Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 26

Tác giả: Xà Thôn Kình

Theo ngón tay của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm quả thật thấy điện thoại tuỳ ý để trên bàn , anh đi lại cầm điện thoại , rồi để lên lỗ tai chỉ nghe tiếng " Tút Tút Tút" liên tiếp ..
Thấy Tư Đồ Viêm nhíu mày , Lâm Khả Tâm một bên giải thích nói: " Chắc là đối phương thấy em không nói gì nên đã cúp điện thoại rồi đi?"
"Đối phương là ai?" Tư Đồ Viêm dùng mồm miệng thẩm vấn phạm nhân .
Lúc này , Lâm Khả Tâm không suy nghĩ liền nói ra: " Là . . . . . .mẹ em ! Em nghe nói sức khoẻ của mẹ không tốt nên em gọi điện hỏi thăm mẹ sao thôi"
"A? Thật không?" Tư Đồ Viêm nhíu một bên mày " Nhưng em nghe ai nói là sức khoẻ của mẹ em không tốt?"
Chán ghét , Tư Đồ Viêm cái người này cứ như trinh thám , sao năng lực tốt vậy a?
Lâm Khả Tâm cúi đầu , xoắn xuýt tay , không biết nên tìm cớ thế nào: " Này. . . . . .Cái này. . . . . .Mẹ em. . . . . .A đúng rồi mẹ em báo mộng tới mẹ nói sức khoẻ mẹ không tốt muốn em gọi cho mẹ"
Nghe cái cớ của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm có loại dở khóc dở cười , thiệt là, cái lời nói dối giở tệ vậy mà cũng dám nói ra? Cái gì mà báo mộng? Cô xem anh là đứa trẻ 3 tuổi sao?
"Không quan hệ , em nói em không nói dối , chỉ cần gọi lại sẽ biết ngay." Tư Đồ Viêm nói xong ấn điện thoại và loa ngoài sau đó đưa cho Lâm Khả Tâm .
Cô biết chính mình nói dối kết quả sẽ thảm nhưng điều cô lo hơn là người bắt máy sẽ là ai đây? Đã biết bình thường cô sẽ không dùng điện thoại a. . . . . . Lâm Khả Tâm suy nghĩ , nhưng lúc suy nghĩ ra kết quả thì cô liền cứng người.
"Alo , Khả Tâm , anh vừa về , em thế nào lại gọi điện đến đây?" Truyền bên kia là giọng nói ôn nhu của Cố Thiếu Kiệt , nhưng điều này làm cho cô không thoải mái . Cô rụt rè nhìn về phía Tư Đồ Viêm , chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh làm cô sợ tới mức liền cúp điện thoại .
"Không có gì , em gọi sai rồi , tạm biệt." Lâm Khả Tâm vốn trực tiếp cúp điện thoại , nhưng cô sợ Cố Thiếu Kiệt sẽ vì lo lắng mà lại đến đây , kia cô vạn lần thảm hơn ..
Bất quá bây giờ , dù có sao thì hoàn cảnh của cô cũng đã thật tệ rồi .
"Sao không nói chuyện thêm tí nữa? Chẳng lẽ vì vừa gặp mà không tiếp tục nói chuyện sao?" m thanh của Tư Đồ Viêm lạnh như băng , mỗi chữ đều làm cho những thứ xung quanh dần đóng băng lại.
" Lâm Khả Tâm , em giỏi lắm , dám thừa dịp tôi không có ở nhà mà đem tình nhân đến đây? Em đừng nói với tôi là vô tình anh ta đến đây nha? . . . . . .Nói , em và anh đã làm gì? Anh có qua đêm ở đây không?" Tư Đồ Viêm chậm rãi tiến đến phía Lâm Khả Tâm .
Cô liên tục xua tay: " Không phải , em không có tìm anh ấy , là sáng nay anh ấy đến tìm em , hơn nữa cũng chưa có làm gì , anh nghe em giải thích. . . . . ."
Tư Đồ Viêm nghe vậy , túm trụ cổ tay của Lâm Khả Tâm , một lực kéo cô gần sát người mình: " Giải thích? Ha , em dám viện cớ mà dùng để nói với trẻ con để giải thích cho tôi sao? Em xong đời rồi , bây giờ nói thật cho tôi biết nếu em không có tật rụt rịt vì sao lúc tôi hỏi em không nói thật?"
"Em không có muốn lừa anh nhưng em sợ nói Cố Thiếu Kiệt đến đây anh sẽ tức giận." Tuy rằng ngoài miệng Lâm Khả Tâm nói vậy nhưng trong lòng cô cũng không khỏi hối hận : sớm biết rằng nói dối anh phát hoả thì cô sẽ chọn nói thật , ít nhất anh sẽ đỡ hơn một chút , còn bây giờ đã vậy cô có nói gì anh cũng sẽ không tin.
Quả nhiên , Tư Đồ Viêm không nhận lý do của cô: " Sợ tôi phát hoả? Nếu sợ tôi phát hoả thì tại sao em dám lén lút gặp Cố Thiếu Kiệt?!"
"Em không phải lén lút. . . . . ." Lâm Khả Tâm nhịn không được liền phản bác một câu.
"Không lén lút?" Tư Đồ Viêm lạnh lùng "A ——" một tiếng , anh nắm chặt tay nói " Không phải lén lút thì gọi là gì? Em nói tôi nghe thử?"
Biết chính mình càng cãi thì càng tệ nê Lâm Khả Tâm thành thật nói: "Là vầy. . . . . .Là sáng nay Cố Ca Ca đến tìm em , anh ấy khuyên em về nhà , nhưng em không có về."
"Hử? Thật không? Vì cái gì mà em không theo anh ta? Không phải em rất thích anh sao?" Tư Đồ Viêm giọng điệu châm biếm làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy uỷ khuất ..
Van anh , không phải cô đã chứng minh cô không còn thích Cố Thiếu Kiệt sao? Huống chi người bây giờ cô có thích cũng là anh , cớ gì anh cứ không tin cô?
"Dù sao sự thật cũng là vậy , tin hay không tuỳ anh" Lâm Khả Tâm nén giận nhìn anh ,hai môi cắn vào nhau biểu hiện sự không vui.
Nhưng Tư Đồ Viêm cũng không áy náy , ngược lại còn dùng tay xiết hai bờ má của Lâm Khả Tâm: " Tốt lắm Lâm Khả Tâm , có tình nhân làm chỗ dựa , gan của em càng lúc càng to ! Tôi còn chưa nổi giận với em , mà em liền không biết xấu hổ dùng cách này nói chuyện với tôi?"
"Cố Ca Ca và em không có gì cả , anh ấy lại càng không phải tình nhân hay tình đầu , chỉ là em đơn phương thôi , Tư Đồ Viêm anh không cần lăng mạ em." Lâm Khả Tâm bất bình phản bác .
"Cái gì cũng không có? Em nghĩ tôi sẽ tin sao?" Tư Đồ Viêm nheo mắt lại , cả người tản ra một hơi thở nguy hiểm
Lâm Khả Tâm vẫn vậy , như không chút nào sợ hãi chống lại ánh mắt anh: " Trong nhà không phải có camera sao? Nếu anh không tin có thể xem lại , để coi em có lừa anh không? Huống hồ nếu em cùng anh ấy đi rồi thì bây giờ anh còn thấy được em sao?"
Thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Lâm Khả Tâm , xem ra sự thật đúng là không xảy ra chuyện gì huống chi Tư Đồ Viêm cũng đã ít nhiều nói chuyện với Cố Thiếu Kiệt , lấy tính cách của Cố Thiếu Kiệt mà nói sẽ không phải dạng người trộm đạo , nên anh cũng không tính xem lại băng ghi hình.
"Được , lần này tôi sẽ bỏ qua cho em nhưng đừng để tôi phát hiện ra em cùng Cố Thiếu Kiệt lui tới nữa , nếu còn lần sau thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu." Tư Đồ Viêm nói xong định xoay người đi nhưng Lâm Khả Tâm gọi lại.
"Chờ chút."
"Có chuyện gì sao?" Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn quay người.
Lâm Khả Tâm co rúm lui từng bước: " Có chuyện . . . . . .Em có thể về nhà một chuyến không? Vừa rồi Cố Ca Ca nói bệnh cũ của mẹ em lại tái phát , mấy hôm trước còn vào viện , em muốn về thăm mẹ , có được không?"
Lâm Khả Tâm hơi giương mắt chờ mong câu trả lời của anh , cô vốn tưởng anh sẽ đồng ý nhưng có lẽ lại làm cô thất vọng .
"Không thể." Tư Đồ Viêm chắc như đinh đóng cột nói Lâm Khả Tâm trừng to mắt: " Tại sao?"
"Bởi vì điều này trong hợp đồng đã ghi rõ." Anh thản nhiên trả lời .
"Nhưng mà. . . . . ." Lâm Khả Tâm cắn cắn môi: " Nhưng hợp đồng là do anh viết , mấy ngày trước anh còn huỷ bỏ , vì sao hiện tại lại không thể?"
Lâm Khả Tâm càng nói càng kích động nhưng Tư Đồ Viêm lạnh lùng liếc cô một cái, cô rúm người không dám hó hé them tiếng nào.
"Huỷ bỏ một cái? Rõ ràng tôi không bỏ tất cả? Em biết hợp đồng là tôi viết nên cái gì huỷ và không huỷ đều nghe theo lời tôi chứ không phải là em."
Lời nói của anh làm cho Lâm Khả Tâm không thể tin ngẩng đầu lên: " Anh. . . . .
.Mẹ của em bệnh anh cũng không cho gặp , Tư Đồ Viêm anh có lương tâm không?"
Tư Đồ Viêm cười lạnh: " Tôi khi nào thì nói trong thân thể tôi chứa loại vô dụng này? Hơn nữa tốt nhất em nên hiểu rõ hợp đồng là tôi viết nhưng chính em cũng ký vào hơn nữa đã ký thì không có đường thay đổi. "
Đúng , anh nói rất phải , hợp đồng là cô ký hiện tại hối hận thì còn được gì? Nhưng cô thật sự muốn về thăm mẹ Lâm , nếu cứng không được thì đành mềm.
"Viêm , mẹ em bệnh rất nặng , coi như anh làm việc thiện cho em trở về thăm mẹ
, em sẽ nhanh quay về đây . . . . . .Van anh , được không?"
Thấy bộ dạng khẩn cầu của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm có chút dao động nhưng anh vẫn bắt buộc tâm mình phải cứng như sắt thép: " Không được." Tư Đồ Viêm lại chắc như đinh đóng cột nói.
"Lại là không được. . . . . ." Lâm Khả Tâm hụt hẫng thì thào tự nói , sau đó cô ngẩng đầu chất vấn: " Tư Đồ Viêm anh đừng máu lạnh vậy được không? Em chỉ là muốn nhìn mẹ một chút thôi , vì cái gì quyền lợi đó cũng chẳng có?"
Tư Đồ Viêm khinh thường nhìn cô , nếu như mẹ của cô không phải Tiểu Tam thì có lẽ anh sẽ đồng ý nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ cô là Tiểu Tam anh không có chút nào đồng tình , ngược lại còn thấy bà bị vậy rất xứng đáng , đây là báo ứng nên nhận ..
"Sự máu lạnh của tôi đâu phải em chưa từng lĩnh giáo qua? Huống chi em nói về nhà thăm mẹ nhưng ai biết sẽ gặp ai?"
Không cần phải nói , Tư Đồ Viêm đang ám chỉ đến Cố Thiếu Kiệt
Thấy anh cự tuyệt rồi lại nói xấu cô , trong lòng không khỏi phẫn nộ cùng uỷ khuất tới cực điểm , thấy anh định đi , cô chạy tiến lên giang tay ngăn anh lại: " Từ từ , Tư Đồ Viêm anh không thể đi như vậy , em nói còn chưa xong".
"Sao? Em muốn nói gì nữa?" Tư Đồ Viêm nhíu mày , đợi cô nói tiếp
" Tư Đồ Viêm , anh đủ rồi , anh dựa vào cái gì mà nói xấu em và Cố Ca Ca?"
Tư Đồ Viêm nghe vậy , nheo nheo con ngươi lại: "tôi nói xấu? Chẳng lẽ em dám khẳng định em không hề thích Cố Thiếu Kiệt , dù chỉ là một chút?"
Lâm Khả Tâm nhìn anh , cực kỳ kiên định mở miệng: " Thật ra hôm nay khi thấy Cố Ca Ca , em cũng nghĩ em sẽ có chút tình cảm với anh ấy , nhưng đợi đến khi gặp rồi em mới hiểu ra một chút cảm giác như xưa em cũng không còn . Tư Đồ Viêm , anh không hỏi vì sao em không về cùng Cố Ca Ca sao? Em sẽ nói cho anh nghe."
Dừng một chút , Lâm Khả Tâm hít sâu một hơi , cô yên lặng nhìn về phía anh: " Vì em chợt nhận ra em yêu anh , Tư Đồ Viêm."
Tuy rằng Tư Đồ Viêm có biết Lâm Khả Tâm thích anh nhưng anh không nghĩ tới tình cảm sâu đậm như vậy , lại còn chủ động nói ra?
Bởi vì quá đột ngột , lại làm cho Tư Đồ Viêm ——người luôn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống lại nhất thời sửng sốt , anh không nói gì , trong lòng anh bây giờ rất phức tạp .
Cùng lúc , trong lòng anh vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhưng về phương diện khác anh lại cực lực khắc chế nội tâm của mình .
Vì vậy Tư Đồ Viêm hết sức tỏ vẻ bình thường , lạnh lùng đáp lại: " Em đừng tưởng dùng mấy câu mật ngọt gian dối này thì tôi sẽ cho em đi gặp mẹ , nằm mơ đi."
Nói xong , anh xoay người vào trong thư phòng , khi cửa đóng lại , Lâm Khả Tâm bổ nhào lên sofa khóc rống lên , vì cái gì anh luôn máu lạnh như vậy? Vì cái gì anh không tin tưởng tình cảm của cô là thật? ...
Tư Đồ Viêm , anh hỗn đản !
Bên trong thư phòng , Tư Đồ Viêm khoanh tay để trên bàn , khuôn mặt bình tĩnh suy nghĩ , anh biết Lâm Khả Tâm không hề nói dối mình , vì cẩn thận nghĩ lại chính lúc anh vào cô rõ ràng xem anh là Cố Thiếu Kiệt , mới có thể nói ra 「 Anh thế nào lại quay lại? 」 , hơn nữa sở dĩ cô phải nói dối gọi điện chắc là muốn giấu diếm chuyện Cố Thiếu Kiệt tới tìm cô , về chuyện phát lại số điện thoại của Cố
Thiếu Kiệt chắc là do hôm qua anh bắt cô gọi cho Cố Thiếu Kiệt.
Bởi vì biết nên lúc nói ra lời nhẫn tâm có chút không đành lòng , thậm chí nhớ tới cô tỏ tình anh có một tia vui sướng .
Ở trong lòng anh nghĩ , từ lúc bắt đầu anh chỉ xem Lâm Khả Tâm là trò chơi , anh đối đãi tốt chỉ vì kế hoạch của riêng mình chứ không hề cao hứng , huống chi Lâm Khả Tâm chỉ là loại phụ nữ thấp hèn căn bản không xứng đáng với tình cảm của anh ..
Nhưng dù cho anh luôn dặn dò bản thân như vậy thì trong lòng cũng không khỏi áy náy và vui sướng
Ý thức được đối với Lâm Khả Tâm không phải là không có tình cảm , Tư Đồ Viêm có chút sợ hãi , anh chưa từng nghĩ người đặt bẫy là anh và người rơi vào bẫy cũng chính là anh .
Nghĩ vậy , sắc mặt Tư Đồ Viêm trở nên khó coi , anh —— Tư Đồ Viêm sẽ không bao giờ đối với Lâm Khả Tâm mà nảy sinh tình cảm , tuyệt đối sẽ không !
Đúng lúc này , điện thoại của Tư Đồ Viêm vang lên "Alo , Đại Vĩ , có chuyện gì?" "Tổng Tài , chuyện anh dặn , tôi đã điều tra được , bọn họ định là ngày mai." "Như vậy. . . . . ." Tư Đồ Viêm trầm tư trong chốc lát , sau đó mở miệng nói: "
Được , tôi biết rồi , tối mai nhớ đến đón tôi."
"Được thưa Tổng Tài."
Cúp điện thoại , ánh mắt của Tư Đồ Viêm liền hiện ra một tia tàn ác , kế tiếp sẽ có kịch để xem rồi !
Vì muốn chứng minh bản thân mình không có tình cảm với Lâm Khả Tâm , và cũng phòng tránh để điều đó xảy ra mà Tư Đồ Viêm đã quyết định bắt đầu tiến thêm một bước trong kế hoạch của mình .
Mà Lâm Khả Tâm lúc này cũng không hề nghĩ cuộc sống tiếp theo của cô sẽ trở nên thống khổ như vậy ..
Sáng hôm sau , Tư Đồ Viêm từ trong thư phòng đi ra liền thấy Lâm Khả Tâm nằm trên sofa ngủ , tuy mặt cô không còn đọng lại giọt nước mắt nào nhưng nhìn đôi mắt xưng húp kia cũng có thể biết tối qua cô khóc thật nhiều.
Theo bản năng , Tư Đồ Viêm vươn tay xoa xoa hai má của cô , cô liền mở mắt , vì vậy anh lật đật rụt tay lại.
"Viêm? Anh sao lại ở đây. . . . . ." Lâm Khả Tâm xoay người , dụi dụi con mắt chưa tỉnh ngủ.
Tư Đồ Viêm giấu tay ở phía sau , rồi giả vờ bộ dạng lạnh như bang: " Vô nghĩa , tôi tất nhiên là kêu em dậy rồi , em nhìn thời gian xem đã rất trễ lại còn ở đây ngủ thật ngon , bây giờ tôi phải đi làm nhưng ngay cả điểm tâm cũng chẳng có , Lâm Khả Tâm , em rốt cuộc có biết tự giác là gì không?"
Tư Đồ Viêm mồm mép răn dạy làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy khổ sở , sự đau khổ phát ra từ bên nội tâm , cô còn tưởng anh sẽ ít nhiều có chút tình cảm với cô nhưng ai ngờ sau khi cô tỏ tình với anh thì anh vẫn như trước thật lạnh lùng . . . .
. .Xem ra anh thật không thích cô ...
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm nở nụ cười khổ một chút: " Thật có lỗi , em liền đi chuẩn bị điểm tâm."
Lâm Khả Tâm đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp liền bị Tư Đồ Viêm gọi lại: " Không cần nữa , bây giờ em mới làm thì sao kịp nữa? Tôi không ăn."
Nghe anh nói vậy , Lâm Khả Tâm không hề oán giận mà cô thậm chí phát hiện ra thời gian ở chung với anh cư nhiên cô chỉ là nô lệ , bất quá nô dịch của cô không phải Tư Đồ Viêm mà là tình yêu của anh .
Lâm Khả Tâm bỗng có loại nhận thức thật đau , cô xoay người nhìn anh , đợi sự phân phó kế tiếp của anh.
Chỉ thấy Tư Đồ Viêm sửa sang lại quần áo của mình , thản nhiên nói: " Hôm nay theo tôi đi dự một cái yến tiệc , chuẩn bị cho tốt một chút , tối tôi phái Đại Vĩ tới đón em."
"Đã biết."
Sau khi Tư Đồ Viêm rời đi , Lâm Khả Tâm không dám chậm trễ liền đi chọn lựa trang phục cho tối nay , cô một bên chọn một bên nghi hoặc : Nếu anh không thích cô, vì cái gì anh lại muốn dẫn cô tham gia cùng? Giống Cố Ca Ca nói bên cạnh anh không thiếu phụ nữ nếu tìm đại một người thì cũng đâu nhất thiết phải là cô? Chính anh chẳng những mang theo cô mà lần trước thiếu chút nữa anh đã giới thiệu cho giới truyền thông cô là vợ anh rồi . . . . . .Anh thật sự không thích cô sao?
Nghĩ vậy Lâm Khả Tâm bỗng nhớ đến biểu hiện không được tự nhiên của anh , mỗi lần anh đối xử tốt với cô , anh chẳng những kiên quyết không thừa nhận mà thái độ còn thay đổi 180 độ , trở nên lạnh như băng , giống như muốn che dấu cái gì đó. . . . . .Hay là lần này cũng vậy? Thật ra là anh thích cô nhưng vì không muốn thừa nhận?
Sự suy đoán này làm cho tâm tình của Lâm Khả Tâm trở nên tốt hơn một chút , lòng cô ngọt ngào hơn.
Đúng cô phải thật xinh đẹp để tham gia tiệc đêm nay .. Cố lên !
Sau đó , Lâm Khả Tâm mở tủ đồ lấy ra chiếc váy màu trắng , bởi vì trước đây khi cô mặc cái này Tư Đồ Viêm liền trở nên sửng sốt .
Thật ra lúc trước khi mua quần áo , cô không nghĩ sẽ mua cái này bởi vì cô nhớ rõ Hách Sa Sa cũng có một cái giống vậy , hơn nữa còn là chiếc váy Hách Sa Sa rất thích , nhưng sau khi thấy ánh mắt kinh diễm của Tư Đồ Viêm cô lựa chọn ngay
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc