Ác Mộng Tình Yêu - Chương 43

Tác giả: Mysweetlovelyday

Tìm được ghế đá quen thuộc, tôi liền ngồi xuống. Không kìm nén được nước mắt, nên tôi đã rơi lệ. Tại nơi đây, tôi không cần phải tỏ ra mạnh mẽ và tỏ ra không có chuyện gì nữa.
Nếu đã đau khổ thì hãy cứ khóc đi. Chỉ khi nào có thể khóc, tôi mới trút hết được mọi nỗi đau, và vẩn ᴆục trong tâm hồn mình.
Một chiếc khăn tay màu trắng chìa trước mặt tôi, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
_Em lau mặt đi ! Em khóc nhiều quá !
Tôi giật mình ngước mắt nhìn Khánh Phương. Tôi không nghĩ là có thể gặp mặt anh ở đây, và vào đúng lúc tôi đang đau khổ và cô đơn thế này.
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt màu da cam của anh chưa có lúc nào lại phẳng lặng và bình yên đến thế.
_Anh đã quen nhìn thấy em cười, quen thấy hình ảnh nghịch ngợm và tỏ ra bất cần của em. Đây là lần đầu tiên, anh mới thấy em khóc. Có phải Hoàng Anh lại bắt nạt em đúng không ?
Nghe Khánh Phương nhắc đến tên Hoàng Anh, tôi lại khóc nức nở.
Anh luống cuống ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng anh bối rối và gấp gáp.
_Anh..anh xin lỗi. Anh không cố ý khơi gợi lại nỗi đau trong lòng em. Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi, dù sao khóc được vẫn tốt hơn cố dấu kín ở trong lòng.
Tôi run run đón nhận chiếc khăn tay màu trắng trên tay anh, tôi lau lệ trên má và trên mắt, giọng tôi nghẹn ngào và hơi khàn.
_Cảm…cảm ơn anh. Em thật xấu hổ, khi để anh bắt gặp hình ảnh em khóc như một đứa con nít thế này.
Anh chân thành bảo tôi.
_Em đừng nói thế. Mỗi cô gái đều là một bông hoa, dù có đôi khi bông hoa đó có thể khiến người khác bị chảy máu vì bị những chiếc gai trên thân cây đâm sâu vào tay, nhưng bông hoa nào cũng cần được nâng niu và che chở đúng không ?
Đôi mắt màu da cam của anh nhìn thật sâu vào mắt tôi, nụ cười trên môi anh hiền hòa giống hệt một bức tranh được phối màu một cách khéo léo và hài hòa. Nhìn anh cho tôi cảm giác bình yên và an tâm.
Sau một lúc, nước mắt cũng cạn khô, tôi không còn khóc sướt mướt nữa. Tôi ngượng ngùng trả lại chiếc khăn tay cho anh.
_Em…em xin lỗi vì đã làm bẩn chiếc khăn tay của anh. Hay là anh để em mang về nhà giặt sạch sẽ, sau đó em sẽ trả lại cho anh sau ?
Khánh Phương dễ dãi nói.
_Em đừng để ý đến chuyện vụn vặt này. Chỉ là một chiếc khăn thôi thì có giá trị gì. Chỉ cần em vui và không còn khóc nữa, là anh yên tâm rồi.
_Cảm…cảm ơn.
Từ tận sâu trong đáy lòng mình, tôi biết ơn anh. Dù tôi vẫn không hiểu vì sao, anh lại nói anh thích tôi khi anh đến thăm tôi ở bệnh viện. Nhưng tôi vẫn coi anh là một người bạn dễ mến và thân thiện.
Khánh Phương chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt anh giờ không còn tươi cười nữa mà đã trở nên nghiêm túc và thâm trầm khó hiểu.
_Anh có thể hỏi em một chuyện được không ?
Nghe giọng nói nghiêm trọng của anh, tôi cẩn thận đánh giá biểu hiện trên khuôn mặt anh.
_Anh muốn nói gì với em sao ?
Tôi thận trọng hỏi lại anh. Tôi có một dự cảm không hay với câu hỏi sắp tới của anh.
_Em có thể cho anh biết, em và Hoàng Anh quen nhau bao lâu rồi không ? Chuyện em là bạn gái của cậu ấy là thật chứ ?
Tôi im lặng không vội đáp lại lời anh. Tôi không biết, anh hỏi vì tò mò, hay vì một nguyên nhân nào đó, nhưng nhất định câu trả lời của tôi rất quan trọng với anh.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu và đau khổ của tôi, anh thấy khó xử nhưng vẫn phải nói ra.
_Anh biết là anh không nên xen vào chuyện cá nhân riêng tư của em, nhưng anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Tôi mở to mắt nhìn anh, mặt tôi phút chốc trắng bệch. Chẳng lẽ những gì mà tôi dự đoán đều là sự thật cả sao ?
_Anh…anh muốn nói gì ? Tại…tại em không nên quen biết và không nên làm bạn gái của Hoàng Anh ? Anh…anh đã biết được chuyện gì có liên quan đến anh ấy đúng không ?
Tay anh hết nắm rồi lại thả, anh đang lúng túng nửa muốn nắm lấy tay tôi, nửa lại không dám. Cuối cùng bằng dũng khí của bản thân mình, anh siết nhẹ lấy bàn tay phải của tôi.
_Có thể em cho rằng anh ti tiện và hèn hạ khi đi tranh giành tình cảm của Hoàng Anh dành cho em, nhưng anh không muốn nhìn em đau khổ và rơi lệ vì cậu ta. Em có biết là cậu ta đã có người yêu và vợ sắp cưới rồi không ?
Tôi bàng hoàng ૮ɦếƭ lặng, người tôi hóa đá, tôi không thể thở nổi. Nhưng giọt nước mắt tủi nhục và đắng cay lại tuôn trào, tôi lặng lẽ khóc, lặng lẽ rơi lệ. Lòng tôi quặn đau, thêm một lần nữa trái tim nhỏ bé của tôi lại bị giày xéo và vò nát.
Từng từ từng chữ của Khánh Phương đang đâm sâu và xuyên thấu vào trong cơ thể và trái tim tôi. Tôi muốn gào khóc, muốn thét vang. Tại sao Hoàng Anh lại lừa dối tôi ? Hắn đã có vợ, có người yêu rồi, tại sao hắn còn ép tôi ở bên hắn cả đời ? Tại sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn và lạnh lùng với tôi như thế ? Phải chăng đây chính là cách mà hắn dùng để trả thù tôi ?
Phải chăng hắn vừa cho tôi hy vọng, lại vô tình giẵm đạp lên, để bắt tôi phải thấu hiểu nỗi đau, nỗi thống khổ của một kẻ bị phản bội và bị bỏ rơi là gì.
Tôi vừa khóc vừa cười như một con ngốc. Nếu đây thực sự là mục đích của hắn thì hắn đã thành công rồi. Tôi đã yêu hắn, không có cách nào để quên hắn. Tinh thần, thể xác, đến trái tim tôi đều bị hắn giày xéo, bị hắn ђàภђ ђạ. Tôi làm sao có thể quên những gì mà hắn đã gây ra cho tôi.
Hắn tàn nhẫn quá ! Độc ác quá ! Hắn đã coi tôi giống như một con nô lệ rẻ tiền. Lúc nào thích, hắn sẽ chiều chuộng và đối xử tốt với tôi, còn lúc nào hắn không thích, hắn sẵn sàng vứt bỏ tôi mà không thèm liếc mắt nhìn tôi đến lấy một cái. Chẳng lẽ hắn lại hận tôi nhiều đến thế ?
Cả đời tôi, tôi cũng không bị ai vũ nhục như thế.
Ha ha ha ! Tôi cười như điên, tôi cười trong thầm lặng. Đây là cách mà hắn thể hiện tình yêu dành cho tôi sao ? Tất cả chỉ là dối trá, chỉ là lừa gạt người ! Hắn đã đạt được mục đích của mình rồi. Từ nay, hắn không còn phải diễn kịch với tôi nữa.
Kế hoạch trả thù của hắn xem ra quá hoàn hảo, chỉ vì tôi ngu ngốc nên mới không nhận ra được chân tướng sự thật. Phải chăng là do tôi có nhận ra nhưng vì luôn hy vọng, hắn yêu tôi thật lòng, nên tôi mới chần chừ không dám quyết, để hôm nay mới bị hắn ђàภђ ђạ và dày vò đến thịt nát xương tan thế này ?
Khánh Phương run run chạm nhẹ vào vai tôi, anh thương xót và đồng cảm nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng và chân thành.
_Nếu em muốn khóc, thì hãy khóc đi. Đừng cố dấu ở trong lòng làm gì. Nếu em muốn mượn bờ vai anh để dựa, anh sẽ cho em mượn. Còn nếu em muốn anh chia sẻ nỗi đau trong lòng em, em cứ nói, anh sẵn sàng lắng nghe mọi điều mà em nói.
Nước mắt tôi nhạt nhòa, lòng tôi đau đớn. Những gì mà hắn gây ra cho tôi, tôi làm sao có thể quên, có thể tha thứ cho hắn.
Ngay lúc này, tôi rất muốn chạy lên lớp 12A7, để tìm hắn và hỏi hắn rằng: Có bao giờ hắn từng yêu tôi không, hay hắn chưa bao giờ yêu tôi, hắn tìm cách trả thù tôi cũng chỉ vì lòng tự trọng của hắn, đã từng bị tôi làm tổn thương ?
Tôi nửa muốn biết câu trả lời của hắn, nửa lại không muốn biết gì cả. Có lẽ tôi đã sai và quá ngu ngơ ngay từ đầu nên mới bị hắn lừa và hắn lợi dụng. Nay thì hết rồi, ngay cả giả dối, hắn cũng không cần phải ở bên cạnh tôi nữa.
Đến lúc tôi cần hắn, thì hắn lại không thuộc về tôi. Thế mới biết, từ trước đến nay, tôi chỉ giả vờ sống tốt, giả vờ không có việc gì. Nhưng mà thật ra, tôi là một cô gái yếu đuối, và dễ bị tổn thương.
Hắn đã lấy cắp mất linh hồn, thể xác và trái tim tôi. Tôi phải đi đâu, làm gì mới tìm lại được những thứ mà tôi đã đánh mất ? Có thể nụ hôn đầu, lần đầu tiên của tôi bị mất, tôi vẫn có thể tiếp tục sống, vẫn có thể tiếp tục mỉm cười vì tôi là một cô gái không quá coi trọng lễ tiết và những tư tưởng cổ hủ của người xưa.
Nhưng thứ mà tôi đánh mất là niềm tin và sinh khí sống của mình. Mất đi niềm tin, cũng như đánh mất đi chính mình. Từ nay trở đi, tôi không thể cười và không thể tin tưởng được bất cứ một chàng trai nào, và không dám hy vọng có một cái kết hạnh phúc cho một đôi lứa yêu nhau nữa.
Cắn môi đến bật máu, tôi cố ngăn tiếng nấc trong cổ họng. Tôi không muốn gào khóc trước mặt Khánh Phương nữa, tôi đã cho anh thấy con người yếu đuối và nhu nhược ở bên trong tôi nhiều rồi, nếu còn tiếp tục, tôi sẽ không ngăn được ước muốn được dựa vào vai anh, muốn được anh ôm và vỗ về mình.
Tôi đang thất tình, đang đau đớn, làm sao tôi có thể xà ngay vào lòng một chàng trai khác để tạm quên đi nỗi đau trong lòng mình. Làm thế, tôi chẳng những hại Khánh Phương phải đau khổ và thất vọng vì tôi, mà tôi còn hại chính mình, tôi không muốn mất đi tình bạn với anh.
Tôi chỉ muốn anh làm một người bạn đơn thuần của tôi thôi. Còn mọi chuyện vướng mắc mà tôi gặp phải ở trên đời này, tôi muốn tự mình giải quyết. Tôi không muốn làm phiền anh, không muốn anh bước vào thế giới của tôi, tôi sợ lại phải đau thêm một lần nữa. Sự xuất sắc, tài năng thiên phú, vẻ bề ngoài của anh chính là những thứ khiến tôi e ngại và lo sợ.
Tôi đã bị một chàng trai hơn người, ђàภђ ђạ và hại cho ra nông nỗi này, tôi làm sao có thể dễ dàng để một chàng trai có mọi thứ gần giống với Hoàng Anh gần gũi và có quan hệ vượt quá mức bạn bè với mình.
Tôi vụng về lau đi hai dòng lệ trên má. Hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tinh thần và cố lấy lại tự chủ của bản thân, tôi run rẩy hỏi anh.
_Những gì mà anh nói với em hoàn toàn là sự thật chứ ?
Khánh Phương cau mày nhìn tôi, khuôn mặt anh biểu hiện sự không vui và hơi thất vọng.
_Em cho rằng anh đang nói dối em sao ?
Tôi vội lên tiếng giải thích.
_Anh đừng hiểu lầm. Em không dám cho rằng anh đang đùa em.
Tôi thở dài, mặt tôi buồn rầu và cô đơn.
_Chỉ là cho đến tận lúc này, em vẫn không dám tin là Hoàng Anh đã có người yêu và vợ chưa cưới.
Tay anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay phải của tôi, anh an ủi và vỗ về tôi.
_Anh không biết Hoàng Anh có yêu em thật lòng hay không, nhưng thấy em khóc lóc thương tâm thế này, chứng tỏ em đã yêu cậu ấy rất nhiều có đúng không ?
Tôi im lặng không đáp. Đau khổ đang gặm nhấm tâm hồn và suy nghĩ của tôi. Cơ thể tôi giờ không còn sức sống. Tin tức Hoàng Anh đã có người yêu và vợ chưa cưới chẳng khác gì dùng một con dao sắc xuyên vào trái tim tôi.
Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng con người dù hận nhau nhiều đến đâu, cũng không bao giờ dùng những cách tàn khốc để trả thù người khác. Nhưng hôm nay tôi mới hiểu ra rằng, có những cách trả thù còn tàn khốc hơn cả việc dùng dao trực tiếp để Gi*t ૮ɦếƭ người đó.
Hoàng Anh muốn tôi phải sống để chứng kiến hắn lấy vợ, hắn ân âи áι ái với người con gái mà hắn yêu. Hắn muốn tôi tự ђàภђ ђạ và dày vò bản thân mình đến ૮ɦếƭ.
Nếu tôi biết hắn tàn nhẫn và xấu xa như thế, ngày xưa tôi sẽ không bao giờ mở lòng mình ra để yêu và thích hắn, cũng không bao giờ chấp nhận làm bạn gái của hắn, và vẫn nhớ về hắn trong ba năm qua. Nay dù tôi có hối hận cũng đã muộn rồi, mọi chuyện đã xảy ra giống như một bát nước khi đã hắt đi thì không bao giờ có thể lấy lại được nữa.
Hai tay tôi được Khánh Phương siết chặt, giọng anh kích động và hơi run.
_Anh biết nếu anh nói rằng anh thích em bây giờ, thì em nhất định sẽ không tin tưởng anh. Nhưng anh thật lòng thích em và muốn em trở thành bạn gái của anh. Mặc dù anh hiểu, em đã yêu Hoàng Anh, và khó có thể dễ dàng quên được cậu ấy, nhưng anh sẽ chờ em, và ở bên em cho đến khi nào em chấp nhận tình cảm của anh thì thôi. Anh có lòng tin là hai chúng ta nhất định sẽ là một cặp đôi hạnh phúc và vui vẻ.
Nghe anh nói, tôi bần thần cả người, mắt tôi mở to nhìn anh. Tôi bối rối và lúng túng không biết phải trả lời anh thế nào.
Tôi sợ nếu tôi trả lời thẳng thừng quá, anh sẽ buồn lòng và mang theo tâm sự nặng nề suốt cả tuần, hay cả tháng. Còn nếu tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh, tôi sẽ là một tội đồ hại anh, còn khổ sở và đau lòng hơn. Tôi đã biết rõ trong lòng mình đang yêu ai, và đang thích ai, nên không thể tiếp nhận tình cảm của anh.
Sau khi suy nghĩ kĩ, tôi thấy tốt nhất là tôi nên nói rõ ràng tình cảm mà tôi dành cho Hoàng Anh nhiều như thế nào cho anh biết, tôi không muốn anh hy vọng vào tình cảm của tôi, để rồi lại phải thất vọng.
Tôi đã từng vì sự chần chừ không dám quyết, nên mới tạo ra một tên ác quỷ như hắn. Nếu mà tôi còn ngu dại thêm một lần nữa, tôi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng của mặt trời lần thứ hai nữa.
Tôi đã sợ và ớn lạnh những chàng trai có vẻ bề ngoài hoàn hảo và ôn nhu như Hoàng Anh lắm rồi. Trong thời kì mặn nồng yêu nhau, họ là những người tình tuyệt diệu và ngọt ngào, nhưng khi họ bị phản bội hay bị lừa dối, họ lại biến thành những tên máu lạnh đi trả thù người khác, mà không cần biết đến cảm giác và suy nghĩ của người đó.
Tôi vừa mới mở miệng định trả lời anh, một tiếng nói sắc lạnh vang lên bên cạnh tôi và Khánh Phương.
_Hai người đang làm gì ở đây ?
Tôi giật bắn cả người, mặt tôi phúc chốc tái nhợt, tay chân tôi đông cứng, cơ thể tôi đã đóng băng, còn mắt tôi kinh hoàng nhìn Hoàng Anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc