Ai Là Định Mệnh Của Ai - Chương 18

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Chuyện của Tiêu Tương Tương rốt cuộc là thế nào, tôi cũng rất muốn biết. Vừa nói với Điền Tịnh, cô ấy đã nhanh chóng nhờ vả chú dò hỏi và rất nhanh đã có tin tức.
Khi Điền Tịnh gọi điện cho tôi, giọng có vẻ rất xem thường: “Cái cô Tiêu Tương Tương ấy đã lừa chúng ta rồi, cô ta là một tên lừa đảo chính hiệu. Cái gì mà một phụ nữ bất hạnh, một bà mẹ đơn thân đáng thương chứ? Cô ta chưa từng kết hôn, mà là sống như nhân tình với một tay người Hồng Kông tên Tôn Xương Lợi ở Thâm Quyến.”
Thì ra Tiêu Tương Tương và cái tên Tôn Xương Lợi tố cáo cô ta tội ăn cắp tài sản đã sống chung với nhau mấy năm. Cô ta đến Thâm Quyến không lâu thì quen Tôn Xương Lợi. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, thấy hắn ta bèn để mắt lợi dụng. Cô gái trẻ tự biết trình độ mình thấp kém, khó có thể sống một cuộc sống sung sướng hơn hẳn mọi người. Cái lão người Hồng Kông giàu có đó tình nguyện chăm sóc cô ta, cho cô ta một cuộc sống sung túc, ổn định. Cô ta cũng không muốn tiếp tục sống những chuỗi ngày nghèo khổ nên đã chấp nhận sống với một người gấp đôi tuổi mình.
Tôn Xương Lợi lời lẽ ngọt ngào hứa hẹn, nói bà vợ già bên Hồng Kông của anh ta không biết đẻ, đẻ ba đứa đều là con gái. Nếu cô ta có thể sinh được con trai, hắn sẽ bỏ bà vợ già và chính thức cưới cô ta về.
Tiêu Tương Tương nghe hắn nói vậy, một lòng một dạ muốn sinh con trai cho hắn. Cô ta mang thai ba lần đều phải bỏ đi vì siêu âm toàn là con gái. Đến lần thứ tư cũng là con gái nốt nhưng bác sĩ khuyên cô ta không nên Pa' thai, nếu lần này mà bỏ thì cả đời sẽ không có con được nữa. Cô ta không có sự lựa chọn nào khác nên quyết định sinh đứa bé này. Sau nhiều lần Pa' thai, sức khỏe đã giảm sút đáng kể, quá trình sinh đẻ cũng rất khó khăn. Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ nói cô ta không có khả năng sinh đẻ nữa.
Phải tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, Tôn Xương Lợi rất thất vọng, giờ lại nghe tin Tiêu Tương Tương không thể sinh đẻ được nữa, hắn ta lại càng thất vọng. Tiêu Tương Tương theo hắn vài năm, cảm giác tươi mới cũng không còn, bây giờ đến con trai cũng không sinh được, trong lòng càng nguội lạnh. Hắn ta để mắt tới một cô gái khác, cũng xinh đẹp như Tiêu Tương Tương năm xưa, ra sức dụ dỗ, dụ dỗ được rồi thì đưa cô gái đó về biệt thự của mình ở, hứa hẹn đủ điều như đã từng làm với Tiêu Tương Tương: “Chỉ cần em sinh cho anh đứa con trai, anh sẽ cưới em làm vợ.”
Sau khi biết Tôn Xương Lợi nuôi thêm cô Tam Nãi, Tiêu Tương Tương tức giận cãi nhau với hắn ta một trận. Nhưng có tác dụng gì? Đã hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông này thì đừng hy vọng có được sự tôn trọng của hắn ta.
Tôn Xương Lợi không những không quan tâm đến sự phẫn nộ của Tiêu Tương Tương mà còn tuyên bố thẳng thừng: “Ngay cả đẻ con trai cô cũng không đẻ được thì còn mặt mũi nào mà làm ầm lên. Nói cho cô biết, cô gái kia mang thai rồi, đi siêu âm là con trai. Thời gian này tôi không rỗi quan tâm đến cô. Cô nên an phận ở nhà trông con, tôi không bớt của cô miếng ăn, hớp nước. Nếu cô còn gây rắc rối, tôi sẽ tống cô ra khỏi cửa.”
Vừa nghe nói Tam Nãi đã có bầu con trai, Tiêu Tương Tương cũng tự biết hai mẹ con cô ta đã không còn địa vị gì nữa. Tôn Xương Lợi sẽ không lấy, cũng không đối xử với cô ta tốt hơn đâu. Rõ ràng không thể tiếp tục bấu víu vào hắn ta được nữa, chi bằng giải tán càng sớm càng tốt, không thể hủy hoại phần đời còn lại của mình như vậy được.
Tiêu Tương Tương chuẩn bị đâu ra đấy rồi lặng lẽ ôm con rời khỏi Thâm Quyến, chỉ để lại cho Tôn Xương Lợi một mẩu giấy nói rõ quyết tâm rời xa hắn. Trước khi đi, cô ta rút tám mươi vạn tệ từ tài khoản của Tôn Xương Lợi. Cô ta và hắn sống cùng nhau nhiều năm, cũng chẳng khác gì vợ chồng, sổ tiết kiệm cũng như mật khẩu của hắn, cô ta đều nắm rõ. Cô ta nghĩ số tiền này Tôn Xương Lợi phải đưa cho cô ta và con gái là lẽ đương nhiên. Cô ta không ngờ, sau khi Tôn Xương Lợi phát hiện ra cô ta bỏ đi, liền báo công an là cô ta đã ăn cắp tài sản của mình, vì thế cảnh sát mới tìm đến tận nơi bắt cô ta đi.
Tôi hẹn gặp Chu Nhất Minh rồi kể cho anh ta nghe đầu đuôi sự việc. Sắc mặt anh ta tối sầm lại. “Nói như vậy là cô ấy vẫn luôn lừa dối anh, mẹ kiếp có phải anh trai rất ngốc, rất dễ bị lừa không?”
Đúng là Tiêu Tương Tương luôn lừa dối Chu Nhất Minh, hầu như không có câu nào là thật cả. Cái gì mà đi làm thuê kiếm tiền rồi về quê lập nghiệp, gì mà cuộc hôn nhân ngắn ngủi thất bại, gì mà vớ phải ông chồng phụ bạc, cô ta còn cố tình che giấu chuyện mình không thể sinh con được nữa chứ.
Đây chẳng phải muốn hại ૮ɦếƭ người ta sao? Chu Nhất Minh là con một, gia đình luôn mong mỏi anh ta có con nối dõi tông đường. Nói gì thì nói, giả sử không đẻ được con trai lo hương hỏa, chí ít cũng phải có đứa cháu gái để ông bà vui vẻ lúc tuổi già. Hơn nữa, anh ta cũng rất thích trẻ con.
Điền Tịnh cũng mắng chửi thậm tệ, Tiêu Tương Tương đúng là một kẻ nói dối thành thần. Chu Nhất Minh toi công đối xử tốt với cô ta, không ruồng bỏ cô ta vì đã từng kết hôn và có con riêng, thương xót cô ta bất hạnh, nhiệt tình giúp đỡ cô ta gây dựng cuộc sống mới. Ai mà biết được có tấm lòng tốt lại phải chịu kết cục như thế này…
Đương nhiên tôi phải giúp anh ta nguôi giận. “Anh Nhất Minh, đừng giận nữa, loại phụ nữ như thế không đáng để anh tức tối.”
Chu Nhất Minh mặt buồn rười rượi, thở dài nói: “Không tức… không tức mới lạ. Mẹ kiếp, anh trai muốn tìm một cô gái tử tế để hẹn hò sao khó thế? Lần đầu đã vậy, lần thứ hai cũng thế nốt!”
Nói thật lòng, Chu Nhất Minh đúng là quá xui xẻo. Yêu cả hai cô, anh ta đều đối xử rất tốt nhưng tấm chân tình không được đền đáp. Nhậm Giai thì còn có thể châm chước nhưng Tiêu Tương Tương thì thật là quá đáng. Chẳng trách anh ta giận dữ là phải.
Tiêu Tương Tương bị cảnh sát giải về Thâm Quyến và sẽ bị xét xử vì tội trộm cắp tài sản. Cô ta không phục, đòi mời luật sư kháng cáo. Vụ kiện cáo lằng nhằng này mãi vẫn chưa giải quyết xong. Cửa hàng quần áo cô ta mới mở ở phố đi bộ đành chuyển nhượng cho người khác, còn thời gian và sức lực đâu mà nghĩ đến chuyện kinh doanh nữa!
Địa bàn thuộc diện tấc đất tấc vàng như thế nhanh chóng có người đến tiếp quản. Cửa hàng tay chủ mới, biển hiệu hấp dẫn hơn, trang hoàng lộng lẫy hơn, nội thất tuy mới nhưng vẫn sửa sang lại toàn bộ, theo một phong cách hoàn toàn mới.
Như thế Tiêu Tương Tương đã biến mất hoàn toàn khỏi phố đi bộ, không còn chút dấu vết.
Chuyện của Tiêu Tương Tương khiến Chu Nhất Minh không vui, tôi và Điền Tịnh sắp xếp rủ anh ta đi giải khuây, dự định sẽ đi ăn trước, sau đó đi hát karaoke. Vừa vặn Đỗ Uy từ thành phố trở về, Điền Tịnh đưa anh ấy cùng đi. Phòng karaoke có thể điều động một bàn mạt chược, bốn người hát chán rồi tụ lại thành một bàn mạt chược vừa đủ người chơi. Khi chơi mạt chược, Chu Nhất Minh thắng liên tục, người ta nói “đen tình đỏ bạc” quả không sai!
Tôi thì ngược lại, thua liên tục. Nhất là khi nhận điện thoại của Sở Vân Phi, tâm trí tôi đã bay đi đằng nào. Không thể thế được, nếu thua nữa thì tôi sẽ rỗng túi mất!
Sở Vân Phi nghe thấy tiếng chơi mạt chược ở đầu dây bên kia, lại biết tôi hoàn toàn thua nên nhất thời nổi hứng, nói: “Em đang ở đâu? Anh qua đó gỡ lại cho em.”
Tôi đang giậm chân giậm cẳng than thua, vừa nghe thấy có người tình nguyện đến gỡ gạc cho mình thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo anh ấy đến ngay đi.
Điền Tịnh nghe nói Sở Vân Phi đến thì không sốc lắm, vì cô ấy đã biết rõ sự tình nhưng Chu Nhất Minh thì vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Sở Vân Phi là cái tay lớp trưởng lớp em từng làm chấn động toàn trường một thời ấy hả? Yên Phiên Phi, em liên lạc lại với cậu ta từ khi nào thế?”
Điền Tịnh ngồi cạnh bên thêm mắm thêm muối: “Anh Chu Nhất Minh vẫn chưa biết hả? Yên Phiên Phi liên lạc lại với cậu ta từ lâu rồi, bọn họ còn đang hẹn hò nữa đấy!”
“Cái… gì?! Yên Phiên Phi, não em có vấn đề à?”
Tôi không muốn nghe tiếp nữa, lập tức phản bác lại: “Sao lại nói thế? Não của em vẫn tốt, não của anh có vấn đề thì có, ngốc nên bị người ta quay như chong chóng!”
“Đúng, anh ngốc nên bị người ta quay như chong chóng. Nhưng chuyện đó cũng có nguyên do của nó, trước đây anh chưa từng quen biết Tiêu Tương Tương, không hiểu rõ con người cô ta. Còn Sở Vân Phi, trước đây cậu ta từng làm chuyện gì không phải em không biết, vậy mà không chút đắn đo đã vội đồng ý hẹn hò với cậu ta. Yên Phiên Phi, em còn ngốc hơn anh gấp vạn lần.”
“Trước đây là trước đây, anh nhắc lại chuyện cũ của người ta thấy thú vị lắm à? Còn không cho người ta có cơ hội lãng tử quay đầu quý nghìn vàng nữa!”
“Đúng, lãng tử quay đầu quý nghìn vàng, nhưng liệu đã có mấy lãng tử thật sự quay đầu? Yên Phiên Phi, em nhớ cho anh trai câu này: Phòng cháy, phòng trộm cắp, phòng lãng tử, sau này gặp chuyện gì đừng có trách anh trai không nhắc nhở!”
“Không cần anh phải nhắc nhở, chuyện của em, em tự biết cân nhắc.”
“Biết cân nhắc là tốt, biết cân nhắc là tốt nhất! Anh vừa gặp chuyện như thế nên không hy vọng em gái lại bước vào vết xe đổ của anh. Anh bị con gái lừa thì cũng chẳng mất gì, nhưng em mà bị con trai lừa đến mứa ễnh bụng ra rồi về nhà khóc thì thê thảm lắm đấy!”
“Hứ, đúng là cái đồ mồm quạ, anh nói tốt một chút không được à? Nếu không vì anh đang có chuyện buồn thì em đã đá anh một cái sang Siberia rồi!”
Tôi đấu khẩu với anh ta một hồi, không lâu sau thì Sở Vân Phi đến. Tuy Chu Nhất Minh không thích con người anh ấy nhưng vẫn không để lộ ra mặt, cũng không nhắc lại chuyện năm xưa, chỉ trò chuyện lấy lệ với anh ấy vài câu.
Sở Vân Phi vừa đến, tôi đã đứng lên nhường chỗ cho anh ấy chơi. Quả nhiên anh ấy là một tay chơi mạt chược cừ khôi, ngồi xuống là giúp tôi thu tiền về. Anh ấy và Chu Nhất Minh, kẻ tám lạng người nửa cân, dường như hai người cứ luân phiên nhau thắng làm cho đôi Điền Tịnh và Đỗ Uy thua liên tiếp.
Chơi đến mười hai giờ thì nghỉ, tôi không những thu về được số tiền đã thua mà còn lời thêm mấy trăm tệ nữa, sung sướng cười tít mắt.
Sau khi ra khỏi quán karaoke, Điền Tịnh và Đỗ Uy cùng đi xe đạp điện về, lúc đầu tôi và Chu Nhất Minh cùng đi con ngựa sắt yêu quí của tôi tới, nhưng Sở Vân Phi muốn lái xe chở tôi về nên tôi để Chu Nhất Minh một mình cưỡi con ngựa sắt của tôi, con tôi ngồi xe của Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi không đưa tôi về nhà ngay, anh ấy nói hơi đói, hay là đi ăn đêm đã. Nhắc đến tôi cũng cảm thấy đói, thế là cùng anh ấy đi đến nhà hàng cánh gà nướng. Cánh gà nướng thơm phức cùng với ly bia mát lạnh, đúng là ngon nhất trên đời!
Tôi đang ăn, mồm miệng dính đầy dầu mỡ thì Chu Nhất Minh gọi: “Anh về đến nhà rồi, sao hai người vẫn chưa đến nơi? Con ngựa quý của em để ở đâu đây?”
“Bọn em đang đi ăn đêm, một lúc nữa mới về cơ, anh cứ để xe của em ở nhà anh cũng được.”
“Nhà anh làm gì còn chỗ nào để con ngựa quý của em nữa, không phải em không biết, nhà kho nhà anh đã để hai chiếc xe đạp của anh rồi, lại thêm trăm thứ bà dằn của mẹ anh nữa, kín hết chỗ rồi.”
“Vậy anh tìm bố em, lấy chìa khóa nhà kho rồi cất vào giúp e với… À, không được, giờ này bố em đã ngủ rồi. Hay là kệ đi, anh cứ để ở dưới lầu, lát nữa về em tự cất.”
“Để dưới lầu không ai trông, em không sợ mất à? Mấy hôm trước ở trong khu loạn lên vì mất trộm, em quên rồi à? Thôi được rồi, anh trai chịu mệt một tí vậy, không ngủ ngồi trông xe cho em. Em ăn nhanh lên rồi về còn cất xe. Ăn nhanh lên, nghe rõ chưa?”
“Anh Nhất Minh, không phải khổ thế đâu, nếu anh buồn ngủ rồi thì cứ về ngủ đi. Xe cứ dựng dưới lầu là được rồi, em không tin mình lại đen đủi đến mức để có một lát đã bị lấy trộm đâu.”
Ngắt điện thoại, tôi lại tiếp tục ăn uống, sau khi ăn uống no nê, Sở Vân Phi lại lái xe đưa tôi về nhà. Trên đường đi, anh ấy lái xe rất chậm, nói là vừa uống bia đi nhanh quá dễ xảy ra tai nạn. Tôi cũng đồng tình: “Vâng, đi chậm một chút thì hơn, vừa nãy uống bia như uống nước ngọt, em uống hơi nhiều nên giờ cảm thấy chóng mặt.”
Sở Vân Phi nghe thấy thế thì dừng xe lại, giơ tay lên ấn ấn thái dương tôi. “Em chóng mặt à? Làm như thế này có thấy dễ chịu hơn không?”
Cảm giác thoải mái, dễ chịu dần dần lan tỏa, tôi từ từ nhắm mắt lại để mặc cho anh ấy xoa trán, xoa xoa ấn ấn rồi anh ấy cuối xuống hôn tôi. Đôi môi mềm mại cùng mùi bia phả vào mặt, anh ấy hôn trán tôi, rồi từ từ dọc theo trán xuống dưới, cuối cùng chạm vào môi tôi. Anh ấy *** bờ môi tôi, từ mềm mại như nước chuyển thành cuồng nhiệt như lửa.
Đây không phải lần đầu tiên Sở Vân Phi hôn tôi, sau tối hôm anh ấy hôn tôi, nụ hôn đã trở thành một phần không thể thiếu mỗi khi hai chúng tôi ở bên nhau. Nụ hôn giữa hai người khác phái đã mang lại cho tôi một trải nghiệm chưa từng có, mỗi nụ hôn của anh ấy đều khiến tâm trí tôi bay bổng.
Lúc này cũng thế, trái tim và tâm trí tôi như đang dập dờn, bay bổng, tựa như gió xuân lả lướt trên mặt hồ lay động. Hôn đến không còn biết những gì đang diễn ra xung quanh, hai tay anh ấy bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, *** cơ thể tôi. Cảm giác bàn tay anh ấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, người tôi run rẩy, mềm nhũn.
“Phiên Phi!” Sở Vân Phi vừa vuốt ve vừa thì thầm vào tai tôi. “Hay là tối nay đừng về nhà nữa, đến nhà anh đi!”
Ý thức của tôi đã đi đâu mất rồi, có chút men lại càng bị anh ấy dễ dàng dụ dỗ. Tôi đang mơ mơ màng màng gật đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, không gian yên tĩnh trên xe càng khiến tiếng nhạc trở nên chói tai. Giật mình choàng tỉnh, tâm trí tôi dường như đã thoát khỏi những mơ hồ hoan lạc.
Là Chu Nhất Minh gọi, vừa nghe điện đã thấy anh ta gầm lên như sấm rền bên tai: “Bé bự, sao em vẫn chưa về? Ăn đêm nhiều thế không sợ béo như heo à? Mau về đi, anh trai trông con ngựa quý của em đã lâu quá rồi đấy, em không muốn ngủ nhưng anh trai thì muốn!”
“Em bảo anh cứ để xe dưới lầu về ngủ rồi mà, ai bảo anh trông xe hộ em chứ?”
“Anh trai đi xe của em thì đương nhiên phải có trách nhiệm, không trông, nhỡ mất lại phải mua xe mới đền em à? Không nói nhiều nữa, em nhanh chóng về cất xe đi, cho em năm phút nữa phải có mặt!”
Bị Chu Nhất Minh làm ồn, sau khi ngắt điện thoại, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nhìn Sở Vân Phi cười xin lỗi. “Xem ra em phải mau chóng về rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc