Ách Dương Tình Quanh Co - Chương 04

Tác giả: Cổ Linh

“Nương, đại tẩu đã lâu không có chải đầu!”
“… Nàng có gội đầu!”
“Nhưng không có chải đầu” Đỗ Cầm Nương không hề hé răng, bà có năng lực nói cái gì đây?
Từ lúc Tiền Khôn tuyên bố con trai bà đời này chỉ có thể làm một phế nhân không có thần trí, thì sang ngày hôm sau, con dâu đáng thương của bà liền không hề chải đầu, chỉ tuỳ tiện dùng một sợi dây cột chặt một đầu tóc dài hỗn độn, tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt cũng đều làm bộ như không có để ý tới.
Bọn họ có thể nói gì chứ?
“Hơn nữa, nương, đại tẩu cũng mặc kệ Thiệu nhi luôn!”
“Thiệu nhi có bà nội thương là đủ rồi!” Đỗ Cầm Nương hết sức trìu mến hôn nhẹ cháu nội bảo bối “Đúng hay không? Thiệu nhi?”
“Còn có cô cô nè, Cô cô cũng yêu Thiệu Nhi nhất!” Mộ Dung Tuyết duỗi thẳng tay muốn ôm đứa nhỏ “Đi!” Đỗ Cầm Nương một tay ôm chặt cháu nội bảo bối, một tay đem con gái đẩy ra xa “Đi xem cửa hàng còn thiếu cái gì, qua hai ngày nữa sẽ mở cửa buôn bán, nếu thiếu cái này cái kia xem con làm sao kiếm tiền!”
“Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người giúp một tay!” Mắt vẫn nhìn cậu cháu nhỏ, Mộ Dung Tuyết không cam lòng lẩm bẩm.
“Cha của con đã thuê hai tiểu nhị, đủ rồi!”
Thống khổ tuyệt vọng sống qua nửa tháng, Mộ Dung Gia cuối cùng cũng bình yên trở lại, con trai cho dù là bộ dạng gì đi chăng nửa vẫn là con trai của họ, chỉ cần nó sống tốt là được rồi.
Vì thế, mọi người lại chậm rãi khôi phục cuộc sống trước kia, sinh mệnh gian khổ, ngày lại trôi qua như trước, quán cơm lại bắt đầu mở cửa buôn bán, tuy rằng thiếu Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Mặc Nghiễn Tâm đang chuyên tâm chăm sóc chồng, khẳng định là so với trước vất vả hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần người còn sống là còn hy vọng, như thế nào cũng có thể thích ứng.
May mắn, Mặc Nghiễn Tâm đã đem bí quyết làm món kho cùng bò ngũ vị hương truyền thụ cho bọn họ, chỉ cần dựa vào hai loại này, là có thể đảm bảo cuộc sống thịnh vượng như trước kia.
Bọn họ thậm chí lên kế hoạch sau này tu sửa cửa hàng, thêm mấy cái bàn, lời thêm ít tiền, qua ngày lại càng an ổn.
Nhưng mà, ông trời dường như không muốn để cho bọn họ quá vui vẻ, khi bọn họ hạ quyết tâm lại tiếp tục bắt đầu cuộc sống thì phiền toái lại tìm tới cửa. Ngay trước ngày chuẩn bị khai trương lại quán cơm, người trong nhà đang tụ tập ở quán cơm một bên nói chuyện phiếm, một bên thì chuẩn bị trước món kho cùng thịt bò, cũng để cho hôm sau có thể thoải mái một chút, bằng không dù có thêm hai tiểu nhị mới thì cũng khó bảo đảm không luống cuống tay chân khiến cho khách tức giận bỏ đi.
“A, Mặc Nghiễn Tâm, con cũng đến đây! Vừa đúng lúc giúp ta nếm thử có phải không cho nhiều lá hồi quá?”
Cả Mặc Nghiễn Tâm cũng mang theo Mộ Dung Vũ Đoạn tới đây, tuy rằng Mộ Dung Vũ Đoạn vẻ mặt trống rỗng, không hề có phản ứng ngồi ở chỗ kia, nhưng hắn vẫn còn ở đây với bọn họ, đó mới là điều quan trọng nhất.
“Thiệu nhi thật đáng yêu, đôi má đỏ bừng, ngũ quan tinh xảo, thật là xinh đẹp nha!”
“Đúng vậy nha, hôm qua Đào thẩm có nói nếu chúng ta bận, bà ấy có thể giúp chúng ta chăm Thiệu nhi miễn phí”
“Ta không cho bà ấy trông đâu, lỡ đâu bà ấy trộm mất thì sao?”
“Đúng vậy, ta sẽ đáp lại với và ấy như thế!”
“Không phải chứ, mẹ, mẹ thật sự trả lời với bà ấy thế sao?”
“Đúng thế, bằng không nên trả lời thế nào đây?”
“Đào thẩm kia nhất định sẽ tức ૮ɦếƭ!”
“Không!”
“Không?”
“Không, bà ấy nói: Được, không ăn trộm được thì cho ta nhận làm cháu thì có thể chứ?” Một trận yên tĩnh, rồi đột nhiên cười vang.
“Đào thẩm thực sự muốn trộm nha!” Mọi người cười sung sướng, đột nhiên…
“Nhị thúc! Nhị thúc! Nhị thúc cứu chúng ta! Cứu chúng ta!”
Chợt nghe ở ngoài cửa hàng truyền đến âm thanh kích động cầu cứu, mọi người không khỏi đối mặt nhìn nhau, kinh ngạc vội vàng chạy ra xem rốt cục là có chuyện gì?
“Đại tẩu, Nguyệt Phong, đã xảy ra chuyện gì? Các người… Sao lại ra như vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dung Nguyệt Phong, tay phải kéo mẹ, tay trái kéo vợ ôm con nhỏ, phía sau còn có hai tỷ tỷ Mộ Dung Hương và Mộ Dung Yến đằng xa đã lớn giọng cầu cứu, khi mọi người đi ra thì họ còn ở phía xa, thất tha thất thiểu nghiêng ngả lảo đảo trốn đến.
“Nhị thúc nói rất đúng!” Mộ Dung Nguyệt Phong vẻ mặt cầu xin, vội vàng hít thở nói “Thiên Nhận Đường không… Không có lòng tốt mà!”
“Nói, chuyện gì đã xảy ra?” Mộ Dung Vấn Thiên trấn định hỏi.
“Bọn họ giúp con cầm quyền của Chu gia, hiện tại tình thế vừa vững vàng, bọn họ muốn đoạt đi từ trong tay của con, còn muốn giết con để diệt khẩu!” Mộ Dung Nguyệt Phong nói không cần nghĩ ngợi, phẫn nộ lại oán giận, hoàn toàn không chú ý đến mình đang nói lời không nên nói. Hắn sợ anh họ đến quan phủ tố giác hắn, Thiên Nhận Đường cũng đương nhiên sẽ lo lắng hắn cũng sẽ không cam lòng đến quan phủ tố giác bọn họ.
“Diệt khẩu cái gì?” Mộ Dung Vấn Thiên hồ nghi hỏi lại.
Nguy rồi, nói lỡ miệng!
Mộ Dung Nguyệt Phong giật mình, muốn thu hồi lời nói nhưng không kịp, chuyện này làm thế nào giải thích để bọn họ không nghi ngờ anh họ biến thành phế nhân thực ra là do hắn làm hại đây?
Đang trong lúc hoảng loạn, bỗng cảm thấy trên lưng một cảm giác khiến người ta lạnh cả xương, đột nhiên nhìn lại, thấy rõ ràng là đại mỹ nhân vốn là vị hôn thê của anh trai hắn, sau đó lại gả cho anh họ hắn, dung nhan mỹ lệ vốn luôn hờ hững, giờ phút này lại lạnh lùng giống như hàn băng vạn năm ở Thiên Sơn, hai tròng mắt rừng rực lửa hận, tựa như là mũi tên nhọn đâm trên người hắn, đâm vào khiến cho hắn kinh hồn sợ hãi.
Vì sao nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?
Chuyện đó… Chuyện đó anh họ không có nói cho Nhị thúc biết, lại nói cho vợ nghe, cho nên nàng mới đoán được anh họ sở dĩ bị biến thành phế nhân như vậy tất cả là do hắn làm hại?
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nguyệt Phong bắt đầu khủng hoảng một trận. Lần này ૮ɦếƭ chắc rồi, nàng ấy nhất định sẽ nói cho Nhị thúc, nếu Nhị thúc biết anh họ là do hắn làm hại, khẳng định sẽ không cứu hắn, hắn nhất định phải ૮ɦếƭ. Nhưng rất nhanh, hắn lại thoải mái âm thầm thở ra. Bị nàng biết thì sao chứ? Nàng là người câm điếc, mặc kệ nàng biết bao nhiêu, đều không có biện pháp nói ra! Bằng không Nhị thúc đã sớm giết hắn. Không sao cả, nàng không biết võ công thì có thể làm gì hắn?
Quan trọng nhất là, tuyệt đối không thể để cho Nhị thúc biết.
Nhưng mà hắn nên làm như thế nào để ngăn cản Nhị thúc hỏi tới đây?
Có!
“Này, Đường tẩu, tại sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy, si mê ta sao?”
Đây là biện pháp trong lúc hắn đang rối loạn, chuyển hướng đề tài, kéo dài thời gian đến lúc bọn người lùng bắt họ tới, Nhị thúc cũng không có thể tiếp tục hỏi tới, chỉ biết vội vàng cứu bọn họ, sau đó…
Sau đó rồi nói sau!
Tuy nhiên, loại biện pháp này thực sự là vô duyên vô cùng, thế nên những người khác rất kinh ngạc! Hắn từ xa chạy tới đây là vì muốn đùa giỡn chị dâu sao? Nhất thời không ai có thể phản ứng được, mẹ ruột hắn trước tiên hổn hển kêu lên.
“Thằng bé này, con làm sao vậy? Đã đến lúc này, con còn… Còn…” la lên được một nửa, đã thấy con trai hướng về phía mình nháy nháy mắt mắt, Mộ Dung đại phu nhân mới biết con trai là có ý riêng, về phần đó là ý gì, bà không biết, nhưng nghe lời con trai luôn luôn đúng, vì thế bà lập tức ngậm chặt miệng lại. Sau đó lại đổi sang huynh đệ Đỗ Khiếu Phong phẫn nộ mắng “Nguyệt Phong biểu ca, lời của ngươi là có ý gì? Lớn tiếng kêu cứu mạng, kết quả là chạy tới đùa giỡn biểu tẩu!”
“Thật hạ lưu, ngay cả chị dâu của mình cũng đều đùa giỡn, ngươi có phải hay không đã quên trong tay ngươi còn lôi kéo theo vợ con?”
“Ăn không ngồi rồi, không có tư cách ở trong này nói chuyện” Mộ Dung Nguyệt Phong cười lạnh nhạt phản kích “Các ngươi lại không phải mang họ Mộ Dung!”
“Ăn không ngồi rồi là ngươi đang nói chính mình đó!” Mộ Dung Tuyết lại khinh thường cười lạnh “Ta thì có tư cách nói chuyện chứ? Ta họ Mộ Dung, hơn nữa là trước lúc ngươi cưới vợ, đều là ta cùng cha mẹ, đại ca nuôi ngươi, không có chúng ta ngươi đã sớm ૮ɦếƭ đói rồi!”
Cuối cùng trong lòng có một chút hỗ thẹn, Mộ Dung Nguyệt Phong mặt đều đỏ lên “Muội…”
“Nha đầu hỗn láo!” Mộ Dung đại phu nhân tức giận quát “Cha mẹ ngươi là dạy ngươi như vậy sao?”
“Anh họ ở nơi này đùa giỡn với phụ nữ, ngay cả tẩu tẩu của chính mình cũng không buông tha, là do chính bá mẫu dạy sao?” Mộ Dung Tuyết càng không nể mặt nói lại
“Ngươi… ngươi…” Mộ Dung đại phu nhân tức giận đến không nói nên lời, đột nhiên chuyển hướng sang Mộ Dung Vấn Thiên, lớn tiếng chất vấn “Vấn Thiên, nha đầu kia miệng lưỡi điêu ngoa như vậy, đối với anh họ cùng bá mẫu vô lễ ngạo mạn, tất cả là do ngươi dạy ư?”
Mộ Dung Vấn Thiên hít một hơi sâu, đè nén lửa giận ở trong lòng “Tuyết Nhi nói không sai, đại tẩu Vũ Đoạn vừa mới gặp chuyện không may, Nguyệt Phong lại chạy đến đùa giỡn chị dâu, hắn nghĩ là Mặc Nghiễn Tâm không có ai bảo vệ sao?” Nhắc đến Mộ Dung Vũ Đoạn, Mộ Dung đại phu nhân liền chột dạ mở to mắt “À, Vũ Đoạn là đã xảy ra chuyện gì?” Con trai đuối lý, bà sao lại không biết chứ, chỉ là vì muốn con trai bảo bối được huy hoàng lên vị trí cao, hy sinh con trai của người khác cũng là bất đắc dĩ.
Ngoái đầu nhìn lại con trai trừ bỏ là còn có hô hấp, căn bản là giống y như người đã ૮ɦếƭ, Mộ Dung Vấn Thiên đau lòng thở dài.
“Nó…” đột nhiên ông im lặng không lên tiếng, ánh mắt xoay chuyển, sắc bén bắn về phía khác.
Thấy thế, Mộ Dung Nguyệt Phong lập tức cảnh giác đứng lên, tay lôi kéo mẹ cùng vợ con, miệng còn kêu hai tỷ tỷ trốn ra phía sau Mộ Dung Vấn Thiên.
Vừa lúc toàn gia đình của Mộ Dung Nguyệt Phong mới tránh đi, đã xuất hiện thêm mười mấy người.
Cầm đầu là một hán tử mặt ngựa đứng lại, ánh mắt trào phúng ngắm nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt Phong “Ngươi cho là trốn đến đây là an toàn sao?”
“Xin hỏi các vị là ai?” Mộ Dung Vấn Thiên bình tĩnh hỏi
Hán tử mặt ngựa dùng cằm chỉ về hướng Mộ Dung Nguyệt Phong “Là người cùng Mộ Dung Nguyệt Phong kết bái huynh đệ!”
Thiên Nhận Đường! Lồng *** khẩn trương một chút “Xin hỏi có chuyện gì?” Mộ Dung Vấn Thiên lại hỏi
“Đến là muốn mời huynh đệ của ta theo ta trở về!”
“Muốn giết hắn?”
“Giết hắn?” Hán tử mặt ngựa bỗng nhiên cười to “Không, hắn là huynh đệ của ta, ta làm sao lại giết hắn? Ta chẳng qua là muốn…” Cười to chuyển thành cười gian “Làm cho hắn rốt cục không có biện pháp nói chuyện!”
Rốt cục không có biện pháp nói chuyện?
Những lời này nhất thời đánh vào trong lòng Mộ Dung Vấn Thiên một dấu chấm hỏi hoài nghi, đồng thời cũng là Mộ Dung Nguyệt Phong bắt đầu khẩn trương, để tránh hán tử mặt ngựa càng nói càng nhiều, hắn đành phải…
“Tô Xán, ngươi quá độc ác, chúng ra là huynh đệ, ngươi còn muốn diệt khẩu của ta!” Hắn chửi ầm lên.
“Ta cũng không có ngoan độc như ngươi…” Tô Xán cười lạnh “Ngay cả thân nhân của chính mình…”
Không, không thể nói!
“Dù là như thế nào, có Nhị thúc ta ở đây, ngươi đừng hòng thương tổn đến ta!” Mộ Dung Nguyệt Phong bối rối kêu to.
“Phải không?” Tô Xán khinh miệt suy nghĩ liếc nhìn Mộ Dung Vấn Thiên “Có lẽ ta có thể nhân cơ hội này nhìn xem năm đó Mộ Dung gia là dựa vào bản lĩnh gì để trở thành Võ lâm thế gia?”
Thanh âm vừa dứt, hai bóng người từ phía sau hắn bắn về phía Mộ Dung Nguyệt Phong, cơ hồ là cùng lúc đó, huynh đệ Đỗ Khiếu Phong ở phía sau Mộ Dung Vấn Thiên cũng một trái một phải đón nhận, trong nháy mắt, Mộ Dung Nguyệt Phong mãnh liệt đánh về phía Tô Xán, Mộ Dung Hương cùng Mộ Dung Yến lao ra cùng hán tử mặt ngựa đánh lên. Tuy rằng các nàng căn bản không muốn đánh, nhưng vì mạng sống, không thể không đánh. Mộ Dung Vấn Thiên không động thủ, nhưng ông nhìn thẳng vào một lão già béo mập, ông nhìn ra được, lão già mập mới chính là ngọn núi mà Tô Xán cậy dựa vào.
“Cầm Nương, Tuyết nhi, hai người không nên vọng động, bảo vệ cho những người khác!”
“Đã biết!”
Đỗ Cầm Nương cùng Mộ Dung Tuyết hai người mỗi người đều cầm loan đao sẵn sàng đón quân địch, phía sau ở bên phải là Mộ Dung đại phu nhân cùng Chu Thải Nhi ôm con nhỏ, bên trái là Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Mặc Nghiễn Tâm.
Không ai chú ý tới Mặc Nghiễn Tâm cánh tay trái ôm Thiệu Nhi đang ngủ, tay phải để trong tay áo nhưng lại ẩn ẩn một thanh dao bén nhọn.
Mọi người chỉ chú ý tới Mộ Dung Vấn Thiên thần sắc nghiêm túc tương phản với lão già béo mang vẻ mặt tươi cười từ ái của Phật Di Lặc, hai người đứng yên, ai cũng không hiểu được ai sẽ là người động thủ trước, khẳng định là một chiêu sẽ định sống ૮ɦếƭ…
Không hề có dấu hiệu, một tiếng huýt gió chói tai bỗng nhiên vang lên, bóng người bay tới, lão già béo bay về phía trước, trong tay vung lên một loại VK quái dị! Tiếng rít chói tai kia là âm thanh do nó tạo ra, cũng trong lúc đó Mộ Dung Vấn Thiên thân mình mạnh mẽ đón nhận, ánh kiếm cao thấp tung bay, mang theo tiếng sấm kêu khóc ẩn hiện. Hai bên chỉ cần sai lệch một chút, tất cả đều sẽ kết thúc. Lão già béo vẫn là mang vẻ mặt Phật Di Lặc từ ái tươi cười, Mộ Dung Vấn Thiên khuôn mặt vẫn nghiêm trọng như lúc ban đầu, ai cũng không nhìn ra được là ai chiến thắng. Sau đó, không hề dự báo trước, lão già béo đột nhiên úp sấp xuống về phía trước. Chỉ một thoáng, Tô Xán cùng người của hắn mang đến tất cả đều sợ đến mức dừng tay, các vẻ mặt đầy sự kinh hãi, làm sao cũng không nghĩ đến cao thủ sơn Đường Trung bọn hắn dựa vào lại không thể ngăn được một chiêu của Mộ Dung Vấn Thiên.
Khó trách năm đó Mộ Dung gia có thể trở thành Võ lâm thế gia của một vùng, quả nhiên là có chút tài năng.
Tô Xán mãnh liệt cắn răng một cái “Đi!” rồi phi thân rời đi, người hắn mang đến cũng ba chân bốn cẳng mang thi thể của lão già béo vội vàng quýnh lên đi theo sau.
Thấy thế, Mộ Dung đại phu nhân nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cả người thiếu chút nữa ngã bệt trên đất “Cuối cùng cũng đi rồi!”
Mộ Dung Vấn Thiên hừ lạnh “Rồi bọn họ sẽ trở lại!”
Mộ Dung đại phu nhân kinh sợ “Ngươi nói cái gì?”
“Bọn họ sẽ trở lại, hơn nữa…” Mộ Dung Vấn Thiên từ từ chậm chạp xoay người sang chỗ khác đối diện với Mộ Dung đại phu nhân, biểu tình so với trước càng nghiêm trọng hơn “Bọn họ sẽ mang thêm càng nhiều người lợi hại hơn, đến lúc đó…”
“Sao… Như thế nào?” Mộ Dung đại phu nhân không yên hỏi.
“Sợ là chúng ta không thể đối phó được!”
Mọi đêm, thường đến giờ này thì tất cả mọi người đều tự động trở về phòng. Nhưng tối nay, một đám người Mộ Dung gia lại tụ tập ở phía trước phòng trong, không có nữa người tỏ ra buồn ngủ.
“Trốn! chúng ta phải trốn nhanh!” Mộ Dung đại phu nhân bén nhọn nói.
“Trốn không thoát, bọn họ sẽ phái người kiểm tra chúng ta, không cần biết chúng ta trốn ở đâu, bọn họ đều sẽ đuổi theo, đặc biệt…” Mộ Dung Vấn Thiên nhìn một vòng mọi người ở chung quanh “Trong số chúng ta có vài người không có võ công, càng khó để chạy!”
Bà chính là một trong “Những người đó!”
Mộ Dung đại phu nhân co rúm lại một chút “Ta… Ta nếu biết được có ngày hôm nay… Năm đó đại ca ngươi muốn dạy võ công cho ta, ta cũng sẽ cố gắng học theo!”
“Hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng!” Mộ Dung Vấn Thiên thở dài “Lại nói tiếp…” Ông nghi ngờ chăm chú nhìn Mộ Dung Nguyệt Phong “Thiên Nhận Đường muốn ςướק tài sản của Chu gia, bọn họ đi ςướק cũng không nói, vì sao nhất định phải giết ngươi để diệt khẩu chứ?”
Không dự đoán được Mộ Dung Vấn Thiên lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mộ Dung Nguyệt Phong thoáng chốc thay đổi, bối rối, không ngừng được hướng về phía mẫu thân nháy mắt cầu cứu, người sau hiểu ý, lập tức khụ khụ vài tiếng thật mạnh, đem sự chú ý của mọi người hướng về phía mình.
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nếu chúng ta không trốn chẳng lẽ thật muốn Mộ Dung gia ta tuyệt tự sao?” Bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là tội nặng nhất, hắn thực sự muốn phạm tội lớn ngập trời này sao?
Quả nhiên, vẻ mặt Mộ Dung Vấn Thiên căng thẳng, nghi vấn trong lòng lại biến đi, lại quay về với vấn bảo tồn gia tộc. Ông vỗ cằm trầm ngâm một hồi lâu “Ừ… toàn bộ mọi người muốn chạy trốn … Thật sự không có khả năng…”
“Vậy nghĩ biện pháp để cho Nguyệt Phong mang vợ con chạy trốn là được rồi!” Mộ Dung đại phu nhân bật thốt lên nói. Chưa từng thấy qua người nào lại ích kỉ đến như vậy, Mộ Dung đại phu nhân vừa nói xong, mọi người trong lúc đó đều nổi lên một trận mưa to gió lớn.
“Ta mặc kệ, ta cũng muốn đi!” Mộ Dung Hương phát điên.
“Hơi quá đáng, sao chỉ để cho anh họ trốn thoát thì được rồi?” Mộ Dung Tuyết nói.
“Phiền toái là do Nguyệt Phong biểu ca mang tới, hắn mới là không được chạy đi!” Đỗ Khiếu Phong tức giận.
“Ta muốn quay về nhà chồng, nơi đó có kém cỏi như thế nào cũng còn an toàn hơn nơi này!” Mộ Dung Yến nức nở khóc lớn.
Mộ Dung Vấn Thiên mặt không có chút thay đổi, không hề lên tiếng. Mộ Dung đại phu nhân nghĩ đến ông cũng không đồng ý, liền không hề la lối nhiều, mặc kệ người khác nói như thế nào, bà ta đã có chủ ý riêng của mình.
Ai cũng có thể ૮ɦếƭ, chỉ là con trai cùng cháu nội của bà ta không thể ૮ɦếƭ được!
Rạng sáng, bình minh sắp đến, một khắc trước khi trời sáng…
“Mở cửa, Nguyệt Phong mở cửa nhanh!” Mộ Dung Vấn Thiên ở trước cửa phòng của Mộ Dung Nguyệt Phong lo lắng thấp giọng khẽ gọi, nhưng lên tiếng trả lời cùng mở cửa phòng lại là Mộ Dung đại phu nhân ở sát vách. Càng kỳ quái là, bà vẫn quần áo chỉnh tề như cũ, đúng là bộ dáng thanh tỉnh chưa từng đi vào giấc ngủ.
“Không cần tìm nó, nó đi rồi!” Mộ Dung đại phu nhân làm như không có chuyện gì nói, tầm mắt tò mò nhìn Mộ Dung Tuyết cùng hai huynh đệ Đỗ Khiếu Phong đứng sau lưng Mộ Dung Vấn Thiên đánh giá. Cả ba người đôi mắt đỏ hồng, vẻ mặt ai oán, giống như khóc lớn một hồi lâu.
“Cái gì?” Mộ Dung Vấn Thiên vừa giận vừa sợ hét lớn “Nó đi khi nào?”
“Đi đã lâu!” Mộ Dung đại phu nhân đắc ý nói “Vừa qua giờ tỵ, ta kêu nó mang theo vợ cùng con nhỏ thừa dịp đêm tối chạy trốn, tin rằng có chúng ta ở trong này, ít nhất đánh một trận sinh tử xong mới có người đi tìm bọn họ, khi đó bọn họ đã sớm trốn thoát rất xa rồi!”
Có người ở nơi này giúp bọn họ ngăn cản truy binh, bọn họ nhất định sẽ thoát được!!!
Mộ Dung đại phu nhân tự tin tràn đầy suy nghĩ như vậy, hoàn toàn không lo lắng đến sinh mệnh vô tội của người khác, chuyện này hoàn toàn không hề xuất hiện ở trong lòng bà ta.
“Tẩu…tẩu…” Mộ Dung Vấn Thiên tức giận đến nói không ra lời.
“Là ngươi không thèm nghĩ đến biện pháp trốn thoát cho bọn họ, chúng ta đành phải tự nghĩ biện pháp cho chính mình thôi!” Mộ Dung đại phu nhân hoàn toàn không hề cho rằng mình sai lầm cái gì.
“Tẩu…” Mộ Dung Vấn Thiên mãnh liệt vung tay, đột nhiên quay đầu “Các ngươi đi trước, bằng không sẽ không còn kịp!”
Mộ Dung Tuyết cùng huynh đệ Đỗ Khiếu Phong liếc mắt nhìn một cái, nhìn lại đứa trẻ ở trong lòng, dứt khoát gật đầu.
“Vâng!” Chợt xoay người nhanh chóng rời đi.
“Rốt cục tìm Nguyệt Phong có chuyện gì?” Mộ Dung đại phu nhân tò mò hỏi.
“Các người thật sự là… Thật sự là…” Mộ Dung Vấn Thiên đã muốn không còn khí lực, chỉ có thể thở dài “Có những người bạn đánh cá ta quen biết, ta nhờ họ khi ra khơi thuận tiện dẫn người chạy trốn, không ai hoài nghi thuyền đánh cá xuất phát lúc rạng sáng, tin tưởng rằng bọn hắn sẽ có thể thuận tiện trốn thoát, tuy rằng người có thể mang đi không được nhiều, ít nhất có thể vì Mộ Dung gia cùng Đỗ gia lưu lại hậu duệ. Không thể tưởng được các ngươi lại làm như vậy…”
“Sao ngươi lại không nói sớm?”
“Không nói trước với bọn họ, ta cũng không biết bọn họ có tình nguyện mạo hiểm như vậy giúp chúng ta, ta phải nói như thế nào?”Mộ Dung Vấn Thiên hỏi lại.
Mộ Dung đại phu nhân nghĩ nghĩ, sau đó nhún vai “Không sao cả, dù sao Nguyệt Phong đã sớm chạy trốn!”
Mộ Dung Vấn Thiên nhìn chăm chú bà thật sâu, liếc mắt một cái, rồi sau đó bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu “Nguyệt Phong trốn không thoát đâu!” Quả nhiên, chưa đến buổi trưa, Mộ Dung Nguyệt Phong vẻ mặt lo sợ không yên dẫn vợ con mặt mày xám như tro quay trở lại, Chu Thải Nhi còn thút tha thút thít khóc “Mọi con đường có thể đi, bọn ta đều thử qua nhưng đều bị chặn hết!!!”
Trừ bỏ đường thủy.
Nhưng con đường duy nhất bọn họ có thể đi đã bị chính hắn bỏ qua.
Mộ Dung đại phu nhân vẻ mặt biến đổi, ngây người một lúc lâu sau, quay mặt về phía Mộ Dung Vấn Thiên rống to “Mau gọi thuyền đánh cá dẫn bọn họ đi trốn!”
Mộ Dung Vấn Thiên bất đắc dĩ lắc đầu “Không thể được, rạng sáng tất cả thuyền đánh cá đều đã xuất phát!”
“Nghĩ biện pháp khác, ngươi nhất định phải nghĩ được biện pháp khác!” Mộ Dung đại phu nhân sợ hãi la lớn.
“Đi theo thuyền đánh cá chạy trốn, chính là biện pháp duy nhất, nhưng Nguyệt Phong đã tự mình bỏ lỡ!” Mộ Dung Vấn Thiên vẫn chỉ lắc đầu.
“Ta mặc kệ, dù thế nào ngươi cũng phải nghĩ ra biện pháp khác!” Mộ Dung đại phu nhân vẫn chứng nào tật nấy, lại bày ra vẻ bá đạo dã man “Trưởng tẩu như mẹ, ngươi không nghe lời ta chính là bất hiếu!!!”
Trưởng tẩu như mẹ, trưởng tẩu như mẹ, bà dùng bốn chữ này áp bức họ cả đời, còn chưa đủ sao?
“Lần trước đã tách ở riêng rồi mà!” Đỗ Cầm Nương không khống chế được hét trả “Không có trưởng tẩu, cũng không có cái gì như mẹ, các người là các người, chúng ta là chúng ta!” Nhẫn nại đến lúc này, bà đã nhẫn nại đến cực hạn, không thể nhịn được nữa, không muốn nhịn nữa.
“Phiền toái là do Nguyệt Phong tự mình tìm đến, các người tự mình nghĩ biện pháp đi!”
Không nghĩ tới Đỗ Cầm Nương hung hăng phản ứng, Mộ Dung đại phu nhân không khỏi co rúm lại một chút “Nhưng… Nhưng Nguyệt Phong là hậu nhân của Mộ Dung gia đó!” Đỗ Cầm Nương cười nhạt “Như vậy thì sao? Mộ Dung gia lại không chỉ có hắn là hậu nhân, còn có…”
“Thiệu nhi cũng là hậu nhân của Mộ Dung gia, hơn nữa Tuyết nhi đã mang theo nó…” Mộ Dung Vấn Thiên nói tiếp, đi đến cạnh trấn an người vợ cả đời chịu thiệt thòi “…Chạy trốn!”
Ông cũng không muốn nhịn nữa.
Nếu là công việc vì chính nghĩa, hy sinh bao nhiêu ông cũng không một câu oán giận, nhưng Mộ Dung Nguyệt Phong là vì sự tham lam của mình mà trêu chọc đến hậu quả bất hạnh, vì loại chuyện như thế này mà hy sinh thật sự là không đáng, cho dù Nguyệt Phong là cháu của ông, ông không thể không giúp, nhưng hy sinh đến đây, ông coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Trừ bỏ vài người đã trốn đi, cả nhà bọn họ cùng người nhà của điệt nhi cùng ૮ɦếƭ đi, cái này cũng nên đủ rồi!!!
Vạn Lung sơn, một ngọn núi nho nhỏ, ở sau giờ ngọ, Mộ Dung Vấn Thiên liền mang mọi người đến đây, không phải là vì muốn trốn thoát, mà là ông đoán chừng thời gian đã sắp đến, người của Thiên Nhận Đường sẽ nhanh chóng xuất hiện, vì tránh gây thương tích cho ngư dân ở Thái Hồ cùng du khách đi ngang qua, bọn họ phải rời xa nơi có người ở. Ở trong rừng trúc, mọi người ngồi ở trên chiếu chờ đợi.
“Nghiễn Tâm…” Lén lút, Đỗ Cầm Nương đi đến bên cạnh Mặc Nghiễn Tâm lúc này đang ở phía sau lưng lau mồ hôi cho chồng, nghe tiếng gọi liền ngước mắt lên nhìn bà.
“Thật sự là xin lỗi con, mới gả đến đây không được hai năm, phải đi theo chúng ta…” Bà không nói được nữa.
Mặc Nghiễn Tâm lắc đầu.
Đỗ Cầm Nương không hiểu nàng lắc đầu là có ý gì, nhưng đoán rằng nàng là tỏ vẻ không để ý “Ta đã dặn dò Tuyết nhi, tương lai Thiệu Nhi sinh hạ đứa nhỏ, nhất định phải cho một đứa con thờ tự cho Mặc gia, sẽ không để cho Mặc gia tuyệt hậu!!!”
Mặc Nghiễn Tâm lại lắc đầu.
Thật sự không hiểu nàng là có ý gì, Đỗ Cầm Nương có chút bất đắc dĩ “Đời này nợ con, nếu có thể, thì để kiếp sau Vũ nhi trả lại cho con đi!”
Mặc Nghiễn Tâm vẫn là lắc đầu.
“Ta không hiểu ý của con, từ trước đến nay, luôn luôn chỉ có Vũ nhi có thể hiểu được con, đáng tiếc nó…” Đỗ Cầm Nương cười khổ, lấy tay thương tiếc xoa xoa mặt con trai “Nó là một đứa con tốt, ôn nhu săn sóc lại hiếu thuận, giống như cha hắn chính trực vô tư, tuy rằng tính tình có chút u buồn, nhưng may mắn cũng không phải là rất nghiêm túc, ít nhất hắn cũng thường tươi cười, đặc biệt là sau khi con gả đến đây, không có ngày nào là không bắt gặp nét tươi cười của nó, ta vẫn hy vọng các con có thể ở chung bên nhau rất hạnh phúc, đáng tiếc là không có thời gian…” Mặc Nghiễn Tâm tiếp tục lắc đầu.
Đỗ Cầm Nương làm như không nhìn thấy “Nếu ta nói, ta hy vọng kiếp sau con còn có thể làm con dâu hoặc làm con gái của ta, ta nhất định sẽ rất yêu thương con, con có bằng lòng hay không?”
Rốt cục, Mặc Nghiễn Tâm gật đầu.
Đỗ Cầm Nương vui mừng nở nụ cười, bà trìu mến ôm chặc Mặc Nghiễn Tâm, hai mắt ngấn lệ “Nghiễn Tâm, ta thực sự rất yêu con!”
Mặc Nghiễn Tâm không nhúc nhích, tùy ý để Đỗ Cầm Nương ôm, nhưng một lát sau, hai tay của nàng từ từ hướng lên trên, tuy rằng phi thường thong thả, chậm rãi gần như là không nhúc nhích, nhưng thật sự là từ từ hướng lên trên. Nhưng mà một khắc ngay trước lúc cánh tay của nàng muốn ôm choàng lấy Đỗ Cầm Nương, thì đôi mắt đẹp luôn ảm đạm chợt xẹt qua một tia làm người ta không rét mà run, vì thế tay nàng dừng lại.
Tiếp qua một lúc lâu, Đỗ Cầm Nương mới buông nàng ra, đang định nói tiếp cái gì đó…
“Đến rồi!” Mộ Dung Vấn Thiên hô to.
Nháy mắt, mọi người chộn rộn lên một phen, Mộ Dung đại phu nhân cùng Chu Thải Nhi ôm đứa nhỏ trốn ở phía sau Mặc Nghiễn Tâm cùng Mộ Dung Vũ Đoạn, Đỗ Cầm Nương cùng ba chị em Mộ Dung Nguyệt Phong xếp hàng đứng ở phía trước Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Mặc Nghiễn Tâm, mà đứng trước tất cả là một mình Mộ Dung Vấn Thiên đang quay mắt về phía một đám người, ít nhất là năm, sáu trăm hán tử đang kéo đến như thủy triều dâng lên, bao vây xung quanh bọn họ. Cầm đầu bọn chúng có bảy người, một người trung niên chừng năm mươi tuổi, hai người nữ nhân xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi, hai người đại hán giống nhau như đúc giống như tháp sắt, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, còn có Tô Xán, cùng với một người văn sĩ ốm giống như lúc nào cũng có khả năng rơi rụng tự cho là tiêu xái mãnh liệt phe phẩy cây quạt.
“Ngươi…” Nam nhân trung niên dung một ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Mộ Dung Vấn Thiên “Chính là Mộ Dung Vấn Thiên?”
“Phải!” Mộ Dung Vấn Thiên không chút khiếp sợ quay mắt nhìn về phía kẻ địch.
Nam nhân trung niên gật gật đầu “Ngươi hẳn là cảm thấy thực vinh hạnh, khi Tô Xán gấp gáp trở về xin giúp đỡ, thì vừa lúc lão phu muốn dẫn toàn bộ người tiến đến cùng phái Không Động tranh đoạt một mỏ vàng, ngẫm lại vừa lúc đi qua nơi này, liền thuận đường đến xem, nếu không xử lý một vấn đề nhỏ như vậy căn bản là không cần dùng nhiều người đến như vậy!”
Vấn đề nhỏ?
Mộ Dung Vấn Thiên lơ đễnh, vẫn như cũ lấy một khí thế không kiêu ngạo không xiểm nịnh nghiêm nghị đối mặt với khốn cảnh trước mắt, không có chút ý định lùi bước.
“Hảo khí phách!” Nam nhân trung niên tán thưởng “Xem ra ngươi là một nam tử hán gan dạ sáng suốt, ta tình nguyện cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đánh thắng được ta…” Hắn trái phải liếc mắt một cái “Hai hộ vệ, ta để cho nữ nhân cùng đứa nhỏ rời đi, như thế nào?”
“Còn có con trai của ta!” Mộ Dung đại phu nhân thét chói tai.
“Như thế nào? Được không?” Làm như không có nghe thấy, nam nhân trung niên vẫn còn cười dài hỏi lại một lần nữa. Mộ Dung Vấn Thiên nghiêm túc cẩn thận xem kỹ hai đại hán giống như cái tháp sắt, trong lòng biết hơn phân nửa kết quả trận chiến này sẽ không lạc quan, nhưng mà ít nhất ông nên vì vợ và con dâu cố gắng một trận.
Các nàng là hoàn toàn vô tội.
Vì thế, ông gật đầu. Nam nhân trung niên vừa vẫy tay một cái, năm sáu trăm người lập tức rời cách xa ra vài trượng, tiếp theo chính hắn cùng với hai nữ nhân xinh đẹp, văn sĩ ốm cùng Tô Xán thối lui ba bước.
“Hai người các ngươi, cùng làm cho Mộ Dung đại hiệp nếm thử cảm giác bị một chiêu làm mất mạng đi!”
“Vâng!” Hai đại hán như hai tháp sắt ầm ầm hưởng ứng.
Ngay tại lúc hai người lên tiếng trả lời, Vì muốn ưu thế, Mộ Dung Vấn Thiên dĩ nhiên là động thủ trước, hơn nữa vừa ra tay đó là chiêu thức tuyệt học lợi hại nhất của Mộ Dung gia: Cùng địch tử vong.
Không cần biết an nguy của bản thân, chỉ cần tiêu diệt đối thủ.
Đó quả nhiên là tuyệt chiêu đệ nhất, bảo kiếm giống như sắc cầu vồng xẹt ngang bầu trời, muôn ngàn tia sang lạnh lẽo, ánh chớp sáng lóa bắn ra bốn bốn phương tám hướng, nhưng tất cả các điểm lại tập trung trên người hai hắc bạch nam tử cao to, bất luận thấy thế nào, hai người kia đều tránh không khỏi một chiêu này .
Nhưng mà, hai đại hán giống như tháp sắt kia căn bản là không nghĩ sẽ trốn, cũng không cần trốn, chỉ thấy bọn họ đứng yên không chút né tránh đón nhận trăm ngàn kiếm khí, trong một thoáng chỉ nghe một mảnh tiếng động lớn. Mộ Dung Vấn Thiên trở nên tỉnh ngộ, họ tất nhiên đã mặc áo giáp hộ thân Thiên Tằm Ti, hoàn toàn là không sợ đao kiếm bình thường, một khi đã hiểu, ý muốn quay lại thì cũng đã chậm một bước. Hai đại hán liền thừa lúc ông dùng hết công lực, không kịp biến chiêu, liền xuất ra song chưởng, mạnh mẽ đến cực điểm mãnh liệt đánh về phía trước *** ông.
Không tránh được!
Mộ Dung Vấn Thiên suy sụp khép mắt thở dài, bên tai nghe tiếng thét bi thương thảm thiết của thê tử, ông chỉ nguyện kiếp sau còn có cơ hội báo đáp thâm tình của thê tử.
“Không…Vấn Thiên!”
Bi thảm chấm dứt, tất cả cũng đã xong.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh ૮ɦếƭ chóc.
Một hồi lâu sau, vẫn không thấy được công kích của đối phương, Mộ Dung Vấn Thiên không khỏi nghi hoặc mở mắt ra xem, chợt kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó, ông giống như những người có mặt ở hiện trường,sợ hãi đến cứng người lại rồi.
Ngay tại trước mặt của ông, một bạch y thiếu nữ đứng nhẹ nhàng, tay phải cầm đoản kiếm thẳng tắp cắm vào *** đại hán áo trắng, tay trái cầm đoản đao để ngang yết hầu của đại hán áo đen. Hán tử áo đen làm như không thể tin được cúi đầu nhìn *** của mình, mà hán tử áo đen vì bị cắt đứt yết hầu không thể hô hấp mà thống khổ trợn trắng mắt.
Cô nương kia chính là cô vợ câm điếc của con trai ông! Mặc Nghiễn Tâm. trong lúc mọi người khó có thể tin được kinh ngạc, Mặc Nghiễn Tâm thu hồi hai tay, hai đại hán kia chẳng phân biệt được trước sau ngửa mặt lên trời ngãmạnh về phía sau. Sau đó, nàng buông thỏng hai tay, tùy ý để máu từ đoản đao đoản kiếm chậm rãi nhỏ giọt xuống, bước chân chậm chạp đi về hướng nam tử trung niên.
Trời… Mây đen dầy đặc. Gió… trở nên mạnh mẽ thổi tung tóc nàng, áo trắng khẽ tung bay, một nữ tử thanh lệ thoát tục má lúm đồng tiền yêu kiều lúc này lại tỏa ra vẻ lãnh khốc lạnh lùng, ánh mắt tàn ngược hung ác giống như mang theo sắc máu, bộ dáng kia phảng phất như nữ quỷ muốn báo thù, cho dù là đường chủ Thiên Nhận Đường cũng nhịn không được kinh hồn sợ hãi theo bước chân Mặc Nghiễn Tâm bước tới mà lùi lại.
“Nàng …Nàng là ai?”
Không có thanh âm trả lời.
“Nàng… Nàng muốn làm gì?”
Không âm thanh, bởi vì nàng câm.
“Không, không, đừng tới gần đây!”
Không thanh âm, bởi vì nàng câm, không nói lời nào, cũng không cần nói, nàng là đang chờ hôm nay, chờ giờ khắc này.
Thời khắc Thiên Nhận Đường tề tựu đông đủ.
Bởi vì nàng hiểu rất rõ, tuy rằng hãm hại Mộ Dung Vũ Đoạn là Mộ Dung Nguyệt Phong, nhưng hạ độc thủ cũng không phải là hắn, mà là Thiên Nhận Đường. Thiên Nhận Đường mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
“Ta cảnh cáo nàng, đừng đến gần đây!” Nam nhân trung niên rống giận, hai tay giơ lên, gọi trở về thủ hạ thối lui ngoài kia “Nếu không…”
Nói còn chưa hết lời, phảng phất mờ mịt một khuôn mặt lạnh lùng, lại giống như cực quang trên chín tầng trời, bóng dáng màu trắng nhỏ bé và yếu ớt giống như sấm sét đánh tới, rất nhiều tia sang lạnh lẽo phát ra từ thanh đoản kiếm, giống như những ngôi sao dày đặc trên dãy ngân hà, tay trái đoản đao giống như sóng biển đại dương mênh ௱ôЛƓ, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn, bao phủ lấy nam nhân trung niên, văn sĩ ốm, Tô Xán cùng hai nữ nhân xinh đẹp kia.
Ngay cả kinh hô cũng không kịp, Tô Xán phun máu ngã xuống, Văn sĩ ốm hai tay che cổ họng, thất tha thất thiểu lui ra phía sau, rồi ngã xuống. hai nữ nhân xinh đẹp người đứt tay trái, người đứt tay phải, chỉ có nam nhân trung niên giống như con chó bò lê lết trên mặt đất, vô cùng chật vật, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp, nhưng đã sợ đến mức hồn phi phách lạc xém chút tiểu ra quần.
Một khắc cũng chưa từng dừng lại, bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn phóng vào sau năm trăm hán tử kia, tay phải kiếm xuyên tâm, tay trái đao cắt cổ, một trận giết chóc bi thảm được triển khai.
Một luồng máu nóng phun ra, một âm thanh thảm thiết vang lên, một khắc trước vẫn là người sống vui vẻ, ngay sau đó biến thành một khối thi thể không cảm xúc, đoản kiếm đoạt hồn, đoản đao đoạt phách, không có nhân từ, không có thương hại, chỉ có sát ý! Vì thế, nổi giận quát to biến thành kinh hồn sợ hãi gọi cha gọi mẹ, khủng hoảng nức nở bi thảm, còn có người quỳ xuống để van xin, nhưng mà bọn họ thậm chí không có cơ hội để mở miệng, cổ họng đã bị cắt đứt! Bị đoản đao xém chém trúng, nam nhân trung niên vẫn sợ hãi bò ra rất xa an toàn rồi mới dám đứng lên, nhìn lại một lần nữa rồi sợ hãi đến muốn tè ra quần, năm sáu trăm người hắn mang đến mà không đến nữa khắc đồng hồ, đã nằm xuống gần một nữa, hắn cứng họng, bắt đầu lo lắng nên giúp thuộc hạ hay là chạy trối ૮ɦếƭ quan trọng hơn!?
Về phần Mộ Dung Vấn Thiên cùng Đỗ Cầm Nương, tuy rằng tâm tình bất đồng, nhưng giống nhau nhìn xem đến kinh tâm động phách, không rét mà run.
Nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, con dâu bọn họ cần cù giản dị, còn có một tay trù nghệ tuyệt hảo, lại là một người võ công tuyệt thế, lại là một nữ sát tinh lãnh huyết vô tình, hiện tại thì Đỗ Cầm Nương rốt cục biết được con dâu vừa rồi lắc đầu là có ý gì.
Không, bọn họ sẽ không ૮ɦếƭ.
Không, Thiệu Nhi sẽ không cần phải tiếp nhận Mặc gia.
Không, bọn họ sẽ không cần bồi đắp cho nàng.
Không, bọn họ sẽ không phải là không có thời gian.
Con dâu của bà muốn nói với bà, tất cả sẽ không có chuyện gì, bởi vì sẽ không ai xúc phạm được đến bọn họ, người nào muốn tổn hại bọn họ hết thảy đều được giải quyết trước rồi.
Rốt cục, tất cả đều bình yên trở lại.
Trên đất, thi hài la liệt, máu tươi vẫn còn chảy, một đôi mắt như cũ không hề tức giận nhìn chăm chú vào bầu trời, im lặng đại biểu cho giết chóc đã qua đi, năm sáu trăm sinh mệnh ra đi không hề vì hư vinh, sau này tất cả mọi thứ trên thế gian không lien quan gì đến họ.
Chỉ còn lại một nam nhân trung niên, một người ngây ra như phỗng ngây ngốc ở đó, trong lúc hắn còn do dự thì tất cả đều đã xong.
Sau đó, bóng dáng lặng yên chuyển động, như hướng về phía nam nhân trung niên đi tới, nam nhân trung niên sợ hãi hoàn hồn, kinh hãi đã không đủ để hình dung sự sợ hãi của hắn, hai chân một phát liền đã bay vụt ra xa! Chạy trối ૮ɦếƭ quan trọng hơn!
Lưu lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốt!!!
Nhưng mà ông trời đã sớm định hôm nay nhất định là ngày giỗ của hắn, mới chạy ra hai bước, nam nhân trung niên liền sợ hãi một phát quay về.
“Này, này, này, tiểu Tâm à, sát khí rất mạnh nha!!!”
Rất xa, bước chậm đi đến là một vị công tử văn nhã tuấn lãng thong dong, bên người đi theo một vị thư sinh có khuôn mặt lạnh lùng, phía sau còn có một nam nhân râu ria rậm rạp, đôi mắt kia cũng là đắc ý cực kỳ.
Ba người tư thế đều thực thản nhiên, nhưng vẻ mặt lại mười phần kinh ngạc, Nam nhân đầy râu kia còn dùng lực xoa xoa mắt sau lại nhìn qua. Người nào đó khinh thường ***, ngay cả khi người ta muốn giết nàng, nàng cũng mặc kệ bây giờ lại tự nhiên ***, hơn nữa còn là đại khai sát giới? Mà Mặc Nghiễn Tâm vừa nghe thấy âm thanh kia nói chuyện, mắt đẹp thức tỉnh, xoát một cái thu tay trở lại, đoản đao đoản kiếm tức khắc biến mất, người cũng lập tức chuyển đến trước mặt thư sinh kia.
“Nhị ca, giúp muội!”
Nàng lên tiếng nói chuyện!!!
Mộ Dung Vấn Thiên cùng Đỗ Cầm Nương nghe được ngạc nhiên há hốc mồm, nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, con dâu câm của họ thế nhưng lại có thể nói?
Không nghe lầm chứ?
Ba công tử văn nhã cũng kinh hoàng chấn động há hốc mồm: Lần trước nàng nói chuyện còn chưa đến ba năm nha, nàng lại cùng người ta nói chuyện?
Tính sai ngày?
Vẫn còn giật mình tự hỏi, thư sinh lạnh lùng đã bị Mặc Nghiễn Tâm kéo chạy, trực tiếp đi đến trước mặt Mộ Dung Vũ Đoạn, sau đó Mặc Nghiễn Tâm lại lên tiếng một lần nữa!
“Cứu huynh ấy!” Này này này? Nàng thế nhưng vẫn còn nói? Ba năm thời gian có trôi qua quá nhanh vậy không? Mới từ đầu kia chạy đến đầu này ba năm đã trôi qua rồi? Thư sinh lạnh lùng kinh ngạc, chợt hiểu ra nam nhân trước mắt này đối với nàng là phi thường quan trọng, nếu không nàng sẽ không đánh vỡ lệ thường ba năm một câu nói của mình, vì thế nên hắn nghiêm sắc mặt, gật đầu đồng ý.
“Yên tâm, nhị ca nhất định sẽ cứu hắn!” Nói xong, hắn lập tức bắt mạch của Mộ Dung Vũ Đoạn. Chỉ một khắc, hắn lại chuyển đến phía sau đầu Mộ Dung Vũ Đoạn mở tóc ra nhìn một chút. “Quả nhiên!” Ngẩng đầu “Không thành vấn đề, sau nửa canh giờ, Nhị ca sẽ trả hắn còn nguyên vẹn cho muội!” Chuyển mắt, hắn hô to “Thanh Dương, đến đây giúp một tay!”
Nam nhân râu rậm rạp kia lên tiếng trả lời, sau đó hai người bắt đầu làm việc.
Mà bên kia, nam nhân trung niên đang muốn chạy trối ૮ɦếƭ, hoảng sợ trừng trừng nhìn công tử văn nhã trước mặt, miệng há ra khép vô, thật vất vả mới phát ra âm thanh.
“Tiếu…Tiếu…Tiếu…”
“Đáp án rất đúng, thật thông minh!” Công tử văn nhã cười dài dùng quạt chỉ hắn một chút “Ngươi nhất định là đã từng gặp qua ta rồi?”
“Vậy, vậy… Nàng.. Nàng” Nam nhân trung niên lại nói lắp.
“Nàng là muội muội của ta, ngươi nói nàng là ai đây?”
“Ách… Ách… Ách…” (Ý hắn ta muốn nói là Ách Tu La, biệt hiệu của chị)
“Lại trả lời đúng, không tưởng thưởng cho ngươi một chút không được. Vậy, ngươi liền tự mình kết thúc đi!”
Nam nhân trung niên chấn động cả người, đứng ngây người một lát sau lại tuyệt vọng thở dài. Ngay cả ý niệm chống cự ở trong đầu cũng không dám có. Liền vận chưởng đánh mạnh vào đầu.
Đường đường một trong chín đại bang phái lục lâm Thiên Nhận Đường lại bị hủy như thế vào năm này, tháng này ngày này.
Công tử văn nhã vừa lòng gật đầu, lúc này mới hướng về phía Mộ Dung Vấn Thiên bái chào “Tại hạ Độc Cô Tiếu Ngu, đại hồ tử kia là tam đệ của ta Phó Thanh Dương, còn vị đang vì bệnh nhân khám và chữa bệnh kia là nhị đệ ta Quân Lan Chu, còn có vị cô nương câm điếc kia vừa mới không cẩn thận mở miệng nói chuyện là muội muội ta, xin hỏi các vị là?”
Mộ Dung Vấn Thiên không trả lời hắn, ngược lại còn ngây dại “Nghiễn Tâm là muội muội của công tử sao?” Nàng không phải con gái một sao?
Nghe hắn trực tiếp kêu tên của Mặc Nghiễn Tâm, Độc Cô Tiếu Ngu lúc này mới hiểu được muội muội cùng vị này hẳn là rất quen thuộc, vì thế giải thích nói: “Chúng ta là huynh muội khác họ dập đầu kết bái”
“Thì ra là thế!” Mộ Dung Vấn Thiên bừng tỉnh hiểu ra.
“Như vậy thỉnh giáo các hạ là?” Độc Cô Tiếu Ngu lại một lần nữa có lễ thỉnh giáo.
“Mộ Dung Vấn Thiên” Mộ Dung Vấn Thiên ôm quyền đáp lễ, lại nhìn sang bên thê tử “Đây là thê tử của ta” Lại quay đầu nói “Người mà lệnh đệ đang khám và chữa bệnh là con trai ta Mộ Dung Vũ Đoạn, cũng là phu quân của Nghiễn Tâm.”
Phu quân?! Khách một tiếng, cằm Độc Cô Tiếu Ngu giống như cây quạt đồng hạ xuống tới đất, người từ xưa đến nay luôn luôn tiêu xái cùng tươi cười cũng biến mất, Quân Lan Chu tay đang định hạ kim châm cũng sượng mặt dừng giữa không trung, đôi mắt xinh đẹp của Phó Thanh Dương trợn ngược gần như muốn rớt ra ngoài, thiếu một chút là ngã lăn ra đất “Ông, ông… Ông nói cái gì?”
Bọn họ làm sao vậy?
Mộ Dung Vấn Thiên hoang mang thầm nghĩ “Chẳng lẽ các người cũng không biết sao? Trước tết Đoan Ngọ năm ngoái, Nghiễn Tâm đã cùng Vũ Đoạn thành thân, bọn họ còn có con trai nữa!”
Thành thân?
Con trai?
Con trai?!
Bọn họ ngay cả con trai cũng đã có?!
Vẻ mặt Độc Cô Tiếu Ngu đầu tiên là mờ mịt, sau đó chuyển sang kinh ngạc, từ kinh ngạc lại chuyển sang giật mình, lại từ giật mình chuyển sang hờn giận, cuối cùng là chuyển sang tức giận, không… Là cuồng nộ!!!
“Đáng giận, tiểu Tâm, muội thành thân mà dám không thông báo cho huynh trưởng ta, ta giết muội!!!”
Hắn đang tức giận muốn ***!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc