Ác Nhân Thành Đôi - Chương 183

Tác giả: Qủy Qủy Mộng Du

Chương 183: Giải phẫu
Trang Thư Tình hiện tại rất có kinh nghiệm.
Từ trong hộp thuốc của Thanh Dương Tử lấy ra vài cái bình sứ, để Hạ Trân đến do liều lượng cho tốt, nàng không có khả năng do lường lượng thức chuẩn xác như của Thanh Dương Tử, chỉ có thể dùng cái này.
“Bên trong sách y có viết về loài anh túc, chư vị có biết?”
Vinh Chính tiến lên trả lời, “Người học y đều biết, nhưng không có ghi lại nhiều công dụng của nó.”
“Cách điều chế cây anh túc đã thất truyền, nhưng Thanh Dương Tử lại làm được loại thuốc tê này, dược hiệu giống như cây anh túc, đều có thể khiến cho con người mất đi tri giác, thời gian dài ngắn có thể dùng lượng thuốc để khống chế.”
“Được hiệu ngang bằng với cây anh túc?” Vinh Chính nhất thời cất cao thanh âm, những vị thái y viện đi cùng cũng khó có thể ức chế ích động đứng lên, thuốc này có ý nghĩ gì, người làm đại phu đương nhiên rõ ràng nhất.
Có chút bệnh không thể không trị được, có một số người không phải không thể cứu, nhưng loại đau đớn đó, người thường không thể chịu nổi, nếu có cây anh túc…
Trang Thư Tình cẩn thận cường điệu, chờ mọi người thất thần xong mới nói, “Không để bọn họ ngất đi, sao ta có thể mổ bụng bọn họ ra được? Thuốc tê đối với khoa ngoại có tác dụng vô cùng lớn, vị này…”
“Lưu Cư An, lão thần Lưu Cư An.” Lưu Cư An kích động rõ ràng, lúc nói chuyện nước miếng đều phun ra.”
“Lưu ngự y hắn là người rõ ràng nhất.”
“Vâng, lão thân biết, có loại thuốc anh túc này…”
“Đã gọi là thuốc tê, ngài tự lấy tên của cổ nhân, truyền ra người khác sẽ tường rằng Thanh Dương tử là loại người mua danh chuốc tiếng.”
Chuyện Thanh Dương từ là đệ tử chân truyền của Hữu Vọng chân nhân đã sớm truyền khắp thái y viện, việc này nếu là người khác làm bọn họ có khả năng sẽ nghĩ như vậy, nhưng là đệ tử của Hữu Vọng chân nhân, bọn họ tin tưởng hắn có khả năng này.
“Vâng, thuốc tê, có loại thuốc tê này, rất nhiều bệnh sẽ có thể trị, quá nhiều người chính bởi vì đau đớn mà ૮ɦếƭ đi.”
Sau khi đã xử lý tốt liều lượng đưa cho Chu Tri Tiếu, Liễu Tri Quỳnh lập tức đưa lên một chén rượu, Chu Tri Tiếu không chút do dự uống cạn.
“Thuốc này giống như anh túc cần rượu làm trung gian.” Đỡ Chu Tri Tiếu nằm xuống, Trang Thư Tình vén tóc của hắn lên, ôn hòa nói: “Tin tưởng tỷ tỷ, có được không?”
“Vâng.” Từ khi mới gặp, đệ vẫn luôn tin tưởng tỷ tỷ, trước khi mất đi ý thức, nhìn gương mặt ôn nhu của Trang Thư Tình, Chu Tri Tiếu nghĩ trong lòng.
Trang Thư Tình đeo tốt khẩu trang, mang bao tay vào.
“Vinh viện sử, phải phiền ngài xem mạch.”
“Vâng.”
Thấy mấy vị ngự y khác đã đổi xong đồ phẫu thuật đứng một bên quan sát, Lưu An Cưu càng quan sát nghiêm cẩn, Trang Thư Tình cảm thấy vừa lòng, sờ một chút phần xương ngón tay, không chút do dự hạ dao xuống.
Tách phần da ra, dao đi sau xuống cắt bỏ phần thịt thừa, tiếng của Trang Thư Tình ong ong từ khẩu trang truyền ra, “Đây là giây chằng phụ, gân bắp thịt là một bộ phận của da, phải giữ lại. Lợi dụng dây chằng phụ và gân bắt thịt để cân bằng các khớp xương, phòng cho trường hợp sau…”
Bởi vì vết thương nhỏ nên không chảy nhiều máu, nhưng dù sao cũng là xương thịt trong cơ thể, y thuật của ngự y có cao siêu tới đâu thì đối với bộ phân trong cơ thể cũng không quan thuộc.
Nhìn Trang Thư Tình hoạt động dao trong cảnh máu me nhầy nhụa, bọn họ đều buộc bản thân nhớ kỹ tên từng bộ phận mới, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Trang Thư Tình đều lộ ra vẻ kinh sợ, y thuật không thể làm giả, nàng có thể quen thuộc động tác, hơn nữa rất chuẩn xác cắt bỏ đi phần xương thịt dư thừa, có thể chứng minh rằng nàng đã gặp qua rất nhiều, cho nên mới tự tin rằng bản thân không hề cắt sai.
Bọn họ quả nhiên vẫn còn kém xa lắm.
Thứ này đối với Trang Thư Tình chỉ là một cuộc tiểu phẫu, nửa canh giờ liền xong, nhưng nàng cũng lợi dụng lần này để bọn họ có thể quan sát rõ ràng nên động tác thả chậm rất nhiều, Ngay từ đầu đã tính sẵn phần thuốc tê nên khi kết thúc giải phẫu, Chu Tri Tiếu vẫn chưa tỉnh lại.
“Mạch tượng như thế nào?”
Ánh mắt Vinh Chính chưa từng rời khỏi miệng vết thương kia, trả lời. “Không sai.”
Trang Thư Tình tránh ra khỏi vị trí mổ, “Mọi người qua đây xem đi, để một người không trọn vẹn hoàn chỉnh lại, đây chính là thành quả của giải phẫu.”
Lưu Cư An đúng đó gần nhất, nhanh chóng tiến lên một bước, chiếm lấy vị trí đó không rời.
Người trời sinh sáu ngón tay tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không phải chưa từng thấy, cho dù sinh ra như thế nào, có thân phận như thế nào thì ngón tay dư thừa kia chính là gánh nặng mà người có phải chịu cả đời, bị người chê cười, bị chỉ trỏ, những thứ tốt đẹp trên đời cũng không liên quan đến hắn.
Cho nên, lục hoàng tử cho dù có là hoàng tử tôn quý, nhưng ở trong cung cũng không có chút tiếng tâm gì, nếu không phải có lần phản loạn này, có một số người đã sớm quên mất hoàng thượng còn có lục hoàng tử.
Nếu không có Trang tiểu thư, cả đời này đừng nói lục hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế xa đến không thể với tới, sợ rằng hắn cũng chỉ có thể vĩnh viễn nhốt mình trong cung.
Trong nháy mắt Lưu Cư An liền tràn đầy kỳ vọng, “Tiên sinh… thực nguyện ý đem y thuật này dạy cho chúng ta sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần các ngươi nguyện ý học.” Trang Thư Tình nhìn xung quanh phòng giải phẫu, “Căn phòng như thế này, trên đời mới chỉ có hai nơi, ta hi vọng, một ngày kia nó cỏ thể mọc lên như nấm.”
“Ta sẽ nỗ lực.”
Ra hiệu cho từ Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh tiến lên thanh lý, Trang Thư Tình thoát bao tay, gở khẩu trang và mũ ra, cởi bỏ áo giải phẫu, nàng lại khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
“Chuyện ta phải làm bây giờ quá nhiều, chắc là không thể rảnh rỗi dạy cho các ngươi cái gì, hai nàng đã theo ta học hơn nửa năm, nếu các ngươi không ghét bỏ các nàng là nữ nhân, nơi nào không hiểu có thể hỏi các nàng.”
“Ghét bỏ các nàng? Cho dù thực sự ghét bỏ, trong bọn họ ai chẳng phải học y hơn nửa năm, người mới học nữa năm sao có thể sánh bằng.
Nhưng bọn họ chỉ có thể đáp ứng.
Khinh thường nữ nhân? Đừng nói giỡn, có Trang tiểu thư ở đây, cho bọn họ gan cũng không dám.
Cũng không thể nói Trang tiểu thư đừng đi giám quốc mà đến dạy y thuật cho bọn họ, người không tha cho bọn họ đầu tiên chính là hoàng thượng.
Lượng thuốc tê không chế rất tốt, bên này vừa thu thập xong Chu Tri Tiếu liền mở mắt, từ trong đám người tìm được Trang Thư Tình, âm thanh mềm nhũn mở miệng, “Trang tỷ tỷ.”
Trang Thư Tình cẩn thận nắm tay phải của hắn nâng lên, “Nhìn xem, không phải không còn rồi sao?”
Chu Tri Tiếu nhìn bản tay chỉ còn lại một vết khâu, không còn, thật sự không còn, ngón tay dư thừa khiến hắn từ nhỏ bị mẫu phi quở trách oán giận, khiến phụ hoàng ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, khiến hắn ăn cơm cũng chỉ có thể dùng tay trái, không dám dùng tay phải đưa ra trước mắt người khác, ngón tay kia, thực sự đã mất đi.
Chu Tri Tiếu hốc mắt nóng lên, hận không thể khóc lớn một hồi để phát tiết khổ cực bao năm qua hắn phải chịu. Nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ cắn răng dùng sức gật đầu.
“Về sau, đệ và những người khác giống nhau, nhưng đừng cảm thấy ngón tay kia làm chậm trễ cuộc đời đệ, bởi vì nó mà đệ học được ẩn nhẫn, cũng bởi vì nó mới khiến đệ tôi luyện được một bộ dáng như vậy giờ, chính bởi như vậy đệ mới có thể được trọng dụng.”
“Đệ biết, Trang tỷ tỷ, ta không oán.”
Trang Thư Tình sờ sờ đầu của hắn, giống như đối với một đứa nhỏ bị bệnh nghe lời, “Hiện tại dược tính còn chưa lui, khi nào đệ cảm thấy đau thì nói với ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc