như chuyện nào, nhưng đối với tôi thì khác. Tôi không có gia thế, địa vị như các người, vậy nên tôi chỉ hy vọng có thể sống cùng một người bình thường thôi.”
Trương Ninh Giản nói: “Hai chúng ta rất bình đẳng mà! Hơn nữa anh cũng chỉ là người bình thường thôi, cũng có hai con mắt, một cái mũi một cái miệng thôi mà.”
“Tôi không nói đến những cái đó! Anh đừng có giả ngu!” Trương Nhất Manh uống một hớp R*ợ*u, do không quen nên cô nhíu chặt mày lại, “Chúng ta khác nhau hoàn toàn.”
Trương Ninh Giản không tiếp tục vấn đề này nữa, nói: “Ý của em là, em không chấp nhận anh không phải vì không thích anh mà là vì sự chênh lệch giữa chúng ta?”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”
Trương Ninh Giản mỉm cười nhìn cô.
Trương Nhất Manh phải mất nửa ngày sau mới phản ứng được, cô thầm trách mình tại sao không phản bác lại ngay lập tức mà ngây ra nhìn anh, cô lắp bắp nói: “Không… Ý tôi không phải vậy!”
Ánh mắt Trương Ninh Giản lấp lánh nhìn cô.
Một giây sau đó, anh ôm lấy Trương Nhất Manh, giọng nói trở nên vui vẻ: “Chỉ cần em yêu anh thì những vấn đề khác không còn là vấn đề nữa
Từ “Không phải em không thích anh” vọt đến “Em yêu anh”, nghịch tử này cũng nhanh chân thật đấy!
Trương Nhất Manh đẩy Trương Ninh Giản ra, sau đó vội vàng nói “Không, không phải!” sau đó đứng lên bỏ chạy, Trương Ninh Giản không ngờ cô phản ứng như vậy, không đuổi kịp, Trương Nhất Manh vừa mở cửa đã thấy Trương Ninh Hi và Tề Phỉ đang ngồi ở ngoài nghe lén, hai người không ngờ Trương Nhất Manh lại đi ra, cũng sợ hết hồn, sau đó vờ như không có gì nói với Trương Nhất Manh: “Sao ra nhanh vậy?”
Trương Nhất Manh: “…”
Nàng bình tĩnh nhìn hai người, sau đó chạy đi, Tề Phỉ gõ lên trán Trương Ninh Hi một cái: “Cũng tại anh cả đấy, nghe lén cái gì chứ.”
Trương Ninh Hi rơi lệ đầy mặt: Em cũng muốn nghe cơ mà T_T
Nhưng vẫn che cái trán, ấm ức nói: “Xin lỗi…”
Tề Phỉ nói: “Haiz, em phải đuổi theo Trương Nhất Manh đã, anh đi xem em trai tốt của anh đi.”
Dứt lời, cô xoay người đuổi theo Trương Nhất Manh.
Tốc độ chạy bộ của Tề Phỉ dĩ nhiên là nhanh hơn Trương Nhất Manh nhiều, không lâu sau đã đuổi kịp cô bé Nhất Manh chân ngắn, Tề Phỉ kéo cô, Trương Nhất Manh quay lại, gương mặt ửng đỏ.
Tề Phỉ gõ gõ trán: “Mặt cậu đỏ quá… Dở quá đi! Nếu thật sự ghét anh ta thì trực tiếp đạp anh ta sang một bên là được rồi!”
Trương Nhất Manh nói: “… Tớ chưa ghét anh ấy đến mức đạp anh ấy *** vậy đâu!”
Cô vốn là không ghét Trương Ninh Giản mà, tại sao cô phải ghét anh chứ = =
Tề Phỉ nói: “Đúng đúng đúng, vừa rồi Trương Ninh Giản vừa nũng nịu vừa tỏ tình dễ thương như vậy, trong trò chơi còn ba lần “thề non hẹn biển” với cậu nữa, sao cậu lại kiên quyết từ chối anh ta thế?”
Trương Nhất Manh nhìn thấy bên cạnh có cái công viên, cô bước vào trong ngồi, nói: “Tớ nhút nhát thế nào chẳng phải cậu biết rõ sao…”
“Biết chứ!” Tề Phỉ nói chắc.
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng không cần phải trả lời nhanh vậy chứ?!
“Bởi vậy nên tớ sẽ tự động tránh xa những nơi mà tớ thấy nguy hiểm.” Trương Nhất Manh nói xong câu đó, thở dài một cái.
Tề Phỉ nhanh chóng hiểu ý cô, nói: “Ý cậu là, cậu từng bị Trương Ninh Giản làm tổn thương một lần, vậy nên cậu không muốn bị anh ta làm tổn thương lần thứ hai nữa?”
“Cũng không hẳn là tổn thương, nặng nề như thế.” Trương Nhất Manh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là tớ thấy nguy hiểm quá. Anh ấy chẳng qua là thấy thú vị lúc nhất thời thôi, lỡ như sau này cảm giác đó hết thì sao? Không phải tớ lo được lo mất, chỉ là… Tớ thấy không thể tin nổi.”
Tề Phỉ suy nghĩ rồi nói: “Ngay cả Trương Ninh Hi như vậy tớ cũng chấp nhận được, vậy mà cậu dám nói Trương Ninh Giản không đáng tin cậy, cậu muốn đả kích tớ à…”
Trong một nhà hàng gần đó, Trương Ninh Hi hắt xì một cái thật to.
Trương Ninh Giản ngồi bên cạnh liếc anh một cái.
Trương Ninh Hi ấm ức nói: “Vừa rồi làm nũng đủ kiểu, giờ gặp anh lại lạnh nhạt thế đấy.”
Trương Ninh Giản nở một nụ cười như có như không, nói: “Vậy anh muốn em đối xử với anh như với Nhất Manh à?”
Trương Ninh Hi tưởng tượng Trương Ninh Giản sẽ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi anh: “Anh à, anh không sao chứ…” liền cảm thấy run rẩy, nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu…”
“Ừm.” Trương Ninh Giản không nói gì nữa, ngẩn người nhìn mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Trương Ninh Hi nói: “Em định làm thế nào? Xem ra Trương Nhất Manh hiện giờ không thích em lắm.”
Trương Ninh Giản nói: “Em cũng không biết.”
“Wow~ Cũng có chuyện mà em không biết ư?!” Trương Ninh Hi vừa mừng vừa sợ.
Trương Ninh Giản liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Trương Ninh Hi ý thức được mình đã biểu lộ sự hưng phấn một cách quá đáng, xấu hổ nói: “Cố lên… Nhưng em thử nhìn mình xem, miễn cưỡng cũng coi như là giàu có đẹp trai, em đẹp trai, nhưng Trương Nhất Manh không cần, em có tiền, Trương Nhất Manh lại càng không thiết, vậy em định lấy gì để đả động trái tim Trương Nhất Manh đây?”
Trương Ninh Giản đứng dậy, sửa sang quần áo rồi mở cửa ra ngoài, trước khi đi, anh để lại một câu nói: “Em có tình yêu.”
Sau đó anh khép cửa lại, để lại Trương Ninh Hi như hoá đá trong phòng.
Trương Ninh Giản vừa rồi mới nói cái gì đó?!
Em có tình yêu…
= =
Trương Ninh Giản nhất định là ăn phải cái gì không sạch sẽ rồi, nhất định là vậy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc