Ai Là Kẻ Thứ Ba - Chương 15

Tác giả: Diệp Khuynh Thành

Do chồng Ng*ai t*nh, ly hôn, tôi trở thành kẻ thứ ba:
Khi giúp đỡ được mấy người trên mạng, tôi không nhận thức được đó là cái gì. Nhưng không ngờ thư từ tới ngày càng nhiều, rất nhiều người đều kêu cấp bách. Hiểu Tuyết chính là một trong số đó. Cô ấy viết tổng cộng mấy lá thư, đều nói có việc quan trọng nhất định phải gặp mặt, xin chỉ giáo. Chúng tôi hẹn nhau ở một tiệm cà phê. Khi tôi tới nơi, cô ấy đã ngồi ở đó rồi, ăn mặc tuy đơn giản như vẫn rất thời trang, rõ ràng cô ấy khá tự tin về ngoại hình và cách trang điểm của mình. Năm nay Hiểu Tuyết ba mươi tuổi nhưng nom còn trẻ hơn rất nhiều. Tôi chỉ có thể nhìn thấy nét đau buồn thoảng qua từ tia nhìn u tối của cô. Sau khi chào hỏi vắn tắt, cô gọi cà phê và bắt đầu câu chuyện. Hiểu Tuyết xuất thân trong gia đình trí thức, có quan niệm truyền thống về hôn nhân. Thời thiếu nữ, cô luôn mơ tới một bạch mã hoàng tử, và luôn giữ gìn trinh tiết tới khi vào đại học. Thời gian đó có không ít kẻ đeo đuổi cô, và cô cũng thử kết bạn với vài người nhưng chia tay rất nhanh sau đó với lí do “duyên phận chưa tới.”
Kết hôn
Hiểu Tuyết kể câu chuyện của cô như sau:
Tôi và chồng tôi quen nhau khi tôi đang học năm thứ tư. Mùa hè, trời đổ mưa to, tôi tới một hội chợ việc làm. Do đang vướng bận trong lòng, tôi vội vã tới mức quên cả ba lô trên tắc xi. Đang lúc vội mà máy nhắn tin bên hông tít liên hồi (những năm đó, di động chưa phổ biến như bây giờ, sinh viên đại học có máy nhắn tin đã là khá lắm rồi). Thì ra là anh ấy nhắn tin tới, nói rằng anh ta vô tình là hành khách trên chiếc tắc xi đó sau tôi, phát hiện được ba lô của tôi, bên trong có giấy tờ và một mớ tài liệu. Chúng tôi hẹn nhau ra quán cà phê để nhận lại ba lô. Vừa nhìn thấy tôi bước vào, anh ta lập tức đứng lên chào hỏi. Thì ra từ chứng minh thư bỏ quên trong ba lô, anh ấy đã dễ dàng nhận ra tôi. Đó là một chàng trai cao lớn, nét mặt khá cứng, không phải dạng điển trai như tôi vẫn thích. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Khi trả ba lô, anh ấy cười trêu tôi là cô gái hậu đậu: “Có thể quên được những thứ quan trọng như thế này trên xe, nói không chừng ngày nào đó em cũng bỏ quên mình luôn.” Do đã quen với kiểu nịnh nọt của đám con trai trong trường, nên lần này được nghe lời phê bình kiểu đàn anh khiến tôi lại thấy thân mật.
Hôm đó người trong tiệm cà phê không nhiều, tiếng nhạc rí rách tuôn chảy. Rồi chúng tôi trò chuyện tự nhiên dần. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, đã tốt nghiệp cùng trường với tôi, hiện đã có một công việc cũng rất khá. Khi nói chuyện xong, nhìn đồng hồ, chúng tôi phát hiện ra giờ đã nửa đêm. Anh ấy đưa tôi về nhà. Và tôi là người tin vào duyên phận. Cũng như tất cả các thanh niên khác, những ngày tháng yêu nhau luôn hạnh phúc và vui vẻ. Tất nhiên cũng không thể thiếu những cãi vã hiểu lầm, nhưng lưu giữ lại trong kí ức luôn là sự lãng mạn. Chúng tôi cùng leo núi, cùng đi xem phim, cùng nghe nhạc và cùng mơ tưởng về cuộc sống tương lai. Cứ như vậy qua một năm, chúng tôi bàn với nhau bỏ việc, tự lập công ty, làm riêng.
Anh ấy lấy hết tiền tích lũy, lại vay mượn thêm của bố mẹ hai bên, lập một công ty nhỏ. Thời gian đầu làm việc rất vất vả. Có lúc muốn mời khách ăn cơm, trả xong tiền ăn, không đủ tiền gọi tắc xi, đành cuốc bộ về nhà. Lúc đó chúng tôi đã sống chung, thuê một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách. Căn hộ đã rất cũ nhưng tiền thuê khá rẻ. Những lúc rảnh rỗi, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo phố. Tất cả các quán ăn nhỏ gần đó, chúng tôi đều tới ăn cả. Đậu phụ om giá bốn đồng, thịt sợi kho giá ba đồng cùng hai bát cơm, chưa tới mười đồng một bữa, ăn cũng đầy đủ. Công ty phát triển khá thuận lợi, rất nhanh sau đó, chúng tôi đã trả hết được số tiền mượn của bố mẹ và dần dần tích lũy được cho mình món tiền. Chúng tôi cũng sống như những thanh niên khác, mua xe mua nhà và kết hôn sau sáu năm yêu nhau.
Sau đó nhiều lần tôi nhớ lại chuyện kết hôn, thấy hồi đó có phần miễn cưỡng. Lúc đó, chúng tôi đã sống chung được mấy năm rồi. Chỉ ngoài việc chưa làm thủ tục đăng kí, chúng tôi cũng không khác gì các cặp vợ chồng bình thường khác. Khi mới bắt đầu sống chung, anh ấy từng đề nghị kết hôn nhưng tôi nghĩ dù sao cũng phải tích lũy tiền đã, có cơ sở sinh sống và sự nghiệp hẵng hay. Sau đó, anh ấy cứ nhắc lại vài lần, nhưng tôi đều thoái thác bởi lí do đó. Cuối cùng anh ấy không đề nghị nữa, thấy như vậy cũng tốt. Chúng tôi mới chính thức kết hôn từ hai năm trước. Mấy năm sống chung khiến hai bên từ lâu đã mất cảm giác mới mẻ, nhưng do bố mẹ hai bên đều rất sốt ruột, cứ ép lấy nhau. Lúc đó nhà cửa đã mua xong, quy mô công ty cũng lớn dần, tôi cũng thấy là lúc cần kết hôn rồi. Hôm tổ chức đám cưới, bạn bè tới rất đông nhưng khi mặc váy cưới, tôi không hề có chút cảm xúc của một cô dâu, chỉ thấy đã hoàn thành một trình tự đương nhiên phải có. Sau khi cưới, chúng tôi sống trong căn hộ vừa làm nội thất. Căn hộ đó rộng hơn, nghiệp vụ công ty cũng bận hơn. Ngày qua ngày như vậy, thấy không có gì hay ho, cũng không thấy gì tồi tệ. Bạn đang đọc truyện tại: WWW.ThichTruyen.VN (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
Li hôn
Khi phát hiện chồng tôi có nhân tình là sau khi kết hôn khoảng một năm. Thời gian đó, anh ấy đi công tác cực kỳ nhiều. Hai chúng tôi thay nhau phân công làm trong công ty theo kiểu “đàn ông ra bên ngoài, đàn bà lo việc bên trong.” Anh ấy đảm nhiệm nghiệp vụ giao dịch bên ngoài, tôi phụ trách quản lí trong công ty. Tôi lựa chọn như vậy còn có một nguyên nhân là anh ấy làm gì cũng tốt nhưng tính đố kị lại rất cao, chỉ cần nhìn thấy tôi thường qua lại với bạn khác giới nhiều một chút cũng không hài lòng. Khi cùng nhau ra ngoài tiếp khách, nếu người khác quan tâm tới tôi nhiều một chút, anh ấy cũng không vui. Có lúc chúng tôi thường cãi nhau về chuyện này. Nhưng thời gian lâu dần, tôi lại nghĩ dù sao đã sống với anh ấy, mình cũng chẳng có ý định gì khuất tất nên tội gì phải cãi cọ với anh ấy cho mệt. Thế nên tôi chủ động lựa chọn quản lý việc trong công ty.
Trước đây tôi đã hơi nghi ngờ rằng anh ấy có người tình bên ngoài. Chồng tôi cực kỳ thích đi công tác Hàng Châu, lần nào cũng nói là do nhu cầu nghiệp vụ cần thiết nhưng sau khi về rồi không hề thấy phát triển được gì về công việc. Tôi biết anh ấy đã quen một phụ nữ ở Hàng Châu, người rất đẹp, rất xuất sắc, hơn tôi rất nhiều mặt. Khi cô ta tới Bắc Kinh, tôi đã từng gặp mặt. Tôi giống hệt như nhân vật nữ chính trong phim Điện thoại di động, tới Bưu điện đóng tiền điện thoại cho anh ta và tra cứu các số điện thoại đã gọi. Tôi phát hiện thấy thời gian đó chồng tôi luôn gọi tới một số điện thoại ở Hàng Châu, mỗi ngày trên một tiếng đồng hồ. Như vậy tuyệt đối không phải do yêu cầu công việc, hơn nữa phần lớn thời gian gọi điện đều là giữa đêm. Tôi đã hiểu ra.
Một hôm, anh ấy lại đi công tác Hàng Châu. Trước khi đi, anh ấy rất H**g phấn. Trước đây, anh ấy đi công tác ra sao, tôi đều không quản lí, khi nào muốn đi thì đi. Nhưng lần này tôi muốn kiểm tra, liền nói, phía Hàng Châu gần đây không có việc gì cần thiết, công ty lại đang bận rộn, anh đừng đi vội. Chồng tôi lập tức nêu ra lí do rằng bố bị bệnh. Bố chồng tôi đang ở Hàng Châu, bị bệnh đương nhiên phải đi thăm. Tôi ra ngoài gọi điện tới di động của bố chồng. Ông bắt máy, giọng rất vang, không hề có chút bệnh tật. Tôi không nói năng gì, dập máy luôn, biết ngay anh ấy muốn đi gặp nhân tình. Hôm đó anh ấy bay chuyến trưa nhưng từ năm giờ sáng đã dậy, H**g phấn tới mức không ngủ lại được. Thật ra tôi cũng tỉnh, hai người nằm trên giường trò chuyện. Tôi nói, “Hôm nay anh đi công tác, em muốn ra sân bay tiễn anh. Mọi lần anh đi xa, em đều không tiễn do cả hai đều bận rộn.” Nghe tôi nói vậy, anh ấy rất kinh ngạc, nói, “Tiễn cái gì cơ chứ, mấy ngày là về ngay.” Tôi cương quyết đòi, “Đúng lúc không có việc gì, cứ để em đi tiễn.” Anh ấy không hề cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, vui vẻ ôm túi xách lên đường.
Trời hôm đó rất u ám, khắp đường một màu xám ảm đạm. Anh ấy lái xe, tôi ngồi bên, nghĩ tới rất nhiều thứ suốt bảy năm chung sống, lòng thấy buồn thê thảm. Lúc đó tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng, nghĩ rằng anh ấy sẽ nể tình cảm cùng nhau mấy năm qua, khi tới sân bay sẽ ân hận, không đi Hàng Châu nữa, và về nhà cùng tôi, nói cho tôi hết sự thật, nhận lỗi. Tôi nghĩ nếu vậy, tôi có thể tha thứ. Nhưng suốt dọc đường, anh ấy ngâm nga ca hát như không có chuyện gì xảy ra, còn lấy tay đánh nhịp trên vô lăng. Khi chia tay trong sân bay, anh ấy chỉ vẫy tay về phía tôi rồi quay người đi thẳng. Đúng khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng chúng tôi đã thực sự “chia tay” nhau rồi. Nhưng dù sao chúng tôi cũng từng có mấy năm tuyệt đẹp, dù đã biết kết quả, tôi vẫn muốn xác nhận lại lần cuối cùng. May thay lúc đó anh trai tôi cũng đang ở Hàng Châu. Tôi nhờ anh trai giúp bám sát họ, quả nhiên nhìn thấy chồng tôi và một cô gái ôm nhau vào khách sạn, rồi cùng đi siêu thị. Khi đi ra khỏi siêu thị, đang đi trên đường, họ còn ăn chung một que kem, mỗi người cắn một miếng.
Mấy ngày sau, chồng tôi từ Hàng Châu trở về. Tôi lại ra sân bay đón anh ấy. Anh ấy rất ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng. Thật ra lúc đó tôi muốn nghe anh ấy thú tội, nhận lỗi, tôi có thể tha thứ. Nhưng sau khi anh ấy cho va li vào xe, bộ dạng vui vẻ như không hề có tội. Tôi biết đã hết cách cứu vãn, liền dừng xe lại bên đường, nói: “Tôi đã quyết định rồi, chúng ta li hôn thôi.” Anh ta kinh ngạc tới sững sờ, không hề hiểu nổi tôi đang nói gì. Khi tôi kể rằng anh trai tôi đã chứng kiến tất cả, anh ấy mới ân hận, khẩn cầu, thề thốt nhưng không còn tác dụng. Trái tim tôi đã thực sự nguội lạnh. Khi biết tôi không thể chấp nhận, chúng tôi một tháng sau đó làm thủ tục li hôn.
Mê man
Về hôn nhân của mình, Hiểu Tuyết luôn kể thật bình tĩnh nhưng sau đó, tốc độ nói rõ ràng giảm rất chậm. Khi kể xong, cô ấy nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Vậy chồng cô Ng*ai t*nh được bao lâu rồi?”
Cô ấy nhìn ra cửa sổ, khó nhọc đáp: “Chúng tôi lấy nhau được một năm, anh ấy cũng Ng*ai t*nh được một năm.”
Tôi hỏi: “Là cùng thời gian sao?”
Cô ấy vẫn không nhìn tôi, đáp: “Ng*ai t*nh trước, kết hôn sau.”
Tôi hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Hiểu Tuyết nghĩ một lúc, nói: “Sau sáu năm yêu nhau, cảm giác mới mẻ đã không còn nữa, đã mất sạch cảm giác. Sau đó việc anh ấy Ng*ai t*nh cũng là khó tránh.”
Nói xong, cô ấy thôi không nhìn ra cửa sổ nữa mà hỏi lại: “Tình yêu rút cục có thể kéo dài được bao lâu nhỉ?”
Tôi đáp: “Tình yêu ngắn hay dài do khác nhau bởi con người. Nếu tâm đầu ý hợp, cả hai vẫn có thể không ngừng tạo ra cảm giác mới mẻ, tình yêu sẽ được kéo dài hơn. Nếu cơ sở tình cảm có hạn, tình yêu cũng sẽ ngắn đi. Nhưng bất luận là ngắn hay dài, tình yêu chỉ có hạn.”
Cô ta hỏi: “Vậy sao khi tình yêu đã hết, hôn nhân sẽ dựa vào cái gì để duy trì?”
Tôi đáp: “Thông thường hôn nhân có thể dựa vào mấy tình huống sau. Một là sau khi tình yêu tan biến sẽ xuất hiện tình thân ấm áp. Hai là nhu cầu cần nhau và an ủi của cả hai phía. Dù sao thì hai bên vợ chồng cũng có thể đem lại cảm giác an ủi, lí giải và ủng hộ nhau về mặt tâm lí mà người khác không thể đem lại. Tuy nhiên cũng còn rất nhiều suy tính thực tế, như bị suy giảm mức độ sống sau khi chia tay (chẳng hạn chỉ chung một căn hộ, việc phân công công việc gia đình và vai trò trong gia đình…), sự trưởng thành và giáo dục của con cái, sự thừa nhận của bố mẹ hai bên, nhận định của văn hóa xã hội đối với tình trạng hôn nhân đó, mọi nghĩa vụ trách nhiệm có liên quan, cũng bao gồm cả hình tượng tự tôn của cá nhân mình trong xã hội. Những thứ này đều có thể trở thành nhân tố thực tế duy trì một gia đình. Tuy nhiên có thể nói một cách chắc chắn rằng tình yêu đầu đời nhất định sẽ tan biến.”
Nghe tới đây, cô ấy lại hỏi: “Vậy theo anh, đàn ông hơi thành công một chút có phải rất khó tránh việc Ng*ai t*nh?”
Tôi đáp: “Mấy chục năm trước việc Ng*ai t*nh ở Trung Quốc rất ít, còn bây giờ quá nhiều. Đối với một người đàn ông thành công, theo như tôi biết, những người có thể tránh được chuyện Ng*ai t*nh là con số rất ít.”
Tiếp đó, tôi hỏi: “Cô li hôn cương quyết như vậy, không còn chút gì cứu vãn được sao?”
Cô ấy đáp: “Không.”
Tôi hỏi: “Còn có thể phục hôn không?”
Cô ấy cắn chặt môi, nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi cũng nghĩ chuyện này nhiều lần nhưng không thể được.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Cô ấy nói: “Tôi thấy mình đặc biệt bị tổn thương. Trong quá trình sáu năm yêu nhau và một năm đã lấy nhau, tôi hoàn toàn dốc hết sức vào việc gây dựng sự nghiệp chung. Ngoại trừ yêu cầu công việc, còn lại hầu như tôi đã vứt hết mọi giao thiệp qua lại. Cũng có một số việc không hoàn toàn là nhu cầu công việc, nhưng tôi đã làm vì chăm lo tới lòng tự trọng của một người chồng. Ở nhà tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình. Còn anh ta thì sao, lại đi Ng*ai t*nh. Điều khiến tôi không thể chấp nhận được là anh ta lại Ng*ai t*nh trước khi chúng tôi lấy nhau. Tôi và anh ta kết hôn, chẳng qua là do thói quen sống bên nhau mà thôi.”
Tôi hỏi: “Về những gì đã trải qua, đúng là cô có nỗi đau, phiền muộn, hoặc nói một cách khác là thấy ô nhục, cần được kể tội. Chuyện này tôi hiểu, nhưng nếu chỉ cần kể tội, cô không cần tìm tới tôi cũng có thể làm được. Vậy cô cứ đòi tìm tôi gấp, nguyên nhân thực sự là gì?”
Cô ấy trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Hôm nay tôi thực sự có hai vấn đề cần hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc